Người Hạ gia liên tục bỏ mình, ý chí chiến đấu của những kẻ ngoan cố cầm cự cũng bị ảnh hưởng, tụt dốc không phanh, trên khuôn mặt của bọn họ bây giờ tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi.
Hạ gia mang theo trên dưới năm ngàn thủ hạ, vậy mà giờ đây chỉ còn lại trên dưới trăm người.
Chân chính mà nói đây là một cuộc thảm sát với Hạ gia.
Mấy vị trưởng lão còn sống sót, sớm đã chết tâm, cố gắng cầm cự những phút cuối, bởi vì bây giờ bọn họ có trở về Hạ gia thì sống cũng không bằng chết.
Đại kế mấy ngàn năm, phút chốc bị hủy hoại trước mặt bọn họ, lần thất bại này thảm hại đến nỗi, mấy lão không còn một chút mặt mũi nào để đối diện với đồng tộc, thậm chí là người cùng chi hệ.
Hạ gia bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu năm xây dựng căn cơ ở chỗ này, vậy mà giờ đây, chỉ còn một núi xương trắng, cùng với huyết hà của Hạ gia nhuộm đỏ mặt đất, chảy dọc sườn núi hòa vào dòng suối bên dưới.
Thánh nữ đời này của bọn họ, hiện bị giam lỏng ở Tần thế gia, làm chiến lực bọn họ giảm sút một mảng lớn, nếu như có nàng, mọi chuyện đã khác.
Tình thế bây giờ của bọn họ quả thực chỉ có thể dùng một câu để hình dung, binh bại như núi đổ! Mọi đường đi nước bước của Tần Vũ, thoạt nhìn như những nước cờ vây rời rạc, ấy vậy mà khi tích lũy đủ, một quân cờ trơ trọi, hợp với những nước cờ rời rạc khác, thành một thế công mạnh mẽ, diệt đi khí của những quân cờ Hạ gia.
Không phải là từng từng bước triệt đi khí của từng quân cờ, mà là triệt đi khí của một mảng quân cờ Hạ gia.
Hạ gia ở nơi này như một nhúm quân đen bị vây bởi quân trắng, không cách nào liên hệ tới quân đen quan trọng nhất của họ, thánh nữ, người đang bị giam lỏng tại Tần gia, bởi trận pháp của Liễu Thần và Bích Dao bố trí.
Một quân cờ đi sai, cả bàn cờ sụp đổ.
Hạ Khinh Nhu, nước tiến công vội vã cuối cùng của Hạ gia, nhằm vào Tần Vũ, một quân cờ trắng trơ trọi, đã bị chính Tần Vũ phản kích mạnh mẽ bằng thế liên hợp.
Bây giờ Hạ gia chỉ còn một đường tháo chạy, chính là chạy về Táng Địa.
Hạ Kính Nhật, toàn thân bê bết máu, bên bả vai phải, vết thương đã ngừng chảy máu, để lại một mảnh xương trắng nhú ra khỏi lớp da thịt hồng hào, mặt lão trắng bệch bởi sự tiêu hao chân khí và thần hồn lực quá độ.
Liên tục dùng thần thông phong độn để chạy trốn, cơ thể của lão cũng đã đến cực hạn chịu đựng của pháp tắc, dùng thần thông để nghịch thiên di chuyển, cơ thể tu sĩ phải trả giá, chẳng qua là lúc bình thường tu sĩ không dùng liên tục, cơ thể mạnh mẽ của bọn họ mới có thể kịp thời hồi phục, dấu hiệu tổn thương cũng không nhiều, chỉ khi dùng liên tục trên dưới năm mươi mấy lần như lão, mới thấy sự thương tổn của pháp tắc rõ nét.
Trên thân thể Hạ Kính Nhật, bắt đầu xuất hiện vết cứa của phong nhận, hằn sâu trên da thịt, đạo bào luyện thành từ nguyên liệu trân quý, cũng sớm đã không chịu nổi sự tàn phá của pháp tắc, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hư hỏng.
Án theo cái đà này, lão không còn chống cự được bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển được thêm 5 lần phong độn nữa mà thôi.
Mà khoảng cách từ đây đến tháp, hẵng vẫn còn xa, ước chừng còn 10 lần phong độn nữa mới có thể đến nơi.
Nếu như lão không bị trọng thương, có lẽ vẫn còn dư sức thi triển thêm trên dưới 15 lần phong độn nữa, nhưng hiện tại, còn giữ được mạng đã là may lắm rồi.
Cũng may hai kẻ đuổi theo lão có lẽ đã bị lão bỏ lại ở phía sau khá xa, phàm là tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Bán Tiên mà nói, trừ phi gặp phải sinh tử chi nguy, may ra bọn họ mới liều mạng đùng độn thuật điên cuồng như vậy, còn không mà nói, chẳng ai nguyện để cho pháp tắc chi lực tổn hại thân thể của mình cả, bởi những vết thương này rất khó hồi phục, chưa kể đến ảnh hưởng đến thân thể về sau.
Mà quả thật là Thái Bạch Kiếm Tiên lão nhân và sư phụ của Tần Vũ đã không còn truy đuổi theo lão nữa, bọn họ chỉ để lại trên người lão một cái ấn ký truy tung mà thôi.
Phần việc còn lại, Tần Vũ đã có sắp xếp chu toàn.
Trước mặt của Hạ Kính Nhật đã là Táng Địa, lão như mở cờ trong bụng, có lẽ lão sẽ thoát được kiếp nạn này.
"Ha ha đúng là lão thiên không tuyệt đường sống của kẻ cầu sinh a! Ha ha ha ... "
Rồi sắc mặt lão từ vui mừng chuyển thành trắng bệch bởi một thân ảnh đang chặn đường của lão ở phía trước.
Vấn đề không phải đột nhiên có kẻ ngáng đường làm lão khiếp sợ, mà bởi vì thanh kiếm trong tay người đó làm lão khiếp sợ.
Thanh kiếm mà chỉ có người thuộc Tiên Điện ở Thượng giới, hơn nữa, còn là những người sở hữu chiến lực nghịch thiên mới có thể sở hữu.
"Phong ... Thần ... Kiếm?"
Lão kinh hãi, miệng không nói thành lời nhìn thanh kiếm trong tay Lão Thái Bà.
Nhìn vẻ mặt của lão, Lão Thái Bà cũng đoán ra được đối phương nhận ra được danh tự của thanh kiếm trong tay mình, lão chỉ nở một nụ cười tuyệt đẹp, dung mạo cũng từ từ thay đổi, từ già nua thành trẻ trung, đến cuối cùng, một thiếu nữ tuyệt sắc hiện ra trước mặt lão.
- Bạch ...
Lão định nói ra một cái danh tự gì đó, nhưng không kịp nữa, một chiêu kiếm vô cùng dứt khoác và nhanh gọn, cắt ngang qua cái cổ của lão, một đường dứt khoác gọn gàng, ngọt lịm.
Đến nỗi môi lão vẫn còn nhấp nháy do máu và cơ vẫn còn hoạt động, tiếc là không nói thành lời, rồi một cơn gió thổi qua, làm cái đầu lão rung rinh, rớt thẳng xuống bên dưới, thân thể lão cũng ầm ầm đổ theo sau.
Mắt lão vẫn trợn trừng, nhìn chằm chằm thân ảnh tuyệt sắc ở đằng trước.
Tại sao bọn họ ở đây lâu như vậy, mà không ra tay diệt trừ Hạ gia, lão đến lúc chết vẫn không hiểu.
(Ai không hiểu coi lại tập nữ tử thượng giới đối thoại với hạ cấp săn lùng Hạt Giống Hắc Ám nha)
Lão Thái Bà thu kiếm lại, dung mạo và thân hình cùng biến hóa theo, trở thành một lão bà bà quen thuộc, người đã đi theo Tần Vũ suốt trăm năm qua.
"Tiểu tử, lần này ngươi thật sự làm ra một cái sự kiện chấn động thượng giới a!"
Lão Thái Bà vung tay, thu lại cái đầu lâu của Hạ Kính Nhật, đây là bằng chứng kết tội Hạ gia.
...
Thượng giới.
Hạ gia hậu viện, nơi lưu trữ Mệnh Hồn Đăng của tộc nhân.
Một tên đệ tử Hạ gia trong coi nơi này, hắn giây trước còn ngâm nga mấy câu hát bậy bạ, mặt mày vui vẻ, bây giờ đã trắng bệch một mảng.
Một cái Mệnh Hồn Đăng của Hạ Khinh Nhu tắt thì cũng thôi đi, nhiêu đó cũng đã gây ra một hồi phong ba bão táp ở Hạ gia rồi, vậy mà đằng này, một loạt Mệnh Hồn Đăng của các vị trưởng lão, đang làm nhiệm vụ ở tinh cầu khác, cũng tắt một cách kỳ lạ.
Mà quan trọng là, Mệnh Hồn Đăng của Hạ Kính Nhật trưởng lão cũng đã tắt.
Hắn run rẩy, hét lớn:
- Có ... có chuyện lớn rồi ...
Thân thể hắn run rẩy, chạy vọt ra khỏi Mệnh Đường, hớt ha hớt hải chạy đến đại sảnh.
- HẠ KHINH NHU THIỂU CHỦ, TỬ! HẠ KÍNH NHẬT TRƯỞNG LÃO, TỬ! Cấp báo, cấp báo!
Trên dưới Hạ gia một mảnh kinh động xôn xao, gà bay chó chạy!
Tứ thiếu chủ, tuyệt thế thiên tài Hạ gia, nay đã bỏ mình ở nơi khỉ ho cò gáy.
Hạ gia mang theo trên dưới năm ngàn thủ hạ, vậy mà giờ đây chỉ còn lại trên dưới trăm người.
Chân chính mà nói đây là một cuộc thảm sát với Hạ gia.
Mấy vị trưởng lão còn sống sót, sớm đã chết tâm, cố gắng cầm cự những phút cuối, bởi vì bây giờ bọn họ có trở về Hạ gia thì sống cũng không bằng chết.
Đại kế mấy ngàn năm, phút chốc bị hủy hoại trước mặt bọn họ, lần thất bại này thảm hại đến nỗi, mấy lão không còn một chút mặt mũi nào để đối diện với đồng tộc, thậm chí là người cùng chi hệ.
Hạ gia bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu năm xây dựng căn cơ ở chỗ này, vậy mà giờ đây, chỉ còn một núi xương trắng, cùng với huyết hà của Hạ gia nhuộm đỏ mặt đất, chảy dọc sườn núi hòa vào dòng suối bên dưới.
Thánh nữ đời này của bọn họ, hiện bị giam lỏng ở Tần thế gia, làm chiến lực bọn họ giảm sút một mảng lớn, nếu như có nàng, mọi chuyện đã khác.
Tình thế bây giờ của bọn họ quả thực chỉ có thể dùng một câu để hình dung, binh bại như núi đổ! Mọi đường đi nước bước của Tần Vũ, thoạt nhìn như những nước cờ vây rời rạc, ấy vậy mà khi tích lũy đủ, một quân cờ trơ trọi, hợp với những nước cờ rời rạc khác, thành một thế công mạnh mẽ, diệt đi khí của những quân cờ Hạ gia.
Không phải là từng từng bước triệt đi khí của từng quân cờ, mà là triệt đi khí của một mảng quân cờ Hạ gia.
Hạ gia ở nơi này như một nhúm quân đen bị vây bởi quân trắng, không cách nào liên hệ tới quân đen quan trọng nhất của họ, thánh nữ, người đang bị giam lỏng tại Tần gia, bởi trận pháp của Liễu Thần và Bích Dao bố trí.
Một quân cờ đi sai, cả bàn cờ sụp đổ.
Hạ Khinh Nhu, nước tiến công vội vã cuối cùng của Hạ gia, nhằm vào Tần Vũ, một quân cờ trắng trơ trọi, đã bị chính Tần Vũ phản kích mạnh mẽ bằng thế liên hợp.
Bây giờ Hạ gia chỉ còn một đường tháo chạy, chính là chạy về Táng Địa.
Hạ Kính Nhật, toàn thân bê bết máu, bên bả vai phải, vết thương đã ngừng chảy máu, để lại một mảnh xương trắng nhú ra khỏi lớp da thịt hồng hào, mặt lão trắng bệch bởi sự tiêu hao chân khí và thần hồn lực quá độ.
Liên tục dùng thần thông phong độn để chạy trốn, cơ thể của lão cũng đã đến cực hạn chịu đựng của pháp tắc, dùng thần thông để nghịch thiên di chuyển, cơ thể tu sĩ phải trả giá, chẳng qua là lúc bình thường tu sĩ không dùng liên tục, cơ thể mạnh mẽ của bọn họ mới có thể kịp thời hồi phục, dấu hiệu tổn thương cũng không nhiều, chỉ khi dùng liên tục trên dưới năm mươi mấy lần như lão, mới thấy sự thương tổn của pháp tắc rõ nét.
Trên thân thể Hạ Kính Nhật, bắt đầu xuất hiện vết cứa của phong nhận, hằn sâu trên da thịt, đạo bào luyện thành từ nguyên liệu trân quý, cũng sớm đã không chịu nổi sự tàn phá của pháp tắc, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hư hỏng.
Án theo cái đà này, lão không còn chống cự được bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển được thêm 5 lần phong độn nữa mà thôi.
Mà khoảng cách từ đây đến tháp, hẵng vẫn còn xa, ước chừng còn 10 lần phong độn nữa mới có thể đến nơi.
Nếu như lão không bị trọng thương, có lẽ vẫn còn dư sức thi triển thêm trên dưới 15 lần phong độn nữa, nhưng hiện tại, còn giữ được mạng đã là may lắm rồi.
Cũng may hai kẻ đuổi theo lão có lẽ đã bị lão bỏ lại ở phía sau khá xa, phàm là tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Bán Tiên mà nói, trừ phi gặp phải sinh tử chi nguy, may ra bọn họ mới liều mạng đùng độn thuật điên cuồng như vậy, còn không mà nói, chẳng ai nguyện để cho pháp tắc chi lực tổn hại thân thể của mình cả, bởi những vết thương này rất khó hồi phục, chưa kể đến ảnh hưởng đến thân thể về sau.
Mà quả thật là Thái Bạch Kiếm Tiên lão nhân và sư phụ của Tần Vũ đã không còn truy đuổi theo lão nữa, bọn họ chỉ để lại trên người lão một cái ấn ký truy tung mà thôi.
Phần việc còn lại, Tần Vũ đã có sắp xếp chu toàn.
Trước mặt của Hạ Kính Nhật đã là Táng Địa, lão như mở cờ trong bụng, có lẽ lão sẽ thoát được kiếp nạn này.
"Ha ha đúng là lão thiên không tuyệt đường sống của kẻ cầu sinh a! Ha ha ha ... "
Rồi sắc mặt lão từ vui mừng chuyển thành trắng bệch bởi một thân ảnh đang chặn đường của lão ở phía trước.
Vấn đề không phải đột nhiên có kẻ ngáng đường làm lão khiếp sợ, mà bởi vì thanh kiếm trong tay người đó làm lão khiếp sợ.
Thanh kiếm mà chỉ có người thuộc Tiên Điện ở Thượng giới, hơn nữa, còn là những người sở hữu chiến lực nghịch thiên mới có thể sở hữu.
"Phong ... Thần ... Kiếm?"
Lão kinh hãi, miệng không nói thành lời nhìn thanh kiếm trong tay Lão Thái Bà.
Nhìn vẻ mặt của lão, Lão Thái Bà cũng đoán ra được đối phương nhận ra được danh tự của thanh kiếm trong tay mình, lão chỉ nở một nụ cười tuyệt đẹp, dung mạo cũng từ từ thay đổi, từ già nua thành trẻ trung, đến cuối cùng, một thiếu nữ tuyệt sắc hiện ra trước mặt lão.
- Bạch ...
Lão định nói ra một cái danh tự gì đó, nhưng không kịp nữa, một chiêu kiếm vô cùng dứt khoác và nhanh gọn, cắt ngang qua cái cổ của lão, một đường dứt khoác gọn gàng, ngọt lịm.
Đến nỗi môi lão vẫn còn nhấp nháy do máu và cơ vẫn còn hoạt động, tiếc là không nói thành lời, rồi một cơn gió thổi qua, làm cái đầu lão rung rinh, rớt thẳng xuống bên dưới, thân thể lão cũng ầm ầm đổ theo sau.
Mắt lão vẫn trợn trừng, nhìn chằm chằm thân ảnh tuyệt sắc ở đằng trước.
Tại sao bọn họ ở đây lâu như vậy, mà không ra tay diệt trừ Hạ gia, lão đến lúc chết vẫn không hiểu.
(Ai không hiểu coi lại tập nữ tử thượng giới đối thoại với hạ cấp săn lùng Hạt Giống Hắc Ám nha)
Lão Thái Bà thu kiếm lại, dung mạo và thân hình cùng biến hóa theo, trở thành một lão bà bà quen thuộc, người đã đi theo Tần Vũ suốt trăm năm qua.
"Tiểu tử, lần này ngươi thật sự làm ra một cái sự kiện chấn động thượng giới a!"
Lão Thái Bà vung tay, thu lại cái đầu lâu của Hạ Kính Nhật, đây là bằng chứng kết tội Hạ gia.
...
Thượng giới.
Hạ gia hậu viện, nơi lưu trữ Mệnh Hồn Đăng của tộc nhân.
Một tên đệ tử Hạ gia trong coi nơi này, hắn giây trước còn ngâm nga mấy câu hát bậy bạ, mặt mày vui vẻ, bây giờ đã trắng bệch một mảng.
Một cái Mệnh Hồn Đăng của Hạ Khinh Nhu tắt thì cũng thôi đi, nhiêu đó cũng đã gây ra một hồi phong ba bão táp ở Hạ gia rồi, vậy mà đằng này, một loạt Mệnh Hồn Đăng của các vị trưởng lão, đang làm nhiệm vụ ở tinh cầu khác, cũng tắt một cách kỳ lạ.
Mà quan trọng là, Mệnh Hồn Đăng của Hạ Kính Nhật trưởng lão cũng đã tắt.
Hắn run rẩy, hét lớn:
- Có ... có chuyện lớn rồi ...
Thân thể hắn run rẩy, chạy vọt ra khỏi Mệnh Đường, hớt ha hớt hải chạy đến đại sảnh.
- HẠ KHINH NHU THIỂU CHỦ, TỬ! HẠ KÍNH NHẬT TRƯỞNG LÃO, TỬ! Cấp báo, cấp báo!
Trên dưới Hạ gia một mảnh kinh động xôn xao, gà bay chó chạy!
Tứ thiếu chủ, tuyệt thế thiên tài Hạ gia, nay đã bỏ mình ở nơi khỉ ho cò gáy.
Danh sách chương