Tạ Phu Doãn mở to hai mắt, cẩn thận kêu lên: "... Văn, Văn tiên sinh?”

“Là ngài sao?”

Giọng của bé không lớn, nhưng lúc này tiểu viện lại quá mức an tĩnh.

Ngoài những âm thanh trò chuyện mơ hồ phát ra từ trắc điện, âm thanh duy nhất còn lại trong tai mọi người là tiếng thở của chính họ.

Văn tiên sinh?!

Người mà công chúa điện hạ nói không phải là... Văn Thanh Từ chứ? Mấy ngày nay Văn Thanh Từ đều tự do ra vào ở tiền viện. Thái giám, cung nữ và thị vệ canh giữ ở đây đều đã gặp y.

Trong đó một phần người lớn tuổi ở trong cung Thái Thù trước khi cung biến, cũng phát hiện ra những điểm tương đồng giữa vị lang trung này và Văn Thanh Từ trong quá trình tiếp xúc.

Nhưng... nói đi cũng phải nói lại, nếu như không giống, Tạ Bất Phùng cũng không tìm y làm thế thân.

Bởi vậy, sau khi Tạ Phu Doãn nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của mọi người là -- công chúa điện hạ nhận nhầm người rồi.

Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, bất giác khẽ lắc đầu.

Nhưng Tạ Phu Doãn còn là một đứa trẻ, làm sao hiểu được nhiều như vậy? Nhớ tới cánh tay trái khó có thể giơ lên của đối phương, cô bé gần như đã xác định người trước mắt này chính là Văn Thanh Từ.

Cô bé lập tức đỏ mắt hốc mắt, hoàn toàn ném chuyện con thỏ sang một bên.

Bé "Oa" một tiếng khóc lên, tiếp theo chạy chậm tới, ôm chặt lấy Văn Thanh Từ, không cho y rời đi: "Văn tiên sinh, huhu... Bọn họ đều nói ngài sẽ không bao giờ trở lại nữa. Ta, ta rất nhớ ngài..."

Lần này, giọng nói của cô bé lọt vào tai mọi người một cách rất rõ ràng. - Bao gồm cả mấy người đã đến thăm Tạ Bất Phùng, đang chuẩn bị rời đi.

Tạ Quan Chỉ không khỏi nhíu mày, chậm rãi xoay người nhìn ra ngoài điện.

……

Lý trí nói với Văn Thanh Từ bây giờ y nên đẩy Tạ Phu Doãn ra, giả vờ như không quen biết mới đúng.

Thế nhưng Tạ Phu Doãn khóc đến khàn cả giọng, còn có không ngừng nức nở, khiến Văn Thanh Từ không thể nào hạ quyết tâm làm ra loại chuyện này….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
4. Mạn Mạn Của Tôi
=====================================

Nhất là lúc Tạ Phu Doãn đang khóc ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp kia nhìn mình.

“Huhuhu......ta rất nhớ ngài, Văn tiên sinh, ta và ca ca đều rất nhớ ngài......”

Tạ Phu Doãn ôm chặt eo Văn Thanh Từ, sợ y lại rời đi, nước mắt như hạt châu vỡ trong suốt, từ khóe mắt Tạ Phu Doãn rơi xuống, không cách nào ngừng lại.

Văn Thanh Từ siết chặt lòng bàn tay, lại chậm rãi giãn ra.

Thái y trẻ tuổi đứng bên cạnh Văn Thanh Từ không khỏi cắn chặt hàm răng, gã cũng giống như những người khác ở đây, đều cho rằng Tạ Phu Doãn nhận lầm người......

Vị đồng liêu này của mình dường như cũng động chân tình với bệ hạ. Hiện tại lại bị người ta nhắc nhở về thân phận "thế thân", y có để ý không?

Nghĩ tới đây, thái y kia không đành lòng, nhưng mà ngay khi gã cố lấy dũng khí an ủi Tạ Phu Doãn, thuận tiện giao tiểu công chúa cho vú nuôi, Văn Thanh Từ lại chậm rãi giơ tay lên, sờ sờ đầu tiểu công chúa.

Thái y ở bên cạnh lập tức ngừng thở, mọi người cũng bị động tác của Văn Thanh Từ làm cho hoảng sợ.

Lang trung giang hồ này tới cung Thái Thù lâu như vậy nhưng vẫn chưa rõ thân phận của mình hay sao?!

Hay là y được bệ hạ ân sủng, thật sự cho rằng mình có thể nói chuyện với công chúa rồi?

“Ôi!” Vú nuôi phụ trách chăm sóc Tạ Phu Doãn nóng nảy trước, "Công chúa điện hạ, mau trở về đi. Ngài, ngài nhận lầm người rồi biết không?" Giọng bà càng nói càng nhỏ, nhưng xung quanh quá mức an tĩnh, giọng nói vẫn truyền vào bên tai mọi người vô cùng rõ ràng.


Cùng lúc Tạ Phu Doãn phản bác, cô bé vô cùng cố chấp lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không có, ta thấy rồi, ngài ấy, ngài ấy chính là Văn tiên sinh..."

Đồng thời càng khóc càng thương tâm.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên trước trắc điện.

Đoàn người Tạ Quan Chỉ từ trong điện đi ra.

Hắn mặc cẩm bào màu vàng nhạt, mặt mày tràn đầy chán ghét.

Tạ Quan Chỉ từ xa liếc nhìn bên này, thấp giọng nói: "Công chúa đừng nói đùa nữa...y đã sớm đi rồi, không phải muội tận mắt nhìn thấy nhập liệm rồi sao?”

Trong giọng nói của hắn cũng có vài phần giọng mũi. Nói xong lại nhìn sang Văn Thanh Từ, hoàn toàn không che giấu khinh thường của mình: "Có người không phải là mình còn đi giả người khác. Đội mũ che lâu thì đừng quên mình là ai là tốt rồi.”

Quan niệm của trẻ con về sinh tử vốn rất mơ hồ. Nhưng Tạ Văn Doãn vẫn nghe hiểu từ "nhập liệm" này, nghĩ tới hình ảnh Văn Thanh Từ bị đóng đinh vào trong quan tài, cô bé còn khóc to hơn.

Chẳng những túm chặt vạt áo Văn Thanh Từ không cho y đi, thậm chí còn thút thít nói: "Văn tiên sinh, đừng, đừng đi được không, ta rất nhớ ngài, ca ca cũng rất nhớ ngài, buổi tối ngay cả ngủ cũng không ngủ được... Còn nữa, mẫu hậu và Quan Chỉ ca ca, bọn họ cũng nhớ ngài!"

Tạ Phu Doãn không thể nói ra câu phức tạp nào, trước mặt Văn Thanh Từ, chỉ gọi một đống tên.

Thế nên y mới biết thì ra ngay cả Minh Liễu, cũng từng dùng quần áo chăn bông bằng vàng mã đốt cho mình trong đêm lạnh giá, tưởng nhớ y.

Bàn tay Văn Thanh Từ đặt lên đầu Tạ Phu Doãn trong nháy mắt khựng lại, sau đó khẽ run lên.

Lúc này, Thái hậu và Tuệ thái phi cũng từ bên trong điện đi ra.

Thấy Tạ Quan Chỉ ở chỗ này so đo với một cô bé, Tuệ thái phi lập tức nhíu mày, muốn tới kêu Tạ Quan Chỉ rời đi.

Nhưng xa xa nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt kia, Thái hậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói.

Văn Thanh Từ.

...... Quả nhiên là y.

“Không cần đâu.” Thái hậu chậm rãi giơ tay lên, ngăn Tuệ thái phi ở bên cạnh mình lại.

Tuệ thái phi sửng sốt thấy thần sắc hoảng hốt trong mắt thái hậu, nàng đột nhiên sinh ra ý nghĩ đáng sợ trong đầu, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

Tên lang trung giang hồ kia sẽ không phải là Văn Thanh Từ chứ?

Nhưng làm sao có thể, chẳng phải y đã chết rồi ư?

Chẳng biết Tạ Bất Phùng đi ra từ trong điện từ lúc nào, tất cả mọi người đều nín thở. Không ai dám ngẩng đầu, cũng không ai dám lên tiếng nhắc nhở. Mọi người ai cũng run sợ, chờ xem trò khôi hài này nên kết thúc như thế nào.

Trời đã về chiều, mặt trời chìm vào trong lầu các. Người hầu đều quỳ ở đây, không ai dám bỏ đèn xuống, xung quanh đã là ánh hoàng hôn mờ mịt.

Trăng non trên bầu trời đêm nay vô cùng mờ ảo, chỉ có ánh sáng màu trắng hoa rơi xuống đất.

Văn Thanh Từ xoa xoa đầu Tạ Phu Doãn, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Dừng lại một lát, y rốt cục cúi người xuống ôm Tạ Phu Doãn còn đang nhỏ giọng khóc nức nở vào trong ngực –

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Văn Thanh Từ. Không ai nhìn thấy đế vương trẻ tuổi một thân áo đen trước trắc điện lúc này cũng nắm chặt tay lại.

Mà tiểu công chúa thì chậm rãi đưa tay sờ lên mũ che trên đầu Thanh Từ.

- Bé làm như vậy chỉ vì tò mò.

Tạ Bất Phùng căng thẳng tới mức ngừng cả thở, hắn và Văn Thanh Từ đều hiểu, cái mũ này đại biểu cho cái gì.

- Nó đại biểu cho thân phận của "Văn thái y", đại biểu cho tất cả gông xiềng có liên quan đến thân phận này, đại biểu cho quá khứ nặng nề của Văn Thanh Từ.

Không ai có thể đội mũ cả đời, vĩnh viễn mai danh ẩn tích, Văn Thanh Từ mang bó cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời khỏi Ung Đô, trở lại Thần Y cốc.

Chỉ khi gỡ nó xuống, Văn Thanh Từ mới có thể ở lại bên cạnh mình.


Dường như là ý thức được ánh mắt của ca ca có gì đó không đúng. Tạ Phu Doãn rốt cục hạ tay xuống, ôm cổ Văn Thanh Từ, nhỏ giọng khóc.

Nhưng người ôm bé lại đứng ở chỗ hồi lâu không nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.

Trong nháy mắt này, Văn Thanh Từ suy nghĩ rất nhiều thứ. Từ trước tới nay y luôn suy nghĩ, thanh thế về " cái chết " của mình rất to lớn, vào lúc đó không có chỗ nào có thể xoay chuyển

Một năm qua cũng là như thế, ít nhất trước khi gặp nhau ở Liên Hoà, Văn Thanh Từ vẫn luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ trở lại Ung Đô, gặp lại cố nhân nữa.

Sau khi trở lại hoàng cung, y vẫn luôn rối rắm, lại không thể tìm được đáp án.

Cho đến giờ khắc này... Văn Thanh Từ, nhìn ra bi thương không thể che giấu trong mắt cô bé.

Y bỗng nhiên không muốn có người khổ sở vì mình nữa.

Y rõ ràng ý thức được, không chỉ như thế, bản thân còn muốn quyển sách《 hạnh lâm giải ách 》 và những lý luận vượt trước thời đại được truyền bá ra ngoài. Khiến trên đời không còn Sơn Du Giản thứ hai.

Lang trung giang hồ từ Tùng Tu phủ tới không làm được những thứ này, nhưng thái y Văn Thanh Từ thì có thể.

Tim Văn Thanh Từ đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, dường như giây tiếp theo sẽ phá vỡ l ồng ngực. Máu cũng trở nên nóng bỏng vào giờ phút này.

Văn Thanh Từ chậm rãi ôm chặt Tạ Phu Doãn.

Ánh sáng xung quanh trở nên tối hơn, không biết tại sao Tạ Bất Phùng lại cắn chặt môi. Thấy Văn Thanh Từ bất động một lúc lâu, Tạ Bất Phùng vừa rồi còn ở trên điện nói rõ tình yêu với y, bình thản ung dung bỗng dưng căng thẳng sợ hãi.

Máu quanh người Tạ Bất Phùng ngừng chảy ngay lúc này, trong viện lặng yên không tiếng động. Tạ Bất Phùng lại hít sâu một hơi, rốt cục tự giễu mà cười, cất bước đi về phía trước.

Biết không thể có được đáp án, hắn định ôm em gái ra khỏi lòng Văn Thanh Từ. Nhưng mà ngay tại một khắc khi mà tiếng bước chân quanh quẩn trong viện kia, giọng của Văn Thanh Từ bỗng nhiên vang lên.

Y bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười với Tạ Phu Doãn: "Công chúa điện hạ, người cao lên rồi.”

Tạ Quan Chỉ lập tức mở to hai mắt.

Lúc này chỉ có Tạ Bất Phùng nghe ra...giọng của Văn Thanh Từ đang run rẩy. Thì ra y cũng không bình tĩnh như mình tưởng tượng…

Niềm vui lớn bao trùm lấy hắn vào thời khắc ấy, bàn tay trái buông thõng bên người Văn Thanh Từ hơi đau dưới con gió đêm nhưng y vẫn cố chấp cắn chặt răng, vô cùng gian nan nâng tay lên, tiếp theo khoác ngón tay lên vành mũ.

Ống tay áo màu xanh nhạt trượt xuống khỏi cổ tay y, để lộ một mảng da nhợt nhạt đầy vết sẹo dữ tợn.

Sau khi dừng lại vài giây, Văn Thanh Từ rốt cục dùng sức tháo mũ xuống. Sau đó chiếc mũ thoát lực nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Nhưng lúc này đã không còn ai chú ý đến chiếc mũ kia nữa, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Văn Thanh Từ.

Trong phút chốc, mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa lắc nhẹ sau lưng Văn Thanh Từ, giống như thác nước màu đen chảy xuống.

- Đồng tử đen như mực, sống mũi vừa nhỏ vừa thẳng, còn có đôi môi phiếm diễm sắc và chu sa đỏ tươi trên mi tâm kia cùng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Bên môi y còn có ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình thản lại dịu dàng giống như năm đó.

Không thể nào.

Văn Thanh Từ......

Y đúng là Văn Thanh Từ!

Thì ra người giải vây cho Liên Hòa chính là Văn Thanh Từ.

Chẳng trách, chẳng trách...... Tất cả những chuyện này quả nhiên chỉ có y mới có thể làm được.

Thái y đứng bên cạnh Văn Thanh Từ lắc lư, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Dưới màn đêm thấp thoáng, trong tiểu viện vang lên tiếng hít vào khí lạnh, sao bay lên cao, ngân hà đảo ngược.


Tất cả những thứ này đều trở thành nền ở sau lưng Văn Thanh Từ. Tai mọi người ù đi, não cũng mất khả năng suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, trong tiểu viện không ai nói gì. Cuối cùng người phá vỡ sự yên tĩnh này vẫn là Văn Thanh Từ.

Y ôm Tạ Phu Doãn, chậm rãi đi về phía trắc điện, tay chân Tạ Bất Phùng bỗng nhiên luống cuống.

Hắn nhìn chăm chú Văn Thanh Từ, tham lam vẽ đi vẽ lại khuôn mặt của Văn Thanh Từ dưới ánh sao.

Nhưng mà còn chưa đi ra ngoài điện, Văn Thanh Từ đã dừng bước, y nhẹ nhàng giao Tạ Phu Doãn trong lòng cho Thái hậu.

"Phu Doãn ngoan," Thái hậu vừa đón Tạ Phu Doãn vào trong lòng, vừa nhỏ giọng nói, "Còn nhớ không? Cánh tay Văn tiên sinh bị thương, đổi mẫu hậu ôm con có được không?"

Khóc xong Tạ Phu Doãn mới nhớ tới chuyện này, bé vừa hít mũi vừa gật đầu, xoay người ngoan ngoãn ôm lấy cổ mẫu hậu.

Ngay khi Văn Thanh Từ muốn rời đi, Thái hậu đột nhiên mở miệng: "Văn tiên sinh, chờ một chút.” Lòng bàn tay của nàng sớm đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng chìm nổi trong cung hai mươi năm, khó có lúc lo lắng như thế: "Việc thiện của Văn thái y ở Liên Hòa, ai gia đã nghe nói từ lâu. Hiện nay phương thuốc lúc trước còn có kế sách chống dịch đã truyền đến các châu phủ... tuy rằng ai gia chưa từng học y, nhưng cũng biết hành y tối kỵ nhất là đi theo con đường nhất nhất theo sách. Cho nên... Không biết Văn tiên sinh có nguyện ý ở lại đây dạy những y lý cho thái y không?”

Mặc dù mấy ngày gần đây Thái hậu không đến Thái y thự, cũng không biết rốt cuộc Tạ Bất Phùng đã làm gì với Văn Thanh Từ. Nhưng chuyện xảy ra bên ngoài, đều không thoát khỏi ánh mắt của nàng.

- Tạ Bất Phùng truyền bá bộ lý luận kia của Văn Thanh Từ ra ngoài. Đây là vì thiên hạ, cũng là vì chính y, Tạ Bất Phùng muốn nói cho Văn Thanh Từ biết, mình có thể dựa vào sức của thiên tử hoàn thành nguyện vọng của y, cũng muốn mượn chuyện này giữ y lại.

Lúc này, Thái hậu cuối cùng cũng nói rõ ràng, đặt nó lên trên bàn. Dứt lời, thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nhìn về phía Văn Thanh Từ.

Lời vừa rồi của Thái hậu không phải là mệnh lệnh, mà là một câu hỏi mơ hồ. Rất nhiều "tay nghề" của thời đại này đều là bí mật không truyền ra ngoài, Văn Thanh Từ không giữ bí mật về phương thuốc mình dùng ở Liên Hòa đã là có tình có nghĩa, cho dù bây giờ y từ chối cũng là chuyện bình thường.

Thái hậu cố ý hỏi như vậy trước mặt nhiều người, nếu tương lai Văn Thanh Từ không muốn ở lại Ung Đô, vậy nàng chắc chắn sẽ dốc hết khả năng, giúp y được tự do.

Móng tay đan khấu được cắt tỉa chỉnh tề, chẳng biết từ lúc nào đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Ý thức được mẫu hậu muốn làm gì, Tạ Bất Phùng đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy Văn Thanh Từ từ sau lưng. Động tác của hắn khiến mọi người hoảng sợ.

Thái hậu đang muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó lại phát hiện trong mắt Tạ Bất Phùng có chút lấp lánh.

Trong mắt hắn có nước mắt.

Thái hậu dừng một chút, lập tức xoay người nói: "Lui ra - -”

“Vâng, Thái hậu nương nương.”

Trong vài phút ngắn ngủi đã xảy ra vài chuyện lớn, mọi người còn chưa hoàn hồn đã tỉnh táo lập tức rời khỏi Thái y thự.

Thái hậu cũng ôm Tạ Phu Doãn rời khỏi tiểu viện.

Đảo mắt, tiểu viện đã trống trải, chỉ còn lại hai người Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.

“Bệ hạ......”

“Chờ một chút. "Tạ Bất Phùng cẩn thận hôn lên má Văn Thanh Từ.

Vẻ mặt vừa rồi của thái hậu quá mức căng thẳng, tuy rằng không nghe được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng trước khi nàng mở miệng, Tạ Bất Phùng đã đoán ra bảy tám phần.

Hắn cũng không có ngăn cản mẫu hậu của mình.

Ở chung mỗi ngày... Tạ Bất Phùng chẳng hề muốn khoá Văn Thanh Từ ở bên cạnh mình hay chiếm hữu thân thể của y, mà là muốn y cũng yêu chính mình.

Từ trước tới nay hắn đều rất tham lam, mà hắn giết ra giang sơn từ trên chiến trường lại càng khinh thường sự cướp đoạt đê tiện.

Giọng Tạ Bất Phùng khàn khàn, rầu rĩ: "Ta biết, ngươi nhặt găng tay ấm...... Từ trong mưa to ở kênh đào Đại Vận Hà về. Thanh Từ, ngươi biết nước kia nguy hiểm thế nào.”

Tim Văn Thanh Từ chấn động, cánh tay trái cũng đột nhiên tê dại, y nghe được Tạ Bất Phùng tự hỏi mình:

"Ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với ta sao?"

Tạ Bất Phùng dẫn Văn Thanh Từ nhớ lại: "Lúc ta nói cho ngươi biết, ta thích một người đàn ông, rốt cuộc ngươi chán ghét ta......hay là có cảm xúc gì khác? Thanh Từ, vấn đề này, chỉ có chính ngươi biết đáp án.”

Suy nghĩ của Văn Thanh Từ bị ép trở nên rõ ràng.

Ừ.

Chính mình cũng không phải là không biết kênh đào Đại Vận Hà có bao nhiêu nguy hiểm lúc trời mưa to, nhưng mình vẫn nhặt cái găng tay kia về......

Cho dù chính mình rõ ràng, lúc gặp lại bản thân và Tạ Bất Phùng là địch không phải bạn.

Y nhớ lại khoảnh khắc Tạ Bất Phùng nói với y rằng hắn thích đàn ông.


Chuyện đầu tiên mình nghĩ đến lại là – mình có thể không đưa Tạ Bất Phùng ra chiến trường như trong nguyên tác không?

Cơ thể Văn Thanh Từ khẽ run rẩy, lúc đó y đã không muốn Tạ Bất Phùng thất vọng, không muốn hắn khổ sở.

Văn Thanh Từ muốn xoay người nhìn về phía Tạ Bất Phùng, nhưng người sau lưng lại gắt gao giam y vào trong ngực, không muốn y xoay người nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Giọng điệu Tạ Bất Phùng không còn bình tĩnh như thường lệ nữa mà có vẻ hoang mang và hoảng sợ:

“Ta cũng không biết nên làm như thế nào, ta chỉ muốn đem những gì tốt nhất mình có thể làm cho ngươi.”

Nhớ tới biểu tình giữ kín như bưng của mọi người khi nói tới thuyền rồng, quan tài trống, Tạ Bất Phùng thậm chí còn cẩn thận nói: "Nếu ngươi không thích chuyện ta từng làm, vậy ta sẽ khiến người trong thiên hạ quên đi, được không?"

“...... Văn Thanh Từ, cứu ta một lần nữa. Được không?”

Rõ ràng giàu có bốn biển, nắm giữ cả thiên hạ, nhưng lúc này Tạ Bất Phùng lại giống như là một phàm nhân đang khẩn cầu thần minh độ hóa.

Bên ngoài thái y thự đã sáng lên, ánh sáng chiếu tới đây, nó đã vô cùng yếu ớt.

Cái bóng của hai người trở nên dài mờ ảo, Văn Thanh Từ chậm rãi giơ tay, khoác lên cánh tay Tạ Bất Phùng.

Y tập trung ánh nhìn vào cái bóng, thân hình Tạ Bất Phùng cao lớn hơn mình rất nhiều. Bóng hình của mình đã hoàn toàn bị hắn che chắn.

Trong sân trống trải, chỉ còn lại bóng dáng Tạ Bất Phùng lay động theo ánh nến.

Có vẻ cô tịch lại đáng thương.

Suy nghĩ của Văn Thanh Từ, bởi vì sự thật này mà trở nên rối loạn, giờ khắc này, y bỗng nhiên nhận ra...... Mình để ý Tạ Bất Phùng.

Đó có lẽ cũng không phải là sự để ý của thái y đối với người bệnh, lại càng không phải sự để ý của thần tử đối với hoàng đế.

Đó là về một người bình thường quan tâm đ ến một người bình thường khác... quan tâm đ ến niềm vui nỗi buồn của hắn, quan tâm đ ến sự sôi nổi và cô đơn của hắn.

Thậm chí...bản thân cũng không cảm thấy phản cảm khi đụng chạm hôn môi với hắn, còn phóng túng điên cuồng.

Cảm nhận được người dưới thân run rẩy, Tạ Bất Phùng không nói gì nữa.

Gió đêm thổi tới mang theo một chút lạnh lẽo. Tạ Bất Phùng ôm chặt người trong lòng.

Trong nháy mắt khi hơi thở đối phương lại gần, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhận ra... Loại để ý mơ hồ biên giới này, tên là "Thích".

Hô hấp của Văn Thanh Từ lập tức cứng lại, lúc này đại não chỉ còn trống rỗng.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thứ còn lại là tiếng hít thở, còn có tiếng gió đêm xẹt qua ngọn cây, phát ra tiếng xào xạc.

Thời gian dường như dừng lại.

Ngay sau đó, sự im lặng bị phá vỡ. Tiếng gõ nhẹ nhàng, trong đêm có vẻ vô cùng chói tai.

Giọng nói thuộc về Thái hậu, từ xa mơ hồ truyền tới: "Văn thái y đã nghĩ kỹ chưa?”

Lo lắng Tạ Bất Phùng làm ra chuyện gì quá phận, nàng rốt cục không kìm được nhắc nhở ngoài viện.

Sự cân bằng tại thời điểm này đã bị phá vỡ.

"Bệ hạ," dừng lại vài giây sau, Văn Thanh Từ rũ mắt nở nụ cười, giọng nói thanh nhuận lan vào ngực Tạ Bất Phùng, "Thần có thể trả lời vấn đề này chưa?"

“... Có thể. "Tạ Bất Phùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.Giống như đang chờ đợi quyết định của số phận.

Đôi cánh tay có thể vung trọng kiếm vô số lần kia, cũng mất đi sức mạnh giam cầm người trong lòng.

Ánh mắt Văn Thanh Từ vẫn rơi vào cái bóng dài kia.

...... Mình thích Tạ Bất Phùng.

Nhưng người mới hiểu tình yêu như y không biết, phần thích này rốt cuộc nên cân nhắc như thế nào? Sâu bao nhiêu, nông bao nhiêu?

Làm đại phu cả đời, có lẽ so với bất luận kẻ nào, y hiểu rõ hơn ai hết sức nặng của trách nhiệm và lời hứa.

Cho nên... Văn Thanh Từ quyết định, cho mình và Tạ Bất Phùng một cơ hội. Y chậm rãi cầm lấy bàn tay Tạ Bất Phùng khoác lên vai mình.

Xúc cảm lạnh lẽo tinh tế nhẹ nhàng kéo Tạ Bất Phùng đang rơi xuống vực sâu từng chút một trở về.

Văn Thanh Từ cũng không trả lời câu hỏi của người phía sau, mà hơi nâng cao âm lượng, nói với người bên ngoài Thái y thự: "Thái hậu nương nương, thần nguyện...... Giảng bài cho các vị đồng liêu Thái y thự.”

Y nguyện ý thử tiếp nhận Tạ Bất Phùng, cũng thử......thích hắn như một người yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện