Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Lan Lan

Tên Triệu Sinh này, tuy rằng không ngốc, nhưng có chút nhị [1].

[1] Nhị (二): Ngoài nghĩa là số hai, còn có nghĩa là không chuyên nhất (chuyên nhất: chỉ có một, không thay đổi.). Ý của Diệp Nam Kỳ là Triệu Sinh nghĩ này mà nói khác, lời nói và suy nghĩ không đồng nhất.

Ngốc và nhị không giống nhau. Ngốc có thể là do bản tính sinh ra đã ngốc, Triệu Sinh hiện tại cách cái đó một bước xa.

Nụ cười Thẩm Độ cứng lại một chút, ngay sau đó vẻ mặt lại trở nên tự nhiên ứng đối: “Ừ, nghe nói gần đây có một quán cà phê không tồi, nên qua đây xem thử.”

Diệp Nam Kỳ làm bộ đã hiểu gật gật đầu, trong lòng càng thêm buồn bực, nghiêng người một cái, nho nhã lễ độ nói: “Vậy hai người đi đi, tôi đi trước.” Lại nhìn Triệu Sinh cười cười, “Triệu tổng, đã lâu không gặp, cảm ơn lần trước đã chiếu cố.”

Thẩm Độ lần đầu làm tiểu nhân, lén lút theo dõi người ta đi ra ngoài, kết quả là mã tiền thất đề [2], thất bại trong gang tấc, trơ mắt nhìn Diệp Nam Kỳ bước đi, tâm tư hiện giờ rất phức tạp khó kể.

[2] Mã tiền thất đề (马前失蹄): sai lầm chết người/ thất vọng vì những sai lầm bất chợt.

Trong lòng khó chịu, lại không thể phát tiết lên người Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ nhìn Triệu Sinh với ánh mắt không tốt.

Triệu Sinh run lập cập, vào thời khắc mấu chốt liền đứng dậy, ý muốn vãn hồi lại trường hợp lúc nãy—— tuy rằng là dựa vào ý nghĩ nhiều chuyện cùng khát vọng muốn sống của anh ta: “Ồ? Hai người quen nhau à?”

Diệp Nam Kỳ: “……”

Chính là vì không muốn nghe đến vấn đề này cậu mới muốn chạy đây này.

Triệu Sinh thoáng nhìn qua Thẩm Độ, ánh mắt truyền đến ý nghĩ phức tạp “Tên nhóc này, cậu quả nhiên coi trọng người ta, có phải xum xoe người ta rồi bị cự tuyệt, rồi lôi anh em đi theo hay không?” Thẩm Độ còn chưa có giải mã xong, Triệu Sinh chà xát tay, cười hì hì nói: “Diệp Đại minh tinh là bạn của Thẩm Độ, bạn bè của anh em cũng chính là bạn bè của tôi. Bây giờ mùa đông khắc nghiệt, gần đây có quán lẩu do một người anh em mở, chúng ta cùng đi ăn nhé?”

Lời từ chối của Diệp Nam Kỳ còn chưa ra khỏi miệng, Triệu Sinh lại nhẹ nhàng nói: “Ôi, bản thân tôi, đối với những hạng mục đầu tư luôn luôn rất nghiêm túc, vừa lúc có thể cùng cậu thảo luận về bộ phim điện ảnh kia một chút. Thế nào? Nam Kỳ sẽ không từ chối chứ?”

……

Có thể từ chối sao? Dám từ chối sao?

Nhà tư sản chính là thượng đế, Diệp Nam Kỳ còn chưa có quên mình là một minh tinh đã ký hợp đồng, hơi đau đầu với tên Triệu Sinh khó chơi này, nghẹn một lát, cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu.

Thẩm Độ cũng chạy xe lại đây, vốn dĩ muốn ngồi cùng Triệu Sinh, nào ngờ anh ta trừng hắn một cái, liền đóng cửa xe, lúc này mới mở cửa sổ xe, thò đầu ra nói: “Tôi dẫn đường, bữa nay tôi mời, Thẩm Độ cậu phụ trách tâm sự cùng Nam Kỳ đi.”

Diệp Nam Kỳ: “……”

Diệp Nam Kỳ tâm tình hỗn độn không hiểu ra sao mà lên xe, nhìn xa xa chỗ Thẩm Độ và Triệu Sinh đang nói chuyện.

Thẩm Độ nhìn một chút, xác định Diệp Nam Kỳ không nghe được bọn họ nói chuyện, đen mặt nói: “Cậu nhiều chuyện cái gì?”

“Này không phải là tớ giúp cậu sao.” Triệu Sinh trừng lớn mắt, tấm tắc nói, “Cậu này như thế nào lại lấy oán trả ơn. Đáng thương cậu hơn hai mươi vẫn là lão xử nam, không gọi tớ là thần trợ giúp cũng không sao, còn nói tớ nhiều chuyện, khó trách người ta chướng mắt cậu.”

Thẩm Độ nói: “Anh ta không có chướng mắt tớ.”

Triệu Sinh đang muốn cười nhạo, liền nghe Thẩm Độ thật nghiêm túc mà nói: “Anh ta chỉ chán ghét tớ thôi.”

Trong lòng Triệu Sinh sinh ra thương hại nho nhỏ: “……”

Thẩm Độ nói xong phát hiện có gì đó không đúng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ cũng không phải là muốn theo đuổi anh ta, cùng lắm thì xem như bồi thường, cậu đừng nói lung tung.”

“Thẩm bá vương của chúng ta sau khi rơi vào lưới tình liền biến thành ong mật.” Triệu Sinh nhếch miệng cười, “Chỉ biết vo ve vo ve, khí thế uy phong năm đó đi đâu rồi? Có quỷ mới tin cậu. Lưới tình cũng giống như mạng nhện, nghe qua động Bàn Tơ của yêu tinh không, rơi vào lưới thì kết cục cũng bị hút khô. Có điều người ta chán ghét cậu chắc là thật sự.”

Thẩm Độ nhìn anh ta nói xong liền đóng cửa sổ xe chuẩn bị lên đường, đành phải xoay người lên xe Diệp Nam Kỳ.

Diệp Nam Kỳ lái xe rất cẩn thận, tay lái rất vững vàng, hết sức chăm chú, cũng không nói chuyện, đại khái là có bóng ma vì tai nạn xe cộ năm đó.

Nhìn cậu không truy vấn, Thẩm Độ có tật giật mình âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Quay đầu nhìn, mới phát hiện xương hàm Diệp Nam Kỳ thật sự rất đẹp, như là được thợ thủ công tỉ mỉ mài giũa tạo hình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, lông mi dài thật dài, mỗi một đường cong cũng đều là tác phẩm của thần thánh.

Lúc chờ đèn đỏ, ma xui quỷ khiến Thẩm Độ mở miệng: “Lái xe mệt không?”

Diệp Nam Kỳ kín đáo liếc hắn một cái.

Thẩm Độ nói chuyện không có ác ý, không như thói quen, cậu không bới móc ra được điểm nào cả.

Thẩm Độ sờ cái gạt tàn trên xe, phát hiện chocolate mua hôm trước còn thừa một khối, không chút suy nghĩ liền mò ra, đưa cho Diệp Nam Kỳ. Diệp Nam Kỳ vốn dĩ muốn từ chối, vừa thấy bao bì đóng gói, vẻ mặt hơi cạn lời: “……Chocolate này?”

Thẩm Độ: “……”

Chẳng lẽ hắn nên giải thích là sau khi nhìn quảng cáo lại không thể hiểu được mà mua rất nhiều thỏi chocolate.

Ánh sáng trong đầu chợt lóe, Thẩm tổng cơ trí chuyên nghiệp ném cái nồi này đi: “Ngày hôm qua trợ lý mua, tôi không thích ăn.”

Diệp Nam Kỳ nhớ ra lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, ở nước mình thì lại thành Valentine trá hình…… Đưa chocolate cho người mình thích cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Ánh mắt cậu sâu xa nhìn nhìn Thẩm Độ, cầm lấy xé bỏ vỏ, nhét vào trong miệng.

Xe phía trước bắt đầu chậm rãi di chuyển, Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nghiêm túc lái xe. Nhìn cậu nhai chậm rì rì, Thẩm Độ rốt cuộc nhịn không được đem vấn đề trong lòng hỏi ra: “Ăn rất ngon?”

Diệp Nam Kỳ lặng lẽ nuốt xuống, buồn bã nói: “Bất kể loại đồ ăn nào, chỉ cần cậu nội trong một ngày liên tục không ngừng ăn hơn mười lần, đều tạm thời không cảm thấy ngon.”

Cũng do tiểu hoa kia ban tặng, hôm đó suốt hai tiếng Diệp Nam Kỳ chụp quảng cáo, vỏ bọc chocolate đã ăn rơi đầy đất.

Thẩm Độ: “……”

Ý thức được chính mình làm chuyện ngu xuẩn, Thẩm Độ không quá dễ chịu sờ sờ chóp mũi, tìm lời nói: “Vậy về sau sẽ không ăn.”

Diệp Nam Kỳ liếc xéo hắn một cái, cười gằn: “Thẩm tổng đương nhiên tùy tâm sở dục [3], nhưng loại tiểu minh tinh như tôi đây, ăn đến phun cũng phải chịu đựng.”

[3] Tùy tâm sở dục (随心所欲): tùy ý thích, muốn làm gì thì làm

Thẩm Độ ngừng một lát, nghĩ đến Diệp Nam Kỳ kiên nhẫn nhiều năm qua, không biết thế nào lại hơi đau lòng. Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, nghĩ thầm, anh cũng có thể tùy tâm sở dục.

Tới quán lẩu, Diệp Nam Kỳ lại đội mũ, đeo khẩu trang, khiêm tốn đi theo Triệu Sinh tới phòng bao. Ngay cả như vậy, cũng có không ít người chú ý đến ba người họ. Hai người một tuấn tú một đẹp trai, còn người kia tuy mang khẩu trang cũng có thể nhìn ra tướng mạo không hề tầm thường, lại tụ tập với nhau thật đúng là không nhiều lắm.

Đi vào phòng bao, Triệu Sinh nhịn không được nói: “Làm minh tinh cũng thật vất vả, ra khỏi nhà một chuyến đều phải che chắn kĩ lưỡng, mùa đông còn đỡ, mùa hè chắc che ra rôm sẩy.”

Diệp Nam Kỳ tỏ ra am hiểu, dối trá tươi cười: “Nghề này cho một hàng phải ăn một hàng, không thể nói là vất vả, đâu có cực khổ như một số người khác. Có điều ra cửa hơi khó khăn mà thôi.”

Nghe cậu tứ lạng bạt thiên cân [4] mà trả lời, Triệu Sinh nói: “Tư tưởng giác ngộ của tiểu đồng chí rất cao, tôi thích người như vậy. Những người tôi gặp lúc trước gặp chuyện da có vấn đề đều khóc chít chít, không giống cậu…”

[4] Tứ lạng bạt thiên cân (四两拨千斤): chỉ sự thông minh, biết biến bất lợi thành thành công. Ví dụ điển hình cho câu này là câu chuyện “Thuyền cỏ mượn tên” của Gia Cát Lượng.

“A Sinh.” Thẩm Độ nghe không nổi nữa, vỗ vỗ bờ vai của anh ta đánh gãy lời, “Khi ông nội cậu ra chiến trường mà không đem theo cậu, thật đáng tiếc.”

Triệu Sinh mờ mịt: “Vì sao?”

Thẩm Độ thành tâm nói: “Miệng cậu còn nhanh hơn súng máy.”

Triệu Sinh: “……”

Diệp Nam Kỳ nhịn cười, làm bộ nghiêm túc xem thực đơn, phát hiện khi Thẩm Độ không chọc mình, xem cậu ta chọc người cũng thú vị.

Gọi đồ ăn xong, Thẩm Độ nhớ tới Diệp Nam Kỳ không ăn cay, dặn dò người phục vụ bỏ thêm canh suông (nước dùng lẩu không cay). Ở tiệc rượu lần trước, Triệu Sinh “giữ giá” không lộ ra gương mặt thật, lúc này kiềm không được, miệng không chịu yên, líu lưỡi nói: “Cái cậu này, canh suông còn xem như lẩu sao? Quả thực là tà giáo! Ở nhà tớ cậu mà như vậy là bị khinh bỉ, mẹ tớ là từ Tứ Xuyên gả qua đây, chê dì giúp việc nấu cơm ăn không ngon, từ nhỏ tôi đã được tưới ớt cay mà lớn lên……”

Thẩm Độ ngẩng đầu nói với Diệp Nam Kỳ: “Cậu ta năm nay mới vừa tốt nghiệp lớp lá, không cần để ý.”

Triệu Sinh tức giận đến mức muốn chửi bậy. Anh ta nói nhảm nhiều, lại nói không lại Thẩm Độ, hầm hừ mà lấy di động ra, muốn xin WeChat của Diệp Nam Kỳ, muốn nhìn danh sách bạn bè của Diệp Nam Kỳ, hiểu biết một chút về người mà anh em mình coi trọng. Kết quả là khiếp sợ phát hiện bạn bè của tiểu minh tinh này hơn phân nửa là chuyển phát luận văn nghiên cứu khoa học hoặc là tin tức, lướt xuống, mới nhìn thấy một câu:

Diệp Nam Kỳ: Nhà chủ nghĩa duy vật vĩ đại Mark từng nói: kẻ ngốc mới tin có ma quỷ.

Là anh em tốt, Triệu Sinh đương nhiên biết Thẩm Độ sợ ma, lập tức thiếu chút nữa phụt cười, đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Độ cho hắn xem.

Thẩm Độ không có danh sách bạn bè, cũng không có thói quen kiểm tra danh sách của tình địch lúc trước cũng là vợ mình hiện tại, đương nhiên không thấy được câu này. Lại thấy thời gian, hình như là vào một tối trăng thanh gió mát, Diệp Nam Kỳ cầm theo máy tính vào trong phòng hắn kể chuyện ma quỷ.

Thẩm Độ: “……” Ấu trĩ.

Khi lẩu đã lên, Thẩm Độ làm bộ lơ đãng, đem thứ Diệp Nam Kỳ thích ăn toàn bộ đẩy qua cho cậu, thứ Diệp Nam Kỳ ghét ăn đem tới trước mặt Triệu Sinh. Cũng may Triệu Sinh tuy rằng là phú nhị đại, nhưng so với Diệp Nam Kỳ thì dễ nuôi hơn, ăn cái gì cũng đươc, không phát biểu ý kiến phản đối.

Vừa ăn lẩu, Triệu Sinh làm bộ làm tịch hỏi Diệp Nam Kỳ chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh như thế nào. Diệp Nam Kỳ giải đáp cẩn thận, Triệu Sinh —— một chữ nghe cũng không hiểu.

Nhà anh ta chủ yếu là bán địa ốc, đối với giới điện ảnh cũng giống như hai mắt bị bôi đen, cái gì cũng nghe không hiểu.

Thẩm Độ từ từ mà nghe, nhân cơ hội vớt đồ ăn cậu thích.

Triệu Sinh hay nói nhảm khó lắm mới có người nghiêm túc nghe, càng nhìn Diệp Nam Kỳ càng thuận mắt, nhất thời vui vẻ, kêu lên không ít rượu. Ngày mùa đông cũng không ấm cho lắm, uống hai ngụm, thoải mái thở dài, cười hì hì khuyên cậu cũng uống hai ly.

Thẩm Độ mỉm cười cảnh cáo nhìn anh ta một cái, thái độ tự nhiên mà xoay người rót ly nước ấm, đưa cho Diệp Nam Kỳ.

Không khí so trong tưởng tượng còn hài hòa hơn, Triệu Sinh cũng không tiếp tục truy vấn “Hai người quen nhau à”. Diệp Nam Kỳ thoáng buông lỏng, tâm tình căng thẳng từ chỗ Phương Hành Viễn đi ra giảm bớt không ít. Vừa lộ ra ý cười, di động bỗng nhiên rung lên, mặt cậu không biến sắc mà liếc mắt một cái, phát hiện là Tiết Hướng Du đã hồi âm.

Diệp Nam Kỳ buông đũa, nhìn hai người cười cười: “Điện thoại của người quản lý, tôi đi ra ngoài tiếp một chút.”

Thẩm Độ tinh mắt, căn bản là không thấy có điện thoại, trong lòng tuy rằng tò mò, vẫn là không có làm chuyện khác người gì, nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Nam Kỳ mà suy nghĩ.

Triệu Sinh nhìn bóng dáng Diệp Nam Kỳ kính ly rượu: “Mỹ nhân, ngay cả bóng lưng cũng đẹp.”

Thẩm Độ liếc nhìn hắn một cái: “Thứ tôi nhờ cậu tra, có tra được chưa?”

“Tra không được.” Triệu Sinh nhún vai, “Tiết gia không phải chỉ ăn cơm trắng, có thể tra ra dễ dàng như vậy sao? So lịch sử gia đình, Tiết gia có thể còn lâu hơn nhà cậu. Có điều tôi phải hỏi lại, cậu bảo tôi tra người Tiết gia làm gì? Ai đắc tội cậu? Các ngươi gần đây không phải có hạng mục muốn hợp tác sao, chẳng lẽ muốn đánh cắp văn kiện bí mật của đối phương?”

Chuyện này thật sự nếu nói ra thì không tốt lắm, rốt cuộc còn liên lụy tới Diệp Nam Kỳ. Thẩm Độ tự hỏi một lúc lâu, mịt mờ mà giải thích một chút, nói: “Đi tìm Nữ Oa giúp cậu vá não lại.”

Triệu Sinh phi phi phi.

Chuyện của Diệp Mi tra không ra, giống như có mấy thế lực rất lớn đồng thời giấu diếm cái gì, người Tiết gia hạ dược cũng tìm không ra, Thẩm Độ nhíu nhíu mi, cảm thấy sự việc không đơn giản.

Diệp Nam Kỳ đi tới ngoài cửa, nhìn nhìn tin nhắn.

Phát hiện Tiết Hướng Du gửi một đoạn nói nhảm.

Đại ý là “Ôi chao tối hôm qua đụng tiểu yêu tinh khó chơi đại chiến ba trăm hiệp hiện tại mới tỉnh thật sự tôi hai mươi phút không ngừng cậu muốn tới thử xem hay không”.

Diệp Nam Kỳ nhắn lại một chuỗi dấu chấm.

Tiết Hướng Du lúc này mới đứng đắn mà trả lời vấn đề:

[Chị gái cậu năm đó chính là bảo bối trân quý nhất của bọn họ, cậu là em trai cô ta, lại đi con đường xưa, bọn họ đương nhiên sẽ chú ý cậu. Cậu tạo tai tiếng giả gạt được người bình thường, sao có thể lừa được bọn họ —— Nhưng tôi phải hỏi, bọn họ xuống tay với cậu, vì sao cậu không trúng chiêu?]

Bởi vì cuối cùng người trúng chiêu biến thành Thẩm Độ.

Tuy rằng phải thừa nhận người xui xẻo vẫn là cậu.

Diệp Nam Kỳ mặt không cảm xúc mà buông di động, cảm giác bản thân nếu chơi trò chơi, đại khái cả đời đều sẽ không có SSR [5].

[5]SSR: một loại cấp bậc của các thức thần trong game Âm Dương Sư. Bạn nào có lý giải rõ hơn thì nói mình sửa nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện