Từ Tiếu Thiên không nghĩ nhiều, lao ra phòng thị trường gọi điện cho Kiều Dương.
Nhà Lăng Tiêu vẫn chưa từ bỏ kế hoạch ép anh xuất ngoại, hơn nữa ngày nào cũng góp thêm một viên gạch vào cái kế hoạch đó chắc giờ đã vô cùng đầy đủ.
Việc này Lăng Tiêu không muốn nói nhiều, Kiều Dương cũng chẳng hỏi đến, theo lời cậu nói là tận hưởng niềm vui trước mắt, có chết thì tính sau.
Giờ thì hay rồi, sắp chết rồi.
"Sao lại thế?" Vừa được nối máy không chờ Kiều Dương lên tiếng Từ Tiếu Thiên đã hỏi luôn.
.
truyện tiên hiệp hay
"Bao lâu nữa mày tan làm?" Giọng Kiều Dương nghe khô khốc, như đã hút thuốc quá nhiều.
"Hơn một tiếng nữa..."
"Không kịp rồi.
Giờ ảnh đã ở sân bay, hai tiếng nữa là cất cánh."
"Đệt mợ, giờ ta đến luôn, mày đang ở đâu?" Từ Tiếu Thiên vội vàng vào phòng thị trường, viết hai chữ "Ra ngoài" thật to lên bản kế hoạch đang làm dở rồi chạy đi.
"Tao đang trên đường ra sân bay."
"Giờ mày tính làm thế nào?"
"Cướp người."
"Gì?"
"Nhầm, cướp máy bay."
"Nhà ảnh có người ở đó à." Còn một thang cuối cuối cậu nhảy xuống luôn.
Có người thấy cậu chạy như bay từ phòng thị trường đi ra vội vã hô: "Phòng thị trường cháy à!"
"Cả nhà ở đó...!Tao đệt mợ nó chứ! Cả nhà ở đó, lừa ảnh!" Kiều Dương gần như hét lên, "Mẹ nó tao muốn giết người!"
"Mày chờ tao, đừng làm bậy."
"Tao sắp điên rồi! Từ thiếu, nếu ảnh mà đi tao mang xăng sang đốt nhà!"
"Mày bình tĩnh nghe tao nói.
Còn hai tiếng nữa cơ mà, đến sân bay mất cùng lắm một tiếng thôi, đủ thời gian.
Mày chờ tao đó, nghe chưa! Đệt mợ, mày đừng nghĩ là hết cách cứu vãn rồi!"
Từ Tiếu Thiên nghĩ đã lâu lắm rồi mình không chạy bộ, lao xuống từ tầng 4, chạy hết hành lang, chạy qua lối dành cho nhân viên, chạy như điên đến bãi đậu xe, lúc ra đến ven đường đã hơi hoa mắt chóng mặt rồi.
Một chiếc taxi cực kỳ phù hợp với tình hình dừng lại gần cậu, cậu nhìn sang, trả khách, cậu đứng cạnh xe chuẩn bị lên luôn.
Nhưng người vừa xuống xe làm cậu nghi ngờ có phải mình gặp ảo giác không, cứ nhìn chằm chằm người ta mãi.
Lạc Hiên xoay người đóng cửa xe: "Cậu định đi đâu?"
"Đệt, sao cậu lại đến đây?" Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Hiên, đột nhiên cậu cảm thấy có người ở bên là chuyện tốt đẹp đến mức nào, cậu chẳng quan tâm gì hết mà ôm chầm Lạc Hiên.
"Hôm nay tớ ra ngoài mua bút, thấy cũng sắp đến giờ định làm cậu ngạc nhiên rồi đi ăn..." Lạc Hiên không đẩy cậu ra, ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu trước ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, "Cậu làm sao vậy?"
"Đừng đi!" Đột nhiên Từ Tiếu Thiên nhớ ra, chặn xe taxi đang chuẩn bị rời đi, mở cửa xe đẩy Lạc Hiên lên, "Lăng Tiêu đang ở sân bay, chuẩn bị ra nước ngoài."
"Gì?" Lạc Hiên lắp bắp kinh hãi.
"Không rõ chi tiết, chỉ biết phải đến sân bay ngay nếu không Kiều công tử cho nổ cả sân bay mất..."
"Tớ cứ nghĩ rằng...!hai người bọn họ đã không còn chuyện gì nữa.
Chẳng phải đã mấy năm rồi à?" Lạc Hiên vỗ vỗ ghế lái, "Đi đường vành đai 2."
"Vanh đai 2? Đi thẳng gần hơn chứ, vành đai 2 thị phải vòng lại." Tài xế nhắc nhở.
"Đằng kia bị chặn rồi, cháu mới từ chỗ đó qua đây mà, đi vành đai 2." Lạc Hiên dứt khoát.
"Thế thì vành đai 2.
Bác tài, nhanh lên, chúng cháu đang đi cứu người đấy." Từ Tiếu Thiên bổ sung.
Tài xế đạp chân ga, xe phóng như bay ra ngoài, "Hai vị yên tâm.
Chỉ cần đường không tắc, đảm bảo 40 phút các cậu đã có mặt ở sân bay...!Hai cậu...!đuổi theo máy bay à?"
"Còn gấp hơn đuổi máy bay nữa, đi cướp người!" Từ Tiếu Thiên đứng ngồi không yên, hết nhìn cửa sổ lại nhìn Lạc Hiên, "Cả nhà Lăng Tiêu đang ở sân bay, không rõ tình hình thế nào.
Kiều Dương nóng tính, nếu tớ không giữ được nó..."
Lạc Hiên cười, lặng lẽ nắm tay cậu, "Không phải cậu ấy gầy lắm sao.
Cậu không giữ được?"
"Đệt, nó từng tập võ đó.
Tớ thấy nó đập gạch rồi, một lần ba viên.
Cậu nhìn xem người tớ có chỗ nào chịu được một chưởng như thế." Từ Tiếu Thiên kéo tay Lạc Hiên để bên môi, "Lăng Tiêu cũng dở hơi quá, người lớn đùng đùng hơn hai mươi tuổi mà lại bị người nhà lừa ra sân bay..."
Tài xế nhìn động tác của Từ Tiếu Thiên qua kính chiếu hậu, cười: "Người trẻ tuổi bây giờ cởi mở ghê ha!"
"Chú hâm mộ à?" Từ Tiếu Thiên cắn nhẹ ngón tay Lạc Hiên, nhìn tài xế.
"Hâm mộ chứ, tuổi trẻ rất tốt, muốn làm gì thì làm.
Đến tuổi này rồi phải nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đến cuối cùng chả làm được gì cả."
"Cũng gồm cả việc cướp người này à?" Từ Tiếu Thiên nhìn ra ngoài.
"Người đó chắc cũng là con trai nhỉ..." Thế mà tài xế có vẻ rất quen thuộc, lời nói vô cùng tự nhiên.
"À."
"Cướp ai chẳng là cướp, đúng không.
Nhưng mà tuyệt đối không được xúc động, giải quyết trong hòa bình được là tốt nhất."
Quả nhiên đúng như lời tài xế, 40 phút đã đến sân bay.
Lúc hai người xuống xe còn gọi với theo: "Thanh niên phải biết kiềm chế, đừng nóng vội..."
"Cảm ơn chú!" Từ Tiếu Thiên kéo Lạc Hiên vào sảnh chờ các chuyến bay quốc tế, lấy di động gọi cho Kiều Dương.
"Không thấy người đâu..." Lạc Hiên dáo dác nhìn xung quanh.
"Này! Mày ở đâu?" Từ Tiếu Thiên hét vào điện thoại.
"Tao thấy mày rồi..." Kiều Dương cúp máy, chạy tới sau lưng Từ Tiếu Thiên, vỗ vai cậu: "Tao đệt, điện thoại Lăng Tiêu tắt máy!"
"Còn một tiếng nữa chắc không cúp máy sớm thế chứ?" Lạc Hiên nhìn bảng thông báo các chuyến bay.
Kiều Dương nhìn sang Lạc Hiên, ngạc nhiên nhưng không rảnh hỏi vì sao cậu lại tới.
Giờ cậu đang gấp đến nỗi thấy ai cũng muốn đánh: "Lúc nãy ảnh gọi điện báo chuyến bao cho tao là đang ở WC, có khi bị phát hiện rồi.
Giờ phải làm sao?"
"Việc này rốt cuộc là sao?"
"Bố Lăng Tiêu bảo nhà em trai ổng có ai đấy từ nước ngoài về, cả nhà ra sân bay đón.
Ảnh cũng đi theo, kết quả đến nơi lại bảo chuẩn bị lên máy bay..." Sắc mặt Kiều Dương tệ vô cùng, mày cau lại trong mắt hiện cả tơ máu.
"Sao Lăng Tiêu lại không trốn.
Ảnh đánh nhau chẳng phải trâu bò lắm à, thế mà không đấu nổi bố ảnh?" Từ Tiếu Thiên không nhịn được hỏi một câu.
Bọn họ đều từng thấy Lăng Tiêu ra tay, bố anh không thể nào là đối thủ được...!Đương nhiên là ảnh không thể nào xuống tay với bố, nhưng ảnh có thể chạy mà!
"Bố ảnh có thuê người...!bảo vệ xuất ngũ...!Làm sao đây?"
Từ Tiếu Thiên cắn môi suy nghĩ một lúc, phất tay, "Mày với Lạc Hiên ra chỗ check-in canh, thấy thì giữ lại, tao đến phòng phát thanh."
"Đến phòng phát thanh làm mẹ gì!"
"Báo cho Lăng Tiêu biết là mày tới rổi, để ảnh biết đường liều chết xông ra," Từ Tiếu Thiên quay người sang quầy phục vụ, "Cho người nhà ảnh biết, muốn chạy không dễ như thế đâu!"
"Anh Lăng Tiêu đi chuyến bay số XXX, bạn của anh đang chờ ở sân bay, không gặp không về..."
Lăng Tiêu đứng cạnh cửa sổ nghe thông báo của sân bay, quay người nhìn một đống người trong phòng, có bố mẹ anh, hai người chú và mấy người dì: "Kiều Dương đến rồi, con phải ra ngoài gặp em ấy."
"Không được." Bố không thèm liếc nhìn anh.
"Chuyện này không phải bố nói không được là không được, con nhất định phải ra ngoài." Giọng Lăng Tiêu lạnh đi.
"Vậy mày cứ thử ra ngoài xem."
Lăng Tiêu không nhúc nhích, ở ngoài có ba người canh gác: "Không đi cũng được, con sẽ ở lì tại đây."
"Không sao, dù sao chúng ta cũng không đi chuyến này.
Cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến tối." Bố cười lạnh, nhìn Lăng Tiêu giận tái mặt, "Tao đã bảo mày muốn chơi thì cứ chơi, chơi thế nào cũng được nhưng tao sẽ giúp mày kết thúc trò chơi."
Gần đến thời gian máy bay cất cánh, ba người chầu chực ở khu check-in nhưng không thấy bóng Lăng Tiêu đâu.
Kiều Dương ngồi xổm dưới đất ngơ ngẩn nhìn sàn nhà.
"Chả lẽ đã vào rồi?" Từ Tiếu Thiên cau mày.
"Không vào sớm thế đâu." Lạc Hiên cũng ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ lung tung trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu, "Hay là..."
"Gì?" Kiều Dương quay sang nhìn cậu.
"Có lẽ không bay chuyến này đâu."
"...!Đệt mợ." Từ Tiếu Thiên hết cả sức chửi thề, dựa người lên cột, "Chuyến nào cũng được mình cứ chờ ở đây, tao không tin bọn họ đi qua nổi."
"Làm sao giờ? Cứ chờ thế này thôi?" Kiều Dương ngồi bệt luôn xuống đất.
"Chờ", Từ Tiếu Thiên xoa cằm, con mẹ nó nếu chơi kiểu này thật, "Tao có cách."
Lăng Tiêu yên lặng nằm trên giường, hai tiếng rồi chưa từng thay đổi tư thế.
Mấy lần mẹ cho rằng anh đã ngủ nên lại gần xem, hóa ra hai mắt vẫn mở trừng trừng.
"Con cũng nên hiểu cho bố mẹ.
Bố me cũng chỉ muốn tốt cho con thôi." Mẹ Lăng ngồi ở mép giường, nhất thời không biết nên nói gì.
Lăng Tiêu không trả lời, cũng không biểu hiện gì.
"Con còn trẻ, không hiểu thế nào là tình cảm.
Tình cảm như thế nào có lâu dài.
Bố mẹ là người từng trải..."
"Thế nên mấy người mới chơi đùa." Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng, "Đáng tiếc giờ mới dạy dỗ thì quá muộn rồi.
Con không chơi.
Đừng nghĩ con cũng chơi đùa như bố!"
"Mày nói cái gì!" Bố đập ly nước xuống bàn, nước văng tung tóe.
"Nói lại sự thật." Lăng Tiêu vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, mắt nhìn trần nhà, "Trước nay con chưa từng chơi đùa cũng không muốn chơi đùa.
Con chỉ thích Kiều Dương.
Mấy người...!trong chuyện tình cảm không có tư cách khuyên con."
"Mày điên rồi!" Bố nhảy dựng lên, vung ghế về phía anh.
Lăng Tiêu không trốn chỉ giơ tay lên đỡ, ghế đập vào tay anh.
Cùng với tiếng thét chói tai của mẹ cả phòng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hai người chú ngăn bố anh lại, các dì thì vây quanh anh.
Lăng Tiêu nhìn cánh tay bị ghế va vào từ từ chảy máu: "Đừng chạm vào con!".
Mấy người phụ nữ ngẩn người không ai dám lại gần nữa.
Các dì nhìn Lăng Tiêu lớn, đứa trẻ này từ nhỏ đã vô cùng bướng bỉnh, không ai dám làm gì khác.
"Không phải lo cho nó! Nó không chết được!" Bố gắt lên.
Đúng lúc này cửa bị gõ nhẹ, có người ở ngoài gọi một tiếng "Giám đốc Lăng."
Bố đi mở cửa, có người bên ngoài thò đầu vào nói nhỏ: "Mấy thằng nhóc kia đi rồi."
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn.
Đã thấy bọn nó bắt taxi rời sân bay."
Bố một tay giữ cửa quay lại nhìn Lăng Tiêu: "Nghe thấy chưa, Kiều Dương đi rồi.
Cái thứ tình yêu của chúng mày dừng lại ở đây! Tao còn cho rằng nó có thể chờ được một ngày cơ, hóa ra cũng chỉ đến thế!"
Lăng Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, mấp máy môi: "Câm miệng."
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy.