Ngọc Nhi mang đồ ăn đến, sau khi hầu hạ Mộ Dung Tình ăn xong thì cùng với Phương ma ma, Cẩm ma ma thay nhau đi ăn cơm.
Tử Nhi vẫn chưa trở lại viện, điều này khiến Mộ Dung Tình càng cảm thấy bất an, đang định phái Phương ma ma đi thăm dò thì lại nghe được tiếng hô của nha hoàn thô sử ngoài cửa: “Đại tiểu thư có chuyện rồi! Cô nương Tử Nhi đã xảy ra chuyện rồi!”
Tim nàng đập loạn nhịp, vừa chợp mắt được một lúc đã thấy Cẩm ma ma hoảng hốt chạy đến.
Cẩm ma ma trước giờ luôn là người trầm ổn, lúc này hoảng hốt như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện hết sức quan trọng: “Cẩm ma ma, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa Đại tiểu thư, Tử Nhi... Nha đầu Tử Nhi bị bắt quả tang quyến rũ Trương tam thiếu!”
“Quyến rũ Trương tam thiếu?” Nàng đột ngột đứng lên: “Làm sao mà.... Làm sao mà có...”
“Vâng! Ở ngay giữa phòng khách, bị người ta bắt được nàng ta quần áo xộc xệch đang ở trên giường với tam thiếu...” Cẩm ma ma dừng một chút, giống như phải mất thật nhiều sức lực mới có thể tiếp tục nói ra: “Nghe người bên ngoài nói, Tử Nhi là do Đại tiểu thư... giật dây...”
Là do Đại tiểu thư giật dây? Giật dây?
Hai chữ này, như sét đánh ngang tai!
Hóa ra, đây là âm mưu của Ninh di nương!
Hôm nay Ninh di nương cố ý sắp xếp Tử Nhi đi hầu hạ Trương tam thiếu, lúc này lại để bị bắt được cùng gã ác thiếu đó... Nếu có người cố ý bóp méo chuyện này, thì sẽ là Mộ Dung Tình có tình ý với Trương tam thiếu nên mới cho Tử Nhi mang danh đi hầu hạ mà dẫn Trương tam thiếu đến phòng khách...
“Tử Nhi ra sao rồi?” Hiện giờ điều Mộ Dung Tình lo lắng nhất là Tử Nhi bị người ta uy hiếp. Nếu là như vậy, Mộ Dung Tình sẽ mang tội không giữ được danh tiết, đi quyến rũ nam nhân bên ngoài!
“Tử Nhi quả quyết khai rằng nàng ấy có ý với Trương tam thiếu nên mới dẫn tam thiếu đến phòng khách!”
Có lẽ Tử Nhi đã phát hiện ra âm mưu của chuyện này, vì bảo vệ Mộ Dung Tình, nàng ấy đã liều chết nói có tình cảm với Trương tam thiếu.
“Mau! Mau đi đến phòng khách xem thế nào!” Trong lòng càng thêm sốt ruột, Mộ Dung Tình cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như bề ngoài.
Khi đến phòng khách, Mộ Dung Tình chỉ nghe thấy giọng chửi bới hung hăng của Trương tam thiếu: “Con tiện nha đầu này! Thảo nào trong bữa tiệc ngươi rót cho bổn thiếu gia uống nhiều rượu như vậy, hóa ra muốn bò lên giường của bổn thiếu gia!”
“Chậc chậc, nha đầu này trông xinh đẹp vậy mà không ngờ lại là loại đi dụ dỗ người khác!”
“Đúng vậy! Nhìn qua thì có vẻ đoan đoan chính chính, không ngờ sau lưng lại làm cái việc bỉ ổi như vậy!”
“Ngươi lại không biết rồi! Ai mà bên ngoài càng tỏ ra đứng đắn thì bên trong lại càng lẳng lơ...”
“Thế chẳng phải Mộ Dung gia đại tiểu thư cũng rất nhẹ nhàng à? Nha hoàn của nàng có thể làm ra những chuyện này, e là Đại tiểu thư kia...”
“Không biết chuyện này có phải do Đại tiểu thư giở trò hay không, mà nha đầu kia lại ra mặt nhận tội…”
Các vị khách ta một lời ngươi một lời, tuy âm thanh nói chuyện không lớn nhưng từng câu từng chữ cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Vừa đến ngoài viện, Mộ Dung Tình đã nghe được những âm thanh dị nghị trong phòng, nàng giận đến run cả người.
“Tiểu thư chớ để trong lòng. Những người này không biết rõ chân tướng mà chỉ thích xem trò cười của người khác!” Phương ma ma vội vàng đỡ lấy Mộ Dung Tình, vừa nói vừa trợn mắt lườm những kẻ không có đạo đức, những khách nhân hồ ngôn loạn ngữ một cách hung dữ.
“Ái chà, không phải Đại tiểu thư đây à, sao bây giờ mới đến?” Một người tinh mắt nhìn thấy Mộ Dung Tình đã cao giọng nói.
Mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của Mộ Dung Tình tái nhợt như hoa phù dung, dẫn theo nha hoàn và nhóm ma ma vào trong viện.
“Tình nhi bái kiến nội tổ mẫu, bái kiến phụ thân!”
Nàng đến trước mặt lão phu nhân, thi lễ với lão phu nhân và Mộ Dung Ngạn.
“Tình nhi, nha hoàn trong viện của con cũng có tầm nhìn xa thật đấy!” Mặt lão phu nhân đen kịt, lời nói cũng không còn ôn hòa như trước.
Hôm nay là đại thọ của bà, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật là quá mất mặt!
Nếu Trương tam thiếu kín tiếng, lão phu nhân còn nghĩ đến việc tặng Tử Nhi cho Trương tam thiếu, coi như thanh toán giao tình với Trương Thượng Thư Lễ Bộ. Không ngờ, sau khi bị người khác phát hiện, Trương tam thiếu đã nói: “Sao lại là ngươi? Đại tiểu thư không tới sao?”
Chỉ một câu nói mà khiến càng nhiều người kéo đến!
Lão phu nhân không ngốc. Bà vẫn còn minh mẫn lắm! Cho nên bà hiểu được rằng Mộ Dung Tình đang bị người khác tính kế. Không chỉ lão phu nhân, những người có đầu óc trong viện đều nghĩ như vậy.
Trương tam thiếu kia là ai? Ăn uống, gái gú, cờ bạc, không cái nào chưa dính cả! Mỗi ngày ra ra vào vào thanh lâu! Một gã chơi bời phong lưu mang tiếng xấu bên ngoài như vậy, sao Mộ Dung Tình có thể để ý đến hắn được?
Tuy biết hiện giờ có người đang giăng bẫy Mộ Dung Tình, nhưng người đời đều thích xem náo nhiệt, lấy chuyện xấu của người khác coi đó là chuyện vui mà hóng hớt!
Tiên thể cũng muốn xem Mộ Dung Đại tiểu thư làm thế nào để thoát được cửa ải này!
“Nha đầu kia chỉ nói là có lỗi với con, thế nào cũng phải chờ con đến đây để làm rõ nguyên nhân! Con hỏi lại nha đầu kia xem nàng ta đang có tâm tư gì?”
Lão phu nhân tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh, khi nói ánh mắt của bà lạnh như băng.
Bắt gặp ánh mắt của lão phu nhân, Mộ Dung Tình biết rằng, nếu Tử Nhi không bị mua chuộc để hãm hại nàng, thì em ấy đang muốn nhân cơ hội này để ám chỉ người đứng sau màn âm mưu tất cả mọi việc cho nàng.
“Tiểu thư thứ tội, mọi việc hôm nay đều do nô tỳ làm việc quá giới hạn!” Tử Nhi vừa thấy Mộ Dung Tình đến liền quỳ trước mặt nàng, khấu đầu một cái thật mạnh rồi mới nói: “Hôm ấy nô tỳ đi ra phủ mua điểm tâm thì thấy Trương tam thiếu đi ra từ tửu lâu. Nô tỳ đáng chết. Từ đó đến giờ không thể quên được phong thái của Trương thiếu gia. Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nhưng nô tỳ chỉ là một đứa nha hoàn, khó mà lọt được vào mắt Trương thiếu gia. Nô tỳ liền nghĩ, Đại tiểu thư đứng thứ ba trong mười đại mỹ nhân kinh thành, nếu nói cho Trương thiếu là tiểu thư muốn gặp mặt, Trương thiếu tất nhiên sẽ đồng ý! Cho nên, lúc hầu hạ Trương thiếu uống rượu nô tỳ đã đưa ngọc bội của tiểu thư cho Trương thiếu...”
Những lời tiếp theo, không cần Tử Nhi nói, mọi người cũng hiểu được. Chẳng trách Trương thiếu gia có trong tay ngọc bội của Mộ Dung Tình.
Nhưng khi nghe đến đây, lòng Mộ Dung Tình ớn lạnh. Ngọc bội? Miếng ngọc bội mà nàng đã đánh mất cách đây mấy tháng ư?
“Nha đầu này thật trung thành!”
Ngay khi mọi người đang xôn xao trước hành động của Tử Nhi, một giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ thương xót thốt lên khiến mọi người thêm suy nghĩ sâu xa.
Đúng, nha hoàn này thật sự trung thành! Giúp chủ nhân che đậy sự việc, hiện tại chuyện vỡ lở, liền tự mình nhận tội!
Những tiếng xôn xao và chế nhạo lại vang lên.
Mộ Dung Tình nhìn về phía người vừa mở miệng, trong lòng thầm hận. Ninh Thủy Nhược! Nếu hôm nay ta có thể vượt qua được kiếp nạn này, chắc chắn ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt!
“Tiểu thư, nô tỳ tự biết mình sai rồi. Chỉ mong tiểu thư hôm nay có thể thành toàn cho nô tỳ. Cho dù chỉ là làm nô tỳ nhưng được ở bên cạnh hầu hạ Trương thiếu, nô tỳ chết cũng nguyện ý!”
Những tiếng nói xung quanh vang lên, bàn tay trong tay áo của Tử Nhi bị nắm chặt đến mức các khớp ngón tay của nàng ấy trở nên trắng bệch. Lúc buông tay ra, nàng nhướng mắt nhìn thẳng Mộ Dung Tình, đôi mắt mang theo ba phần e lệ bảy phần dứt khoát.
Trong mắt người ngoài, Tử Nhi thật sự yêu Trương thiếu nên dù có chết cũng muốn đi theo hắn ta. Tuy nhiên, Mộ Dung Tình lại nhìn thấy sự dứt khoát trong ánh mắt của Tử Nhi, sự dứt khoát ấy giống như thái độ thấy chết không sờn. Đột nhiên nàng rùng mình. Có phải Tử Nhi đã biết bí mật của những người đứng sau âm mưu này không?
Thông thường, khi một chủ tử để chuyện này xảy ra thì đều muốn gia nô của mình lấy cái chết để biểu thị sự trong sạch. Thế nhưng, nếu để cho nha đầu của mình chết đi thì chuyện càng trở nên đáng ngờ! Tử Nhi thật thông minh, chắc hẳn em ấy cũng đoán được cạm bẫy nên mới dùng đến chiêu này để hoãn binh.
“Ái chà, Trương thiếu gia, xem ra ngươi đúng là phong lưu phóng khoáng, ngay cả nha hoàn cũng bị ngươi mê muội!”
“Còn không phải à! Ta phải để cho những nha hoàn bên cạnh tránh xa ngươi một chút, để không bị ngươi mê hoặc!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Mọi người, ngươi một lời, ta một lời, lời nói như gió thổi vượt qua bức tường thành.
Hôm nay đúng là có người đã đưa ngọc bội của Mộ Dung Tình cho hắn, nói là Mộ Dung Tình cho mời hắn vào phòng khách, nhưng người đưa ngọc bội không phải là nha hoàn trước mặt hắn, mà là...
Song hiện tại mọi người đều đang tâng bốc, Trương Phong Thành làm sao có thể nói như vậy, hắn vui vẻ nói với Mộ Dung Tình: “Mộ Dung Đại tiểu thư, nếu nha hoàn bên cạnh tiểu thư đã có tình ý với bổn thiếu gia, không bằng tiểu thư tặng cho bổn thiếu gia làm ấm giường đi!”
Lời nói của Trương Phong Thành không hề khách khí, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tình, trái tim hắn đã loạn nhịp, nhưng Trương Phong Thành cũng không phải là người không biết suy nghĩ, hắn biết hôm nay có người muốn hại Mộ Dung Tình, còn hắn chỉ là người bị lợi dụng mà thôi.
Hắn khẽ liếc về phía sau của Mộ Dung Tình rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, không đợi Mộ Dung Tình đáp lại đã vươn tay kéo Tử Nhi đang quỳ trên mặt đất: “Nha hoàn này lớn lên cũng không tệ, cho bổn thiếu gia vui đùa một chút cũng được!”
Bị Trương Phong Thành kéo như vậy, Tử Nhi hơi cau mày một cách kín đáo, trong mắt hiện lên vẻ kinh tởm, nàng lập tức nắm lấy tay Mộ Dung Tình: “Tiểu thư, nô tỳ đã phụ lòng dạy bảo của tiểu thư! Nô tỳ tự biết mình có tội, chỉ mong tiểu thư đừng tức giận quá mà hại thân thể...”
Tạ ơn Đại tiểu thư đã tặng cho bổn thiếu gia một mỹ nhân. Lão phu nhân, xem ra Thượng Thư phủ và quý phủ thật đúng là có duyên!” Trương Phong Thành kéo Tử Nhi đến chỗ lão phu nhân và Mộ Dung Ngạn: “Dập đầu trước lão phu nhân và Mộ Dung lão gia đi.” Hôm nay Trương Phong Thành rất khó chịu. Hắn bị lợi dụng, mà lại không thể phát giận được! Vì vậy, hắn đang cố ý tát vào mặt Mộ Dung gia.
Âm thanh ầm ĩ ở bên kia cùng với vẻ mặt tái mét của lão phu nhân và vẻ mặt tức giận của Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Tình không còn tâm trạng để ý đến nữa.
Lúc này nàng cảm thấy cả người ớn lạnh, bàn tay bị Tử Nhi kéo nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch, cánh tay run rẩy...
Tại sao có thể? Tại sao có thể là nàng ta? Nàng đã nghi ngờ Bích Nhi, cũng nghi ngờ Tử Nhi, song không ngờ người phản bội chính mình lại là...
Thoáng chốc, ngực nàng như bị nghẹn lại, trước mắt tối sầm, thân mình lung lay.
“Đại tiểu thư chớ giận, nha đầu kia thích trèo cao, tự mình tìm đường ra, người đừng tức giận mà hại thân!” Cẩm ma ma vội vàng dìu Mộ Dung Tình, oán giận nói.
“Thôi... Em ấy có con đường của em ấy, ta cũng không ngăn cản nữa...” Đang nói, Trương Phong Thành đã lôi Tử Nhi đi tới: “Trương thiếu gia, Tử Nhi là tri kỷ bên ta, chỉ hy vong Trương thiếu gia có thể đối xử tốt với Tử Nhi.”
Tử Nhi, em nhất định phải sống tốt! Em nhất định phải kiên cường cho đến khi ta nghĩ cách cứu em ra!
Nhìn vào đôi mắt của Tử Nhi, Mộ Dung Tình thấy được sự chết lặng.
“Tạ ơn sự quan tâm của Đại tiểu thư! Nô tỳ sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt!”
Đại tiểu thư, Tử Nhi cũng chỉ có thể làm đến đây vì người!
Tử Nhi vẫn chưa trở lại viện, điều này khiến Mộ Dung Tình càng cảm thấy bất an, đang định phái Phương ma ma đi thăm dò thì lại nghe được tiếng hô của nha hoàn thô sử ngoài cửa: “Đại tiểu thư có chuyện rồi! Cô nương Tử Nhi đã xảy ra chuyện rồi!”
Tim nàng đập loạn nhịp, vừa chợp mắt được một lúc đã thấy Cẩm ma ma hoảng hốt chạy đến.
Cẩm ma ma trước giờ luôn là người trầm ổn, lúc này hoảng hốt như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện hết sức quan trọng: “Cẩm ma ma, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa Đại tiểu thư, Tử Nhi... Nha đầu Tử Nhi bị bắt quả tang quyến rũ Trương tam thiếu!”
“Quyến rũ Trương tam thiếu?” Nàng đột ngột đứng lên: “Làm sao mà.... Làm sao mà có...”
“Vâng! Ở ngay giữa phòng khách, bị người ta bắt được nàng ta quần áo xộc xệch đang ở trên giường với tam thiếu...” Cẩm ma ma dừng một chút, giống như phải mất thật nhiều sức lực mới có thể tiếp tục nói ra: “Nghe người bên ngoài nói, Tử Nhi là do Đại tiểu thư... giật dây...”
Là do Đại tiểu thư giật dây? Giật dây?
Hai chữ này, như sét đánh ngang tai!
Hóa ra, đây là âm mưu của Ninh di nương!
Hôm nay Ninh di nương cố ý sắp xếp Tử Nhi đi hầu hạ Trương tam thiếu, lúc này lại để bị bắt được cùng gã ác thiếu đó... Nếu có người cố ý bóp méo chuyện này, thì sẽ là Mộ Dung Tình có tình ý với Trương tam thiếu nên mới cho Tử Nhi mang danh đi hầu hạ mà dẫn Trương tam thiếu đến phòng khách...
“Tử Nhi ra sao rồi?” Hiện giờ điều Mộ Dung Tình lo lắng nhất là Tử Nhi bị người ta uy hiếp. Nếu là như vậy, Mộ Dung Tình sẽ mang tội không giữ được danh tiết, đi quyến rũ nam nhân bên ngoài!
“Tử Nhi quả quyết khai rằng nàng ấy có ý với Trương tam thiếu nên mới dẫn tam thiếu đến phòng khách!”
Có lẽ Tử Nhi đã phát hiện ra âm mưu của chuyện này, vì bảo vệ Mộ Dung Tình, nàng ấy đã liều chết nói có tình cảm với Trương tam thiếu.
“Mau! Mau đi đến phòng khách xem thế nào!” Trong lòng càng thêm sốt ruột, Mộ Dung Tình cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như bề ngoài.
Khi đến phòng khách, Mộ Dung Tình chỉ nghe thấy giọng chửi bới hung hăng của Trương tam thiếu: “Con tiện nha đầu này! Thảo nào trong bữa tiệc ngươi rót cho bổn thiếu gia uống nhiều rượu như vậy, hóa ra muốn bò lên giường của bổn thiếu gia!”
“Chậc chậc, nha đầu này trông xinh đẹp vậy mà không ngờ lại là loại đi dụ dỗ người khác!”
“Đúng vậy! Nhìn qua thì có vẻ đoan đoan chính chính, không ngờ sau lưng lại làm cái việc bỉ ổi như vậy!”
“Ngươi lại không biết rồi! Ai mà bên ngoài càng tỏ ra đứng đắn thì bên trong lại càng lẳng lơ...”
“Thế chẳng phải Mộ Dung gia đại tiểu thư cũng rất nhẹ nhàng à? Nha hoàn của nàng có thể làm ra những chuyện này, e là Đại tiểu thư kia...”
“Không biết chuyện này có phải do Đại tiểu thư giở trò hay không, mà nha đầu kia lại ra mặt nhận tội…”
Các vị khách ta một lời ngươi một lời, tuy âm thanh nói chuyện không lớn nhưng từng câu từng chữ cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Vừa đến ngoài viện, Mộ Dung Tình đã nghe được những âm thanh dị nghị trong phòng, nàng giận đến run cả người.
“Tiểu thư chớ để trong lòng. Những người này không biết rõ chân tướng mà chỉ thích xem trò cười của người khác!” Phương ma ma vội vàng đỡ lấy Mộ Dung Tình, vừa nói vừa trợn mắt lườm những kẻ không có đạo đức, những khách nhân hồ ngôn loạn ngữ một cách hung dữ.
“Ái chà, không phải Đại tiểu thư đây à, sao bây giờ mới đến?” Một người tinh mắt nhìn thấy Mộ Dung Tình đã cao giọng nói.
Mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của Mộ Dung Tình tái nhợt như hoa phù dung, dẫn theo nha hoàn và nhóm ma ma vào trong viện.
“Tình nhi bái kiến nội tổ mẫu, bái kiến phụ thân!”
Nàng đến trước mặt lão phu nhân, thi lễ với lão phu nhân và Mộ Dung Ngạn.
“Tình nhi, nha hoàn trong viện của con cũng có tầm nhìn xa thật đấy!” Mặt lão phu nhân đen kịt, lời nói cũng không còn ôn hòa như trước.
Hôm nay là đại thọ của bà, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật là quá mất mặt!
Nếu Trương tam thiếu kín tiếng, lão phu nhân còn nghĩ đến việc tặng Tử Nhi cho Trương tam thiếu, coi như thanh toán giao tình với Trương Thượng Thư Lễ Bộ. Không ngờ, sau khi bị người khác phát hiện, Trương tam thiếu đã nói: “Sao lại là ngươi? Đại tiểu thư không tới sao?”
Chỉ một câu nói mà khiến càng nhiều người kéo đến!
Lão phu nhân không ngốc. Bà vẫn còn minh mẫn lắm! Cho nên bà hiểu được rằng Mộ Dung Tình đang bị người khác tính kế. Không chỉ lão phu nhân, những người có đầu óc trong viện đều nghĩ như vậy.
Trương tam thiếu kia là ai? Ăn uống, gái gú, cờ bạc, không cái nào chưa dính cả! Mỗi ngày ra ra vào vào thanh lâu! Một gã chơi bời phong lưu mang tiếng xấu bên ngoài như vậy, sao Mộ Dung Tình có thể để ý đến hắn được?
Tuy biết hiện giờ có người đang giăng bẫy Mộ Dung Tình, nhưng người đời đều thích xem náo nhiệt, lấy chuyện xấu của người khác coi đó là chuyện vui mà hóng hớt!
Tiên thể cũng muốn xem Mộ Dung Đại tiểu thư làm thế nào để thoát được cửa ải này!
“Nha đầu kia chỉ nói là có lỗi với con, thế nào cũng phải chờ con đến đây để làm rõ nguyên nhân! Con hỏi lại nha đầu kia xem nàng ta đang có tâm tư gì?”
Lão phu nhân tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh, khi nói ánh mắt của bà lạnh như băng.
Bắt gặp ánh mắt của lão phu nhân, Mộ Dung Tình biết rằng, nếu Tử Nhi không bị mua chuộc để hãm hại nàng, thì em ấy đang muốn nhân cơ hội này để ám chỉ người đứng sau màn âm mưu tất cả mọi việc cho nàng.
“Tiểu thư thứ tội, mọi việc hôm nay đều do nô tỳ làm việc quá giới hạn!” Tử Nhi vừa thấy Mộ Dung Tình đến liền quỳ trước mặt nàng, khấu đầu một cái thật mạnh rồi mới nói: “Hôm ấy nô tỳ đi ra phủ mua điểm tâm thì thấy Trương tam thiếu đi ra từ tửu lâu. Nô tỳ đáng chết. Từ đó đến giờ không thể quên được phong thái của Trương thiếu gia. Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nhưng nô tỳ chỉ là một đứa nha hoàn, khó mà lọt được vào mắt Trương thiếu gia. Nô tỳ liền nghĩ, Đại tiểu thư đứng thứ ba trong mười đại mỹ nhân kinh thành, nếu nói cho Trương thiếu là tiểu thư muốn gặp mặt, Trương thiếu tất nhiên sẽ đồng ý! Cho nên, lúc hầu hạ Trương thiếu uống rượu nô tỳ đã đưa ngọc bội của tiểu thư cho Trương thiếu...”
Những lời tiếp theo, không cần Tử Nhi nói, mọi người cũng hiểu được. Chẳng trách Trương thiếu gia có trong tay ngọc bội của Mộ Dung Tình.
Nhưng khi nghe đến đây, lòng Mộ Dung Tình ớn lạnh. Ngọc bội? Miếng ngọc bội mà nàng đã đánh mất cách đây mấy tháng ư?
“Nha đầu này thật trung thành!”
Ngay khi mọi người đang xôn xao trước hành động của Tử Nhi, một giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ thương xót thốt lên khiến mọi người thêm suy nghĩ sâu xa.
Đúng, nha hoàn này thật sự trung thành! Giúp chủ nhân che đậy sự việc, hiện tại chuyện vỡ lở, liền tự mình nhận tội!
Những tiếng xôn xao và chế nhạo lại vang lên.
Mộ Dung Tình nhìn về phía người vừa mở miệng, trong lòng thầm hận. Ninh Thủy Nhược! Nếu hôm nay ta có thể vượt qua được kiếp nạn này, chắc chắn ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt!
“Tiểu thư, nô tỳ tự biết mình sai rồi. Chỉ mong tiểu thư hôm nay có thể thành toàn cho nô tỳ. Cho dù chỉ là làm nô tỳ nhưng được ở bên cạnh hầu hạ Trương thiếu, nô tỳ chết cũng nguyện ý!”
Những tiếng nói xung quanh vang lên, bàn tay trong tay áo của Tử Nhi bị nắm chặt đến mức các khớp ngón tay của nàng ấy trở nên trắng bệch. Lúc buông tay ra, nàng nhướng mắt nhìn thẳng Mộ Dung Tình, đôi mắt mang theo ba phần e lệ bảy phần dứt khoát.
Trong mắt người ngoài, Tử Nhi thật sự yêu Trương thiếu nên dù có chết cũng muốn đi theo hắn ta. Tuy nhiên, Mộ Dung Tình lại nhìn thấy sự dứt khoát trong ánh mắt của Tử Nhi, sự dứt khoát ấy giống như thái độ thấy chết không sờn. Đột nhiên nàng rùng mình. Có phải Tử Nhi đã biết bí mật của những người đứng sau âm mưu này không?
Thông thường, khi một chủ tử để chuyện này xảy ra thì đều muốn gia nô của mình lấy cái chết để biểu thị sự trong sạch. Thế nhưng, nếu để cho nha đầu của mình chết đi thì chuyện càng trở nên đáng ngờ! Tử Nhi thật thông minh, chắc hẳn em ấy cũng đoán được cạm bẫy nên mới dùng đến chiêu này để hoãn binh.
“Ái chà, Trương thiếu gia, xem ra ngươi đúng là phong lưu phóng khoáng, ngay cả nha hoàn cũng bị ngươi mê muội!”
“Còn không phải à! Ta phải để cho những nha hoàn bên cạnh tránh xa ngươi một chút, để không bị ngươi mê hoặc!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Mọi người, ngươi một lời, ta một lời, lời nói như gió thổi vượt qua bức tường thành.
Hôm nay đúng là có người đã đưa ngọc bội của Mộ Dung Tình cho hắn, nói là Mộ Dung Tình cho mời hắn vào phòng khách, nhưng người đưa ngọc bội không phải là nha hoàn trước mặt hắn, mà là...
Song hiện tại mọi người đều đang tâng bốc, Trương Phong Thành làm sao có thể nói như vậy, hắn vui vẻ nói với Mộ Dung Tình: “Mộ Dung Đại tiểu thư, nếu nha hoàn bên cạnh tiểu thư đã có tình ý với bổn thiếu gia, không bằng tiểu thư tặng cho bổn thiếu gia làm ấm giường đi!”
Lời nói của Trương Phong Thành không hề khách khí, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tình, trái tim hắn đã loạn nhịp, nhưng Trương Phong Thành cũng không phải là người không biết suy nghĩ, hắn biết hôm nay có người muốn hại Mộ Dung Tình, còn hắn chỉ là người bị lợi dụng mà thôi.
Hắn khẽ liếc về phía sau của Mộ Dung Tình rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, không đợi Mộ Dung Tình đáp lại đã vươn tay kéo Tử Nhi đang quỳ trên mặt đất: “Nha hoàn này lớn lên cũng không tệ, cho bổn thiếu gia vui đùa một chút cũng được!”
Bị Trương Phong Thành kéo như vậy, Tử Nhi hơi cau mày một cách kín đáo, trong mắt hiện lên vẻ kinh tởm, nàng lập tức nắm lấy tay Mộ Dung Tình: “Tiểu thư, nô tỳ đã phụ lòng dạy bảo của tiểu thư! Nô tỳ tự biết mình có tội, chỉ mong tiểu thư đừng tức giận quá mà hại thân thể...”
Tạ ơn Đại tiểu thư đã tặng cho bổn thiếu gia một mỹ nhân. Lão phu nhân, xem ra Thượng Thư phủ và quý phủ thật đúng là có duyên!” Trương Phong Thành kéo Tử Nhi đến chỗ lão phu nhân và Mộ Dung Ngạn: “Dập đầu trước lão phu nhân và Mộ Dung lão gia đi.” Hôm nay Trương Phong Thành rất khó chịu. Hắn bị lợi dụng, mà lại không thể phát giận được! Vì vậy, hắn đang cố ý tát vào mặt Mộ Dung gia.
Âm thanh ầm ĩ ở bên kia cùng với vẻ mặt tái mét của lão phu nhân và vẻ mặt tức giận của Mộ Dung Ngạn, Mộ Dung Tình không còn tâm trạng để ý đến nữa.
Lúc này nàng cảm thấy cả người ớn lạnh, bàn tay bị Tử Nhi kéo nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch, cánh tay run rẩy...
Tại sao có thể? Tại sao có thể là nàng ta? Nàng đã nghi ngờ Bích Nhi, cũng nghi ngờ Tử Nhi, song không ngờ người phản bội chính mình lại là...
Thoáng chốc, ngực nàng như bị nghẹn lại, trước mắt tối sầm, thân mình lung lay.
“Đại tiểu thư chớ giận, nha đầu kia thích trèo cao, tự mình tìm đường ra, người đừng tức giận mà hại thân!” Cẩm ma ma vội vàng dìu Mộ Dung Tình, oán giận nói.
“Thôi... Em ấy có con đường của em ấy, ta cũng không ngăn cản nữa...” Đang nói, Trương Phong Thành đã lôi Tử Nhi đi tới: “Trương thiếu gia, Tử Nhi là tri kỷ bên ta, chỉ hy vong Trương thiếu gia có thể đối xử tốt với Tử Nhi.”
Tử Nhi, em nhất định phải sống tốt! Em nhất định phải kiên cường cho đến khi ta nghĩ cách cứu em ra!
Nhìn vào đôi mắt của Tử Nhi, Mộ Dung Tình thấy được sự chết lặng.
“Tạ ơn sự quan tâm của Đại tiểu thư! Nô tỳ sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt!”
Đại tiểu thư, Tử Nhi cũng chỉ có thể làm đến đây vì người!
Danh sách chương