Harvath cảm thấy phừng phừng khi lắng nghe chi tiết vụ tấn công mẹ anh. Khi cảnh sát đến nhà bà ở đường Encino, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của bà.
Họ đẩy cửa trước và lần theo giọng bà vang lên từ phía bên trong nhà tắm ở sau nhà. Phải mất vài phút sau, hai nhân viên mới phá được cửa vì đã bị vít chặt lại từ trước đó.
Họ tìm thấy bà trong nhà tắm, trần truồng và châu chấu bâu kín người. Những con côn trùng ấy, con nào cũng dài hàng chục centinmét và có vẻ như đã no nê trên cơ thể bà. Một trong số những người có mặt tại hiện trường sau đó miêu tả rằng chất mà bà Maureen Harvath bị trát lên cơ thể như là “ấu trùng rệp”, một sản phẩm có ở rất nhiều cửa hàng bán thức ăn châu chấu. Bà không hề biết thứ trát lên người bà là gì vì bà không hề nhìn thấy. Bà đã bị mù. Đôi mắt của bà giờ đây chỉ thấy một màu đen tối và các bác sỹ ở bệnh viện vẫn chưa chắc chắn liệu có thể phục hồi lại thị lực cho bà hay không. Bà đã bị chấn thương nặng và đang được điều trị để giảm đau.
Đến những thông tin cuối cùng về hiện trường vụ án thì máu trong người Harvath như sôi lên. Người ta tìm thấy một mẩu giấy viết nguyệch ngoạc ở đáy của một trong những cái thùng kẻ tấn công đã dùng để đưa châu chấu vào nhà. Mẩu giấy đó viết rằng: Máu sẽ phải trả bằng máu.
Theo dõi nét mặt Harvath và lắng nghe những lời anh nói, Finney và Parker tưởng rằng Tracy xảy ra chuyện xấu nhất mất rồi. Khi nghe tin mẹ Harvath đã bị tấn công, họ đã hỏi câu hỏi mà chỉ những người bạn tốt mới có thể và nên nói trong tình huống này: “Anh cần gì bây giờ?”.
Thứ mà Harvath cần là một chiếc phản lực của khu nghỉ mát và anh chưa hỏi xong thì Finney đã điện đàm để bố trí cho anh.
Parker có bạn bè ở Sở cảnh sát San Diego và có thể liên lạc với cảnh sát Coronado và anh cũng tới Sargasso để tiếp tục tìm kiếm thông tin tình báo.
Họ có lý do để tin rằng kẻ đã bắn Tracy cũng chính là kẻ đã tấn công mẹ Harvath. Harvath đã đúng. Đó hẳn là chuyện cá nhân.
Họ đẩy cửa trước và lần theo giọng bà vang lên từ phía bên trong nhà tắm ở sau nhà. Phải mất vài phút sau, hai nhân viên mới phá được cửa vì đã bị vít chặt lại từ trước đó.
Họ tìm thấy bà trong nhà tắm, trần truồng và châu chấu bâu kín người. Những con côn trùng ấy, con nào cũng dài hàng chục centinmét và có vẻ như đã no nê trên cơ thể bà. Một trong số những người có mặt tại hiện trường sau đó miêu tả rằng chất mà bà Maureen Harvath bị trát lên cơ thể như là “ấu trùng rệp”, một sản phẩm có ở rất nhiều cửa hàng bán thức ăn châu chấu. Bà không hề biết thứ trát lên người bà là gì vì bà không hề nhìn thấy. Bà đã bị mù. Đôi mắt của bà giờ đây chỉ thấy một màu đen tối và các bác sỹ ở bệnh viện vẫn chưa chắc chắn liệu có thể phục hồi lại thị lực cho bà hay không. Bà đã bị chấn thương nặng và đang được điều trị để giảm đau.
Đến những thông tin cuối cùng về hiện trường vụ án thì máu trong người Harvath như sôi lên. Người ta tìm thấy một mẩu giấy viết nguyệch ngoạc ở đáy của một trong những cái thùng kẻ tấn công đã dùng để đưa châu chấu vào nhà. Mẩu giấy đó viết rằng: Máu sẽ phải trả bằng máu.
Theo dõi nét mặt Harvath và lắng nghe những lời anh nói, Finney và Parker tưởng rằng Tracy xảy ra chuyện xấu nhất mất rồi. Khi nghe tin mẹ Harvath đã bị tấn công, họ đã hỏi câu hỏi mà chỉ những người bạn tốt mới có thể và nên nói trong tình huống này: “Anh cần gì bây giờ?”.
Thứ mà Harvath cần là một chiếc phản lực của khu nghỉ mát và anh chưa hỏi xong thì Finney đã điện đàm để bố trí cho anh.
Parker có bạn bè ở Sở cảnh sát San Diego và có thể liên lạc với cảnh sát Coronado và anh cũng tới Sargasso để tiếp tục tìm kiếm thông tin tình báo.
Họ có lý do để tin rằng kẻ đã bắn Tracy cũng chính là kẻ đã tấn công mẹ Harvath. Harvath đã đúng. Đó hẳn là chuyện cá nhân.
Danh sách chương