Nghị sự hội của các Vu Lão cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lục đục đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vu Lão Tổ gọi Xa Bỉ Luân chờ lão một chút.

- Xa Bỉ Luân, ta có một nhiệm vụ cần ngươi đích thân ra ngoài thực hiện ...

- Vu Lão Tổ ... có chuyện gì gấp gáp sao? Tuy lão hỏi vậy, nhưng trong lòng sớm đã có đáp án, hẳn là Vu Lão Tổ đã nghi ngờ lão, có thể là chỉ nghi lão bị người ta truy tung mà thôi, nhưng đây cũng là chuyện không tốt đối với lão.

"Ài ..."

Lão thở dài trong lòng, lại nhìn về phía Vu Lão Tổ.

- Đúng vậy!

Lão ta tùy tiện gật đầu, lại đưa đến trước mặt của lão một cái ngọc giản.

Xa Bỉ Luân đọc xong nội dung trong ngọc giản, thoáng cười tự giễu, lão chua chát nói:

- Liệu cháu gái của tại hạ có thể ở lại trong Tổ Địa không?

Vu Lão Tổ thoáng suy nghĩ trong chốc lát, cân nhắc thiệt hơn xong liền gật đầu:

- Được! Ngươi cứ an tâm mà ra ngoài làm nhiệm vụ!

Xa Bỉ Luân để tay lên ngực phải, khẽ cúi đầu thi lễ, rồi hắn xoay người rời đi, trong lòng tư vị có chút hỗn tạp, hắn hết mình vì Vu Tộc, để rồi đổi lại một ánh mắt lạnh nhạt ngờ vực như vậy.

Vu Lão Tổ thấy Xa Bỉ Luân đã đi xa, mới lên tiếng phân phó:

- Trừ thiếu chủ Vu Tộc ra, còn lại toàn bộ đội ngũ đi theo Xa Bỉ Luân làm nhiệm vụ lúc trước, không một ai được trở về tổ địa!

Chỉ là Xa Bỉ Luân sẽ không nghĩ tới, cháu gái lão cũng không được bọn họ đưa về tổ địa.

Âu cũng là khó trách Vu Lão Tổ, đại nghiệp chấn hưng Vu Tộc quan trọng, lão không thể để xảy ra sai sót.

...

Ba ngày sau,

Tần Vũ nhìn vào bản đồ của hệ thống, liền thấy đội ngũ ban đầu của Xa Bỉ Luân có dấu hiệu tách ra.

Xa Bỉ Luân gần như là đi về phía Nhân Tộc Vực để làm nhiệm vụ, còn cháu gái của lão thì vẫn ở Vu Tộc Cứ Điểm, nằm giữa biên giới của Ma Tộc và Táng Địa.

Còn đội ngũ của Xa Bỉ Luân, hầu như đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ tách thành nhiều hướng khác nhau, nếu như hắn không có bản đồ hệ thống hỗ trợ, e là khó có thể phán đoán được địa điểm chính xác của tổ địa.

- Hừm, mấy lão cáo già Vu Tộc này, chắc hẳn là đã đánh hơi được một hai chuyện ở bên trong, mới phân tán đội ngũ của Xa Bỉ Luân ra như vậy!

Tần Vũ nhìn bản đồ không khỏi suy nghĩ một phen, bất chợt hắn thấy chấm đỏ của Thiếu Chủ Vu Tộc đang di chuyển không nhanh không chậm ra khỏi Vu Tộc Cứ Điểm.

- A ... ha ha ha ...

Tần Vũ cười lớn một tràng, đám người Vu Tộc này tôn thờ huyết mạch rất mạnh mẽ, bọn chúng không dám để thiếu chủ ở bên ngoài, hẳn là đang được bọn chúng bảo hộ chạy về Tổ Địa.

- Khặc khặc, người tính không bằng trời tính a ...

Hắn liền dùng các hình nhân đặt vào sa bàn ở trước mặt vị trí của các thành viên trong đội ngũ Xa Bỉ Luân.

Bích Dao nhìn những hình nhân này, khẽ lên tiếng bình luận.

- Bọn chúng đã nghi kỵ lẫn nhau!

Tần Vũ khẽ gật đầu.

Đối với thuật truy tung của Tần Vũ, hắn không nói, Bích Dao cũng lười quản, đối với nàng, chỉ cần trở lại tu vi Độ Kiếp kỳ, thủ pháp truy tung của nàng có khi còn lợi hại hơn cả hắn.

- Chúng ta sẽ tấn công Vu Tộc cứ địa trước, mục tiêu tối cao lần này sẽ là chất nữ của Xa Bỉ Luân, và một bộ phận chi hệ của hắn!

Bích Dao khẽ liếc nhìn hắn, tâm tư của phu quân nàng quả nhiên đủ thâm độc.

Hắn ung dung nói tiếp:

- Xa Bỉ Luân bị Vu Tộc nghi kỵ, chất nữ lại không được bảo hộ, chết trong Vu Tộc Cứ Điểm, hẳn sẽ để lại trong lòng hắn một khúc mắc lớn, ta muốn lợi dụng điểm này chia rẽ Vu Tộc, trước khi toàn lực tấn công Tổ Địa.

Dù sao đi chăng nữa, Tổ Địa của bất cứ thế lực nào cũng là phòng tuyến cuối cùng của bọn họ, và được xây dựng và thiết lập vô cùng cẩn mật, phải nói là dễ thủ khó công, nếu cứ ồ ạt mà đánh tới, không chột thì cũng què.

Đây là cơ hội để hắn làm cho chi hệ của Xa Bỉ Luân chạnh lòng.

Tần Vũ khẽ cười quỷ dị, Xa Bỉ Luân một kẻ trung kiên hết lòng vì Vu Tộc, lại bị đồng tộc nghi kỵ, chi tộc nhân bị kẻ địch chém giết, hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận, nếu như có kẻ tác động thêm một chút, khẳng định có thể chĩa mũi kiếm về Vu Tộc.

Hắn lấy ngọc giản ra miêu tả tỉ mỉ về vị trí của Vu Tộc Cứ Điểm, và kế hoạch của hắn.

- Nguyệt Nga, gửi đến tất cả các thế lực liên minh!

- Vâng thưa chủ nhân!

Nàng đón lấy ngọc giản trong tay hắn, rồi lập tức biến mất.

Bích Dao nhìn vào vị trí của Xa Bỉ Luân rồi nói với hắn.

- Chúng ta bây giờ vây giết Xa Bỉ Luân, sau đó để hắn sống sót chạy thoát, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều!

Tần Vũ nhìn nàng một thoáng, rồi tiến lại gần thơm lên cái má hồng nhuận của nàng một cái, hắn khẽ nói vào tai nàng.

- Nàng đúng là phu nhân của ta mà, ha ha ...

Cái kịch bản này đương nhiên hắn đã có nghĩ đến, chặn giết một con sói bị bầy đàn xa lánh, nói mấy lời khiêu khích chiêu dụ, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

- Lăng Thống Lĩnh, triệu tập Thiên Cấp Sát Thủ của Ám Dạ Hành chuẩn bị hành động!

Lăng Thống Lĩnh ở bên ngoài, quỳ một chân lĩnh mệnh.

- Vâng thưa thiếu chủ!

...

Xa Bỉ Luân dừng lại trên một nhánh cây to lớn, mặt lão không khỏi cay đắng, lão không nhịn được mà đấm lên thân cây một cái.

Bành!

Cả ngọn cây rung lên bần bật, như thể có cuồng phong quét qua.

"Mấy tên Vu Lão khốn khiếp này, Khưu Bỉ Thạch, chuyện này chưa xong đâu!"

Khưu Bỉ Thạch, kẻ luôn muốn kéo hắn xuống vũng bùn, chắc hẳn đã nhúng tay nhúng chân vào việc này, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Nhưng điều làm lão lo lắng nhất là, có khả năng chất nữ yêu quý của lão sẽ bị đám người kia bỏ lại ở phía sau, mà Nhân Tộc liên minh dường như đã sẵn sàng cho một cuộc tập kích bất ngờ bất cứ lúc nào.

"Liệu ta có nên trở về?"

Lão do dự trong thoáng chốc, nhưng nếu lão trở về ngay lúc Nhân Tộc phát động tập kích, e là nước trong Thông Thiên Hà cũng không rửa sạch oan khuất của lao.

- Mẹ kiếp!

Lão văng tục nhìn về một trấn nhỏ trước mặt, đã vậy, lão liền đồ sát một trận cho hả giận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện