Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Khánh Vân
Diệp Nam Kỳ một bên uống cháo, một bên gọi WeChat cho Văn Sâm.
Sáng sớm người quản lý đã bị đánh thức, tâm tình không tốt lắm: "Làm sao vậy? Lại bị người chụp lén ước pháo?"
Diệp Nam Kỳ bỏ qua những lời này, nghiêm túc mà sắp xếp từ ngữ một chút:
"Văn ca, nếu anh có đối thủ một mất một còn nhiều năm không gặp, sau khi gặp lại lại thăng cấp thành tình địch, anh còn cùng cậu ta kết hôn..."
Kịch bản này quá quen thuộc, Văn Sâm không kiên nhẫn: "Cãi nhau với chồng?"
Diệp Nam Kỳ: "Không khác lắm. Sau đó cậu ta làm bữa sáng cho em."
Văn Sâm vốn là còn không được như vậy, nghe được những lời này, ngồi bật dậy.
Diệp Nam Kỳ còn tự hỏi một cách nghiêm túc: "Anh nói cậu ta có ý gì?"
Văn Sâm nhanh chóng hồi phục: "Cái này không tính là yêu sao?! Chị dâu em cũng chưa làm bữa sáng cho anh!"
Diệp Nam Kỳ: "Chớ giả bộ, thời điểm chúng ta quen biết, anh có tám khối cơ bụng, rốt cuộc sau khi gặp chị dâu..."
Thảo luận vơid người có kinh nghiệm không có kết quả, Diệp Nam Kỳ dứt khoát không suy nghĩ vấn đề này nữa.
Buổi sáng ăn ké chột dạ, buổi tối Diệp Nam Kỳ không có mặt mũi đi đến phòng Thẩm Độ lắc lư, thành thành thật thật ở trong phòng mình xem kịch bản.
Triệu Sinh vừa ra tay một cái quả nhiên hữu hiệu, đoàn phim nhanh chóng gọi điện thoại tới, tỏ vẻ "Mấy ngày hôm trước nhìn lầm rồi", hơn nữa còn mang đến hợp đồng. Lúc này là thật sự nắm chắc vai diễn, tuy rằng thời gian bấm máy vẫn còn rất xa, nhưng hiện tại tiến vào trạng thái diễn cũng không tính là quá sớm.
Cuối mùa thu lạnh lẽo, đêm nay bỗng nhiên bắt đầu mưa, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách tí tách, phòng trong càng yên tĩnh.
Diệp Nam Kỳ đã đem toàn bộ lời thoại học thuộc, khi đang lặp lại một đoạn cốt truyện mạo hiểm trong đó, đèn đột nhiên tắt.
Nháy mắt căn nhà trở nên tối đen, Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, ném kịch bản xuống, mở đèn pin di động, dựa theo ánh sáng ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Thẩm Độ: "Hệ thống cấp điện quá kém, tám phần là đứt cầu dao, công tắc nguồn điện ở đâu, tôi đi qua nhìn xem."
Hô hai tiếng không ai trả lời, Diệp Nam Kỳ hơi thầm trách, vừa mới xoay người muốn đi, cửa phòng Thẩm Độ liền mở. Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nói: "A, cuối cùng Thẩm tổng cũng để ý tới tôi."
Thân thể Thẩm Độ hơi cứng, thấp giọng nói công tắc nguồn điện ở đâu, thấy Diệp Nam Kỳ phải đi, lập tức duỗi tay túm chặt cậu.
Diệp Nam Kỳ: "Cậu làm gì?"
Chung quanh một mảnh tối đen, Diệp Nam Kỳ cũng thấy không rõ cảm xúc trên mặt Thẩm Độ, chỉ nghe được hắn nói: "...... Buổi tối đi kiểm tra nhiều nguy hiểm, ngủ trước đi."
Diệp Nam Kỳ vẻ mặt bất ngờ mà bị hắn kéo vào phòng, ánh mắt ở trong phòng tối vừa chuyển, đột nhiên nhanh trí, bừng tỉnh đại ngộ: "À, cậu sợ ma!"
Thẩm Độ giống như hơi xấu hổ buồn bực: "Không sợ. Câm miệng!"
Diệp Nam Kỳ nhịn không được muốn cười, lần đầu cảm thấy Thẩm Độ cũng có dính dáng hai chữ "Đáng yêu", làm cho ý ác của cậu tăng lên, ho nhẹ một tiếng, giọng trầm trầm nói: "Thẩm tổng, cậu chắc không nghĩ tới, lỡ như người cậu kéo vào không phải Diệp Nam Kỳ......"
Lời còn chưa dứt, tay cậu đã bị Thẩm Độ dường như bị điện giật ném ra.
Diệp Nam Kỳ cười đến ngã trái ngã phải, mở đèn pin ra, chiếu vào chính mình: "Là người, là người."
Thẩm Độ xanh mặt trừng cậu.
Diệp Nam Kỳ duỗi tay, đụng tới tay Thẩm Độ, lúc này mới phát hiện hắn lại sợ tới mức ngón tay lạnh lẽo, hơi áy náy, chỉ chỉ chóp mũi mình: "Có độ ấm, bình tĩnh một chút. Trước tiên cậu ngủ đi, tôi đi xem công tắc nguồn điện."
Thẩm Độ rũ mắt xuống, túm chặt tay áo cậu, không nói chuyện.
Diệp Uyển và Diệp Mi khi còn nhỏ đều sợ ma, trong nhà cúp điện, hoặc là trước khi ngủ xem phim kinh dị, đều phải chạy đến trong phòng Diệp Nam Kỳ, chị em ba người chen ở trên một cái giường, nhỏ giọng nói chuyện.
Chờ mọi người ngủ, ba liền rón ra rón rén đi vào, thật cẩn thận mà đem hai chị em ôm trở về phòng.
Sau này ba bị tai nạn xe cộ qua đời, Diệp Mi...... chịu oan nhảy lầu tự sát, Diệp Uyển bị mù.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm cánh tay kia túm tay áo mình, đột nhiên mềm lòng.
Cậu vỗ vỗ tay Thẩm Độ, lôi hắn đến nằm trên giường, giọng nói nhu hòa xuống: "Được, tôi không đi."
Thẩm Độ hiển nhiên vẫn là không yên tâm, qua một lát phải trợn mắt nhìn xem Diệp Nam Kỳ còn ở đây không, lặp lại vài lần như thế, Diệp Nam Kỳ không nói gì mà tiến lại gần, che lại đôi mắt hắn: "Ngủ ngoan."
Lông mi Thẩm Độ dài, nháy mắt, hắn liền quét trong lòng bàn tay cậu một chút, làm cho cậu ngứa, dường như muốn ăn một cái tát.
Cũng may Thẩm Độ dường như an tâm, không bao lâu liền ngủ rồi.
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ tưởng được về phòng, lại phát hiện Thẩm Độ vậy mà còn túm góc áo cậu, thở dài, nghĩ thầm thôi thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, liền thu lại tâm tư, nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Thẩm Độ thức dậy rất sớm, Diệp Nam Kỳ 7 giờ tỉnh lại thì hắn đã ra cửa, sẵn tiện để lại ghi chú, bảo Diệp Nam Kỳ đừng đi lo công tắc nguồn điện nữa, đã sửa được rồi.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy da mặt hắn mỏng hiếm thấy, cảm thấy ngượng ngùng.
Chứng sợ ma này chắc phải sợ thành một loại bệnh.
Hiện tại hai người bọn họ không ly hôn, không thể không ở cùng một chỗ, buổi tối cúp điện còn được, nếu là cậu đi rồi Thẩm Độ còn không bị hù chết? Xuất phát từ việc bữa sáng mỗi ngày Thẩm Độ đều có thay đổi món ăn, sáng sớm Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, muốn tìm phương pháp giúp Thẩm Độ.
Ban ngày không thấy được Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ chỉ có thể buổi tối đi đến phòng hắn.
Thẩm Độ tan tầm trở về, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ ngồi ở trên giường mình, thế nhưng lại có tâm tình "Quả nhiên lại tới nữa" đầy kỳ diệu.
Liếc mắt nhìn sách trong tay Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ có hơi bất đắc dĩ: "Anh muốn làm gì?"
Theo tính cách thối của Diệp Nam Kỳ, chắc gì không phải là chuyện ma quỷ ngày xưa?
Diệp Nam Kỳ nói: "Nghe bác gái nói cậu ở nước ngoài học đại học, cậu có phải hàng năm cuối kỳ đều rớt tín chỉ hay không?"
Nói xong, cậu lấy cuốn sách mà bản thân sưu tầm ra nhìn một chút: "Tồn tại và hư vô" [2], "Biện chứng của tự nhiên" [3], "Triết học bút ký" [4], "Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán" [5].
[2] Tồn tại và hư vô: L"Être et le Néant (Tiếng Việt: Tồn tại và hư vô) là một tác phẩm lớn, hơn 700 trang sách, của Jean-Paul Sartre, một trong những nhà triết học hàng đầu của Pháp thế kỷ 20, một trong những người sáng lập ra Chủ nghĩa hiện sinh.
[3] Biện chứng của tự nhiên: Biện chứng của tự nhiên là một tác phẩm lớn về triết học của Ăngghen, chủ yếu bàn về giới tự nhiên và khoa học tự nhiên. Tác phẩm chưa được hoàn thành thì Ăngghen đã mất, mãi đến năm 1925 tác phẩm mới được xuất bản lần đầu tiên tại Moscow.
[4] Triết học bút ký: là một tác phẩm của V.I.Lênin - lãnh tụ của phong trào cách mạng vô sản Nga. Trong Bút ký triết học, Lênin tập trung chú ý vào vấn đề phép biện chứng. Đây là một nội dung chủ yếu của triết học Mác. Kế thừa tư tưởng về phép biện chứng trong lịch sử triết học và đặc biệt là triết học của Hêghen, Lênin đã nêu ra và trình bày một cách sáng tạo về phép biện chứng duy vật.
[5] Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán: Tác phẩm Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán là một công trình nghiên cứu khoa học lớn của V.I.Lênin, đồng thời cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của chủ nghĩa Mác - Lênin. Tác phẩm ra đời vào những năm đầu của thế kỷ XX, không chỉ bắt nguồn từ những biến động chính trị của nước Nga mà còn để đấu tranh chống lại những người theo chủ nghĩa Makhơ - một trường phái với tên gọi "chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán" đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều nhà triết học Nga lúc bấy giờ.
Thẩm Độ: "......"
Editor: "..."
Diệp Nam Kỳ: "Ma không tồn tại, chỉ là ý thức tạo ra ở đại não một loại ấn tượng hư ảo, cậu có hiểu biết đủ để lý giải cơ mà."
Thẩm Độ: "......"
Diệp Nam Kỳ có hơi khó chịu: "Thái độ gì, tôi đây là học bá [6] hàng năm lấy học bổng của trường đây này."
[6] Học bá: người học giỏi.
"Học bá mà dạ dày đau lại ăn bánh trôi rượu ngọt." Thời điểm Thẩm Độ không sợ quỷ một chút cũng không đáng yêu, "Anh nên học về kỹ năng sống thường ngày trước đi."
Diệp Nam Kỳ nói: "Kỹ năng sống thường ngày nói cho tôi trên thế giới không có ma."
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát.
Ngay sau đó, Diệp Nam Kỳ bị Thẩm Độ cúi người bế lên, mở cửa phòng, ném ra ngoài.
Diệp Nam Kỳ: "Cha cậu!"
Hảo tâm bị quy thành lòng lang dạ thú, còn bị trực tiếp ném ra khỏi phòng, Diệp Nam Kỳ tức giận ghê gớm, cũng không lắc lư trước mặt Thẩm Độ, một mình chiến tranh lạnh với Thẩm Độ.
Cũng may Văn Sâm lại tìm được việc cho cậu, không cần chờ ở trong nhà xem kịch bản đến mốc meo.
Bận rộn hồi lâu, đảo mắt liền đến cuối tháng, thời tiết chuyển lạnh, mẹ Thẩm tiếp đón Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ về nhà. Bà gần đây cùng mẹ Diệp mê đan khăn quàng cổ, đan cho ba Thẩm mấy cái, lại đan cho bọn họ mỗi người hai cái, còn chưa thỏa mãn, chú chó mới nuôi trong nhà cũng vinh hạnh được quấn một cái.
Thật ra Diệp Nam Kỳ rất vui vẻ khi mẹ Thẩm mang theo mẹ cậu làm này nọ, trở về nhà với Thẩm Độ, không keo kiệt chút nào mà khen hai người khéo tay, khen đến hai vị nữ sĩ vui tươi hớn hở cười không ngừng.
Dì giúp việc từ trong phòng bếp ló đầu ra: "Đồ ăn được rồi."
Mẹ Thẩm lúc này mới nhớ tới chồng còn ở thư phòng, đi lên lầu gọi. Diệp Nam Kỳ nhân cơ hội ngồi vào bên cạnh mẹ cậu.
Mẹ Diệp không biết nhớ tới cái gì, nét cười dần nhạt, thấp giọng nói: "Cũng đan cho Uyển Uyển và...... chị con một cái, con có rảnh thì mang qua đi."
Khi bà nói chuyện thì rũ mắt, thần sắc nhàn nhạt, như là không thèm để ý.
Ngày giỗ Diệp Mi sắp tới rồi.
Diệp Nam Kỳ trầm mặc gật gật đầu.
Mẹ Diệp thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Độ, vẫy vẫy tay với hắn. Thẩm Độ ở trước mặt mẹ Diệp thật ra rất có phong độ, ngồi vào bên cạnh bà, cười hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
Mẹ Diệp lộ ra ý cười, cầm tay anh, lại cầm tay Diệp Nam Kỳ, đặt vào trong lòng bàn tay anh: "Khi còn nhỏ hai người các con gặp nhau rất huyên náo nhưng lại hung dữ, ai biết hiện tại sẽ ở cùng nhau."
Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ liếc nhau, đều có hơi xấu hổ.
Mẹ Diệp không cảm thấy được, tiếp tục nói: "Con là đứa trẻ tốt, đem Nam Nam giao cho con, mẹ thực yên tâm."
Diệp Nam Kỳ trong lòng oan ức mà nghĩ thầm, mẹ, người không biết, trước đó không lâu anh ta đem con ném ra khỏi phòng.
Vừa lúc mẹ Thẩm cùng ba Thẩm từ trên lầu đi xuống, nghe được mẹ Diệp nói, cười: "Đã lâu như vậy rồi. Nam Kỳ, con còn nhớ rõ các con khi còn nhỏ vì cái gì mà quậy đến gà bay chó sủa không?"
Diệp Nam Kỳ mờ mịt lắc đầu.
Mẹ Thẩm hết sức vui mừng nói: "Bởi vì con cầm viên kẹo que đưa cho Thẩm Độ, nói "Em gái nhỏ, em thật đáng yêu, sau này làm vợ anh đi"."
Diệp Nam Kỳ không thể tin nổi mà nhìn về phía Thẩm Độ, người mà rõ ràng còn nhớ rõ này, ánh mắt không tốt.
Ba Thẩm bổ thêm một đao: "Còn theo đuổi lâu, ha ha ha ha."
Diệp Nam Kỳ: "......"
Khả năng khi đó mắt bị mù.
Mẹ Diệp cười cười, vỗ vỗ đầu của cậu, "Đi đến phòng bếp giúp dì giúp việc dọn đồ ăn."
Diệp Nam Kỳ nghe lời mà đứng dậy đi giúp, quay đầu lại phát hiện thừa dịp không ở đó, mẹ cậu cùng Thẩm Độ nói nhỏ, nhất thời trong lòng ê ẩm, quyết định đêm nay kể cho Thẩm Độ mấy cái chuyện ma quỷ ngày xưa.
Cơm nước xong trở về phòng, Diệp Nam Kỳ không nhịn được hỏi: "Mẹ tôi nói với cậu cái gì?"
Thẩm Độ liếc cậu một cái: "Thò qua đây."
Diệp Nam Kỳ thò lại gần.
Thẩm Độ hạ giọng, ở bên tai cậu nói: "Bí mật."
Diệp Nam Kỳ: "......"
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: "Bé yêu Thẩm, muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ không, anh mới vừa đọc mấy chuyện ma xưa đấy."
Thẩm Độ không mặn không nhạt nói: "Anh có thể thử xem."
Diệp Nam Kỳ sao có thể bị uy hiếp, há mồm liền nói: "Có người nửa đêm đi tiểu đêm, đến toilet thì đột nhiên......"
Đang dừng nói, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Diệp Nam Kỳ hơi trừng lớn mắt, môi bị một đôi môi khác đang hé mở che lại, cảm giác xuyên thấu qua thần kinh phóng đến đại não, đầu của cậu trống không trong nháy mắt, chỉ còn đọng lại cái loại xúc cảm mềm mại ấm áp này.
Thẩm Độ nhanh chóng buông Diệp Nam Kỳ ra, sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
Hắn muốn cho Diệp Nam Kỳ nói không nên lời, kết quả xem môi cậu mở mở đóng đóng, không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt rồi, cúi đầu liền hôn xuống.
Nhanh chóng khống chế tốt nét mặt, Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng: "Tiếp tục đi."
Cảm xúc Diệp Nam Kỳ trống rỗng hồi lâu, đột nhiên nhớ tới giả thiết "Mặt hàng hấp dẫn" [7] của mình, lập tức hoàn hồn, môi vừa động, xúc cảm này lại phảng phất trở lại, da đầu ngay lập tức tê dại.
[7] "Mặt hàng hấp dẫn": từ ngữ mạng. Câu gốc của nó là: "Tốt và đơn giản, không phải là nhân tạo, khác với các mặt hàng hấp dẫn khác". Không chắc chắn lắm về ý nghĩa của nó. Đôi khi được sử dụng để khen (mang nghĩa tích cực) hay nhạo báng (mang nghĩa tiêu cực).
Mẹ nó.
Diệp Nam Kỳ lành lạnh liếc mắt nhìn Thẩm Độ, mím môi đi vào phòng tắm, nghĩ thầm, ngày đó cúp điện tại sao lại không hù chết cậu ta cho rồi.
Beta: Khánh Vân
Diệp Nam Kỳ một bên uống cháo, một bên gọi WeChat cho Văn Sâm.
Sáng sớm người quản lý đã bị đánh thức, tâm tình không tốt lắm: "Làm sao vậy? Lại bị người chụp lén ước pháo?"
Diệp Nam Kỳ bỏ qua những lời này, nghiêm túc mà sắp xếp từ ngữ một chút:
"Văn ca, nếu anh có đối thủ một mất một còn nhiều năm không gặp, sau khi gặp lại lại thăng cấp thành tình địch, anh còn cùng cậu ta kết hôn..."
Kịch bản này quá quen thuộc, Văn Sâm không kiên nhẫn: "Cãi nhau với chồng?"
Diệp Nam Kỳ: "Không khác lắm. Sau đó cậu ta làm bữa sáng cho em."
Văn Sâm vốn là còn không được như vậy, nghe được những lời này, ngồi bật dậy.
Diệp Nam Kỳ còn tự hỏi một cách nghiêm túc: "Anh nói cậu ta có ý gì?"
Văn Sâm nhanh chóng hồi phục: "Cái này không tính là yêu sao?! Chị dâu em cũng chưa làm bữa sáng cho anh!"
Diệp Nam Kỳ: "Chớ giả bộ, thời điểm chúng ta quen biết, anh có tám khối cơ bụng, rốt cuộc sau khi gặp chị dâu..."
Thảo luận vơid người có kinh nghiệm không có kết quả, Diệp Nam Kỳ dứt khoát không suy nghĩ vấn đề này nữa.
Buổi sáng ăn ké chột dạ, buổi tối Diệp Nam Kỳ không có mặt mũi đi đến phòng Thẩm Độ lắc lư, thành thành thật thật ở trong phòng mình xem kịch bản.
Triệu Sinh vừa ra tay một cái quả nhiên hữu hiệu, đoàn phim nhanh chóng gọi điện thoại tới, tỏ vẻ "Mấy ngày hôm trước nhìn lầm rồi", hơn nữa còn mang đến hợp đồng. Lúc này là thật sự nắm chắc vai diễn, tuy rằng thời gian bấm máy vẫn còn rất xa, nhưng hiện tại tiến vào trạng thái diễn cũng không tính là quá sớm.
Cuối mùa thu lạnh lẽo, đêm nay bỗng nhiên bắt đầu mưa, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách tí tách, phòng trong càng yên tĩnh.
Diệp Nam Kỳ đã đem toàn bộ lời thoại học thuộc, khi đang lặp lại một đoạn cốt truyện mạo hiểm trong đó, đèn đột nhiên tắt.
Nháy mắt căn nhà trở nên tối đen, Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, ném kịch bản xuống, mở đèn pin di động, dựa theo ánh sáng ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Thẩm Độ: "Hệ thống cấp điện quá kém, tám phần là đứt cầu dao, công tắc nguồn điện ở đâu, tôi đi qua nhìn xem."
Hô hai tiếng không ai trả lời, Diệp Nam Kỳ hơi thầm trách, vừa mới xoay người muốn đi, cửa phòng Thẩm Độ liền mở. Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nói: "A, cuối cùng Thẩm tổng cũng để ý tới tôi."
Thân thể Thẩm Độ hơi cứng, thấp giọng nói công tắc nguồn điện ở đâu, thấy Diệp Nam Kỳ phải đi, lập tức duỗi tay túm chặt cậu.
Diệp Nam Kỳ: "Cậu làm gì?"
Chung quanh một mảnh tối đen, Diệp Nam Kỳ cũng thấy không rõ cảm xúc trên mặt Thẩm Độ, chỉ nghe được hắn nói: "...... Buổi tối đi kiểm tra nhiều nguy hiểm, ngủ trước đi."
Diệp Nam Kỳ vẻ mặt bất ngờ mà bị hắn kéo vào phòng, ánh mắt ở trong phòng tối vừa chuyển, đột nhiên nhanh trí, bừng tỉnh đại ngộ: "À, cậu sợ ma!"
Thẩm Độ giống như hơi xấu hổ buồn bực: "Không sợ. Câm miệng!"
Diệp Nam Kỳ nhịn không được muốn cười, lần đầu cảm thấy Thẩm Độ cũng có dính dáng hai chữ "Đáng yêu", làm cho ý ác của cậu tăng lên, ho nhẹ một tiếng, giọng trầm trầm nói: "Thẩm tổng, cậu chắc không nghĩ tới, lỡ như người cậu kéo vào không phải Diệp Nam Kỳ......"
Lời còn chưa dứt, tay cậu đã bị Thẩm Độ dường như bị điện giật ném ra.
Diệp Nam Kỳ cười đến ngã trái ngã phải, mở đèn pin ra, chiếu vào chính mình: "Là người, là người."
Thẩm Độ xanh mặt trừng cậu.
Diệp Nam Kỳ duỗi tay, đụng tới tay Thẩm Độ, lúc này mới phát hiện hắn lại sợ tới mức ngón tay lạnh lẽo, hơi áy náy, chỉ chỉ chóp mũi mình: "Có độ ấm, bình tĩnh một chút. Trước tiên cậu ngủ đi, tôi đi xem công tắc nguồn điện."
Thẩm Độ rũ mắt xuống, túm chặt tay áo cậu, không nói chuyện.
Diệp Uyển và Diệp Mi khi còn nhỏ đều sợ ma, trong nhà cúp điện, hoặc là trước khi ngủ xem phim kinh dị, đều phải chạy đến trong phòng Diệp Nam Kỳ, chị em ba người chen ở trên một cái giường, nhỏ giọng nói chuyện.
Chờ mọi người ngủ, ba liền rón ra rón rén đi vào, thật cẩn thận mà đem hai chị em ôm trở về phòng.
Sau này ba bị tai nạn xe cộ qua đời, Diệp Mi...... chịu oan nhảy lầu tự sát, Diệp Uyển bị mù.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm cánh tay kia túm tay áo mình, đột nhiên mềm lòng.
Cậu vỗ vỗ tay Thẩm Độ, lôi hắn đến nằm trên giường, giọng nói nhu hòa xuống: "Được, tôi không đi."
Thẩm Độ hiển nhiên vẫn là không yên tâm, qua một lát phải trợn mắt nhìn xem Diệp Nam Kỳ còn ở đây không, lặp lại vài lần như thế, Diệp Nam Kỳ không nói gì mà tiến lại gần, che lại đôi mắt hắn: "Ngủ ngoan."
Lông mi Thẩm Độ dài, nháy mắt, hắn liền quét trong lòng bàn tay cậu một chút, làm cho cậu ngứa, dường như muốn ăn một cái tát.
Cũng may Thẩm Độ dường như an tâm, không bao lâu liền ngủ rồi.
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ tưởng được về phòng, lại phát hiện Thẩm Độ vậy mà còn túm góc áo cậu, thở dài, nghĩ thầm thôi thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, liền thu lại tâm tư, nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Thẩm Độ thức dậy rất sớm, Diệp Nam Kỳ 7 giờ tỉnh lại thì hắn đã ra cửa, sẵn tiện để lại ghi chú, bảo Diệp Nam Kỳ đừng đi lo công tắc nguồn điện nữa, đã sửa được rồi.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy da mặt hắn mỏng hiếm thấy, cảm thấy ngượng ngùng.
Chứng sợ ma này chắc phải sợ thành một loại bệnh.
Hiện tại hai người bọn họ không ly hôn, không thể không ở cùng một chỗ, buổi tối cúp điện còn được, nếu là cậu đi rồi Thẩm Độ còn không bị hù chết? Xuất phát từ việc bữa sáng mỗi ngày Thẩm Độ đều có thay đổi món ăn, sáng sớm Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, muốn tìm phương pháp giúp Thẩm Độ.
Ban ngày không thấy được Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ chỉ có thể buổi tối đi đến phòng hắn.
Thẩm Độ tan tầm trở về, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ ngồi ở trên giường mình, thế nhưng lại có tâm tình "Quả nhiên lại tới nữa" đầy kỳ diệu.
Liếc mắt nhìn sách trong tay Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ có hơi bất đắc dĩ: "Anh muốn làm gì?"
Theo tính cách thối của Diệp Nam Kỳ, chắc gì không phải là chuyện ma quỷ ngày xưa?
Diệp Nam Kỳ nói: "Nghe bác gái nói cậu ở nước ngoài học đại học, cậu có phải hàng năm cuối kỳ đều rớt tín chỉ hay không?"
Nói xong, cậu lấy cuốn sách mà bản thân sưu tầm ra nhìn một chút: "Tồn tại và hư vô" [2], "Biện chứng của tự nhiên" [3], "Triết học bút ký" [4], "Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán" [5].
[2] Tồn tại và hư vô: L"Être et le Néant (Tiếng Việt: Tồn tại và hư vô) là một tác phẩm lớn, hơn 700 trang sách, của Jean-Paul Sartre, một trong những nhà triết học hàng đầu của Pháp thế kỷ 20, một trong những người sáng lập ra Chủ nghĩa hiện sinh.
[3] Biện chứng của tự nhiên: Biện chứng của tự nhiên là một tác phẩm lớn về triết học của Ăngghen, chủ yếu bàn về giới tự nhiên và khoa học tự nhiên. Tác phẩm chưa được hoàn thành thì Ăngghen đã mất, mãi đến năm 1925 tác phẩm mới được xuất bản lần đầu tiên tại Moscow.
[4] Triết học bút ký: là một tác phẩm của V.I.Lênin - lãnh tụ của phong trào cách mạng vô sản Nga. Trong Bút ký triết học, Lênin tập trung chú ý vào vấn đề phép biện chứng. Đây là một nội dung chủ yếu của triết học Mác. Kế thừa tư tưởng về phép biện chứng trong lịch sử triết học và đặc biệt là triết học của Hêghen, Lênin đã nêu ra và trình bày một cách sáng tạo về phép biện chứng duy vật.
[5] Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán: Tác phẩm Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán là một công trình nghiên cứu khoa học lớn của V.I.Lênin, đồng thời cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của chủ nghĩa Mác - Lênin. Tác phẩm ra đời vào những năm đầu của thế kỷ XX, không chỉ bắt nguồn từ những biến động chính trị của nước Nga mà còn để đấu tranh chống lại những người theo chủ nghĩa Makhơ - một trường phái với tên gọi "chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán" đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều nhà triết học Nga lúc bấy giờ.
Thẩm Độ: "......"
Editor: "..."
Diệp Nam Kỳ: "Ma không tồn tại, chỉ là ý thức tạo ra ở đại não một loại ấn tượng hư ảo, cậu có hiểu biết đủ để lý giải cơ mà."
Thẩm Độ: "......"
Diệp Nam Kỳ có hơi khó chịu: "Thái độ gì, tôi đây là học bá [6] hàng năm lấy học bổng của trường đây này."
[6] Học bá: người học giỏi.
"Học bá mà dạ dày đau lại ăn bánh trôi rượu ngọt." Thời điểm Thẩm Độ không sợ quỷ một chút cũng không đáng yêu, "Anh nên học về kỹ năng sống thường ngày trước đi."
Diệp Nam Kỳ nói: "Kỹ năng sống thường ngày nói cho tôi trên thế giới không có ma."
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát.
Ngay sau đó, Diệp Nam Kỳ bị Thẩm Độ cúi người bế lên, mở cửa phòng, ném ra ngoài.
Diệp Nam Kỳ: "Cha cậu!"
Hảo tâm bị quy thành lòng lang dạ thú, còn bị trực tiếp ném ra khỏi phòng, Diệp Nam Kỳ tức giận ghê gớm, cũng không lắc lư trước mặt Thẩm Độ, một mình chiến tranh lạnh với Thẩm Độ.
Cũng may Văn Sâm lại tìm được việc cho cậu, không cần chờ ở trong nhà xem kịch bản đến mốc meo.
Bận rộn hồi lâu, đảo mắt liền đến cuối tháng, thời tiết chuyển lạnh, mẹ Thẩm tiếp đón Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ về nhà. Bà gần đây cùng mẹ Diệp mê đan khăn quàng cổ, đan cho ba Thẩm mấy cái, lại đan cho bọn họ mỗi người hai cái, còn chưa thỏa mãn, chú chó mới nuôi trong nhà cũng vinh hạnh được quấn một cái.
Thật ra Diệp Nam Kỳ rất vui vẻ khi mẹ Thẩm mang theo mẹ cậu làm này nọ, trở về nhà với Thẩm Độ, không keo kiệt chút nào mà khen hai người khéo tay, khen đến hai vị nữ sĩ vui tươi hớn hở cười không ngừng.
Dì giúp việc từ trong phòng bếp ló đầu ra: "Đồ ăn được rồi."
Mẹ Thẩm lúc này mới nhớ tới chồng còn ở thư phòng, đi lên lầu gọi. Diệp Nam Kỳ nhân cơ hội ngồi vào bên cạnh mẹ cậu.
Mẹ Diệp không biết nhớ tới cái gì, nét cười dần nhạt, thấp giọng nói: "Cũng đan cho Uyển Uyển và...... chị con một cái, con có rảnh thì mang qua đi."
Khi bà nói chuyện thì rũ mắt, thần sắc nhàn nhạt, như là không thèm để ý.
Ngày giỗ Diệp Mi sắp tới rồi.
Diệp Nam Kỳ trầm mặc gật gật đầu.
Mẹ Diệp thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Độ, vẫy vẫy tay với hắn. Thẩm Độ ở trước mặt mẹ Diệp thật ra rất có phong độ, ngồi vào bên cạnh bà, cười hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
Mẹ Diệp lộ ra ý cười, cầm tay anh, lại cầm tay Diệp Nam Kỳ, đặt vào trong lòng bàn tay anh: "Khi còn nhỏ hai người các con gặp nhau rất huyên náo nhưng lại hung dữ, ai biết hiện tại sẽ ở cùng nhau."
Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ liếc nhau, đều có hơi xấu hổ.
Mẹ Diệp không cảm thấy được, tiếp tục nói: "Con là đứa trẻ tốt, đem Nam Nam giao cho con, mẹ thực yên tâm."
Diệp Nam Kỳ trong lòng oan ức mà nghĩ thầm, mẹ, người không biết, trước đó không lâu anh ta đem con ném ra khỏi phòng.
Vừa lúc mẹ Thẩm cùng ba Thẩm từ trên lầu đi xuống, nghe được mẹ Diệp nói, cười: "Đã lâu như vậy rồi. Nam Kỳ, con còn nhớ rõ các con khi còn nhỏ vì cái gì mà quậy đến gà bay chó sủa không?"
Diệp Nam Kỳ mờ mịt lắc đầu.
Mẹ Thẩm hết sức vui mừng nói: "Bởi vì con cầm viên kẹo que đưa cho Thẩm Độ, nói "Em gái nhỏ, em thật đáng yêu, sau này làm vợ anh đi"."
Diệp Nam Kỳ không thể tin nổi mà nhìn về phía Thẩm Độ, người mà rõ ràng còn nhớ rõ này, ánh mắt không tốt.
Ba Thẩm bổ thêm một đao: "Còn theo đuổi lâu, ha ha ha ha."
Diệp Nam Kỳ: "......"
Khả năng khi đó mắt bị mù.
Mẹ Diệp cười cười, vỗ vỗ đầu của cậu, "Đi đến phòng bếp giúp dì giúp việc dọn đồ ăn."
Diệp Nam Kỳ nghe lời mà đứng dậy đi giúp, quay đầu lại phát hiện thừa dịp không ở đó, mẹ cậu cùng Thẩm Độ nói nhỏ, nhất thời trong lòng ê ẩm, quyết định đêm nay kể cho Thẩm Độ mấy cái chuyện ma quỷ ngày xưa.
Cơm nước xong trở về phòng, Diệp Nam Kỳ không nhịn được hỏi: "Mẹ tôi nói với cậu cái gì?"
Thẩm Độ liếc cậu một cái: "Thò qua đây."
Diệp Nam Kỳ thò lại gần.
Thẩm Độ hạ giọng, ở bên tai cậu nói: "Bí mật."
Diệp Nam Kỳ: "......"
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: "Bé yêu Thẩm, muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ không, anh mới vừa đọc mấy chuyện ma xưa đấy."
Thẩm Độ không mặn không nhạt nói: "Anh có thể thử xem."
Diệp Nam Kỳ sao có thể bị uy hiếp, há mồm liền nói: "Có người nửa đêm đi tiểu đêm, đến toilet thì đột nhiên......"
Đang dừng nói, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Diệp Nam Kỳ hơi trừng lớn mắt, môi bị một đôi môi khác đang hé mở che lại, cảm giác xuyên thấu qua thần kinh phóng đến đại não, đầu của cậu trống không trong nháy mắt, chỉ còn đọng lại cái loại xúc cảm mềm mại ấm áp này.
Thẩm Độ nhanh chóng buông Diệp Nam Kỳ ra, sắc mặt có hơi mất tự nhiên.
Hắn muốn cho Diệp Nam Kỳ nói không nên lời, kết quả xem môi cậu mở mở đóng đóng, không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt rồi, cúi đầu liền hôn xuống.
Nhanh chóng khống chế tốt nét mặt, Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng: "Tiếp tục đi."
Cảm xúc Diệp Nam Kỳ trống rỗng hồi lâu, đột nhiên nhớ tới giả thiết "Mặt hàng hấp dẫn" [7] của mình, lập tức hoàn hồn, môi vừa động, xúc cảm này lại phảng phất trở lại, da đầu ngay lập tức tê dại.
[7] "Mặt hàng hấp dẫn": từ ngữ mạng. Câu gốc của nó là: "Tốt và đơn giản, không phải là nhân tạo, khác với các mặt hàng hấp dẫn khác". Không chắc chắn lắm về ý nghĩa của nó. Đôi khi được sử dụng để khen (mang nghĩa tích cực) hay nhạo báng (mang nghĩa tiêu cực).
Mẹ nó.
Diệp Nam Kỳ lành lạnh liếc mắt nhìn Thẩm Độ, mím môi đi vào phòng tắm, nghĩ thầm, ngày đó cúp điện tại sao lại không hù chết cậu ta cho rồi.
Danh sách chương