Ở trong núi ngày tháng không có lịch,
Thấy trời hết lạnh nhưng không rõ là năm nào.
Thần Y Cốc đích thật là thế ngoại đào nguyên tồn tại trên đời, nơi này không có niên lịch, cũng khó phân biệt xuân thu lạnh nóng.
Lúc Văn Thanh Từ mới tỉnh lại còn nhớ rõ thời gian, càng về sau dứt khoát gạt sang một bên.
Mấy ngày, mấy tuần hay là mấy tháng, mấy năm? Văn Thanh Từ cũng không nói rõ mình đã trở về cốc bao lâu. Cả ngày y ở phụ cận trúc xá chăm sóc hoa cỏ, sống một cuộc sống rất nhàn nhã, thời gian trôi qua, mọi chuyện xảy ra ở Ung Đô đều giống như một giấc mơ, trở nên hư ảo. Hoặc xa xôi như những gì đã xảy ra ở kiếp trước.
Cách lão cốc chủ để lại đúng là có tác dụng, sau khi chữa trị từng ngày, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng có thể nhấc tay lên được. Tuy rằng vẫn đau, nhưng lúc trạng thái tốt thì nâng chén uống trà cũng không có vấn đề gì.
Tiếc nuối duy nhất chính là.trên cổ tay Văn Thanh Từ để lại vô số vết sẹo do rắn cắn lưu lại, dày ri rít giống như bụi gai hoa đằng quấn quanh thân thể y.
Tống Quân Nhiên thử rất nhiều loại thuốc mỡ, đều không thể giúp y tiêu trừ.
Bản thân Văn Thanh Từ thì không hề để ý tới việc này, thậm chí ngay cả Tống Quân Nhiên kêu y cùng xem y thư, hoặc là nghiên cứu công thức thuốc mỡ, y cũng lười đi làm.
Văn Thanh Từ chậm rãi buông tay áo rộng xuống, giấu đi cánh tay, thản nhiên nói: "Để lại sẹo thì để lại sẹo đi, ngoại trừ đệ ra không ai có thể nhìn thấy. Hơn nữa dùng được tay là tốt rồi, có khó coi hay không cũng không quan trọng lắm.”
Văn Thanh Từ nói lời này là thật lòng, nói xong còn nhẹ nhàng sờ đầu con rắn trắng nhỏ kia.
Lần đầu thử loại trị liệu này, trong lòng Văn Thanh Từ cũng có hơi sợ. Nhưng thời gian trôi qua, y lại cảm thấy con vật máu lạnh mỗi ngày cắn y vài phát này trông khá đáng yêu.
Văn Thanh Từ phát hiện trong phòng nguyên chủ có rất nhiều dao bạc, hẳn là dao mổ y tự chế.
Nhìn thấy nhiều lần y cũng không kìm được muốn thử.Trong đầu y đang âm thầm ước tính thời gian mấy ngày nay, cũng như trạng thái hồi phục của cánh tay.
Gió nhẹ xuyên qua trúc xá, bên tai vang lên tiếng xào xạc.
“Lời này của đệ cũng chỉ dám nói với ta, nếu cha còn ở đây, ông ấy nhất định còn để ý vết sẹo trên cổ tay đệ hơn cả ta."Tống Quân Nhiên bất lực thở dài một hơi, dứt khoát không để ý tới Văn Thanh Từ nữa.
Hắn nâng cây đàn đặt trên đầu gối dậy, kèm theo tiếng trúc chậm rãi di chuyển. Ngay sau đó, âm thanh tựa như cưa gỗ liền từ cây đàn kia truyền ra.
Nghe được thanh âm này, ngay cả con rắn trắng nhỏ quấn quanh cổ tay Văn Thanh Từ cũng hạ miệng nặng hơn một chút.
Văn Thanh Từ: "......”
Chẳng những Tống Quân Nhiên có vẻ ngoài như thế ngoại cao nhân, ngày thường cũng thích làm một ít chuyện phong nhã.
Nhưng mà Văn Thanh Từ phát hiện, ngoại trừ y học ra, Tống Quân Nhiên không hề có thiên phú ở những lĩnh vực khác, tỷ như cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm được âm chuẩn của cây đàn kia.
Lần đầu tiên Văn Thanh Từ nghe Tống Quân Nhiên kéo loại nhạc cụ giống như đàn nhị này, còn tưởng rằng đây là lần đầu tiên hắn chơi nó.
Không ngờ sau này mới biết, Tống Quân Nhiên đã học từ nhỏ......
Bản thân Tống Quân Nhiên dường như không hề cảm thấy mình kéo đàn khó nghe cỡ nào, cứ không có việc gì làm là sẽ lấy đàn ra chơi hai khúc.
Văn Thanh Từ sờ đầu rắn trắng nhỏ, yên lặng đứng dậy muốn rời khỏi đây.
“Chờ một chút, "Thấy y muốn đi, Tống Quân Nhiên bỗng nhiên mở miệng," Lát nữa ta muốn dẫn đệ tới một nơi.”
Văn Thanh Từ dừng bước: "Đi đâu?”
“Phía sau núi, “ Chơi xong một khúc, Tống Quân Nhiên chậm rãi buông cây đàn trong tay xuống, hắn xoay người nhìn Văn Thanh Từ," Đi tế bái sư phụ sư nương đệ.”
Văn Thanh Từ không khỏi sửng sốt, thì ra trong lúc bất tri bất giác, đã đến thanh minh năm thứ hai.
……
Trên núi xanh sau lưng Thần Y cốc chôn cất các đời Cốc chủ, cùng với tất cả dược phó từng sinh sống ở nơi này.
Tống Quân Nhiên dẫn Văn Thanh Từ đi rất lâu mới tìm được hai phần mộ kia.
“Cha, mẹ, Thanh Từ đã an toàn trở về cốc, cũng báo thù cho mình và người của Tùng Tu phủ...... Hoàng đế mới rất tàn bạo......với cha hắn. Tạ Chiêu Lâm bị tra tấn sống không bằng chết, hai người có thể an tâm rồi. "Nói xong, Tống Quân Nhiên liền vẩy một ly rượu lên bãi đất trống trước mộ,"Ôi...... Chuyện năm đó, cũng không trách người, người chỉ cứu một người mà thôi.”
Nói xong hắn lại rải một ly rượu nữa, dừng một chút cười nói: "Nghĩ đến hẳn là người đã nghĩ thông suốt rồi, nên con sẽ không nhắc tới việc này nhiều ở đây nữa.”
Lời của Tống Quân Nhiên là có ý gì? Văn Thanh Từ phát hiện mình lại không hiểu hắn nói gì.
Một cơn mưa như từ đáp xuống từ chân trời, hôn lên chu sa trên trán Văn Thanh Từ.
Một chút ớn lạnh lan khắp cơ thể, tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên đập nhanh. Y siết chặt lòng bàn tay, đè nén sự tò mò của mình.
“Đây, Thanh Từ, đệ cũng kính bọn họ một ly đi. "Nói xong Tống Quân Nhiên quay người, đưa một chiếc ly rỗng vào tay Văn Thanh Từ rồi rót đầy.
Ngay sau đó, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Văn Thanh Từ, trán y đột nhiên đau nhói.
Tay trái cầm ly rượu của Văn Thanh Từ run rẩy, một giây sau hơn nửa ly rượu văng ra cổ tay, cả cơ thể run lẩy bẩy.
“Sao thế? "Tống Quân Nhiên lo lắng đỡ lấy Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ cứng ngắc nở nụ cười, cuống quít giải thích: "Đệ không sao, đường hơi trơn trượt...... Thiếu chút nữa ngã sấp xuống mà thôi.”
“Xem trí nhớ của ta kìa, sao lại đưa ly rượu tới tay trái của đệ chứ, "Tống Quân Nhiên dùng ngón tay gõ gõ trán," Nào nào, đổi tay, rót một ly nữa.”
“...... Được.”
Vào lúc đó, một lượng lớn ký ức xa lạ tràn vào trong đầu Văn Thanh Từ.
Trong thoáng chốc y nhìn thấy - - Lão cốc chủ râu tóc bạc phơ, trong lúc hấp hối gian nan mở mắt ra.
Tầm mắt của ông lướt qua Tống Quân Nhiên, rơi vào trên người "mình".
Hai mắt lão cốc chủ đã sớm đục ngầu không ánh sáng, giọng nói cũng khàn khàn khó phân biệt: "... Khụ khụ, nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng.”
"Lão phu khụ khụ... thẹn với vợ con, còn có, thẹn với...hàng ngàn người ở Tùng Tu phủ, thẹn với Thanh Từ..." Một câu nói đơn giản này tựa như đã hao hết tất cả khí lực của ông, nói xong lão cốc chủ khó có thể nói nữa.
Ông chỉ thì thào nhắc tới: "Năm đó... Lão phu không nên, không nên để ý tới chuyện Ung Đô... không nên khụ khụ... chẩn bệnh… cho Ai đế."
Văn Thanh Từ mặc đồ xanh nhạt chậm rãi quỳ xuống trước giường của lão cốc chủ, nắm lấy tay đối phương, mắt đỏ hoe nói: "Chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến sư phụ, thậm chí ngài còn cứu con, thu lưu con, sao con có thể hận ngài kia chứ?”
“Thật...... Thật sao? "Lão cốc chủ khó khăn hỏi.
"Là thật, sư phụ là thật..." Giọng của y còn đang khẽ run rẩy.
"Vậy thì tốt... vậy thì tốt..." Nói xong câu đó, lão Cốc chủ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một khắc cuối cùng ông lẩm bẩm "Đi đi, sư phụ không ngăn cản con......”
Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Văn Thanh Từ nhớ lại cảnh tượng này, trong nháy mắt hiểu được, lời cuối cùng của cựu cốc chủ là ám chỉ chuyện nguyên chủ tới Ung Đô, tìm lão hoàng đế báo thù.
Tim Văn Thanh Từ chợt đau, sau đó đập như trống. Những lời lão cốc chủ nói trước khi lâm chung không phải là không có nguyên do.
Mãi cho đến khi ông lâm bệnh nặng, nguyên chủ mới biết thì ra Thần Y cốc tị thế không ra, rời xa triều đường để mưu bình an, ngoại lệ duy nhất trong những năm qua là đưa Ai Đế nhập cốc chữa bệnh.
Theo lý mà nói, ngay cả hoàng thất cũng không tìm thấy dấu vết của Thần Y Cốc. Cho đến khi một người xuất hiện.
- Bà là mẹ của Tống Quân Nhiên, lúc đó bà là nữ quan bên cạnh Ai Đế, cũng là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ.
Ai Đế thuở nhỏ yếu ớt, thái y trong cung cũng bó tay hết cách. Không có cách nào, bà phụ trách chăm sóc Ai Đế đành phải tới dân gian tìm kiếm linh dược.
Tùng Tu phủ là dược đô nổi tiếng, cơ hồ bà đã đi khắp mỗi một y quán trong thành.
Chính là trong lúc này, nữ quan kia gặp đan dược của Thần Y cốc xuất hiện cũng tìm hiểu nguồn gốc, mò tới y quán của Thần Y cốc kết bạn với lão cốc chủ.
Mặc dù tuổi tác hai người chênh lệch hơi lớn, nhưng lão cốc chủ lúc đó không có già nua như trong ấn tượng của Văn Thanh Từ.
Cả ngày ông ở trong cốc lại chú trọng dưỡng sinh, nhìn qua chỉ có ba bốn mươi tuổi. Hai người ở chung hằng ngày, sinh ra tình cảm.
Nhưng chẳng bao lâu, Ai Đế lại bệnh nặng. Vì cứu hắn, nữ quan đành phải thay hoàng đế nhiều lần cầu tình cốc chủ, hy vọng ông có thể vươn tay viện thủ, kéo Ai Đế lúc đó còn là thái tử từ Quỷ Môn quan trở về.
Sau nhiều lần đổi lý do từ chối, lão cốc chủ cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của nữ quan kia, lần đầu tiên nhúng tay vào trong sự vụ Ung Đô.
Mà nữ quan đến tận đây cũng rời khỏi Thái Thù cung, ở lại trong cốc thành thân với lão cốc chủ.
Hai người cầm sắt hòa minh, hạnh phúc mỹ mãn qua rất nhiều năm, Tống Quân Nhiên chính là sinh ra vào lúc này.
Lúc đó lão cốc chủ cho rằng, lúc trước mình chỉ là cứu một bệnh nhân bình thường mà thôi. Cho đến nhiều năm sau, kênh đào Đại Vận Hà bị vỡ đập......
Ngày đó mẫu thân của Tống Quân Nhiên vừa vặn theo dược phó đến Tùng Tu phủ mua sắm đồ dùng hàng ngày, sau khi đập vỡ hai người lập tức chạy tới hiện trường.
Bọn họ vốn định cứu người, không ngờ lại con đập lại vỡ lần thứ hai, bản thân cũng... chết ở đó.
Sau khi Lão cốc chủ mới nhận ra... hành động ngày đó của mình, có lẽ trong lúc vô tình đã thay đổi lịch sử.
Nếu Thần Y Cốc không ra tay, Ai đế khi đó sẽ bệnh chết. Lúc đó cánh chim Tạ Chiêu Lâm còn chưa cứng, không thể đăng cơ thuận lợi, những chuyện đó cũng sẽ không xảy ra.
Từ nay về sau ông cảm thấy vô cùng áy áy, đến chết cũng cho rằng nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện là do ông đã can thiệp vào công việc của triều đình vì chuyện riêng của mình.
Sau khi thu lưu Văn Thanh Từ, thái độ của ông đối với nhị đồ đệ này còn tốt hơn con ruột, thậm chí đến mức cưng chiều.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng......”
Cho đến lúc triền miên giường bệnh sắp chết, lão cốc chủ vẫn không ngừng lặp lại mấy câu nói này.
Ký ức trở nên rõ ràng từng chút một, trong lòng Văn Thanh Từ cảm thấy chua xót vô cùng.
Y chậm rãi đổ rượu xuống đất, mạnh mẽ đè nén cảm xúc phức tạp xuống. Văn Thanh Từ nhẹ nhàng ấn tay lên ngực.
Đây là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, Văn Thanh Từ không biết ngày đó lần đầu tiên nghe được chuyện này, nguyên chủ đến tột cùng là nghĩ như thế nào.
Y chỉ biết, lúc này trong lòng mình có bi thương, có hoài niệm, duy chỉ không có phẫn hận.
"Đi thôi, lại về nhà của đệ nhìn xem, thù lớn đã báo, thế nào cũng phải trở về nói với người nhà một tiếng nhỉ?"Nói xong, Tống Quân Nhiên đưa một cây dù và một tấm lụa trắng che mặt cho Văn Thanh Từ, xoay người sóng vai rời đi cùng y.
“ Đệ có thể rời khỏi cốc sao? "Văn Thanh Từ không giật mình.
Không phải Tống Quân Nhiên đã nói, nếu mình không trả hết ngàn vàng thì đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài sao? Nam tử áo xanh đi phía trước dừng bước, cười như không cười nhìn y: "Đệ không muốn đi ư?”
“ Chờ đã!” Văn Thanh Từ lập tức cầm ô đi theo, y cười nhẹ, dịu dàng nói, "Rời đi vài năm, đương nhiên đệ cũng muốn về nhà xem một chút.”
Thần Y cốc ở sâu trong núi rừng, đi ra ngoài một lần chẳng dễ dàng gì, mua sắm ngày thường cũng phải mất tới bốn năm ngày mới hoàn thành mua bán.
Vì vậy sau khi rời núi, hai người cũng không vội vã đến địa điểm nhà Văn Thanh Từ mà đến Tùng Tu phủ nghỉ ngơi hồi phục trước -- dù sao sức khỏe Văn Thanh Từ còn chưa tốt lắm.
Trùng hợp là nơi Tống Quân Nhiên dẫn Văn Thanh tới, chính là "Tàng Nhã Hiên" mấy năm trước y đã tới với Tạ Bất Phùng.
Lúc này đang là giữa trưa, trong Tàng Nhã Hiên không có nhiều người như bình thường. Ở trong Thần Y cốc lâu, đột nhiên tiến vào một hoàn cảnh ồn ào như vậy, Văn Thanh Từ hơi khó chịu cay mày
Nhưng biểu cảm của y đã bị lụa trắng trên mặt che lại.
Lúc chủ quán đưa thức ăn lên, Tống Quân Nhiên không kìm được hỏi hắn: "Sao hôm nay Tùng Tu phủ lại náo nhiệt như vậy?"
“ Hai người không phải dân địa phương đúng không?” Nhìn thấy cách ăn mặc của Văn Thanh Từ, còn có kiếm trong tay Tống Quân Nhiên, chủ quán tự nhiên coi bọn họ là nhân sĩ giang hồ từ nơi khác tới.
Tống Quân Nhiên dừng một chút, gật đầu nói: "Đúng.”
Thấy vậy, chủ quán hưng phấn mà đặt khay đồ ăn trên tay sang một bên, kích động nói: "Hôm nay hai người tới đúng chỗ rồi!”
Văn Thanh Từ tò mò nhìn qua, thuận tiện bưng chén trà trên bàn lên uống.
Tống Quân Nhiên: "... Sao lại nói vậy?”
Không biết tại sao, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành.
“Haha, thiếu hiệp có điều không biết, qua vài ngày nữa, bệ hạ sẽ xuôi nam đến đây! Chuyến này ngài ấy nói là tế bái vong linh dưới kênh đào Đại Vận Hà, thực tế.....là đến gặp Văn thái y kia.”
Bàn tay cầm chén trà của Văn Thanh Từ hơi run lên.
“Cái gì? "Tống Quân Nhiên không khỏi chấn động," Mấy ngày nữa hắn sẽ tới đây?”
Đã mấy tháng rồi Thần Y cốc không liên lạc với bên ngoài. Bởi vậy cho tới bây giờ hắn mới biết, thế mà Tạ Bất Phùng muốn tới Tùng Tu phủ.
Chủ quán nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Còn bốn năm ngày nữa, đến lúc đó chúng tôi cũng phải đóng cửa, tới bến thuyền nghênh đón bệ hạ." Ngữ khí của hắn có hơi kích động.
Sau khi Tạ Bất Phùng lên nắm quyền liền lấy tư thế như sấm sét ban bố vô số chính lệnh, trong khoảng thời gian ngắn thực hiện vô số cải cách.
Lúc đó còn có người không coi trọng hành động của hắn. Nhưng đến nay đã hơn một năm trôi qua, những chính lệnh ban đầu đã được ban hành và triển khai thuận lợi.
Trên dưới Vệ Triều, khoác lên bộ áo mới rực rỡ chỉ trong thời gian ngắn.
Có lẽ dân chúng ở những khu vực khác, còn có thể nói Tạ Bất Phùng tổn hại lễ pháp, nhân luân, là một đứa con bất hiếu, tàn bạo chi quân ở sau lưng.
Nhưng những người từng bị hại ở Tùng Tu phủ chỉ cảm thấy Tạ Chiêu Lâm đáng bị trừng phạt.
Nhắc tới Thánh Thượng hiện nay, trong miệng bọn họ toàn là sự kiêu ngạo và tán dương.
Tống Quân Nhiên: "......”
Thấy Tống Quân Nhiên không đáp lời, chủ quán dứt khoát đặt mông ngồi bên cạnh bọn họ, “ Thiếu hiệp có điều không biết, lúc thánh thượng còn là hoàng tử từng bị gọi là "yêu vật", chỉ có một thái y chăm sóc hắn rất chu đáo, bất tri bất giác bệ hạ nảy sinh tình cảm với thái y kia. Nhưng tương lai mới thấy rõ cõi lòng... Thái y kia vì cứu hắn mà chết, từ đó về sau trời đất cách biệt. Ôi cho đến lúc này, bệ hạ mới biết, thì ra thái y kia cũng có tình với hắn…”
“Khụ khụ khụ......”
Câu chuyện này cũng lược bỏ quá nhiều rồi! Còn cái gì mà "tương lai mới thấy rõ cõi lòng"?
Rõ ràng mình và Tạ Bất Phùng đã......
Cảnh tượng đêm đó ở Bắc Địa lại một lần nữa hiện lên trong đầu y.
Chờ đã, dừng lại!
Văn Thanh Từ lập tức cắt đứt suy nghĩ của mình, ném các loại phế liệu ra ngoài.
“Thanh......ấy, sư đệ, không sao chứ?” Khí hậu trong Thần Y Cốc rất thuận lợi cho việc phục hồi sức khỏe, sau khi Văn Thanh Từ trở về cốc uống thuốc đúng hạn, hiện tại đã lâu không ho ra máu.
Nghe thấy y ho khan, Tống Quân Nhiên liền căng thẳng.
“Không sao... "Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khoát tay nói," Uống trà bị sặc một chút mà thôi.”
Tiếng ho khan của Văn Thanh Từ cắt đứt dòng suy nghĩ của chủ quán, chủ quán cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có việc phải làm: "Được rồi được rồi, hai vị thiếu hiệp, ta tiếp tục bưng thức ăn lên đây. Nếu hai người tò mò, còn muốn nghe nữa thì lát nữa ta rảnh rỗi sẽ đến tìm hai người" Nói xong thì bưng khay đi mất.
Bầu không khí trên bàn bỗng trở nên căng thẳng.
Để giảm bớt xấu hổ, Văn Thanh Từ cầm đũa lên, gắp một miếng bánh ngọt đặt lên môi, cũng chậm rãi vén tấm lụa che mặt lên.
Tống Quân Nhiên rốt cục từ lời vừa nói mà tỉnh táo lại, hắn thở dài một hơi, quay đầu nhìn Văn Thanh Từ: "Đúng là nói bậy mà, sao Tạ Bất Phùng có thể mặc những chuyện này truyền tới truyền lui, xem ra hắn làm hoàng đế cũng không được tốt lắm đâu.”
Nhưng mà Tống Quân Nhiên không ngờ hắn vừa xoay người, thì thấy được sắc mặt phiếm hồng của Văn Thanh Từ.
Lòng Tống Quân Nhiên lập tức trầm xuống.
...... Không thể nào?
Ánh mắt hắn nhìn Văn Thanh Từ có chút phức tạp, trầm mặc vài giây rồi nói: "Ăn xong chúng ta nhanh chóng tới Sơn Du Giản, trước khi hoàng đế đến Tùng Tu phủ, phải về cốc sớm.”
“Được. "Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, không có dị nghị.
Thấy thế, Tống Quân Nhiên rốt cục cũng yên tâm, hắn mới mặc kệ Tạ Bất Phùng đến tột cùng có tâm tư gì với Văn Thanh Từ, chỉ cần sư đệ không chạy trốn với tên hoàng đế kia là tốt rồi!
Quê hương của nguyên chủ, có một cái tên rất hay gọi là "Sơn Du Giản". Nơi này không có bao nhiêu ruộng đất, phần lớn mọi người trên núi hái thuốc mà sống. Sau sự kiện thi thể ngổn ngang trong trí nhớ, Sơn Du Giản đã không còn người sống nữa.
Trước khi nguyên chủ tới Thần Y cốc đã tự tay mai táng người nhà. Nhưng lúc đó y còn quá nhỏ tuổi, không thể lập bia, không lâu sau, các ngôi mộ bị cỏ dại nuốt chửng, về sau không tìm được nơi chôn xương của bọn họ nữa.
Bởi vậy tiết Thanh Minh năm ngoái, y chỉ là về nhà xem một chút.
Sơn Du Giản cách Tùng Tu phủ không xa, ngồi xe ngựa không quá một canh giờ là tới nơi. Khi Văn Thanh Từ đến đây đúng lúc mặt trời vừa lặn.
Nắng chiều nhạt nghiêng nghiêng bồi hồi ở phía chân trời. Bóng núi đổ về phía Tây, hòa vào dòng suối trong núi.
Hơn hai mươi năm trôi qua, sơn thôn náo nhiệt ngày xưa đã hoàn toàn bị cỏ dại mọc um tùm nuốt chửng.
Nếu không có tấm bia đá ở cửa thôn, chỉ sợ sẽ chẳng có ai tin nơi này từng có một thôn xóm tồn tại.
“Sơn Du Giản...... "Văn Thanh Từ lẩm bẩm đọc. Vô số ký ức theo một cơn đau đớn tràn vào trong đầu y.
Văn Thanh Từ chậm rãi nhắm mắt lại, y thấy được nhiều năm trước Sơn Du Giản chính là một nơi tồn tại tựa như thế ngoại đào nguyên.
Ở đây ruộng không nhiều, nhưng lại gần núi lớn nên mỗi người đều có bản lĩnh hái thuốc.
Bọn họ mặt trời mọc là làm mặt trời lặn là nghỉ ngơi, cuộc sống trôi qua yên bình như đầm nước.
Mưa dầm thấm đất, từ nhỏ “bản thân” đã nhận ra các loại dược liệu hoang dã, hơn nữa rất có hứng thú với nghề y.
Cha mẹ đã sớm lên kế hoạch, tương lai muốn đưa "bản thân" đến y quán Tùng Tu phủ học nghề, nghiên cứu y học
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không phải "bản thân" lúc nào cũng bình tĩnh được.
"Thanh Từ, sao trễ vậy mới về nhà, mẫu thân tìm con lâu lắm, có biết hay không?" Người phụ nữ mặc vải thô ôm y vào lòng, xoa đầu y, thở phào nhẹ nhõm nói, "Mẫu thân còn tưởng con lạc mất trong núi rồi.”
Nhìn thấy bùn trên mặt y, người đàn ông bên cạnh cau mày nghiêm túc hỏi: “ Con đi đâu vậy?”
Sơn Du Giản ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng ve kêu. Ánh trăng trắng rơi trán y, chiếu sáng một chút chu sa kia.
Đứa bé ngượng ngùng lè lưỡi, ôm mẹ, cuối cùng lấy ra chiếc sọt trúc giấu sau lưng như báu vật:"Nương, con đi bắt cá nhỏ~”
Cá nhỏ?
Hai người lớn lúc này mới để ý, không biết quần áo của đứa bé đã ướt hơn phân nửa từ lúc nào. Mà trong sọt trúc còn có mấy con cá trích đang chậm rãi quẫy.
Sơn Du Giản tuy là một thôn xóm giàu có và đông đúc, nhưng ngày thường vẫn hiếm khi thấy món mặn.
Đêm đó, những con cá trích biến thành món súp cá trắng đục, tất cả đều chui vào bụng "mình".
Hương vị vừa ngọt vừa thơm, cho dù đã nhiều năm như vậy, y vẫn nhớ rõ…
“Thanh Từ, đệ sao thế? "Giọng nói của Tống Quân Nhiên kéo suy nghĩ của Văn Thanh Từ trở về.
Sau một khắc y mới nhận ra, trên gương mặt của mình chẳng biết đã lạnh lẽo từ lúc nào.
“Không có sao... "Văn Thanh Từ chậm rãi cụp mắt, che giấu cảm xúc khác thường.
“Đi thôi, chúng ta vào xem một chút. "Thấy y không muốn nhắc tới, Tống Quân Nhiên cũng hiểu ra gì đó, thay đổi đề tài," Đây, chìa khoá nhà đệ đây. "Nói xong, liền đưa đồ trong tay qua.
Văn Thanh Từ cười cười, nhận lấy: "Cảm ơn.”
“Còn khách sáo gì với ta nữa.”
Sau khi Văn Thanh Từ té xỉu được ôm vào Thần Y cốc, cho đến lúc đó y vẫn không quên nắm chặt đồ vật trong tay.
Lão cốc chủ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cạy các ngón tay của Văn Thanh Từ ra, xem y đang nắm chặt thứ gì trong tay.
Lúc chôn cất gia đình, đến Thần Y cốc y vẫn chưa ý thức được chuyến này rời nhà, sẽ rất khó trở về.
Chẳng mấy chốc hoàng hôn đã tan biến, mặt trời bị dãy núi che khuất, khu vực xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm.
Trong thoáng chốc Văn Thanh Từ lại nhớ tới đêm hôm đó trong trí nhớ, bát canh cá ngọt ngào kia, cùng với suy nghĩ rõ ràng cuối cùng trước khi đi ngủ của "mình" – nếu sau này mỗi một ngày đều có thể uống canh cá ngọt ngào thì tốt rồi…
_________
Thuyền rồng thuận theo kênh đào Đại Vận Hà xuôi về phía nam, một đường không dừng, thẳng hướng Tùng Tu phủ mà đi.
Thuyền chở văn võ bá quan, thanh thế không nhỏ hơn nam tuần năm đó là bao.
"...Bệ hạ, đây là Trần Tội Thư mới được viết. Xin ngài xem có điều gì cần bổ sung hay sửa chữa không?”
Tân khoa trạng nguyên mặc đồ đỏ quỳ dưới đất hai tay nâng chiếu thư lên thật cao.
Mấy tháng nay, Tân Đế lan truyền chuyện khắp nơi, nhân sĩ các nơi lấy Tùng Tu phủ làm chủ, đều mượn cơ hội này viết chuyện mình nghe được, trải qua thành sách đưa đến Ung Đô.
Chuyện năm đó cũng tra ra manh mối. Trên "Trần Tội Thư" mà Trạng Nguyên Lang nói, chính là việc ác mà phế đế làm.
Đợi đến sau khi tới Tùng tu phủ, đương kim thánh thượng sẽ công bố nó cho thiên hạ, để an ủi ngàn vạn vong linh.
Trạng Nguyên Lang biết rõ, quyển Trần Tội Thư này chắc chắn sẽ được ghi khắc vào sử sách. Vì viết sách này mà hắn đã vắt hết óc, trong khoảng thời gian này cơ hồ không ngủ không nghỉ.
Tạ Bất Phùng từ từ nhận đồ, đây cũng là phiên bản thứ 10 được sửa đổi.
Trái tim Trạng Nguyên Lang lập tức vọt lên cổ họng, tuy hắn là tân khoa Trạng Nguyên, tuổi đã hơn bốn mươi nhưng vẫn bị khí thế của tân đế áp chế, quỳ dưới mặt đất không dám ngẩng đầu.
Trên người Tạ Bất Phùng có khí thế sát phạt rèn luyện được từ trên chiến trường, mà cặp mắt kia…
Nghĩ đến thủ đoạn đối phó với phế đế và phản quân, cơ thể Trạng Nguyên Lang lập tức run lên.
Sau một lúc lâu, Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng đặt Trần Tội Thư lên bàn.
“Dựa theo bản này sao chép đi.” Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Trong giọng nói của Tạ Bất Phùng không hề có cảm xúc, chỉ có sự tĩnh mịch.
"Vâng, bệ hạ!" Trạng Nguyên Lang lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn cuống quýt hành đại lễ, rồi cầm Trần Tội Thư lui ra ngoài.
Cho đến khi rời khỏi khoang thuyền, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian đã không còn sớm, nhưng sau khi xem xong Trần Tội Thư, chẳng những Tạ Bất Phùng không vội nghỉ ngơi, thậm chí còn thay một bộ đồ đen để đi lại thuận tiện hơn.
Lại qua thời gian một chén trà, Tạ Quan Chỉ được dẫn tới khoang thuyền này.
“ Việc đi thuyền mấy ngày sau đều do ngươi phụ trách, đợi đến Tùng Tu phủ, trẫm sẽ trở về. "Tạ Bất Phùng vừa đi ra ngoài, vừa nhàn nhạt phân phó.
Vài tên thị vệ mặc đồ đen giống hắn từ chỗ tối đi ra, đi theo sau lưng hắn.
Trước đây có lẽ chẳng ai ngờ được, sau khi Tạ Bất Phùng xưng đế, chẳng những không có "Xử lý" Tạ Quan Chỉ từng được hô hào nhiều nhất cho ngôi vị hoàng đế, thậm chí còn ủy thác trọng dụng hắn, cho Tạ Quan Chỉ quyền lực chỉ đứng sau mình.
Lúc đầu Tạ Quan Chỉ còn có chút cẩn thận, không biết Tạ Bất Phùng đang nghĩ gì, sợ mình vô tình đắc tội đối phương.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, dường như Tạ Bất Phùng không sợ mình đoạt vị...mà ngẫm lại cũng đúng, thiên hạ của Tạ Bất Phùng là dựa vào quân quyền đoạt lấy.
Cho dù mình muốn đoạt vị, mấy chục vạn quân đóng ở bắc địa cũng sẽ không đồng ý.
Điều hắn để ý không phải Tạ Bất Phùng có so đo loại chuyện nhỏ này với mình hay không. Bản thân Tạ Bất Phùng ngày đêm không ngừng xử lý chính vụ, thậm chí triều thần bá quan dưới tay hắn cũng bị ép cùng hắn tăng ca làm thêm giờ.
Là người đứng thứ hai triều đình, đã hơn một năm hắn không được nghỉ ngơi.
Thấy Tạ Bất Phùng như sắp đi xa, Tạ Quan Chỉ không khỏi nhíu mày nói thêm hai câu: "Bệ hạ muốn đi đâu?"
"... Bệ hạ là người đứng đầu một quốc gia, mọi việc nên lấy đại cục làm trọng.”
Không giống với Tạ Bất Phùng tùy ý làm bậy, Tạ Quan Chỉ là từ nhỏ tiếp nhận giáo dục hoàng thất chính thống lớn lên. Tuy rằng từng bị phụ hoàng hãm hại một phen, nhưng cá tính Tạ Quan Chỉ vẫn không có bao nhiêu thay đổi.
Tạ Bất Phùng dừng bước.
Ngay khi Tạ Quan Chỉ cho rằng hắn sẽ không trả lời, tân đế một thân huyền y chậm rãi mở miệng: "Sơn Du Giản.”
“Sơn Du Giản? "Tạ Quan Chỉ không nhịn được lặp lại một lần. Dừng một lúc hắn rốt cục nhớ tới, Sơn Du Giản hẳn là chỗ ở lúc nhỏ của Văn Thanh Từ tra ra cách đây không lâu.
Tạ Quan Chỉ không ngờ, Tạ Bất Phùng đã đăng cơ xưng đế lại lựa chọn một mình ngồi thuyền nhỏ đi tới đó.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, chờ sau khi thuyền rồng tới, bách tính, quan viên Tùng Tu phủ chắc chắn sẽ vây quanh Tạ Bất Phùng. Đến lúc đó tới Sơn Du Giản cũng chỉ quấy nhiễu nơi đó.
“Bệ hạ, thần cũng muốn... "Tạ Quan Chỉ không kìm được mở miệng, nhưng còn chưa nói xong, Tạ Bất Phùng đã chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Ngươi lấy thân phận gì đi?"
Cái nhìn này lại tràn đầy địch ý khiến Tạ Quan Chỉ không rét mà run. Hắn đột nhiên nhớ tới đêm mình muốn tự sát nhưng lại được cứu kia, Tạ Bất Phùng dường như cũng nhìn mình như vậy…
Tạ Quan Chỉ bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, đành phải đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Tạ Bất Phùng dẫn người rời đi.
“ Còn nói ta? "Qua thật lâu, Tạ Quan Chỉ rốt cục nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm,"... Nhưng ngươi cũng không có thân phận gì đâu.”
Giọng Tạ Quan Chỉ không lớn, nhưng lại truyền hết đến bên tai Tạ Bất Phùng nội lực thâm hậu.
Đế vương một thân huyền y dừng bước, một lát sau mới tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
*
Tạ Bất Phùng ngồi thuyền nhỏ, tới Tùng Tu phủ trước thuyền rồng. Hắn chưa từng dừng lại, trực tiếp đi về Sơn Du Giản được ghi chép kia. Truyện Hot
Để thuận tiện cho việc thu thuế và điều động lao động khổ sai, Vệ triều cũng giống như các đời, có chế độ ghi chép hồ sơ rất nghiêm ngặt.
Sau khi xưng đế, việc đầu tiên Tạ Bất Phùng làm chính là điều tra ra tất cả hồ sơ của Tùng Tu phủ lúc mới lập triều, cũng thẩm tra đối chiếu từng năm, tìm được "Sơn Du Giản" đột nhiên biến mất trong ghi chép này.
Gió nhẹ lướt qua lưng ngựa, khẽ thổi bay mái tóc dài của Tạ Bất Phùng. Một tay hắn cầm dây cương, một tay chậm rãi nắm chặt hồ sơ đã chép xong.
Trong khoảng thời gian này, không biết hắn đã nhìn địa chỉ kia bao nhiêu lần. Mấy hàng chữ ngắn ngủi đã sớm bị Tạ Bất Phùng khắc sâu trong lòng, thuộc làu làu.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, tự tay sao chép sổ sách, thời thời khắc khắc mang theo bên người.
Chiến mã màu đen bị buộc ở một gốc cây cổ thụ ở cổng thôn.
“Các ngươi chờ ở đây, không cần đi theo vào.”
“Vâng, bệ hạ!”
Tạ Bất Phùng bỏ lại thị vệ đi theo, một mình đi vào con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại.
“...... Đường Tây, hộ số hai mươi chín. "Hắn nhẹ giọng mặc niệm địa chỉ kia. Giờ phút này trong đôi mắt màu hổ phách thường ngày lạnh lùng có chút dịu dàng.
Rõ ràng là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng trong lòng Tạ Bất Phùng lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Ngay cả nhịp thở cũng căng thẳng hỗn loạn theo.
Lúc Tạ Bất Phùng đến đây là sáng sớm, trời còn chưa sáng, vạn vật đều bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Gió lạnh gào thét xuyên qua đường giống như oan hồn gào khóc.
Xa xa cây cối chẳng biết chết héo từ lúc nào, giương nanh múa vuốt lắc lư theo gió.
Nông trại, sân vườn bên cạnh sớm đã đổ nát, có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Ở góc ngõ, một mảnh vải thô dính máu từ đâu bay tới, thậm chí còn có hài cốt lăn dưới chân hắn.
Nơi này giống như quỷ địa, chẳng khác gì Uổng Tử Thành bên cầu Nại Hà trong truyền thuyết.
Nhưng trong ánh mắt Tạ Bất Phùng, lại không có một tia sợ hãi. Hắn chỉ biết nơi này từng là nơi Văn Thanh Từ sinh sống.
Nếu thật sự có hồn ma thì lại rất hợp tâm ý của hắn.
Văn Thanh Từ từng bước qua con đường nhỏ hắn đang đi, múc nước trong giếng cạn trong tay, tìm bạn chơi trong tiểu viện bên cạnh. Nơi này khắp nơi đều từng có dấu vết tồn tại của y.
Thậm chí Tạ Bất Phùng còn sinh ra ảo giác, chỉ chờ tới chỗ rẽ kế tiếp, Văn Thanh Từ sẽ cầm một chiếc ô giấy dầu, cười đi về phía mình như trong trí nhớ.
Cái chết là gì?
Tạ Bất Phùng cũng không rõ, hắn nghĩ có lẽ Văn Thanh Từ chỉ lẳng lặng ngủ ở nơi nào đó... hoặc có lẽ chỉ là về đến nhà.
Mỗi lần tới gần một điểm, tim Tạ Bất Phùng đập nhanh hơn một phần. Trong lòng hắn tràn đầy thấp thỏm.
Đường tây, hộ số hai mươi chín, đến nơi hắn gần như nín thở.
- - Viện trước mắt không khác gì những viện vừa đi qua, cũng sắp bị cỏ dại cắn nuốt, lung lay sắp đổ, tường cao loang lổ.
Nhưng trong mắt Tạ Bất Phùng thứ còn lại chỉ là sự ấm áp. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới, tiếp theo giơ tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên cánh cửa gỗ đã mục nát không chịu nổi kia.
Lúc này trong mắt Tạ Bất Phùng là chờ mong nhàn nhạt, thậm chí khóe môi cũng hơi cong lên như một vị khách thực sự.
Tiếng "Cốc cốc cốc" vang lên khắp sơn thôn.
Trong viện không ai trả lời.
Tạ Bất Phùng dừng một chút, cố chấp giơ tay lên gõ cửa như bị nhập hồn.
Cốc cốc.
Bên trong cửa vẫn không có người trả lời.
Cốc cốc, cốc cốc.
Từng tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Bất Phùng cẩn thận từng li từng tí, e sợ quấy nhiễu đến chủ nhân của tiểu viện, hoà mình vào sơn thôn tiêu điều và sương sớm không tan.
Nhìn qua quỷ dị vô cùng.
“Văn Thanh Từ......”
“Văn Thanh Từ?”
Tạ Bất Phùng đứng cạnh cửa, nhẹ giọng gọi tên chủ nhân.
Ở phía chân trời cách đó không xa, mặt trời càng lúc càng lên cao, chiếu sáng hoàn toàn khoảng sân đổ nát.
Khoảng sân nhỏ không có người ở hai mươi năm nay đã trở lại trạng thái ban đầu, trở thành một phần của núi rừng.
Cánh cửa gỗ xập xệ, nứt nẻ, mục nát, thậm chí bị rêu phong bám đầy.
Một giọt nước mắt, cứ như thế không hề báo trước chảy xuống từ gò má Tạ Bất Phùng, nặng nề rơi xuống đất.
Tạ Bất Phùng không kìm được nức nở một tiếng, rốt cục ôm đầu gối chậm rãi ngồi ở trước cửa, không còn chút uy nghiêm nào của đế vương.
Như một con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, từ đầu đến cuối, đều không có người tới mở cửa cho hắn.
Tạ Bất Phùng trầm mặc ngồi ở đây, ánh mắt trống rỗng lướt qua giếng cạn, rơi vào gò núi cách đó không xa.
Trong lúc nhất thời hắn lại không biết đi đâu.
Không biết ngồi bao lâu, lông mày Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhíu lại từng chút một. Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, đột ngột đứng lên, xoay người nhìn lại cửa gỗ.
Tiếp theo tầm mắt chậm rãi rơi vào cái khóa cửa rỉ sét loang lổ kia.
Tro.
Bụi!
Trái tim Tạ Bất Phùng vốn chết lặng lại một lần nữa điên cuồng đập mạnh.
Bất tri bất giác hắn nhận ra khoá cửa của toà tiểu viện này, không hề có chút bụi bặm nào!
Tạ Bất Phùng giơ tay sờ cánh cửa, ngay sau đó ngón tay dính một lớp bụi dày. Ngay sau đó hắn lại đổi một bàn tay nặng nề cọ vào khóa cửa.
Không có......
Trên ngón tay hắn sạch sẽ không có gì, Tạ Bất Phùng giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi, hai tay hắn run rẩy, nhịp thở hoàn toàn rối loạn.
Tiếp theo như điên phi thân vượt qua tường viện, đi vào trong tiểu viện.
Tạ Bất Phùng chậm rãi ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn cỏ dại dưới mặt đất. Chẳng biết từ lúc nào, nó bị người giẫm cong.
Sơn Du Giản bị hủy vào năm Thiên Sơ thứ chín, cả thôn chỉ còn lại một người sống là Văn Thanh Từ.
Cho nên sẽ là ai, mở khoá nơi đây đi vào tiểu viện?
Những suy nghĩ và khả năng vốn hư ảo như mộng trong lòng hắn, bỗng nhiên sinh trưởng như cỏ dại bao bọc trái tim hắn thật chặt.
Tân Đế một thân huyền y chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cục không kìm được nở nụ cười.
Nụ cười kia, như điên như ma.