Trung Châu Thành bây giờ so với trăm năm trước đã là một trời một vực.
Mặc cho Hắc Ám Trường Dạ không ngừng xâm lấn về phía Bắc, Trung Châu Thành vẫn không ngừng phát triển vượt bậc.
So với trăm năm trước, diện tích thành đã tăng gấp đôi, dân số cũng đông đúc hơn rất nhiều.
Khu vực ngoại thành trước đây, bây giờ đã trở thành trung khu sầm uất, người đi lại trên phố vô cùng tấp nập, nhà cửa san sát, ngõ lớn ngõ nhỏ khắp nơi.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt, nhất là trong thời đại hắc ám này chỉ cần đi trên phố liền có thể bắt gặp dân tị nạn tứ xứ đổ về đây, trông bọn họ vô cùng khắc khổ và lam lũ.
Phàm nhân chạy đến Trung Châu Thành tị nạn cũng chỉ có thể làm công việc thấp kém, thậm chí bán mình cho đại gia tộc mà thôi, cuộc sống cũng vô cùng vất vả và vô vọng, đối với bọn họ được sống đã là một ân huệ to lớn.
Ngay cả tu sĩ cấp thấp không có xuất thân cũng không tránh khỏi tình trạng này.
Ẩn sau sự sầm uất của một đại thành trì là sự khắc nghiệt của thời đại Hắc Ám dài đằng đẵng.
Tần Vũ cùng Tần Nhược Tuyết cứ vậy mà du ngoạn khắp Trung Châu thành, thẳng đến khi ra ngoại khu, bọn họ mới chậm lại bước chân.
Từ trung tâm ra đến ngoại khu, cảnh sắc hoàn toàn thay đổi, ở chỗ này không khí vô cùng nặng nề, sinh khí cũng vô cùng ảm đạm.
Diện tích canh tác sụt giảm nghiêm trọng, nạn đói đã bắt đầu xuất hiện dẫu cho các đại thế gia ở Trung Châu Thành đã nỗ lực rất nhiều.
Áp lực từ việc gia tăng dân số tự nhiên lẫn dân tị nạn đã làm cho Trung Châu Thành bắt đầu có dấu hiệu quá tải, đất chật người đông, tất sẽ loạn.
- Đứng lại! Thằng ăn trộm kia ...
Trên phố, mấy đứa nhỏ làm liều đi trộm cắp khắp nơi, quang cảnh nhếch nhác, nhốn nháo cùng cực.
Tần Vũ thở dài.
- Ài, không nghĩ tới, Trung Châu thành cũng có lúc như thế này ...
Tần Nhược Tuyết ở bên cạnh, khẽ gật đầu đồng tình với hắn.
- Tứ đại thế gia không ngừng hỗ trợ phàm nhân mở rộng canh tác, nhưng dân tị nạn đổ về một lúc một đông, thành thử ra không cách nào cung cấp đủ lương thực cho bọn họ, bần hàn sinh đạo tặc, thời thế càng lúc càng loạn lạc.
Tần Vũ nhìn bọn họ trong lòng không một cảm xúc thương xót.
- Thiên hạ vạn vật vi sô cẩu ...
Hai bên đường lớn cũng chỉ có mấy cái hàng quán và tiểu điếm lụp xụp, chuyện làm ăn cũng vô cùng ảm đạm.
Ngày trước ở ngoại khu, người người nhà nhà bày bán khắp nơi, đi đến đâu cũng nghe tiếng mời chào mua hàng, thậm chí ở một góc nhỏ, cũng phải có hai ba người bán kẹo hồ lô mới đủ, vậy mà giờ đây, ông lão bán hồ lô già chỉ có thể chán nản ngồi một chỗ nhìn mớ hồ lô còn đầy ắp cắm trên cây.
Mấy ông lão bán hồ lô năm hắn còn thiếu niên, nay đã tạo hóa, mấy cái lão già này, cũng có thể là hậu nhân của bọn họ, hoặc cũng có thể là không, sự đời vốn vô thường.
Tần Vũ đi đến chỗ lão, tay lấy hai xiên hồ lô, rồi trả cho lão mấy thỏi bạc trắng nhỏ.
Nói nhiều thì không nhiều, nhưng ít lại không ít, đủ để lão trang trải mấy tháng.
Hắn vốn có thể cho lão gấp mấy trăm lần thế này, nhưng nhiều quá sẽ hại lão.
Tần Vũ đưa xiên hồ lô cho Tần Nhược Tuyết, rồi cùng nàng vừa đi vừa thưởng thức, để lại lão già rối rít cảm tạ ở phía sau.
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử ...
Hành động này của hắn, lập tức thu hút sự chú ý của đám đạo tặc xung quanh, bọn chúng nhìn chằm chằm hai người bọn họ như một con mồi béo bở.
Đám phàm nhân ngu muội này làm sao có thể biết hắn là Tu Sĩ, lại càng không biết hắn là Đại Thừa kỳ Tu Sĩ cao cao tại thượng.
Cho nên liền đánh chủ ý lên người hắn.
Tần Vũ khẽ nhếch miệng cười quỷ dị, hắn cố ý đi vào đường vắng.
Mấy tên đại hán nhảy ra, hùng hổ nói:
- Tên công tử mặt trắng kia, mau đưa hết tài vật trên người ngươi ra đây, lão tử tha cho ngươi một mạng, cả cô nương bên cạnh ngươi nữa, xinh đẹp như vậy, bán vào kỹ viện ở Trung Khu cũng được không ít tiền ...
Tần Vũ chậm rãi nói:
- Ta cho các ngươi cơ hội, quay đầu là bờ bây giờ bỏ chạy vẫn còn kịp! Tên đại hán râu hùm cười lớn nói:
- Bỏ chạy, tiểu bạch kiểm, đầu ngươi làm bằng đậu hũ sao? Huynh đệ! Lên lột sạch hắn, rồi chúng ta cùng thưởng thức mỹ nhân! Khà khà ...
Lời này của hắn cũng là lời cuối cùng hắn có thể nói trong đời, một đạo kiếm khí tản ra từ thân thể của Tần Vũ, khuếch đại ra theo quỹ đạo vòng tròn, trong sát na, chém đầu toàn bộ kẻ có mặt ở đây.
Gần chục tên đạo tặc, chết không nhắm mắt, đầu lăn lông lốc khắp nơi.
Hắn và nàng lại cất bước đi tiếp, tiện tay giết mấy tên đạo tặc, coi như là hành hiệp trượng nghĩa, thiên hạ có quá nhiều việc, hắn không thể quản hết.
Hắn chỉ tiện tay mà làm, và chỉ quản chuyện liên quan đến hắn và người thân mà thôi.
- Thiên hạ này ... đã loạn!
Lời nói hắn nhẹ bẫng, mà mang theo hàm ý sâu xa.
Mấy đứa nhóc trộm vặt, núp ở trong góc hẻm, run bần bật, có đứa tè cả ra quần, hai tay ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động.
Hắc Bạch Nhị Lão ở trên cao, cũng khẽ thở dài.
- Thiên hạ vạn vật vi sô cẩu!
Nhìn từ trên cao nhìn xuống, sự hào nhoáng xa hoa ở trung tâm Trung Châu thành bị bao lại bởi sự nghèo đói và cơ cực của ngoại thành.
Hệt như một cái bánh lớn, bị mốc từ ngoài vào trong!
Mặc cho Hắc Ám Trường Dạ không ngừng xâm lấn về phía Bắc, Trung Châu Thành vẫn không ngừng phát triển vượt bậc.
So với trăm năm trước, diện tích thành đã tăng gấp đôi, dân số cũng đông đúc hơn rất nhiều.
Khu vực ngoại thành trước đây, bây giờ đã trở thành trung khu sầm uất, người đi lại trên phố vô cùng tấp nập, nhà cửa san sát, ngõ lớn ngõ nhỏ khắp nơi.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt, nhất là trong thời đại hắc ám này chỉ cần đi trên phố liền có thể bắt gặp dân tị nạn tứ xứ đổ về đây, trông bọn họ vô cùng khắc khổ và lam lũ.
Phàm nhân chạy đến Trung Châu Thành tị nạn cũng chỉ có thể làm công việc thấp kém, thậm chí bán mình cho đại gia tộc mà thôi, cuộc sống cũng vô cùng vất vả và vô vọng, đối với bọn họ được sống đã là một ân huệ to lớn.
Ngay cả tu sĩ cấp thấp không có xuất thân cũng không tránh khỏi tình trạng này.
Ẩn sau sự sầm uất của một đại thành trì là sự khắc nghiệt của thời đại Hắc Ám dài đằng đẵng.
Tần Vũ cùng Tần Nhược Tuyết cứ vậy mà du ngoạn khắp Trung Châu thành, thẳng đến khi ra ngoại khu, bọn họ mới chậm lại bước chân.
Từ trung tâm ra đến ngoại khu, cảnh sắc hoàn toàn thay đổi, ở chỗ này không khí vô cùng nặng nề, sinh khí cũng vô cùng ảm đạm.
Diện tích canh tác sụt giảm nghiêm trọng, nạn đói đã bắt đầu xuất hiện dẫu cho các đại thế gia ở Trung Châu Thành đã nỗ lực rất nhiều.
Áp lực từ việc gia tăng dân số tự nhiên lẫn dân tị nạn đã làm cho Trung Châu Thành bắt đầu có dấu hiệu quá tải, đất chật người đông, tất sẽ loạn.
- Đứng lại! Thằng ăn trộm kia ...
Trên phố, mấy đứa nhỏ làm liều đi trộm cắp khắp nơi, quang cảnh nhếch nhác, nhốn nháo cùng cực.
Tần Vũ thở dài.
- Ài, không nghĩ tới, Trung Châu thành cũng có lúc như thế này ...
Tần Nhược Tuyết ở bên cạnh, khẽ gật đầu đồng tình với hắn.
- Tứ đại thế gia không ngừng hỗ trợ phàm nhân mở rộng canh tác, nhưng dân tị nạn đổ về một lúc một đông, thành thử ra không cách nào cung cấp đủ lương thực cho bọn họ, bần hàn sinh đạo tặc, thời thế càng lúc càng loạn lạc.
Tần Vũ nhìn bọn họ trong lòng không một cảm xúc thương xót.
- Thiên hạ vạn vật vi sô cẩu ...
Hai bên đường lớn cũng chỉ có mấy cái hàng quán và tiểu điếm lụp xụp, chuyện làm ăn cũng vô cùng ảm đạm.
Ngày trước ở ngoại khu, người người nhà nhà bày bán khắp nơi, đi đến đâu cũng nghe tiếng mời chào mua hàng, thậm chí ở một góc nhỏ, cũng phải có hai ba người bán kẹo hồ lô mới đủ, vậy mà giờ đây, ông lão bán hồ lô già chỉ có thể chán nản ngồi một chỗ nhìn mớ hồ lô còn đầy ắp cắm trên cây.
Mấy ông lão bán hồ lô năm hắn còn thiếu niên, nay đã tạo hóa, mấy cái lão già này, cũng có thể là hậu nhân của bọn họ, hoặc cũng có thể là không, sự đời vốn vô thường.
Tần Vũ đi đến chỗ lão, tay lấy hai xiên hồ lô, rồi trả cho lão mấy thỏi bạc trắng nhỏ.
Nói nhiều thì không nhiều, nhưng ít lại không ít, đủ để lão trang trải mấy tháng.
Hắn vốn có thể cho lão gấp mấy trăm lần thế này, nhưng nhiều quá sẽ hại lão.
Tần Vũ đưa xiên hồ lô cho Tần Nhược Tuyết, rồi cùng nàng vừa đi vừa thưởng thức, để lại lão già rối rít cảm tạ ở phía sau.
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử ...
Hành động này của hắn, lập tức thu hút sự chú ý của đám đạo tặc xung quanh, bọn chúng nhìn chằm chằm hai người bọn họ như một con mồi béo bở.
Đám phàm nhân ngu muội này làm sao có thể biết hắn là Tu Sĩ, lại càng không biết hắn là Đại Thừa kỳ Tu Sĩ cao cao tại thượng.
Cho nên liền đánh chủ ý lên người hắn.
Tần Vũ khẽ nhếch miệng cười quỷ dị, hắn cố ý đi vào đường vắng.
Mấy tên đại hán nhảy ra, hùng hổ nói:
- Tên công tử mặt trắng kia, mau đưa hết tài vật trên người ngươi ra đây, lão tử tha cho ngươi một mạng, cả cô nương bên cạnh ngươi nữa, xinh đẹp như vậy, bán vào kỹ viện ở Trung Khu cũng được không ít tiền ...
Tần Vũ chậm rãi nói:
- Ta cho các ngươi cơ hội, quay đầu là bờ bây giờ bỏ chạy vẫn còn kịp! Tên đại hán râu hùm cười lớn nói:
- Bỏ chạy, tiểu bạch kiểm, đầu ngươi làm bằng đậu hũ sao? Huynh đệ! Lên lột sạch hắn, rồi chúng ta cùng thưởng thức mỹ nhân! Khà khà ...
Lời này của hắn cũng là lời cuối cùng hắn có thể nói trong đời, một đạo kiếm khí tản ra từ thân thể của Tần Vũ, khuếch đại ra theo quỹ đạo vòng tròn, trong sát na, chém đầu toàn bộ kẻ có mặt ở đây.
Gần chục tên đạo tặc, chết không nhắm mắt, đầu lăn lông lốc khắp nơi.
Hắn và nàng lại cất bước đi tiếp, tiện tay giết mấy tên đạo tặc, coi như là hành hiệp trượng nghĩa, thiên hạ có quá nhiều việc, hắn không thể quản hết.
Hắn chỉ tiện tay mà làm, và chỉ quản chuyện liên quan đến hắn và người thân mà thôi.
- Thiên hạ này ... đã loạn!
Lời nói hắn nhẹ bẫng, mà mang theo hàm ý sâu xa.
Mấy đứa nhóc trộm vặt, núp ở trong góc hẻm, run bần bật, có đứa tè cả ra quần, hai tay ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động.
Hắc Bạch Nhị Lão ở trên cao, cũng khẽ thở dài.
- Thiên hạ vạn vật vi sô cẩu!
Nhìn từ trên cao nhìn xuống, sự hào nhoáng xa hoa ở trung tâm Trung Châu thành bị bao lại bởi sự nghèo đói và cơ cực của ngoại thành.
Hệt như một cái bánh lớn, bị mốc từ ngoài vào trong!
Danh sách chương