Tào Trọng Nhạc mười mấy năm này cố gắng chữa trị thần hồn bị thương tổn, còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, nên tu vi vẫn dừng chân ở Hóa Thần Kỳ đỉnh phong, làm hắn có chút khó khăn trong việc thu phục U Minh quân đoàn.
Nhìn tình báo trên tay, Trọng Nhạc thở dài một hơi, hắn cảm thấy bây giờ khó có thể đuổi kịp Tần Vũ nữa rồi.

Mười mấy năm trước hắn còn tự tin có một ngày siêu việt Tần Vũ, nhưng dần dà hắn nhận ra khoảng cách giữa hắn và Tần Vũ càng ngày càng lớn dần.
Tào Trọng Nhạc thở dài, nhìn quân doanh bên dưới, mười mấy năm qua hắn đã thi triển mọi thủ đoạn để thu phục bọn họ.

Nhưng tu vi chậm tiến dần dần làm thủ hạ dưới trướng sinh ra dị tâm, nên hắn càng gấp gáp trong chuyện đột phá Luyện Hư kỳ.
Nghĩ nghĩ, Tào Trọng Nhạc đeo lên mặt nạ, thẳng hướng Trung Nguyên mà phi hành, lần này hắn nhất định phải đột phá Luyện Hư kỳ, nếu như còn đình trệ nữa, ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ bị đe dọa.

Tu Nhai bóp nát ngọc giản tình báo trong tay, điên cuồng phát tiết:
- Aaa … vì cái gì chứ ? Vì cái gì mà lúc nào ngươi cũng thuận lợi hơn ta !
Hắn đang vô cùng tức tối, Tu Nhai những năm vừa qua cật lực làm nhiệm vụ, cật lực lợi dụng hệ thống, nhưng vẫn như cũ giậm chân tại chỗ không thể đột phá Luyện Hư kỳ, mấu chốt ở chỗ Nguyên Anh bản mệnh của hắn lưu lại vết nứt tâm ma, đến giờ vẫn không thể chữa trị dứt điểm.
Không những vậy, sinh ý hắn gầy dựng ở ma tông, liên tục bị người quấy phá, hắn cũng không có chỗ dựa, chỉ có một vị lão sư Đại Thừa kỳ cảnh giới để nương nhờ mà thôi.

Hơn nữa, chuyện hắn có huyết mạch ma thần thượng cổ cũng không thể để lộ ra ngoài, nếu không hắn sẽ bị đem ra huyết tế, chuyển giao huyết mạch sang cho mấy lão cự đầu.
Tu Nhai khác với Tần Vũ, Tần Vũ có tầng tầng lớp lớp chỗ dựa chống lưng nên mới có thể ngông cuồng như vậy.

Còn hắn, một khi bại lộ ra chí bảo của hệ thống hoặc huyết mạch thì một là địch nhân phải chết hai là hắn sẽ là người phải chết.

Chính vì vậy mà mấy năm qua hắn cũng vô cùng khổ sở.
Tu Nhai nhiều lần muốn trở về Nhân Tộc vực gầy dựng cơ nghiệp, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, một khi thanh thế lớn, sẽ hấp dẫn chú ý của mấy lão cự đầu, dễ dẫn đến họa sát thân.

Bây giờ hắn cũng đã hiểu rõ đạo lý cây to tất phải đón gió lớn.

Nên phải sống chui sống lủi, che giấu thân phận như vậy.
Bỗng dưng trong đầu Tu Nhai lóe lên một ý tưởng táo báo, hắn hục hặc cười, tự khen mình là thông minh.
“Phải, vẫn còn có nơi đó thế gia Nhân Tộc Vực còn chưa thể chạm tay đến, khặc khặc, Tần Vũ ngày quật khởi của ta là ngày chết của ngươi”

Tần Vũ bế quan trong mật thất 1 năm tương đương với 2 tháng thời gian ở bên ngoài, thì đột phá thành công cảnh giới Luyện Hư kỳ tam trọng thiên bằng lôi hệ chân khí.

Lần đột phá này nhờ có sự trợ giúp của Lôi Linh Đan và Dược Dịch Lĩnh Ngộ Thuộc Tính Chân Khí nên mới nhanh chóng thuận lợi như vậy.
Tần Vũ lại dành ra 1 năm thời gian ở bên trong mật thất củng cố cảnh giới, và 3 năm thời gian để luyện hóa pháp bảo bên trong đan điền, chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi sắp tới.
1 năm 6 tháng sau, Tần Vũ Bách Quỷ quân doanh, Hoàng Đô thành, Trung Nguyên.
Lúc này Tần Vũ đang đứng trên đài cao cùng Dương Nguyệt Thiền, nàng 3 tháng trước cũng đã đột phá Luyện Hư Kỳ nhất trọng thiên phong hệ chân khí, Tần Vũ đoán có lẽ liên quan đến huyết mạch Thần Tiễn của nàng.
Hiện tại, Dương Nguyệt Thiền đang phụ Tần Vũ huấn luyện xạ thủ cho quân doanh, bên dưới 1000 binh sĩ đang luyện tập Lưu Tinh Tiễn pháp, đội hình này hợp công xạ kích uy lực cũng không nhỏ, có thể tiêu hao địch nhân trước khi cận chiến.
- Bắn!

Xiu ! Xiu ! Xiu ! …
Bành! Bành!
Đội hình hợp công xạ thủ sau 3 tháng huấn luyện nghiêm ngặt cũng đã dần thành hình, nhưng để chiến đấu vẫn còn xa xa chưa đạt được kỳ vọng của Tần Vũ, nhưng kết quả trước mắt mà nói đã là tốt lắm rồi.
Tần Vũ ôm eo Dương Nguyệt Thiền rồi từ từ trượt xuống mông nàng lúc nào không hay, Tần Vũ bóp bóp xoa xoa mấy cái, làm nàng xấu hổ liên hồi, nàng nhỏ giọng nói:
- Thiếp đang luyện binh! Chàng mau bỏ cái tay hư ra!
Tần Vũ vô sĩ nói:
- Hừ, ta cũng đã luyện đại thủ, nàng phải phối hợp một chút!
Nói rồi hắn còn bóp mạnh hơn, làm nàng bất chợt đau, nhẹ rên một tiếng, mắng hắn:
- Thiếp sẽ nói mấy vị tỷ tỷ chặt xuống cái tay hư của chàng!
Tần Vũ hắc hắc cười, rồi ôm nàng vào lòng, hắn nói:
- Sắp tới ta đi Trung Nguyên, nàng nếu không có việc gì đừng đi ra ngoài, tránh cho nguy hiểm.
Nguyệt Thiền nghe vậy, trong lòng cũng ấm áp hẳn ra, nàng đáp:
- Ân, chàng cũng phải bảo trọng đó!
Nói xong hắn thủ thỉ vào tai nàng:
- Đêm nay đến lượt nàng, nhớ chuẩn bị thật tốt a!
Tần Vũ cười hắc hắc, kiếp này của hắn thật thống khoái.
Tần Vũ nghĩ nghĩ, hẳn là bây giờ Diệp Nhi còn chưa xuống được giường, đêm hôm qua hắn bạo thương nàng cả tối, làm nàng đại tổn âm khí, nhưng vì hắn sắp đi xa nên nàng cũng chiều hắn.

Đêm nay hắn phải ân ái với Nguyệt Thiền cho thống khoái rồi mới an tâm đi xa được, nếu không thật có lỗi với huynh đệ bên dưới của mình.
Bỗng Nguyệt Thiền thấy có gì cấn cấn ở mông nàng, nàng xấu hổ vùi đầu vào lòng Tần Vũ.

Hắn thấy vậy, càng khoái chí cười hắc hắc thành tiếng.
Trên không trung, Tử Yên đang cưỡi Tam Long bay lượn ầm ầm, nó thích thú cười hi hi ha ha cả buổi, cảm giác cưỡi một con Giao Long vô cùng kích thích, bây giờ nó đã hiểu tại sao ca ca của nó lại thích cưỡi Tam Long như vậy, Tử Yên vỗ vỗ lưng Tam Long rồi nói:
- Tam đệ, ta sẽ dạy ngươi Thủy Long Ngục!
Con Tam Long hưng phấn nói:
- Đại tỷ, tỷ muốn đi đâu, đệ liền mang tỷ đi!
Ban đêm Tần Vũ phủ, Tây Nam Hoàng Đô thành.
Nguyệt Thiền vừa tắm xong, khoác nhẹ một lớp áo lụa mỏng manh, rồi ngượng ngùng nhìn Tần Vũ đang nằm trên giường của nàng.

Nguyệt Thiền e thẹn đi về phía của hắn, Tần Vũ giang hai tay đón nàng, hắn bảo:
- Bảo bối, mau lại đây với ta!
Nguyệt Thiền mặt đỏ tới mang tai, phải nói đây mới là lần đầu chân chính của nàng, lần trước nàng bị hắn cưỡng bức a, nên có chút xấu hổ, nào có mặt mày vô sỉ, vô cùng hưởng thụ như hắn bây giờ chứ.
Tần Vũ ôm nàng vào lòng, rồi nhẹ nhàng sờ loạn trên người Nguyệt Thiền, cái tay hư của hắn từ từ trườn đến cặp nhũ phong của nàng.

Hắn lấy ngón tay, nhẹ nhẹ khẩy trái nho đỏ mọng của nàng, rồi thổi nhẹ một hơi vào tai, làm Nguyệt Thiền giật mình, khẽ rên nhẹ một tiếng.


Hắn vân vê cái núm nhỏ nhắn của nàng một hồi đến lúc căng cứng mới chịu dừng lại.
Rồi hắn xoay người nàng lại, đè nàng ra, mút nhẹ cái núm đang căng cứng của Nguyệt Thiền, lâu lâu lại cắn nhè nhẹ một cái, làm dục hỏa của nàng mau chóng bùng nổ.

Tay hắn luồn xuống cái khe bên dưới, nhẹ nhàng xoa điểm chết của nàng, làm nàng càng lúc càng thở gấp, nàng xấu hổ, khẽ nói:
- Đừng a … !
Nhưng mà Tần Vũ thấy vậy càng khoái trá, hắn càng xoa cái hột tròn tròn nhỏ nhắn bên dưới của nàng, làm nàng nhẹ vặn vẹo một cái, hai tay ôm chặt lấy hắn, rên nhỏ từng tiếng.

Nước trong khe suối cũng đã từ từ chảy ra ướt cả một mảng, hắn hắc hắc cười, nắm chặt lấy hai tay của nàng, đè trên đỉnh đầu, rồi lấy trường thương mạnh bạo tiến vào u cốc của nàng bắt đầu oanh tạc.
Tần Vũ chậm rãi nhấp từng đợt một, làm đôi môi Nguyệt Thiền tái nhợt, thở ra từng hơi u lan thơm ngát, kích thích Tần Vũ cực điểm.

Hắn lần nữa trườn xuống mút nhủ hoa của nàng, kết hợp oanh tạc u cốc bên dưới, làm nàng hưng phấn đến cùng cực, rên rỉ từng đột gấp gáp, nàng bị hắn nắm chặt hai tay, cơ thể càng thêm bức bối, thật muốn gắt gao ôm hắn, nàng thở gấp từng hơi, nói nhẹ với hắn:
- Chàng … mau … buông tay … thiếp ra … thiếp không … chịu nổi … nữa a!
Tần Vũ thả tay nàng ra, lập tức Nguyệt Thiền gắt gao ôm chặt lưng hắn, cả người quấn chặt vào hắn không rời, nàng cắn nhẹ tai của Tần Vũ, từng hơi thở nóng ấm của nàng truyền vào tai hắn, làm hắn dục hỏa bùng cháy dữ dội, trường thương cũng vì vậy mà càng lúc càng oanh tạc mạnh hơn.
“Ưm ..

ưm …”
Nguyệt Thiền cố gắng không để mình rên to thành tiếng, nhưng nàng sắp không chịu nổi nữa rồi, hết cách nàng hôn Tần Vũ mãnh liệt, để hắn mút chặt cái lưỡi ướt át của nàng.

Bên dưới của Nguyệt Thiền, Tần Vũ dần cảm nhận từng đợt nóng ấm đang trào ra.

U cốc của nàng từ từ thít chặt, khít lại, mềm mềm, ấm nóng càng làm cho hắn điên cuồng hưởng thụ.
- Ư … ư …
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa, rên to từng tiếng, xuân quang khắp phòng, Tần Vũ hung bạo tăng tốc trường thương, làm nàng thở hổn hển, gắt gao ôm chặt thân hình của hắn, nhũ phong của nàng áp sát ngực hắn, nảy liên hồi từng đợt, kích thích vô cùng.
Cứ như vậy, Tần Vũ đè nàng ra hành sự suốt cả một đêm, đến lúc mặt trời lên cao mới chịu buông tha cho nàng.

Nguyệt Thiền kiệt sức, thở từng hơi gấp gáp, bộ ngực phập phồng lên xuống cùng với nhũ hoa căng cứng, cuộn mình nằm trong lòng hắn, nàng nói:
- Chàng tha cho thiếp đi, thiếp thật không chịu nổi nữa!
Tần Vũ cười hắc hắc, nhẹ nhàng vân vê nhũ hoa của nàng hồi lâu nữa mới chịu tha cho Nguyệt Thiền.
Hai tay hắn nhè nhẹ vỗ mông nàng mấy cái, rồi lại đè nàng ra hành sự, Nguyệt Thiền bất lực kêu từng tiếng gấp gáp:
- Ư ..

tha … cho … thiếp … ư … ư!
Xế chiều, Nguyệt Thiền mới từ từ mở mắt ra, nàng xấu hổ vùi đầu vào lòng, nhè nhẹ mút cái núm của Tần Vũ, rồi ôm chặt hắn, nàng nói:
- Chàng có thể mang theo ta đi cùng được không ?
Tần Vũ nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng rồi nói:

- Đông Bắc Trung Nguyên, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, ta không thể để nàng mạo hiểm được, nàng ở đây còn có Tần thế gia bảo vệ, an toàn hơn là theo ta.
Nguyệt Thiền hai mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng đáp:
- Ân!
Diệp Nhi mấy nàng cũng xin hắn đi theo, nhưng mà Tần Vũ lần này đi vi hành để làm đại sự, hơn nữa, nơi đó đất khách quê người, hắn cũng không rõ có bao nhiêu biến số, mang theo các nàng, hắn không thể thoải mái hành động.
Tần Vũ nhẹ tách hai chân nàng ra, chuẩn bị oanh tạc một lần nữa, thì thấy hạ thân của nàng nhẹ nhàng run rẩy từng hồi.

Thấy vậy, hắn đành buông tha cho nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng một cái.
Án theo tình hình này, thì Nguyệt Thiền cũng phải tịnh dưỡng đôi ba ngày mới có thể xuống giường được, Tần Vũ trong chuyện này quả thực vô cùng dữ dội, xứng danh ba chữ đại trượng phu.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vũ từ khuê phòng của Nguyệt Thiền bước ra bên ngoài, vươn vai tận hưởng ánh nắng ấm áp ban mai.

Hiện tại, Hoa Y Tiên và Diệp Nhi đang tận lực tránh hắn, hai nàng sợ hắn lại mang hai nàng vào khuê phòng, oanh tạc thêm lần nữa, thì hai nàng chết mất.
Tần Vũ thấy vậy cười hắc hắc thoả mãn, hắn chắp hai tay ra sau lưng, bước đi như sáo nhảy, lên tiếng gọi từng hồi:
- Diệp Nhi à … Y Tiên ơi …!
Làm mấy nàng sợ hết hồn, trốn đông trốn tây.

Bảy ngày sau, Tần Vũ cưỡi Ám Lôi Báo, mang theo Tam Long cùng Tử Yên tiến về Đông Bắc Trung Nguyên, điểm đến đầu tiên của hắn là Thương Quốc.
Hắn lúc này đã cải trang, ngay cả Tam Long cũng thu nhỏ, quấn lên tay hắn giấu ở bên trong tay áo.

Bởi vì, bây giờ hắn đang dùng thân phận Lục Thiếu Du để hành sự ở Trung Nguyên.

Thân phận này được Hồng Lâu chuẩn bị rất kỹ, người khác muốn tra ra cũng vô cùng khó khăn.
Trước mặt hắn, từ từ xuất hiện một cái khách điếm tương đối lớn, đây là Phong Vân khách điếm nổi danh ở Trung Nguyên.
Không một ai biết người đứng sau lưng khách điếm này là ai, nhưng thực lực của người này tuyệt đối không tầm thường, ở nơi loạn lạc như Trung Nguyên lại có thể mở khách điếm ở khắp mọi nơi.
Tần Vũ từ từ hạ thấp tốc độ xuống, rồi để Ám Lôi Báo ở bên ngoài, từ từ tiến vào bên trong khách điếm.

Bên trong ngư long hỗn tạp, bọn họ đến đây để nghỉ ngơi, hoặc là tìm đồng đội để nhận nhiệm vụ treo thưởng, không thì cũng là tìm đồng đội để thám bảo.

Nên Tần Vũ cố ý đến đây bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kết giao.
Tần Vũ kích hoạt [Thần Nhãn] nhìn xung quanh một lượt, bỗng nhiên có một người tiến lại gần hắn, tên này nói:
- Chào huynh, có lẽ huynh là người từ nơi khác đến đây!
Tần Vũ khẽ nhíu mày nói:
- Đúng vậy, không biết các hạ là ai ?
Tên này mở miệng nói tiếp:
- Tại hạ là Bối Nhĩ La, là người Thương Quốc ở đây, tại hạ đang tìm một vài huynh đệ tiến vào Ma Thú sơn mạch thám bảo.
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta và các hạ lần đầu gặp nhau, lấy gì tin tưởng để hợp tác đây ?
Tên Bối Nhĩ La chợt nhận ra mình thất thố, hắn vội giải thích:
- Ài, là ta đã mạo muội huynh đài rồi, chuyện là ta thấy huynh thực lực không tệ, cũng là Luyện Hư kỳ nhất trọng thiên, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của ta, nên mới mạo muội đề nghị.
Tần Vũ hừ lạnh nói:
- Hừ, làm sao ta biết được các hạ có âm mưu gì khác hay không ? Dạo này giả vờ kết thành tổ đội, rồi giết người đoạt bảo cũng không ít!
Bối Nhĩ La ngượng ngùng nói:
- Gia tộc Bối Nhĩ ở Thương Quốc đại danh cũng là đệ nhất gia tộc ở đây, xin huynh đài yên tâm, người Bối Nhĩ gia chúng ta chưa làm điều mờ ám bao giờ!

Tần Vũ cười lạnh rồi nói:
- Thứ lỗi cho tại hạ mới đến, chưa rõ ở đây ra sao, nên tại hạ từ chối hợp tác!
Bối Nhĩ La vẫn kiên trì nói:
- Đây là lệnh bài thân phận của thiếu chủ đích hệ Bối Nhĩ gia, xin huynh an tâm, ở đây mọi người đều biết mặt ta, ta ở đây chào mời huynh, nếu huynh có chuyện gì, mọi người liền sẽ làm chứng lan truyền khắp nơi Thương Quốc đi!
Tần Vũ khẽ nhìn xung quanh, lão điếm chủ cũng nhẹ gật đầu với hắn, Tần Vũ vẫn lạnh nhạt nói:
- Lợi ích phân chia như thế nào ?
Bối Nhĩ La mừng rỡ, vội ngồi xuống nói với hắn:
- Đội ngũ lần này tổng cộng 4 người tính cả huynh, lợi ích phân chia theo cơ duyên của ai người đó hưởng, chỉ mong nếu lấy được chân khí linh dịch xin huynh để lại cho ta với giá vừa phải.

À, đúng rồi, huynh gọi là gì ?
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Lục Thiếu Du, người Đông Tấn Quốc!
Bối Nhĩ La giật mình khẽ nói:
- A, thì ra huynh ở đó chạy nạn đến đây! Ài, Tần thế tử Đông Vực thế như chẻ tre, một đường mạnh mẽ hạ Đông Tấn Quốc thật làm cho nam nhi trong thiên hạ đỏ mắt mà nhìn!
Tần Vũ nghe vậy có chút thú vị nhìn hắn:
- Không phải người Trung Nguyên rất bài xích người Đông Vực sao ?
Bối Nhĩ La cười khổ nói:
- Thực lực không bằng người tất bị người chèn ép, đây là đạo lý của tu chân giới, ngay cả ở Trung Nguyên cũng vậy.

Nếu như Đông Tấn Quốc mạnh mẽ liền có thể bảo trụ quốc gia, Thương Quốc cũng lấy võ đạo kiến nghiệp, liền nấm đấm ai to kẻ đó cầm quyền.
Tần Vũ thâm thúy tiếp tục dò hỏi:
- Vậy theo huynh thấy Đông Tấn Quốc nên làm như thế nào ?
Bối Nhĩ La trầm ngâm rồi nói:
- Trước lẩn trốn, sau tập hợp lực lượng, chờ ngày phục quốc!
Tần Vũ cười lớn nói:
- Hảo, nam nhi biết co biết duỗi mới là đại trượng phu!
Bối Nhĩ La nói:
- Vậy chuyện hợp tác huynh thấy thế nào ?
Tần Vũ cười cười nói:
- Trước mời huynh nói rõ tình hình, sau nói rõ thực lực tổ đội, ta mới quyết định!
Bối Nhĩ La đem tất cả mọi chuyện một lượt nói rõ với Tần Vũ, vốn dĩ hắn định mang thủ hạ tiến vào, nhưng sẵn cũng là muốn kết giao tu sĩ trên giang hồ, mời chào về dưới trướng nên mới đến Phong Vân khách điếm, tìm kiếm nhân thủ như vậy.
Tần Vũ nghe xong cũng thấy hợp lý, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.

Tần Vũ nói:
- Được, chuyến này ta nhận lời, ba ngày sau, hẹn gặp ở chỗ này, tại hạ cũng cần chuẩn bị một chút.
Nói rồi Tần Vũ rời đi, Bối Nhĩ La nhìn theo bóng lưng hắn có chút cảm thán, đây cũng là lần đầu có người ở Trung Nguyên nghe thấy danh hào của hắn mà lại có thể ngang nhiên nói chuyện như vậy.

Người khác đều khúm na khúm núm lấy lòng hắn, thật đúng là một tên thú vị, chắc có lẽ là do hắn từ nơi khác đến nên mới như vậy, nhưng cũng đáng để hắn thử thăm dò một lần.
Bối Nhĩ gia tộc là gia tộc của tể tướng đương thời Thương Quốc, nắm trong tay quyền lực vô cùng to lớn, có thể hủy diệt bất kỳ gia tộc nào khác ở đây, cho nên vừa nãy trong lúc hắn nói chuyện không ai dám xen vào.

Thậm chí, với những lời lỗ mãng của Tần Vũ cũng cảm thấy lo sợ dùm cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện