Nói ra cũng thật ly kì, chiều hôm đó Khang Dĩ Hinh đang dự hội nghị, mỗi một chương trình trong hội nghị đều bởi vì chuyện đột ngột phát sinh mà kéo dài không ít thì giờ, dẫn đến thời gian kết thúc so với dự kiến chậm hơn một tiếng. Khang Dĩ Hinh chắn chắc không kịp lên máy bay, vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bảo thư ký thay đổi sang chuyến bay tiếp theo.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khang Dĩ Hinh vội vã đến sân bay, trong túi du lịch trừ một bộ quần áo để thay thì chẳng mang thứ gì khác.

Hai giờ hành trình, Khang Dĩ Hinh chỉ uống nửa cốc nước, dạ dày bà rất khó chịu, ăn không được thứ gì, hôm qua Khổng Thâm Phong vạn năm mới có một lần nghiêm túc hiếm thấy, cộng thêm chuyện Khổng Tống bị trường học cưỡng chế chuyển trường, làm cho bà mất ngủ cả đêm.

Khang Dĩ Hinh biết có gì đó không đúng, nhưng không biết nguồn gốc nằm ở đâu, có thể là từ sau khi Khổng Thâm Phong hỏi bà, có còn nhớ sản phụ nằm chung phòng khi bà sinh Khổng Tống hay không, cũng  có thể là trước đó nữa. Trái tim bà lơ lửng đã lâu, nên Khổng Thâm Phong vừa mở miệng thì đồng ý tới tìm ông ngay lập tức.

Máy bay dừng hẳn, cửa khoang mở ra, Khang Dĩ Hinh gấp không đợi nổi đi ra ngoài. Có lẽ do tinh thần hốt hoảng, rõ ràng là bước đi trên đất bằng mà chân bà đột nhiên vấp một cái, túi xách rơi xuống đất, tay chống trên băng chuyền thủy tinh mới không ngã sấp xuống.

Đi tới cửa, bà nhìn thấy Khổng Thâm Phong đợi mình cách đó không xa, tăng nhanh bước chân đi tới.

Khổng Thâm Phong miễn cưỡng nở nụ cười với bà, nhận lấy túi xách, chỉ nhìn bà một cái rồi xoay người vừa đi vừa nói: “Tôi gọi xe rồi, chúng ta tới chỗ xe đậu.”

Giọng nói của ông khàn khàn yếu ớt, sắc mặt cũng tệ, vai hơi sụp xuống, bước đi nặng nề.

Lần Khang Dĩ Hinh thấy Khổng Thâm Phong như thế này là lúc mẹ Khổng Thâm Phong bệnh mà qua đời.

Lên xe, tài xế bắt đầu chạy khỏi sân bay Khang Dĩ Hinh ngồi một chốc mà thấy Khổng Thâm Phong vẫn chưa nói chuyện, bà không nhịn được tới gần, hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì mà vội vã bảo tôi đến đây?”

“Về nơi ở của tôi rồi nói tiếp,” Khổng Thâm Phong lắc đầu, lại hỏi Khang Dĩ Hinh “Ngày mai bà về à?”

“Đương nhiên, sáng sớm mai phải đi, ông quên ngày mai là sinh nhật Tiểu Tống rồi sao, có rảnh thì về cùng tôi luôn.” Khang Dĩ Hinh nói.

Bà đã chuẩn bị cho Khổng Tống không ít thứ mà thanh niên sẽ thích, tối nay cũng đã bảo trợ lý mang đến cho con trai. Khổng Tống nói muốn trưa mai ăn cơm với bà, buổi tối thì ăn cơm với bạn học, Khang Dĩ Hinh đã bảo trợ lý đặt nhà hàng tốt cho cậu ta.

Công tác của Khang Dĩ Hinh rất bận rộn, không thể mọi lúc mọi nơi đều hầu một bên con trai, nên muốn bồi thường bằng cách khác cho Khổng Tống.

“Nhớ chứ,” Khổng Thâm Phong “Nhưng ngày mai e là…”

“Không được thì thôi vậy,” Khang Dĩ Hinh thấy Khổng Thâm Phong do dự, không nhịn được mà oán giận: “Sinh nhật không về được thì đành vậy. chuyện Tiểu Tống chuyển trường phải làm thế nào, ông nhớ nghĩ kỹ một chút.”

“Tôi biết,” Khổng Thâm Phong không nhìn ra là thật tâm hay qua loa mà hỏi “Tâm trạng Khổng Tống thế nào?”

“Còn có thể thế nào,” bà phức tạp nhìn Khổng Thâm Phong một cái, bất đắc dĩ nói “Buồn bã ỉu xìu cả buổi tối, vừa nói vừa ấm ức… này, đừng nói với tôi là ông thực sự không định giúp con trai đấy?!”

Chuyện hôm qua xảy ra quá đột ngột, Khổng Tống ủ rũ cúi đầu về nhà, vừa nhìn thấy bà thì cả người xìu xuống, nói chuyện oan ức lóng ngóng, cực kì đáng thương.

Khang Dĩ Hinh tất nhiên là đau lòng, hỏi chuyện gì xảy ra, nghe Khổng Tống nói trường học thông báo muốn sắp xếp cho cậu ta chuyển trường, bà lập tức gọi điện thoại muốn cứu vãn lại phát hiện chuyện không đơn giản như thế. Lương Sùng một chút thể diện cũng không cho người dì này, nhưng anh rể bà hiện còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vì chuyện này mà kinh động đến chị thì không ra dáng người lớn lắm.

“Có phải nó muốn tôi đến trường nói đỡ cho nó không?” Khổng Thâm Phong nói.

“Chuyện ở trường dù sao ông nói cũng có tác dụng hơn,” Khang Dĩ Hinh nói, bà nghĩ đến dáng vẻ phiền não ấp a ấp úng của Khổng Tống đêm qua, bổ sung thêm một câu: “Nhưng chuyện này thật kì quái. Tiểu Tống rốt cuộc là vì sao ầm ĩ với cậu học trò kia của ông, tôi nghe mà chẳng hiểu ra làm sao cả.”

Khang Dĩ Hinh thực ra không muốn để Khổng Thâm Phong cảm nhận được thành kiến của bà đối với cậu sinh viên kia, cho nên không nói những điều không nên nói, chỉ dùng ‘cậu học trò kia của ông’ để ám chỉ Ninh Diệc Duy.

“Lúc nãy trong khi chờ bà, tôi đã hỏi Lương Sùng,” Khổng Thâm Phong nói “Hôm đó dưới lầu trung tâm thí nghiệm, Khổng Tống gặp Ninh Diệc Duy và mẹ nuôi thằng bé, nó nói mẹ nuôi Ninh Diệc Duy là nhân viên giao hàng, Ninh Diệc Duy bảo Khổng Tống xin lỗi, nó không chịu, hai đứa liền đánh nhau.”

Khang Dĩ Hinh ngẩn người, phản ứng đầu tiên là muốn phản bác Khổng Thâm Phong ‘Con trai chúng ta sao có thể không lễ phép như vậy” mà nói không ra khỏi miệng, nhớ lại lời Khổng Tống hôm qua đầu đuôi không khớp, trong lòng bất đắc dĩ tự có câu trả lời.

Bà suy nghĩ một đỗi, thả nhẹ tiếng nói, nhẹ nhàng xin xỏ cho Khổng Tống: “Vậy thì có thể liên quan gì đến Lương Sùng? Nếu có thì hay là vầy đi, tôi mang Tiểu Tống đến gặp mặt xin lỗi, được không? Nếu thực sự phải chuyển trường, Tiểu Tống chắc chắn sẽ bị bạn học cười chết mất.”

Khổng Thâm Phong vẻ mặt phức tạp thở dài, không nói gì thêm.

Khang Dĩ Hinh biết Khổng Thâm Phong hiểu được chuyện gì đó, giờ đang còn trên xe nên bà không tiện hỏi nhiều, đợi khi xe dừng ở dưới nơi ở của Khổng Thâm Phong, hai người vào thang máy, lên phòng đóng cửa, Khang Dĩ Hinh mới nói: “Được rồi, bây giờ có thế nói chứ?”

Khổng Thâm Phong ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn ăn, ông nhìn Khang Dĩ Hinh, ở góc nhìn từ dưới lên.

“Dĩ Hinh.” Ông gọi Khang Dĩ Hinh một tiếng, rồi bỗng dưng ngậm chặt miệng lại.

Tóc Khổng Thâm Phong dài nhanh, hai bên tóc trên trán độ dài không bằng nhau.

Khang Dĩ Hinh vươn tay vuốt lại tóc rối trên thái dương ông, lòng nghĩ Khổng Thâm Phong ngay cả râu cũng chẳng cạo sạch, lại còn quên cắt tóc, nhưng lúc mở miệng lại là: “Sao vậy?”

Bà phát hiện Khổng Thâm Phong hôm nay rất ít nói. Tuy bình thường cũng không coi là nói nhiều nhưng so với tình huống hỏi mười câu đáp một câu như hôm nay thì bình thường hơn nhiều.

“Ông nhanh nói đi chứ,” Khang Dĩ Hinh nhẫn nhịn đưa ra cam kết “Hôm nay tôi không mắng ông đâu.”

Khổng Thâm Phong nghe vậy thì cúi đầu, cụp mi mắt, lại ngẩng đầu nhìn bà, một dáng vẻ không biết nói thế nào.

Ông quanh co lòng vòng, hỏi Khang Dĩ Hinh: “Bà cảm thấy Tiểu Tống giống bà sao?”

“Có ý gì hả,” Khang Dĩ Hinh cảm giác bà hoàn toàn không hiểu nổi Khổng Thâm Phong, nghi hoặc hỏi ông: “Giống là giống cái gì?”

Khổng Thâm Phong ngồi yên cân nhắc một hồi, mới nói: “Nói cách khác, bà thấy khuôn mặt Tiểu Tống giống với ai trong gia đình chúng ta?”

Khang Dĩ Hinh ngồi xuống cạnh bàn ăn, nâng cằm nghĩ ngời, nói với Khổng Thâm Phong: “Tôi thấy con giống ông nhiều hơn, cũng giống em trai tôi, có câu nói ‘ba thế hệ trong nhà đều có nét tương đồng’, có thể chủ yếu là giống em trai tôi.”

“Em trai bà không phải mất lúc năm tuổi sao?” Khổng Thâm Phong bực bội “Vậy mà cũng có thể nhìn ra giống à?”

“Ầy,” Khang Dĩ Hinh bĩu môi, hoàn toàn không hiểu Khổng Thâm Phong làm gì mà cứ nói vòng vo, bà khoát tay, nói: “Ông nói về cái này làm gì, bảo tôi ngàn dặm xa xôi đến Tokyo chỉ để hỏi tôi thấy Tiểu Tống giống ai hả? Tôi còn đang muốn hỏi ông, người chung phòng sinh với tôi 20 mươi năm trước ông hỏi, lần này lại hỏi Tiểu Tống giống ai, sao nào, nghi ngờ tôi cho ông đội nón xanh (cắm sừng) à?”

Những lời này chỉ là nói đùa, Khổng Tống trưởng thành thực sự không có điểm nào giống với bà và chồng, nhưng điều này thì có thể có chuyện gì đây.

Khổng Thâm Phong nói: “Đừng nói nhảm.” sau đó lại rơi vào vòng tuần hoàn ngập ngừng muốn nói lại thôi như vừa nãy.

Trước khi Khang Dĩ Hinh mất sạch kiên nhẫn, Khổng Thâm Phong mở miệng nói một câu vô nghĩa: “Tôi không biết phải nói với bà thế nào.”

Khang Dĩ Hinh nhíu mày, chăm chú nhìn Khổng Thâm Phong, Khổng Thâm Phong dường như cuối cùng đã góp đủ dũng khí, đối diện ánh mắt bà.

Ông cầm di động lên, ngón cái tìm kiếm trên màn hình vài lần, đưa điện thoại tới trước mặt Khang Dĩ Hinh cho bà xem.

Đầu óc Khang Dĩ Hinh mơ hồ nhận lấy, trên màn hình là một bức ảnh, là một cậu trai có chiều cao tương đương với Khổng Tống.

Cậu ấy nâng một chiếc cúp, vẻ ngoài thanh tú, giữa đôi lông mày có sự quen thuộc khó hiểu, Khang Dĩ Hinh cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi, hơn nữa còn gặp rất nhiều lần, mà nhất thời không nhớ ra được.

Khổng Thâm Phong đứng dậy, tới chỗ bàn trà, cầm hai phần văn kiện qua đặt trước mặt bà, dùng âm thanh rất thấp nói cho bà biết: “Đây là hai bản xét nghiệm DNA.”

Khang Dĩ Hinh khó hiểu nhìn Khổng Thâm Phong, vừa định hỏi ông xét nghiệm gì thì trong đầu không rõ nguyên do hiện lên một khuôn mặt.

Một khuôn mặt bà đã từng nhìn thấy mỗi ngày.

Cuối cùng cũng nhớ ra, là gương mặt bà nhìn thấy trong gương trước tai nạn năm mười chín tuổi đó, khuôn mặt có bảy, tám phần tương tự cậu trai trong hình.

Giấy xét nghiệm DNA.

Cùng một gương mặt giống Khang Dĩ Hinh.

Trong đầu Khang Dĩ Hinh ‘phựt’ một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng, da đầu tê dại, sau gáy đổ mồ hôi, đôi mắt vằn lên tơ máu, sống lưng như có phiến băng mỏng dán lên, chiếc ghế bà ngồi như không phải ghế bình thường mà chính là ghế có đeo dây xích cố định bà một chỗ để nhận hình phạt.

Âm thanh Khổng Thâm Phong từ nơi xa xôi truyền đến.

Khang Dĩ Hinh nghe không rõ, qua một phút sau, bà phản ứng lại, Khổng Thâm Phong nói: “Nó và một đứa bé khác trong bệnh viện bị đổi.”

Khang Dĩ Hinh cảm thấy rất sợ, bà trợn to mắt, trừng Khổng Thâm Phong một lúc, động đậy chân, chân nhũn đến mức không nhấc lên được, tay đang đặt trên bàn đột ngột vung lên, hất rơi hai bản văn kiện xét nghiệm trên bàn xuống đất.

Tay Khổng Thâm Phong đặt trên vai bà, miệng mở ra khép lại, phát ra những âm thanh sắc nhọn.

Khang Dĩ Hinh một chữ cũng không nghe rõ, bà đẩy mạnh Khổng Thâm Phong ra, dường như chính bà đã ngã xuống đất, Khang Dĩ Hinh cũng không rõ nữa, bà muốn Khổng Thâm Phong đừng nói chuyện nữa, không muốn nghe tiếng ai nói gì, không muốn có bất cứ âm thanh hay người nào ngay bây giờ và mãi mãi.

Bà chóng mặt hoa mắt, trước mắt có nhiều luồng ánh sáng trắng lóa nhưng bên trong là sương mù, không nhìn thấy gì, bàn tay mò mẫm trên đất như một cái máy, muốn chống sàn nhà đứng dậy, đầu ngón tay lại chạm phải góc giấy văn bản xét nghiệm vừa rồi. Bà vo mạnh tờ giấy vào lòng bàn tay, vò chặt như một nhúm rác.

Bà không rõ mình ngồi trên sàn đã bao lâu, Khổng Thâm Phong luôn vỗ nhẹ lên lưng bà.

Dần dần, Khang Dĩ Hinh tìm về được một ít tỉnh táo.

Bà ngẩng đầu lên, bám lấy cánh tay Khổng Thâm Phong, móng tay bấm sâu vào da thịt Khổng Thâm Phong, đôi môi run rẩy quá độ, mới khó khắn mà chậm chạp hỏi ra chuyện muốn hỏi: “Là cô gái một thân một mình kia sao? Cô ta đổi con trai chúng ta sao?”

Sau đó bà nghe Khổng Thâm Phong thấp giọng nói: “Đúng thế.”

Bà cuối cùng đã hiểu lý dolần trước Khổng Thâm Phong hỏi bà tên của sản phụ nằm chung phòng.

Là cô gái rất gầy, nhỏ tuổi hơn bà nhiều lắm, mái tóc đen dài, đôi mắt hơi lồi. Trong tên có một chữ ‘Mộng’.

Cô ta nói mình không cẩn thận nên mang thai, một lần đã trúng, chia tay rồi tái hợp với bạn trai rất nhiều lần, kéo dài thời gian đến không kịp bỏ đứa bé. Cô ta nhìn Khang Dĩ Hinh, trên mặt viết đầy ước ao, hỏi Khang Dĩ Hinh chồng cô làm nghề gì, nói ‘Nước canh chồng chị mang tới thơm quá, mua bao nhiêu tiền; đồ đắt tiền như thế mua ở đâu, giày mua chỗ nào; nhà chị ở đâu; mua quần áo cho trẻ sơ sinh ở đâu mà đẹp thế; đi nước ngoài phải ngồi máy bay bao lâu; giấy chứng nhận kết hôn là màu đỏ phải không, nghe nói muốn làm giấy chứng nhận cần rất nhiều tiền, có thật vậy không.’

Khang Dĩ Hinh đều trả lời cô ta, cô cảm thấy cô gái này còn quá trẻ, lẻ loi sinh nở rất tội nghiệp.

Khổng Thâm Phong kéo tay bà, tạp âm khoảng cách gần vây lấy bà, cuối cùng, bà nghe thấy tiếng mình thét gào.

Là tiếng thét chói tai, kéo dài và điên cuồng đến nỗi khiến người ta sởn tóc gáy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện