Bước ra Trung Châu Lĩnh Nam Tự, Tần Vũ lại không đi về Trung Châu thành.

Hắn đợi cho đến khi đi hết con đường lớn, mới tế lên phi kiếm, mang theo Nhược Tuyết phi hành về phía Đông Nam.

Nhược Tuyết nép người sát vào ngực hắn, tay nắm chặt ngực áo của hắn không buông, tốc độ của hắn khi trước đã nhanh, nay lại còn khoa trương hơn nữa, làm nàng không dám buông tay.

Ngược lại, Tần Vũ vô cùng hưởng thụ, bàn tay của hắn không ngừng xoa xoa trên cái mông căng tròn của nàng, lâu lâu hắn lại vỗ một cái bạch, miệng khẽ mỉm cười tà, mặc cho Nhược Tuyết hai má phiếm hồng vì xấu hổ, sớm đã nép vào ngực hắn sát rạt.

Tốc độ của tu sĩ Đại Thừa kỳ vô cùng nhanh, hắn lại càng nhanh hơn nữa, chưa đến tối hắn đã đi qua điểm tiếp giáp với Táng Địa ở Đông Nam được một đoạn.

Táng Địa ngày thường đã là cơn ác mộng của Tu Sĩ, nay lại càng là tử địa mà mọi Tu Sĩ đều tránh xa.

Dọc đường hắn đi về phía này tuyệt nhiên không có lấy một ai khác ngoài hai người bọn họ.

Mặt trời còn chưa khuất hẳn, ấy vậy mà chỗ này một màu xám tro, tối mịt.

Quang cảnh hoang tàn và u ám, khiến cho tâm tình người ta vô thức cảm thấy nặng nề.

Gió thổi qua từng cơn rét lạnh, luồn qua khe đá, tạo nên âm thanh u u ớn lạnh sống lưng, bụi bay mù mịt khắp nơi, không khí vô cùng quỷ dị.

Tần Vũ chỉ động ý niệm, một vòng hào quanh lấy thân hắn làm tâm nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Bụi bị hai luồng gió đối nghịch cuốn lên không trung như lốc xoáy, rồi bị đẩy dạt ra xa khỏi hắn và Nhược Tuyết, để lộ một vùng đất sạch sẽ, trống trải.

Gốc khô mộc ở phụ cận cảm nhận được khí tức của tu sĩ liền vươn cành cây về phía bên này, muốn bắt hai người bọn họ lại mà hấp thụ.

Tần Vũ hừ lạnh, chỉ bằng khí tức thông thường hắn đã có thể chấn nát gốc khô mộc một cách dễ dàng.

Xử lý xong khô mộc kia, Tần Vũ hai tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ, cả hai người đi xuyên vào bên trong trận pháp, bên dưới mặt đất từng đạo trận văn không ngừng lưu chuyển.

Nương theo ý niệm của hắn, Thần Nông Đỉnh phá thổ mà trồi lên, Sinh Linh Thần Nông Đỉnh cũng hiện thân, bay lơ lửng trên không trung, chào đón chủ nhân của nó trở lại.

Cốt Linh Lãnh Hỏa cũng ẩn ẩn hiện hiện như muốn bay ra bên ngoài.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Sinh Linh Dị Hỏa lập tức hiện thân, nó búng tay, Cốt Linh Lãnh Hỏa vật quy nguyên chủ, hóa thành đốm lửa nhỏ lơ lửng trên đầu ngón tay của nó.

Nó hết nhìn Tần Vũ, lại nhìn Nhược Tuyết, vẻ mặt vô cùng đắc ý khoe khoang.

Tần Vũ lệnh cho nó nhả ra Viêm Tổ Phù, mặt nó tiu nghỉu, đem thả ra đạo phù văn kia.

Viêm Tổ Phù vừa hiện, không khí chung quanh lập tức trở nên nóng rực dị thường.

Tần Vũ đánh mấy đạo pháp quyết trích xuất Hỏa Ấn ra ngoài, rồi đem nó đánh lên Thần Nông đỉnh gia tăng uy lực Hỏa Hệ cho đại đỉnh.

Hắn khẽ vẫy tay, Cốt Linh Lãnh Hỏa trên ngón tay của Sinh Linh Dị Hỏa lập tức bị hắn mạnh mẽ áp vào bên trong đỉnh, ngọn lửa bé bằng ngón tay đột nhiên bùng lên dữ dội, bao phủ cả không gian bên trong đại đỉnh.

Tần Vũ lại lấy ra Vạn Hồn Phiên, cắm xuống mặt đất, lại dùng Thú Huyết Đại Thừa kỳ vẽ lên không trung từng chữ "Phệ" (Phệ trong Thôn Phệ), rồi đánh nó dung nhập vào mặt phiên.

Nương theo từng đạo pháp tự của hắn, không khí xung quanh không ngừng bị hút về đây, lực hút càng lúc càng mạnh, Lệ Quỷ và Quỷ Vật cũng không thoát khỏi lực hút này, bị Vạn Hồn Phiên điên cuồng thôn phệ.

Cứ cách một đoạn thời gian, Vạn Hồn Phiên lại nhả ra một đạo linh khí màu xám tro, đạo linh khí này bị Thần Nông Đỉnh hút vào bên trong, không ngừng luyện hóa thành lực lượng của nó, sau đó lấy lực lượng này để hồi phục Phù Văn khắc trên thân đỉnh.

Tốc độ hồi phục của Thần Nông Đỉnh bây giờ nhanh hơn trước gấp mười lần.

Theo tính toán của Tần Vũ, chưa tới 50 năm nữa, Thần Nông Đỉnh có thể hoàn toàn hồi phục Phù Văn khắc trên thân đỉnh.

Nhận thấy dị tượng quá lớn, Tần Vũ đành phải dùng đại lượng điểm hệ thống và điểm khí vận đổi đến một Kiện Pháp Bảo Ngũ Hành Sơn, sau lại đánh lên đó mấy đạo cấm chế và trận văn hỗ trợ che giấu dị tượng, rồi đem Ngũ Hành Sơn chôn xuống mặt đất, biến cả một khu vực hơn chục dặm thành một cái huyễn trận cấm khu.

Làm xong xuôi, hắn thu lại Sinh Linh Dị Hỏa vào đan điền, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong Táng Địa, nhưng rốt cuộc hắn lại không tiến vào, mà quay đầu rời đi.

Tạm thời hắn chưa muốn tiếp nhận Truyền Thừa của Tiên Sơn.

Tần Vũ tế lên phi kiếm, mang theo Nhược Tuyết phá không rời đi.

Hắn sớm thả ra Chân Hỏa, tạo thành quang hoàn bao bọc cả hai người vào bên trong, nhờ vậy mà mặc cho cả hai phi hành trong đêm tối nhưng lại không có Quỷ Vật nào dám đến gần.

Trời quang đãng, tinh tú lấp lánh giăng kín màn đêm vô tận.

Trong đêm đen, một tia sáng vụt qua bầu trời hệt như sao băng.

Đám phàm dân ở bên dưới, vội vã chắp tay cầu nguyện, hy vọng lão thiên sẽ xua tan đi quỷ vật, mang lại cho họ một cuộc sống dễ chịu hơn.

Phàm nhân thường vậy, mỗi khi rơi vào khốn cùng, bọn họ thường lựa chọn bấu víu vào một thứ gì đó hão huyền, có lẽ, đây là cách duy nhất để bọn họ củng cố tinh thần trong cơn bĩ cực.

Hết quyển ba - Hắc Ám Trường Dạ

Quyển bốn - Bí Mật Trong Màn Đêm (coming soon)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện