- Không phải? Em “ Uống nước nhớ người trồng cây” – Việt Phương phá ra cười – Bởi vì em uống nước dừa, nên đương nhiên nhớ người trồng dừa chứ sao? Thiên Phong cũng không khỏi phì cười vì câu đố mẹ hóm hĩnh này. Thẳng Nam cùng thẳng Hải đang ôm trong cái áo thun của mình cái gì đó chạy về phía hai đứa nó:
- Hehe, tụi tao mới ra ruộng trộm mấy trái bắp, tối nay tụi mình một là luộc, hai là nướng cùng với khoai của thằng Bảo, một buổi số dách nha tụi bây.
- Thằng Hiển đâu? – Việt Phương bỗng nhiên hỏi.
- Nó đang đi bắt dế cơm đó, con Thắm bảo nhà nó có đậu phộng với bột nếp – thằng Nam cười khoái trí thảy mấy trái bắp tròn dài xuống đất.
- Chẹp, tao thèm mấy bữa nay rồi nha – Việt Phương nhìn mấy đứa bạn hoan hô.
- Đừng nói mấy đứa định bắt dế ăn nha – Thiên Phong thoáng rùng mình nhỉn chúng ngay dại hỏi.
- Tất nhiên – Ba đứa đều đồng lạot gật đầu.
Sự thật là, đám nhóc không chỉ cho Thiên Phong ăn dế cơm, mà còn bắt ếch nấu cháo cho cậu ăn nữa. Thiên Phong chưa từng ăn qua, có chút ghê sợ, nhất là thấy cảnh thằng Hiển cắt đầu lột da con ếch rồi mà nó vẫn nhảy tưng tưng khiến cậu nhóc sợ vỡ cả mật ra, báo hại tụi nhỏ được một phen cười nghiêng ngã.
Mấy con dế cơm to lớn hơn mấy con dế thường rất nhiều, Thiên Phong thấy con Thắm, con Thảo và Việt Phương nặn ruột rửa sạch nhét hạt đậu phộng vào, sau đó chiên với bột thì kinh hãi đến vỡ mật.
Nhưng sự thật, ki bị chúng ép phải ăn, nhai và nuốt, Thiên phong muốn khóc lắm, nhưng sau khi ăn xong thì….cậu nhóc đỏ mặt xin thêm con nữa. Bọn nhóc hào hứng nhường Thiên phong ăn khá nhiều.
Lục tục khiên nồi cháo bầu nấu ếch thơm lừng ra ngoài ruộng khô trống trãi, chúng bắt lửa bằng những vại rơm vụn, và những nhánh che, để đốt cũi lớn, cuối cùng một ngọn lửa lớn theo gió đêm thổi bừng bừng xua đi được cả lũ muỗi chập chừng nhào đến hút máu tụi nhỏ.
Nồi cháo bị ăn sạch bách, mà mấy trái bắp, củ khoa cũng đang trên đường chín tới, bọn trẻ nằm dài trên những tấm bạc phơi lửa nhìn bầu trời đầy sao một cách thích thú. Con Thắm bỗng ngâm một câu vọng cỗ giữa trời khuya, giọng nó ngọt ngào khiến người ta say ngất. Thiên Phong quay đầu nhìn người nằm kế bên mình, Việt Phương cũng có linh cảm, cô bé quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Thiên Phong, cả hai cùng mĩm cười.
Rời đi
- Sao băng kìa – Tiếng thằng Nam Bảo kêu lên.
Cả bọn vội vàng nhìn lên bầu trời, một ngôi sao xẹt ngang qua bầu trời đêm, chẳng ai bảo ai, bọn trẻ vội vàng chấp tay cầu nguyện. Thiên Phong từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao như ở đây, càng không biết chuyện cầu nguyện khi nhìn thấy sao băng. Chỉ trố mắt ngạc nhiên nhìn bọn trẻ.
Việt Phương cầu xong nhìn Thiên Phong hỏi:
- Anh không cầu nguyện à?
- Cầu nguyện? Vì sao? – Thiên Phong ngơ ngác hỏi lại.
- Vừa rồi sao băng anh có thấy không? – Việt Phương nhún vai thờ dài.
Thiên phong bèn gật đầu, Việt Phương bèn nói như giảng giải, đối với sự ngờ nghệch của Thiên Phong, Việt phương đã chấp nhận thành thói quen rồi. Cô bé chậm rãi giải thích
- Theo người xưa bảo, người ta khi chết sẽ biến thành sao băng, ngôi sao sẽ dẫn lối chỉ đường cho người thân của mình, thu gom ước nguyện của người thân mình lại, đợi đến lúc hết thời gian, sao sẽ sa xuống, cũng là lúc người chết bay lên thiên đàng, đem những điều ước của người thân mình đến cầu xin ngọc đế ban ước nguyện cho người thân mình. Ai nhìn thấy sao băng cũng đều vội vàng ước hết, mong là người kia sẽ giúp mình mang điều ước đến cho thượng đế.
- Vậy vừa rồi em ước gì? – Thiên phong nhìn Việt Phương dịu dàng hỏi.
- Em ước cho ngày hôm nay là mãi mãi – Việt Phương nhìn lên bầu trời sao đáp.
- Tao cũng ước ngày nào cũng có thịt ăn – Thẳng Nam quẹt quẹt mũi kéo cái quần ngay ngắn lại đáp.
- Mày đúng là thằng tâm hồn ăn uống – Thằng Hải chun mũi nhìn thằng Hiển mắng.
- Kệ tao, được ăn được ngủ là tiên mà mày – Thằng Nam nhăn răng cười đáp – Còn mày thì ước gì hả Bảo?
- Tao ước cho bà nội tao khỏe lại – Thằng Bảo trầm giọng nói ra điều mong ước chín chắn trong lòng.
- Được mà, bà nội mày nhất định khỏe lại mà - Thằng Nam an ủi – Còn bà ước gì hả Thắm.
- Tao ước năm nay lúa nhà tao được mùa – Con Thắm nở nụ cười duyên đáp rồi hỏi con Thảo – Mày ước gì?
- Tao ước sau này mình sẽ tỏa sáng như những vì sao kia – Con Thảo chớp chớp mắt nói lên điều ước trẻ con của mình.
- Còn mà thì sao Hiển – thằng bảo hỏi thằng Hiển đang đứng gần mình.
- Tao…tao có kịp ước gì đâu? – thằng Hiển buồn xo trả lời.
- Sao vậy? – Thiên Phong ngạc nhiên hỏi trong khi đám trẻ cười phá lên.
- Nó ngọng mà nên ước hổng có kịp – Thằng Nam cười sặc sụa nói ra.
- Mày đừng buồn, mai mốt tao ước hai điều ước, ày một điều – Con Thắm vỗ vai an ủi thằng Hiển, ai bảo trong đám, nó hay nói ngọng, thành ra nhiều lúc cứ lắp ba lắp bắp nói mãi một câu không xong.
- Thật ra nói ngọng cũng không khó chữa lắm. Em tập một thời gian là chữa được ngay – Thiên Phong nhìn thằng Hiển bảo – Mai mốt khi nói, em cứ nói chậm lại rõ ràng từng từ, đừng vội nói nhanh, ở nhà luyện tập nói từ chậm đến nhanh, phá âm rõ ràng lại, anh thấy người ta còn ngậm viên sỏi tròn trong miệng để tập nói, đè cái lưỡi xuống để dễ phát âm hơn. Nào làm theo anh….R..O I ….RỒI….
Thằng Hiển cố gắng dưới sự khích lệ của bọn trẻ tập nói cả đêm.
Tới khi đứa nào đứa nấy ngắp ngắn ngáp dài muội chích đầy người mới lục tục kéo nhau vác nồi về nhà. Khi chúng đi qua hàng rào gần nhà Việt Phương thì thấy chú Nhân với chị Nga đang đứng nói chuyện với nhau. Cả đám đứa nào đứa nấy không nói gì núp ngay vào lùm nghe trộm.
Thiên phong từ xưa đến nay, chưa bao giờ lại làm mấy chuyện thế này, cũng biết làm thế này là vô văn hóa. Cậu nhóc nói khẽ bên tai của Việt phương:
- Nghe trộm không tốt đâu.
Sau đó Thiên phong định đứng dậy đi ra, nhưng Việt phương đã nắm tay cậu kéo ngồi xuống:
- Không sao đâu, ra bây giờ mới không tốt đó.
Thiên Phong nhìn tay mình bị một cánh tay bé hơn nắm giữ, nãy giờ ngồi ngoài trời gió lạnh, cậu nhóc cũng thấy hơi lạnh, nhưng bàn tay được Việt Phương nắm lại ấm áp vô cùng.
- Bà nội khõe rồi vậy cũng mừng, mấy hôm nay chắc em mệt lắm – Giọng chú Nhân nhẹ nhàng đầy sự quan tâm đến chị Nga đến nỗi Việt Phương cũng thấy ngạc nhiên.
Vẫn biết chị Nga thích chú Nhân nên đối sử với Việt Phương cực kì tốt, nhưng cô bé lại không biết ý chú Nhân như thế nào. Lắm lút Việt Phương cũng lém lỉnh hỏi chú Nhân thấy chị Nga ra sao, chú chỉ cười xoa đầu cô bé rồi bỏ đi mà thôi. Không ngờ, lần này bà nội chị Nga ngã bệnh, lại khiến hai người họ gần nhau hơn.
Bọn trẻ thúc tay nhau ki mà chú Nhân nắm lấy tay chị Nga, dù trong đêm tối chỉ ánh trăng và sao nhưng bọn trẻ vẫn thấy được sự ngượng ngùng e thẹn của chị Nga.
Mai mốt cứ đến tối anh sẽ đến rước em về, dù sao ban đêm, con gái ra đường cũng không tốt – Chú Nhân nói tiếp.
Chị Nga khẽ gật đầu, hai người nắm tay nhau cùng đi dưới con đường mòn. Một cơn gió vô tình thổi qua, một hạt bụi bay vào mắt chị Nga khiến chị rên nhẹ một tiếng.
Chú Nhân thấy vậy, đứng lại giúp chị thổi bụi, hai gương mặt sát vào nhau gây cảnh hiểu lầm đối với bọn trẻ:
- Hôn đi – Thằng Nam tinh nghịch đứng bậy dậy hét lên.
- Hôn đi hôn đi….- Đám trẻ cũng đồng loạt đứng bật dậy hét lên.
Hai người họ giật mình vội buôn nhau ra nhìn bọn trẻ, chẳng để hai người nói gì, bọn trẻ đả hát vang:
- Cô dâu chú rễ làm bể bình bông, đổi thừa con nít, bị đòn tét đút, cô dâu ngồi khóc, chú rễ ngồi cười, cô dâu năm mười, chú rễ chạy trốn.
- Mấy cái đứa này – Chị Nga xấu hổ kêu nhỏ, nữa cười nữa xấu hổ nhìn chú Nhân nhõng nhẽo nói – Em không biết đâu.
- Chú, con về kể ông bà nội nghe – Việt Phương cười hihi nhìn hai người họ trêu chọc.
- Đừng nói mà – Chị Nga kêu lên đầy cầu xin Việt phương.
- Kệ tụi nó đi em, trước sau gì cũng biết mà – Chú Nhân chỉ cười an ủi chị Nga mà thôi, dù sao hai người cũng thích nhau, không cần phải giấu giếm nhiều như thế. Dù sao cũng quyết định tháng sau cưới mà.
- Anh ở hết hè mới về thành phố đúng không? – Việt Phương nghe nói thế liền quay đầu hỏi Thiên Phong.
Thiên phong gật đầu.
- Hay quá, vậy là có thể ăn đám cưới được rồi – Việt Phương reo lên vui vẻ.
Thiên Phong khẽ cười, cậu chưa từng dự đám cưới quê, có lẽ sẽ nhộn nhịp lắm.
- Hehe, tụi tao mới ra ruộng trộm mấy trái bắp, tối nay tụi mình một là luộc, hai là nướng cùng với khoai của thằng Bảo, một buổi số dách nha tụi bây.
- Thằng Hiển đâu? – Việt Phương bỗng nhiên hỏi.
- Nó đang đi bắt dế cơm đó, con Thắm bảo nhà nó có đậu phộng với bột nếp – thằng Nam cười khoái trí thảy mấy trái bắp tròn dài xuống đất.
- Chẹp, tao thèm mấy bữa nay rồi nha – Việt Phương nhìn mấy đứa bạn hoan hô.
- Đừng nói mấy đứa định bắt dế ăn nha – Thiên Phong thoáng rùng mình nhỉn chúng ngay dại hỏi.
- Tất nhiên – Ba đứa đều đồng lạot gật đầu.
Sự thật là, đám nhóc không chỉ cho Thiên Phong ăn dế cơm, mà còn bắt ếch nấu cháo cho cậu ăn nữa. Thiên Phong chưa từng ăn qua, có chút ghê sợ, nhất là thấy cảnh thằng Hiển cắt đầu lột da con ếch rồi mà nó vẫn nhảy tưng tưng khiến cậu nhóc sợ vỡ cả mật ra, báo hại tụi nhỏ được một phen cười nghiêng ngã.
Mấy con dế cơm to lớn hơn mấy con dế thường rất nhiều, Thiên Phong thấy con Thắm, con Thảo và Việt Phương nặn ruột rửa sạch nhét hạt đậu phộng vào, sau đó chiên với bột thì kinh hãi đến vỡ mật.
Nhưng sự thật, ki bị chúng ép phải ăn, nhai và nuốt, Thiên phong muốn khóc lắm, nhưng sau khi ăn xong thì….cậu nhóc đỏ mặt xin thêm con nữa. Bọn nhóc hào hứng nhường Thiên phong ăn khá nhiều.
Lục tục khiên nồi cháo bầu nấu ếch thơm lừng ra ngoài ruộng khô trống trãi, chúng bắt lửa bằng những vại rơm vụn, và những nhánh che, để đốt cũi lớn, cuối cùng một ngọn lửa lớn theo gió đêm thổi bừng bừng xua đi được cả lũ muỗi chập chừng nhào đến hút máu tụi nhỏ.
Nồi cháo bị ăn sạch bách, mà mấy trái bắp, củ khoa cũng đang trên đường chín tới, bọn trẻ nằm dài trên những tấm bạc phơi lửa nhìn bầu trời đầy sao một cách thích thú. Con Thắm bỗng ngâm một câu vọng cỗ giữa trời khuya, giọng nó ngọt ngào khiến người ta say ngất. Thiên Phong quay đầu nhìn người nằm kế bên mình, Việt Phương cũng có linh cảm, cô bé quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Thiên Phong, cả hai cùng mĩm cười.
Rời đi
- Sao băng kìa – Tiếng thằng Nam Bảo kêu lên.
Cả bọn vội vàng nhìn lên bầu trời, một ngôi sao xẹt ngang qua bầu trời đêm, chẳng ai bảo ai, bọn trẻ vội vàng chấp tay cầu nguyện. Thiên Phong từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao như ở đây, càng không biết chuyện cầu nguyện khi nhìn thấy sao băng. Chỉ trố mắt ngạc nhiên nhìn bọn trẻ.
Việt Phương cầu xong nhìn Thiên Phong hỏi:
- Anh không cầu nguyện à?
- Cầu nguyện? Vì sao? – Thiên Phong ngơ ngác hỏi lại.
- Vừa rồi sao băng anh có thấy không? – Việt Phương nhún vai thờ dài.
Thiên phong bèn gật đầu, Việt Phương bèn nói như giảng giải, đối với sự ngờ nghệch của Thiên Phong, Việt phương đã chấp nhận thành thói quen rồi. Cô bé chậm rãi giải thích
- Theo người xưa bảo, người ta khi chết sẽ biến thành sao băng, ngôi sao sẽ dẫn lối chỉ đường cho người thân của mình, thu gom ước nguyện của người thân mình lại, đợi đến lúc hết thời gian, sao sẽ sa xuống, cũng là lúc người chết bay lên thiên đàng, đem những điều ước của người thân mình đến cầu xin ngọc đế ban ước nguyện cho người thân mình. Ai nhìn thấy sao băng cũng đều vội vàng ước hết, mong là người kia sẽ giúp mình mang điều ước đến cho thượng đế.
- Vậy vừa rồi em ước gì? – Thiên phong nhìn Việt Phương dịu dàng hỏi.
- Em ước cho ngày hôm nay là mãi mãi – Việt Phương nhìn lên bầu trời sao đáp.
- Tao cũng ước ngày nào cũng có thịt ăn – Thẳng Nam quẹt quẹt mũi kéo cái quần ngay ngắn lại đáp.
- Mày đúng là thằng tâm hồn ăn uống – Thằng Hải chun mũi nhìn thằng Hiển mắng.
- Kệ tao, được ăn được ngủ là tiên mà mày – Thằng Nam nhăn răng cười đáp – Còn mày thì ước gì hả Bảo?
- Tao ước cho bà nội tao khỏe lại – Thằng Bảo trầm giọng nói ra điều mong ước chín chắn trong lòng.
- Được mà, bà nội mày nhất định khỏe lại mà - Thằng Nam an ủi – Còn bà ước gì hả Thắm.
- Tao ước năm nay lúa nhà tao được mùa – Con Thắm nở nụ cười duyên đáp rồi hỏi con Thảo – Mày ước gì?
- Tao ước sau này mình sẽ tỏa sáng như những vì sao kia – Con Thảo chớp chớp mắt nói lên điều ước trẻ con của mình.
- Còn mà thì sao Hiển – thằng bảo hỏi thằng Hiển đang đứng gần mình.
- Tao…tao có kịp ước gì đâu? – thằng Hiển buồn xo trả lời.
- Sao vậy? – Thiên Phong ngạc nhiên hỏi trong khi đám trẻ cười phá lên.
- Nó ngọng mà nên ước hổng có kịp – Thằng Nam cười sặc sụa nói ra.
- Mày đừng buồn, mai mốt tao ước hai điều ước, ày một điều – Con Thắm vỗ vai an ủi thằng Hiển, ai bảo trong đám, nó hay nói ngọng, thành ra nhiều lúc cứ lắp ba lắp bắp nói mãi một câu không xong.
- Thật ra nói ngọng cũng không khó chữa lắm. Em tập một thời gian là chữa được ngay – Thiên Phong nhìn thằng Hiển bảo – Mai mốt khi nói, em cứ nói chậm lại rõ ràng từng từ, đừng vội nói nhanh, ở nhà luyện tập nói từ chậm đến nhanh, phá âm rõ ràng lại, anh thấy người ta còn ngậm viên sỏi tròn trong miệng để tập nói, đè cái lưỡi xuống để dễ phát âm hơn. Nào làm theo anh….R..O I ….RỒI….
Thằng Hiển cố gắng dưới sự khích lệ của bọn trẻ tập nói cả đêm.
Tới khi đứa nào đứa nấy ngắp ngắn ngáp dài muội chích đầy người mới lục tục kéo nhau vác nồi về nhà. Khi chúng đi qua hàng rào gần nhà Việt Phương thì thấy chú Nhân với chị Nga đang đứng nói chuyện với nhau. Cả đám đứa nào đứa nấy không nói gì núp ngay vào lùm nghe trộm.
Thiên phong từ xưa đến nay, chưa bao giờ lại làm mấy chuyện thế này, cũng biết làm thế này là vô văn hóa. Cậu nhóc nói khẽ bên tai của Việt phương:
- Nghe trộm không tốt đâu.
Sau đó Thiên phong định đứng dậy đi ra, nhưng Việt phương đã nắm tay cậu kéo ngồi xuống:
- Không sao đâu, ra bây giờ mới không tốt đó.
Thiên Phong nhìn tay mình bị một cánh tay bé hơn nắm giữ, nãy giờ ngồi ngoài trời gió lạnh, cậu nhóc cũng thấy hơi lạnh, nhưng bàn tay được Việt Phương nắm lại ấm áp vô cùng.
- Bà nội khõe rồi vậy cũng mừng, mấy hôm nay chắc em mệt lắm – Giọng chú Nhân nhẹ nhàng đầy sự quan tâm đến chị Nga đến nỗi Việt Phương cũng thấy ngạc nhiên.
Vẫn biết chị Nga thích chú Nhân nên đối sử với Việt Phương cực kì tốt, nhưng cô bé lại không biết ý chú Nhân như thế nào. Lắm lút Việt Phương cũng lém lỉnh hỏi chú Nhân thấy chị Nga ra sao, chú chỉ cười xoa đầu cô bé rồi bỏ đi mà thôi. Không ngờ, lần này bà nội chị Nga ngã bệnh, lại khiến hai người họ gần nhau hơn.
Bọn trẻ thúc tay nhau ki mà chú Nhân nắm lấy tay chị Nga, dù trong đêm tối chỉ ánh trăng và sao nhưng bọn trẻ vẫn thấy được sự ngượng ngùng e thẹn của chị Nga.
Mai mốt cứ đến tối anh sẽ đến rước em về, dù sao ban đêm, con gái ra đường cũng không tốt – Chú Nhân nói tiếp.
Chị Nga khẽ gật đầu, hai người nắm tay nhau cùng đi dưới con đường mòn. Một cơn gió vô tình thổi qua, một hạt bụi bay vào mắt chị Nga khiến chị rên nhẹ một tiếng.
Chú Nhân thấy vậy, đứng lại giúp chị thổi bụi, hai gương mặt sát vào nhau gây cảnh hiểu lầm đối với bọn trẻ:
- Hôn đi – Thằng Nam tinh nghịch đứng bậy dậy hét lên.
- Hôn đi hôn đi….- Đám trẻ cũng đồng loạt đứng bật dậy hét lên.
Hai người họ giật mình vội buôn nhau ra nhìn bọn trẻ, chẳng để hai người nói gì, bọn trẻ đả hát vang:
- Cô dâu chú rễ làm bể bình bông, đổi thừa con nít, bị đòn tét đút, cô dâu ngồi khóc, chú rễ ngồi cười, cô dâu năm mười, chú rễ chạy trốn.
- Mấy cái đứa này – Chị Nga xấu hổ kêu nhỏ, nữa cười nữa xấu hổ nhìn chú Nhân nhõng nhẽo nói – Em không biết đâu.
- Chú, con về kể ông bà nội nghe – Việt Phương cười hihi nhìn hai người họ trêu chọc.
- Đừng nói mà – Chị Nga kêu lên đầy cầu xin Việt phương.
- Kệ tụi nó đi em, trước sau gì cũng biết mà – Chú Nhân chỉ cười an ủi chị Nga mà thôi, dù sao hai người cũng thích nhau, không cần phải giấu giếm nhiều như thế. Dù sao cũng quyết định tháng sau cưới mà.
- Anh ở hết hè mới về thành phố đúng không? – Việt Phương nghe nói thế liền quay đầu hỏi Thiên Phong.
Thiên phong gật đầu.
- Hay quá, vậy là có thể ăn đám cưới được rồi – Việt Phương reo lên vui vẻ.
Thiên Phong khẽ cười, cậu chưa từng dự đám cưới quê, có lẽ sẽ nhộn nhịp lắm.
Danh sách chương