Phòng Dã Trạch nhìn Lục Chinh, ngay lập tức ngồi bệt xuống đất.
Anh ta ngồi ở đó nhìn vợ, rồi lại nhìn con gái, hệt như một cái máy bị rút mất dây cót.
Vân Miểu vẫn luôn lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt anh ta, con người biết nói dối nhưng biểu cảm thì không. Nỗi đau của Phòng Dã Trạch là thật, không phải là giả tạo.
Lục Chinh cụp mắt nói: “Trên da của họ xuất hiện màu đỏ hồng không cùng mức độ, trước mắt nghi ngờ bị trúng độc oxit cacbon ở trong xe, nhưng vẫn phải để pháp y tiến hành giám định.”
Phòng Dã Trạch khó tin nhìn anh, nói thì thầm: “Trúng độc oxit cacbon…”
Mùa hè thời tiết nóng nực, rất nhiều người thích đóng cửa sổ xe lại để mở máy lạnh. Xe đang lái còn đỡ, nhưng khi xe tắt máy, không tắt điều hòa, động cơ nằm ở trạng thái chạy chậm, sẽ sản sinh ra lượng lớn oxit cacbon.
Khí thải chỉ có thể trao đổi với không khí trong máy lạnh, oxit cacbon trong không gian đóng kín sẽ được tích lũy nhanh chóng, dẫn đến trúng độc.
Nhưng vấn đề này căn bản chỉ xảy ra ở xe cũ đã sử dụng nhiều năm, lượng oxit cacbon sản sinh của xe cũ gấp xe mới mười mấy lần.
Lục Chinh hỏi: “Xe mua vào năm nào?”
Trong mắt Phòng Dã Trạch vẫn là nỗi đau khổ không cách nào che giấu được: “Năm ngoái…”
Vậy vẫn tính là xe mới, lại là Mercedes Benz, tỷ lệ bản thân chiếc xe sản sinh ra lượng lớn oxit cacbon như vậy rất nhỏ.
Lục Chinh đi tới chỗ chiếc xe đã bị đụng đến biến dạng kia, đi một vòng, giả vờ vô tình hỏi: “Mấy người làm ngành livestream này bao lâu rồi?”
Phòng Dã Trạch: “Từ lúc kết hôn đến bây giờ vẫn làm nó… Nhà vợ tôi có mở xưởng quần áo, chúng tôi giúp bố vợ bán quần áo. Hai năm gần đây ngành livestream rất hot, chúng tôi vừa hay đuổi kịp cơn sốt này.”
Lục Chinh phát hiện, mặc dù chiếc xe đã biến dạng nhưng đồ đạc trong xe đều rất sạch sẽ, trên vô lăng có trang trí một vòng đá lấp lánh, bệ để đồ dưới tấm kính chắn gió cố định một cặp vật trang trí đáng yêu.
Chắc xe này là phụ nữ thường lái.
Lục Chinh kiểm tra tủ đề đồ trong xe, bên trong có để khăn giấy, giấy ướt, còn cả một số đồ ăn vặt cho trẻ con.
Ghế lái phụ có để một túi nhựa, bên trong có đựng đồ bơi của người lớn và trẻ nhỏ, quần áo đều khô ráo, trông dáng vẻ thì người phụ nữ muốn dẫn con gái đi bơi.
Ghế sau có để một chiếc ghế an toàn và một đống đồ chơi, còn cả mấy tập tranh vẽ được lật ra nhiều lần.
Lục Chinh: “Thường ngày anh sẽ lái chiếc xe này chứ?”
Phòng Dã Trạch lắc đầu: “Tôi lái một chiếc xe khác, ban ngày chúng tôi phải thay phiên nhau chuẩn bị hàng hóa, livestream. Buổi tối, vợ tôi về nhà chăm sóc con gái, một mình tôi livestream đến mười một giờ tối thì về nhà, không cách nào đi chung xe được.”
Lục Chinh gật đầu, Phòng Dã Trạch không nói dối, trong xe gần như không tìm thấy đồ dùng của đàn ông.
Xe dùng cố định, cũng có nghĩa là cố định đối tượng mục tiêu.
“Anh livestream ở chỗ nào?” Lục Chinh hỏi.
“Xưởng gia công Kiểu Bắc…”
Bọn họ thuộc kiểu livestream bán hàng điển hình, không có cửa hàng trung gian, giá cả cũng thấp hơn những chỗ khác, điều quan trọng nằm ở số lượng đơn hàng.
Lục Chinh: “Nhà anh ở Thành Nam?”
Phòng Dã Trạch gật đầu.
“Xưởng gia công có hầm xe không?”
Phòng Dã Trạch: “Có.”
Lục Chinh hơi híp mắt, bên trong hầm gửi xe đông ấm hè mát, cũng không cần thiết phải sử dụng máy lạnh trước khi lái xe, vậy oxit cacbon ở đâu ra?
Lục Chinh đút một tay vào túi, đi ra phần đuôi xe.
Anh mở cốp xe ra, bên trong có để một phao cứu hộ và phao thiên nga màu hồng mà trẻ con dùng để nghịch nước, hai chiếc phao đều chưa bơm hơi, khô ran đặt ở sau cốp xe.
Hai món đồ này đều có thể dùng để chứa chất khí, rốt cuộc chứa không khí hay chứa oxit cacbon. Nhìn bề ngoài rất khó phân biệt, cho dù bị rò hơi thì oxit cacbon không màu không mùi cũng không thể phát giác ra được.
Suy nghĩ của Vân Miểu không hẹn mà lại trùng với Lục Chinh: “Hôm nay hai người họ định đi bơi?”
Phòng Dã Trạch: “Ừ, vợ tôi nói… Đi bơi để giảm cân.”
Vân Miểu: “Tại sao những thứ này không bơm hơi trước rồi mang theo?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phòng Dã Trạch: “Nhà chúng tôi không có máy bơm, bình thường đều mang đến hồ bơi để bơm.”
Vân Miểu: “Cô ấy thường xuyên đi?”
Phòng Dã Trạch: “Một tuần ba lần.”
Lục Chinh quay đầu nhìn Lý Hải Thụy một cái: “Lão Lý, chỗ anh có đồ bơm không?”
Lý Hải Thụy: “Không có, tôi sang cửa hàng sửa xe hơi sát vách tìm cho cậu.”
Lý Hải Thụy quay về rất nhanh, Lục Chinh bơm phao cứu hộ kia, kiểm tra độ kín khí của nó. Phao cứu hộ và phao thiên nga đều không bị hở khí, sau khi dùng sức rút cái nút ra, không khí bên trong từ từ bay ra.
Phao thiên nga kia anh mới thử qua, nếu dùng đồ bơm bình thường, ít nhất phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Nếu bơm hơi xong mới ra ngoài, không cần thiết phải xì hơi trên đường đi.
Một lát sau, người của bộ phận kỹ thuật nhanh chóng đến hiện trường, Lục Chinh gật đầu với họ một cái.
Kết quả giám định pháp y giống như Lục Chinh nghĩ: “Nguyên nhân chết là trúng độc oxit cacbon.”
Phòng Dã Trạch: “Oxit cacbon trong xe ở đâu ra?”
Pháp y bị hỏi khó.
Lục Chinh: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định.”
Lý Hải Thụy: “Cậu nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, mười mấy năm trước, vào mùa đông thường xuyên có người sưởi ấm trong động cơ điêzen. Sau một đêm thì tử vong, đều là trúng độc oxit cacbon.”
Lưu Vũ: “Xe xảy ra vấn đề rồi à?”
Phòng Dã Trạch vừa nghe thấy, lập tức nhờ Lục Chinh giúp đỡ kiểm tra chiếc xe.
Xe bị đụng hỏng, điều tra ra có vấn đề cũng không nhất định có thể làm chứng cứ kết án.
Được sự đồng ý của Phòng Dã Trạch, bọn họ kiểm tra điện thoại của Đinh Diễm, chỉ có một cuộc điện thoại lúc năm giờ mười phút Phùng Dã Trạch gọi cho cô ấy, ngắn ngủi mấy chục giây.
Bộ phận kỹ thuật thu thập tất cả dấu vân tay có trong xe, trên tất cả đồ vật chỉ thu thập được dấu vân tay của hai mẹ con, không còn người thứ ba.
Tất cả chứng cứ đều nói rõ đây là một tai nạn ngoài ý muốn, vì mùa hè nên chỉ số oxit cacbon trong xe vượt mức.
Sự việc tạm thời dừng lại, phía cảnh sát giao thông cũng tiến hành các trình tự tiếp theo.
Nhóm người Lục Chinh nhanh chóng ra khỏi đội cảnh sát giao thông.
Trời đã tối sầm, một vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời.
Hà Tư Nghiên thở dài: “Tâm trạng tốt của tôi tối nay mất sạch rồi.” Bé gái xinh đẹp biết mấy, giờ lại nằm im ở đó, ít nhiều cũng khiến người ta khó chịu trong lòng.
Lưu Vũ vỗ mạnh một cái lên vai cô ấy: “Chuyện to tát gì chứ, thì tìm lại tâm trạng thôi. Nguyên liệu ăn lẩu còn một đống, nước lẩu cũng đóng gói về rồi, đi nhà cô nấu ăn.”
Hà Tư Nghiên: “Nhà tôi đang sửa, anh đi chắc chỉ có thể ăn bụi thôi.”
Lục Chinh và Lưu Vũ đều là người không nấu ăn, đến cả nồi hai ngăn dùng để nấu lẩu cũng không có.
Vân Miểu: “Hay là đến nhà tôi?”
Hà Tư Nghiên vừa nghe thấy thì mắt sáng bừng lên: “Vậy thì còn gì bằng nữa, chị Kha, cuối cùng em sắp được trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi tụ họp của các cô gái công sở rồi.”
Cả đội trong án chỉ mình cô ấy là con gái, ngay cả việc dạo phố mua quần áo cũng không tìm được đối tượng để tham khảo.
Vân Miểu mỉm cười, Hà Tư Nghiên đã khoác lấy tay của Vân Miểu.
Lục Chinh cho một tay vào túi, lông mày khẽ cử động: “Đi cũng được, ăn xong thì tự mình rửa chén.”
Lưu Vũ: “Lão đại, anh yên tâm đi, việc bẩn thỉu vất vả này cứ để tôi lo.”
Vân Miểu nở một nụ cười.
Lục Chinh rất tự nhiên nắm lấy tay trái của Vân Miểu.
Lưu Vũ đi theo phía sau, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Cái bóng đèn Hà Tư Nghiên này, căn bản không có tính tự giác gì cả, còn bám chặt lên cánh tay của Vân Miểu.
Anh ta sải bước đi tới, chu môi nói với Hà Tư Nghiên: “Cô đừng kéo cô Kha nữa, làm giống như bóng đèn ba mươi nghìn vôn vậy, đâu phải Pikachu biến hình đâu.”
“...” Lúc này Hà Tư Nghiên mới phản ứng lại, tay trái của Vân Miểu đang nắm tay Lục Chinh.
Lưu Vũ đúng lúc đưa cánh tay cho cô ấy: “Chẳng phải là ôm cánh tay người ta sao, nè, tôi cho cô mượn ôm đến chán thì thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Tư Nghiên buông Vân Miểu ra, vỗ mạnh lên cánh tay Lưu Vũ: “Tôi chê anh thối, không thèm.”
Lưu Vũ: “Không cần thì thôi.”
Lục Chinh đi khởi động xe trước, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ tự giác để lại ghế lái phụ cho Vân Miểu.
Vân Miểu vẫn đang suy nghĩ về chuyện của đôi mẹ con ban nãy, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ…
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, nhất thời quên thắt dây an toàn, máy cảnh báo trong xe đột nhiên kêu “tít tít”.
Lưu Vũ thấy dây an toàn của Lục Chinh đặt trên vai, bèn nhắc nhở Vân Miểu ở phía trước: “Cô Kha, cô chưa thắt dây an toàn.”
Đèn trên nóc xe lập tức tắt đi, Vân Miểu chìm vào suy tư không nhúc nhích.
Bỗng nhiên Lục Chinh khom người tới, kéo đầu kim loại của dây an toàn chỗ đầu vai của cô, lúc tay lướt qua cằm cô thì bỗng nhiên khựng lại.
Giây tiếp theo, anh giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng nhấn vào chỗ thịt nhô ra kia.
Vân Miểu lập tức lấy lại tinh thần.
Ngón tay của Lục Chinh đã lướt từ cằm xuống cổ của cô, ngón tay linh hoạt tìm thấy động mạch cổ của cô, nhẹ nhàng nhấn vào…
Ngón tay tiếp xúc với nhịp đập trái tim cô, từng nhịp từng nhịp.
Lục Chinh làm rất kín đáo và lặng lẽ, hai người phía sau đang cãi nhau nên không hề phát hiện.
Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh đã tìm thấy nút bấm nào đó trên cơ thể cô, khiến cô ngồi im ở đó không dám nhúc nhích, tai như đang mất thính giác, vành tai và má hệt như bị lửa đốt cháy.
Lục Chinh cười rất khẽ, nhét dây an toàn trong tay vào tay cô, tiện tay bóp một cái trên mu bàn tay của cô: “Phải tuân thủ quy tắc giao thông, cô Kha. Nếu không sẽ bị phạt hai điểm, năm mươi tệ.”
“...” Trên miệng thì nói lời nghiêm túc, nhưng tay lại làm hành động không đàng hoàng.
Quá mặt dày rồi!
Vân Miểu nhẹ nhàng kéo sợi dây, “tách” một tiếng, cố định lại.
Xe lái thẳng một đường đến dưới lầu khu dân cư.
Lưu Vũ xuống xe trước: “Ôi trời, tôi có cảm giác như quay lại chốn xưa vậy. Cô Kha, sao cô không dọn nhà đi chỗ khác?”
Tên biến thái Từ Vệ Đông kia quả thật là tài liệu kinh điển về ác mộng.
Vân Miểu: “Chê phiền nên không dọn.”
Lưu Vũ: “Cũng phải, dọn nhà rất mệt mỏi.”
Vân Miểu: “Ừ.”
Thang máy đi tới lầu chín, Vân Miểu để người máy Vân Chinh mở cửa, tên nhóc lắc lư cái đầu mở cửa đón khách: “Chủ nhân, hôm nay dẫn bạn về nhà à?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Vân Chinh vô cùng lễ phép chào hỏi Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ: “Chào mừng ghé thăm.”
Người máy nói xong, “ù ù ù” đi vào nhà bếp.
Đun nước, pha trà, vô cùng dễ dàng.
“Vân Chinh, muốn ăn lẩu, chuẩn bị một chút, có nguyên liệu.”
“Được.” Người máy nhận được mệnh lệnh, bắt đầu bận rộn.
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn đến ngây người.
Công nghệ cao quá rồi!
“Cô Kha, người máy này mua ở đâu vậy?” Lưu Vũ hỏi.
Vân Miểu: “Tôi không mua, tôi tự chế tạo ra.”
“...” Không gì đặc sắc, vô cùng siêu cấp rồi.
Rất nhanh lẩu đã được bày lên bàn, Lục Chinh đổ nước lẩu vào, xếp ghế ra.
Vân Miểu đi vào trong lấy chén đũa, Lục Chinh bỏ từng món rau vào trong đĩa, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như vợ chồng sống chung nhiều năm vậy.
Lục Chinh: “Không quên quy trình chứ?”
Vân Miểu: “Đương nhiên rồi.”
Hà Tư Nghiên ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được, hai người này chắc chắn đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Lưu Vũ liếm môi nói: “Cô Kha, cô và đội trưởng Lục của tôi quen biết từ khi nào vậy?”
Vân Miểu: “Chín năm trước.”
Lâu như vậy cơ à, chẳng trách.
“Vậy rốt cuộc hai người bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Vân Miểu: “Hai ngày trước thì phải.”
Lục Chinh liếc anh ta một cái: “Đại Vũ, tò mò dữ vậy sao?”
Lưu Vũ: “Không, không có. Tôi tưởng hai người yêu đương lâu rồi, dù sao anh thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy mà.”
Vân Miểu nghĩ đến “cam kết mới hoàn toàn” mà trước kia anh nói, bật cười ra tiếng.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, em cười cái gì?”
Vân Miểu: “Không có gì, em chỉ cảm thấy anh… Đáng yêu.”
Anh ta ngồi ở đó nhìn vợ, rồi lại nhìn con gái, hệt như một cái máy bị rút mất dây cót.
Vân Miểu vẫn luôn lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt anh ta, con người biết nói dối nhưng biểu cảm thì không. Nỗi đau của Phòng Dã Trạch là thật, không phải là giả tạo.
Lục Chinh cụp mắt nói: “Trên da của họ xuất hiện màu đỏ hồng không cùng mức độ, trước mắt nghi ngờ bị trúng độc oxit cacbon ở trong xe, nhưng vẫn phải để pháp y tiến hành giám định.”
Phòng Dã Trạch khó tin nhìn anh, nói thì thầm: “Trúng độc oxit cacbon…”
Mùa hè thời tiết nóng nực, rất nhiều người thích đóng cửa sổ xe lại để mở máy lạnh. Xe đang lái còn đỡ, nhưng khi xe tắt máy, không tắt điều hòa, động cơ nằm ở trạng thái chạy chậm, sẽ sản sinh ra lượng lớn oxit cacbon.
Khí thải chỉ có thể trao đổi với không khí trong máy lạnh, oxit cacbon trong không gian đóng kín sẽ được tích lũy nhanh chóng, dẫn đến trúng độc.
Nhưng vấn đề này căn bản chỉ xảy ra ở xe cũ đã sử dụng nhiều năm, lượng oxit cacbon sản sinh của xe cũ gấp xe mới mười mấy lần.
Lục Chinh hỏi: “Xe mua vào năm nào?”
Trong mắt Phòng Dã Trạch vẫn là nỗi đau khổ không cách nào che giấu được: “Năm ngoái…”
Vậy vẫn tính là xe mới, lại là Mercedes Benz, tỷ lệ bản thân chiếc xe sản sinh ra lượng lớn oxit cacbon như vậy rất nhỏ.
Lục Chinh đi tới chỗ chiếc xe đã bị đụng đến biến dạng kia, đi một vòng, giả vờ vô tình hỏi: “Mấy người làm ngành livestream này bao lâu rồi?”
Phòng Dã Trạch: “Từ lúc kết hôn đến bây giờ vẫn làm nó… Nhà vợ tôi có mở xưởng quần áo, chúng tôi giúp bố vợ bán quần áo. Hai năm gần đây ngành livestream rất hot, chúng tôi vừa hay đuổi kịp cơn sốt này.”
Lục Chinh phát hiện, mặc dù chiếc xe đã biến dạng nhưng đồ đạc trong xe đều rất sạch sẽ, trên vô lăng có trang trí một vòng đá lấp lánh, bệ để đồ dưới tấm kính chắn gió cố định một cặp vật trang trí đáng yêu.
Chắc xe này là phụ nữ thường lái.
Lục Chinh kiểm tra tủ đề đồ trong xe, bên trong có để khăn giấy, giấy ướt, còn cả một số đồ ăn vặt cho trẻ con.
Ghế lái phụ có để một túi nhựa, bên trong có đựng đồ bơi của người lớn và trẻ nhỏ, quần áo đều khô ráo, trông dáng vẻ thì người phụ nữ muốn dẫn con gái đi bơi.
Ghế sau có để một chiếc ghế an toàn và một đống đồ chơi, còn cả mấy tập tranh vẽ được lật ra nhiều lần.
Lục Chinh: “Thường ngày anh sẽ lái chiếc xe này chứ?”
Phòng Dã Trạch lắc đầu: “Tôi lái một chiếc xe khác, ban ngày chúng tôi phải thay phiên nhau chuẩn bị hàng hóa, livestream. Buổi tối, vợ tôi về nhà chăm sóc con gái, một mình tôi livestream đến mười một giờ tối thì về nhà, không cách nào đi chung xe được.”
Lục Chinh gật đầu, Phòng Dã Trạch không nói dối, trong xe gần như không tìm thấy đồ dùng của đàn ông.
Xe dùng cố định, cũng có nghĩa là cố định đối tượng mục tiêu.
“Anh livestream ở chỗ nào?” Lục Chinh hỏi.
“Xưởng gia công Kiểu Bắc…”
Bọn họ thuộc kiểu livestream bán hàng điển hình, không có cửa hàng trung gian, giá cả cũng thấp hơn những chỗ khác, điều quan trọng nằm ở số lượng đơn hàng.
Lục Chinh: “Nhà anh ở Thành Nam?”
Phòng Dã Trạch gật đầu.
“Xưởng gia công có hầm xe không?”
Phòng Dã Trạch: “Có.”
Lục Chinh hơi híp mắt, bên trong hầm gửi xe đông ấm hè mát, cũng không cần thiết phải sử dụng máy lạnh trước khi lái xe, vậy oxit cacbon ở đâu ra?
Lục Chinh đút một tay vào túi, đi ra phần đuôi xe.
Anh mở cốp xe ra, bên trong có để một phao cứu hộ và phao thiên nga màu hồng mà trẻ con dùng để nghịch nước, hai chiếc phao đều chưa bơm hơi, khô ran đặt ở sau cốp xe.
Hai món đồ này đều có thể dùng để chứa chất khí, rốt cuộc chứa không khí hay chứa oxit cacbon. Nhìn bề ngoài rất khó phân biệt, cho dù bị rò hơi thì oxit cacbon không màu không mùi cũng không thể phát giác ra được.
Suy nghĩ của Vân Miểu không hẹn mà lại trùng với Lục Chinh: “Hôm nay hai người họ định đi bơi?”
Phòng Dã Trạch: “Ừ, vợ tôi nói… Đi bơi để giảm cân.”
Vân Miểu: “Tại sao những thứ này không bơm hơi trước rồi mang theo?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phòng Dã Trạch: “Nhà chúng tôi không có máy bơm, bình thường đều mang đến hồ bơi để bơm.”
Vân Miểu: “Cô ấy thường xuyên đi?”
Phòng Dã Trạch: “Một tuần ba lần.”
Lục Chinh quay đầu nhìn Lý Hải Thụy một cái: “Lão Lý, chỗ anh có đồ bơm không?”
Lý Hải Thụy: “Không có, tôi sang cửa hàng sửa xe hơi sát vách tìm cho cậu.”
Lý Hải Thụy quay về rất nhanh, Lục Chinh bơm phao cứu hộ kia, kiểm tra độ kín khí của nó. Phao cứu hộ và phao thiên nga đều không bị hở khí, sau khi dùng sức rút cái nút ra, không khí bên trong từ từ bay ra.
Phao thiên nga kia anh mới thử qua, nếu dùng đồ bơm bình thường, ít nhất phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Nếu bơm hơi xong mới ra ngoài, không cần thiết phải xì hơi trên đường đi.
Một lát sau, người của bộ phận kỹ thuật nhanh chóng đến hiện trường, Lục Chinh gật đầu với họ một cái.
Kết quả giám định pháp y giống như Lục Chinh nghĩ: “Nguyên nhân chết là trúng độc oxit cacbon.”
Phòng Dã Trạch: “Oxit cacbon trong xe ở đâu ra?”
Pháp y bị hỏi khó.
Lục Chinh: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định.”
Lý Hải Thụy: “Cậu nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, mười mấy năm trước, vào mùa đông thường xuyên có người sưởi ấm trong động cơ điêzen. Sau một đêm thì tử vong, đều là trúng độc oxit cacbon.”
Lưu Vũ: “Xe xảy ra vấn đề rồi à?”
Phòng Dã Trạch vừa nghe thấy, lập tức nhờ Lục Chinh giúp đỡ kiểm tra chiếc xe.
Xe bị đụng hỏng, điều tra ra có vấn đề cũng không nhất định có thể làm chứng cứ kết án.
Được sự đồng ý của Phòng Dã Trạch, bọn họ kiểm tra điện thoại của Đinh Diễm, chỉ có một cuộc điện thoại lúc năm giờ mười phút Phùng Dã Trạch gọi cho cô ấy, ngắn ngủi mấy chục giây.
Bộ phận kỹ thuật thu thập tất cả dấu vân tay có trong xe, trên tất cả đồ vật chỉ thu thập được dấu vân tay của hai mẹ con, không còn người thứ ba.
Tất cả chứng cứ đều nói rõ đây là một tai nạn ngoài ý muốn, vì mùa hè nên chỉ số oxit cacbon trong xe vượt mức.
Sự việc tạm thời dừng lại, phía cảnh sát giao thông cũng tiến hành các trình tự tiếp theo.
Nhóm người Lục Chinh nhanh chóng ra khỏi đội cảnh sát giao thông.
Trời đã tối sầm, một vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời.
Hà Tư Nghiên thở dài: “Tâm trạng tốt của tôi tối nay mất sạch rồi.” Bé gái xinh đẹp biết mấy, giờ lại nằm im ở đó, ít nhiều cũng khiến người ta khó chịu trong lòng.
Lưu Vũ vỗ mạnh một cái lên vai cô ấy: “Chuyện to tát gì chứ, thì tìm lại tâm trạng thôi. Nguyên liệu ăn lẩu còn một đống, nước lẩu cũng đóng gói về rồi, đi nhà cô nấu ăn.”
Hà Tư Nghiên: “Nhà tôi đang sửa, anh đi chắc chỉ có thể ăn bụi thôi.”
Lục Chinh và Lưu Vũ đều là người không nấu ăn, đến cả nồi hai ngăn dùng để nấu lẩu cũng không có.
Vân Miểu: “Hay là đến nhà tôi?”
Hà Tư Nghiên vừa nghe thấy thì mắt sáng bừng lên: “Vậy thì còn gì bằng nữa, chị Kha, cuối cùng em sắp được trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi tụ họp của các cô gái công sở rồi.”
Cả đội trong án chỉ mình cô ấy là con gái, ngay cả việc dạo phố mua quần áo cũng không tìm được đối tượng để tham khảo.
Vân Miểu mỉm cười, Hà Tư Nghiên đã khoác lấy tay của Vân Miểu.
Lục Chinh cho một tay vào túi, lông mày khẽ cử động: “Đi cũng được, ăn xong thì tự mình rửa chén.”
Lưu Vũ: “Lão đại, anh yên tâm đi, việc bẩn thỉu vất vả này cứ để tôi lo.”
Vân Miểu nở một nụ cười.
Lục Chinh rất tự nhiên nắm lấy tay trái của Vân Miểu.
Lưu Vũ đi theo phía sau, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Cái bóng đèn Hà Tư Nghiên này, căn bản không có tính tự giác gì cả, còn bám chặt lên cánh tay của Vân Miểu.
Anh ta sải bước đi tới, chu môi nói với Hà Tư Nghiên: “Cô đừng kéo cô Kha nữa, làm giống như bóng đèn ba mươi nghìn vôn vậy, đâu phải Pikachu biến hình đâu.”
“...” Lúc này Hà Tư Nghiên mới phản ứng lại, tay trái của Vân Miểu đang nắm tay Lục Chinh.
Lưu Vũ đúng lúc đưa cánh tay cho cô ấy: “Chẳng phải là ôm cánh tay người ta sao, nè, tôi cho cô mượn ôm đến chán thì thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Tư Nghiên buông Vân Miểu ra, vỗ mạnh lên cánh tay Lưu Vũ: “Tôi chê anh thối, không thèm.”
Lưu Vũ: “Không cần thì thôi.”
Lục Chinh đi khởi động xe trước, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ tự giác để lại ghế lái phụ cho Vân Miểu.
Vân Miểu vẫn đang suy nghĩ về chuyện của đôi mẹ con ban nãy, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ…
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, nhất thời quên thắt dây an toàn, máy cảnh báo trong xe đột nhiên kêu “tít tít”.
Lưu Vũ thấy dây an toàn của Lục Chinh đặt trên vai, bèn nhắc nhở Vân Miểu ở phía trước: “Cô Kha, cô chưa thắt dây an toàn.”
Đèn trên nóc xe lập tức tắt đi, Vân Miểu chìm vào suy tư không nhúc nhích.
Bỗng nhiên Lục Chinh khom người tới, kéo đầu kim loại của dây an toàn chỗ đầu vai của cô, lúc tay lướt qua cằm cô thì bỗng nhiên khựng lại.
Giây tiếp theo, anh giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng nhấn vào chỗ thịt nhô ra kia.
Vân Miểu lập tức lấy lại tinh thần.
Ngón tay của Lục Chinh đã lướt từ cằm xuống cổ của cô, ngón tay linh hoạt tìm thấy động mạch cổ của cô, nhẹ nhàng nhấn vào…
Ngón tay tiếp xúc với nhịp đập trái tim cô, từng nhịp từng nhịp.
Lục Chinh làm rất kín đáo và lặng lẽ, hai người phía sau đang cãi nhau nên không hề phát hiện.
Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh đã tìm thấy nút bấm nào đó trên cơ thể cô, khiến cô ngồi im ở đó không dám nhúc nhích, tai như đang mất thính giác, vành tai và má hệt như bị lửa đốt cháy.
Lục Chinh cười rất khẽ, nhét dây an toàn trong tay vào tay cô, tiện tay bóp một cái trên mu bàn tay của cô: “Phải tuân thủ quy tắc giao thông, cô Kha. Nếu không sẽ bị phạt hai điểm, năm mươi tệ.”
“...” Trên miệng thì nói lời nghiêm túc, nhưng tay lại làm hành động không đàng hoàng.
Quá mặt dày rồi!
Vân Miểu nhẹ nhàng kéo sợi dây, “tách” một tiếng, cố định lại.
Xe lái thẳng một đường đến dưới lầu khu dân cư.
Lưu Vũ xuống xe trước: “Ôi trời, tôi có cảm giác như quay lại chốn xưa vậy. Cô Kha, sao cô không dọn nhà đi chỗ khác?”
Tên biến thái Từ Vệ Đông kia quả thật là tài liệu kinh điển về ác mộng.
Vân Miểu: “Chê phiền nên không dọn.”
Lưu Vũ: “Cũng phải, dọn nhà rất mệt mỏi.”
Vân Miểu: “Ừ.”
Thang máy đi tới lầu chín, Vân Miểu để người máy Vân Chinh mở cửa, tên nhóc lắc lư cái đầu mở cửa đón khách: “Chủ nhân, hôm nay dẫn bạn về nhà à?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Vân Chinh vô cùng lễ phép chào hỏi Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ: “Chào mừng ghé thăm.”
Người máy nói xong, “ù ù ù” đi vào nhà bếp.
Đun nước, pha trà, vô cùng dễ dàng.
“Vân Chinh, muốn ăn lẩu, chuẩn bị một chút, có nguyên liệu.”
“Được.” Người máy nhận được mệnh lệnh, bắt đầu bận rộn.
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn đến ngây người.
Công nghệ cao quá rồi!
“Cô Kha, người máy này mua ở đâu vậy?” Lưu Vũ hỏi.
Vân Miểu: “Tôi không mua, tôi tự chế tạo ra.”
“...” Không gì đặc sắc, vô cùng siêu cấp rồi.
Rất nhanh lẩu đã được bày lên bàn, Lục Chinh đổ nước lẩu vào, xếp ghế ra.
Vân Miểu đi vào trong lấy chén đũa, Lục Chinh bỏ từng món rau vào trong đĩa, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như vợ chồng sống chung nhiều năm vậy.
Lục Chinh: “Không quên quy trình chứ?”
Vân Miểu: “Đương nhiên rồi.”
Hà Tư Nghiên ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được, hai người này chắc chắn đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Lưu Vũ liếm môi nói: “Cô Kha, cô và đội trưởng Lục của tôi quen biết từ khi nào vậy?”
Vân Miểu: “Chín năm trước.”
Lâu như vậy cơ à, chẳng trách.
“Vậy rốt cuộc hai người bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Vân Miểu: “Hai ngày trước thì phải.”
Lục Chinh liếc anh ta một cái: “Đại Vũ, tò mò dữ vậy sao?”
Lưu Vũ: “Không, không có. Tôi tưởng hai người yêu đương lâu rồi, dù sao anh thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy mà.”
Vân Miểu nghĩ đến “cam kết mới hoàn toàn” mà trước kia anh nói, bật cười ra tiếng.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, em cười cái gì?”
Vân Miểu: “Không có gì, em chỉ cảm thấy anh… Đáng yêu.”
Danh sách chương