Phòng giam ẩm thấp tối tăm nhưng vẫn có giường và cửa sổ, đối với kẻ phản quốc mà nói thì nó đã được tính là nhận được sự đối đãi của hoàng thân quốc thích rồi. Lúc này, nhà vua đang trịnh trọng đứng trước lan can sắt, cau mày nhìn đứa con trai đang sống dở chết dở của mình.

"Phụ hoàng..."

"Ai là phụ hoàng của ngươi chứ!" Hoàng thượng cả giận, tiếng rống vang vọng trong thiên lao, làm cho cảnh vệ trong phòng giam toát mồ hôi lạnh.

Vũ Văn Dương co rúm người lại.

"Sao ta lại có đứa con trai ngu xuẩn như ngươi chứ?" Ông run rẩy chỉ ngón tay ra bên ngoài: "Ngươi có biết hiện tại bên ngoài có bao bách tính chờ ta xử tử ngươi không?!"

"Xử tử?!" Bây giờ Vũ Văn Dương biết sợ rồi, hắn lăn bò từ trên giường đến trước mặt Hoàng thượng, quỳ rạp trên mặt đất: "Phụ hoàng! Nhi thần không muốn chết, nhi thần không dễ dàng gì mới thoát khỏi tay con chó đẻ Hạ Thiên Thần đó! Nhi thần không muốn chết!"

"Ngu xuẩn!" Hoàng thượng lại mắng hắn: "Đến bây giờ mà ngươi còn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề à, ngươi biết ngươi đã làm chuyện tốt gì không hả?"

Lúc này Vũ Văn Dương không biết nên trả lời như thế nào để xoa dịu cơn giận của phụ hoàng nên chỉ đành dĩ bất biến ứng vạn biến, im lặng là vàng.

Hoàng thượng bắt đầu đi tới đi lui trước lồng giam: "Chỉ vì ngươi suốt ngày thèm muốn muội muội ngươi, phụ hoàng sắp không còn mặt mũi nữa rồi! Bây giờ ngươi lại ở trước mặt dân chúng làm ra chuyện bán nước như vậy! Ngươi muốn phụ hoàng phải giải quyết ngươi như thế nào mới tốt đây!"

Vũ Văn Dương duỗi hai tay ra khỏi lan can sắt, ôm chân Hoàng thượng, run rẩy nói: "Phụ hoàng... phụ hoàng sẽ không xử tử nhi thần đâu phải không? Phụ hoàng..."

Thấy con trai hèn nhát van xin mình, không hiểu sao Hoàng thượng lại nổi giận, ông hất bàn tay đang nắm quần áo của Vũ Văn Dương ra, bỏ lại một câu: "Bây giờ ngươi ngồi trong lao ngoan ngoãn kiểm điểm lại cho ta!"

Nói xong ông sải bước rời đi, không thèm để ý đến tiếng hét khàn khàn và mệt mỏi của Vũ Văn Dương ở phía sau.

***

Gần đây vì chuyện Thái tử điện hạ vào ngục nên hậu cung của hắn cũng náo loạn, tin tức xấu thường xuyên truyền ra, quốc sự và tai họa do Thái tử gây ra đã khiến Hoàng thượng vô cùng bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, khi tin tức thai khí của Đỗ Thừa huy không ổn định truyền đến tai ông thì đã một tuần trôi qua.

Đương nhiên Hoàng thượng sẽ không để cho hoàng tôn hiếm có của mình mất mạng, ngoài việc trách người khác không chăm sóc tốt cho nàng, ông còn ra thánh chỉ truyền phụ tổ của Lý Lương đệ nhanh chóng tới hỗ trợ chữa trị, chẳng qua là sức khoẻ ông ta yếu ớt, lại không ở kinh thành, chỉ sợ đến đây cũng phải mất nửa tháng, e rằng Đỗ Thừa huy sẽ không trụ được lâu như vậy.

"Đại nhân, Đỗ Thừa Huy thế nào rồi?" Quý Liên Tích cau mày, đau lòng nhìn người yếu ớt nằm ở trên giường.

Sau khi bị Lý Lương đệ từ chối, nàng đã ở lại đây. Sau khi nghe Thành Phụng nghi nói, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, vừa nghĩ đến tương lai không xa bọn họ sẽ chết, điều duy nhất nàng muốn làm là dành phần đời còn lại của mình ở bên Yên nhi. Không ngờ lại nghe được tin xấu của nàng ấy trước khi nàng có thể nói chuyện với nàng ấy.

Thái y không trả lời Quý Liên Tích ngay, mà lặng lẽ bắt mạch cho Đỗ Hàn Yên, sau khi làm thêm một số kiểm tra, sắc mặt ông trông rất bất an: "Chỉ sợ không thể giữ được đứa bé này."

Quý Liên Tích cảm thấy không thể tin được: "Sao có thể như vậy chứ? Theo lời của thị nữ thì muội ấy không bị thương hay va chạm..."

"Trong người Đỗ Thừa huy... có một loại tà độc. Độc này đã ngấm quá sâu, cho dù gọi sư phó tới cũng chưa chắc có thể giải được."

"Độc? Loại độc gì? Ngài có ý gì?" Quý Liên Tích vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nàng vốn tưởng rằng thai khí của Đỗ Hàn Yên không ổn định là do mình, nhưng nàng không ngờ trong cơ thể Yên nhi lại có độc! "Độc này không giống độc dược chết người, nhưng lại khiến cho người uống vào không thể thụ thai bình thường. Lão phu phán đoán, Đỗ Thừa Huy sau khi mang thai mới bị hạ độc này, hơn nữa còn hạ từng ngày từng chút một. Tích tiểu thành đại, thai nhi cũng không chịu được loại độc này."

Lý Nghiên!

Đây là người đầu tiên Quý Liên Tích nghĩ tới, chỉ có nàng ta mới có thể làm điều độc ác như vậy! Nàng quá ngây thơ rồi, cho rằng Lý Lương đệ chỉ muốn lợi dụng đứa trẻ để thu hút sự chú ý, nhưng ngay từ đầu nàng ta đã không muốn đứa trẻ sống sót!

"Chết tiệt!" Quý Liên Tích thấp giọng chửi rủa. Nàng tự trách mình phát hiện ra sự việc quá muộn, khiến người mình yêu phải chịu nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, những giọt nước mắt hối hận cứ giàn giụa trên mi.

Thấy nàng vô cùng đau đớn, thái y không đành lòng nói nữa, nhưng cho dù không đành lòng đến đâu thì vẫn phải giải thích một chuyện quan trọng: "Có một chuyện ta hy vọng Quý Lương viên biết, nếu như Đỗ Thừa Huy vẫn không tỉnh lại thì không chỉ có thai nhi mà ngay cả người mẹ cũng sẽ mất. Bất kể là dùng biện pháp gì, mong người mau chóng khiến Đỗ Thừa huy tỉnh lại."

Xuân nhi đang khóc đẫm nước mắt vội vàng nắm lấy ống tay áo của thái y: "Đại nhân, ngay cả ngài cũng không có cách khiến nương nương tỉnh lại sao?"

Thái y khó khăn lắc đầu: "Lão phu đã làm hết sức rồi, chỉ có thể chờ đợi sự sắp đặt của ông trời nữa thôi." Nói xong ông hành lễ với Quý Liên Tích rồi xách túi rời đi.



Nguyệt nhi ôm vai Xuân nhi để nàng ấy vùi mặt vào cổ mình, nàng ấy cũng buồn bã nhìn Quý Liên Tích đang ngồi ở bên cạnh giường. Nàng nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay áp lên khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Hàn Yên, tay còn lại nắm chặt lấy tay nàng.

Nguyệt nhi quyết định cho hai người họ một chút không gian, thế nên nàng ấy đưa Xuân nhi rời khỏi phòng.

"Xin lỗi Yên nhi." Quý Liên Tích lẩm bẩm một mình, nàng vuốt ve mái tóc của Đỗ Hàn Yên.

"Là do ta quá bất cẩn, không thể bảo vệ mẹ con muội." Giọng nàng run rẩy, đôi tay lạnh giá của nàng nắm chặt bàn tay của Đỗ Hàn Yên vào lòng bàn tay mình, hôn lên đó.

"Xin muội đó, mau tỉnh lại đi, ta không muốn mất muội." Nàng đứng dậy, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng ấy, ghé vào tai nàng ấy thì thầm.

"Chỉ cần muội tỉnh lại, ta thề sẽ ở bên cạnh muội, chúng ta sẽ được đoàn viên."

Quý Liên Tích nhìn nàng ấy chằm chằm một hồi, thấy nàng ấy vẫn không có phản ứng, nàng khẽ thở dài: "Muội nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong nàng muốn đứng dậy rời đi, không ngờ lại bị một sức mạnh đột nhiên túm lấy váy mình, nàng nhìn qua thì thấy Đỗ Hàn Yên đang cố gắng mở mắt ra: "Tỷ vừa nói gì?"

Quý Liên Tích vội vàng trở lại bên giường, vuốt ve gò má của nàng, niềm vui sướng trong mắt trào ra: "Yên nhi! Muội tỉnh rồi! Muội cảm thấy thế nào? Có cần ta gọi đại phu quay lại không?"

Đỗ Hàn Yên không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cố chấp nói: "Tỷ vừa... nói gì?"

"Ta nói ta sẽ ở bên cạnh muội."

Đỗ Hàn Yên nghe xong chỉ đau lòng nhìn nàng, qua hồi lâu cũng không có phản ứng.

"Yên nhi?"

Một lúc sau, nước mắt của Đỗ Hàn Yên trào ra khỏi khoé mắt, nàng ấy yếu ớt nói: "Ta không biết liệu ta còn có thể tin tưởng tỷ nữa hay không... tỷ đã quen chạy trốn... mỗi lần tỷ rời xa ta sẽ giống như xé nát trái tim ta hết lần này đến lần khác. Ta không chắc mình có thể chịu đựng được nữa hay không..."

Nghe nàng ấy nói như vậy, trái tim của Quý Liên Tích tan nát. Bởi vì ngay cả bây giờ, nàng quyết định quay lại bên cạnh Đỗ Hàn Yên là vì nàng nghĩ rằng họ sẽ sớm phải chia xa mãi mãi. Đến lúc đó, Đỗ Hàn Yên sẽ lại phải chịu đựng nỗi đau thấu tim. Cảm giác tội lỗi khiến Quý Liên Tích cảm thấy ngột ngạt, nàng cũng rơi nước mắt.

"Yên nhi... ta xin lỗi... xin lỗi muội. Ta quá ích kỷ... ta không nỡ để muội gặp nguy hiểm, cũng không đành lòng mất đi muội, cho nên ta đã phớt lờ cảm xúc của muội và tự đưa ra quyết định..."

Điều Đỗ Hàn Yên muốn không phải là loại bên nhau nửa vời này, điều nàng ấy muốn là nàng toàn tâm toàn ý. Quý Liên Tích ăn năn cúi đầu, hai tay vẫn ôm chặt lấy tay nàng: "Nếu như muội không muốn tiếp nhận ta nữa... ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của muội, bởi vì... ta vẫn không thể hứa..."

Đỗ Hàn Yên nghe xong lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Tỷ muốn rời xa ta đến vậy sao?"

Quý Liên Tích xoa đầu nàng và lắc đầu: "Nếu có thể thì cả đời này ta cũng không muốn rời xa muội, nhưng có rất nhiều điều mà chúng ta không thể quyết định."

"Tỷ có ý gì?"

"Thái tử điện hạ phạm sai lầm lớn, đang ngồi trong lao chờ xét xử. Chỉ cần Hoàng thượng phán tử hình, các phi tần đều phải chôn cùng với hắn. Nhưng..."

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Đỗ Hàn Yên: "Muội có đứa bé này nên có lẽ sẽ không phải chung số mệnh với bọn ta. Chỉ là đến lúc đó... ta bắt buộc lại phải rời xa muội..."

Dường như Đỗ Hàn Yên chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, sau khi nghe nàng nói, nàng ấy rơi vào im lặng, bàn tay đang nắm tay Quý Liên Tích cũng từ từ được nới lỏng.

Quý Liên Tích thấy thế nên coi đó là câu trả lời của Đỗ Hàn Yên, nàng định đứng dậy rời đi, nhưng Đỗ Hàn Yên lại siết chặt tay hơn. Quý Liên Tích quay đầu lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy ánh mắt của nàng ấy buồn bã nhưng kiên định.

"Tích nhi, có lẽ tỷ không biết tỷ ở trong lòng ta quan trọng đến nhường nào đâu. Ta cũng không đành lòng mất đi tỷ, nếu như đến cuối cùng chúng ta phải chia lìa, thì tỷ nhất định phải đồng ý để ta đi theo tỷ."

"Yên nhi..." Quý Liên Tích không đồng tình nhìn nàng, Đỗ Hàn Yên lập tức nói: "Nếu tỷ bỏ mặc ta ở lại một mình trên thế giới này, để ta bị dày vò bởi nỗi nhớ đến hết đời thì đó mới là chuyện tàn nhẫn với ta nhất."

Nàng ấy đưa tay vuốt ve gò má Quý Liên Tích: "Nếu một ngày nào đó trên đời này không còn tỷ nữa, thì ta chỉ muốn kiếp sau được cùng tỷ đoàn tụ sớm nhất có thể."

"Ta hiểu rồi." Nhìn nàng một hồi, Quý Liên Tích nhắm mắt lại, áp tay lên tay nàng, dùng lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa gò má mình. Khi nàng mở mắt lần nữa, trong mắt chỉ có sự dịu dàng: "Ta yêu muội."

Đỗ Hàn Yên cười yếu ớt: "Ta cũng yêu tỷ."



Quý Liên Tích liếc nhìn đôi môi nhợt nhạt của nàng, im hơi lặng tiếng cầu xin sự cho phép của Đỗ Hàn Yên. Khi nàng cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh trên má nhẹ nhàng hướng dẫn mình, nàng cúi xuống và trao cho nàng ấy một nụ hôn.

"Ta gọi thái y đến nhé?" Quý Liên Tích xoa xoa tay nàng, giống như làm như vậy sẽ có thể cùng nàng chia sẻ một nửa nỗi đau.

"Bụng muội cứ đau suốt, đứa bé... ổn chứ?"

Có khả năng sẽ không giữ được đứa con trong bụng nàng nữa.

Sao nàng có thể nói ra những lời độc ác như vậy với một người mẹ chứ, đây là một chuyện khiến lòng người đau như dao cắt. Nhưng Quý Liên Tích không thể lừa dối nàng được nữa, huống hồ nàng còn là một người mẹ, nàng có quyền được biết tình trạng của đứa trẻ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Liên Tích chịu đựng nỗi đau và nói cho nàng biết sự thật.

Đỗ Hàn Yên nằm trên giường thực sự quá yếu, hoặc có lẽ nàng ít nhiều đã đoán được, nên khi nghe câu trả lời nàng chỉ biết nhắm mắt chịu đựng, để hai hàng nước mắt rơi xuống, thì thào: "Không sao, chỉ cần Tích nhi ở bên cạnh ta..."

Quý Liên Tích nghe nàng nói như vậy khiến mình càng đau lòng hơn, mình ở trong lòng nàng lại quan trọng đến vậy, không cần nói cũng biết trước đây nàng đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho nàng ấy.

"Thực xin lỗi..." Lúc này Quý Liên Tích chỉ có thể không ngừng lặp lại mấy chữ này.

***

"Bây giờ đã tối thui như vậy, ngồi ở chỗ này cẩn thận bị ma nước lôi đi đấy."

Tuyết nhi lại tìm thấy Hạ nhi ở bên hồ, thấy nàng ấy đang ngồi gần mặt nước, Tuyết nhi không thể không lên tiếng nhắc nhở nàng ấy.

Nàng thật sự không hiểu tại sao một người không biết bơi mà suốt ngày lại chạy đến hồ: "Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nhảy sao?"

Cho dù đang ở trong bầu không khí nặng nề thì Tuyết nhi vẫn giữ phong cách bình thường của mình và nói đùa.

Không ngờ khoảng thời gian này Hạ nhi lại kỳ lạ như vậy, chẳng những không đáp trả mà còn không thèm ngẩng đầu lên.

Tuyết nhi thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh nàng ấy: "Vết thương của ngươi đỡ hơn chưa? Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện không vui, nếu cả ngươi cũng không để ý tới ta thì ta sẽ chết ngạt mất."

Hạ nhi vẫn không trả lời nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ, giống như ở đó có thứ gì đó đang thực sự hấp dẫn nàng ấy.

Lần này Tuyết nhi không tức giận vì Hạ nhi không tiếp nhận tấm lòng tốt của mình nữa, mà là chạm vào vai nàng ấy: "Gần đây ngươi bị sao vậy? Ta cảm thấy không giống ngươi lắm."

Nàng nghĩ đến những sóng gió trong cung gần đây, cho rằng Hạ nhi vì chuyện này mà lo lắng nên nàng đề nghị: "Nếu ngươi không vui thì ta dẫn ngươi đi ngắm phong cảnh nhé? Cây phong nương nương nhà ta trồng ở hậu viện đang nở hoa rất đẹp."

Đáng tiếc lời đề nghị tốn sức mới nghĩ ra của Tuyết nhi chỉ nhận được sự im lặng.

Mặc kệ nàng nói gì thì nàng ấy đều làm như không nghe thấy, Tuyết nhi tự chuốc vạ vào thân, lẳng lặng ngồi ở bên hồ với nàng ấy.

Ngoài việc ở lại bên cạnh Hạ nhi mà không rời đi là vì nàng cảm thấy Hạ nhi thật sự có gì đó không ổn, giống như nếu mình không nhìn nàng ấy là nàng ấy sẽ thật sự sẽ nhảy xuống hồ, điều đó khiến nàng cảm thấy bất an.

Không biết qua bao lâu, Hạ nhi mới chậm rãi nói: "Ta đã nói ta không đáng để ngươi đối xử tốt với ta."

Tuyết nhi nghe xong liền cười: "Ta cũng đã nói, ngươi có đáng hay không không phải do ngươi quyết định." Sự cương quyết và dịu dàng đã đủ để đánh tan tất cả phòng ngự trong lòng Hạ nhi.

Hạ nhi nhìn mặt hồ yên tĩnh, nhưng trái tim lại đang dâng trào những làn sóng, mỗi nhịp đập của trái tim đều giống như rút hết máu trong cơ thể nàng ấy: "Khi ngươi biết những gì ta đã làm, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa."

Nàng ấy cố làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại không thể che giấu sự run rẩy trong đó.

Tuyết nhi nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Hạ nhi, phát hiện thân thể đang cuộn tròn của nàng ấy run rẩy. Nàng không kìm được xúc động muốn ôm chặt nàng ấy vào lòng, nhưng nàng đã cố gắng hết sức để phớt lờ sự thôi thúc đó, chỉ hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì?"

Cuối cùng Hạ nhi cũng nhìn nàng, không biết đôi mắt nàng ấy đã rưng rưng từ lúc nào, điều khiến người ta không thể bỏ qua là ánh mắt bi thương thống khổ của nàng ấy: "Chuyện không thể tha thứ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện