Vu Lão Tổ nhếch mép cười nhàn nhạt.

Tiểu tử này đối với người khác có thể là thiết bản, nhưng đối với lão nói khó không khó, cơ mà thẳng thắn thì nói dễ cũng không dễ.

Tần Vũ nhìn nụ cười của lão ngược lại không hề tức giận một chút nào mà còn vô cùng điềm tĩnh, bởi hắn biết rõ lão ta đang cố tình khiêu khích và hạ thấp ý chí chiến đấu của hắn mà thôi.

Tuy lão ta mạnh, nhưng không phải nói giết hắn là giết.

Mà Vu Lão Tổ ở bên kia cũng hiểu rõ điều đó, tuy lão ngoài miệng thì nói như vậy để trấn an lòng quân, nhưng thâm tâm lão lại rõ ràng một điều, muốn giết kẻ trước mặt, lão cũng mất một lớp da.

Lúc này, ở bên trong không gian của Bảo Bảo Oa, Ngũ Hành Sơn cùng Luyện Ngục Đại Trận phối hợp với Tam Long đã hoàn toàn luyện hóa lão già kia thành một đống tro tàn.

Hắn lúc này lại nở một nụ cười quỷ dị.

Có thêm Ngũ Hành Sơn cùng Luyện Ngục Đại Trận trợ uy, hươu chết về tay ai còn chưa nói trước được!

Một ngọn núi nhỏ nhanh chóng bay ra ngoài, xoay tít trên không trung.

Mấy cái Nhất cấp lão tổ thấy Ngũ Hành Sơn liền định bụng rằng Tần Vũ không cách nào nhốt lão Tam nữa, phải thả lão ra để toàn lực ứng phó với Vu Lão Tổ, liền hừ lạnh nói.

- Tiểu tử, một khi lão Tam ra ngoài, ngươi cầm chắc cái chết!

Tần Vũ nghe thấy vậy, hắn liền cười ma mị thành tiếng.

- Khặc, khặc ... chư vị, e là các người vui mừng hơi sớm rồi ...

Hắn nói dứt câu, mấy lão già đó liền vỡ lẽ, sắc mặt đen lại như tro nồi, sau lưng không khỏi mồ hôi lạnh.

Nhìn phong thái tự tin của hắn, có lẽ hắn không có nói dối, vậy chẳng phải là lão Tam thực sự bị hắn luyện hóa rồi sao.

Tam Long rời khỏi Ngũ Hành Sơn trở lại chỗ Tần Vũ, lượn một vòng Quỷ Môn Quan đại trận, long uy ngập trời, Âm Cực của Vu Lão Tổ cũng bị bức lui không ít.

Mà lúc này, Tử Yên cũng dứt ra khỏi được Nhất Cấp Ngũ Trưởng Lão của Vu Tộc, trở lại bên cạnh Tần Vũ.

Lão Ngũ lúc này thụ thương không nhẹ, một tai ôm lấy bả vai bên còn lại đang chảy máu ròng ròng, lão ta dứt khoát dùng Hỏa Diệm nung cháy cánh tay để cầm máu, ánh mắt có chút kiêng kỵ mà nhìn Tử Yên.

Tần Vũ khẽ nhìn Tử Yên, nó liền hiểu ý, không nói không rằng, cuộn người phi thẳng lên không trung, há cái miệng to như chậu máu, một cái lôi cầu lập tức ngưng tụ thành hình, sấm chớp đì đùng không ngừng, từng tia lôi điện lập lòe khắp trăm trượng xung quanh.

Đồng tử của Vu Lão Tổ co rụt lại, tuy đầu Chân Long này chỉ mới là Đại Thừa Kỳ đỉnh phong, nhưng một kích này của nó, đủ để làm lão trọng thương.

Nhưng bây giờ lão không thể không chống đỡ, một khi rời vị trí đại trận phía sau sẽ bị nó phá hủy, tộc nhân sẽ chết thảm không ít.

- Tiểu tử, ngươi đủ ngoan độc!

Lão gằn từng chữ, tế lên pháp bảo chuẩn bị toàn lực chống đỡ. Ngay cả Vu Thi cũng bị triệu hoán về, làm bia đỡ đạn cho lão.

Nhưng Tần Vũ có để yên cho lão đỡ một kích này của Tử Yên? Hắn cũng tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, ở bên trong Quỷ Môn Quan đại trận súc thế.

Mấy vị Nhất cấp Lão tổ hốt hoảng vội vội vàng vàng bày ra đại trận phòng thủ liên hợp, hỗ trợ Vu Lão Tổ chống đỡ đòn này của đối phương.

Tử Yên tụ xong lôi cầu, lập tức oanh kích mở đầu, cả thiên địa thất sắc, lôi cầu đột ngột biến mất, giữa thiên địa, nối giữa hai người, một tia lôi kiếp mảnh như sợi chỉ, oanh thẳng về phía của Vu Lão Tổ.

Tia tử sắc này chạm vào quang mang hộ tráo của đám người Vu Tộc, lập tức biến mất trong tíc tắc, một tiếng bạo nổ ầm vang, rung chuyển cả đất trời.

Lôi vân tụ hội, lôi điện không ngừng giáng xuống chỗ mấy lão đang bày trận, một dặm xung quanh bị Tử Lôi oanh cho tan tác.

Mấy lão ho ra một búng máu lớn, chân khí trong ngừng chạy tán loạn, còn chưa kịp ổn định thương thế, cửu trùng tiễn lại oanh tới.

Chín tiễn trùng điệp chỉ oanh kích đúng một chỗ, Chân Hỏa mang theo Phong Lôi Long Diệm thuộc tính, trực tiếp xé nát quang mang hộ tráo mà xuyên thẳng vào bên trong.

Quang mang hộ tráo do đại trận phòng thủ liên hợp của bọn họ bày ra lúc này không khác gì một cái lò để Chân Hỏa bùng lên, nung chín bọn họ ở bên trong.

Chân Hỏa bốc lên ngùn ngụt, toàn bộ quang mang hộ tráo bị bao phủ bởi chân hỏa, không thấy bóng người đâu cả.

Chỉ trong mấy giây, đại trận bị hủy, ở bên trong đám lão già Vu Tộc chạy ra tán loạn.

Chân Hỏa trên thân không cách nào trục xuất, có kẻ tuyệt tình, đem chính da thịt mình róc xuống, cắt đứt sự lây lan của Chân Hỏa.

Mấy người khác thấy vậy, cũng nhau nhau làm theo, mùi máu tanh cùng da thịt cháy khét phảng phất không trung.

Bọn họ tổn thương không nhẹ, cay nghiệt mà nhìn nam tử ở bên kia, hắn ra tay quả thật tà ác.

Thậm chí còn hơn cả Vu Tộc bọn họ.

Lúc nãy nếu không phải Vu Lão Tổ hi sinh Vu Thi, dùng thân hắn chặn lại chín tiễn kia, e là cũng có hai người bị chín tiễn này xuyên thủng thân thể.

Vu Lão Tổ hoàn toàn bị cơn giận che lấp ý chí, Tần Vũ đã chạm đến giới hạn của lão.

- TIỂU TỬ, NGƯƠI HẲN LÀ TẦN VŨ ĐI! HÔM NAY TA KHÔNG GIẾT NGƯƠI, TA TUYỆT KHÔNG LÀM NGƯỜI!

Lão gầm lên giận dữ.

Từ trong biển lửa, Vu Thi mang theo chín mũi tên trên ngực, lao về phía Quỷ Môn Quan đại trận.

Tần Vũ cười nhạt, hắn động ý niệm, chín mũi tên liền bạo nổ, tiếng nổ đinh tai nhức óc, có mấy kẻ dưới Nguyên Anh kỳ, bị tiếng nổ này chấn cho điếng người, còn dưới Kết Đan mà nói, thính lực bị tổn thương nghiêm trọng.

Sau tiếng nổ ấy, chỉ thấy thân trên của Vu Thi chia năm xẻ bảy.

Phật Nộ Hỏa Liên lấy Chân Hỏa làm tâm hỏa, một khi bạo tạc, ở hạ giới này có thứ gì chống đỡ được đây? Vu Thi bị đánh tan, Vu Lão Tổ lập tức bị phản phệ, lão ho ra ngụm máu.

Ánh mắt của lão, càng thêm sát ý nồng đậm, đầy tơ máu.

Lão vừa ấn pháp quyết, vừa hô lớn:

- Thi Tướng! Nghe ta hiệu lệnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện