Hựu Thu Sơn bị một kiếm này của Lý Bạch bức lui ra sau hơn trăm trượng mới hết lực.
Lão kiêng kỵ nhìn Lý Bạch một cái thật sâu, trong ký ức của lão Lý Bạch quả thực là một kẻ mạnh, nhưng không nghĩ tới, bây giờ lão ta lại mạnh khoa trương đến mức này.
Vu Tộc lẩn đông trốn tây mấy ngàn năm qua, không nhiều thì ít cũng có ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn không nhỏ, ngẫm lại, hắn càng cảm thấy cay đắng và nghiệt ngã cho số phận của Vu Tộc, đặc biệt là chua xót cho chính bản thân hắn.
Sau lưng Lý Bạch dần xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh, con ngươi của Hựu Thu Sơn càng lúc càng co rụt lại vì kinh ngạc và sợ hãi.
Hựu Thu Sơn hét lớn, như thể trút cơn phẫn uất của hắn ra bên ngoài.
- Lý Bạch, Nhân tộc các ngươi đừng có mà ép người quá đáng!
Liễu Ngưng Sương thướt tha đi đến bên cạnh Lý Bạch, sóng vai cùng hắn mà đứng.
Giây phút nàng xuất hiện, cao tầng của Vu Tộc gần như chết lặng.
Một mình Lý Bạch đã đáng sợ, nhưng điểm chân chính kinh khủng của hắn chính là lúc song kiếm hợp bích cùng Ngưng Sương.
Băng Thuật của Liễu Ngưng Sương năm đó, cũng như Kiếm Thuật của lão ta, đều là hạng cao thủ danh chấn bát phương.
Hựu Thu Sơn hắn biết rõ, lần này đám người Nhân tộc đến đây, chắc chắn là muốn nhằm vào Cực Phẩm Lôi Trì của Vu Tộc.
Lôi Trì thì thế lực thượng cổ nào cũng có, chỉ là Cực Phẩm Lôi Trì của Vu Tộc lại là cái duy nhất ở Thiên Huyền Đại Lục này.
Đây cũng chính là một trong những bí bảo giúp cho Vu Tộc phát triển cường thịnh trong quá khứ.
Cực Phẩm Lôi Trì có hiệu quả tẩy kinh phạt tủy vô cùng hoàn mỹ, vượt xa Lôi Trì Thượng Phẩm, bởi, sau khi nhận tẩy lễ của Lôi Trì Cực Phẩm, nhục thân của kẻ được tẩy lễ sẽ được nhận thêm khả năng kháng sự ăn mòn của Oán Khí, Tử Khí và Hắc Ám Chi Lực, cũng là một trong những thuộc tính trọng yếu để Vu Tộc tu luyện Vu Thuật Hắc Ám.
Lý Bạch giọng không nhanh không chậm mà nói.
- Vu Tộc các ngươi, số người ngủ đông dường như cũng không ít ...
Hựu Thu Sơn bị hắn nói trúng tim đen, sắc mặt có phần tái đi trong thoáng chốc, rồi hắn cười cợt nói.
- Đã biết là như vậy, lại còn mang quân đánh đến đây? Lý Bạch cười lớn một tràng, ngạo nghễ nói:
- Các ngươi nghĩ rằng Nhân tộc bây giờ so với ngày trước kém hơn?
Thanh kiếm sau lưng Lý Bạch dựng đứng thẳng tắp, tuy lão không quán đỉnh chân khí, như nhân kiếm tương thông, lời của lão là ý của nó, kiếm ý đại thịnh, tỏa ra sát khí lạnh người.
Tần Vũ lúc này mới nảy sinh nghi ngờ, bọn họ, những kẻ có mặt ở chỗ này đều sống sót từ cuối thời kỳ Hồng Hoang đến bây giờ, không ít thì nhiều cũng có công pháp Hợp Thể kỳ, tại sao nó lại tuyệt tích trên thế gian.
Phải chăng, còn có một cái bí mật khác đang được bọn họ khéo léo che đậy?
Dường như cái hồ nước ở Thiên Huyền Đại Lục này, hắn còn chưa chạm tới tầng đáy.
Hựu Thu Sơn đanh mặt lại, hắn lớn tiếng hù dọa.
- Vậy ngươi càng cho rằng Vu Tộc bọn ta bây giờ so với ngày trước cũng là kém hơn?
Lý Bạch cùng mấy vị đại năng cười rộ lên, hàm ý khinh thường thấy rõ.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Hựu Thu Sơn thẹn quá hóa giận, hắn nói:
- Vu Tộc chúng ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo!
Một bên hắn âm thầm truyền âm cho Thập Cửu Vu Lão Tổ.
"Mau đi gọi các vị tiền bối phá quan nghênh địch!"
Thập Cưu Vu Lão Tổ nhận mệnh, liền lập tức xoay người rời đi, nhưng động tác này của hắn đã tố cáo với Nhân tộc ý đồ của Hựu Thu Sơn.
Liễu Ngưng Sương lập tức xuất thủ, nàng vừa động nhiệt lượng ở xung quanh giảm xuống nhanh chóng, tiết trời bên trong Tổ Địa đang là mùa hè ấm áp, vậy mà lại thấy tuyết rơi lả tả trong phạm vi một dặm.
Hựu Thu Sơn lao lên cản lại, chặn hậu cho Thập Cửu Vu Lão Tổ đi cầu cứu chư vị tiền bối trong tộc.
- Ăn hiếp tiểu bối! Có giỏi thì đánh với ta!
Hựu Thu Sơn xuất chưởng, chặn lại ngọn Băng Thương kia của nàng lại.
Chỉ thấy Lý Bạch đánh tới trước một kiếm, một con Ưng Bằng Kiếm Khí Phong hệ lao ra nhanh như chớp, ầm ầm đối đầu với thủ chưởng của Hựu Thu Sơn, từng bước đẩy lùi thủ chưởng của lão.
Ngọn Băng Thương kia lao vun vút trong không trung, nhằm vào tấm lưng trơ trọi của Thập Cửu Vu Lão Tổ mà đánh tới.
Nhưng đã chậm, một chưởng kia của Hựu Thu Sơn quả nhiên có hiệu quả, lão già kia đã kịp thuấn di đi mất.
- Khà khà ...
Hựu Thu Sơn đắc thủ, cười một trận sảng khoái, lão ta có cảm giác thành tựu khi phá hỏng mưu đồ hợp công của hai người Lý Bạch và Ngưng Sương.
Thiên trưởng lão cũng đã đến, Tần Vũ khẽ nói:
- Sư phụ, chúng ta phải phá trận, không nên để bọn họ hoàn thành trận pháp kia.
Lão gật đầu đồng ý với hắn, đồng thời truyền âm cho đạo hữu và các vị tiền bối.
Dứt lời, Thiên trưởng lão huy kiếm, đánh một chiêu Lôi Diệm Trảm Thiên danh bất hư truyền của lão về phía đại trận sau lưng Hựu Thu Sơn.
- Đừng hòng ...
Hựu Thu Sơn hét lớn.
Nhưng hắn còn chưa kịp lao qua bên đó, Lý Bạch đã chặn trước mặt hắn.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Hựu Thu Sơn mắng lớn.
- Lũ khốn các ngươi, ỷ đông hiếp yếu!
Tần Vũ nương theo kiếm chiêu của sư phụ hắn, liền bồi thêm Trụy Nhật Tiễn Pháp - Cửu Trùng Tiễn.
Chín đường sáng chớp nhoáng, tranh sắc với Lôi Diệm Trảm Thiên mà oanh tạc đại trận ở phía bên kia.
Một tiếng bạo nổ ầm vang dội lại sau tia sáng chói mắt kia.
OÀNH!
Quang mang hộ tráo của Trung Khu Tổ Địa chấn động dữ dội, tản ra từng đợt hào quang tử sắc nhàn nhạt.
Tông chủ Thanh Vân Tông hô lớn:
- Chư vị đạo hữu, mau phá trận phòng ngự!
Lão còn chưa nói hết lời, hàng chục chiêu số đã lao tới màn chắn ở phía trước, không ngừng oanh tạc tới tấp.
Mặt đất cũng bị những chiêu thức này làm cho rung chấn dữ dội.
Lão kiêng kỵ nhìn Lý Bạch một cái thật sâu, trong ký ức của lão Lý Bạch quả thực là một kẻ mạnh, nhưng không nghĩ tới, bây giờ lão ta lại mạnh khoa trương đến mức này.
Vu Tộc lẩn đông trốn tây mấy ngàn năm qua, không nhiều thì ít cũng có ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn không nhỏ, ngẫm lại, hắn càng cảm thấy cay đắng và nghiệt ngã cho số phận của Vu Tộc, đặc biệt là chua xót cho chính bản thân hắn.
Sau lưng Lý Bạch dần xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh, con ngươi của Hựu Thu Sơn càng lúc càng co rụt lại vì kinh ngạc và sợ hãi.
Hựu Thu Sơn hét lớn, như thể trút cơn phẫn uất của hắn ra bên ngoài.
- Lý Bạch, Nhân tộc các ngươi đừng có mà ép người quá đáng!
Liễu Ngưng Sương thướt tha đi đến bên cạnh Lý Bạch, sóng vai cùng hắn mà đứng.
Giây phút nàng xuất hiện, cao tầng của Vu Tộc gần như chết lặng.
Một mình Lý Bạch đã đáng sợ, nhưng điểm chân chính kinh khủng của hắn chính là lúc song kiếm hợp bích cùng Ngưng Sương.
Băng Thuật của Liễu Ngưng Sương năm đó, cũng như Kiếm Thuật của lão ta, đều là hạng cao thủ danh chấn bát phương.
Hựu Thu Sơn hắn biết rõ, lần này đám người Nhân tộc đến đây, chắc chắn là muốn nhằm vào Cực Phẩm Lôi Trì của Vu Tộc.
Lôi Trì thì thế lực thượng cổ nào cũng có, chỉ là Cực Phẩm Lôi Trì của Vu Tộc lại là cái duy nhất ở Thiên Huyền Đại Lục này.
Đây cũng chính là một trong những bí bảo giúp cho Vu Tộc phát triển cường thịnh trong quá khứ.
Cực Phẩm Lôi Trì có hiệu quả tẩy kinh phạt tủy vô cùng hoàn mỹ, vượt xa Lôi Trì Thượng Phẩm, bởi, sau khi nhận tẩy lễ của Lôi Trì Cực Phẩm, nhục thân của kẻ được tẩy lễ sẽ được nhận thêm khả năng kháng sự ăn mòn của Oán Khí, Tử Khí và Hắc Ám Chi Lực, cũng là một trong những thuộc tính trọng yếu để Vu Tộc tu luyện Vu Thuật Hắc Ám.
Lý Bạch giọng không nhanh không chậm mà nói.
- Vu Tộc các ngươi, số người ngủ đông dường như cũng không ít ...
Hựu Thu Sơn bị hắn nói trúng tim đen, sắc mặt có phần tái đi trong thoáng chốc, rồi hắn cười cợt nói.
- Đã biết là như vậy, lại còn mang quân đánh đến đây? Lý Bạch cười lớn một tràng, ngạo nghễ nói:
- Các ngươi nghĩ rằng Nhân tộc bây giờ so với ngày trước kém hơn?
Thanh kiếm sau lưng Lý Bạch dựng đứng thẳng tắp, tuy lão không quán đỉnh chân khí, như nhân kiếm tương thông, lời của lão là ý của nó, kiếm ý đại thịnh, tỏa ra sát khí lạnh người.
Tần Vũ lúc này mới nảy sinh nghi ngờ, bọn họ, những kẻ có mặt ở chỗ này đều sống sót từ cuối thời kỳ Hồng Hoang đến bây giờ, không ít thì nhiều cũng có công pháp Hợp Thể kỳ, tại sao nó lại tuyệt tích trên thế gian.
Phải chăng, còn có một cái bí mật khác đang được bọn họ khéo léo che đậy?
Dường như cái hồ nước ở Thiên Huyền Đại Lục này, hắn còn chưa chạm tới tầng đáy.
Hựu Thu Sơn đanh mặt lại, hắn lớn tiếng hù dọa.
- Vậy ngươi càng cho rằng Vu Tộc bọn ta bây giờ so với ngày trước cũng là kém hơn?
Lý Bạch cùng mấy vị đại năng cười rộ lên, hàm ý khinh thường thấy rõ.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Hựu Thu Sơn thẹn quá hóa giận, hắn nói:
- Vu Tộc chúng ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo!
Một bên hắn âm thầm truyền âm cho Thập Cửu Vu Lão Tổ.
"Mau đi gọi các vị tiền bối phá quan nghênh địch!"
Thập Cưu Vu Lão Tổ nhận mệnh, liền lập tức xoay người rời đi, nhưng động tác này của hắn đã tố cáo với Nhân tộc ý đồ của Hựu Thu Sơn.
Liễu Ngưng Sương lập tức xuất thủ, nàng vừa động nhiệt lượng ở xung quanh giảm xuống nhanh chóng, tiết trời bên trong Tổ Địa đang là mùa hè ấm áp, vậy mà lại thấy tuyết rơi lả tả trong phạm vi một dặm.
Hựu Thu Sơn lao lên cản lại, chặn hậu cho Thập Cửu Vu Lão Tổ đi cầu cứu chư vị tiền bối trong tộc.
- Ăn hiếp tiểu bối! Có giỏi thì đánh với ta!
Hựu Thu Sơn xuất chưởng, chặn lại ngọn Băng Thương kia của nàng lại.
Chỉ thấy Lý Bạch đánh tới trước một kiếm, một con Ưng Bằng Kiếm Khí Phong hệ lao ra nhanh như chớp, ầm ầm đối đầu với thủ chưởng của Hựu Thu Sơn, từng bước đẩy lùi thủ chưởng của lão.
Ngọn Băng Thương kia lao vun vút trong không trung, nhằm vào tấm lưng trơ trọi của Thập Cửu Vu Lão Tổ mà đánh tới.
Nhưng đã chậm, một chưởng kia của Hựu Thu Sơn quả nhiên có hiệu quả, lão già kia đã kịp thuấn di đi mất.
- Khà khà ...
Hựu Thu Sơn đắc thủ, cười một trận sảng khoái, lão ta có cảm giác thành tựu khi phá hỏng mưu đồ hợp công của hai người Lý Bạch và Ngưng Sương.
Thiên trưởng lão cũng đã đến, Tần Vũ khẽ nói:
- Sư phụ, chúng ta phải phá trận, không nên để bọn họ hoàn thành trận pháp kia.
Lão gật đầu đồng ý với hắn, đồng thời truyền âm cho đạo hữu và các vị tiền bối.
Dứt lời, Thiên trưởng lão huy kiếm, đánh một chiêu Lôi Diệm Trảm Thiên danh bất hư truyền của lão về phía đại trận sau lưng Hựu Thu Sơn.
- Đừng hòng ...
Hựu Thu Sơn hét lớn.
Nhưng hắn còn chưa kịp lao qua bên đó, Lý Bạch đã chặn trước mặt hắn.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Hựu Thu Sơn mắng lớn.
- Lũ khốn các ngươi, ỷ đông hiếp yếu!
Tần Vũ nương theo kiếm chiêu của sư phụ hắn, liền bồi thêm Trụy Nhật Tiễn Pháp - Cửu Trùng Tiễn.
Chín đường sáng chớp nhoáng, tranh sắc với Lôi Diệm Trảm Thiên mà oanh tạc đại trận ở phía bên kia.
Một tiếng bạo nổ ầm vang dội lại sau tia sáng chói mắt kia.
OÀNH!
Quang mang hộ tráo của Trung Khu Tổ Địa chấn động dữ dội, tản ra từng đợt hào quang tử sắc nhàn nhạt.
Tông chủ Thanh Vân Tông hô lớn:
- Chư vị đạo hữu, mau phá trận phòng ngự!
Lão còn chưa nói hết lời, hàng chục chiêu số đã lao tới màn chắn ở phía trước, không ngừng oanh tạc tới tấp.
Mặt đất cũng bị những chiêu thức này làm cho rung chấn dữ dội.
Danh sách chương