Văn Thanh Từ mơ một giấc mơ, trong giấc mơ con rắn nhỏ bị Tống Quân Nhiên tịch thu, không biết tại sao lại theo tới Liên Hòa.
Thân rắn nóng hơn so với trong trí nhớ, lực quấn cũng mạnh hơn. Nó quấn chặt lấy ngón tay của y, thậm chí không ngừng dùng hàm răng sắc nhọn gặm cắn đầu ngón tay. Nhưng bất kể Văn Thanh Từ làm như thế nào cũng không thể vứt bỏ nó, ngược lại càng ngày càng quấn chặt hơn, khiến y không thể cử động.
"Đừng, đau..." Văn Thanh Từ mơ hồ nói trong mộng. Lời nói vừa dứt, con rắn nhỏ cuối cùng cũng miễn cưỡng ngừng cắn, đổi sang dùng lưỡi rắn vuốt ve vết thương nhỏ trên đầu ngón tay y.
Trong mộng bên tai Văn Thanh Từ không có tiếng rít nhỏ, chỉ còn lại âm thanh thở dốc.
Nhưng sao rắn lại thở rốc được.
Trước khi ngủ say, Văn Thanh Từ mơ mơ màng màng nghĩ.
……
Văn Thanh Từ bị tiếng ve kêu bên ngoài đánh thức. Lúc này trời đã sáng, y trừng mắt nhìn, nương theo ánh sáng trong khe cửa sổ, vô thức cúi đầu xuống kiểm tra xem ngón tay bị rắn cắn có vết thương mới nào không.
Trên ngón tay thon dài chẳng có gì, mọi thứ trước mặt đều nông đạm như thể ẩn sau một màn sương trắng.
Một lát sau Văn Thanh Từ mới nhận ra, cái gọi là "rắn cắn" chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trước mắt mình cũng không phải là sương trắng gì, mà là màn lụa trên mũ. Cho nên nói, tối hôm qua mình mặc nguyên quần áo mà ngủ sao? Chờ đã... Đêm qua?
Đêm hôm qua không phải mình đang sắc thuốc ư!
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ hoàn toàn tỉnh táo lại. Y đứng dậy đi đến cạnh cửa, vừa mới mở cửa đã thấy gã sai vặt trong huyện nha cầm chậu nước đi tới. Động tác của gã vô cùng cẩn thận, đến gần có thể nhìn thấy chậu nước còn bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.
“Ngài tỉnh rồi, "Đối phương cười gật đầu với y, tiếp theo bưng chậu nước đi vào trong phòng," Tuần quan đại nhân cố ý dặn dò, dùng nước đun sôi để tắm rửa trong mấy ngày nay.”
Nói xong, đặt chậu nước xuống rồi muốn rời đi.
"Chờ một chút," Văn Thanh Từ nhận ra, người trước mắt này chính là gã sai vặt sắc thuốc tối qua, y bước nhanh tiến lên gọi người lại, "Đêm qua..."
"A a, ngài nói đêm qua à," Gã sai vặt cười gãi gãi đầu nói, " Tối hôm qua tiểu nhân tỉnh giấc lúc nửa đêm, thấy ngài ngồi ở chỗ đó ngủ thiếp đi bèn đỡ ngài trở về. Sao thế ạ?” Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của gã hơi cổ quái.
Nhưng Văn Thanh Từ không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng đối phương đang ngượng ngùng.
Thì ra là gã đỡ mình trở về.
Nghe gã sai vặt nói xong, Văn Thanh Từ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, " Y cười lắc đầu chậm rãi nói," Đêm qua làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền không phiền! "Gã sai vặt vội nói," Sắc thuốc vốn là chuyện của tiểu nhân, để ngài canh giữ ở đó, tiểu nhân mới là ngươi nên ngại. "Trong giọng của gã có vài phần cảm kích.
Nhưng chuyện gã cảm kích cũng không phải là Văn Thanh Từ sắc thuốc hộ mình. Mà là...... Nhờ có vị thần tài này, mình mới có thể kiếm được một khoản tiền lớn như vậy.
Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng, vị tuần quan đại nhân kia đã gọi gã đến, dặn gã nếu đại phu có hỏi thì nói tối hôm qua chính gã là người đỡ y từ phòng bếp về. Đồng thời thưởng cho gã một lượng bạc.
Không khí giữa hè vừa nóng vừa khô, Văn Thanh Từ đứng ở cửa không lâu đã cảm thấy khó chịu.
Y nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt bên cạnh, giống như tùy ý hỏi: "Vị đại nhân bên cạnh đâu?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Tiểu nhân không biết, hình như tối hôm qua ngài ấy vẫn chưa trở về.”
Đây cũng là do Tạ Bất Phùng dặn dò gã.
Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, rốt cục cúi đầu nhìn chậu nước. Thấy thế gã sai vặt vội nói: "Ngài đi rửa mặt trước đi, một hồi nếu còn có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó tiểu nhân là được!"
“Được. "Văn Thanh Từ cười gật đầu.
Gã sai vặt hàn huyên với y hai câu xong thì đi về phía cửa viện, lúc sắp ra cửa, gã không kìm được quay đầu lại liếc Văn Thanh Từ một cái.
Vị đại phu mặc đồ trắng này trông qua thì tiên phong đạo cốt. Nhưng mà quấn quần áo quá mức kín đáo. Nghe một đại phu khác đi cùng y nói, hình như lúc còn nhỏ mặt của y… bất cẩn bị đao cắt bị thương, hủy dung.
Nghĩ tới đây, gã sai vặt không khỏi tiếc hận thay y.
*
Cuộc sống ở huyện Liên Hòa vô cùng khó khăn.
Mấy ngày nay Văn Thanh Từ gần như không có nhìn thấy Tạ Bất Phùng, hắn đang dẫn người tới châu phủ gần đó điều lương thực, cũng bỏ dược liệu vào trong hầm, quả thực bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Mà Văn Thanh Từ bên này cũng chẳng được thoải mái. Thuốc kê ngày hôm đó đã được sắc xong toàn bộ, phân cho người bệnh có triệu chứng nhẹ.
Nhưng mấy ngày trôi qua, thuốc không có dấu hiệu phát huy tác dụng. Thảo dược có tác dụng chậm vốn là một chuyện thường. Nhưng điểm chết người là bệnh dịch đang thay đổi hằng ngày, triệu chứng của những người mắc bệnh trong thành ngày càng mạnh, diễn biến của bệnh cũng ngày càng gia tăng.
Không thể cứ luôn chờ đợi mù quáng như vậy được.
Tống Quân Nhiên lúc ấy khoe khoang khoác loác, nói mình và sư đệ có kinh nghiệm xử lý những sự việc tương tự như thế này.
Bởi vậy, lần này Tạ Bất Phùng giao quyền chủ đạo vào trong tay bọn họ, thái y phụ giúp.
Cũng tạm thời giao cho Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên <Hạnh Lâm Giải Ách > thuộc về “ cố nhân.”
Đã là giờ tý, Văn Thanh Từ còn đang thắp đèn đọc đêm. Mà Tống Quân Nhiên ngồi ở bên cạnh y nói muốn "bồi đọc” nhưng đã lấy tay chống đầu ngủ say từ lâu.
Thẳng đến khi cổ tay chống đỡ không được, cằm đập mạnh xuống bàn, lúc này mới tỉnh táo lại.
“...... Giờ nào rồi, "Tống Quân Nhiên dụi dụi mắt, ngáp một cái nói," Ta ngủ bao lâu rồi? Sao sư đệ không đánh thức ta?”
Dừng lại một lát, tầm mắt của hắn dừng lại trên tờ giấy viết đầy chữ trên bàn.
Liên Kiều, Sài Hồ, Cát Căn, Đương Quy, những thứ này đều là thuốc hạ sốt trừ tà thông thường.
“Đã là giờ tý rồi, "Văn Thanh Từ chậm rãi đặt bút xuống," Sư huynh về nghỉ ngơi trước đi, đệ đọc sách thêm một lát.”
“Không được không được, "Tống Quân Nhiên xua tay nhíu mày nói," Sao ta có thể để đệ bận rộn một mình ở đây chứ?” Cuối cùng hắn lại thở dài một hơi nói: "Mấy ngày nay đệ bận rộn quá, tuy rằng chữa bệnh quan trọng, nhưng cũng phải suy nghĩ cho sức khoẻ của mình.”
Mấy ngày nay Văn Thanh Từ cơ hồ không ngủ không nghỉ, rất giống y lúc vừa tới Thần Y Cốc.
“Đệ đọc xong chương này sẽ đi nghỉ. "Văn Thanh Từ cố chấp lắc đầu.
Nói không khoa trương chút nào,<<Hạnh Lâm Giải Ách>>đã gần như bị y lật nát. Thậm chí khi khôi phục ký ức của nguyên chủ, nhắm mắt lại y cũng có thể biết được mỗi trang sách này viết nội dung gì.
Thế nhưng học thuộc một quyển sách và viết ra một quyển sách, cần năng lực rất khác nhau.
Đối với Văn Thanh Từ mà nói, "Hạnh lâm giải ách" ghi đầy phương thức ứng phó với bệnh tật giống như một quyển sách giáo khoa.
Nhưng bệnh nhân không bị bệnh như trong sách giáo khoa nói. Tất nhiên, chỉ hiểu các khái niệm thôi thì chưa đủ, điều quan trọng là phải biết cách tùy cơ ứng biến.
Văn Thanh Từ có được một phần ký ức của nguyên chủ, nhưng năng lực còn chưa khôi phục.
Đặc biệt là cân nhắc đến số lượng lớn bệnh nhân ở huyện Liên Hòa, đơn thuốc chỉ có thể kê đơn những dược liệu thông thường.
Cứ như vậy, hạn chế càng lúc càng lớn.
Văn Thanh Từ lại một lần nữa cầm bút, cũng dùng sức nắm chặt cán bút. Y cẩn thận đọc "Hạnh lâm giải ách" cố gắng diễn giải giữa các dòng tâm tình và suy nghĩ của nguyên chủ khi viết nó.
Nhưng giây tiếp theo, hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ lại là cảnh tượng nhân gian địa ngục trong Sơn Du Giản…
Đầu của y bắt đầu đau nhức, sắc mặt Văn Thanh Từ lập tức trở nên tái nhợt, không tự chủ được cắn chặt môi dưới.
...... Nếu như.
Nếu như mình là nguyên chủ thì tốt rồi. Nếu như y ở chỗ này thì nhất định có thể giải quyết chuyện này một cách suôn sẻ.
Trong lòng Văn Thanh Từ vô cớ sinh ra dục vọng như thế. Trong giây lát, cảnh tượng bi thảm ở Sơn Du Giản hiện rõ lên trong đầu.
Những thứ này như đang đang cảnh cáo Văn Thanh Từ, cũng mượn chuyện này doạ y phải lui.
“Sư đệ, sư đệ, đệ làm sao vậy?”
Tuy có mũ che chắn, nhưng Tống Quân Nhiên vẫn nhìn thấy cơ thể Văn Thanh Từ đang run lên nhè nhẹ.
Nói xong, hắn giơ tay muốn kéo rèm che trên mũ của Văn Thanh Từ ra, nhìn xem hiện tại y như thế nào.
Phòng khách của nha thự huyện Liên Hòa chỉ có hai cánh cửa sổ nho nhỏ. Mặc dù đêm hè không quá nóng, nhưng bí bách muốn chết, bởi vậy Văn Thanh Từ liền mở một cánh cửa thông gió hít thở.
Y luôn luôn cẩn thận, cho tới lúc này vẫn đội mũ che mặt. Bất tri bất giác, Văn Thanh Từ đã quen với màn sương trắng nhàn nhạt lượn lờ trước mắt mình.
*Không sao, "Văn Thanh Từ nghiêng người tránh động tác của Tống Quân Nhiên," Đệ không sao. " Y hạ thấp giọng nói.
“Như vậy sao được! "Nói xong, Tống Quân Nhiên đã đứng lên. Một tay hắn mạnh mẽ đặt ở trên vai Văn Thanh Từ, tay kia thì vòng qua cơ thể Văn Thanh Từ, ý đồ kéo tấm lụa từ phía bên kia ra.
Nhưng mà vừa lúc đó, sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Chờ Văn Thanh Từ kịp phản ứng, bóng dáng màu đen kia đã xuất hiện ở ngoài phòng.
Tạ Bất Phùng gần đây bận tới mức thấy đầu không thấy đuôi lại trở lại vào lúc này! Ánh mắt hắn xuyên qua cửa phòng, rơi vào người Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên.
Trong đêm tối, đôi mắt màu hổ phách kia có vẻ rất lạnh. Tạ Bất Phùng che khuất ánh trăng ở sau lưng, như Tu La giáng lâm, tràn đầy sát khí.
Thấy hắn đến, Tống Quân Nhiên lập tức bỏ qua kế hoạch kéo mũ xuống. Nhưng vẫn chậm rãi đứng thẳng người, chắn Văn Thanh Từ ở sau lưng mình: "Đại nhân đêm hôm khuya khoắt không trở về phòng mình, chạy đến đây làm gì?"
Tạ Bất Phùng không trả lời câu hỏi của Tống Quân Nhiên mà đi thẳng vào, phòng khách của nha thự vốn không lớn, thân hình Tạ Bất Phùng cao lớn, đi vào trong phòng, bốn phía càng thêm áp lực.
Hắn hoàn toàn không có đáp lại Tống Quân Nhiên, mà hạ mắt nhìn vào chiếc áo màu xanh lá cây nhạt trên vai Văn Thanh Từ.
- Bộ quần áo này là của Tống Quân Nhiên.
Thân là dược nhân, trên người Văn Thanh Từ luôn có một mùi đắng nhàn nhạt.
"Cư lâu lan thất nhi bất văn kỳ hương*" Văn Thanh Từ sớm đã quen nên bất giác sẽ xem nhẹ điểm này.
(Đại khái ở trong phòng có hương hoa lâu, lâu dần không còn ngửi được mùi thơm của hoa, đó là bởi vì đã hoá cùng với mùi thơm vậy)
Bởi vậy, ban ngày Tống Quân Nhiên khoác áo của mình cho y. Cũng giống như đại đa số người thời đại này, Tống Quân Nhiên cũng có thói quen xông hương hằng ngày.
Chiếc áo màu xanh lá nhạt này dính một ít màu đàn hương nhàn nhạt, vừa vặn che lấp màu đắng trong máu Văn Thanh Từ.
...... Tạ Bất Phùng phát hiện, mình rất ghét mùi này.
Hắn hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Bộ quần áo này có lẽ không sạch, hay là thay nó đi.”
Tống Quân Nhiên theo đó nắm chặt quyền, cũng không biết có phải suy nghĩ nhiều hay không, hắn luôn cảm thấy Tạ Bất Phùng nói lời này là đang mắng mình.
Tống Quân Nhiên đè nén tức giận nói, "Bộ quần áo này mới giặt hôm qua, phơi khô, sao lại bẩn được chứ?"
Tạ Bất Phùng như là không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Tống Quân Nhiên: "Nếu ta không ngửi nhầm, nó chưa từng được xông qua thương truật.”
Tống Quân Nhiên sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng Tạ Bất Phùng đang nói cái gì.
Mấy ngày trước phân phát cùng với thuốc thang, còn có thương thuật, hoắc hương, hùng hoàng các loại thuốc khác.
Những loại thuốc này không dùng để uống mà là dùng để hun khói quần áo.
Ý Tạ Bất Phùng là trên quần áo không có mùi của những dược liệu này. Thân là thầy thuốc, đương nhiên Tống Quân Nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy.
Thực tế thì quần áo của hắn và Văn Thanh Từ đều lấy thảo dược đặc thù trong cốc ngâm trong lúc giặt, hiệu quả tốt hơn nhiều so với xông khói.
Nhưng mà chuyện này lại không thể nói với Tạ Bất Phùng, hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tống Quân Nhiên cắn răng nói: "Có lý.”
Văn Thanh Từ cũng vô cùng phối hợp gỡ áo xuống, đặt lên bàn.
...... Tạ Bất Phùng còn chưa đi sao?
Ánh trăng chiếu từ phía sau, phủ lên Tạ Bất Phùng một lớp bạc mỏng như băng. Thấy thế, Văn Thanh Từ không khỏi căng thẳng.
Giống như đọc được tâm tư của y, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng xoay người nhìn Tống Quân Nhiên, nói ra mục đích chân chính lần này của mình: "Ban ngày bôn ba bên ngoài chắc hẳn rất mệt, ngài vẫn nên trở về phòng mình nghỉ ngơi sớm đi. Huống chi hai người ở chung một phòng cũng không an toàn. "Nói xong hắn liền chậm rãi xoay người, rời khỏi phòng trước Tống Quân Nhiên.
Tạ Bất Phùng lấy lý do đường hoàng, thậm chí hắn còn làm gương tốt.
[Tiểu hoàng đế này, sao lại thích xen vào việc của người khác như vậy chứ?]
[Coi như hắn tàn nhẫn!]
"Lời của đại nhân có lý," Văn Thanh Từ đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới cạnh cửa, dáng vẻ như tiễn khách "Trước đi về nghỉ ngơi đi." Y thấp giọng nói với Tống Quân Nhiên.
Hết cách, Tống Quân Nhiên đành phải cắn răng lui ra, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Bất Phùng, từng bước một trở về phòng mình.
Viện nhỏ lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Văn Thanh Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, y trở lại trong phòng tiếp tục lật xem y thư. Nhưng chẳng bao lâu, bên tai Văn Thanh Từ lại có tiếng bước chân.
Tạ Bất Phùng cầm một quyển sách, xuất hiện ở ngoài cửa. Vẻ mặt hắn bình tĩnh lại có vài phần nghiêm túc.
“...... Đại nhân đây là?”
Tạ Bất Phùng chậm rãi giơ tay phải lên, "Không biết bây giờ tiên sinh có tiện không, ta có việc muốn thương lượng với ngài.”
Cuối cùng, lo lắng bị Văn Thanh Từ từ chối, Tạ Bất Phùng còn bổ sung: "Ta đã thay quần áo xong, cũng lấy rượu mạnh làm sạch da.”
...... Thì ra hắn vừa mới trở về làm cái này.
Gió đêm từ ngoài phòng thổi tới, nhẹ nhàng nâng góc áo hai người lên.
Văn Thanh Từ lúc này mới chợt nhận ra trên người Tạ Bất Phùng có mùi rượu nhàn nhạt.