Anh cúi rạp dưới mép mỏm đá nhô ra ngoài vừa giúp anh thoát chết, ngó xuống con đường mòn ngoằn ngoèo hướng về ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Anh nheo mắt lại rồi xem xét kỹ lưỡng phần bên dưới, thấy nó tuy lớm chởm, nhưng rất vững chãi. Dù có chết, anh vẫn phải xuống ngôi làng đó, mà khả năng nguy hiểm là rất lớn.
Anh ép bụng vào vách đá tụt thật nhanh tới mép dốc, vung chân qua rồi trượt cả người xuống mà không để ai thấy. Hai bàn tay bám chặt vào mép đá, đôi chân đung đưa bên dưới vì không có điểm tựa, còn vết đau ở mạng sườn nhói lên đến nghẹt thở. Anh dùng mũi giày quệt chới với vào vách mỏm đá, cho đến khi nó lọt đúng điểm tựa đã nhắm từ lúc nãy.
Tì cả trọng lượng cơ thể vào vết lõm rất nông trên thân núi, anh buông bàn tay đang bám lấy mỏm đá chồi ra phía trên, rơi tự do xuống một bụi cây đã chọn làm đệm đỡ.
Thế đây, đang ở vách đá bằng phẳng, giờ bị treo lơ lửng trên triền núi thế này đây.
Con đường mòn thô sơ khúc khuỷu ở phía dưới vẫn như mời gọi, nên anh rướn người, chân mò mẫm tìm một điểm tựa khác. Anh làm được. Anh đã có linh cảm này từ trước - có thể không phải ngay mỏm đá này, cũng chưa chắc là con đường mòn này - nhưng tay và chân di chuyển đầy linh hoạt, đưa anh thấp dần xuống trên vách núi dựng đứng.
Đầu anh nhức nhối khủng khiếp, đến nỗi thấy da đầu nổi gai trong khi cục u ở sau đầu ngày càng cứng lại và sưng to lên. Một dòng máu rỉ xuống trên má như để nhắc nhở rằng còn nhiều vết thương khác nữa, nhưng anh chỉ dùng lưỡi liếm nó đi - trong miệng anh xộc lên cái vị buồn nôn của máu, mồ hôi và cát bụi.
Anh liếc qua vai, định thả tay để rơi xuống mặt đất bên dưới, nhưng cơ thể đang nhức nhối chắc sẽ không chịu nổi một cú ngã nữa. Anh tiếp tục hạ độ cao một cách từ từ, lờ đi trước những vết rách, xước và bầm dập rải rác từ đầu tới chân.
Anh thả người xuống nền đất cách mặt đất rắn chừng nửa mét, hai chiếc ủng nặng trịch cũng cản bớt phần nào chấn thương. Khi chân vừa chạm nền sỏi và bụi, anh khum mình về phía trước, trán gần chạm đất.
Mặt trời đang mọc sưởi ấm lưng anh. Rồi anh nằm ngửa ra để ánh nắng ngấm cả vào bộ ngực đang cứng đờ. Anh nghển cổ khi nghe thấy tiếng chuông reo leng keng, nhìn về ngôi làng nhỏ chạy quanh chân núi.
Anh liếm môi, ngồi vực dậy, vết thương trên đầu nhói lên làm anh phải nhắm nghiền mắt. Sau đó, anh khập khiễng theo con đường mòn đi xuống khu dân cư, thầm mong có người dưới kia sẽ biết tại sao anh lại tỉnh dậy trên một mỏm đá giữa vùng núi non hiểm trở này.
À, mà nếu có ai giúp anh biết tên mình thì càng tốt.
Trống ngực Meg O’Reilly đập thình thịch, nhưng không phải vì độ cao.
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ nhảy ra khỏi chiếc xe chở đoàn leo núi Rocky, làm Meg thốt lên, thấy mình giống hệt nhân vật hoạt hình nào đó có đôi mắt trồi ra khỏi hốc mắt. Anh chàng du khách đẹp trai có mái tóc nâu cắt ngắn cùng cơ thể hấp dẫn khiến người ta thèm rỏ dãi phớt lờ cô, cùng cả đôi mắt đang trồi ra kia nữa, trong khi mải giúp một cô gái tóc vàng chỉnh lại ba lô của mình.
Nhưng cô vẫn kịp thấy đôi lông mày nâu sậm kia nhướn cao lúc anh ta nhìn thấy Meg. Cô níu chặt lấy quai chiếc túi, quăng nó lên vai, nhìn quanh đám du khách xem có cái máy quay lén nào không, hay một người của đài truyền hình từ sau gốc cây nào đó nhảy ra rồi hét lớn, "Cô bị chộp hình rồi!"
Gabe, tay lái chiếc xe du lịch, nhảy xuống khỏi bậc cuối cùng rồi khoát tay về phía Meg, "Đây là cô Meg O’Reilly, cũng là hướng dẫn viên cho chuyến leo bộ này. Nếu có ai hối lộ cô ấy bánh bích quy rắc sô-cô-la, chắc chắn sẽ được nghe kể về chuyến leo Everest của cô ấy đấy ạ".
Tiếng trầm trồ râm ran nổi lên, tai Meg ù ù, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi, giơ bàn tay run rẩy vẫy chào nhóm người đang đứng túm tụm. Anh chàng cao to đẹp trai tách khỏi mọi người, sải bước tới gần rồi chìa bàn tay to lớn đeo găng cho Meg.
”Rất hân hạnh được gặp cô, Meg. Tôi là John Shepherd, còn đây là vợ tôi, Kayla". Anh trỏ ngón tay cái qua vai, chỉ vào cô gái tóc vàng đang mỉm cười phía sau, rồi bắt tay Meg thật chặt, đến nổi cô tưởng như xương mình nát vụn.
Meg nheo mắt rồi cũng siết lại. Cô chẳng biết thừa anh sao. Ian, giờ tự xưng là John Shepherd, chưa từng cưới cô vợ tóc vàng đẫy đà nào cả.
Anh vẫn còn là chồng cô kia mà.
"Chào mừng anh John đến với chuyến đi này. Cuộc đi bộ khá vất vả đấy. Anh đã sẵn sàng chưa?" Cô nhìn lướt qua cơ thể vạm vỡ đang treo biển vô duyên lên câu hỏi vừa rồi, sau đó mới từ từ nhìn vào mặt anh, rồi nặn ra một nụ cười niềm nở rất giả tạo.
Đáp lại, người du khách cũng cười tươi rói, đôi vai rộng bắt đầu thả lỏng. Mà việc gì phải căng thẳng, vì anh biết chẳng bao giờ cô lật tẩy anh. Chẳng phải trước giờ cô vẫn là người vợ biết điều của một tay gián điệp sao? Cho tới tận cùng ấy chứ.
"Chắc tôi trụ được, mặc dù chưa dám thử Everest bao giờ. Hẳn phải đáng nhớ lắm nhỉ!”
Ian biết quá rõ, vì họ đã gặp nhau ngay trong chuyến đi đầu tiên và cũng là duy nhất tới ngọn Everest mà Meg tham dự. Họ trở thành bạn đồng hành khi leo ngọn núi đó, cùng dựa vào nhau, rồi có cảm tình với nhau.
Megan nuốt cục tức đang chẹn trong cổ, đi lướt qua Ian rồi chào mừng những người còn lại trong đoàn - có vài đôi: một anh chàng người Đức, một cặp mẹ con, với ba người phụ nữ đi để ăn mừng ngày sinh nhật thứ bốn mươi. Tất cả, kể cả cô "vợ" Kayla của Ian, trông rất khỏe mạnh và hừng hực khí thế cho chuyến leo bộ gian khổ dài mười hai dặm, lên tận đỉnh núi.
Trong khi giải thích luật lệ của chuyến đi cho cả đoàn, Meg tranh thủ nhìn trộm Kayla, cân nhắc khuôn mặt của người phụ nữ cứng cỏi, mới toanh đang vận đồ đỏ kia. Chắc là đồng nghiệp của Ian ở Prospero, một công ty gián điệp đã chiếm hết thời gian của Ian trong cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vỏn vẹn có hai năm của họ.
Nhưng câu hỏi vẫn nhức nhối trong đầu Meg, chẳng hiểu hai người làm cái gì trong chuyến đi của cô đây?
"Có ai hỏi gì nữa không ạ?" Trừ chính Meg ra. Meg quàng nốt quai trái của chiếc ba lô lên vai rồi bấm chặt chốt ở trước bụng. Cô trả lời vài câu lặt vặt về chụp ảnh hay sơ cứu mà vẫn không khỏi xúc động vì còn nhớ như in câu trả lời trong tình cảnh nửa mê nửa tỉnh hiện nay, đúng hơn là từ khi nhìn thấy Ian trong chuyến đi này.
"Chúng ta đi mười hai dặm lên đỉnh núi, rồi sẽ bắt tàu xuống đây. Mọi người nhớ đi đúng chặng, uống thật nhiều nước dù không khí có trở lạnh. Ta sẽ dừng lại nhiều lần để chụp ảnh, nên hãy sẵn sàng ống kính để lưu lại những hình ảnh tuyệt đẹp của thác nước và dải đèo nhé".
Trong lúc một vài du khách tranh thủ uống nước và dậm chân liên tục trên nền đất lạnh, Meg bật chiếc đài thu sóng lên rồi bỏ nó vào túi áo trong. Cô tựa một vai lên cửa chiếc xe, rồi hỏi Gabe, "Anh đi thẳng về trụ sở à?"
“Ừ". Anh đáp rồi khởi động máy, "Anh về đánh một chuyến nữa, chở nhóm của Jason tới thác Cascade".
"Nhớ để đài phát thanh trong văn phòng bật nhé". Meg ngửa đầu ra sau rồi nhìn lên bầu trời buổi sáng xám xịt, "Chắc trời chưa có tuyết được ngay, nhưng đến chiều e sẽ có một hai cơn mưa rào, thời tiết giai đoạn này khó đoán lắm".
Gabe xoa xoa bàn tay đeo găng lên bánh lái, thổi phù ra một hơi đầy sương, "Nếu cần gì cứ gọi Scott nhé. Hôm nay nó cũng đi tua. Nhưng xem chừng nhóm này được đấy. Lúc đi xe anh còn bắt nhịp cho họ hát nữa".
Meg đảo mắt, "Anh lúc nào chẳng vậy. Nhưng có hát nữa cũng chẳng cứu họ được từ độ cao hơn ba nghìn mét trong khi đường đang lầy lội đâu".
"Hát thì không, nhưng em thì có. Em đã để mất ông khách nào đâu hả Meggie".
Meg cười mũi rồi đập lên cánh cửa một cái khi Gabe vừa đóng sập nó lại. Sau đó, cô quay qua nhìn Ian cùng cả nhóm người.
Vì Ian giữ bí mật rất giỏi, nên có lẽ chẳng bao giờ cô biết được anh cùng đồng nghiệp len lỏi vào đây làm gì. rất nhiên, Meg vẫn giữ một bí mật lớn nhất, mà lại không có ý định tiết lộ cho Ian, nên cũng chẳng trông chờ việc anh sẽ thú nhận với cô lý do đường đột tham gia chuyến leo bộ này.
Cô biết việc này không dính dáng đến cô, vì lúc thấy cô, anh cũng ngạc nhiên chẳng kém gì khi Meg bắt gặp anh đang kéo theo một cô vợ hờ.
Đợi cho ai nấy cất chai nước và kéo ba lô lại cân thận, Meg đi ra phía trước rồi dẫn họ lên con đường mòn. Cô quay lại, mọi người lập tức vây quanh theo hình vòng cung, nét mặt hổi hộp chờ đợi.
"Ở chặng dưới này, ta còn có đường đất để đi hàng dài, nhưng vài đoạn khác, nhất là ở trên cao kia, ta sẽ phải đi hàng một". Cô ngửa hai tay ra phía trước, "Có lẽ sẽ có mưa, hy vọng mọi người có đem theo áo mưa hay păng-sê đầy đủ rồi. Nếu ai chưa có, tôi cũng đã dự phòng vài tấm trong ba lô đấy".
Meg bắt đầu leo theo con đường mòn, cả đoàn lục tục theo sau. Lớp lá khô từ những hàng cây dương rụng xuống kêu rào rạo dưới đôi giày đặc chủng của Meg trong khi cô hít một hơi sâu cái mùi ẩm thấp của lớp đất ba-zan. Nhất định không thể để sự xuất hiện đột ngột của Ian làm hỏng chuyến đi ưa thích của cô được. Từ ngày ly thân ba năm trước, Meg chưa một lần nghe được tin tức gì từ anh, dù vẫn nhớ đến anh hàng ngày.
Làm sao cô đừng được, nhất là khi con trai Travis của họ, cứ ngày ngày lại ngước nhìn cô bằng cặp mắt màu xanh lá lấp lánh ánh vàng?
Meg rùng mình hít một luồng không khí lạnh, rồi dừng lại trước bụi cây dương. Không biết nếu Ian phát hiện ra mình còn có một đứa con trai hai tuổi, anh sẽ làm gì? Chắc anh sẽ rũ bỏ nó để quay lại chỗ địa đàng nào đó mà tiếp tục bảo vệ nhân loại. Anh đã tuyên bố rõ ràng khi họ vừa cưới nhau, và cả sau lần cô sảy mất đứa con đầu lòng, rằng không muốn có một gia đình đầy đủ.
Meg cúi xuống, nhặt vài mảnh vỏ cây lên rồi đưa cho mọi người trong khi giảng giải về những loài cây mọc dọc trên đoạn đầu chặng leo của cả nhóm. Ian và Kayla cùng chúi đầu vào một mảnh vỏ, nhưng Meg thừa biết tâm trí anh đang hoạt động liên tục, nhào nặn ra các kế hoạch, mưu kế. Cơ thể anh gần như rung lên vì một nguồn năng lượng luôn luôn vận động - điểm này đã khiến Meg không thể cưỡng nổi khi lần đầu họ gặp nhau.
Đoàn leo núi đi dặm đầu trên con đường mòn rất đều đặn. Có nhiều người vọt lên phía trước Meg, số còn lại thơ thẩn ở phía sau, làm chậm tiến độ của cả nhóm. Đây chưa phải là đoàn dễ dẫn nhất mà Meg từng phụ trách, nhưng có thể ấn tượng này là do cô đã trở nên nóng nảy và sốt ruột khi có Ian ở đó.
Anh chàng du khách người Đức luôn đi gần Meg, trút lên cô hàng tá câu hỏi bằng cái giọng lơ lớ tiếng Anh. Một cặp thì mải la cà, xem chừng chỉ hứng thú về đối phương chứ chẳng màng tới cuộc leo bộ này, nhìn có thể đoán là đôi vợ chồng mới cưới. Meg cố kìm lại sự ghen tị đang dấy lên. Hồi ở Everest, cô và Ian cũng hệt như vậy. Khung cảnh hùng vĩ xung quanh chẳng là gì so với người đang đi ngay bên cạnh mình.
Hai trong số ba người phụ nữ tổ chức sinh nhật cùng nhau cứ thúc vào bạn mình khi cô này lớn tiếng than phiền về việc có mỗi kỳ nghỉ mà trong khi lẽ ra lúc này phải lang thang ở một khu rừng cao chót vót, phải được ngồi nhâm nhi trong quán rượu sau một bữa mát-xa buổi chiều.
Meg huých cùi chỏ vào kẻ đang ca cẩm, "Rồi chị sẽ kịp về để được mát-xa, ở Colorado Springs cũng có nhiều quán rượu, e là chị không đủ sức mà đi ấy chứ. Nếu chị thích đàn ông mặc đồng phục, chỗ này còn có một trại không quân, cả một trường đào tạo không quân nữa, thế là tha hồ các anh chàng lính lai vãng tới mấy quán rượu đó nhé".
Người phụ nữ gầm lên, cong ngón tay giả vờ làm móng vuốt, hai người bạn đi cạnh cười khúc khích.
Có lẽ nhiệm vụ lần này của Ian dính dáng tới Cơ sở Không quân Schriever, dù trong tiểu đoàn Prospero đã có Buzz Richardson phụ trách phần không quân, còn Ian chuyển việc cứu trợ trên núi. Có phải Ian đang tìm cách trục vớt cái gì hay cứu ai ở vùng núi này không?
Chẳng liên quan tới cô.
Meg thả một bên quai đeo ra, "Chúng ta dừng chân tại đây một chút để nghỉ ngơi uống nước đã. Từ điểm nhìn bên kia, có thể lấy được cảnh thác nước rất đẹp. Chúng ta sẽ leo lên một đoạn đất phẳng, khoảng lưng chừng thác, để ngắm rõ hơn".
Vài du khách quây quanh mấy tảng đá đã mòn, ngồi phệt xuống rồi tu nước ừng ực. Nhiều người vứt lại ba lô rồi đi bộ ra mép của con đường mòn để nhìn thác nước ở xa được rõ hơn. Cặp vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật ngồi bóp vai cho nhau.
Meg vừa gỡ hộp nước ra khỏi chiếc túi, Ian liền rụt rè tiến tới chỗ cô, "Meg, tôi muốn hỏi cô về một loại hoa màu tím lúc nãy bọn tôi thấy trên đường đi. Tôi sẽ chỉ cho cô nhé".
Meg nuốt vội ngụm nước và bị sặc, mấy dòng rỏ xuống tận dưới cằm. Ngay cả lúc toàn con gái với nhau, Meg cũng chưa để xảy ra điều này, dù cô cũng thấy thích phong cách thể hiện đó, "Anh cứ tả xem nó trông thế nào, rồi tôi sẽ nói cho anh".
"Tôi vẫn muốn chỉ cho cô hơn. Cũng không xa đây lắm, mà tôi chưa thấy loài nào như thế trong vùng này cả". Ian nhướn mày, chừng như nghi ngờ vì thấy cô không có vẻ tha thiết biết về nhiệm vụ của anh.
Meg chỉ muốn nói thẳng rằng anh tự đi mà xem lấy, nhưng tính tò mò đã át được bản tính hiếu thắng của cô, "Được rồi, nhưng tôi không bỏ đoàn đi lâu được. Nếu ta muốn bắt kịp chuyến tàu chiều ở trên đỉnh đồi thì phải bắt đầu lên đường sớm".
Ian gật đầu, quay lưng đi lên con đường lởm chởm đá một cách nhẹ nhàng, bỏ lại các du khách khác đang uể oải phía sau, hầu hết vẫn còn thở dốc vì buổi sáng đã quá mệt. Nếu biết rõ địa hình nơi đây, chắc Ian có thể dẫn đoàn thay cô được.
Nếu anh ấy thuộc địa hình ở đây.
Họ vừa rẽ qua khúc quanh, Ian đã tóm ngay lấy tay Meg, "Cảm ơn em vì đã không để lộ hành tung của bọn anh. Anh không biết em dẫn đoàn này đi. Trên trang web là tên một anh Richard nào cơ".
Cô nuốt ực một cái, hóa ra Ian không cố tình sắp xếp để được gặp Meg, "Richard bị ốm nên em thay anh ấy".
"Cũng hơi bất ngờ, nhưng anh nói với Kayla là có thể tin tưởng em rồi".
Dù lúc đó Meg đang mặc nhiều áo, còn Ian mang găng, nhưng bàn tay anh vẫn như cái dấu sắt in hằn lên tay cô. Meg giằng ra khỏi Ian, "Chắc tên thật cô ấy cũng không phải là Kayla".
Ian nhún một vai, "Anh biết ngay em đã đoán ra rồi".
"Em cũng biết thừa ông chồng cũ sẽ chẳng chọn đi tua của em để sống lại những ngày tháng cũ đâu".
"Chồng thôi".
"Sao kia?"
"Anh vẫn là chồng em".
Meg loạng choạng lùi lại, ruột gan rối bời khi nghe anh nói. Chính cô cũng ngạc nhiên vì cảm giác trống rỗng đột ngột. Cuộc hôn nhân không mỹ mãn làm Meg rất đau khổ, mặc cho cô nghĩ mình đã hoàn toàn vượt qua. Cô còn nhận nhiều phần lỗi về mình, vì Meg đã thay đổi nhiều nguyên tắc giữa họ. Lần này gặp lại anh, thấy nụ cười nửa miệng hoàn toàn trái ngược với đôi mắt dữ dội, trong tim Meg lại xuất hiện một khoảng trống mà cô tưởng đã lấp đầy từ nhiều năm trước.
Bây giờ chỉ có thể lấp lại nó bằng một thứ: sự cáu bẳn.
Cô nghiến đôi ủng xuống nền đất rồi gồng vai lên, "Thế anh cùng cô bạn đi leo núi làm gì?"
Nụ cười trên mặt Ian vụt tắt, cặp màu nhíu lại, "Meg, em thừa biết anh không thể tiết lộ cho em được".
"Vớ vẩn, lúc nào cũng thế. Rõ ràng anh leo ngọn Rocky lần này là có chủ đích, nếu không đã đi một mình rồi. Sao anh không gọi điện rồi hỏi em có hơn không? Việc gì phải giả vờ làm du khách để lén lút chen vào đây... hả John?"
Anh đưa ngón tay lên miệng, "Em nói nhỏ thôi".
"Nếu em lật tẩy anh ngay bây giờ, ngay chỗ này thì sao?" Cô nheo mắt lại, nhìn Ian cứng họng, "Liệu có đe dọa an ninh quốc gia hay gì không?"
"Không chỉ an ninh quốc gia, mà còn cả tính mạng của em với từng du khách trong chuyến đi này nữa đấy". Anh hếch đầu lên, "Sao phải giận thế hả Meg? Chính em đề nghị kết thúc, dù chưa đòi ly dị đi nữa".
Hai má Meg đỏ bừng. Cô nghển mặt lên bầu không khí mát lạnh xung quanh, "Đó là vì anh không biết dùng lòng tin và công sức để vun đắp mối quan hệ giữa hai chúng ta đấy chứ".
"Ai bảo? Anh chẳng đã dồn hết những gì anh có cho em rồi đó sao. Anh yêu... từng yêu em bằng tất cả trái tim. Hồi em mất đứa bé..".
"Đứa bé anh không mong muốn".
"Anh có thể quen với việc có nó được".
Meg cười mũi, "Anh cao thượng ghê nhỉ!".
Anh tóm lấy vai cô, "Anh không đang thương hại ai cả, nhưng em thừa biết anh sợ có con thế nào rồi mà".
"Anh không phải bố anh đâu, Ian. Chưa bao giờ được như ông". Nỗi bực dọc âm ỉ làm nước mắt cô chực trào ra. Đáng lẽ ra cô phải cho anh biết sự thật. Cô đã không làm như anh mong đợi.
Ian nới lỏng bàn tay vừa siết chặt vai Meg, "Meg, hơn ai hết em đã chứng tỏ cho anh thấy điều đó rồi".
Cô quay mặt về phía anh, hai tay siết chặt, thấy không thể tiếp tục đi chung đường với anh được nữa, nhất là khi Ian còn mải bận rộn với việc do thám, đến nỗi ngay cả cô cũng không được tiết lộ về bí mật này.
Cô nén lại cảm giác áy náy vì đã giấu anh chuyện bé Travis. Có lẽ anh không nên biết về đứa con trai của mình.
Lúc chuyến đi kết thúc, Ian cùng Kayla có làm gì cũng không liên quan tới cô. Meg vẫn sẽ đưa họ lên đỉnh núi cùng cả đoàn, còn họ cứ thoải mái tách ra để chuyên tâm vào nhiệm vụ gián điệp của mình. Có lẽ sau đó cô có thể can đảm quyết định ly hôn sau bao nhiêu năm chần chừ mãi, rồi mới nói cho anh biết về đứa con trai.
"Thế loại hoa màu tím kia đâu?"
Mũi Ian căng ra, rồi anh bật cười. Anh bỏ tay khỏi vai cô, cúi xuống, bứt một bông hoa mọc trên nền đất. Anh nâng nó trong tay, rồi bảo, "Đây này".
"Nó có độc đấy".
Anh nghiêng bàn tay để bông hoa tuột xuống. Meg quay trở lại chỗ đoàn du khách đang nghỉ, gót giày cô nghiến lên bông hoa Ian vừa đánh rơi.
Kayla ngồi trên tảng đá, ngẩng đầu khỏi cuốn hướng dẫn rồi nhướn mày. Nếu cô ta nghi ngờ Ian đã tiết lộ về nhiệm vụ đang làm thì đúng là không hiểu anh gì cả.
Meg chỉnh lại chiếc ba lô, "Điểm dừng chân tiếp theo sẽ là chỗ đất phẳng nhìn ra thác nước, nhưng từ đây lên đó, quý vị nhớ chú ý, sẽ thấy vài cư dân nhỏ ở đây, gồm có chuột núi, sóc và vài loài gặm nhấm rất dễ thương nữa".
Meg nhẩm điểm danh lại rồi nhăn mặt, "Russ và Jeanine đâu nhỉ?" Cô búng ngón tay.
Đôi uyên ương từ lùm cây nào đó tay trong tay bước ra. Cô gái tên Jeanine tròn mắt hỏi, "Mọi người đang đợi chúng tôi ạ?"
Vài người khách cười tủm tỉm, còn Meg chỉ gật đầu, nghiến răng để ghìm lại cơn bực bội mà giờ cô mới nhận ra đó là ghen tị, "Được rồi, đã điểm danh đủ. Ta đi thôi".
Cuộc nói chuyện lén lút lúc nãy với Ian đã làm Meg lung lay. Anh không biết cô là người chịu trách nhiệm dẫn đoàn, nhưng chắc chắn anh phải biết cô làm cho công ty Du lịch Núi Rocky chứ?
Có phải anh vẫn đang tìm hiểu về cô? Chắc không phải. Vì nếu thế anh đã tỏ dấu hiệu biết mình có một đứa con rồi.
* * *
Một giờ sau, Meg dừng chân trên bậc trên cùng của chiếc cầu thang gỗ năm mươi ba bậc dẫn xuống chỗ ngắm thác nước, "Nếu mọi người không muốn mất công leo xuống rồi lại trèo lên thì cứ đợi ở đây. Chúng ta vẫn còn thêm hai giờ đồng hồ leo bộ nữa".
Meg vừa nói xong, một vài tiếng rên rỉ bắt đầu nổi lên, khiến cô tủm tỉm. Yếu như sên vậy.
Cô cùng vài nhân vật năng nổ hơn bắt đầu bước xuống thang, mặc Ian và Kayla rẽ theo hướng khác. Sau khi chỉ ra một vài đặc điểm của thác nước cũng như con sông chạy qua hẻm núi, Meg leo lên vị trí cũ rồi trả lời vài câu trong khi chờ những người khác.
Cô đang định đáp lại một câu nữa thì có tiếng thét vọng lên qua hẻm núi, chỗ thác nước đổ ào ạt xuống những mỏm đá lởm chởm, làm Meg lạnh cả người.
Cô lập tức nhìn qua một lượt đoàn du khách đang đứng tụ tập trên con đường, miệng ai nấy há hốc. Còn thiếu ai nhỉ? Cô lập tức nhận ra Ian chưa có mặt, cùng cả cô vợ hờ, hai đôi khác và anh chàng người Đức.
Lạy Trời, cầu cho đó không phải là Ian.
"Mọi người đợi đây đã". Meg lao qua đám đông rồi chạy đến bậc thang dốc dẫn xuống nền đất phẳng bên lưng thác, giày nện thùm thụp trên từng bậc gỗ, máu dồn lên trong người. Như một bầy gia súc, đoàn người cũng rầm rập chạy xuống theo.
Việc họ tảng lờ lời dặn của cô không làm Meg ngạc nhiên. Nhóm người này khá khó thuyết phục, đó là còn chưa kể sự xuất hiện của Ian cùng cô vợ giả kia nữa.
Meg vừa rẽ qua bậc cuối cùng của cầu thang thì khựng lại, một chân vẫn lơ lửng, chưa chạm đất. Những mảnh gỗ của chiếc lan can bị vỡ đang chìa ra khỏi nền đất lởm chởm, trông như những chiếc nanh nhọn hoắt. Meg nuốt khan, rồi giơ tay ra phía sau, cô ra lệnh, "Dừng lại đó".
Cô không cần ai khác đi theo, nếu đúng chuyện cô nghĩ đã xảy ra rồi.
Meg chầm chậm tiến tới hàng tay vịn trống hoác, bám vào một thanh gỗ còn nguyên rồi nhòm xuống. Bên dưới cô là dòng nước trắng xoáy tít, cùng một dải màu đỏ đung đưa trên mỏm đá bị trồi ra.
Chiếc áo bông đỏ.
Một bàn tay tóm lấy vai cô. Meg quay lại thì bắt gặp đôi mắt màu xanh dữ dội của Ian.
"Hình... hình như là Kayla. Cô ấy còn ở đó không? Thế những người khác thì sao?"
Bàn tay Ian siết chặt hơn vào da thịt cô, đến lớp áo dày cũng không làm Meg mất đi cảm giác, "Là Kayla đấy".
"Ôi, Ian, em xin lỗi". Bất chợt cô ôm lấy miệng. Meg vừa gọi tên thật của anh, chứ không phải cái tên giả John Shepherd mà anh dùng trong chuyến đi này.
Thảo nào Ian không bao giờ tâm sự bất kỳ bí mật gì với Meg.
Chỉ vài giây sau, những người còn lại trong đoàn ồ ạt chạy xuống phía sau hai ngươi, thốt lên rồi hò hét. Chắc họ nghĩ Ian đang điên lên vì người vợ nằm dưới đó gần hai chục mét, mắc vào những mỏm đá nghiệt ngã nằm rải rác dọc bờ sông. Còn Meg biết số phận của người bạn đồng hành với Ian không chỉ khiến anh đau khổ.
Anh ngó xuống cơ thể bất động của Kayla bên dưới kia, mặt đăm đăm vì phải kìm nén cảm xúc, rồi đưa một tay ôm mặt.
"Tôi sẽ gọi người". Meg rút chiếc đài ra khỏi túi rồi dùng ngay giọng chỉ huy ảnh hưởng từ Ian, "Anh cứ ở lại đây với cả đoàn. Tôi sẽ thử trèo xuống kia xem... có khi cô ấy còn sống sót sau cú ngã vừa rồi. Trước kia ở đây chưa từng xảy ra tai nạn".
Trong khi những người khác rì rầm hay khóc thút thít, Ian ngẩng đầu lên rồi khẽ kề môi anh vào tai cô.
"Đây không phải tai nạn".
Anh ép bụng vào vách đá tụt thật nhanh tới mép dốc, vung chân qua rồi trượt cả người xuống mà không để ai thấy. Hai bàn tay bám chặt vào mép đá, đôi chân đung đưa bên dưới vì không có điểm tựa, còn vết đau ở mạng sườn nhói lên đến nghẹt thở. Anh dùng mũi giày quệt chới với vào vách mỏm đá, cho đến khi nó lọt đúng điểm tựa đã nhắm từ lúc nãy.
Tì cả trọng lượng cơ thể vào vết lõm rất nông trên thân núi, anh buông bàn tay đang bám lấy mỏm đá chồi ra phía trên, rơi tự do xuống một bụi cây đã chọn làm đệm đỡ.
Thế đây, đang ở vách đá bằng phẳng, giờ bị treo lơ lửng trên triền núi thế này đây.
Con đường mòn thô sơ khúc khuỷu ở phía dưới vẫn như mời gọi, nên anh rướn người, chân mò mẫm tìm một điểm tựa khác. Anh làm được. Anh đã có linh cảm này từ trước - có thể không phải ngay mỏm đá này, cũng chưa chắc là con đường mòn này - nhưng tay và chân di chuyển đầy linh hoạt, đưa anh thấp dần xuống trên vách núi dựng đứng.
Đầu anh nhức nhối khủng khiếp, đến nỗi thấy da đầu nổi gai trong khi cục u ở sau đầu ngày càng cứng lại và sưng to lên. Một dòng máu rỉ xuống trên má như để nhắc nhở rằng còn nhiều vết thương khác nữa, nhưng anh chỉ dùng lưỡi liếm nó đi - trong miệng anh xộc lên cái vị buồn nôn của máu, mồ hôi và cát bụi.
Anh liếc qua vai, định thả tay để rơi xuống mặt đất bên dưới, nhưng cơ thể đang nhức nhối chắc sẽ không chịu nổi một cú ngã nữa. Anh tiếp tục hạ độ cao một cách từ từ, lờ đi trước những vết rách, xước và bầm dập rải rác từ đầu tới chân.
Anh thả người xuống nền đất cách mặt đất rắn chừng nửa mét, hai chiếc ủng nặng trịch cũng cản bớt phần nào chấn thương. Khi chân vừa chạm nền sỏi và bụi, anh khum mình về phía trước, trán gần chạm đất.
Mặt trời đang mọc sưởi ấm lưng anh. Rồi anh nằm ngửa ra để ánh nắng ngấm cả vào bộ ngực đang cứng đờ. Anh nghển cổ khi nghe thấy tiếng chuông reo leng keng, nhìn về ngôi làng nhỏ chạy quanh chân núi.
Anh liếm môi, ngồi vực dậy, vết thương trên đầu nhói lên làm anh phải nhắm nghiền mắt. Sau đó, anh khập khiễng theo con đường mòn đi xuống khu dân cư, thầm mong có người dưới kia sẽ biết tại sao anh lại tỉnh dậy trên một mỏm đá giữa vùng núi non hiểm trở này.
À, mà nếu có ai giúp anh biết tên mình thì càng tốt.
Trống ngực Meg O’Reilly đập thình thịch, nhưng không phải vì độ cao.
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ nhảy ra khỏi chiếc xe chở đoàn leo núi Rocky, làm Meg thốt lên, thấy mình giống hệt nhân vật hoạt hình nào đó có đôi mắt trồi ra khỏi hốc mắt. Anh chàng du khách đẹp trai có mái tóc nâu cắt ngắn cùng cơ thể hấp dẫn khiến người ta thèm rỏ dãi phớt lờ cô, cùng cả đôi mắt đang trồi ra kia nữa, trong khi mải giúp một cô gái tóc vàng chỉnh lại ba lô của mình.
Nhưng cô vẫn kịp thấy đôi lông mày nâu sậm kia nhướn cao lúc anh ta nhìn thấy Meg. Cô níu chặt lấy quai chiếc túi, quăng nó lên vai, nhìn quanh đám du khách xem có cái máy quay lén nào không, hay một người của đài truyền hình từ sau gốc cây nào đó nhảy ra rồi hét lớn, "Cô bị chộp hình rồi!"
Gabe, tay lái chiếc xe du lịch, nhảy xuống khỏi bậc cuối cùng rồi khoát tay về phía Meg, "Đây là cô Meg O’Reilly, cũng là hướng dẫn viên cho chuyến leo bộ này. Nếu có ai hối lộ cô ấy bánh bích quy rắc sô-cô-la, chắc chắn sẽ được nghe kể về chuyến leo Everest của cô ấy đấy ạ".
Tiếng trầm trồ râm ran nổi lên, tai Meg ù ù, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi, giơ bàn tay run rẩy vẫy chào nhóm người đang đứng túm tụm. Anh chàng cao to đẹp trai tách khỏi mọi người, sải bước tới gần rồi chìa bàn tay to lớn đeo găng cho Meg.
”Rất hân hạnh được gặp cô, Meg. Tôi là John Shepherd, còn đây là vợ tôi, Kayla". Anh trỏ ngón tay cái qua vai, chỉ vào cô gái tóc vàng đang mỉm cười phía sau, rồi bắt tay Meg thật chặt, đến nổi cô tưởng như xương mình nát vụn.
Meg nheo mắt rồi cũng siết lại. Cô chẳng biết thừa anh sao. Ian, giờ tự xưng là John Shepherd, chưa từng cưới cô vợ tóc vàng đẫy đà nào cả.
Anh vẫn còn là chồng cô kia mà.
"Chào mừng anh John đến với chuyến đi này. Cuộc đi bộ khá vất vả đấy. Anh đã sẵn sàng chưa?" Cô nhìn lướt qua cơ thể vạm vỡ đang treo biển vô duyên lên câu hỏi vừa rồi, sau đó mới từ từ nhìn vào mặt anh, rồi nặn ra một nụ cười niềm nở rất giả tạo.
Đáp lại, người du khách cũng cười tươi rói, đôi vai rộng bắt đầu thả lỏng. Mà việc gì phải căng thẳng, vì anh biết chẳng bao giờ cô lật tẩy anh. Chẳng phải trước giờ cô vẫn là người vợ biết điều của một tay gián điệp sao? Cho tới tận cùng ấy chứ.
"Chắc tôi trụ được, mặc dù chưa dám thử Everest bao giờ. Hẳn phải đáng nhớ lắm nhỉ!”
Ian biết quá rõ, vì họ đã gặp nhau ngay trong chuyến đi đầu tiên và cũng là duy nhất tới ngọn Everest mà Meg tham dự. Họ trở thành bạn đồng hành khi leo ngọn núi đó, cùng dựa vào nhau, rồi có cảm tình với nhau.
Megan nuốt cục tức đang chẹn trong cổ, đi lướt qua Ian rồi chào mừng những người còn lại trong đoàn - có vài đôi: một anh chàng người Đức, một cặp mẹ con, với ba người phụ nữ đi để ăn mừng ngày sinh nhật thứ bốn mươi. Tất cả, kể cả cô "vợ" Kayla của Ian, trông rất khỏe mạnh và hừng hực khí thế cho chuyến leo bộ gian khổ dài mười hai dặm, lên tận đỉnh núi.
Trong khi giải thích luật lệ của chuyến đi cho cả đoàn, Meg tranh thủ nhìn trộm Kayla, cân nhắc khuôn mặt của người phụ nữ cứng cỏi, mới toanh đang vận đồ đỏ kia. Chắc là đồng nghiệp của Ian ở Prospero, một công ty gián điệp đã chiếm hết thời gian của Ian trong cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vỏn vẹn có hai năm của họ.
Nhưng câu hỏi vẫn nhức nhối trong đầu Meg, chẳng hiểu hai người làm cái gì trong chuyến đi của cô đây?
"Có ai hỏi gì nữa không ạ?" Trừ chính Meg ra. Meg quàng nốt quai trái của chiếc ba lô lên vai rồi bấm chặt chốt ở trước bụng. Cô trả lời vài câu lặt vặt về chụp ảnh hay sơ cứu mà vẫn không khỏi xúc động vì còn nhớ như in câu trả lời trong tình cảnh nửa mê nửa tỉnh hiện nay, đúng hơn là từ khi nhìn thấy Ian trong chuyến đi này.
"Chúng ta đi mười hai dặm lên đỉnh núi, rồi sẽ bắt tàu xuống đây. Mọi người nhớ đi đúng chặng, uống thật nhiều nước dù không khí có trở lạnh. Ta sẽ dừng lại nhiều lần để chụp ảnh, nên hãy sẵn sàng ống kính để lưu lại những hình ảnh tuyệt đẹp của thác nước và dải đèo nhé".
Trong lúc một vài du khách tranh thủ uống nước và dậm chân liên tục trên nền đất lạnh, Meg bật chiếc đài thu sóng lên rồi bỏ nó vào túi áo trong. Cô tựa một vai lên cửa chiếc xe, rồi hỏi Gabe, "Anh đi thẳng về trụ sở à?"
“Ừ". Anh đáp rồi khởi động máy, "Anh về đánh một chuyến nữa, chở nhóm của Jason tới thác Cascade".
"Nhớ để đài phát thanh trong văn phòng bật nhé". Meg ngửa đầu ra sau rồi nhìn lên bầu trời buổi sáng xám xịt, "Chắc trời chưa có tuyết được ngay, nhưng đến chiều e sẽ có một hai cơn mưa rào, thời tiết giai đoạn này khó đoán lắm".
Gabe xoa xoa bàn tay đeo găng lên bánh lái, thổi phù ra một hơi đầy sương, "Nếu cần gì cứ gọi Scott nhé. Hôm nay nó cũng đi tua. Nhưng xem chừng nhóm này được đấy. Lúc đi xe anh còn bắt nhịp cho họ hát nữa".
Meg đảo mắt, "Anh lúc nào chẳng vậy. Nhưng có hát nữa cũng chẳng cứu họ được từ độ cao hơn ba nghìn mét trong khi đường đang lầy lội đâu".
"Hát thì không, nhưng em thì có. Em đã để mất ông khách nào đâu hả Meggie".
Meg cười mũi rồi đập lên cánh cửa một cái khi Gabe vừa đóng sập nó lại. Sau đó, cô quay qua nhìn Ian cùng cả nhóm người.
Vì Ian giữ bí mật rất giỏi, nên có lẽ chẳng bao giờ cô biết được anh cùng đồng nghiệp len lỏi vào đây làm gì. rất nhiên, Meg vẫn giữ một bí mật lớn nhất, mà lại không có ý định tiết lộ cho Ian, nên cũng chẳng trông chờ việc anh sẽ thú nhận với cô lý do đường đột tham gia chuyến leo bộ này.
Cô biết việc này không dính dáng đến cô, vì lúc thấy cô, anh cũng ngạc nhiên chẳng kém gì khi Meg bắt gặp anh đang kéo theo một cô vợ hờ.
Đợi cho ai nấy cất chai nước và kéo ba lô lại cân thận, Meg đi ra phía trước rồi dẫn họ lên con đường mòn. Cô quay lại, mọi người lập tức vây quanh theo hình vòng cung, nét mặt hổi hộp chờ đợi.
"Ở chặng dưới này, ta còn có đường đất để đi hàng dài, nhưng vài đoạn khác, nhất là ở trên cao kia, ta sẽ phải đi hàng một". Cô ngửa hai tay ra phía trước, "Có lẽ sẽ có mưa, hy vọng mọi người có đem theo áo mưa hay păng-sê đầy đủ rồi. Nếu ai chưa có, tôi cũng đã dự phòng vài tấm trong ba lô đấy".
Meg bắt đầu leo theo con đường mòn, cả đoàn lục tục theo sau. Lớp lá khô từ những hàng cây dương rụng xuống kêu rào rạo dưới đôi giày đặc chủng của Meg trong khi cô hít một hơi sâu cái mùi ẩm thấp của lớp đất ba-zan. Nhất định không thể để sự xuất hiện đột ngột của Ian làm hỏng chuyến đi ưa thích của cô được. Từ ngày ly thân ba năm trước, Meg chưa một lần nghe được tin tức gì từ anh, dù vẫn nhớ đến anh hàng ngày.
Làm sao cô đừng được, nhất là khi con trai Travis của họ, cứ ngày ngày lại ngước nhìn cô bằng cặp mắt màu xanh lá lấp lánh ánh vàng?
Meg rùng mình hít một luồng không khí lạnh, rồi dừng lại trước bụi cây dương. Không biết nếu Ian phát hiện ra mình còn có một đứa con trai hai tuổi, anh sẽ làm gì? Chắc anh sẽ rũ bỏ nó để quay lại chỗ địa đàng nào đó mà tiếp tục bảo vệ nhân loại. Anh đã tuyên bố rõ ràng khi họ vừa cưới nhau, và cả sau lần cô sảy mất đứa con đầu lòng, rằng không muốn có một gia đình đầy đủ.
Meg cúi xuống, nhặt vài mảnh vỏ cây lên rồi đưa cho mọi người trong khi giảng giải về những loài cây mọc dọc trên đoạn đầu chặng leo của cả nhóm. Ian và Kayla cùng chúi đầu vào một mảnh vỏ, nhưng Meg thừa biết tâm trí anh đang hoạt động liên tục, nhào nặn ra các kế hoạch, mưu kế. Cơ thể anh gần như rung lên vì một nguồn năng lượng luôn luôn vận động - điểm này đã khiến Meg không thể cưỡng nổi khi lần đầu họ gặp nhau.
Đoàn leo núi đi dặm đầu trên con đường mòn rất đều đặn. Có nhiều người vọt lên phía trước Meg, số còn lại thơ thẩn ở phía sau, làm chậm tiến độ của cả nhóm. Đây chưa phải là đoàn dễ dẫn nhất mà Meg từng phụ trách, nhưng có thể ấn tượng này là do cô đã trở nên nóng nảy và sốt ruột khi có Ian ở đó.
Anh chàng du khách người Đức luôn đi gần Meg, trút lên cô hàng tá câu hỏi bằng cái giọng lơ lớ tiếng Anh. Một cặp thì mải la cà, xem chừng chỉ hứng thú về đối phương chứ chẳng màng tới cuộc leo bộ này, nhìn có thể đoán là đôi vợ chồng mới cưới. Meg cố kìm lại sự ghen tị đang dấy lên. Hồi ở Everest, cô và Ian cũng hệt như vậy. Khung cảnh hùng vĩ xung quanh chẳng là gì so với người đang đi ngay bên cạnh mình.
Hai trong số ba người phụ nữ tổ chức sinh nhật cùng nhau cứ thúc vào bạn mình khi cô này lớn tiếng than phiền về việc có mỗi kỳ nghỉ mà trong khi lẽ ra lúc này phải lang thang ở một khu rừng cao chót vót, phải được ngồi nhâm nhi trong quán rượu sau một bữa mát-xa buổi chiều.
Meg huých cùi chỏ vào kẻ đang ca cẩm, "Rồi chị sẽ kịp về để được mát-xa, ở Colorado Springs cũng có nhiều quán rượu, e là chị không đủ sức mà đi ấy chứ. Nếu chị thích đàn ông mặc đồng phục, chỗ này còn có một trại không quân, cả một trường đào tạo không quân nữa, thế là tha hồ các anh chàng lính lai vãng tới mấy quán rượu đó nhé".
Người phụ nữ gầm lên, cong ngón tay giả vờ làm móng vuốt, hai người bạn đi cạnh cười khúc khích.
Có lẽ nhiệm vụ lần này của Ian dính dáng tới Cơ sở Không quân Schriever, dù trong tiểu đoàn Prospero đã có Buzz Richardson phụ trách phần không quân, còn Ian chuyển việc cứu trợ trên núi. Có phải Ian đang tìm cách trục vớt cái gì hay cứu ai ở vùng núi này không?
Chẳng liên quan tới cô.
Meg thả một bên quai đeo ra, "Chúng ta dừng chân tại đây một chút để nghỉ ngơi uống nước đã. Từ điểm nhìn bên kia, có thể lấy được cảnh thác nước rất đẹp. Chúng ta sẽ leo lên một đoạn đất phẳng, khoảng lưng chừng thác, để ngắm rõ hơn".
Vài du khách quây quanh mấy tảng đá đã mòn, ngồi phệt xuống rồi tu nước ừng ực. Nhiều người vứt lại ba lô rồi đi bộ ra mép của con đường mòn để nhìn thác nước ở xa được rõ hơn. Cặp vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật ngồi bóp vai cho nhau.
Meg vừa gỡ hộp nước ra khỏi chiếc túi, Ian liền rụt rè tiến tới chỗ cô, "Meg, tôi muốn hỏi cô về một loại hoa màu tím lúc nãy bọn tôi thấy trên đường đi. Tôi sẽ chỉ cho cô nhé".
Meg nuốt vội ngụm nước và bị sặc, mấy dòng rỏ xuống tận dưới cằm. Ngay cả lúc toàn con gái với nhau, Meg cũng chưa để xảy ra điều này, dù cô cũng thấy thích phong cách thể hiện đó, "Anh cứ tả xem nó trông thế nào, rồi tôi sẽ nói cho anh".
"Tôi vẫn muốn chỉ cho cô hơn. Cũng không xa đây lắm, mà tôi chưa thấy loài nào như thế trong vùng này cả". Ian nhướn mày, chừng như nghi ngờ vì thấy cô không có vẻ tha thiết biết về nhiệm vụ của anh.
Meg chỉ muốn nói thẳng rằng anh tự đi mà xem lấy, nhưng tính tò mò đã át được bản tính hiếu thắng của cô, "Được rồi, nhưng tôi không bỏ đoàn đi lâu được. Nếu ta muốn bắt kịp chuyến tàu chiều ở trên đỉnh đồi thì phải bắt đầu lên đường sớm".
Ian gật đầu, quay lưng đi lên con đường lởm chởm đá một cách nhẹ nhàng, bỏ lại các du khách khác đang uể oải phía sau, hầu hết vẫn còn thở dốc vì buổi sáng đã quá mệt. Nếu biết rõ địa hình nơi đây, chắc Ian có thể dẫn đoàn thay cô được.
Nếu anh ấy thuộc địa hình ở đây.
Họ vừa rẽ qua khúc quanh, Ian đã tóm ngay lấy tay Meg, "Cảm ơn em vì đã không để lộ hành tung của bọn anh. Anh không biết em dẫn đoàn này đi. Trên trang web là tên một anh Richard nào cơ".
Cô nuốt ực một cái, hóa ra Ian không cố tình sắp xếp để được gặp Meg, "Richard bị ốm nên em thay anh ấy".
"Cũng hơi bất ngờ, nhưng anh nói với Kayla là có thể tin tưởng em rồi".
Dù lúc đó Meg đang mặc nhiều áo, còn Ian mang găng, nhưng bàn tay anh vẫn như cái dấu sắt in hằn lên tay cô. Meg giằng ra khỏi Ian, "Chắc tên thật cô ấy cũng không phải là Kayla".
Ian nhún một vai, "Anh biết ngay em đã đoán ra rồi".
"Em cũng biết thừa ông chồng cũ sẽ chẳng chọn đi tua của em để sống lại những ngày tháng cũ đâu".
"Chồng thôi".
"Sao kia?"
"Anh vẫn là chồng em".
Meg loạng choạng lùi lại, ruột gan rối bời khi nghe anh nói. Chính cô cũng ngạc nhiên vì cảm giác trống rỗng đột ngột. Cuộc hôn nhân không mỹ mãn làm Meg rất đau khổ, mặc cho cô nghĩ mình đã hoàn toàn vượt qua. Cô còn nhận nhiều phần lỗi về mình, vì Meg đã thay đổi nhiều nguyên tắc giữa họ. Lần này gặp lại anh, thấy nụ cười nửa miệng hoàn toàn trái ngược với đôi mắt dữ dội, trong tim Meg lại xuất hiện một khoảng trống mà cô tưởng đã lấp đầy từ nhiều năm trước.
Bây giờ chỉ có thể lấp lại nó bằng một thứ: sự cáu bẳn.
Cô nghiến đôi ủng xuống nền đất rồi gồng vai lên, "Thế anh cùng cô bạn đi leo núi làm gì?"
Nụ cười trên mặt Ian vụt tắt, cặp màu nhíu lại, "Meg, em thừa biết anh không thể tiết lộ cho em được".
"Vớ vẩn, lúc nào cũng thế. Rõ ràng anh leo ngọn Rocky lần này là có chủ đích, nếu không đã đi một mình rồi. Sao anh không gọi điện rồi hỏi em có hơn không? Việc gì phải giả vờ làm du khách để lén lút chen vào đây... hả John?"
Anh đưa ngón tay lên miệng, "Em nói nhỏ thôi".
"Nếu em lật tẩy anh ngay bây giờ, ngay chỗ này thì sao?" Cô nheo mắt lại, nhìn Ian cứng họng, "Liệu có đe dọa an ninh quốc gia hay gì không?"
"Không chỉ an ninh quốc gia, mà còn cả tính mạng của em với từng du khách trong chuyến đi này nữa đấy". Anh hếch đầu lên, "Sao phải giận thế hả Meg? Chính em đề nghị kết thúc, dù chưa đòi ly dị đi nữa".
Hai má Meg đỏ bừng. Cô nghển mặt lên bầu không khí mát lạnh xung quanh, "Đó là vì anh không biết dùng lòng tin và công sức để vun đắp mối quan hệ giữa hai chúng ta đấy chứ".
"Ai bảo? Anh chẳng đã dồn hết những gì anh có cho em rồi đó sao. Anh yêu... từng yêu em bằng tất cả trái tim. Hồi em mất đứa bé..".
"Đứa bé anh không mong muốn".
"Anh có thể quen với việc có nó được".
Meg cười mũi, "Anh cao thượng ghê nhỉ!".
Anh tóm lấy vai cô, "Anh không đang thương hại ai cả, nhưng em thừa biết anh sợ có con thế nào rồi mà".
"Anh không phải bố anh đâu, Ian. Chưa bao giờ được như ông". Nỗi bực dọc âm ỉ làm nước mắt cô chực trào ra. Đáng lẽ ra cô phải cho anh biết sự thật. Cô đã không làm như anh mong đợi.
Ian nới lỏng bàn tay vừa siết chặt vai Meg, "Meg, hơn ai hết em đã chứng tỏ cho anh thấy điều đó rồi".
Cô quay mặt về phía anh, hai tay siết chặt, thấy không thể tiếp tục đi chung đường với anh được nữa, nhất là khi Ian còn mải bận rộn với việc do thám, đến nỗi ngay cả cô cũng không được tiết lộ về bí mật này.
Cô nén lại cảm giác áy náy vì đã giấu anh chuyện bé Travis. Có lẽ anh không nên biết về đứa con trai của mình.
Lúc chuyến đi kết thúc, Ian cùng Kayla có làm gì cũng không liên quan tới cô. Meg vẫn sẽ đưa họ lên đỉnh núi cùng cả đoàn, còn họ cứ thoải mái tách ra để chuyên tâm vào nhiệm vụ gián điệp của mình. Có lẽ sau đó cô có thể can đảm quyết định ly hôn sau bao nhiêu năm chần chừ mãi, rồi mới nói cho anh biết về đứa con trai.
"Thế loại hoa màu tím kia đâu?"
Mũi Ian căng ra, rồi anh bật cười. Anh bỏ tay khỏi vai cô, cúi xuống, bứt một bông hoa mọc trên nền đất. Anh nâng nó trong tay, rồi bảo, "Đây này".
"Nó có độc đấy".
Anh nghiêng bàn tay để bông hoa tuột xuống. Meg quay trở lại chỗ đoàn du khách đang nghỉ, gót giày cô nghiến lên bông hoa Ian vừa đánh rơi.
Kayla ngồi trên tảng đá, ngẩng đầu khỏi cuốn hướng dẫn rồi nhướn mày. Nếu cô ta nghi ngờ Ian đã tiết lộ về nhiệm vụ đang làm thì đúng là không hiểu anh gì cả.
Meg chỉnh lại chiếc ba lô, "Điểm dừng chân tiếp theo sẽ là chỗ đất phẳng nhìn ra thác nước, nhưng từ đây lên đó, quý vị nhớ chú ý, sẽ thấy vài cư dân nhỏ ở đây, gồm có chuột núi, sóc và vài loài gặm nhấm rất dễ thương nữa".
Meg nhẩm điểm danh lại rồi nhăn mặt, "Russ và Jeanine đâu nhỉ?" Cô búng ngón tay.
Đôi uyên ương từ lùm cây nào đó tay trong tay bước ra. Cô gái tên Jeanine tròn mắt hỏi, "Mọi người đang đợi chúng tôi ạ?"
Vài người khách cười tủm tỉm, còn Meg chỉ gật đầu, nghiến răng để ghìm lại cơn bực bội mà giờ cô mới nhận ra đó là ghen tị, "Được rồi, đã điểm danh đủ. Ta đi thôi".
Cuộc nói chuyện lén lút lúc nãy với Ian đã làm Meg lung lay. Anh không biết cô là người chịu trách nhiệm dẫn đoàn, nhưng chắc chắn anh phải biết cô làm cho công ty Du lịch Núi Rocky chứ?
Có phải anh vẫn đang tìm hiểu về cô? Chắc không phải. Vì nếu thế anh đã tỏ dấu hiệu biết mình có một đứa con rồi.
* * *
Một giờ sau, Meg dừng chân trên bậc trên cùng của chiếc cầu thang gỗ năm mươi ba bậc dẫn xuống chỗ ngắm thác nước, "Nếu mọi người không muốn mất công leo xuống rồi lại trèo lên thì cứ đợi ở đây. Chúng ta vẫn còn thêm hai giờ đồng hồ leo bộ nữa".
Meg vừa nói xong, một vài tiếng rên rỉ bắt đầu nổi lên, khiến cô tủm tỉm. Yếu như sên vậy.
Cô cùng vài nhân vật năng nổ hơn bắt đầu bước xuống thang, mặc Ian và Kayla rẽ theo hướng khác. Sau khi chỉ ra một vài đặc điểm của thác nước cũng như con sông chạy qua hẻm núi, Meg leo lên vị trí cũ rồi trả lời vài câu trong khi chờ những người khác.
Cô đang định đáp lại một câu nữa thì có tiếng thét vọng lên qua hẻm núi, chỗ thác nước đổ ào ạt xuống những mỏm đá lởm chởm, làm Meg lạnh cả người.
Cô lập tức nhìn qua một lượt đoàn du khách đang đứng tụ tập trên con đường, miệng ai nấy há hốc. Còn thiếu ai nhỉ? Cô lập tức nhận ra Ian chưa có mặt, cùng cả cô vợ hờ, hai đôi khác và anh chàng người Đức.
Lạy Trời, cầu cho đó không phải là Ian.
"Mọi người đợi đây đã". Meg lao qua đám đông rồi chạy đến bậc thang dốc dẫn xuống nền đất phẳng bên lưng thác, giày nện thùm thụp trên từng bậc gỗ, máu dồn lên trong người. Như một bầy gia súc, đoàn người cũng rầm rập chạy xuống theo.
Việc họ tảng lờ lời dặn của cô không làm Meg ngạc nhiên. Nhóm người này khá khó thuyết phục, đó là còn chưa kể sự xuất hiện của Ian cùng cô vợ giả kia nữa.
Meg vừa rẽ qua bậc cuối cùng của cầu thang thì khựng lại, một chân vẫn lơ lửng, chưa chạm đất. Những mảnh gỗ của chiếc lan can bị vỡ đang chìa ra khỏi nền đất lởm chởm, trông như những chiếc nanh nhọn hoắt. Meg nuốt khan, rồi giơ tay ra phía sau, cô ra lệnh, "Dừng lại đó".
Cô không cần ai khác đi theo, nếu đúng chuyện cô nghĩ đã xảy ra rồi.
Meg chầm chậm tiến tới hàng tay vịn trống hoác, bám vào một thanh gỗ còn nguyên rồi nhòm xuống. Bên dưới cô là dòng nước trắng xoáy tít, cùng một dải màu đỏ đung đưa trên mỏm đá bị trồi ra.
Chiếc áo bông đỏ.
Một bàn tay tóm lấy vai cô. Meg quay lại thì bắt gặp đôi mắt màu xanh dữ dội của Ian.
"Hình... hình như là Kayla. Cô ấy còn ở đó không? Thế những người khác thì sao?"
Bàn tay Ian siết chặt hơn vào da thịt cô, đến lớp áo dày cũng không làm Meg mất đi cảm giác, "Là Kayla đấy".
"Ôi, Ian, em xin lỗi". Bất chợt cô ôm lấy miệng. Meg vừa gọi tên thật của anh, chứ không phải cái tên giả John Shepherd mà anh dùng trong chuyến đi này.
Thảo nào Ian không bao giờ tâm sự bất kỳ bí mật gì với Meg.
Chỉ vài giây sau, những người còn lại trong đoàn ồ ạt chạy xuống phía sau hai ngươi, thốt lên rồi hò hét. Chắc họ nghĩ Ian đang điên lên vì người vợ nằm dưới đó gần hai chục mét, mắc vào những mỏm đá nghiệt ngã nằm rải rác dọc bờ sông. Còn Meg biết số phận của người bạn đồng hành với Ian không chỉ khiến anh đau khổ.
Anh ngó xuống cơ thể bất động của Kayla bên dưới kia, mặt đăm đăm vì phải kìm nén cảm xúc, rồi đưa một tay ôm mặt.
"Tôi sẽ gọi người". Meg rút chiếc đài ra khỏi túi rồi dùng ngay giọng chỉ huy ảnh hưởng từ Ian, "Anh cứ ở lại đây với cả đoàn. Tôi sẽ thử trèo xuống kia xem... có khi cô ấy còn sống sót sau cú ngã vừa rồi. Trước kia ở đây chưa từng xảy ra tai nạn".
Trong khi những người khác rì rầm hay khóc thút thít, Ian ngẩng đầu lên rồi khẽ kề môi anh vào tai cô.
"Đây không phải tai nạn".
Danh sách chương