Tần Vũ dùng tay đẩy nhẹ cửa đá, cánh cửa dần dần hé mở, những tia nắng lọt qua khe cửa chiếu lên mặt hắn thành một vệt dài màu vàng nhạt.
Cơn gió mát đầu mùa xuân mang theo hương hoa nhàn nhạt phả vào người hắn từng cơn mát rượi, làm cho tâm tình hắn thoải mái không ít.
Ngoài sân, chồi non mới nhú điểm xanh chi chít cả gốc đại thụ màu xám tro, hòa vào nền trời trong xanh bên trên tạo thành bức tranh nhẹ nhàng, bắt mắt.
Tiết trời xuân, phong cảnh như họa!
Cơn gió thoảng, làm tóc hắn khẽ bồng bềnh trong gió đưa hắn đi qua một lượt ký ức trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bất chợt hắn nhận ra, cũng đã trăm năm thời gian kể từ khi hắn xuyên qua đây, thời gian như cơn gió thoảng, đi qua rồi không cách nào bắt trở lại.
Tần Vũ chợt nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, cuộc sống kiếp này của hắn, cho đến thời điểm hiện tại tính ra không quá vô vị.
Mang theo tâm tình vui vẻ hắn bước ra khỏi mật thất tu luyện, để cả cơ thể tắm dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, hít vào một hơi thật sâu, cho tâm hồn hắn lắng đọng lại.
- Trăm năm cơn gió thoảng, hồi ức thoáng qua tim!
Hắn khẽ ngâm, rồi cất bước rời khỏi đình viện, đầu không ngoảnh lại.
Tử Yên sớm nhận ra khí tức của hắn, nàng thuấn di liên tục để đến chỗ của hắn.
Ngay khi nàng nhìn thấy Tần Vũ, nàng liền nhảy vào lòng hắn mà ôm chặt, như một đứa trẻ non nớt lâu ngày thấy ca ca nàng đi xa trở về vậy.
- Ca ca, muội nhớ ca!
Tần Vũ xoa xoa đầu nó, hắn cười, hỏi nàng:
- Nhớ ta? Hay là nhớ dị hỏa của ta? Trên tay hắn, một đốm dị hỏa lẳng lặng xuất hiện từ lúc nào không hay.
Tử Yên hai mắt sáng rực như sao sáng trong đêm, nàng cầm lấy cả bàn tay hắn mà kề gần miệng, tham lam nuốt ngọn dị hỏa xuống bụng, còn liếm cái mép như thể chưa đã thèm.
Rồi nàng nhìn hắn cười hề hề thành tiếng.
- Vô tri!
Tần Vũ búng trán nàng cái chóc, rồi đặt nàng lên vai, lững thững đi về phía thư phòng của hắn, còn Tử Yên thì xoa xoa cái trán không ngừng.
Hắn biết nàng không đau, chỉ là đang giả đò làm nũng, ý đồ xin hắn thêm một đốm dị hỏa nữa.
Tần Vũ cũng chiều nàng, lấy ra thêm một đốm dị hỏa to cho nàng ăn.
- Muội thương ca ca nhất!
- Xùy!
Tần Vũ xùy một tiếng rõ to phản bác lời của Tử Yên.
Tuy hắn làm vậy, nhưng thật ra trong lòng lại thấy rất vui, có một cái muội muội đáng yêu như nàng, cuộc sống của hắn cũng có thêm màu sắc sinh động.
Rẽ qua một hai lối rẽ nữa, thì hắn cũng đến trước cổng vào thư phòng của hắn, bên trong vẫn là khoảng sân quen thuộc.
Thấy Bích Dao, tiểu Mao, con Mực và Hắc Miêu vẫn đang tĩnh tọa thiền định ở dưới gốc Liễu hắn cũng không muốn làm phiền bọn họ nên lẳng lặng thu liễm khí tức mà đi vào bên trong.
Tử Yên ở một bên cũng hiểu chuyện, chỉ im lặng nắm lấy tóc mai của hắn.
Ngọc giản thông tin ở bên trong phòng của hắn đã chất cao thành từng chồng ngăn nắp.
Nhìn đồ vật ở xung quanh sạch sẽ bóng lưỡng, hắn biết rằng trong thời gian hắn vắng mặt, vẫn có người thường xuyên lui tới dọn dẹp, quét dọn cho hắn.
Tần Vũ thả Tử Yên xuống cái ghế ở góc phòng, hướng ra cửa sổ, rồi tự mình ngồi vào bàn đọc sách, tay tùy tiện với lấy một cái ngọc giản lên xem thông tin ở bên trong.
Hắn cứ vậy mải miết xem hết cái này đến cái khác, rồi lại sắp xếp thông tin trong đầu, xâu chuỗi lại tất cả sự kiện để hiểu rõ tình thế của Thiên Huyền Đại Lục sau mười năm.
Mãi cho đến khi Diệp Nhi đẩy nhẹ cửa bước vào, hắn mới chịu buông ngọc giản trên tay xuống.
Diệp Nhi nhìn hắn, khóe mắt có chút ướt, nàng đi nhanh đến chỗ hắn, cả người sà vào lòng hắn mà nức nở.
Tần Vũ nhẹ vuốt mái tóc của nàng, mấy năm nay quả thực ủy khuất cho nàng rồi, nàng đến từ gia tộc nhỏ, đến Tần thế gia sinh hoạt cũng không mấy thoải mái, hắn cứ bị cuốn theo tranh đấu ở bên ngoài, chẳng mấy khi gặp được nàng, xem nàng nức nở như vậy cũng có chút đau lòng.
Cả hai người cứ im lặng mà ôm nhau như vậy, tuy không nói thành lời, nhưng ai cũng hiểu được tâm ý của đối phương.
Mãi một lúc sau, Diệp Nhi mới chịu buông hắn ra, vừa pha trà, vừa tiếp chuyện hắn.
Vậy là Tần Vũ chuyển từ đọc ngọc giản sang nghe nàng kể chuyện về Trung Châu thành mấy năm qua.
So với mấy dòng thông tin nhàm chán kia, nghe giọng nàng, hắn vẫn thấy thoải mái và hấp dẫn hơn.
- Nàng nói, hàng hóa của thương đội Trịnh gia bị người ta đánh cướp?
Diệp Nhi khẽ gật đầu, nàng nói:
- Theo như tình báo mà thiếp biết được, đám sơn tặc này có thể hành động vào ban đêm, vô cùng quỷ dị, người đứng đầu cũng có thực lực không tồi, Đại Thừa kỳ thông thường tuyệt không phải là đối thủ của y.
Tần Vũ nhịp nhịp ngón tay trên bàn, hắn cảm thấy lạ, theo như nàng kể, đám sơn tặc này đã trên dưới mười lần tấn công thương đội trên đường đến dịch trạm tá túc vào ban đêm, mà đặc biệt là chỉ tấn công thương đội của Trịnh gia Tây Vực.
- Ta e là đám sơn tặc này không phải là sơn tặc tầm thường, bọn chúng rất có thể là cừu gia của Trịnh gia ngày trước, bây giờ quay lại trả thù.
Diệp Nhi khẽ gật đầu, tay bày thêm ít bánh quế lên bàn, lại nhã nhặn rót trà cho hắn.
Hắn tìm trên bàn, mấy cái ngọc giản liên quan đến Trịnh gia xem qua một lượt, lại lục lọi trí nhớ một lần.
Tần Vũ xâu chuỗi toàn bộ dữ kiện hắn có ghi vào trong ngọc giản, rồi gửi cho Long Đầu tiếp tục điều tra.
"U Minh Quân Đoàn! Hừm ... thú vị ... thú vị ... ha ha ..."
Cơn gió mát đầu mùa xuân mang theo hương hoa nhàn nhạt phả vào người hắn từng cơn mát rượi, làm cho tâm tình hắn thoải mái không ít.
Ngoài sân, chồi non mới nhú điểm xanh chi chít cả gốc đại thụ màu xám tro, hòa vào nền trời trong xanh bên trên tạo thành bức tranh nhẹ nhàng, bắt mắt.
Tiết trời xuân, phong cảnh như họa!
Cơn gió thoảng, làm tóc hắn khẽ bồng bềnh trong gió đưa hắn đi qua một lượt ký ức trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bất chợt hắn nhận ra, cũng đã trăm năm thời gian kể từ khi hắn xuyên qua đây, thời gian như cơn gió thoảng, đi qua rồi không cách nào bắt trở lại.
Tần Vũ chợt nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, cuộc sống kiếp này của hắn, cho đến thời điểm hiện tại tính ra không quá vô vị.
Mang theo tâm tình vui vẻ hắn bước ra khỏi mật thất tu luyện, để cả cơ thể tắm dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, hít vào một hơi thật sâu, cho tâm hồn hắn lắng đọng lại.
- Trăm năm cơn gió thoảng, hồi ức thoáng qua tim!
Hắn khẽ ngâm, rồi cất bước rời khỏi đình viện, đầu không ngoảnh lại.
Tử Yên sớm nhận ra khí tức của hắn, nàng thuấn di liên tục để đến chỗ của hắn.
Ngay khi nàng nhìn thấy Tần Vũ, nàng liền nhảy vào lòng hắn mà ôm chặt, như một đứa trẻ non nớt lâu ngày thấy ca ca nàng đi xa trở về vậy.
- Ca ca, muội nhớ ca!
Tần Vũ xoa xoa đầu nó, hắn cười, hỏi nàng:
- Nhớ ta? Hay là nhớ dị hỏa của ta? Trên tay hắn, một đốm dị hỏa lẳng lặng xuất hiện từ lúc nào không hay.
Tử Yên hai mắt sáng rực như sao sáng trong đêm, nàng cầm lấy cả bàn tay hắn mà kề gần miệng, tham lam nuốt ngọn dị hỏa xuống bụng, còn liếm cái mép như thể chưa đã thèm.
Rồi nàng nhìn hắn cười hề hề thành tiếng.
- Vô tri!
Tần Vũ búng trán nàng cái chóc, rồi đặt nàng lên vai, lững thững đi về phía thư phòng của hắn, còn Tử Yên thì xoa xoa cái trán không ngừng.
Hắn biết nàng không đau, chỉ là đang giả đò làm nũng, ý đồ xin hắn thêm một đốm dị hỏa nữa.
Tần Vũ cũng chiều nàng, lấy ra thêm một đốm dị hỏa to cho nàng ăn.
- Muội thương ca ca nhất!
- Xùy!
Tần Vũ xùy một tiếng rõ to phản bác lời của Tử Yên.
Tuy hắn làm vậy, nhưng thật ra trong lòng lại thấy rất vui, có một cái muội muội đáng yêu như nàng, cuộc sống của hắn cũng có thêm màu sắc sinh động.
Rẽ qua một hai lối rẽ nữa, thì hắn cũng đến trước cổng vào thư phòng của hắn, bên trong vẫn là khoảng sân quen thuộc.
Thấy Bích Dao, tiểu Mao, con Mực và Hắc Miêu vẫn đang tĩnh tọa thiền định ở dưới gốc Liễu hắn cũng không muốn làm phiền bọn họ nên lẳng lặng thu liễm khí tức mà đi vào bên trong.
Tử Yên ở một bên cũng hiểu chuyện, chỉ im lặng nắm lấy tóc mai của hắn.
Ngọc giản thông tin ở bên trong phòng của hắn đã chất cao thành từng chồng ngăn nắp.
Nhìn đồ vật ở xung quanh sạch sẽ bóng lưỡng, hắn biết rằng trong thời gian hắn vắng mặt, vẫn có người thường xuyên lui tới dọn dẹp, quét dọn cho hắn.
Tần Vũ thả Tử Yên xuống cái ghế ở góc phòng, hướng ra cửa sổ, rồi tự mình ngồi vào bàn đọc sách, tay tùy tiện với lấy một cái ngọc giản lên xem thông tin ở bên trong.
Hắn cứ vậy mải miết xem hết cái này đến cái khác, rồi lại sắp xếp thông tin trong đầu, xâu chuỗi lại tất cả sự kiện để hiểu rõ tình thế của Thiên Huyền Đại Lục sau mười năm.
Mãi cho đến khi Diệp Nhi đẩy nhẹ cửa bước vào, hắn mới chịu buông ngọc giản trên tay xuống.
Diệp Nhi nhìn hắn, khóe mắt có chút ướt, nàng đi nhanh đến chỗ hắn, cả người sà vào lòng hắn mà nức nở.
Tần Vũ nhẹ vuốt mái tóc của nàng, mấy năm nay quả thực ủy khuất cho nàng rồi, nàng đến từ gia tộc nhỏ, đến Tần thế gia sinh hoạt cũng không mấy thoải mái, hắn cứ bị cuốn theo tranh đấu ở bên ngoài, chẳng mấy khi gặp được nàng, xem nàng nức nở như vậy cũng có chút đau lòng.
Cả hai người cứ im lặng mà ôm nhau như vậy, tuy không nói thành lời, nhưng ai cũng hiểu được tâm ý của đối phương.
Mãi một lúc sau, Diệp Nhi mới chịu buông hắn ra, vừa pha trà, vừa tiếp chuyện hắn.
Vậy là Tần Vũ chuyển từ đọc ngọc giản sang nghe nàng kể chuyện về Trung Châu thành mấy năm qua.
So với mấy dòng thông tin nhàm chán kia, nghe giọng nàng, hắn vẫn thấy thoải mái và hấp dẫn hơn.
- Nàng nói, hàng hóa của thương đội Trịnh gia bị người ta đánh cướp?
Diệp Nhi khẽ gật đầu, nàng nói:
- Theo như tình báo mà thiếp biết được, đám sơn tặc này có thể hành động vào ban đêm, vô cùng quỷ dị, người đứng đầu cũng có thực lực không tồi, Đại Thừa kỳ thông thường tuyệt không phải là đối thủ của y.
Tần Vũ nhịp nhịp ngón tay trên bàn, hắn cảm thấy lạ, theo như nàng kể, đám sơn tặc này đã trên dưới mười lần tấn công thương đội trên đường đến dịch trạm tá túc vào ban đêm, mà đặc biệt là chỉ tấn công thương đội của Trịnh gia Tây Vực.
- Ta e là đám sơn tặc này không phải là sơn tặc tầm thường, bọn chúng rất có thể là cừu gia của Trịnh gia ngày trước, bây giờ quay lại trả thù.
Diệp Nhi khẽ gật đầu, tay bày thêm ít bánh quế lên bàn, lại nhã nhặn rót trà cho hắn.
Hắn tìm trên bàn, mấy cái ngọc giản liên quan đến Trịnh gia xem qua một lượt, lại lục lọi trí nhớ một lần.
Tần Vũ xâu chuỗi toàn bộ dữ kiện hắn có ghi vào trong ngọc giản, rồi gửi cho Long Đầu tiếp tục điều tra.
"U Minh Quân Đoàn! Hừm ... thú vị ... thú vị ... ha ha ..."
Danh sách chương