Vì chuyện đó, Harvath chẳng còn biết nghĩ gì, cảm xúc thế nào nữa. Anh đã nhận ra rằng Tổng thống đã làm điều đúng đắn cho đất nước này và nếu anh trong bối cảnh khủng khiếp đó, cũng làm thế, nhưng anh vẫn không lý giải tại sao hắn lại loại anh ra một bên như vậy.
Anh không biết Rick Morrell có câu trả lời anh đang tìm kiếm hay không nhưng anh hiểu rõ rằng từng thông tin nhỏ anh ta có sẽ giúp anh tiến gần hơn tới chỗ giải được bài toán khó. Harvath biết họ không còn nhiều thời gian, vì vậy anh nén lại không hỏi nữa và để Morrell kết thúc câu chuyện.
Rõ ràng là Morrell cũng quan tâm tới vấn đề thời gian. Anh nhìn đồng hồ đến lần thứ ba và nói “Bộ trưởng Bộ quốc phòng đã gợi ý với Tổng thống rằng một chương trình theo dõi cao cấp dùng để theo dõi năm gã này ngay khi chúng được thả ở Guantanamo”.
“Thông qua một chất đồng vị phóng xạ”, Harvath tiếp tục, anh cảm nhận được câu chuyện sẽ đi đến đâu. “Tôi đã quen với việc này”.
“Nước Mỹ không biết mình đang đàm phán với ai và thậm chí còn biết ít hơn về mối quan hệ giữa những người đã thả ra. Nếu có thể lần theo dấu vết của chúng, họ cho rằng có thể định vị được tổ chức chịu trách nhiệm về việc bắt cóc chiếc xe bus và đưa chúng ra trước pháp luật hay ít nhất cũng có một hình thức trả thù nào đó”.
“Vấn đề là phía bên kia cũng biết về chương trình đó và đã thay máu toàn bộ năm tù nhân ngay trên chuyến bay. Họ dùng chính máu đó để lừa CIA”.
“Bộ Quốc phòng đổ lỗi cho CIA về việc để mất những tên đó, còn CIA lại đổ lỗi cho Bộ Quốc phòng về việc lôi họ vào một chương trình không phải tối mật như họ từng nghĩ”.
“Và như vậy, Mỹ mất dấu bọn chúng. Tôi rất biết việc này” Harvath nói.
“Điều mà anh không biết, đó là bọn khủng bố đã đặt ra một số điều kiện với Tổng thống”.
“Ví dụ?”.
“Ví dụ như không được săn đuổi, làm tổn hại hoặc tống giam trở lại những kẻ được thả ra”, Morrell trả lời. “Như là một cách để đảm bảo bọn khủng bố cung cấp ảnh theo dõi trên một trăm chiếc xe bus trên khắp đất nước. Thông điệp rất rõ ràng. Nếu chúng ta thất hứa, chúng sẽ quay trở lại và mọi việc sẽ tệ hơn lần trước rất nhiều. Chúng ta sẽ buộc phải chịu đựng những cuộc tấn công tàn ác vào lũ trẻ và lần này sẽ không có đàm phán gì hết”.
“Vì thế mà Tổng thống muốn loại tôi sang một bên”.
Morrell đặt tay lên vai người bạn. “Ông ấy không muốn anh bị loại ra một bên nhưng ông ấy không còn lựa chọn nào nữa. Anh đã đặt ông ấy vào thế tiến thoái lưỡng nan”.
“Thì sao? Thậm chí ông ấy còn không cung cấp cho tôi thêm chi tiết việc ai là người mà ông ấy săn đuổi”.
“Có gì khác không? Liệu quyết định nhận sự của Tổng thống có thuyết phục được anh ngồi yên không trong khi hắn đang nhằm vào bạn bè và gia đình anh?”.
Harvath không biết trả lời câu đó thế nào. Cuối cùng anh nói. “Có lẽ là không”.
“Scot, Tổng thống biết là anh đã ở Mexico khi Palmera bị giết”.
“Làm sao hắn biết được?”.
CIA đã có băng ghi hình của CCTV, trong đó có hình ảnh của anh lúc ở sân bay Queretaro. Họ đã lần theo dấu vết chiếc máy bay anh sử dụng. Họ cũng biết chiếc máy bay đó là của ai. Vì thế, chúng tôi mới biết anh từ chỗ Amman trở về”.
Tim Harvath thắt lại. Nếu anh phải chết, anh không muốn lôi theo người khác càng không phải là những người như Tim Finney và Ron Parker. “nhưng người ở Núi Elk không biết gì về việc này”.
“Cả anh và tôi đều biết việc đó là việc vớ vẩn”, Morrell trả lời. “Họ lại có mặt trên thước phim đó cùng với anh. Thứ duy nhất có lợi cho anh là các nhân chứng cho biết rằng Palmera đã chạy ra phố và bị một chiếc xe đâm vào. Về phần họ, họ cho rằng nó giống như một vụ xóa sổ giữa các nhóm, nhưng liệu bọn khủng bố thu xếp vụ thả hắn có tin rằng đó là một câu chuyện khác không”.
“Vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?”
“Tôi cần biết những gì đã xảy ra ở chỗ Amman. Tại sao anh lại ở đó. Anh gặp ai?”.
Harvath lắc đầu, không.
“Scot, hãy nghe tôi. Chuyện xảy ra với Palmera có vẻ giống như hắn gây hấn với những kẻ xấu trong quá khứ. Chỉ có một cái chết và mặc dù còn nghi ngờ nhưng cũng không có gì để khẳng định. Hai cái chết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn và mọi người cũng bị ảnh hưởng”.
Chúng ta không thể biết chúng sẽ nhằm vào bao nhiêu chiếc xe bus nữa. Hy vọng duy nhất để chúng ta tránh không xảy ra thêm những cuộc tấn công khác là cố gắng giải quyết không để tình hình xấu thêm. Trừ khi anh cung cấp những thông tin cần thiết thì chúng tôi mới có thể làm được việc đó. Chuyện gì đã xảy ra ở chỗ Amman?”.
“Nếu Tổng thống lường trước được những điều này ngay từ đầu thì tôi đã có thể...”
“Scot, chuyện gì đã xảy ra?”.
“Abdel Salam Najib đã chết. Cả người quản lý của hắn nữa”.
“Khỉ thật”, Morrell văng bậy.
“Anh hy vọng điều gì? Có ai hy vọng gì không? Mạng sống của những người tôi quan tâm ở đây đang gặp nguy hiểm. Tôi không thể ngồi lù lù ra đó mà không làm gì”.
Rick Morrell đứng dậy và đi ra cửa.
“Khoan đã!” Harvath gào lên. “Thế mà tôi tưởng anh định giúp tôi”.
“Tôi đã giúp anh”, Morrell vừa đi vừa nói. “Tổng thống bảo “Sống hay chết”. Anh đã sống”.
Mặc dù anh vẫn còn sống, nhưng Harvath nhận ra rằng anh đã bị lừa để khai thác những gì đã xảy ra ở Jordan. Với hai tên đã chết, lúc này họ sẽ không thể để anh đi. Những gì anh làm tiếp theo thật ngốc nghếch nhưng nếu cân nhắc kỹ mọi tình huống mà anh rơi vào đó cũng chỉ có thể là cách duy nhất.
Anh không biết Rick Morrell có câu trả lời anh đang tìm kiếm hay không nhưng anh hiểu rõ rằng từng thông tin nhỏ anh ta có sẽ giúp anh tiến gần hơn tới chỗ giải được bài toán khó. Harvath biết họ không còn nhiều thời gian, vì vậy anh nén lại không hỏi nữa và để Morrell kết thúc câu chuyện.
Rõ ràng là Morrell cũng quan tâm tới vấn đề thời gian. Anh nhìn đồng hồ đến lần thứ ba và nói “Bộ trưởng Bộ quốc phòng đã gợi ý với Tổng thống rằng một chương trình theo dõi cao cấp dùng để theo dõi năm gã này ngay khi chúng được thả ở Guantanamo”.
“Thông qua một chất đồng vị phóng xạ”, Harvath tiếp tục, anh cảm nhận được câu chuyện sẽ đi đến đâu. “Tôi đã quen với việc này”.
“Nước Mỹ không biết mình đang đàm phán với ai và thậm chí còn biết ít hơn về mối quan hệ giữa những người đã thả ra. Nếu có thể lần theo dấu vết của chúng, họ cho rằng có thể định vị được tổ chức chịu trách nhiệm về việc bắt cóc chiếc xe bus và đưa chúng ra trước pháp luật hay ít nhất cũng có một hình thức trả thù nào đó”.
“Vấn đề là phía bên kia cũng biết về chương trình đó và đã thay máu toàn bộ năm tù nhân ngay trên chuyến bay. Họ dùng chính máu đó để lừa CIA”.
“Bộ Quốc phòng đổ lỗi cho CIA về việc để mất những tên đó, còn CIA lại đổ lỗi cho Bộ Quốc phòng về việc lôi họ vào một chương trình không phải tối mật như họ từng nghĩ”.
“Và như vậy, Mỹ mất dấu bọn chúng. Tôi rất biết việc này” Harvath nói.
“Điều mà anh không biết, đó là bọn khủng bố đã đặt ra một số điều kiện với Tổng thống”.
“Ví dụ?”.
“Ví dụ như không được săn đuổi, làm tổn hại hoặc tống giam trở lại những kẻ được thả ra”, Morrell trả lời. “Như là một cách để đảm bảo bọn khủng bố cung cấp ảnh theo dõi trên một trăm chiếc xe bus trên khắp đất nước. Thông điệp rất rõ ràng. Nếu chúng ta thất hứa, chúng sẽ quay trở lại và mọi việc sẽ tệ hơn lần trước rất nhiều. Chúng ta sẽ buộc phải chịu đựng những cuộc tấn công tàn ác vào lũ trẻ và lần này sẽ không có đàm phán gì hết”.
“Vì thế mà Tổng thống muốn loại tôi sang một bên”.
Morrell đặt tay lên vai người bạn. “Ông ấy không muốn anh bị loại ra một bên nhưng ông ấy không còn lựa chọn nào nữa. Anh đã đặt ông ấy vào thế tiến thoái lưỡng nan”.
“Thì sao? Thậm chí ông ấy còn không cung cấp cho tôi thêm chi tiết việc ai là người mà ông ấy săn đuổi”.
“Có gì khác không? Liệu quyết định nhận sự của Tổng thống có thuyết phục được anh ngồi yên không trong khi hắn đang nhằm vào bạn bè và gia đình anh?”.
Harvath không biết trả lời câu đó thế nào. Cuối cùng anh nói. “Có lẽ là không”.
“Scot, Tổng thống biết là anh đã ở Mexico khi Palmera bị giết”.
“Làm sao hắn biết được?”.
CIA đã có băng ghi hình của CCTV, trong đó có hình ảnh của anh lúc ở sân bay Queretaro. Họ đã lần theo dấu vết chiếc máy bay anh sử dụng. Họ cũng biết chiếc máy bay đó là của ai. Vì thế, chúng tôi mới biết anh từ chỗ Amman trở về”.
Tim Harvath thắt lại. Nếu anh phải chết, anh không muốn lôi theo người khác càng không phải là những người như Tim Finney và Ron Parker. “nhưng người ở Núi Elk không biết gì về việc này”.
“Cả anh và tôi đều biết việc đó là việc vớ vẩn”, Morrell trả lời. “Họ lại có mặt trên thước phim đó cùng với anh. Thứ duy nhất có lợi cho anh là các nhân chứng cho biết rằng Palmera đã chạy ra phố và bị một chiếc xe đâm vào. Về phần họ, họ cho rằng nó giống như một vụ xóa sổ giữa các nhóm, nhưng liệu bọn khủng bố thu xếp vụ thả hắn có tin rằng đó là một câu chuyện khác không”.
“Vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?”
“Tôi cần biết những gì đã xảy ra ở chỗ Amman. Tại sao anh lại ở đó. Anh gặp ai?”.
Harvath lắc đầu, không.
“Scot, hãy nghe tôi. Chuyện xảy ra với Palmera có vẻ giống như hắn gây hấn với những kẻ xấu trong quá khứ. Chỉ có một cái chết và mặc dù còn nghi ngờ nhưng cũng không có gì để khẳng định. Hai cái chết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn và mọi người cũng bị ảnh hưởng”.
Chúng ta không thể biết chúng sẽ nhằm vào bao nhiêu chiếc xe bus nữa. Hy vọng duy nhất để chúng ta tránh không xảy ra thêm những cuộc tấn công khác là cố gắng giải quyết không để tình hình xấu thêm. Trừ khi anh cung cấp những thông tin cần thiết thì chúng tôi mới có thể làm được việc đó. Chuyện gì đã xảy ra ở chỗ Amman?”.
“Nếu Tổng thống lường trước được những điều này ngay từ đầu thì tôi đã có thể...”
“Scot, chuyện gì đã xảy ra?”.
“Abdel Salam Najib đã chết. Cả người quản lý của hắn nữa”.
“Khỉ thật”, Morrell văng bậy.
“Anh hy vọng điều gì? Có ai hy vọng gì không? Mạng sống của những người tôi quan tâm ở đây đang gặp nguy hiểm. Tôi không thể ngồi lù lù ra đó mà không làm gì”.
Rick Morrell đứng dậy và đi ra cửa.
“Khoan đã!” Harvath gào lên. “Thế mà tôi tưởng anh định giúp tôi”.
“Tôi đã giúp anh”, Morrell vừa đi vừa nói. “Tổng thống bảo “Sống hay chết”. Anh đã sống”.
Mặc dù anh vẫn còn sống, nhưng Harvath nhận ra rằng anh đã bị lừa để khai thác những gì đã xảy ra ở Jordan. Với hai tên đã chết, lúc này họ sẽ không thể để anh đi. Những gì anh làm tiếp theo thật ngốc nghếch nhưng nếu cân nhắc kỹ mọi tình huống mà anh rơi vào đó cũng chỉ có thể là cách duy nhất.
Danh sách chương