Quý Liên Tích xuất hiện ở cửa, sắc mặt không thay đổi, nhưng hơi thở có chút rối loạn, có thể thấy được trên đường đi nàng đã vội vã như thế nào.

"Ôi, đã lâu không gặp, Liên Tích muội muội." Lý Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt. Quý Liên Tích đã lâu không quan tâm đến việc trong cung, Lý Nghiên có chút ngạc nhiên khi thấy nàng can thiệp như vậy.

"Tham kiến Lý Lương đệ." Quý Liên Tích hành lễ với Lý Nghiên, nàng tiếp tục nói: "Thần thiếp đã ở trong cung nhiều năm mà bụng mãi vẫn không thấy có tin tức gì, trở thành một người mẹ luôn là giấc mơ của ta. Hi vọng Lý Lương đệ thành toàn."

Thật ra, nhớ lại lúc mới vào cung nàng luôn nơm nớp lo sợ, tự hỏi vì sao mãi không có tin tức gì, nhưng thời gian trôi qua, tất cả các phi tần được Thái tử nạp vào cung đều chưa từng có chuyện hỷ, cho dù là không ai nói ra thì mọi người cũng biết vấn đề là ở ai. Những năm gần đây, nàng vẫn muốn có một đứa con, nhưng không còn coi đứa trẻ là công cụ để củng cố địa vị của mình nữa, mà chỉ muốn để bản thân có điều gì đó nhớ nhung trong thâm cung, nhưng đáng tiếc mọi chuyện luôn tính một đằng ra một nẻo. Sau đó Đỗ Hàn Yên xuất hiện trong cuộc đời nàng, thậm chí còn mang theo một đứa trẻ mà nàng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được trong đời. Nếu nó là do Đỗ Hàn Yên sinh ra, nàng sẽ coi nó như của mình. Ngôn Tình Trọng Sinh

Lý Nghiên nghe nàng nói vậy nhưng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện gì tỷ tỷ cũng có thể hứa với muội, nhưng chuyện này ta không thể thỏa hiệp." Đôi mắt nàng ta rưng rưng buồn bã: "Liên Tích muội muội cũng phải biết đạo lý chứ! Xét về mặt nhập cung, ta nhập cung lâu hơn ngươi, xét về tuổi tác, ta cũng lớn hơn ngươi. Liên Tích muội muội còn trẻ, vẫn có thể đợi, nhưng ta đã là hoa tàn ít bướm, không thể chờ được nữa!"

Quý Liên Tích nhìn chằm chằm vào Lý Nghiên, như thể nàng muốn nhìn thấu tính toán của nàng ta. Nàng vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Đỗ Hàn Yên đã nắm lấy tay áo nàng và nhẹ nhàng lắc đầu. Cuối cùng, Quý Liên Tích thỏa hiệp: "Ta biết rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ không tranh với tỷ tỷ nữa."

Vừa rồi nhất cử nhất động của Đỗ Hàn Yên đều bị Lý Nghiên nhìn rõ, nàng ta nói: "Ta rất vui vì Hàn Yên muội muội hiểu chuyện, yên tâm đi, ta nhất định sẽ coi nó như con ruột của mình và chăm sóc nó thật tốt."

Lý Nghiên đứng dậy: "Làm phiền đã lâu, ta nên đi đây, lát nữa ta sẽ gửi ít đồ bổ cao cấp tới, đừng ăn mấy thứ rẻ tiền trong ngự thiện phòng nữa."

Sau khi Lý Nghiên rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người và thị nữ của họ.

"Liên Tích tỷ tỷ... tại sao tỷ lại nói như vậy?" Đỗ Hàn Yên khó hiểu.

Quý Liên Tích cho rằng nàng ấy đang hỏi về chuyện đứa con mà mình muốn, vì vậy nàng giải thích: "Thay vì để Lý Lương đệ được như ý nguyện trong khi không biết nàng ta đang âm mưu gì, chi bằng ta..."

"Ta không hỏi chuyện này." Đỗ Hàn Yên cau mày: "Tỷ từng nói không thích nhúng tay vào chuyện trong cung, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"



Rõ ràng trước đây Liên Tích tỷ tỷ luôn bày ra dáng vẻ không muốn gặp mình, nhưng bây giờ tỷ ấy chắc chắn đã nghe được điều gì đó nên mới vội vàng đến đây...

"..." Vì ta muốn bảo vệ muội. Quý Liên Tích nhìn nàng ấy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời trong lòng: "Vậy tại sao muội lại ngăn cản ta?"

"Bởi vì ta không cần tỷ hy sinh bản thân mình vì ta." Đỗ Hàn Yên rối bời. Nàng không biết Liên Tích tỷ tỷ đang nghĩ gì, nhưng nàng chắc chắn rằng mình không thích Quý Liên Tích đối xử với mình lúc lạnh lúc nóng, lúc xa lúc gần. Điều này sẽ khiến nàng ngã đau sau khi ôm những kỳ vọng không cần thiết.

Thấy ý tốt của nương nương bị chà đạp, Tuyết nhi không khỏi bực mình, vừa định nói gì đó, Nguyệt nhi đã bịt miệng nàng ấy lại, ghé vào tai nàng ấy thì thầm: "Đừng có mà so đo với Đỗ nương nương như ngày thường nữa, bây giờ người ta đang có hỷ đấy."

Bản thân Quý Liên Tích lại không thấy khó chịu, nàng chỉ nhìn Đỗ Hàn Yên rồi nói một câu: "Ta hiểu rồi." Sau đó nàng rời đi mà không quay đầu lại.

Nhìn thấy nàng rời đi, Đỗ Hàn Yên lại cảm thấy hơi hối hận, khó khăn lắm mới được gặp Liên Tích tỷ tỷ, tại sao mình lại không biết tốt xấu đi nổi nóng với tỷ ấy như vậy chứ? Sau khi họ rời đi, Đỗ Hàn Yên lại không kìm được nước mắt, hai thị nữ vội vàng đến an ủi nàng.

*

"Nương nương, người thật sự không quan tâm tới Đỗ nương nương nữa sao?" Nguyệt nhi lo lắng hỏi. Là người biết mọi chuyện, nàng ấy có thể đoán được nương nương nhà mình bị cự tuyệt như vậy sẽ đau lòng cỡ nào.

"Làm gì có chuyện đấy chứ, ta chỉ tạm thời ứng phó với nàng ấy mà thôi." Cho dù Đỗ Hàn Yên nói như vậy, nàng cũng không có ý định buông tay. Suy cho cùng, nếu nàng không thể bảo vệ người mình thích, thì cuộc sống của nàng sẽ thực sự vô nghĩa.

"Hoá ra là như vậy..." Thấy nương nương không bị ảnh hưởng, Nguyệt nhi thở phào nhẹ nhõm.



Lúc này, Tuyết nhi không khỏi tò mò hỏi: "Nương nương, nếu đã như vậy thì tại sao người lại dừng tay?"

Theo sự hiểu biết của nàng ấy về nàng, nếu nương nương thật sự muốn làm gì đó, cho dù Đỗ nương nương có ngăn cản thì nàng cũng sẽ không buông xuôi.

"Điều Lý Lương đệ muốn nhất không có gì khác hơn là được Thái tử điện hạ chú ý và sủng ái, đứa con đầu lòng của Thái tử chắc chắn là đứa được chú ý nhiều nhất, đối với nàng ta mà nói thì nó cũng là công cụ thích hợp nhất... Có lẽ trước khi đạt được mục đích, nàng ta sẽ không làm hại nó." Mặc dù Quý Liên Tích không thể đảm bảo điều đó, nhưng khi Đỗ Hàn Yên nhìn nàng với ánh mắt cầu xin đó, nàng thực sự rất khó để làm trái ý nàng ấy.

Tuyết nhi cau mày: "Nếu thực sự ra tay với đứa trẻ, vậy thì quá tàn nhẫn."

Nguyệt nhi lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi tin rằng Lý Lương đệ thực sự muốn có một đứa con sao?"

Tuyết nhi thở dài: "Nhưng nếu đưa đứa trẻ cho Lý Lương đệ, đứa trẻ chắc chắn sẽ không được hạnh phúc."

"Yên tâm đi, đồng ý với nàng ta chỉ là một kế tạm thời thôi, để đảm bảo nàng ta sẽ không ra tay với Hàn Yên, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp." Quý Liên Tích bất lực cười với bọn họ.

Đấu đá với Lý Lương đệ thực sự khiến nàng kiệt quệ về thể chất và tinh thần, nhưng đó là điều duy nhất nàng có thể làm cho Đỗ Hàn Yên nên nàng bằng lòng chịu đựng gian khổ.

Mấy ngày sau, hai người vẫn không gặp nhau, Đỗ Hàn Yên cũng không đến tìm nàng, nàng cũng không hề nhìn thấy Đỗ Hàn Yên.

Quý Liên Tích lại cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù nỗi nhớ nhung sẽ ăn mòn tinh thần của nàng, nhưng nàng thấy rằng mỗi khi nhìn thấy Đỗ Hàn Yên, việc duy trì lý trí của nàng sẽ trở nên khó khăn hơn. Nàng không dám đảm bảo rằng lúc nào đó mình sẽ không nhịn được mà vượt quá giới hạn, không kìm được mà thổ lộ hết tâm ý của mình.

Nàng không ngờ rằng mình yêu nàng ấy nhiều hơn mình tưởng tượng, điều này khiến nàng không còn giống chính mình nữa.

Thế nên như vậy cũng tốt, bọn họ cứ duy trì sự bình yên vô sự là được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện