Vì Harvath cho rất nhiều nên chẳng bao lâu sau thuốc nhuận tràng đã phát huy tác dụng thần kỳ của nó. Cả hai con chó bắt đầu cùng nhau rú lên. Ruột chúng đang bị cào xé khủng khiếp.
Tiếng nhạc tắt ngấm và Harvath nhìn thấy gã Lùn. Những kỷ niệm về cuộc chạm trán đầu tiên ở Gibraltar tràn về trong lòng anh.
Những con chó trắng tinh của gã Lùn, con nào cũng cao tới tận vai, đứng sừng sững như tòa tháp cao hơn gã đàn ông nhỏ thó. Trong khi lũ chó mỗi con nặng tới gần một trăm kilogam, gã Lùn lại không thể nào vượt quá ba mươi lăm kilô. Harvath nghĩ hắn chỉ cao chưa đầy một mét. Thế nhưng anh thừa biết chiều cao đó không hề liên quan gì tới độ xảo quyệt, gian trá của hắn.
Gã Lùn mở cửa trước cửa tòa nhà gỗ, lũ chó xô gã chủ ra khỏi đường khi chúng lao ra khỏi nhà. Nếu biết chúng có gì đó không ổn chắc gã không khoe khoang lũ chó như vậy. Harvath đoán gã hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Tất cả những gì gã thấy chỉ là lũ chó khác hẳn so với mọi khi. Harvath theo dõi gã Lùn đi theo lũ chó ra bên ngoài. Đã đến lúc.
Bước ra khỏi những tản đá phía sau, Harvath nhanh chóng di chuyển lên bãi biển. Tới gần căn nhà, anh quay lại và nhảy qua một hàng rào gỗ bao quanh một nhà tắm lộ thiên có trồng cây bao quanh.
Anh xuyên qua mảnh sân thơm ngát hương hoa và sau khi trèo qua một vài bậc thang đá, anh vào nhà qua những cánh cửa kiểu Pháp đang mở toang.
Qua chỗ bếp, Harvath vứt lại một gói trên quầy và một gói ở tủ đựng chén bát rồi tiếp tục.
Được nửa đường vào phòng khách anh để ý thấy một góc phòng nhỏ hẳn phải được dùng là nơi yên tĩnh để đọc sách. Trong đó có hai cái ghế bọc, một cái đèn và một cái bàn cỡ nhỏ. Harvath hạ cái túi, lấy khẩu súng ra và ngồi xuống.
Nếu nói gã Lùn ngạc nhiên khi nhìn thấy anh thì quả là đánh giá thấp. Anh bị kéo ngay lập tức mất thăng bằng. Hẳn là Harvath đã có thể cười nếu anh không căm ghét gã đàn ông này đến vậy. Phải nói, gã Lùn có cái đầu suy nghĩ cực kỳ mau lẹ. Nhìn thấy Harvath, gã hiểu ngay tình hình.
“Anh đã làm gì với những con chó của tôi?” Gã hỏi.
“Chúng sẽ ổn”, Harvath nói. “Đó chỉ là tạm thời”.
“Anh là đồ khốn”, người đàn ông nhỏ bé gầm lên. “Sao anh dám làm chúng bị tổn thương? Chúng không hề động đến một sợi lông chân của anh”.
“Và tôi muốn giữ chúng như thế”.
Gã Lùn nhìn xoáy vào Harvath. “Vậy hãy giúp tôi. Nếu chúng có mệnh hệ gì, việc lớn nhất đời của tôi sẽ là khiến anh phải trả giá đến tận hơi thở cuối cùng”.
Thái độ của gã đã chuyển từ chỗ bị kích động, gần như là sợ hãi, sang trạng thái lạnh băng. Rõ ràng là gã hiểu mình nói gì và gã tin rằng mình sẽ thực hiện được lời đe dọa.
“Tôi để lại hai gói ở trong bếp”, Harvath nói, anh muốn nhắc tới sản phẩm K-9 Quencher mà anh đã lấy trong khu mua bán nơi anh mua chiếc máy tính trước khi rời khỏi D.C.
“Gì vậy?” Gã Lùn hỏi, giọng nói của gã lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Đừng lo. Nếu tôi muốn lũ chó của ông chết, chúng sẽ chết. Trong những gói đó có chứa một loại bột điện giải dành riêng cho chó mất nước”.
“Anh đã làm gì chúng?”.
“Chỉ là thuốc nhuận tràng. Vài tiếng nữa, chúng sẽ ổn thôi. Hãy hòa mỗi gói vào một bát nước và để ra ngoài cho lũ chó uống”. Trong khi gã Lùn nhìn chăm chắm vào mình, Harvath nói thêm, “Và nhớ là phải ở chỗ mà tôi có thể nhìn thấy ông”.
Sau khi đặt những cái bát chỗ bậc cửa, gã Lùn đóng cửa trước lại, trở lại chỗ đọc sách rồi trèo lên cái ghế bên cạnh Harvath. “Tôi biết anh sẽ đến tìm tôi”, gã nói. “Chỉ là tôi không nghĩ lại nhanh đến vậy. Thế đấy”.
“Có thể”, Harvath trả lời. “Điều đó phụ thuộc vào việc tôi còn tận dụng được gì ở ông nữa không”.
“Vậy thì suy cho cùng, anh là kẻ không giữ lời rồi”.
Harvath biêt gã đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng anh để câu hỏi đó lửng lơ giữa hai người.
“Anh đã hứa rằng tôi sẽ không bị giết”, gã Lùn thều thào bằng tiếng Anh. Mái tóc đen của gã cắt ngắn và để một bộ ria cắt tỉa cẩn thận.
Harvath nhăn nhở. “Tôi đã hứa với ông khi tôi tưởng rằng ông đang hợp tác với tôi”.
Gã Lùn chớp mắt. Đó là một cách nói hết sức tế nhị. Harvath biết là gã đã hiểu ý anh. “Đáng ra phải có một cái tên khác nữa trong danh sách ông đã chuyển cho tôi. Đêm đó, đã có năm tên được thả từ Gitmo chứ không phải là bốn”.
Gã Lùn mỉm cười. “Điệp vụ Harvath, nếu có một việc mà cả đời này tôi mới học được thì đó chính là làm thế nào để hiểu được người khác và tôi có thể nói rằng anh đã biết người thứ năm đó là ai”.
Harvath cúi về phía trước, mặt anh đằng đằng sát khí. “Nếu ông là người có thể đọc vị người khác tốt như vậy hẳn ông phải biết rằng nếu ông không hợp tác tự tay tôi sẽ giết chết ông ngay tại đây chứ, chúng ta có hiểu nhau không đấy?.
Nếu có sợ hãi vì lời đe dọa của Harvath, gã Lùn cũng chẳng hề thể hiện ra.
“Đó là một ngày rất dài”, gã nói. “Tại sao chúng ta không chuyển ra phòng khách uống chút gì đó nhỉ?”.
Harvath còn ngập ngừng thì gã đã chêm vào, “Nếu anh lo lắng về việc tôi cố để đầu độc anh, anh không cần uống cùng tôi. Tôi cũng quen uống một mình rồi”.
Một mặt, Harvath cũng không muốn nơi lỏng cảnh giác. Chỉ vào chỗ thanh chắn có để khẩu Beretta của mình, anh nói, “Hãy là khách của tôi”.
Tiếng nhạc tắt ngấm và Harvath nhìn thấy gã Lùn. Những kỷ niệm về cuộc chạm trán đầu tiên ở Gibraltar tràn về trong lòng anh.
Những con chó trắng tinh của gã Lùn, con nào cũng cao tới tận vai, đứng sừng sững như tòa tháp cao hơn gã đàn ông nhỏ thó. Trong khi lũ chó mỗi con nặng tới gần một trăm kilogam, gã Lùn lại không thể nào vượt quá ba mươi lăm kilô. Harvath nghĩ hắn chỉ cao chưa đầy một mét. Thế nhưng anh thừa biết chiều cao đó không hề liên quan gì tới độ xảo quyệt, gian trá của hắn.
Gã Lùn mở cửa trước cửa tòa nhà gỗ, lũ chó xô gã chủ ra khỏi đường khi chúng lao ra khỏi nhà. Nếu biết chúng có gì đó không ổn chắc gã không khoe khoang lũ chó như vậy. Harvath đoán gã hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Tất cả những gì gã thấy chỉ là lũ chó khác hẳn so với mọi khi. Harvath theo dõi gã Lùn đi theo lũ chó ra bên ngoài. Đã đến lúc.
Bước ra khỏi những tản đá phía sau, Harvath nhanh chóng di chuyển lên bãi biển. Tới gần căn nhà, anh quay lại và nhảy qua một hàng rào gỗ bao quanh một nhà tắm lộ thiên có trồng cây bao quanh.
Anh xuyên qua mảnh sân thơm ngát hương hoa và sau khi trèo qua một vài bậc thang đá, anh vào nhà qua những cánh cửa kiểu Pháp đang mở toang.
Qua chỗ bếp, Harvath vứt lại một gói trên quầy và một gói ở tủ đựng chén bát rồi tiếp tục.
Được nửa đường vào phòng khách anh để ý thấy một góc phòng nhỏ hẳn phải được dùng là nơi yên tĩnh để đọc sách. Trong đó có hai cái ghế bọc, một cái đèn và một cái bàn cỡ nhỏ. Harvath hạ cái túi, lấy khẩu súng ra và ngồi xuống.
Nếu nói gã Lùn ngạc nhiên khi nhìn thấy anh thì quả là đánh giá thấp. Anh bị kéo ngay lập tức mất thăng bằng. Hẳn là Harvath đã có thể cười nếu anh không căm ghét gã đàn ông này đến vậy. Phải nói, gã Lùn có cái đầu suy nghĩ cực kỳ mau lẹ. Nhìn thấy Harvath, gã hiểu ngay tình hình.
“Anh đã làm gì với những con chó của tôi?” Gã hỏi.
“Chúng sẽ ổn”, Harvath nói. “Đó chỉ là tạm thời”.
“Anh là đồ khốn”, người đàn ông nhỏ bé gầm lên. “Sao anh dám làm chúng bị tổn thương? Chúng không hề động đến một sợi lông chân của anh”.
“Và tôi muốn giữ chúng như thế”.
Gã Lùn nhìn xoáy vào Harvath. “Vậy hãy giúp tôi. Nếu chúng có mệnh hệ gì, việc lớn nhất đời của tôi sẽ là khiến anh phải trả giá đến tận hơi thở cuối cùng”.
Thái độ của gã đã chuyển từ chỗ bị kích động, gần như là sợ hãi, sang trạng thái lạnh băng. Rõ ràng là gã hiểu mình nói gì và gã tin rằng mình sẽ thực hiện được lời đe dọa.
“Tôi để lại hai gói ở trong bếp”, Harvath nói, anh muốn nhắc tới sản phẩm K-9 Quencher mà anh đã lấy trong khu mua bán nơi anh mua chiếc máy tính trước khi rời khỏi D.C.
“Gì vậy?” Gã Lùn hỏi, giọng nói của gã lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Đừng lo. Nếu tôi muốn lũ chó của ông chết, chúng sẽ chết. Trong những gói đó có chứa một loại bột điện giải dành riêng cho chó mất nước”.
“Anh đã làm gì chúng?”.
“Chỉ là thuốc nhuận tràng. Vài tiếng nữa, chúng sẽ ổn thôi. Hãy hòa mỗi gói vào một bát nước và để ra ngoài cho lũ chó uống”. Trong khi gã Lùn nhìn chăm chắm vào mình, Harvath nói thêm, “Và nhớ là phải ở chỗ mà tôi có thể nhìn thấy ông”.
Sau khi đặt những cái bát chỗ bậc cửa, gã Lùn đóng cửa trước lại, trở lại chỗ đọc sách rồi trèo lên cái ghế bên cạnh Harvath. “Tôi biết anh sẽ đến tìm tôi”, gã nói. “Chỉ là tôi không nghĩ lại nhanh đến vậy. Thế đấy”.
“Có thể”, Harvath trả lời. “Điều đó phụ thuộc vào việc tôi còn tận dụng được gì ở ông nữa không”.
“Vậy thì suy cho cùng, anh là kẻ không giữ lời rồi”.
Harvath biêt gã đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng anh để câu hỏi đó lửng lơ giữa hai người.
“Anh đã hứa rằng tôi sẽ không bị giết”, gã Lùn thều thào bằng tiếng Anh. Mái tóc đen của gã cắt ngắn và để một bộ ria cắt tỉa cẩn thận.
Harvath nhăn nhở. “Tôi đã hứa với ông khi tôi tưởng rằng ông đang hợp tác với tôi”.
Gã Lùn chớp mắt. Đó là một cách nói hết sức tế nhị. Harvath biết là gã đã hiểu ý anh. “Đáng ra phải có một cái tên khác nữa trong danh sách ông đã chuyển cho tôi. Đêm đó, đã có năm tên được thả từ Gitmo chứ không phải là bốn”.
Gã Lùn mỉm cười. “Điệp vụ Harvath, nếu có một việc mà cả đời này tôi mới học được thì đó chính là làm thế nào để hiểu được người khác và tôi có thể nói rằng anh đã biết người thứ năm đó là ai”.
Harvath cúi về phía trước, mặt anh đằng đằng sát khí. “Nếu ông là người có thể đọc vị người khác tốt như vậy hẳn ông phải biết rằng nếu ông không hợp tác tự tay tôi sẽ giết chết ông ngay tại đây chứ, chúng ta có hiểu nhau không đấy?.
Nếu có sợ hãi vì lời đe dọa của Harvath, gã Lùn cũng chẳng hề thể hiện ra.
“Đó là một ngày rất dài”, gã nói. “Tại sao chúng ta không chuyển ra phòng khách uống chút gì đó nhỉ?”.
Harvath còn ngập ngừng thì gã đã chêm vào, “Nếu anh lo lắng về việc tôi cố để đầu độc anh, anh không cần uống cùng tôi. Tôi cũng quen uống một mình rồi”.
Một mặt, Harvath cũng không muốn nơi lỏng cảnh giác. Chỉ vào chỗ thanh chắn có để khẩu Beretta của mình, anh nói, “Hãy là khách của tôi”.
Danh sách chương