Tần Vũ khẽ nhìn Tam công chúa, nàng như hiểu ý hắn, ngưng trọng gật đầu, lúc này hắn nói nhỏ với nàng:
-Lát nữa đánh nhau, đứng bên cạnh ta, ta sẽ toàn lực bảo vệ cho muội.
Tam công chúa nghe lời hắn nói, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn dị thường, không hiểu sao nàng vẫn nhu thuận gật đầu, ghẹo hắn:
-Không phải Lục huynh phải bảo vệ Bối công tử sao?
Tần Vũ ưỡn ngực đứng thẳng lưng, một bộ đạo nghĩa vô sỉ nói nhỏ với nàng:
-Đại trượng phu , hai vai rộng lớn, vừa bảo vệ chủ tử, vừa bảo vệ mỹ nhân! Tin tưởng ta!
Nàng bật cười nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, rồi bất chợt nhận ra, đã từ lâu rồi, không ai có thể làm nàng cười vui vẻ như vậy.
Bất giác nỗi buồn lại xâm chiếm đôi mắt xanh lam của nàng.
Hứa phó thống lĩnh cũng thở dài một hơi, lão là tội nghiệp cho nàng, hoàng cung tranh đấu dữ dội, đúng là hồng nhan bạc phận, lão cũng không biết khi nào nàng sẽ bị gả đi nữa.
Ám Lôi Báo gầm lớn, Tần Vũ hét lên cảnh tỉnh mọi người:
-Địch nhân tập kích!
Thủ vệ hai bên lập tức nâng cao cảnh giác, sát thủ Hồn Điện lập tức ầm ầm lao ra, hơn năm tên Hợp Thể kỳ quần công về phía xa hành của Tam công chúa.
Hứa Chử phải vừa bảo vệ xa hành và thế thân bên trong vừa phải chú ý đến Tam công chúa bên này.
Tam công chúa truyền âm cho lão:
-Ta không sao, cố gắng bắt sống một tên, bảo vệ nàng!
Dứt lời, nàng lao vào phối hợp cùng Tần Vũ oanh kích địch nhân, hai người thoáng chốc tự nhiên hoà mình phối hợp với nhau, liên thủ oanh kích sát thủ hồn điện.
Bành! Bành!
Tần Vũ kiếm kỹ phong hệ, lôi hệ và mộc hệ thi triển lô hoả thuần thanh, làm nàng có chút kinh ngạc, một tán tu như hắn lại có thể bày ra chiến lực bậc này, nàng thầm tiếc hận ngày đó không bỏ thêm một chút thu hắn đến tay.
Tần Vũ huy kiếm chấn nát chiêu thức tập kích bên hông nàng rồi nói:
-Tiểu muội cẩn thận, đứng sau lưng ta!
Bối Nhĩ La một bên cũng có cao thủ trong nhà bảo vệ, hơn nữa, mục tiêu của bọn sát thủ không phải là hắn, cho nên hung hiểm không lớn.
Tần Vũ và Ám Lôi Báo một người một thú, phối hợp nhuần nhuyễn, thoắt ẩn thoát hiện, liên tục hạ gục một hai tên sát thủ của Hồn Điện, làm Hứa phó thống lĩnh cũng phải kinh ngạc, chiến lực tên này quả nhiên nổi trội vượt bậc.
Bối Nhĩ La thấy vậy trong lòng vô cùng đắc ý, không ngờ lần này đắc thủ đến tay một trưởng lão khách khanh lợi hại như vậy, sau này hắn kế thừa vị trí gia chủ Bối gia cũng sẽ thuận lợi hơn không ít.
Bành! Bành!
Tần Vũ chém ra Phong Sát cuồn cuộn, kết hợp lôi hệ vũ kỹ, liên tục ép lui địch nhân, vô cùng bá khí, nhanh chóng trở thành tâm điểm của chiến trường.
Tần Vũ đang cố ý thể hiện, để nâng cao vị thế của mình với Bối Nhĩ La, để dần trở thành thân tín của tên này.
Tam công chúa kỹ năng chiến đấu cũng không thấp, cũng đủ để chống trả với đám sát thủ này, bởi vì chiến lực đỉnh tiêm đang tập trung oanh kích về phía thế thân của nàng và Bối Nhĩ La.
Đột nhiên một tên tập kích nàng bất ngờ.
Bành!
Tần Vũ nhanh như chớp, một tay ôm ngang ngực của nàng, một tay bợ mông nàng, đạp cước lùi lại, thuận thế bóp mông nàng mấy cái, miệng lại chính khí lẫm liệt:
-Tiểu muội, muội không sao chứ?
Rồi hắn thả nàng ra, lập tức lao vào đại chiến cùng hai tên kia, để nàng ngẩn ngơ xấu hổ phía sau, vừa nãy hắn bóp có chút mạnh, mông nàng bây giờ vẫn còn cảm giác, nàng lao lên hợp công với hắn, rồi nói khẽ:
-Cảm tạ Lục huynh, nhưng mà tại sao huynh lại bóp mông ta?
Tần Vũ vô sỉ nói:
-Tiểu muội thông cảm, nhà ta có bệnh di truyền, tay ta là bị tật không thể khống chế a!
Tam công chúa nhớ đến chuyện gì đó, rồi thở dài một hơi, thông cảm cho hắn, không còn giận nữa, nói với Tần Vũ:
-Xin lỗi Lục huynh, là ta đã hiểu lầm huynh rồi!
Tần Vũ gật đầu tiếp tục oanh kích địch nhân.
Tử Yên ở bên này truyền âm cho Ám Lôi Báo, nàng nói:
-Chú ý bảo vệ đại tẩu!
Con Ám Lôi Báo cực kỳ ngưng trọng hỏi lại:
-Đại tẩu ở đâu đại tỷ ?
Tam Long bực mình nói:
-Cái con mèo ngu này, chủ nhân vừa mới bóp mông đại tẩu a!
Con Ám Lôi Báo lập tức khẩn trương, tiến lại gần Tam công chúa, cẩn thận vừa oanh kích địch nhân vừa bảo hộ nàng, mong nàng cũng như Chu Tư Lệ, lúc sau Tần Vũ có đem nó hầm canh, nói đỡ cho nó mấy lời.
Tam công chúa nhìn Ám Lôi Báo có chút kỳ quặc, bộ mặt của nó bây giờ vô cùng nịnh nọt, nàng có chút khó hiểu, đáng lẽ nó phải hợp công với Tần Vũ mới phải chứ.
Thoáng chốc tình hình xung quanh trở nên trầm trọng, thủ hạ hai nhà bị thương bắt đầu nhiều, Hứa Chử thống lĩnh thấy tình hình không ổn, truyền âm cho Tam công chúa:
-Công chúa, cứ theo đà này, chúng ta sẽ bị hạ gục mất.
Tam công chúa cũng vô cùng cấp bách, nhìn quanh chiến trường, nàng mới nhận thức rằng vì nãy giờ nàng được Tần Vũ đang bao bọc xung quanh, nên nàng mới cảm thấy an toàn, nhưng thực chất, chiến trận đã vô cùng khốc liệt, nàng cắn răng truyền âm nói:
-Cố gắng chờ đợi Ngô quốc viện binh!
Oành! Oành!
Sát thủ Hồn Điện đánh nhau lâu như vậy, có chút cấp bách, bắt đầu tung ra sát chiêu, Tần Vũ nhìn Bối Nhĩ La, hắn gật đầu, lập tức Tần Vũ lệnh cho Ám Lôi Báo, tiến về xa hành, mang thế thân chạy đi.
Hắn nói với Tam công chúa:
-Chúng ta đoạn hậu, bảo vệ Tam công chúa chạy về phía viện binh Ngô quốc, nếu không sẽ không cầm cự được nữa.
Tam công chúa khẽ gật đầu, tên này hành sự thật quyết đoán, lâm trận không loạn, phút chốc đánh giá của nàng dành cho Tần Vũ tăng lên một bậc, nàng truyền âm cho Hứa Chử nói kế hoạch của Tần Vũ, hai bên lập tức phối hợp.
Sát thủ Hồn Điện nói lớn:
-Mau đuổi theo! Tần Vũ bắt đầu kiên cường chặn hậu, vô cùng dũng cảm, Hứa Chử phó thống lĩnh, cũng phải xấu hổ vì vừa nãy còn coi thường hắn, bây giờ phút chốc xem trọng hắn hơn những tên thủ hạ khác.
Bành! Bành!
Tần Vũ cũng thể hiện một chút kiệt sức, chật vật.
Tam công chúa thấy bọn họ dần bị vây công, có chút hoảng sợ gấp gáp nói:
-Lục huynh, chúng ta cũng mau lùi dần thôi, sợ là sẽ không ổn!
Tần Vũ lại càng trang bức với nàng:
-Tiểu muội, đừng sợ, đứng sau lưng ta, ta có chết cũng bảo vệ muội và mọi người an toàn rút lui!
Nàng bất chợt vô cùng cảm động nhìn hắn, lâu giờ, nàng chỉ nghe người khác hô hào bảo vệ nàng bởi vì nàng là Tam công chúa Thương quốc mà thôi.
Chưa nghe ai thật tâm bảo vệ nàng như hắn cả, hơn nữa, còn trong trường hợp vừa mới quen biết như này, con người của hắn thật là nghĩa khí can trường.
Tam công chúa sợ hắn quả thực liều chết liền truyền âm nói với hắn:
-Lục huynh, ta mới là Tam công chúa thật, huynh mau cùng ta bỏ trốn!
Tần Vũ nghe vậy, thoáng chút vẻ mặt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó ngưng trọng hẳn ra, truyền âm cho nàng:
-Chuyện này không thể đùa!
Tam công chúa vội nói:
-Lần đầu gặp mặt ta có cho Tử Yên một cái vòng ngọc a!
Tần Vũ lập tức ôm nàng vào lòng, lao vun vút đi, đằng sau hai tên sát thủ tách nhóm ra truy sát hai người, còn lại đuổi theo Ám Lôi Báo và đám người Hứa Chử.
Tam công chúa có chút ngượng ngùng, hắn ôm nàng chặt quá, ngực nàng ép sát vào lồng ngực hắn, nàng cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của hắn, cũng như của nàng.
Hơn nữa, mùi hương của hắn và mùi huyết khí nồng đậm cứ xộc lên mũi nàng, làm nàng cảm xúc lẫn lộn, không biết phải cư xử ra sao.
Tần Vũ một tay cầm kiếm, một tay ôm qua eo nàng, bàn tay vừa vặn đặt ở mông nàng, hắn vừa mang nàng chạy, vừa bóp mông nàng hưởng thụ.
“Ài, nhân gian chi phúc, cũng chỉ có vậy, trăng thanh gió mát, ôm mỹ nhân chơi trò rượt đuổi a”
Tần Vũ cười hắc hắc đắc ý trong lòng, liên tục né trái, tránh phải, chạy về phía trước.
Lão Thái bà truyền âm cho hắn:
-Tần thế gia có tật ở tay di truyền xuống thật lợi hại!
Tần Vũ mặt cười gượng.
Soạt! Soạt!
Hộ vệ Hợp Thể kỳ đỉnh phong của nàng lúc này cũng đã ra tay, hạ sát hai tên sát thủ truy sát hai người, hắn cuối đầu, quỳ một chân dưới đất nói với nàng:
-Đã là công chúa kinh sợ!
Tam công chúa vội đỡ lão dậy:
-Thúc thúc, ta không sao! Đa tạ thúc đã ra tay kịp thời!
Tần Vũ xoa xoa hai tay, đắc ý, chuyến này lại lời to, hắn không làm gì cũng được hưởng phúc, đang miên man suy nghĩ, thì tam công chúa nói:
-Lục huynh, phiền huynh hộ tống ta đến thành trì gần nhất tụ họp cùng mọi người!
Tần Vũ gật đầu:
-Đi thôi, tiểu muội!
Nàng có chút xấu hổ, hắn vẫn cứ gọi nàng là tiểu muội, hơn nữa, nhớ lại lúc hỏi hắn mấy câu xấu hổ lúc tối, mặt nàng lại đỏ lên bừng bừng.
Bối Nhĩ La một bên cấp bách, thấy Tần Vũ đột nhiên mất tích, liền vô cùng lo lắng, lẽ nào tên này bị sát thủ hạ sát mất rồi.
Hắn vừa thở dài, vừa cấp tốc di chuyển theo đội ngũ hộ tống thế thân Tam công chúa về thành trì gần nhất để tụ họp cùng mọi người!
Hứa Chử trong lòng cũng gấp gáp, đến giờ lão vẫn chưa có tin tức từ phía Tam công chúa, nhưng mà lão vẫn tin tưởng vào lão hộ vệ Hợp Thể kỳ đỉnh phong bên cạnh nàng.
Ba ngày sau, bọn họ cũng tập trung lại ở Mục Nhĩ thành Ngô quốc, Hứa Chữ lão nhân cũng thở ra một hơi khi thấy Tam công chúa và Tần Vũ trở lại.
Tam công chúa cũng đích thân nói với Bối Nhĩ La sự thật, để hắn không trách mắng Tần Vũ, Bối Nhĩ La nghe xong càng hớn hở, lần này Tần Vũ quả thật lập đại công, hắn đi về phía Tần Vũ rồi nói:
-Lục huynh, vất vả cho huynh rồi, lần này huynh lập đại công, không thể không trọng thưởng.
Tần Vũ vui vẻ nói:
-Ta chỉ làm tròn nhiệm vụ của huynh giao phó mà thôi!
Tần Vũ nói không sai, nhiệm vụ mà Bối Nhĩ La giao cho hắn là phối hợp với hoàng thất cật lực bảo vệ Tam công chúa, hắn đã hành động như kế hoạch, cho Ám Lôi Báo mang thế thân của nàng đi.
Hơn nữa, còn vô tình bảo vệ được Tam công chúa thật sự, quả thật là kết quả mỹ mãn vô cùng.
-Lát nữa đánh nhau, đứng bên cạnh ta, ta sẽ toàn lực bảo vệ cho muội.
Tam công chúa nghe lời hắn nói, trong lòng có chút cảm xúc lẫn lộn dị thường, không hiểu sao nàng vẫn nhu thuận gật đầu, ghẹo hắn:
-Không phải Lục huynh phải bảo vệ Bối công tử sao?
Tần Vũ ưỡn ngực đứng thẳng lưng, một bộ đạo nghĩa vô sỉ nói nhỏ với nàng:
-Đại trượng phu , hai vai rộng lớn, vừa bảo vệ chủ tử, vừa bảo vệ mỹ nhân! Tin tưởng ta!
Nàng bật cười nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, rồi bất chợt nhận ra, đã từ lâu rồi, không ai có thể làm nàng cười vui vẻ như vậy.
Bất giác nỗi buồn lại xâm chiếm đôi mắt xanh lam của nàng.
Hứa phó thống lĩnh cũng thở dài một hơi, lão là tội nghiệp cho nàng, hoàng cung tranh đấu dữ dội, đúng là hồng nhan bạc phận, lão cũng không biết khi nào nàng sẽ bị gả đi nữa.
Ám Lôi Báo gầm lớn, Tần Vũ hét lên cảnh tỉnh mọi người:
-Địch nhân tập kích!
Thủ vệ hai bên lập tức nâng cao cảnh giác, sát thủ Hồn Điện lập tức ầm ầm lao ra, hơn năm tên Hợp Thể kỳ quần công về phía xa hành của Tam công chúa.
Hứa Chử phải vừa bảo vệ xa hành và thế thân bên trong vừa phải chú ý đến Tam công chúa bên này.
Tam công chúa truyền âm cho lão:
-Ta không sao, cố gắng bắt sống một tên, bảo vệ nàng!
Dứt lời, nàng lao vào phối hợp cùng Tần Vũ oanh kích địch nhân, hai người thoáng chốc tự nhiên hoà mình phối hợp với nhau, liên thủ oanh kích sát thủ hồn điện.
Bành! Bành!
Tần Vũ kiếm kỹ phong hệ, lôi hệ và mộc hệ thi triển lô hoả thuần thanh, làm nàng có chút kinh ngạc, một tán tu như hắn lại có thể bày ra chiến lực bậc này, nàng thầm tiếc hận ngày đó không bỏ thêm một chút thu hắn đến tay.
Tần Vũ huy kiếm chấn nát chiêu thức tập kích bên hông nàng rồi nói:
-Tiểu muội cẩn thận, đứng sau lưng ta!
Bối Nhĩ La một bên cũng có cao thủ trong nhà bảo vệ, hơn nữa, mục tiêu của bọn sát thủ không phải là hắn, cho nên hung hiểm không lớn.
Tần Vũ và Ám Lôi Báo một người một thú, phối hợp nhuần nhuyễn, thoắt ẩn thoát hiện, liên tục hạ gục một hai tên sát thủ của Hồn Điện, làm Hứa phó thống lĩnh cũng phải kinh ngạc, chiến lực tên này quả nhiên nổi trội vượt bậc.
Bối Nhĩ La thấy vậy trong lòng vô cùng đắc ý, không ngờ lần này đắc thủ đến tay một trưởng lão khách khanh lợi hại như vậy, sau này hắn kế thừa vị trí gia chủ Bối gia cũng sẽ thuận lợi hơn không ít.
Bành! Bành!
Tần Vũ chém ra Phong Sát cuồn cuộn, kết hợp lôi hệ vũ kỹ, liên tục ép lui địch nhân, vô cùng bá khí, nhanh chóng trở thành tâm điểm của chiến trường.
Tần Vũ đang cố ý thể hiện, để nâng cao vị thế của mình với Bối Nhĩ La, để dần trở thành thân tín của tên này.
Tam công chúa kỹ năng chiến đấu cũng không thấp, cũng đủ để chống trả với đám sát thủ này, bởi vì chiến lực đỉnh tiêm đang tập trung oanh kích về phía thế thân của nàng và Bối Nhĩ La.
Đột nhiên một tên tập kích nàng bất ngờ.
Bành!
Tần Vũ nhanh như chớp, một tay ôm ngang ngực của nàng, một tay bợ mông nàng, đạp cước lùi lại, thuận thế bóp mông nàng mấy cái, miệng lại chính khí lẫm liệt:
-Tiểu muội, muội không sao chứ?
Rồi hắn thả nàng ra, lập tức lao vào đại chiến cùng hai tên kia, để nàng ngẩn ngơ xấu hổ phía sau, vừa nãy hắn bóp có chút mạnh, mông nàng bây giờ vẫn còn cảm giác, nàng lao lên hợp công với hắn, rồi nói khẽ:
-Cảm tạ Lục huynh, nhưng mà tại sao huynh lại bóp mông ta?
Tần Vũ vô sỉ nói:
-Tiểu muội thông cảm, nhà ta có bệnh di truyền, tay ta là bị tật không thể khống chế a!
Tam công chúa nhớ đến chuyện gì đó, rồi thở dài một hơi, thông cảm cho hắn, không còn giận nữa, nói với Tần Vũ:
-Xin lỗi Lục huynh, là ta đã hiểu lầm huynh rồi!
Tần Vũ gật đầu tiếp tục oanh kích địch nhân.
Tử Yên ở bên này truyền âm cho Ám Lôi Báo, nàng nói:
-Chú ý bảo vệ đại tẩu!
Con Ám Lôi Báo cực kỳ ngưng trọng hỏi lại:
-Đại tẩu ở đâu đại tỷ ?
Tam Long bực mình nói:
-Cái con mèo ngu này, chủ nhân vừa mới bóp mông đại tẩu a!
Con Ám Lôi Báo lập tức khẩn trương, tiến lại gần Tam công chúa, cẩn thận vừa oanh kích địch nhân vừa bảo hộ nàng, mong nàng cũng như Chu Tư Lệ, lúc sau Tần Vũ có đem nó hầm canh, nói đỡ cho nó mấy lời.
Tam công chúa nhìn Ám Lôi Báo có chút kỳ quặc, bộ mặt của nó bây giờ vô cùng nịnh nọt, nàng có chút khó hiểu, đáng lẽ nó phải hợp công với Tần Vũ mới phải chứ.
Thoáng chốc tình hình xung quanh trở nên trầm trọng, thủ hạ hai nhà bị thương bắt đầu nhiều, Hứa Chử thống lĩnh thấy tình hình không ổn, truyền âm cho Tam công chúa:
-Công chúa, cứ theo đà này, chúng ta sẽ bị hạ gục mất.
Tam công chúa cũng vô cùng cấp bách, nhìn quanh chiến trường, nàng mới nhận thức rằng vì nãy giờ nàng được Tần Vũ đang bao bọc xung quanh, nên nàng mới cảm thấy an toàn, nhưng thực chất, chiến trận đã vô cùng khốc liệt, nàng cắn răng truyền âm nói:
-Cố gắng chờ đợi Ngô quốc viện binh!
Oành! Oành!
Sát thủ Hồn Điện đánh nhau lâu như vậy, có chút cấp bách, bắt đầu tung ra sát chiêu, Tần Vũ nhìn Bối Nhĩ La, hắn gật đầu, lập tức Tần Vũ lệnh cho Ám Lôi Báo, tiến về xa hành, mang thế thân chạy đi.
Hắn nói với Tam công chúa:
-Chúng ta đoạn hậu, bảo vệ Tam công chúa chạy về phía viện binh Ngô quốc, nếu không sẽ không cầm cự được nữa.
Tam công chúa khẽ gật đầu, tên này hành sự thật quyết đoán, lâm trận không loạn, phút chốc đánh giá của nàng dành cho Tần Vũ tăng lên một bậc, nàng truyền âm cho Hứa Chử nói kế hoạch của Tần Vũ, hai bên lập tức phối hợp.
Sát thủ Hồn Điện nói lớn:
-Mau đuổi theo! Tần Vũ bắt đầu kiên cường chặn hậu, vô cùng dũng cảm, Hứa Chử phó thống lĩnh, cũng phải xấu hổ vì vừa nãy còn coi thường hắn, bây giờ phút chốc xem trọng hắn hơn những tên thủ hạ khác.
Bành! Bành!
Tần Vũ cũng thể hiện một chút kiệt sức, chật vật.
Tam công chúa thấy bọn họ dần bị vây công, có chút hoảng sợ gấp gáp nói:
-Lục huynh, chúng ta cũng mau lùi dần thôi, sợ là sẽ không ổn!
Tần Vũ lại càng trang bức với nàng:
-Tiểu muội, đừng sợ, đứng sau lưng ta, ta có chết cũng bảo vệ muội và mọi người an toàn rút lui!
Nàng bất chợt vô cùng cảm động nhìn hắn, lâu giờ, nàng chỉ nghe người khác hô hào bảo vệ nàng bởi vì nàng là Tam công chúa Thương quốc mà thôi.
Chưa nghe ai thật tâm bảo vệ nàng như hắn cả, hơn nữa, còn trong trường hợp vừa mới quen biết như này, con người của hắn thật là nghĩa khí can trường.
Tam công chúa sợ hắn quả thực liều chết liền truyền âm nói với hắn:
-Lục huynh, ta mới là Tam công chúa thật, huynh mau cùng ta bỏ trốn!
Tần Vũ nghe vậy, thoáng chút vẻ mặt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó ngưng trọng hẳn ra, truyền âm cho nàng:
-Chuyện này không thể đùa!
Tam công chúa vội nói:
-Lần đầu gặp mặt ta có cho Tử Yên một cái vòng ngọc a!
Tần Vũ lập tức ôm nàng vào lòng, lao vun vút đi, đằng sau hai tên sát thủ tách nhóm ra truy sát hai người, còn lại đuổi theo Ám Lôi Báo và đám người Hứa Chử.
Tam công chúa có chút ngượng ngùng, hắn ôm nàng chặt quá, ngực nàng ép sát vào lồng ngực hắn, nàng cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của hắn, cũng như của nàng.
Hơn nữa, mùi hương của hắn và mùi huyết khí nồng đậm cứ xộc lên mũi nàng, làm nàng cảm xúc lẫn lộn, không biết phải cư xử ra sao.
Tần Vũ một tay cầm kiếm, một tay ôm qua eo nàng, bàn tay vừa vặn đặt ở mông nàng, hắn vừa mang nàng chạy, vừa bóp mông nàng hưởng thụ.
“Ài, nhân gian chi phúc, cũng chỉ có vậy, trăng thanh gió mát, ôm mỹ nhân chơi trò rượt đuổi a”
Tần Vũ cười hắc hắc đắc ý trong lòng, liên tục né trái, tránh phải, chạy về phía trước.
Lão Thái bà truyền âm cho hắn:
-Tần thế gia có tật ở tay di truyền xuống thật lợi hại!
Tần Vũ mặt cười gượng.
Soạt! Soạt!
Hộ vệ Hợp Thể kỳ đỉnh phong của nàng lúc này cũng đã ra tay, hạ sát hai tên sát thủ truy sát hai người, hắn cuối đầu, quỳ một chân dưới đất nói với nàng:
-Đã là công chúa kinh sợ!
Tam công chúa vội đỡ lão dậy:
-Thúc thúc, ta không sao! Đa tạ thúc đã ra tay kịp thời!
Tần Vũ xoa xoa hai tay, đắc ý, chuyến này lại lời to, hắn không làm gì cũng được hưởng phúc, đang miên man suy nghĩ, thì tam công chúa nói:
-Lục huynh, phiền huynh hộ tống ta đến thành trì gần nhất tụ họp cùng mọi người!
Tần Vũ gật đầu:
-Đi thôi, tiểu muội!
Nàng có chút xấu hổ, hắn vẫn cứ gọi nàng là tiểu muội, hơn nữa, nhớ lại lúc hỏi hắn mấy câu xấu hổ lúc tối, mặt nàng lại đỏ lên bừng bừng.
Bối Nhĩ La một bên cấp bách, thấy Tần Vũ đột nhiên mất tích, liền vô cùng lo lắng, lẽ nào tên này bị sát thủ hạ sát mất rồi.
Hắn vừa thở dài, vừa cấp tốc di chuyển theo đội ngũ hộ tống thế thân Tam công chúa về thành trì gần nhất để tụ họp cùng mọi người!
Hứa Chử trong lòng cũng gấp gáp, đến giờ lão vẫn chưa có tin tức từ phía Tam công chúa, nhưng mà lão vẫn tin tưởng vào lão hộ vệ Hợp Thể kỳ đỉnh phong bên cạnh nàng.
Ba ngày sau, bọn họ cũng tập trung lại ở Mục Nhĩ thành Ngô quốc, Hứa Chữ lão nhân cũng thở ra một hơi khi thấy Tam công chúa và Tần Vũ trở lại.
Tam công chúa cũng đích thân nói với Bối Nhĩ La sự thật, để hắn không trách mắng Tần Vũ, Bối Nhĩ La nghe xong càng hớn hở, lần này Tần Vũ quả thật lập đại công, hắn đi về phía Tần Vũ rồi nói:
-Lục huynh, vất vả cho huynh rồi, lần này huynh lập đại công, không thể không trọng thưởng.
Tần Vũ vui vẻ nói:
-Ta chỉ làm tròn nhiệm vụ của huynh giao phó mà thôi!
Tần Vũ nói không sai, nhiệm vụ mà Bối Nhĩ La giao cho hắn là phối hợp với hoàng thất cật lực bảo vệ Tam công chúa, hắn đã hành động như kế hoạch, cho Ám Lôi Báo mang thế thân của nàng đi.
Hơn nữa, còn vô tình bảo vệ được Tam công chúa thật sự, quả thật là kết quả mỹ mãn vô cùng.
Danh sách chương