Ra chơi hôm đó, Dạ Tiêu Vĩ và Cố Mạn Đình phải mang cơm lên cho hai người đang viết bảng kiểm điểm. Thầy Bách này quả thật ác độc. " không được rồi, tôi viết không được nữa ".

Châu Tinh Duật nghe Hứa Ninh than thở liền đưa tay gõ lên đầu cô." Bắt đầu biết than thở rồi à ". Hứa Ninh nằm xuống bàn thở dài, nghĩ đến hôm đó còn phải đứng trước toàn trường. Châu Tinh Duật đưa qua cô một hộp sữa rồi giật lấy tờ kiểm điểm. Mặt Hứa Ninh khi này tươi lên quay qua nịnh bợ. "Woa, Châu thiếu gia dì Hạ chắc chắn rất có nhiều phước mới có một đứa con hoàn mĩ như cậu ". Châu Tinh Duật nhếch mày nhìn đi chỗ khác."Mũi dài ra rồi".

Cô quay người lại miệng thì cười tay thì cầm ống hút đâm vào hộp sữa. Cố Mạn Đình và Dạ Tiêu Vĩ đang ngủ thì bỗng bật dậy ra sau. "Này Lý Bạch, hôm nay sinh nhật cậu ta, cậu đi không Hứa Ninh? ".

"Tiểu ngốc, lâu lâu phải dẫn cậu đi mở mang tầm mắt mới lên đây chắc đang gà mờ lắm chứ gì? ". Tiêu Vĩ không ngại, chống cằm đánh giá Hứa Ninh. Cô trong lòng nghĩ thầm một câu, Tiêu Vĩ tôi cũng biết buồn đấy nhé."

Tiết cuối cùng của buổi sáng khép lại, các bạn trong lớp đa phần đều gục xuống bàn ngủ, Hứa Ninh, Cố Mạn Đình và Tiêu Vĩ không ngoại lệ, hết tiết chưa nói được vài câu liền gục xuống bàn.

Châu Tinh Duật ngồi tựa lưng vào ghế lật những trang sách ứng dụng kỹ thuật. Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu vào Hứa Ninh đang đang nằm và cậu thiếu niên đang chăm chú vào quyển sách. Châu Tinh Duật khi này nhìn qua người bên cạnh, chậm rãi gấp sách đưa qua đầu cô che nắng. Không lâu sau Hứa Ninh bỗng dụi mắt tỉnh dậy, anh thấy thế liền giật mình thu tay. "Cậu...không ngủ sao? ".

"Ai cũng giống cậu sao? ". Anh vừa nói vừa kéo đuôi ngựa của Hứa Ninh, rất nhẹ. Nhìn xung quanh lớp một vòng, ngoài hai người ra thì không ai ngóc đầu lên cả. "Cậu xem, không ai giống cậu mới đúng ".

"Cậu đúng là không ngốc thật nhỉ? ". Hứa Ninh mở miệng bất lực cuối cùng để lại một câu. "Châu Tinh Duật tuyệt giao ". Ngốc cái gì mà ngốc chẳng phải cũng là vào được lớp chọn sao.

"Được rồi, tôi sai bảng kiểm điểm của cậu xong rồi ".Anh lấy từ hộp bàn ra một tờ giấy, Hứa Ninh nhìn còn muốn hoa cả mắt. "Cảm ơn Châu thiếu gia ". Đáp lại cô là một nụ cười tùy tiện.

Tối đó nhóm bốn người cùng nhau đi ăn sau đó Hứa Ninh từ quê lên được nhóm bạn đưa vào KTV, là lần đầu tiên được vào nên cô chỉ đi nép sau Mạn Đình.



"Hai người vào trước đi, tôi với anh Châu đi đây một lại, phòng 201 Lý Bạch trong đó ". Nói rồi Tiêu Vĩ kéo Tinh Duật đi để lại hai người con gái ở quầy lễ tân. "Tiêu Vĩ cậu hay lắm ". Mạn Đình để lại một câu sau đó chạy đi tìm nhà vệ sinh nói Hứa Ninh đi tìm phòng trước.

"Này em gái, trông cũng xinh xẻo đấy nhỉ so với cô bạn vừa đi có vẻ còn thanh thuần hơn? ".Mấy tên này vừa nhìn đã biết không ra gì rồi, Hứa Ninh nhăn mặt lùi về sau tránh bị đụng tay đụng chân. "Đừng đụng vào tôi".

"Này tên kia né xa Ninh Ninh nhà tôi ra ". Mạn Đình vẫn là không an tâm để lại Hứa Ninh đi được vài bước đã chạy về, kết quả thấy được một màn này. "Này có gì đâu phải ngại chơi cùng nhau một tý ".

Châu Tinh Duật và Dạ Tiêu Vĩ khi này đã quay lại, lạnh lùng đi đến,tên này hôm nay thiếu đòn rồi. "Hì lão Châu cũng ở đây sao, hôm sau gặp lại nhé ". Nói rồi tên đó muốn quay đầu rời đi vừa hay đụng trúng Lý Bạch đi ra. "Chạy sao? ". Lý Bạch đặt tay lên vai tên đó mỉm cười "Chạy cái gì, ông đây chơi cùng mày ".

"Không... không cần nữa ". Nói rồi chỉ thấy tên đó vội vàng chạy đi, hóa ra gan lại nhỏ đến vậy. Cả đám được dắt vào phòng, không ngờ còn có cả Điền Tư, Châu Tinh Duật bỏ qua ánh mắt của Điền Tư chọn chiếc ghế đơn ngồi xuống, ánh mắt dán chặt vào màn hình TV lâu cũng liếc qua Hứa Ninh ngồi trong góc ăn trái cây.

...

"Mạn Đình tạm biệt, chú ý anh toàn ". Bốn người chia tay nhau ở con hẻm với hai hàng cây sơn trà quen thuộc. "Tạm biệt ". Nói rồi Mạn Đình cùng Tiêu Vĩ đi qua hướng khác.

...

Mới đó mà đã gần hết một học kì, học sinh những ngày này lại càng thêm căng thẳng, tâm trạng vui chơi đều không có. "Tôi giảng hai lần rồi, đến lúc cho làm liền quên mất, đúng là ngốc không dễ dạy". Châu Tinh Duật mất kiên nhẫn đánh nhẹ lên đầu cô. "Châu thiếu gia giơ cao đánh khẽ giảng lại một lần nữa, tất cả là do tôi ngốc ". Hứa Ninh nhắm tịt mắt chắp tay.

"Chịu nhận rồi sao? ". Châu Tinh Duật lạnh lùng lên tiếng nhưng rồi vẫn kiên nhẫn giảng lại cho Hứa Ninh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện