Diệp Nhi từ từ chậm rãi mở mắt, nàng chậm rãi nhìn ngọc bội uyên ương ở trên thắt lưng nàng, đã lâu quá rồi nàng chưa gặp lại hắn.
…
Ngày đó, Tuyết Di sau khi nghe Diệp Nhi nàng đến đan các nhận Vong Tình Đan, liền đến gặp nàng.
- Ta biết là ngươi từ Tam trưởng lão Lâm gia mà nghe được Tần Vũ đã ra tay giết chết Diệp Hàn.
Chuyện này là Tuyết Di của hắn, biết được từ Nam Cung Uyển.
Nam Cung gia bởi vì gần đây thấy Tần gia phát triển nhanh chóng, hơn nữa Nam Cung Uyển Nhi sớm muộn gì cũng gả cho Tần Vũ, nên Nam Cung Uyển cũng ra sức tạo mối quan hệ giao hảo tốt đẹp giữa hai nhà.
Một là để sau này Nam Cung Uyển Nhi có gả sang đây cũng sống thoải mái một chút.
Hai là để Nam Cung Thắng sau này có tiếp quản Nam Cung thế gia cũng không phải đối mặt với cường địch như Tần gia.
- Ân, quả thật tiểu nữ nghe từ Lâm gia Tam trưởng lão.
Diệp Nhi siết chặt hai tay, đáp lời Tuyết Di.
Lời này Tuyết Di nói ra coi như gián tiếp thừa nhận chuyện này.
Ban đầu Tuyết Di cũng nghi ngờ chuyện này có phải âm mưu của Lâm gia Tam trưởng lão hay không, nhưng sau khi nàng cho người thu thập tin tức có liên quan đến sự việc ngày đó, móc nối thông tin lại với nhau, quả thật có lẽ Tần Vũ đã giết Diệp Hàn.
Tính cách của Tần Vũ, Tuyết Di nàng sao có thể không biết.
Tuyết Di thở dài nói:
- Ta chăm sóc hắn từ nhỏ, nếu như Diệp Hàn không có ác ý với hắn, hắn sẽ không ra tay.
Diệp Nhi lúc này hai mắt đã đẫm lệ, nhỏ giọng đáp lời:
- Ân, tiểu nữ hiểu.
Đoạn Tuyết Di lại nói tiếp:
- Cuộc đời này, ân ân oán oán mệt mỏi, ngươi cũng đã trải qua nhiều cực khổ rồi, cái gì buông bỏ được thì buông bỏ.
Nàng ngừng lại thở dài, rồi nói tiếp:
- Tần gia ta xưa nay không bạc đãi con cháu trong nhà, nhưng mà cũng không nương tay với kẻ thù của mình bao giờ.
Tần Vũ hắn lại càng như vậy, ngươi hiểu được bao nhiêu là thì hiểu.
Là phúc hay họa do ngươi tự chọn.
Nói xong, Tuyết Di nàng liền quay lưng bước đi, để lại Diệp Nhi thẫn thờ nhìn tuyết rơi từng mảng trắng xóa ngoài sân.
Quả thật ngày đó, sau khi biểu ca của nàng thua trong tay Tần Vũ liền sinh ra hận ý mãnh liệt với hắn, lúc đó mối thù hận đó không phải vì lo lắng cho nàng nữa, mà nàng cảm nhận được rằng mối thù hận đó là mối nhục nhã của biểu ca nàng bị Tần Vũ phế một tay trên lôi đài.
Diệp Nhi nàng cũng nhiều lần khuyên can biểu ca, nhưng mà Diệp Hàn hắn không nghe, bị thù hận che lấp ý chí, một mực đòi giết Tần Vũ, mà lúc này hắn đã là hôn phu của nàng.
Đây chẳng phải là biểu ca hắn muốn nàng trở thành góa phụ hay sao.
Nàng nhiều đêm trằn trọc, khóc nức nở, một bên là phu quân, một bên là biểu ca, tự dưng hai người bọn họ nảy sinh thù hận với nhau.
Hơn nữa Diệp Hàn biểu ca của nàng, mặc kệ nàng có khuyên can thế nào vẫn nhất quyết đòi giết chết Tần Vũ, làm nàng thật sự đau lòng không thôi.
Ở Thiên Huyền Đại Lục này, vốn dĩ rất trọng lễ tiết, thuyền theo lái gái theo chồng, lúc bấy giờ nàng đã danh chính ngôn thuận là hôn thê của Tần Vũ.
Biểu ca nàng làm vậy, khác nào đoạn đi con đường tương lai của nàng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến an nguy của Diệp gia, hắn đây là ích kỷ, nhỏ nhen chỉ nghĩ cho bản thân hắn mà thôi.
Hơn nữa, đối với biểu ca của mình, Diệp Nhi nàng đơn thuần chỉ là kính trọng và ngưỡng mộ mà thôi, nàng cũng là vì thương cảm cho hắn giai đoạn khó khăn bị gia tộc ruồng bỏ, mà quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn.
Nàng ở gia tộc Diệp gia cũng không sung sướng gì, bản thân nàng cũng bao lần bị đem ra cân nhắc, suy tính gả cho người này, người kia để mong chấn hưng gia tộc.
Diệp Nhi nàng theo lo lắng chồng chất bước vào hào môn thế gia.
Nhưng mà, ngược lại, ngay từ những ngày đầu nàng về Tần gia cho đến lúc này, nàng luôn cảm nhận sự ấm áp và che chở của Tần Vũ, cũng như không khí gia đình ở Tần gia.
Tuyết Di và phụ mẫu Tần Vũ đối với nàng rất tốt, luôn ân cần chỉ bảo nàng tu luyện, cũng không hà khắc hay chà đạp nàng, dù cho xuất thân của nàng vô cùng thấp kém.
Ngay cả lão tổ Tần gia cũng vậy, đích thân lão là ra tay giúp nàng hoàn mỹ Kim Tọa, bán thần Nguyên Anh bản mệnh mà đột phá Nguyên Anh kỳ cảnh giới.
Mặt khác, nàng cũng từ điển tịch mà biết được thể chất của mình, vốn dĩ nếu rơi vào tay của mấy tên nhị thế tổ của thế gia, hẳn nàng sẽ rất thê thảm, bởi nàng chỉ là một cái lô đỉnh song tu mà thôi.
Thậm chí có thể thê thiếp cũng không bằng, số mệnh của nàng đâu có nằm trong tay nàng.
Sống ở đây một thời gian đủ lâu, nàng mới thấy nhẹ nhõm hơn, người trong Tần gia không ai dám ăn hiếp nàng, bởi nàng là thiếu phu nhân của nhị thế tổ Tần Vũ, vô hình chung nàng muốn gì là có đó.
Hơn nữa, Tần Vũ hắn cũng không có chà đạp nàng, ngược lại còn vô cùng yêu thương và chăm sóc cho nàng.
Mặc dù hắn không nói lời hoa mỹ hay thường xuyên ghé thăm nàng, nhưng lúc nào hắn cũng cho người mang những thứ tốt nhất đến cho nàng phục dụng, nâng cao thực lực, dần dần nàng đã thật lòng yêu hắn lúc nào không hay.
Bởi vì ở đây, nàng được tự do, nàng không phải lo sợ mình sẽ phải gả cho một tên nhị thế tổ hung ác tàn bạo nào nữa.
Nàng cũng không phải lo lắng, hào môn thế gia sẽ chà đạp nàng bởi vì thể chất và xuất thân của nàng nữa.
Diệp Nhi nàng đã có Tần Vũ hắn che chở cho một kiếp này, nàng cứ như vậy cảm nhận sự hạnh phúc cho đến khi nàng nghe được hung tin.
Lòng nàng rối bời, một bên là thù giết biểu ca, một bên là tình yêu cả đời của nàng, nàng phải làm sao đây.
Vào bên trong mật thất, hai mắt nàng ngấn lệ, một đời này Diệp Nhi nàng đã quá đau khổ rồi, nếu như nàng lựa chọn con đường thù hận mà bước tiếp, nàng không biết sau khi trả thù, cuộc đời nàng sẽ đi về đâu.
Nàng trong phút cuối cùng, đã đưa ra lựa chọn, nàng không thể nào vì thù hận ích kỷ nhỏ nhen của biểu ca Diệp Hàn, mà hủy hoại đi tương lai và hạnh phúc của nàng được, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến Diệp gia.
Diệp Nhi nàng đã nhiều lần khuyên nhủ biểu ca buông bỏ thù hận, hơn nữa ngày đó, Tần gia cũng đưa cho Diệp Hàn đan dược khôi phục thương thế.
Không những thế, Tần gia còn giữ đúng lời hứa, trợ giúp Diệp gia phát triển vượt bậc ở Ô Thái thành.
Người Tần gia cũng đâu có tuyệt tình tuyệt nghĩa, làm việc không màng đến đạo lý đâu.
Nếu như Diệp Hàn hắn nghe nàng, buông bỏ thù hận, an ổn phát triển ở Ô Thái thành, lại mượn nhờ Tần Vũ, nàng tự tin có thể xin được cho Diệp Hàn hắn một suất vào thượng cổ tông môn, hoặc ít nhất là thiên cấp tông môn tu luyện, một đời oanh liệt đi lên.
Nhưng chính hắn tự tay đoạn đứt đi con đường của mình, nàng cũng không thể vì thù hận ích kỷ của biểu ca mà cũng bước lên con đường lụi tàn đó được.
Nghĩ thông suốt, nàng đã lựa chọn quên đi biểu ca của nàng, nàng có quyền tự quyết định số mệnh của nàng, nàng không thể nào chấp nhận để cho thù hận ích kỷ của biểu ca ảnh hưởng đến cả vận mệnh của nàng.
Diệp Hàn hắn chung quy mà nói đáng trách hơn là đáng thương, hắn đã tự lựa chọn con đường thù hận của hắn, vậy thì nàng cũng tự lựa chọn con đường hạnh phúc của mình!
Mùa đông buốt giá đi qua, mùa xuân ấm áp sẽ đến!
…
- Phu quân, chàng có nhớ thiếp không ?
Diệp Nhi tự hỏi một mình, rồi nàng đi ra khỏi mật thất, lao nhanh về hướng đình viện của Tần Vũ.
…
Ngày đó, Tuyết Di sau khi nghe Diệp Nhi nàng đến đan các nhận Vong Tình Đan, liền đến gặp nàng.
- Ta biết là ngươi từ Tam trưởng lão Lâm gia mà nghe được Tần Vũ đã ra tay giết chết Diệp Hàn.
Chuyện này là Tuyết Di của hắn, biết được từ Nam Cung Uyển.
Nam Cung gia bởi vì gần đây thấy Tần gia phát triển nhanh chóng, hơn nữa Nam Cung Uyển Nhi sớm muộn gì cũng gả cho Tần Vũ, nên Nam Cung Uyển cũng ra sức tạo mối quan hệ giao hảo tốt đẹp giữa hai nhà.
Một là để sau này Nam Cung Uyển Nhi có gả sang đây cũng sống thoải mái một chút.
Hai là để Nam Cung Thắng sau này có tiếp quản Nam Cung thế gia cũng không phải đối mặt với cường địch như Tần gia.
- Ân, quả thật tiểu nữ nghe từ Lâm gia Tam trưởng lão.
Diệp Nhi siết chặt hai tay, đáp lời Tuyết Di.
Lời này Tuyết Di nói ra coi như gián tiếp thừa nhận chuyện này.
Ban đầu Tuyết Di cũng nghi ngờ chuyện này có phải âm mưu của Lâm gia Tam trưởng lão hay không, nhưng sau khi nàng cho người thu thập tin tức có liên quan đến sự việc ngày đó, móc nối thông tin lại với nhau, quả thật có lẽ Tần Vũ đã giết Diệp Hàn.
Tính cách của Tần Vũ, Tuyết Di nàng sao có thể không biết.
Tuyết Di thở dài nói:
- Ta chăm sóc hắn từ nhỏ, nếu như Diệp Hàn không có ác ý với hắn, hắn sẽ không ra tay.
Diệp Nhi lúc này hai mắt đã đẫm lệ, nhỏ giọng đáp lời:
- Ân, tiểu nữ hiểu.
Đoạn Tuyết Di lại nói tiếp:
- Cuộc đời này, ân ân oán oán mệt mỏi, ngươi cũng đã trải qua nhiều cực khổ rồi, cái gì buông bỏ được thì buông bỏ.
Nàng ngừng lại thở dài, rồi nói tiếp:
- Tần gia ta xưa nay không bạc đãi con cháu trong nhà, nhưng mà cũng không nương tay với kẻ thù của mình bao giờ.
Tần Vũ hắn lại càng như vậy, ngươi hiểu được bao nhiêu là thì hiểu.
Là phúc hay họa do ngươi tự chọn.
Nói xong, Tuyết Di nàng liền quay lưng bước đi, để lại Diệp Nhi thẫn thờ nhìn tuyết rơi từng mảng trắng xóa ngoài sân.
Quả thật ngày đó, sau khi biểu ca của nàng thua trong tay Tần Vũ liền sinh ra hận ý mãnh liệt với hắn, lúc đó mối thù hận đó không phải vì lo lắng cho nàng nữa, mà nàng cảm nhận được rằng mối thù hận đó là mối nhục nhã của biểu ca nàng bị Tần Vũ phế một tay trên lôi đài.
Diệp Nhi nàng cũng nhiều lần khuyên can biểu ca, nhưng mà Diệp Hàn hắn không nghe, bị thù hận che lấp ý chí, một mực đòi giết Tần Vũ, mà lúc này hắn đã là hôn phu của nàng.
Đây chẳng phải là biểu ca hắn muốn nàng trở thành góa phụ hay sao.
Nàng nhiều đêm trằn trọc, khóc nức nở, một bên là phu quân, một bên là biểu ca, tự dưng hai người bọn họ nảy sinh thù hận với nhau.
Hơn nữa Diệp Hàn biểu ca của nàng, mặc kệ nàng có khuyên can thế nào vẫn nhất quyết đòi giết chết Tần Vũ, làm nàng thật sự đau lòng không thôi.
Ở Thiên Huyền Đại Lục này, vốn dĩ rất trọng lễ tiết, thuyền theo lái gái theo chồng, lúc bấy giờ nàng đã danh chính ngôn thuận là hôn thê của Tần Vũ.
Biểu ca nàng làm vậy, khác nào đoạn đi con đường tương lai của nàng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến an nguy của Diệp gia, hắn đây là ích kỷ, nhỏ nhen chỉ nghĩ cho bản thân hắn mà thôi.
Hơn nữa, đối với biểu ca của mình, Diệp Nhi nàng đơn thuần chỉ là kính trọng và ngưỡng mộ mà thôi, nàng cũng là vì thương cảm cho hắn giai đoạn khó khăn bị gia tộc ruồng bỏ, mà quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn.
Nàng ở gia tộc Diệp gia cũng không sung sướng gì, bản thân nàng cũng bao lần bị đem ra cân nhắc, suy tính gả cho người này, người kia để mong chấn hưng gia tộc.
Diệp Nhi nàng theo lo lắng chồng chất bước vào hào môn thế gia.
Nhưng mà, ngược lại, ngay từ những ngày đầu nàng về Tần gia cho đến lúc này, nàng luôn cảm nhận sự ấm áp và che chở của Tần Vũ, cũng như không khí gia đình ở Tần gia.
Tuyết Di và phụ mẫu Tần Vũ đối với nàng rất tốt, luôn ân cần chỉ bảo nàng tu luyện, cũng không hà khắc hay chà đạp nàng, dù cho xuất thân của nàng vô cùng thấp kém.
Ngay cả lão tổ Tần gia cũng vậy, đích thân lão là ra tay giúp nàng hoàn mỹ Kim Tọa, bán thần Nguyên Anh bản mệnh mà đột phá Nguyên Anh kỳ cảnh giới.
Mặt khác, nàng cũng từ điển tịch mà biết được thể chất của mình, vốn dĩ nếu rơi vào tay của mấy tên nhị thế tổ của thế gia, hẳn nàng sẽ rất thê thảm, bởi nàng chỉ là một cái lô đỉnh song tu mà thôi.
Thậm chí có thể thê thiếp cũng không bằng, số mệnh của nàng đâu có nằm trong tay nàng.
Sống ở đây một thời gian đủ lâu, nàng mới thấy nhẹ nhõm hơn, người trong Tần gia không ai dám ăn hiếp nàng, bởi nàng là thiếu phu nhân của nhị thế tổ Tần Vũ, vô hình chung nàng muốn gì là có đó.
Hơn nữa, Tần Vũ hắn cũng không có chà đạp nàng, ngược lại còn vô cùng yêu thương và chăm sóc cho nàng.
Mặc dù hắn không nói lời hoa mỹ hay thường xuyên ghé thăm nàng, nhưng lúc nào hắn cũng cho người mang những thứ tốt nhất đến cho nàng phục dụng, nâng cao thực lực, dần dần nàng đã thật lòng yêu hắn lúc nào không hay.
Bởi vì ở đây, nàng được tự do, nàng không phải lo sợ mình sẽ phải gả cho một tên nhị thế tổ hung ác tàn bạo nào nữa.
Nàng cũng không phải lo lắng, hào môn thế gia sẽ chà đạp nàng bởi vì thể chất và xuất thân của nàng nữa.
Diệp Nhi nàng đã có Tần Vũ hắn che chở cho một kiếp này, nàng cứ như vậy cảm nhận sự hạnh phúc cho đến khi nàng nghe được hung tin.
Lòng nàng rối bời, một bên là thù giết biểu ca, một bên là tình yêu cả đời của nàng, nàng phải làm sao đây.
Vào bên trong mật thất, hai mắt nàng ngấn lệ, một đời này Diệp Nhi nàng đã quá đau khổ rồi, nếu như nàng lựa chọn con đường thù hận mà bước tiếp, nàng không biết sau khi trả thù, cuộc đời nàng sẽ đi về đâu.
Nàng trong phút cuối cùng, đã đưa ra lựa chọn, nàng không thể nào vì thù hận ích kỷ nhỏ nhen của biểu ca Diệp Hàn, mà hủy hoại đi tương lai và hạnh phúc của nàng được, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến Diệp gia.
Diệp Nhi nàng đã nhiều lần khuyên nhủ biểu ca buông bỏ thù hận, hơn nữa ngày đó, Tần gia cũng đưa cho Diệp Hàn đan dược khôi phục thương thế.
Không những thế, Tần gia còn giữ đúng lời hứa, trợ giúp Diệp gia phát triển vượt bậc ở Ô Thái thành.
Người Tần gia cũng đâu có tuyệt tình tuyệt nghĩa, làm việc không màng đến đạo lý đâu.
Nếu như Diệp Hàn hắn nghe nàng, buông bỏ thù hận, an ổn phát triển ở Ô Thái thành, lại mượn nhờ Tần Vũ, nàng tự tin có thể xin được cho Diệp Hàn hắn một suất vào thượng cổ tông môn, hoặc ít nhất là thiên cấp tông môn tu luyện, một đời oanh liệt đi lên.
Nhưng chính hắn tự tay đoạn đứt đi con đường của mình, nàng cũng không thể vì thù hận ích kỷ của biểu ca mà cũng bước lên con đường lụi tàn đó được.
Nghĩ thông suốt, nàng đã lựa chọn quên đi biểu ca của nàng, nàng có quyền tự quyết định số mệnh của nàng, nàng không thể nào chấp nhận để cho thù hận ích kỷ của biểu ca ảnh hưởng đến cả vận mệnh của nàng.
Diệp Hàn hắn chung quy mà nói đáng trách hơn là đáng thương, hắn đã tự lựa chọn con đường thù hận của hắn, vậy thì nàng cũng tự lựa chọn con đường hạnh phúc của mình!
Mùa đông buốt giá đi qua, mùa xuân ấm áp sẽ đến!
…
- Phu quân, chàng có nhớ thiếp không ?
Diệp Nhi tự hỏi một mình, rồi nàng đi ra khỏi mật thất, lao nhanh về hướng đình viện của Tần Vũ.
Danh sách chương