Sau khi tháo nhẫn, trên ngón áp út trái của Đàm Triết có một vòng dấu vết mờ mờ.
Nhẫn này chắc thời gian đeo chưa lâu nhưng không phải ngắn, có lẽ khoảng ba bốn năm rồi.
Từ Tiếu Thiên thầm đoán Đàm Triết là loại đàn ông giấu vợ ăn chơi đàng điếm, tìm các em gái xinh tươi trong trường Đại học, cảm thán người này kết hôn có hơi sớm.
"Nghĩ gì thế?" Đàm Triết chống tay lên bàn nhìn cậu.
"Muốn em giới thiệu bạn gái cho anh thật?"
"Trường Bách khoa?"
"Ừ."
"Không.
Con gái trường Bách khoa trông khổ lắm, anh quá hiểu rồi." Đàm Triết bật cười, đưa thuốc lá cho Từ Tiếu Thiên.
"Cũng có người xinh đẹp, chỉ là hơi ít." Từ Tiếu Thiên nghĩ tới Đào Nhiên.
Đào Nhiên là hoa khôi hiếm có trong trường, chỉ tiếc mình không có số hưởng.
"Không giữ cho mình mà lại giới thiệu cho người khác à?"
"Em tính đến Tinh Duyệt rồi câu một phú bà."
"Kế hoạch hay đấy," điện thoại Đàm Triết reo lên, Đàm Triết ngậm thuốc cúi đầu xem ai gọi tới: "Xin chào giám đốc Trần."
Từ Tiếu Thiên nhìn điện thoại đổi giọng lần nữa, cảm thấy người này rất khó đoán, nói chuyện cũng nửa thật nửa giả, không biết đâu mới là bộ dạng thường ngày.
"Tổng giám đốc Trần nghe tôi nói đã, các anh tổ chức hội nghị chỉ 40 người, phòng hội nghị tầng 3 là cho 120 người, quá lớn...!Phong cách thì phong cách nhưng ngồi rồi trông sẽ trống lắm..." Trên mặt Đàm Triết rõ ràng không có chút kiên nhẫn nào nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng lịch sự: "Vâng, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho các anh...!Được..."
Đàm Triết cúp điện thoại, vừa bấm một dãy số khác vừa lẩm bẩm: "Ngớ ngẩn."
"Sao lại là cậu nghe điện thoại?" Chắc Đàm Triết đang gọi điện cho nhân viên bộ phận Marketing, nói chuyện rất không nể mặt, "Gì mà trong WC? Sao lần nào tôi gọi điện mấy người cũng ở trong WC, ngày mai cho các cô cậu mấy cái WC có lắp bàn luôn nhé...Còn nữa, đứa thiểu năng nào cho Tổng giám đốc Trần số điện thoại của tôi đó, uống lộn thuốc hết rồi à!"
"Lão ta muốn cho là cô cậu cho luôn à, tôi nói tôi không liên hệ trực tiếp với ông ta, người này phiền lắm có biết không!" Đàm Triết cau mày, "Còn nữa, lão muốn thuê phòng hội nghị lớn trên tầng 3, các cậu cử người đi sắp xếp trang trí một chút, thêm cây xanh hay gì đó...!Hỏi người kia, cái cậu mặt rõ ấy, kế hoạch hay gì cậu ta có hết, đừng gì cũng hỏi tôi, tôi không phải thầy của các cô cậu."
Nói xong dường như không chờ đối phương trả lời Đàm Triết đã cúp luôn điện thoại, sau đó chỉ nhìn Từ Tiếu Thiên mà không nói gì như đang bận suy nghĩ nhưng rõ ràng nội dung trong đầu anh ta không liên quan gì tới Từ Tiếu Thiên cả.
Từ Tiếu Thiên bị nhìn cho ngây người: "Làm sao vậy?"
"Đói bụng."
Cuối cùng đồ ăn cũng lên.
Đàm Triết gọi một lúc bốn năm món, Từ Tiếu Thiên hơi lớn tiếng: "Chỗ này ăn có hết không vậy?"
"Cậu giảm béo?"
"...!Không giảm, nhưng phải khống chế, vừa nghỉ hè mẹ đã bắt đầu nhồi em, không giữ cân thì đến kỳ sau chắc khỏi nhận ra luôn."
"Ăn đi, thanh niên không ăn thì lấy đâu ra sức giảm béo." Đàm Triết chí lý dạy dỗ.
Từ Tiếu Thiên sửng sốt, lý thuyết gì vậy.
"Bộ phận Marketing thì làm gì vậy?" Cậu gắp đồ ăn, câu hỏi nghe hơi ngu nhưng quả thật cậu không biết gì hết.
"Kiếm khách hàng." Đàm Triết trả lời không cần suy nghĩ.
"Á!" Từ Tiếu Thiên che miệng, lông mày nhíu cả lại, đệt!
"Sao thế?"
"Cắn trúng lưỡi."
Đàm Triết cảm thấy buồn cười, dựa vào ghế cười đến không dừng được: "Anh bảo này soái ca, cậu bao nhiêu tuổi rồi ăn cơm mà còn cắn trúng lưỡi."
"Cái này không thể trách em được! Em không ngạc nhiên nếu anh bớt nói đi đâu," Từ Tiếu Thiên uống miếng nước, "Lại nói cắn lưỡi với tuổi tác có gì liên quan, lúc giận cũng cắn lưỡi, có khi còn cắn mặt nữa."
"Anh không đàng hoàng lúc nào?" Đàm Triết cười nhìn cậu.
"Em nghĩ không ra sao bộ dạng này của anh lại vào Tinh Duyệt được," Từ Tiếu Thiên có chút bất đắc dĩ, cúi đầu mở camera trước của điện thoại kiểm tra vết cắn trên lưỡi, "Em đang đứng đắn nghiêm túc hỏi anh đấy."
"Anh cũng nghiêm túc đứng đắn trả lời cậu thì bữa này khỏi ăn, nói đến tối cũng không thành vấn đề," Đàm Triết chậm rãi ăn, "Nói đơn giản là nghĩ cách làm sao để càng nhiều người đến khách sạn tiêu tiền, đáp án này vừa lòng chưa?"
"Vâng." Từ Tiếu Thiên nửa hiểu nửa không, câu trả lời của Đàm Triết giúp cậu hiểu thêm một chút về việc tìm khách hàng.
Đàm Triết không tiếp tục giải thích chi tiết công việc nữa, Từ Tiếu Thiên thì vì trong lòng còn lo chuyện Lạc Hiên, không có tâm tình cũng lười hỏi tiếp.
Đây không phải phỏng vấn, cậu chưa quyết định có làm hay không vì thế nói chuyện phiếm cùng Đàm Triết.
Đến lúc cậu thấy no thì phát hiện đồ ăn trên bàn đều đã sạch.
"Sức chiến đấu không nhỏ nha," Cậu cảm khái, "Có phải anh nhịn đói mấy ngày liền rồi không?"
"Nếu điều kiện cho phép bữa nào anh cũng ăn được nhiều như thế." Đàm Triết dựa ra sau, dáng vẻ đầy hưởng thụ.
Từ Tiếu Thiên cẩn thận quan sát Đàm Triết, nói gì thì nói dáng người anh ta cũng coi như đạt tiêu chuẩn: "Anh ăn nhiều thế sao giữ dáng hay vậy?"
"Anh nói là nếu có điều kiện, vấn đề là điều kiện thường xuyên không có thế nên giữ được."
"...!Vậy ngày thường anh ăn kiểu gì?"
"Nhà ăn."
"Nhà ăn ở khách sạn cũng tàn khốc vậy sao."
"Không khác nhau lắm," Đàm Triết cười, "Lần đầu anh ăn ở đó, ăn một miếng nghĩ chắc không món nào khó ăn hơn món này thôi, ăn món khác, đệt, hóa ra có thật à."
Từ Tiếu Thiên vui vẻ: "So với nhà ăn số hai ở trường mình thì thế nào?"
"Chắn chắn là từ trường dạy đầu bếp."
"Vô lý quá rồi."
"Thế nên nếu muốn giữ dáng có thể xem xét đến đây làm việc," Đàm Triết vừa cầm ly nước lên định uống thì lại có điện thoại, anh liếc màn hình không nghe ngay mà có chút bực bội, "Alo."
"Không phải anh bảo mai mới về sao...!Anh đi công tác làm sao đi mua đồ cho em được...!Vừa cơm nước xong...!Đi cùng khách hàng, một ngày em hỏi bao nhiêu lần rồi...!Chút nữa gọi lại cho em, cúp đây."
Chắc hẳn vừa rồi là vợ của Đàm Triết gọi tra khảo, nhìn phản ứng của anh ta tâm tình có vẻ không tốt lắm, Từ Tiếu Thiên nhớ trước khi ăn cơm Đàm Triết đã tháo nhẫn xuống.
Xem ra dù có cưới một cô gái về thì cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
"Đi thôi, đưa em về nhà." Đàm Triết đứng lên, hoàn toàn không có cảm xúc như lúc nãy.
Lúc Từ Tiếu Thiên về tới nhà, bố cậu trông vô cùng giật mình.
Ông thấy ra ngoài đi chơi với con gái mà mới một đêm đã về có chút không bình thường.
Ông giải thích trai đơn gái chiếc củi khô lửa bốc gì đó, làm sao mà mới một đêm đã đốt hết nhiệt tình rồi.
"Sao không chơi thêm hai ngày nữa? Khó lắm mẹ mày mới thả ra ngoài chơi qua đêm."
Từ Tiếu Thiên biết tại sao bố cậu lại nhiệt tình với việc cậu đi chơi cùng "con gái" như thế, đơn giản chỉ là không yên tâm chuyện của bốn năm trước.
Mấy năm đại học cậu rất ít khi nhắc tới tên bạn nữ nào chứ chưa kể tới "bạn gái", chuyện yêu đương lần trước với Đào Nhiên cậu cũng không kể.
Đã có tiền lệ đương nhiên bố mẹ cậu sẽ dễ suy nghĩ hơn.
"Đông người quá chơi không vui, hoa không ngắm nổi, toàn đầu là đầu, mà cũng chẳng được mấy cái đẹp." Từ Tiếu Thiên ném balo lên sô-pha, thở dài, độc thân thật ra không khó, xử lý trăm kế ngàn phương muốn cậu hết độc thân mới khó.
"À, thế à..." Nghe giọng bố có vẻ thất vọng, "Vậy có thể sang trấn nhỏ cạnh lễ hội hoa sen chơi, phong cảnh cũng được, chắc cũng ít người."
"Con đã về rồi." Từ Tiếu Thiên lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn, không có cuộc gọi.
Nếu là ngày thường cậu sẽ không suy nghĩ gì, không phải ngày nào Lạc Hiên cũng liên lạc nhưng hôm nay lại khác, cậu thật sự không kiềm nổi suy nghĩ, Lạc Hiên còn ở lễ hội hoa sen sao, cậu ấy đang làm gì, Cố Bằng Triển đã đi chưa...!
Loại chuyện này một khi bắt đầu nghĩ thì không cách nào dừng lại được, như ám ảnh cưỡng chế làm người ta bối rối không yên.
Từ Tiếu Thiên quyết định tìm việc gì đó để làm, phân tán sự chú ý.
Cậu đi vào phòng bếp thấy mẹ đang nhặt rau, cậu nhanh chóng bước tới: "Sao cơm nước xong rồi mẹ còn nhặt rau tiếp...!Để con giúp."
"Ầy, mày đi nghỉ đi, không cần mày giúp." Mẹ đẩy cậu ra bên ngoài, như thể chỉ cần cậu chạm tay vào làm một chút thôi thì sẽ gầy mất 10 cân vậy.
"Để con giúp, thật," Từ Tiếu Thiên khó khăn chen vào, "Chán quá."
Cuối cùng cậu cũng nhặt rau trong ánh mắt cảm động vô ngần của mẹ, nhưng cách này rõ ràng không hiệu quả lắm.
Cậu chăm chăm nhìn đồ ăn trước mắt, trong đầu, hình ảnh Lạc Hiên bước lên đấm vào mặt Cố Bằng Triển lặp đi lặp lại như cuộn băng video bị kẹt.
Đến lúc cậu ném cây rau thứ bảy vào sọt rác, mẹ đã không thể nhịn được nữa đẩy cậu ra khỏi bếp: "Hay mày đi ngủ một lúc đi, ài, giúp gì chứ, mẹ không rảnh chút nào lại nhặt rau từ thùng rác ra cho mày nữa."
Mười ngày gan ruột cồn cào trôi qua, Từ Tiếu Thiên bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình và Lăng Tiêu.
Lạc Hiên không có bất cứ động tĩnh gì.
Có khi Từ Tiếu Thiên cầm điện thoại chơi QQ cả vài giờ nhưng tin nhắn nhận được chỉ là của bạn học, vốn dĩ cậu rất thích chém gió khẩu nghiệp cùng người khác nhưng hiện tại đến bấm di động cũng lười.
Ngài thật kiên quyết.
Lúc nhận được tin nhán QQ từ Kiều Dương, Từ Tiếu Thiên đã quyết tâm chuẩn bị sang nhà hàng xóm ăn trộm*.
Tao sắp thành tiêu bản rồi.
Chắc phải mạnh lắm.
Ngưỡng mộ mày.
Đệt.
Còn tặng hoa nữa.
Ông đây sắp chết rồi.
Sau ngày hôm nay mày sẽ rõ.
Cho mày ý kiến, Lăng đại thiếu gia bảo mày có thể đi kia gì một chút.
Kia cái gì?
Rình xem.
Ý kiến kiểu quái gì? Hai người hợp lại có thể làm Gia Cát Lượng tức chết.
Thật đấy.
Đến gần nhà cậu ấy nằm vùng, xem tình hình cậu ấy, còn có thể giải nỗi tương tư của mày nữa.
Từ Tiếu Thiên tự nhiên lại thấy biện pháp này cũng có điểm đáng tin đấy, chỉ là Kiều Dương dùng từ "Rình xem" làm cậu không thoải mái lắm.
Không được gọi là "rình", phải nói là đi qua.
Cậu nhắn lại một tin.
Không thành vấn đề, đi qua thì đi qua, đừng đến gần quá, mày dòm cũng tương đối đẹp trai, để người ta phát hiện thì không tốt.
Học khen người khác rồi à, lúc nào về mang đồ ăn ngon cho, bảo bối.
Mang cho Lăng Tiêu đi, ảnh khen đó.
Từ Tiếu Thiên châm điếu thuốc, bắt đầu đi trộm, mấy chuyện nóng nảy trong lòng cũng dần phai nhạt, mai đi luôn!
*Một hoạt động trong trò chơi nông trại của một số mạng xã hội.
Bạn nào từng chơi Nông trại vui vẻ trên ZingMe ngày xưa chắc biết cái này ha =))).