Trong giấc mộng, Văn Thanh Từ tựa hồ sống lại hai mươi năm cuộc đời của nguyên chủ.

Khi còn là một đứa trẻ y rất vô tư. Truyện Khác

Một nhà đi hái thuốc để kiếm sống, tuy không giàu có nhưng không phải lo cơm ăn áo mặc.

Chuyện khổ não duy nhất trong cuộc đời, chính là học thuộc lòng y thư phức tạp.

Cho đến năm đó, quê hương xảy ra biến cố, y còn nhỏ tuổi đã hiểu được cái gì gọi là cửa nát nhà tan.

Y kéo chiếu cỏ, tự tay chôn cất thân nhân dưới nắm đất vàng. Lại dựa vào một chút chấp niệm cùng với câu nói khi vô tình gặp được những người ở núi rừng hôm đó, y nghiêng ngả lảo đảo tìm được thần y cốc.

Văn Thanh Từ ở ngoài cốc quỳ mãi không chịu dậy, cho đến khi lão cốc chủ xuất hiện mới không địch lại mệt mỏi hôn mê bất tỉnh.

Y mê man suốt mấy ngày mới tỉnh lại, chính là lần hôn mê đó, Văn Thanh Từ nhớ lại.... thế giới y đang sống chính là cuốn tiểu thuyết y đã đọc ở kiếp trước trước khi chết.

Vận mệnh của y đã được viết xong từ lâu- - bị tân đế ngũ mã phanh thây.

Hôm nay nhớ lại hết thảy, Văn Thanh Từ có thể tránh được kết cục bi thảm bằng cách tránh xa Ung Đô, không đi đến bãi nước đục trong cung Thái Thù.

Nhưng y không có làm như vậy.

Trái ngược với điều đó.

Y thắp nến đọc đêm, lang bạt giang hồ. Chịu đựng phẫn nộ cùng mắng chửi, mạo hiểm tử vong giải phẫu thi thể tìm kiếm đáp án.

Thi thể Văn Thanh Từ mổ xẻ càng ngày càng nhiều, bút ký trong tay càng ngày càng dày. Danh hiệu mặt tiên lòng la sát cũng truyền khắp thiên hạ. Cuộc sống bên ngoài cốc, phần lớn rất cô độc.

Thế nhân tránh y như rắn rết, nhưng y chẳng bao giờ để ý. Mà mỗi lần về cốc là đều ở trong phòng đọc sách học tập.

Thẳng đến khi dược phó mang một phong thư vào trong cốc: Lan phi nhờ Triệu công công tới Thần Y cốc, tìm kiếm độc vật có thể giết người vô hình.

Phong thư này từ Ung Đô tới, cuối cùng rơi vào trong tay Văn Thanh Từ. Y không cho Lan phi độc dược, mà là tự tay luyện hương hoàn, đưa vào trong cung.

Hương hoàn chứa kim loại nặng, sẽ khiến người ta lâm vào điên cuồng, si ngốc, đến lúc đó Hoàng đế nhất định tìm danh y khắp nơi. Văn Thanh Từ muốn mượn cơ hội này tiến cung.

Y không chỉ muốn báo thù, còn muốn tự tay báo thù. Ngoại trừ giết chết lão hoàng đế ra, Văn Thanh Từ còn muốn đưa lịch sử đầy bụi bặm này ra ánh sáng.

Đó là điều duy nhất y có thể làm.

Trong Phù Minh Đường còn viết, đại BOSS Tạ Bất Phùng chỉ xuất hiện vài lần trong tiểu thuyết, có thể nghe được ác niệm trong lòng người.

Cho nên trước khi đi, Văn Thanh Từ cố gắng dùng nội lực kích thích đại não, sau đó tự thôi miên bản thân để tạm thời chôn vùi tất cả ký ức và hận thù của hai mươi năm trước trong lòng.

Thù hận và ác ý khó có thể ngụy trang và che giấu.

Nội dung liên quan đến Tạ Bất Phùng trong tiểu thuyết thật sự quá ít, Văn Thanh Từ không chắc hắn ở giai đoạn đầu, hắn có tình cha con đối với Tạ Chiêu Lâm hay không.

Vì cam đoan kế hoạch hoàn hảo, y đành phải làm như vậy.

Lúc Văn Thanh Từ đi đã hứa với sư huynh báo thù xong nhất định sẽ quay về cốc. Nhưng thực tế một lòng y chỉ muốn báo thù, sớm đã làm tốt chuẩn bị cho cái chết thảm như trong nguyên tác.

Nội lực của y không thâm hậu, thôi miên chẳng dùng được vài năm sẽ dần dần mất đi hiệu lực. Y từng đọc qua nguyên tác, Tạ Chiêu Lâm không tín nhiệm đại thần bên cạnh, ngược lại sẽ coi trọng hoạn quan và thái y, một loại nhân vật không có thực quyền.

Chỉ cần mình tận tâm chữa bệnh, sẽ dần dần đạt được tín nhiệm của lão, thậm chí trở thành tâm phúc.

Dựa theo tính toán của Văn Thanh Từ, sau khi Tạ Bất Phùng lên chiến trường, trí nhớ của mình sẽ dần dần khôi phục.

Đến lúc đó Tạ Chiêu Lâm trúng độc kim loại nặng, hẳn là thần trí đã không rõ, trở thành con rối. Mà mình thì có thể mượn thân phận tâm phúc của Hoàng đế, nhân cơ hội này liên lạc với triều đình và dân chúng, nghĩ cách công bố chuyện của Tùng Tu phủ cho mọi người biết, lại tự tay giết chết lão.

Đây là lần đầu tiên Văn Thanh Từ thử nghiệm, hiệu quả không tính là thành công mấy. Mặc dù y đã quên tất cả mọi thứ ở kiếp này, nhưng ký ức và tình cảm kiếp trước cũng trở nên mơ hồ, thậm chí bị lãng quên không ít.

Tạ Bất Phùng có thể nghe thấy ác ý trong lòng người, cũng là một trong số đó. Nhưng nói chung, Văn Thanh Từ đã đạt được mục tiêu của mình gần như hoàn hảo.

Biến số duy nhất là -- không còn ký ức về hai mươi năm qua, quên mất Tạ Bất Phùng có thể nghe được ác ý của người ta, có hơi lớn mật và tốt bụng quá mức.

Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng thân thiết với nhau hơn trong nguyên tác. Phần còn lại của cốt truyện cũng được nhấn nút tua nhanh.

Trước khi Văn Thanh Từ có thể tự nhiên phục hồi trí nhớ của mình, cốt truyện đã lao tới vị trí hiện tại.

...... Cho nên, mình chính là nguyên chủ?


Thì ra, Tạ Bất Phùng có thể nghe được ác ý trong lòng người?!

Trong lúc mê man, Văn Thanh Từ không biết giữa hai tin tức này, tin tức nào chấn động hơn.

Không kịp nghĩ nhiều, suy nghĩ của y lại một lần nữa bị ký ức như thủy triều vọt tới đánh tan.

Từng cuốn sách y đã đọc suốt hai mươi năm qua lần lượt hiện lên trong tâm trí y. Trong giấc mơ Văn Thanh Từ lại trở về trúc xá trong cốc. Y nhìn thấy bản thân năm đó một mình nằm ở trên giường, cắn chặt hàm răng.

Nội lực như đao nhỏ đâm vào sâu trong trán y. Hai tay y nắm chặt ở bên hông, hơi thở trở nên vô cùng khó khăn.

- Có đáng không? Vứt bỏ những gì đã học được suốt hai mươi năm, thậm chí góp cả mạng mình vào cũng muốn trả thù?

Nhiều năm trước, y ở trong Thần Y Cốc, một lòng giết Hoàng đế còn đòi lại công lý cho người Tùng Tu phủ, đáp án là "Đáng giá".

Mà giờ khắc này, giọng nói trong đáy lòng kia lại hỏi y - - có đáng không?

Đây không phải là lúc để trí nhớ quay về một cách tự nhiên. Nếu ép mình nhớ tới tất cả, nỗi đau phải chịu sẽ chỉ lớn năm đó mà thôi.

Câu trả lời của Văn Thanh Từ vẫn là "đáng giá".

Lúc này, y nhận ra rõ ràng, sau hai mươi năm nghiên cứu y học, nỗi ám ảnh của y không còn là giết người nữa mà là cứu người.

Để cho thế gian không còn Sơn Du Giản thứ hai nữa.

*

Tạ Bất Phùng cố lấy dũng khí vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Văn Thanh Từ.

Làn da lạnh như sứ trắng mịn màng ngày xưa chẳng biết từ lúc nào đã tràn đầy vết sẹo màu hồng nhạt.

Mới cũ đan xen, không đồng đều.

…Ở đây từng có những hố máu sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương. Bây giờ hắn đã hiểu được đau đớn, hắn thậm chí không thể tưởng tượng được bàn tay của Văn Thanh Từ đã đau đến mức nào.

Thì ra y lại bị thương khi mình không biết.

Tạ Bất Phùng vừa cảm thấy khổ sở, vừa phẫn hận, luống cuống.

Làn khói dày đặc bị gió thổi bay, đổi hướng, lao tới.

Tạ Bất Phùng ôm chặt Văn Thanh Từ như vừa tỉnh mộng, đi về nha thự huyện Liên Hòa.

Những tia lửa bị gió thổi bay bắn vào người Tạ Bất Phùng, tạo thành một vết sẹo nhỏ. Nhưng hắn lại như chẳng hề phát hiện, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu một cái. Thậm chí còn cởi áo ngoài ra, quấn chặt lấy người Văn Thanh Từ.

Tạ Bất Phùng không ngừng dán ngón tay lên cổ Văn Thanh Từ, xác nhận mạch đập và hơi thở của y.

Lặp đi lặp lại, như bị ma ám vậy.

Hơi thở của Văn Thanh Từ mơ hồ, mạch đập lúc mạnh lúc yếu. Điểm trí mạng nhất chính là, nội lực của Văn Thanh Từ cũng đang va chạm không thể kiểm soát.

Loại va chạm này không có mục đích, gần như là tấn công bừa bãi vào tất cả các cơ quan nội tạng. Sợ hãi lan tràn trong lòng Tạ Bất Phùng.

Hắn đã là cửu ngũ chí tôn, hôm nay hắn mới biết được bản thân vẫn luôn bị vây ở cung Thái Thù đêm tuyết kia, đến nay chưa thể thoát ra được.

……

Bên ngoài nha thự, nắng nóng như thiêu đốt, giấy vàng tung bay. Vô số người gào khóc dọc theo đường đi, lấy quan tài mỏng đưa thân nhân đến ngoại ô thành.

Trong nha thự lại yên lặng.

Vừa rồi Tống Quân Nhiên bận rộn ở bên ngoài, đẩy đám thái y tụ lại một chỗ ra, vội vã đá văng cánh cửa viện đang khoá chặt chạy tới.

“Tránh ra, tránh cả ra! "Sau một khắc hắn đã ngồi ở bên giường, kéo ống tay áo Văn Thanh Từ lên.

“Vâng vâng! "Thấy thế, Vũ Quan Lâm vội vàng lui ra, dẫn người đi ra ngoài, cũng vô cùng thuần thục đóng cửa phòng lại.

Tiếp theo xua tay với đám thái y chưa hoàn hồn xung quanh nói: "Được rồi được rồi, giải tán đi. Đi làm việc khác đi!”


“Vâng, Vũ đại nhân.”

Sau khi mọi người đi hết, Vũ Quan Lâm mới chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn về phía phòng Văn Thanh Từ.

Vừa rồi lão ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người lang trung giang hồ này. Nếu nhớ không lầm, trên người Văn Thanh Từ cũng có mùi hương như vậy.

Nhưng Văn Thanh Từ...... Không phải đã chết rồi sao?

Giữa hè mà lưng Vũ Quan Lâm không khỏi ớn lạnh.

Cánh cửa gỗ chắn ánh mặt trời giữa hè sau giờ ngọ ở bên ngoài phòng. Hóa thành một tầng vàng nhạt, rơi vào trên cổ tay Văn Thanh Từ.

Tống Quân Nhiên trước sau như một tuân theo quan niệm hành nghề y có thể trị thì trị, không chữa được thì phó mặc cho số phận.

Hắn theo nghề y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Hắn dán tay lên cổ tay Văn Thanh Từ, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, trong lúc nhất thời ngay cả mạch đập cũng sờ không chuẩn.

Hoàn toàn mất đi danh tiếng của thần y.

“Nội lực của y có vấn đề, "Tạ Bất Phùng đứng ở bên cạnh nhanh chóng nói," Hình như đang va chạm giữa lục phủ ngũ tạng.”

Tống Quân Nhiên khựng lại một hồi, lập tức nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ. Sau khi ngừng thở tiến hành dò xét, hắn lập tức dùng ngoại lực dẫn dắt nội lực của Văn Thanh Từ để chúng tránh được cơ quan nội tạng yếu ớt.

“Không đúng... "Trên trán Tống Quân Nhiên sinh ra mồ hôi lạnh, hắn thì thào tự nói.

Nội lực của Văn Thanh Từ không phải là xúc động hoàn toàn không có quy luật, mà là... Như thủy triều đâm vào trong đầu y.

“Sao thế?” Thấy vẻ mặt Tống Quân Nhiên cổ quái, Tạ Bất Phùng lập tức hỏi.

Tống Quân Nhiên ngồi ở bên giường chậm rãi rũ mắt, dừng một chút lắc đầu thấp giọng nói: "Không sao?”

Hắn giấu sự cổ quái này ở đáy lòng.

[Sao Tạ Bất Phùng còn ở lại đây không đi, hắn vẫn ở trong phòng thì sao ta quan sát sắc mặt sư đệ được đây?] Giọng nói mấy kiên nhẫn của Tống Quân Nhiên xuất hiện bên tai Tạ Bất Phùng.

Ngay lúc hắn đang do dự không biết nên mời tôn đại Phật này ra ngoài như thế nào, không ngờ sau một khắc, Tạ Bất Phùng đã xoay người rời khỏi gian phòng của Văn Thanh Từ.

Tống Quân Nhiên ngồi ở bên giường không khỏi sửng sốt...... Vừa rồi hắn không khỏi sinh ra ý nghĩa sai lầm.

Nhìn phản ứng này của Tạ Bất Phùng, sao có thể nghe được suy nghĩ trong lòng mình chứ?

“...... Cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì không biết."Tống Quân Nhiên lắc đầu, nhanh chóng đè nén ý nghĩ quái dị của mình. Tiếp theo nhẹ nhàng gỡ mũ xuống, quan sát sắc mặt Văn Thanh Từ.

Nội lực của Tống Quân Nhiên tiêu hao không ngừng nghỉ. Thẳng đến chạng vạng tối, nội lực của hắn cơ hồ đã hao hết.

Tuy rằng Tống Quân Nhiên không nghiên cứu bệnh dịch ngày đêm giống như Văn Thanh Từ, nhưng cũng đã mấy ngày rồi hắn không có nghỉ ngơi.

Sau khi xác định nội lực của Văn Thanh Từ cũng không phải va chạm hoàn toàn không có quy luật, hắn mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Nắng chiều dần buông xuống, những cơn gió nóng quấn trong làn khói dày đặc thổi qua mọi ngóc ngách của góc thành nhỏ.

Tiếng tang nhạc và khóc lóc không biết đã ngừng lại từ lúc nào, các con phố, ngõ ngách trong thành đều im lặng.

Nương theo một tiếng "Két" nhẹ vang lên, Tạ Bất Phùng vào lúc này cẩn thận đẩy cửa ra đi vào phòng Văn Thanh Từ, tiếp theo xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thế giới trước mắt lại một lần nữa trở nên u ám, lúc này, trong không gian chật chội tràn đầy mùi đắng từ trong máu Văn Thanh Từ lộ ra.

Đôi mắt màu hổ phách của Tạ Bất Phùng lúc nào cũng sáng lạnh như băng, vào giờ khắc này trở nên mê man lại luống cuống.

Hắn chậm rãi đi tới bên giường, nửa quỳ tại chỗ ngừng thở, nâng cánh tay trái bị thương của Văn Thanh Từ lên.

Không có màn che ngăn cách, trải qua hơn bốn trăm ngày đêm, dung mạo của Văn Thanh Từ cuối cùng lại xuất hiện rõ ràng trước mắt Tạ Bất Phùng.

Có lẽ là đội mũ đã lâu, làn da vốn đã tái nhợt của Văn Thanh Từ trở nên mất đi màu máu. Chỉ còn lại một chút chu sa, đỏ đến chói mắt.

Hai mắt y khép chặt, lông mi nhỏ nhắn, đang hơi rung động theo hơi thở.


- Tựa như bồ công anh sắp bị gió thổi tan vậy.

Ánh mắt Tạ Bất Phùng vô cùng tham lam đảo qua người Văn Thanh Từ, cúi xuống từng chút một, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng không chút dục vọng lên chiếc chu sa đỏ tươi trên trán Văn Thanh Từ.

Nhưng nụ hôn này chẳng khiến Tạ Bất Phùng thỏa mãn, thậm chí trong phút chốc còn khơi dậy dục vọng chôn sâu trong lòng hắn.

Thân hình cao lớn của Tạ Bất Phùng che khuất ánh nắng vốn đã yếu ớt. Lúc này, thân thể Văn Thanh Từ bị ép vào dưới cái bóng của Tạ Bất Phùng.

Mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống vai, giống như vô số bàn tay nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve gò má Văn Thanh Từ.

Hơi thở của Tạ Bất Phùng bỗng nhiên rối loạn. Hắn chậm rãi đặt môi lên bên tai Văn Thanh Từ, hôn lên vành tai, nhẹ giọng niệm lên cái tên từng bồi hồi bên môi vô số lần kia:

“...... Văn Thanh Từ.”

“Văn Thanh Từ, tỉnh lại được không?”

“Đừng bỏ rơi ta nữa.”

Khi không có ai ở xung quanh, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng cho phép bản thân bộc lộ sự yếu đuối của mình.

Hắn gọi đi gọi lại tên Văn Thanh Từ, nhưng người nằm trên giường vẫn không hề hay biết.

Vừa rồi Tống Quân Nhiên nói không biết Văn Thanh Từ khi nào mới tỉnh lại. Câu nói này lập tức khuếch đại sự bất an của Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng chỉ có thể không ngừng hôn lên trán Văn Thanh Từ và lông mi rung động, liên tục cảm nhận nhiệt độ cơ thể của y, xác định y còn sống.

Lý trí và sự trưởng thành chỉ là sự ngụy trang của Tạ Bất Phùng. Dã man và lạnh lẽo mới là thứ đã sớm khắc sâu vào xương tủy hắn.

Hiện giờ người duy nhất để ý hắn đã rơi vào giấc ngủ say, dưới sự thúc giục của cảm giác bất an, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng cho phép mình cởi bỏ lớp ngụy trang.

Nụ hôn của Tạ Bất Phùng càng lúc càng mãnh liệt. Hắn cẩn thận nâng cánh tay Văn Thanh Từ lên, nhiều lần hôn lên vết sẹo trải rộng, cũng như vô số vết đỏ trên vết sẹo đó.

Tiếp theo, giống như trừng phạt, hôn lên xương quai xanh như ngọc, ánh mặt trời càng lúc càng tối, càng lúc càng tối. Ánh sáng đỏ rực phá vỡ cửa sổ giấy, rơi vào trong phòng. Mọi thứ đều được bao phủ trong một màu đỏ sẫm mơ hồ.

Giống như đêm hôm đó ở Bắc Địa Trường Nguyên.

Trong phòng mùi đắng tỏa ra bốn phía, kèm theo đó là một âm thanh nhẹ nhàng mập mờ.

……

Giờ Tuất, Tống Quân Nhiên cuối cùng cũng tỉnh dậy sau khi bổ sung xong giấc ngủ.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn đi rửa mặt trước, tiếp theo đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn cho bản thân.

Do dự một hồi, lại bưng cho Văn Thanh Từ một chén cháo hoa.

Một ngày rồi Văn Thanh Từ không ăn cơm, lỡ như buổi tối có tỉnh thì cũng có thể dùng nó lót bụng.

Đang nghĩ ngợi, Tống Quân Nhiên đã đi tới cửa phòng Văn Thanh Từ, sau đó chậm rãi đặt tay lên cửa.

“Không đúng......”

Chẳng phải sư đệ còn mê man ư? Sao cửa phòng này sao lại khóa từ bên trong?

Tống Quân Nhiên vô thức nhíu mày, càng dùng sức đẩy mạnh về phía trước.

Cửa gỗ vẫn không nhúc nhích.

“Sư đệ, sư đệ?!”

Tống Quân Nhiên đề cao giọng gọi hai lần, đồng thời nặng nề gõ cửa vài cái. Cửa gỗ vẫn im lìm, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Không kịp nghĩ nhiều, Tống Quân Nhiên lập tức tập trung nội lực vào lòng bàn tay, hung hăng đẩy cửa ra.

Phòng cho khách của nha thự Liên Hòa lâu năm không tu sửa, khóa cửa về cơ bản chỉ là vật trang trí.

Một tiếng “rầm” lớn, cánh cửa gỗ bị hắn dùng một chưởng đẩy ra. Ngay sau đó, cảnh tượng trong phòng lại hiện ra trước mắt Tống Quân Nhiên.

Bên tai vang lên một tiếng “ù ù”.

- Dây ruy băng buộc tóc không biết rơi xuống nơi nào, tóc dài của Văn Thanh Từ xõa ra, trải khắp giường như một dòng thác đen dày đặc.

Cổ áo của y không chỉ lỏng lẻo mà thậm chí còn buông thõng xuống cánh tay trái, che kín những…dấu vết mơ hồ.

Màn giường buông xuống một nửa, một nửa vẫn buộc, Tạ Bất Phùng nằm bên giường, ôm chặt Văn Thanh Từ vào lòng. Giống như một con rắn độc quấn lấy Văn Thanh Từ.

Đệt!

Sao hắn dám?!

Trên đời này sao lại có người như vậy chứ?


Thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Tống Quân Nhiên nháy mắt đỏ bừng. Bất chấp thân phận tôn quý đến cực điểm của người trước mắt, hắn vô thức nắm chặt chén sứ trong tay, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Bất Phùng, ngươi đang làm gì?!"

Vừa dứt lời, nương theo một tia sáng trắng, chén cháo trong tay Tống Quân Nhiên bị hắn coi như ám khí ném về phía người trên giường.

Trong nháy mắt đập mạnh vào lưng Tạ Bất Phùng, làm ướt áo bào màu đen.

Tống Quân Nhiên hận không thể giết Tạ Bất Phùng ngay bây giờ. Hắn đi thẳng tới, cầm lấy chén trà trên bàn, sau đó nhặt một mảnh sứ áp vào cổ Tạ Bất Phùng.

Nhưng Tạ Bất Phùng sống cuộc sống mũi đao liếm máu ở trên chiến trường, sao có thể e ngại một lang trung giang hồ chỉ biết dùng ám khí?

Cổ tay hắn siết chặt, cơ bắp căng cứng. Sau một khắc hất mảnh sứ kề trên cổ mình khảm sâu vào trong tường.

“Đi ra ngoài.”

Ánh chiều tà chiếu vào đáy mắt Tạ Bất Phùng, chẳng những không chiếu sáng đôi mắt hổ phách lạnh như băng mà còn phản chiếu một màu máu có phần đáng sợ.

Một chưởng của Tống Quân Nhiên lại bị Tạ Bất Phùng ngăn trở trở về. Không giống như Tống Quân Nhiên mắt đầy sát ý, hận không thể giết đối phương ngay lập tức. Tạ Bất Phùng lúc này lại rảnh rỗi chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn người trên giường một cái, tiếp theo đè thấp giọng nói, "Đừng làm ồn quấy rầy y." Đồng thời sửa sang lại ống tay áo cho Văn Thanh Từ, cẩn thận đắp chăn mỏng, mới đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.

Tống Quân Nhiên lập tức cắn răng đuổi theo. Trong lúc hỗn loạn không ai để ý nội lực của Văn Thanh Từ dần dần ổn định lại.

Trong lúc ngủ, y dường như nghe được cái gì đó. Văn Thanh Từ không khỏi cau mày, cố gắng thoát khỏi hỗn loạn.

Trong tiểu viện của nha thự huyện Liên Hòa, Tống Quân Nhiên gần như đem tất cả những gì có thể tìm được trong tay hóa thành ám khí, ném về phía Tạ Bất Phùng. Nhưng tất cả động tác của hắn, đều bị Tạ Bất Phùng dễ dàng hóa giải.

"Lúc trước ngươi phái người đi theo ta vào trong cốc đúng không?"Tống Quân Nhiên cắn răng nói, "Những năm này ngươi làm tất cả đều là muốn bức đệ ấy ra ngoài?!”

Không đợi Tạ Bất Phùng trả lời vấn đề này, Tống Quân Nhiên lại hỏi: "Lúc nãy ngươi làm gì sư đệ ta?"

"Nếu đệ ấy tỉnh dậy biết được..." Nói xong bèn dùng một hòn sỏi vụn mỏng manh ném vào mắt Tạ Bất Phùng.

Tống Quân Nhiên cố gắng ném cảnh tượng đó ra khỏi đầu. Nhưng là hắn phát hiện, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Nghĩ tới đây, đại não Tống Quân Nhiên không khỏi tê dại từng đợt. May mà mình đến tìm sư đệ. Nếu là tới chậm một chút, cái tên biến thái Tạ Bất Phùng này, còn không biết sẽ làm ra cái gì đây!

Không giống như Tống Quân Nhiên đang cực kỳ tức giận, Tạ Bất Phùng thế mà lại chậm rãi nở nụ cười vào lúc này. Nhưng nụ cười của hắn vẫn luôn không đạt tới đáy mắt.

Văn Thanh Từ chưa tỉnh lại, mà cửa lớn đóng chặt. Cho nên lúc này, hắn cũng lười che giấu sự chán ghét của mình.

- Tạ Bất Phùng sẽ không bao giờ quên, chính là người trước mắt này đã từng thần không biết quỷ không hay đưa Văn Thanh Từ rời khỏi mình.

“Sao thế, sư huynh?” Tạ Bất Phùng khẽ nhíu mày, hắn vẫn luôn mở to mắt, trốn cũng không trốn nhìn về phía Tống Quân Nhiên, thản nhiên nói, "Ngài muốn nói chuyện này cho Thanh Từ à?"

Trước khi đá hòn sỏi đâm vào mắt, mới dùng chưởng bức nó ra.

“Ngươi gọi ai là sư huynh!” Nói xong Tống Quân Nhiên mới ý thức được, Tạ Bất Phùng còn dám gọi thẳng cả tên Văn Thanh Từ!

Đang khi nói chuyện, Tạ Bất Phùng chậm rãi cởi áo ngoài bẩn thỉu của mình, tùy ý khoác lên cánh tay, không chút để ý nói: "Ta đã thành thân với Thanh Từ, việc này thế nhân đều biết. Gọi ngài là sư huynh giống như y cũng là hợp tình hợp lý.”

Thành thân?

Cảnh tượng quỷ dị bên kênh đào Đại Vận Hà, hiện lên trong đầu Tống Quân Nhiên vào lúc này.

Như nước sông lạnh lẽo hắt lên người hắn, bảo hắn tỉnh táo lại. Tống Quân Nhiên đột nhiên cắn răng đứng tại chỗ. Mấy ngày trước hắn còn cảm thấy, một năm không gặp trông Tạ Bất Phùng đã bình thường rất nhiều.

Hắn một lòng nghiên cứu bệnh dịch, buôn ba cả ngày, nhìn qua đúng là có chút dáng vẻ hoàng đế.

Lúc này Tống Quân Nhiên mới tin tưởng Tạ Bất Phùng thật sự không có thay đổi, chỉ là hắn học được ngụy trang mà thôi.

Tất cả những gì Tạ Bất Phùng làm chỉ là giả vờ làm hình người dạng chó trước mặt Văn Thanh Từ mà thôi!

Nhưng hiện tại, Tạ Bất Phùng rốt cục giả bộ không nổi nữa. Văn Thanh Từ mê man đã vạch lớp mặt nạ của hắn ra.

Tên điên này chẳng những không sợ mình vạch trần hắn. Thậm chí...... Hắn có thể đang thật lòng chờ mong khoảnh khắc đó?

Tống Quân Nhiên không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Một tên điên biết giả vờ, còn nguy hiểm hơn trước đây.

Trong lúc trầm mặc, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến tai họ. Ngay sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng.

Văn Thanh Từ vừa tỉnh lại đã đội mũ lên, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, trông y vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cửa phòng đứng ở đây.

Văn Thanh Từ không kìm được ho nhẹ hai tiếng hỏi: "... Khụ khụ, hai người?”

Tống Quân Nhiên lập tức buông đồ trong tay xuống.

"Ta --" Tạ Bất Phùng lời còn chưa nói xong, Tống Quân Nhiên bỗng nhiên cắn răng về phía trước một bước chắn ở trước người y, tiếp theo che giấu lương tâm cười với sư đệ.

Hắn dừng lại vài giây, chậm rãi nói: "Ta tới tìm hắn, là muốn... Hỏi hắn buổi tối muốn ăn gì?"

Tống Quân Nhiên không quan tâm Tạ Bất Phùng có ý đồ gì. Lúc này, hắn phải ép Tạ Bất Phùng mặc lại bộ da người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện