Mặc dù việc yêu cầu Gary Lawlor bố trí đội mật vụ đến chỗ Meg là điều nên làm, nhưng nó chỉ khiến công việc cùa Harvath thêm phần khó khăn.
Anh cần nói chuyện trực tiếp với Meg và gặp cô giữa ban ngày là điều không thể được. Cô rất cần được giải thích một cách chi tiết.
Đánh lạc hướng họ, để họ tưởng cô đã đi ngủ là điều Meg có thể làm được.
Harvath ngồi phía cuối nhà thuyền của Gordy, một trong những quán rượu nổi trên mặt nước có tiếng nhất Fontana, nhìn đồng hồ lần thứ năm.
Anh cố nhẩm tính xem Jean Stevens sẽ mất bao lâu để chuyển lời nhắn của anh cho Meg, rồi thời gian để Meg ra khỏi nhà và đi bộ trên con đường nhỏ dọc bờ hồ tới nhà thuyền Gordy.
Quán rượu đầy những thanh niên, đám nhà giàu và những người bảnh bao, xinh đẹp, những người đã biến hồ Geneva thành điểm tụ tập mùa hè của họ. Một DJ xoay tròn đĩa nhạc trong khi ánh đèn màu nhấp nháy quét trên sàn nhảy.
Nhìn cảnh đó, Harvath nhớ lại những phút vui vẻ anh và Meg từng có ở nơi đây. Anh vẫn đang quan sát đám đông nhảy múa thì bàn tay của một người nào đó chạm vào vai anh.
Anh đưa mắt tìm Meg và nhận ra một người đang tiến lại gần, anh không chú ý nhiều đến anh ta. Thành thật mà nói anh ta chẳng có gì nổi bật. Phải cho đến tận khi Todd Kirkland, hôn phu của Meg tới gần sát anh, Harvath mới nhận ra người đó là ai.
“Chúng ta cần nói chuyện”, Kirkland nói.
“Về chuyện gì?” Harvath hỏi, mặc dù anh biết lí do anh ta có mặt ở đây.
Vị hôn phu của Meg giơ tờ giấy nhắn tin mà Harvath đã đưa cho Jean Stevens và bảo “Chuyện này”.
Họ dời sàn nhảy tiến về quầy bar nơi có một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.
“Anh muốn cho tôi biết chuyện này là thế nào không?” Kirkland giơ tờ giấy ra trước mặt Harvath.
Harvath bỏ ngoài tai câu hỏi của anh ta lúc một bồi bàn tiến lại. Nhặt những cốc rượu không lên và đưa cho cô ta, anh ta bảo bồi bàn mang cho họ hai vại bia.
Lúc đó cô ta bước đi, Kirkland quay lại câu hỏi “Anh nghĩ anh là ai chứ hả? Anh tưởng anh có thể…”
Mặc dù Harvath không muốn thừa nhận điều Jean Stevens từng nói, nhưng cô đã đúng. Kirkland là một kẻ ngu ngốc. Anh ta kiêu căng, thô lỗ, chắc chắn tính nết ấy bắt nguồn từ sự thiếu tự tin của bản thân anh ta. Harvath không biết anh ta thiếu tự tin vì cái gì.
Anh ta kiếm được rất nhiều tiền từ việc buôn bán kinh doanh, trông anh ta cũng không đến nỗi nào, nhất là sai khi đã nhờ một trong những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất Chicago sửa mũi, mắt, tai và cằm.
Bất chấp những khuyết điểm của anh ta, Meg vẫn tìm thấy ở anh ta những nét đáng yêu. Nếu quả đúng anh ta hấp dẫn, thích kiểm soát, độc đoán, thì đó là việc của Meg. Không ai bắt cô ấy lấy anh ta. Cũng chẳng ai buộc Harvath huỷ hoại mối quan hệ của anh với cô và trong lúc ngồi đối diện với người cô sẽ lấy trong vòng chưa đầy bốn mươi giờ nữa, anh rất băn khoăn không biết cô thấy cái gì hay ho ở con người anh ta.
“Anh sẽ phải giải thích lá thư này cho tôi ngay bây giờ” Kirkland khẳng định, đưa Harvath ra khỏi suy nghĩ trở về với thực tại. “Anh đang làm cái quái gì thế hả?”
“Chẳng ai muốn làm gì hết Todd ạ”, Harvath bình tĩnh nói.
“Anh không làm gì”, anh ta đáp. “Anh đang âm mưu với mụ hàng xóm điên khùng kia đúng không? Cô ta luôn hỏi Meg những câu hỏi về anh, đặc biệt là khi tôi có mặt…”
“Todd, tôi và Jean Stevens chẳng âm mưu cái gì cả”.
“Thật sao? Vậy sao cô ta lại chuyển lá thư này tới Meg? Cứ nghĩ mà xem, làm sao phủ nhận được anh là người gửi trong khi anh đang ngồi đúng nơi lá thư nhắc đến”.
“Tôi chẳng phủ nhận cái gì. Tôi cần nói chuyện với Meg”, Harvath đáp.
“Và anh không thể gọi điện thoại?”
Bồi bàn quay lại và Harvath ra hiệu cho cô ta đặt bia xuống trước khi trả lời Kirkland. “Không. Tôi cần nói riêng với Meg”.
“Chuyện gì? Rằng anh vẫn còn yêu cô ấy? Nếu là thế thì tôi có thể khẳng định chắc chắn với anh rằng cô ấy vĩnh viễn quên anh rồi, anh bạn ạ”.
Harvath rất ghét ai đó gọi anh là anh bạn, đặc biệt là những kẻ kiêu ngạo, những kẻ không phải là bạn bè anh, những kẻ chẳng hề biết mình đang nói về chuyện gì. “Tôi đoán Meg không biết có lời nhắn của tôi?” Harvath cố gắng để tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Đúng, cô ấy sẽ không tới đâu”.
Harvath không thích thế chút nào. Anh nhấp một hơi và cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng, anh nói “Tôi có lí do để tin Meg đang gặp nguy hiểm”.
“Đó là lí do anh phái đội mật vụ tới bảo vệ cô ấy, đúng không?”
“Đúng, nhưng…”
“Nhưng cái quái gì”, Kirkland nhổ nước bọt. “Anh chỉ làm thế để dãn gân cốt, còn tôi phát ốm lên vì chuyện đó. Mỗi lần đến, trông thấy bọn họ là tôi nhớ ra anh. Hãy chấm dứt tại đây, ngay bây giờ”.
Harvath phải tự trấn an mình không giơ quả đấm lên. “Đừng biến chuyện này thành trò hề, Todd. Đây là một mối đe doạ nghiêm trọng”.
“Vậy sao anh không nói chuyện với đội mật vụ?”
Anh ta nói đúng và Harvath không thích phải thú nhận với anh ta chút nào. “Vì chúng tôi chưa biết chính xác nguy cơ đó là như thế nào”.
“Chúng tôi? Chúng tôi là ai? DHS[1]? FBI? CIA?”.
[1] DHS: Bộ An ninh nội địa
Harvath chưa trả lời thì Kirkland nói luôn “Tôi không cho là thế. Chuyện này chỉ liên quan đến anh thôi. Anh và Meg - chí ít là anh nghĩ vậy. Nhưng tôi có tin cho anh đây. Anh và Meg không còn dính dáng gì đến nhau nữa, hết rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. Thế nên hãy tránh xa chúng tôi ra”. Anh ta nói thêm lúc đứng lên đẩy chiếc ghế ra.
Harvath dịch chiếc ghế ra để đẩy Kirkland ngồi xuống. “Đừng ngu ngốc thế. Tôi tới đây vì có một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Kẻ này vô cùng nguy hiểm và hắn sẽ nổ súng vào đám cưới của anh”.
Vị hôn phu của Meg không quan tâm đến việc ngồi xuống. “Theo tôi được biết, với sự có mặt của tổng thống trong đám cưới của chúng tôi, nếu đúng là có nguy cơ ấy anh sẽ phải làm việc với đội mật vụ để ngăn chặn”.
Kirkland rút tờ hai mươi đôla ra khỏi ví và ném xuống mặt bàn. “Nhân tiện, lí do duy nhất để Meg gửi thiệp mời đám cưới tới anh là vì cô ấy muốn cho anh thấy cô ấy đã ra khỏi cuộc đời anh. Có lẽ anh cũng nên làm thế.”
Anh cần nói chuyện trực tiếp với Meg và gặp cô giữa ban ngày là điều không thể được. Cô rất cần được giải thích một cách chi tiết.
Đánh lạc hướng họ, để họ tưởng cô đã đi ngủ là điều Meg có thể làm được.
Harvath ngồi phía cuối nhà thuyền của Gordy, một trong những quán rượu nổi trên mặt nước có tiếng nhất Fontana, nhìn đồng hồ lần thứ năm.
Anh cố nhẩm tính xem Jean Stevens sẽ mất bao lâu để chuyển lời nhắn của anh cho Meg, rồi thời gian để Meg ra khỏi nhà và đi bộ trên con đường nhỏ dọc bờ hồ tới nhà thuyền Gordy.
Quán rượu đầy những thanh niên, đám nhà giàu và những người bảnh bao, xinh đẹp, những người đã biến hồ Geneva thành điểm tụ tập mùa hè của họ. Một DJ xoay tròn đĩa nhạc trong khi ánh đèn màu nhấp nháy quét trên sàn nhảy.
Nhìn cảnh đó, Harvath nhớ lại những phút vui vẻ anh và Meg từng có ở nơi đây. Anh vẫn đang quan sát đám đông nhảy múa thì bàn tay của một người nào đó chạm vào vai anh.
Anh đưa mắt tìm Meg và nhận ra một người đang tiến lại gần, anh không chú ý nhiều đến anh ta. Thành thật mà nói anh ta chẳng có gì nổi bật. Phải cho đến tận khi Todd Kirkland, hôn phu của Meg tới gần sát anh, Harvath mới nhận ra người đó là ai.
“Chúng ta cần nói chuyện”, Kirkland nói.
“Về chuyện gì?” Harvath hỏi, mặc dù anh biết lí do anh ta có mặt ở đây.
Vị hôn phu của Meg giơ tờ giấy nhắn tin mà Harvath đã đưa cho Jean Stevens và bảo “Chuyện này”.
Họ dời sàn nhảy tiến về quầy bar nơi có một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.
“Anh muốn cho tôi biết chuyện này là thế nào không?” Kirkland giơ tờ giấy ra trước mặt Harvath.
Harvath bỏ ngoài tai câu hỏi của anh ta lúc một bồi bàn tiến lại. Nhặt những cốc rượu không lên và đưa cho cô ta, anh ta bảo bồi bàn mang cho họ hai vại bia.
Lúc đó cô ta bước đi, Kirkland quay lại câu hỏi “Anh nghĩ anh là ai chứ hả? Anh tưởng anh có thể…”
Mặc dù Harvath không muốn thừa nhận điều Jean Stevens từng nói, nhưng cô đã đúng. Kirkland là một kẻ ngu ngốc. Anh ta kiêu căng, thô lỗ, chắc chắn tính nết ấy bắt nguồn từ sự thiếu tự tin của bản thân anh ta. Harvath không biết anh ta thiếu tự tin vì cái gì.
Anh ta kiếm được rất nhiều tiền từ việc buôn bán kinh doanh, trông anh ta cũng không đến nỗi nào, nhất là sai khi đã nhờ một trong những bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất Chicago sửa mũi, mắt, tai và cằm.
Bất chấp những khuyết điểm của anh ta, Meg vẫn tìm thấy ở anh ta những nét đáng yêu. Nếu quả đúng anh ta hấp dẫn, thích kiểm soát, độc đoán, thì đó là việc của Meg. Không ai bắt cô ấy lấy anh ta. Cũng chẳng ai buộc Harvath huỷ hoại mối quan hệ của anh với cô và trong lúc ngồi đối diện với người cô sẽ lấy trong vòng chưa đầy bốn mươi giờ nữa, anh rất băn khoăn không biết cô thấy cái gì hay ho ở con người anh ta.
“Anh sẽ phải giải thích lá thư này cho tôi ngay bây giờ” Kirkland khẳng định, đưa Harvath ra khỏi suy nghĩ trở về với thực tại. “Anh đang làm cái quái gì thế hả?”
“Chẳng ai muốn làm gì hết Todd ạ”, Harvath bình tĩnh nói.
“Anh không làm gì”, anh ta đáp. “Anh đang âm mưu với mụ hàng xóm điên khùng kia đúng không? Cô ta luôn hỏi Meg những câu hỏi về anh, đặc biệt là khi tôi có mặt…”
“Todd, tôi và Jean Stevens chẳng âm mưu cái gì cả”.
“Thật sao? Vậy sao cô ta lại chuyển lá thư này tới Meg? Cứ nghĩ mà xem, làm sao phủ nhận được anh là người gửi trong khi anh đang ngồi đúng nơi lá thư nhắc đến”.
“Tôi chẳng phủ nhận cái gì. Tôi cần nói chuyện với Meg”, Harvath đáp.
“Và anh không thể gọi điện thoại?”
Bồi bàn quay lại và Harvath ra hiệu cho cô ta đặt bia xuống trước khi trả lời Kirkland. “Không. Tôi cần nói riêng với Meg”.
“Chuyện gì? Rằng anh vẫn còn yêu cô ấy? Nếu là thế thì tôi có thể khẳng định chắc chắn với anh rằng cô ấy vĩnh viễn quên anh rồi, anh bạn ạ”.
Harvath rất ghét ai đó gọi anh là anh bạn, đặc biệt là những kẻ kiêu ngạo, những kẻ không phải là bạn bè anh, những kẻ chẳng hề biết mình đang nói về chuyện gì. “Tôi đoán Meg không biết có lời nhắn của tôi?” Harvath cố gắng để tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Đúng, cô ấy sẽ không tới đâu”.
Harvath không thích thế chút nào. Anh nhấp một hơi và cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng, anh nói “Tôi có lí do để tin Meg đang gặp nguy hiểm”.
“Đó là lí do anh phái đội mật vụ tới bảo vệ cô ấy, đúng không?”
“Đúng, nhưng…”
“Nhưng cái quái gì”, Kirkland nhổ nước bọt. “Anh chỉ làm thế để dãn gân cốt, còn tôi phát ốm lên vì chuyện đó. Mỗi lần đến, trông thấy bọn họ là tôi nhớ ra anh. Hãy chấm dứt tại đây, ngay bây giờ”.
Harvath phải tự trấn an mình không giơ quả đấm lên. “Đừng biến chuyện này thành trò hề, Todd. Đây là một mối đe doạ nghiêm trọng”.
“Vậy sao anh không nói chuyện với đội mật vụ?”
Anh ta nói đúng và Harvath không thích phải thú nhận với anh ta chút nào. “Vì chúng tôi chưa biết chính xác nguy cơ đó là như thế nào”.
“Chúng tôi? Chúng tôi là ai? DHS[1]? FBI? CIA?”.
[1] DHS: Bộ An ninh nội địa
Harvath chưa trả lời thì Kirkland nói luôn “Tôi không cho là thế. Chuyện này chỉ liên quan đến anh thôi. Anh và Meg - chí ít là anh nghĩ vậy. Nhưng tôi có tin cho anh đây. Anh và Meg không còn dính dáng gì đến nhau nữa, hết rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. Thế nên hãy tránh xa chúng tôi ra”. Anh ta nói thêm lúc đứng lên đẩy chiếc ghế ra.
Harvath dịch chiếc ghế ra để đẩy Kirkland ngồi xuống. “Đừng ngu ngốc thế. Tôi tới đây vì có một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Kẻ này vô cùng nguy hiểm và hắn sẽ nổ súng vào đám cưới của anh”.
Vị hôn phu của Meg không quan tâm đến việc ngồi xuống. “Theo tôi được biết, với sự có mặt của tổng thống trong đám cưới của chúng tôi, nếu đúng là có nguy cơ ấy anh sẽ phải làm việc với đội mật vụ để ngăn chặn”.
Kirkland rút tờ hai mươi đôla ra khỏi ví và ném xuống mặt bàn. “Nhân tiện, lí do duy nhất để Meg gửi thiệp mời đám cưới tới anh là vì cô ấy muốn cho anh thấy cô ấy đã ra khỏi cuộc đời anh. Có lẽ anh cũng nên làm thế.”
Danh sách chương