Lần này, sở dĩ Tần Vũ phòng bị như vậy là do hung danh của Âm Thi tông quá lớn.
Hơn nữa, tông môn này chuyên luyện thần hồn của tu sĩ để luyện chế âm thi nên hắn càng đề cao cảnh giác.
Không những vậy, không khí bên trong bí cảnh u ám quỷ dị, hơn nữa, người ta còn ủ mưu hãm hại hắn, nên hắn mới gấp gáp chạy ra ngoài như vậy.
Hệ thống nói là hắn không thể bị đoạt xá, chứ không nói là hắn không thể bị luyện chế thần hồn thành âm thi, nên Tần Vũ không thể khinh suất làm càn.
Mặc dù tham lam bảo vật ở trong này, nhưng hắn cũng không dại dột đến mức liều cái mạng của hắn.
Bây giờ sinh ý nắm trong tay Tần Vũ đã ngang với một thành trì nhỏ ở Đông Vực, hắn cũng không phải là nghèo khổ đến độ phải bán mạng như vậy.
Dù sao đi nữa, còn sống mới dùng được bảo vật.
Diệm Cơ lần đầu thấy hắn như vậy, bật cười khanh khách trong đan điền của hắn, một bên Tử Yên ngờ nghệch hỏi hắn:
- Ca, sao ca lại chạy trối chết như vậy?
Tần Vũ hung hăng mắng nó:
- Còn mạng mới ăn được đồ ngon nha.
Tử Yên như đại ngộ điều gì đó, nó gật đầu liên tục:
- Ca ca nói chí phải, còn mạng mới ăn được a!
Diệm Cơ bên trong đan điền của Tần Vũ, bật cười khanh khách, truyền âm cho hắn.
- Đệ đừng có dạy hư Tử Yên.
Hắn ngượng ngùng chống chế.
- Ta nói không có sai a!
Lúc này hắn cũng đã đến truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đi ra ngoài, mặc kệ cho tàn hồn nữ tông chủ gào thét ở bên trong Luyện Ngục Đại Trận.
Lão Thái bà thấy hắn có vẻ gấp gáp liền hỏi:
- Đã thu được tới tay ?
Tần Vũ lúc này mới thở ra một hơi, rồi nói:
- Dạ vâng, đã thu được tới tay.
Hắn vừa nói xong, lão Thái bà đã rút kiếm, chém một chiêu vào bên trong truyền tống trận, bí cảnh truyền thừa bên trong ầm ầm sụp đổ, truyền tống trận bên ngoài cũng nhanh chóng vỡ nát.
Tàn hồn nữ tông chủ bên trong, thấy một tia kiếm khí kinh thiên động địa cấp tốc khắp nơi phá nát bí cảnh truyền thừa, liền hốt hoảng hét lớn:
- Tiểu tử khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp.
Làm xong, lão Thái bà mới nói với hắn:
- Đi thôi!
Nói rồi, ba người bọn họ cấp tốc phi hành ra khỏi vùng trung tâm ma thú sơn mạch.
Chuyến đi lần này cũng coi như là đại thu hoạch.
Tần Vũ thuận lợi thu đến tay 10 bình chân khí linh dịch, túi độc của Mãng Giao Đại Thừa trung kỳ, một phần thể xác của nó, và quan trọng hơn là thành công thu đến tay dị hỏa Cốt Linh Lãnh Hỏa.
Tần Vũ hào phóng, đưa cho Tử Yên một lúc hai quả đào tiên, mắt tiểu la lỵ sáng rực, cảm ơn hắn rối rít.
- Ca, vẫn là ca ca thương muội nhất!
Hắn cười cười, xoa xoa đầu Tử Yên.
Tần Vũ nhìn nàng, quả là duyên phận, bất tri bất giác hắn và nàng cứ như vậy sinh ra tình cảm huynh muội thuần khiết lạ thường, gắn kết không rời.
Ngày trước, Tần Vũ hắn là trẻ mồ côi, không có người thân thích, bây giờ có phụ mẫu, có gia đình, có huynh đệ, có tỷ muội hắn lại càng trân trọng những mối quan hệ này.
Diệm Cơ bên trong thấy hai bọn họ như vậy, trong lòng cũng ấm áp, nàng cũng nhớ đến mấy vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, và sư muội của nàng ngày đó.
Nàng thở dài, phải chi ngày đó, nàng cố gắng chú tâm tu luyện một chút thì có lẽ đã không trở thành gánh nặng cho bọn họ, thậm chí có thể giúp bọn họ một tay.
Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đan điền bây giờ cũng đã bị Nguyên Anh bản mệnh hấp thu, hình dáng của Cốt Linh Lãnh Hỏa nhìn giống như chín con rồng uốn lượn vây lấy một đốm hỏa diệm ở chính giữa.
Tỏa ra khí tức hàn khí âm lãnh, nhưng lại có thể thiêu đốt bất kỳ thứ gì đến gần nó, vô cùng quỷ dị.
Đang vừa di chuyển, vừa ngắm nghía Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đan điền thì Tần Vũ nghe tiếng động lớn phát ra ở phía tây khu rừng.
Bành! Bành!
Tiếng chiến đấu càng ngày càng lớn, hình như đang di chuyển qua chỗ của hắn.
Tần Vũ cấp tốc tăng tốc lao đi.
“Ta kháo ! Hôm nay ra đường quên coi ngày a!”
Oành! Tần Vũ né một chiêu vừa sượt qua người hắn, vừa trợn mắt nhìn thông báo trên hệ thống.
[Đinh! Phát động nhiệm vụ hảo cảm – Cứu trợ con gái của Thú Vương của Vạn Thú tộc]
[Con gái của Vạn Thú vương nhất tộc bỏ trốn ra ngoài dạo chơi, bị Thái Thản Cự Viên đại thừa sơ kỳ truy sát]
[Nhiệm vụ: thành công giải cứu nàng (chưa hoàn thành), trảm sát Thái Thản Cự Viên (chưa hoàn thành)]
[Phần thưởng: + 1500 điểm khí vận, + 150 điểm tất cả thuộc tính, + 1 giọt tinh huyết Thái Thản Cự Viên, độ hảo cảm Vạn Thú vương + 100, độ hảo cảm Vạn Thú tộc thiếu chủ + 100]
[Thất bại: Ám Lôi Báo trở về báo cáo, ký chủ từ đó mất đi hảo cảm với Vạn Thú tộc, vĩnh viễn không thể hợp tác, vĩnh viễn bị Vạn Thú tộc khinh thường]
Nếu là cứu mỹ nhân thì Tần Vũ hắn vô cùng thuần thục.
Nhanh như chớp mắt, hắn phi thân lên cực nhanh bắt lấy thân thể nàng, hành động vô cùng thuần thục, một tay ôm ngang ngực, tay còn lại bợ lấy mông nàng mà lao đi vun vút.
Nàng hoảng hốt, la lớn:
- Ngươi là ai ?
Hắn hung dữ nói:
- Im lặng, ta là người cứu nàng!
Nàng bị truy sát đến giờ còn sợ, bây giờ lại bị hắn quát mắng, nhất thời ủy khuất, tu tu khóc lớn, hét lên với hắn:
- Ta sẽ nói với phụ thân ta, ngũ báo phanh thây ngươi!
Tử Yên một bên liền lên tiếng:
- Đại tẩu, người còn la nữa, chúng ta không thể chạy thoát a!
Lúc này nó cũng đã xách cổ con Ám Lôi Báo mà chạy, trông như đứa trẻ xách cổ con mèo to xác, trong một bộ rất là buồn cười.
Nàng nghe thấy Tử Yên nói vậy, tự dưng xấu hổ liền im bặt.
Tần Vũ bây giờ nếu mà rảnh tay, thật hắn cũng muốn giơ ngón tay cái lên với nó.
Một câu này thật là ngưu nha!
Lão Thái bà đột nhiên truyền âm cho hắn:
- Thiếu chủ thật là biết cách ôm mỹ nhân đi!
Hắn ngượng ngạo cười gượng, nói bâng quơ một mình:
- Hề hề, tình thế cấp bách, tình thế cấp bách!
Bây giờ Miêu Y Tịnh nàng mới cảm thấy có chỗ gì không đúng, nàng cắn lên cổ hắn một cái, giãy giụa trên tay hắn, hét lớn:
- Dâm tặc! Bỏ cái tay thối của ngươi ra mau!
Tần Vũ hừ lạnh, quát nàng:
- Nếu ngươi còn quậy nữa, vậy ta liền quăng ngươi về phía con Thái Thản Cự Viên cho ngươi hả dạ!
Nàng sợ hãi ra mặt, lí nhí nói với hắn:
- Ngươi đừng quăng ta, ta không quậy nữa!
Nói đoạn, hắn còn bóp bóp mông nàng mấy cái cho bõ tức cái cắn vừa nãy của nàng.
Nàng xấu hổ đến cực điểm.
Nhưng bây giờ mạng trong tay hắn, nàng cũng không thể làm gì được hắn.
Cả nàng và Ám Lôi Báo cả người thương tích đầy mình, sớm đã mệt mỏi,
Con Thái Thản Cự Viên một đường truy đuổi, nhặt đá nhổ cây quăng liên tục về phía Tần Vũ và Tử Yên, ấy vậy mà hắn hết né đông lại tránh tây, không bị trúng một chiêu nào.
Làm cho con Thái Thản Cự Viên càng tức tối, nó gào thét, ngưng tụ quả lôi cầu trên tay, ném về phía Tần Vũ.
Đoàng!
Tần Vũ tế lên Thông Thiên tháp cường ngạnh đỡ lôi điện và hấp thu dư uy của một chiêu này vào bên trong, tiếp tục chạy trối chết.
Hắn đang tìm địa thế thuận lợi để chuẩn bị phản công, nơi đó phải có chỗ cho cái cô nương hoang dã này ẩn nấp, hắn mới rảnh tay chém giết yêu thú được.
Hơn nữa, tông môn này chuyên luyện thần hồn của tu sĩ để luyện chế âm thi nên hắn càng đề cao cảnh giác.
Không những vậy, không khí bên trong bí cảnh u ám quỷ dị, hơn nữa, người ta còn ủ mưu hãm hại hắn, nên hắn mới gấp gáp chạy ra ngoài như vậy.
Hệ thống nói là hắn không thể bị đoạt xá, chứ không nói là hắn không thể bị luyện chế thần hồn thành âm thi, nên Tần Vũ không thể khinh suất làm càn.
Mặc dù tham lam bảo vật ở trong này, nhưng hắn cũng không dại dột đến mức liều cái mạng của hắn.
Bây giờ sinh ý nắm trong tay Tần Vũ đã ngang với một thành trì nhỏ ở Đông Vực, hắn cũng không phải là nghèo khổ đến độ phải bán mạng như vậy.
Dù sao đi nữa, còn sống mới dùng được bảo vật.
Diệm Cơ lần đầu thấy hắn như vậy, bật cười khanh khách trong đan điền của hắn, một bên Tử Yên ngờ nghệch hỏi hắn:
- Ca, sao ca lại chạy trối chết như vậy?
Tần Vũ hung hăng mắng nó:
- Còn mạng mới ăn được đồ ngon nha.
Tử Yên như đại ngộ điều gì đó, nó gật đầu liên tục:
- Ca ca nói chí phải, còn mạng mới ăn được a!
Diệm Cơ bên trong đan điền của Tần Vũ, bật cười khanh khách, truyền âm cho hắn.
- Đệ đừng có dạy hư Tử Yên.
Hắn ngượng ngùng chống chế.
- Ta nói không có sai a!
Lúc này hắn cũng đã đến truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đi ra ngoài, mặc kệ cho tàn hồn nữ tông chủ gào thét ở bên trong Luyện Ngục Đại Trận.
Lão Thái bà thấy hắn có vẻ gấp gáp liền hỏi:
- Đã thu được tới tay ?
Tần Vũ lúc này mới thở ra một hơi, rồi nói:
- Dạ vâng, đã thu được tới tay.
Hắn vừa nói xong, lão Thái bà đã rút kiếm, chém một chiêu vào bên trong truyền tống trận, bí cảnh truyền thừa bên trong ầm ầm sụp đổ, truyền tống trận bên ngoài cũng nhanh chóng vỡ nát.
Tàn hồn nữ tông chủ bên trong, thấy một tia kiếm khí kinh thiên động địa cấp tốc khắp nơi phá nát bí cảnh truyền thừa, liền hốt hoảng hét lớn:
- Tiểu tử khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp.
Làm xong, lão Thái bà mới nói với hắn:
- Đi thôi!
Nói rồi, ba người bọn họ cấp tốc phi hành ra khỏi vùng trung tâm ma thú sơn mạch.
Chuyến đi lần này cũng coi như là đại thu hoạch.
Tần Vũ thuận lợi thu đến tay 10 bình chân khí linh dịch, túi độc của Mãng Giao Đại Thừa trung kỳ, một phần thể xác của nó, và quan trọng hơn là thành công thu đến tay dị hỏa Cốt Linh Lãnh Hỏa.
Tần Vũ hào phóng, đưa cho Tử Yên một lúc hai quả đào tiên, mắt tiểu la lỵ sáng rực, cảm ơn hắn rối rít.
- Ca, vẫn là ca ca thương muội nhất!
Hắn cười cười, xoa xoa đầu Tử Yên.
Tần Vũ nhìn nàng, quả là duyên phận, bất tri bất giác hắn và nàng cứ như vậy sinh ra tình cảm huynh muội thuần khiết lạ thường, gắn kết không rời.
Ngày trước, Tần Vũ hắn là trẻ mồ côi, không có người thân thích, bây giờ có phụ mẫu, có gia đình, có huynh đệ, có tỷ muội hắn lại càng trân trọng những mối quan hệ này.
Diệm Cơ bên trong thấy hai bọn họ như vậy, trong lòng cũng ấm áp, nàng cũng nhớ đến mấy vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, và sư muội của nàng ngày đó.
Nàng thở dài, phải chi ngày đó, nàng cố gắng chú tâm tu luyện một chút thì có lẽ đã không trở thành gánh nặng cho bọn họ, thậm chí có thể giúp bọn họ một tay.
Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đan điền bây giờ cũng đã bị Nguyên Anh bản mệnh hấp thu, hình dáng của Cốt Linh Lãnh Hỏa nhìn giống như chín con rồng uốn lượn vây lấy một đốm hỏa diệm ở chính giữa.
Tỏa ra khí tức hàn khí âm lãnh, nhưng lại có thể thiêu đốt bất kỳ thứ gì đến gần nó, vô cùng quỷ dị.
Đang vừa di chuyển, vừa ngắm nghía Cốt Linh Lãnh Hỏa bên trong đan điền thì Tần Vũ nghe tiếng động lớn phát ra ở phía tây khu rừng.
Bành! Bành!
Tiếng chiến đấu càng ngày càng lớn, hình như đang di chuyển qua chỗ của hắn.
Tần Vũ cấp tốc tăng tốc lao đi.
“Ta kháo ! Hôm nay ra đường quên coi ngày a!”
Oành! Tần Vũ né một chiêu vừa sượt qua người hắn, vừa trợn mắt nhìn thông báo trên hệ thống.
[Đinh! Phát động nhiệm vụ hảo cảm – Cứu trợ con gái của Thú Vương của Vạn Thú tộc]
[Con gái của Vạn Thú vương nhất tộc bỏ trốn ra ngoài dạo chơi, bị Thái Thản Cự Viên đại thừa sơ kỳ truy sát]
[Nhiệm vụ: thành công giải cứu nàng (chưa hoàn thành), trảm sát Thái Thản Cự Viên (chưa hoàn thành)]
[Phần thưởng: + 1500 điểm khí vận, + 150 điểm tất cả thuộc tính, + 1 giọt tinh huyết Thái Thản Cự Viên, độ hảo cảm Vạn Thú vương + 100, độ hảo cảm Vạn Thú tộc thiếu chủ + 100]
[Thất bại: Ám Lôi Báo trở về báo cáo, ký chủ từ đó mất đi hảo cảm với Vạn Thú tộc, vĩnh viễn không thể hợp tác, vĩnh viễn bị Vạn Thú tộc khinh thường]
Nếu là cứu mỹ nhân thì Tần Vũ hắn vô cùng thuần thục.
Nhanh như chớp mắt, hắn phi thân lên cực nhanh bắt lấy thân thể nàng, hành động vô cùng thuần thục, một tay ôm ngang ngực, tay còn lại bợ lấy mông nàng mà lao đi vun vút.
Nàng hoảng hốt, la lớn:
- Ngươi là ai ?
Hắn hung dữ nói:
- Im lặng, ta là người cứu nàng!
Nàng bị truy sát đến giờ còn sợ, bây giờ lại bị hắn quát mắng, nhất thời ủy khuất, tu tu khóc lớn, hét lên với hắn:
- Ta sẽ nói với phụ thân ta, ngũ báo phanh thây ngươi!
Tử Yên một bên liền lên tiếng:
- Đại tẩu, người còn la nữa, chúng ta không thể chạy thoát a!
Lúc này nó cũng đã xách cổ con Ám Lôi Báo mà chạy, trông như đứa trẻ xách cổ con mèo to xác, trong một bộ rất là buồn cười.
Nàng nghe thấy Tử Yên nói vậy, tự dưng xấu hổ liền im bặt.
Tần Vũ bây giờ nếu mà rảnh tay, thật hắn cũng muốn giơ ngón tay cái lên với nó.
Một câu này thật là ngưu nha!
Lão Thái bà đột nhiên truyền âm cho hắn:
- Thiếu chủ thật là biết cách ôm mỹ nhân đi!
Hắn ngượng ngạo cười gượng, nói bâng quơ một mình:
- Hề hề, tình thế cấp bách, tình thế cấp bách!
Bây giờ Miêu Y Tịnh nàng mới cảm thấy có chỗ gì không đúng, nàng cắn lên cổ hắn một cái, giãy giụa trên tay hắn, hét lớn:
- Dâm tặc! Bỏ cái tay thối của ngươi ra mau!
Tần Vũ hừ lạnh, quát nàng:
- Nếu ngươi còn quậy nữa, vậy ta liền quăng ngươi về phía con Thái Thản Cự Viên cho ngươi hả dạ!
Nàng sợ hãi ra mặt, lí nhí nói với hắn:
- Ngươi đừng quăng ta, ta không quậy nữa!
Nói đoạn, hắn còn bóp bóp mông nàng mấy cái cho bõ tức cái cắn vừa nãy của nàng.
Nàng xấu hổ đến cực điểm.
Nhưng bây giờ mạng trong tay hắn, nàng cũng không thể làm gì được hắn.
Cả nàng và Ám Lôi Báo cả người thương tích đầy mình, sớm đã mệt mỏi,
Con Thái Thản Cự Viên một đường truy đuổi, nhặt đá nhổ cây quăng liên tục về phía Tần Vũ và Tử Yên, ấy vậy mà hắn hết né đông lại tránh tây, không bị trúng một chiêu nào.
Làm cho con Thái Thản Cự Viên càng tức tối, nó gào thét, ngưng tụ quả lôi cầu trên tay, ném về phía Tần Vũ.
Đoàng!
Tần Vũ tế lên Thông Thiên tháp cường ngạnh đỡ lôi điện và hấp thu dư uy của một chiêu này vào bên trong, tiếp tục chạy trối chết.
Hắn đang tìm địa thế thuận lợi để chuẩn bị phản công, nơi đó phải có chỗ cho cái cô nương hoang dã này ẩn nấp, hắn mới rảnh tay chém giết yêu thú được.
Danh sách chương