Thiếu chủ Vu Tộc lúc này vẫn chưa hề nhận ra rằng, ngay tại căn phòng này, nơi vốn hắn và các Vu Lão Tổ cho là an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất.

Tần Vũ đứng ở một góc lặng lẽ quan sát hắn, như thể một con sói ranh mãnh ngắm nhìn con mồi của mình thật kỹ càng trước khi ra tay.

Mà điều đáng sợ là con thỏ nhỏ này cũng không hề phát giác ra, nó đang nằm trong tầm ngắm của con sói ma mãnh kia, vẫn nhởn nhơ thưởng thức một ngày thơ mộng trên thảo nguyên êm ả.

Tần Vũ nhìn thông tin của Thiếu chủ Vu Tộc trên bảng thông báo của hệ thống, xác nhận lại Thể Chất của hắn một lần nữa.

"Thần Lôi Thể ... "

Tần Vũ nở ra một nụ cười tà dị.

Vu Tộc ở Thiên Huyền Đại Lục sở hữu Cực Phẩm Lôi Trì, đương nhiên gốc gác xa xưa chắc chắn phải là chi mạch của Cường Lương Tổ Vu, cho nên Thiếu Chủ và Tổ Vu các đời đều phải sở hữu Thần Lôi Thể.

Thân Lôi Thể này một khi trưởng thành, nhấc tay có thể gọi Thiên Kiếp, lật tay có thể bổ Thiên Lôi, vô cùng lợi hại, hơn nữa, nhục thân và thần hồn hầu như miễn kháng mọi loại tà thuật, bùa chú và quỷ thuật.

Cũng là thứ mà Tần Vũ cần, hắn có thể kháng độc, nhưng đối với thể loại tà thuật, bùa chú và quỷ thuật vẫn là thứ hắn cần để tâm.

Hơn nữa, Thần Lôi Thể tu đến đại thành, quỷ vậy trong màn sương của Hắc Ám Trường Dạ cũng vô pháp tổn hại.

Hắn cũng vì bản thân mà cẩn thận chuẩn bị một phen.

Đây cũng chính là lý do đám người Vu Tộc, có thể tự mình sống sót trong thời kỳ Hắc Ám Trường Dạ dài đằng đẵng kia lần nữa khô mộc phùng xuân, từng bước hồi sinh.

Chỉ tiếc là, họ lại nắm giữ thứ mà Tần Vũ hắn cần, nếu không, cho họ thêm mấy ngàn năm thời gian nữa, tuy không thể xưng bá đại lục như trước, nhưng Nhân Tộc muốn tiến công, cũng phải nhắc lên đặt xuống cân nhắc kỹ lưỡng.

Thiếu chủ Vu Tộc tức tối vì bị các vị Vu Lão Tổ nhốt trong mật thất, liên tục đi qua đi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.

Có khi là chửi Nhân tộc đê hèn, có khi là chửi mấy lão già kia cổ hủ.

Dường như sự cảnh giác của hắn đều bị thay thế bởi cơn tức giận, và sự bí bách này, hắn ngửa cổ lên trần nhà, hét to.

- MẸ KIẾP!

Choang!

Tần Vũ đâm một kiếm, ngay tại yết hầu của hắn, nhưng tiếc là huyết chú của Vu Tộc quá lợi hại, một kiếm kia bị chặn đứng lại hoàn toàn, chỉ lưu lại một vết ngấn rỉ máu trên cổ hắn.

Quả nhiên là Thiếu chủ của Vu Tộc, thủ pháp bảo hộ tính mạng cũng vô cùng kinh người.

- Ngươi là ai? Thiếu chủ Vu Tộc giật bắn mình lùi lại, hai tay lập lòe lôi điện, trầm giọng quát.

Tần Vũ lạnh giọng nói:

- Kẻ lấy mạng ngươi!

Thiếu chủ Vu Tộc hừ lạnh:

- Ngông cuồng!

Hắn lao về phía Tần Vũ, hai tay sớm đã tụ Lôi Cầu.

ĐOÀNG!

Lôi Điện bao phủ một vùng rộng lớn, không ngừng loạn kích.

Nhưng Tần Vũ đã sớm thuấn di đi mất, ở cảnh giới Hợp Thể kỳ, tốc độ của hắn đã nhanh, nay lại còn nhanh hơn mấy lần.

Du Long Bộ Pháp lưu lại tàn ảnh Tần Vũ hư hư ảo ảo như thể Thần Long ghé qua, làm cho Thiếu chủ Vu Tộc có chút kiêng kỵ, hắn không nắm bắt được chuyển động của Tần Vũ.

Trong ánh mắt Tần Vũ tên này ngoài Thể Chất Thần Lôi Thể cùng nhục thân cường hãn ra, thì đúng là đầu trâu.

Chiến pháp quá mức thô thiển!

Hắn liên tục dùng Lôi Chỉ điểm phá vào tàn ảnh của Tần Vũ, đánh tới lui mấy chục đạo Lôi Chỉ vẫn chưa thể ép được Tần Vũ hiện thân.

Tần Vũ dùng Du Long Bộ, kết hợp Tam Thiên Lôi Động đột kích tên kia từ phía sau, đánh tới một chiêu Phiên Sơn Ấn.

ẦM!

Phiên Sơn Ấn nện lên lưng của Thiếu chủ Vu Tộc một cách vô cùng nặng nề, thân thể hắn bay như diều đứt dây, đập mạnh vào vách mặt thất bên kia, làm cho Huyền Thiết Vạn Năm lõm ra một cái hình người.

Tần Vũ không khỏi tặc lưỡi, nhục thân đám người Vu Tộc này đúng là không thể dùng lẽ thường hình dung.

Nhưng một ấn này của Tần Vũ, không chỉ công kích nhục thân, mà còn công kích thần hồn.

Tên kia bị đánh không những đau đớn thấu xương, mà thần hồn điên đảo, bị choáng váng trong thoáng chốc, trong lúc hắn lảo đảo, cố gắng ngưng thần lấy lại thần trí.

Hắn còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, Tần Vũ đã đánh tới.

Luân Ly Hỏa Pháp Ấn!

Khi tên Thiếu chủ lấy lại được tầm nhìn, thì trước mặt hắn đã chỉ còn lại một màu hỏa diệm nóng bỏng, ngực hắn bị nện cho lõm vào không ít, in hằn năm ngón tay của Luân Ly Hỏa Pháp Ấn.

Dị Hỏa sinh sinh thiêu đốt nhục thân hắn điên cuồng.

Thần hồn hắn chịu liền hai công kích, suýt chút nữa đã bị Tần Vũ trục xuất ra ngoài.

Dị Hỏa Phong Lôi Long Diệm nương theo khí mạch của hắn, tấn công Thức Hải và tràn vào Đan Điền.

Tên Thiếu chủ Vu Tộc nằm sóng xoài trên mặt đất, cả người co giật kịch liệt vì phải chống chọi lại cơn đau truyền đến từ Thức Hải và Đan Điền.

Tần Vũ nhảy bổ lên không trung, một kiếm đâm xuống mạnh bạo, xuyên thẳng qua con ngươi của hắn.

Tàn Hồn trọng thương của hắn xuất khiếu, cố gắng dùng bí thuật của Vu Tộc muốn độn đi.

- CẤM!

Tần Vũ hô lớn một câu, Tàn Hồn tên kia cứng như hóa đá.

- Muốn chạy?

Tần Vũ cười cợt, sinh sinh dùng Chân Hỏa thiêu đốt Tàn Hồn của hắn, lại lật tay dập đi Dị Hỏa đang cháy trên nhục thân hắn.

- Chậc, nếu không phải vì cần nhục thân của ngươi, bổn tọa lại cần phí công như vậy?

Thân thể của hắn nhanh chóng hồi phục dưới tác dụng của Mộc hệ Sinh Cơ do Liễu Thần ban cho và Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa.

Tần Vũ cẩn thận kiểm tra một phen, kinh mạch của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

"Hoàn hảo, đem luyện thành Thần Lôi Bá Thể Nhân Đan là ta sẽ sở hữu Thần Lôi Chi Thể, hắc hắc!"

Tần Vũ phủi áo, dùng Độn Thiên rời đi, ánh mắt vô cùng tà!

...

Ở Trung Khu, một vị Vu Lão Tổ hét lớn:

- Nhân tộc khốn kiếp các ngươi, vậy mà ra tay ám sát Thiếu chủ của chúng ta, ta phải đồng quy vu tận với loại tiểu nhân các ngươi!

Hai mắt lão đỏ ngầu máu, không ngừng la hét chửi rủa Nhân Tộc, chiêu thức cũng tàn ác hơn hẳn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện