Chuông chùa vừa điểm, một tiếng boong ngân vang khắp không gian, lan ra tận điểm cuối của Pháp Vực, không ngừng khuếch tán Phật Pháp chi lực ra xung quanh.

Phật Pháp mang theo khả năng thanh tẩy quét qua toàn bộ Phật Tử có mặt ở đây, làm cho tâm hồn và thần trí của bọn họ trở nên thanh tĩnh.

Lệ khí đeo bám trên người Phật Tử không ngừng bị trục xuất và chuyển hóa thành lực lượng Phật Pháp truyền vào bên trong mấy pho tượng bày trí ở xung quanh.

Đối với phàm nhân mà nói thường xuyên đi lễ chùa sẽ có nhiều chỗ tốt.

Ít ra thì Phật Môn cũng không lừa người dối phật.

Tần Vũ tùy ý hỏi.

- Gần Trung Châu Lĩnh Nam Tự, đạo tặc hoành hành, trộm cướp khắp nơi, cớ sao Phật Tự lại ngoảnh mặt làm ngơ? Vị phương trượng này thong dong trả lời.

- A di đà phật, giết một nhóm lại thêm một nhóm, gốc của đạo tặc hoành hành không phải thí chủ dùng chém giết là có thể trị!

Tần Vũ khẽ nhíu mày, hắn hỏi lại.

- Thỉnh sư phụ nói rõ!

Lão sư phụ này ung dung nhìn về phía mấy đứa trẻ đang nghe kinh giảng đạo chăm chú ở bên kia, lão nói.

- A di đà phật, lão nạp không thể không thừa nhận, hành động của Tần thế tử có thể an dân trị loạn, nhưng là ngắn hạn, về dài hạn mà nói, muốn an dân trị loạn phải thay đổi được tư tưởng của bọn họ, một lòng hướng thiện, tuân theo quy củ, ấy mới là kế sách lâu dài.

Tần Vũ đương nhiên hiểu đạo lý này, hắn khẽ gật đầu, lão thấy hắn đồng tình, lại nói.

- Những đứa trẻ này, dù cho không trở thành hòa thượng, cũng đã được dạy dỗ, một lòng hướng thiện, cũng bớt đi bản ác trong thân, từ đó giảm đi loạn tặc về sau.

Tần Vũ khẽ thở dài, hắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

- Phương trượng đại sư, người nói quả thực không sai, tuy nhiên, đây là chuyện lâu dài, trước khi đạt đến kết quả mà người muốn e là vạn nhà lâm vào cảnh sinh ly tử biệt, vạn cô nương sẽ bị kẻ xấu chà đạp, bán vào lầu xanh chỉ vì nạn đạo tặc trước mắt hoành hành, nếu không ra tay, chỉ sợ là thiên hạ sẽ đại loạn, lâm vào diệt vong trước khi có kết quả mong muốn.

Vị phương trượng này liền sắc xảo đáp lời.

- A di đà phật, không phải Phật Môn nhắm mắt làm ngơ, chỉ là Phật Môn năng lực có hạn, lại tuân theo giới luật nghiêm khắc, chỉ có thể làm những thứ có thể làm, giống như việc dạy dỗ Phật Tử vậy, còn chuyện dẹp loạn thiên hạ, há chẳng phải có các đại thế lực như Tần gia quản đến hay sao?

Hắn lại hỏi.

- Chỉ có điều tại hạ không hiểu, ngày trước Giai Không xuất môn tìm đến tại hạ, muốn thay chúng sinh diệt trừ ác nhân, điều này có lẽ ngược lại với điều mà sư phụ vừa nói.

Phương trượng của Trung Châu Lĩnh Nam Tự điềm nhiên đáp lời.

- A di đà phật! Giai Không sư chất đạo hạnh tu hành chưa đủ, suy nghĩ còn nông cạn chưa nhìn đến đại cục cho nên mới có hành động lỗ mãng như vậy. Hơn nữa, hành động của Giai Không sư chất cũng không đại diện cho Phật Môn, Phật Tử của Phật Môn ta một lòng hướng thiện, hành hiệp trượng nghĩa là sự thật, không phải vì một người mà đánh đồng cả Phật Môn. Giai Không sư chất ngày đó trở về Phật Môn đại sơn cũng bị phạt diện bích sám hối năm năm, ăn năn hối lỗi.

Tần Vũ khẽ cười, nụ cười của hắn thâm sâu khó dò, bằng ánh mắt của hắn, lão ta không nói dối, xem ra Phật Môn ở Thiên Huyền Đại Lục quả nhiên thú vị hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng.

Lão nhìn hắn, biểu cảm mang theo ý vị hòa giải mà nói.

- Mong Tần thế tử có thể rộng lượng bỏ qua, Hắc Ám Trường Dạ xâm lấn, vạn đạo chung một nhà, cứu vớt thương sinh, mới là chính đạo!

Tần Vũ chỉ khẽ gật đầu.

- A di đà phật! Thế tử công đức vô lượng!

Nhược Tuyết đảo mắt nhìn quanh, trái ngược với sự loạn lạc ở phụ cận, ở bên trong Trung Châu Lĩnh Nam Tự, không khí vô cùng bình an dễ chịu, làm cho nàng có cảm giác muốn gắn bó với nơi này.

Xa xa không ít vị hòa thượng đang kê bàn bốc thuốc, chuẩn bệnh cho Phật Tử đến viếng chùa.

Xem ra bọn họ ngày thường cũng làm không ít chuyện công đức.

Tần Vũ lại nói.

- Tại hạ biết xung quanh Phật Tự là nơi trang nghiêm, nhưng tình thế hiện tại, Hắc Ám Trường Dạ hoành hành xâm lấn, đất đai canh tác bị thu hẹp, vẫn hy vọng phương trượng xem xét, cho bọn họ canh tác nông nghiệp xung quanh Phật Tự, xem như tạo thêm công đức trong phàm gian.

Vị đại sư trụ trì ở đây nhìn Tần Vũ, ánh mắt thêm mấy phần yêu thích, lão hiền hòa cười nói.

- Lão nạp không ngờ, Tần thế tử lặn lội đến đây chỉ vì chuyện này, nếu thí chủ đã có lời, lão nạp cũng thuận ý, chốc nữa ta liền công bố để Phật Tử tự do canh tác xung quanh.

- Đa tạ đại sư!

- A di đà phật! Thế tử công đức vô lượng!

Lời nói của hai người bọn họ lọt vào tai của không ít Phật Tử có mặt ở xung quanh, địa vị của Tần Vũ trong lòng những người này đột nhiên tăng lên không ít.

Chuyện này hắn không nghĩ tới, mà cũng không ngờ tới.

Tần Vũ lại cất bước đi theo sư trụ trì đi vào bên trong.

Mấy pho tượng bài trí ở bên trong, theo thứ tự nhất định, không biết là vô tình hay cố ý nhưng lại hình thành thế trận như trận pháp.

Đối với thiện tâm thì dung hòa, đối với ác tâm thì trấn áp.

Hắn vừa nãy thả ra tia sát khí thăm dò, liền thấy một tia sát khí này của hắn lập tức bị đại trận ở đây chấn cho tan biến, hóa thành hư vô.

Tần Vũ nhìn mấy pho tượng phật, hắn lại nói.

- Phật giáo sơ khởi là duy lý và có tính vô thần, hướng con người đến nhận thức chân lý, hay còn gọi là tỉnh thức, giác ngộ, vậy tại sao trong chùa lại thờ nhiều tượng Phật như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện