Cánh tay trái tê liệt vô lực buông xuống bên cạnh không thể nâng lên, cả một thời gian dài Văn Thanh Từ không cách nào mượn lực đẩy mình lên.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của Tạ Bất Phùng xuyên qua lớp áo hơi mỏng, lan tới Văn Thanh Từ.
Y thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập không ổn định của thiếu niên, hơn nửa năm không gặp, Tạ Bất Phùng gầy đi rất nhiều nhưng cơ bắp trên người lại càng ngày càng rắn chắc qua từng trận chiến.
Nhất là cánh tay nắm chặt trọng kiếm, lúc này dùng sức giữ chặt, cơ bắp căng cứng đến mức hơi đau.
Hơi thở của Tạ Bất Phùng trở nên nặng nề vì bị sốt, màn đêm tĩnh lặng khuếch đại mọi âm thanh.

Từng tiếng hít thở đều lọt vào tai Văn Thanh Từ một cách rõ ràng.
Tất cả những điều này tạo cho Văn Thanh Từ một ấn tượng sai lầm —— giờ phút này mình là con mồi bị thiếu niên giữ chặt cổ.
......!Không phải hắn bị trúng độc rồi sốt cao ư? Sao còn sức lực lớn như vậy chứ?! Văn Thanh Từ không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Địa Long đã đốt suốt nhiều ngày, sức nóng từ cơ thể thiếu niên ngay lập tức xua tan cái lạnh trên cơ thể Văn Thanh Từ.

Trên trán thậm chí còn có những giọt mồ hôi.
Vết thương trên người Tạ Bất Phùng được quân y khâu lại, vừa mới đùng sức chút là sẽ rách ra.

Chỉ chốc lát sau Văn Thanh Từ đã ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm.
Thái y lập tức nhíu mày, tìm kiếm vết thương trên người thiếu niên.

Nhưng động tác của y lại hoàn toàn bị đối phương hạn chế.
Không quan tâm nhiều như vậy, Văn Thanh Từ chỉ có thể khó nhọc nâng cánh tay trái lên, rút trâm ngọc trên tóc mình ra.

Y định mượn cơ hội này đâm vào huyệt vị trên cánh tay Tạ Bất Phùng, để thiếu niên buông ngón tay ra.
Tay áo rộng quét qua người Tạ Bất Phùng, cùng với đó là mùi thơm đắng quen thuộc.
Tựa như đoán được y muốn làm cái gì, thiếu niên bỗng nhiên lại giơ tay lên.

Ngón tay Tạ Bất Phùng vừa dài vừa mạnh mẽ, chỉ cần một tay đã dễ dàng trói hai cổ tay của Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ:...!!
Y vô thức muốn đứng dậy, tấm rèm giường treo một bên lúc này cũng bung ra.
Phủ đệ này bọn họ đang ở vốn thuộc về một phú thương ở trấn Trường Nguyên.

Sau khi chiến tranh bùng nổ, hắn đã vợ con già trẻ chạy trốn đến Ung Đô.
Trường Nguyên nằm ở biên giới giữa hai nước, thời bình thương mại rất phát triển.

Bởi vậy phủ đệ này không chỉ xa hoa, mà còn chịu ảnh hưởng của văn hóa Bắc Địch, phong cách trang trí rất táo bạo.

Tấm màn giường màu đỏ sậm thêu đầy hoa cỏ, điểm xuyết vô số lưu ly.
Ánh sáng trong phòng xuyên qua màn giường như cầu vồng bị nghiền nát dưới ánh hoàng hôn rơi xuống người Văn Thanh Từ.
Màu sắc u ám mập mờ, hơi thở của Văn Thanh Từ nhất thời trở nên hỗn loạn.
Bình tĩnh.
Y nhiều lần tự nhủ mình phải bình tĩnh.


Bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào đây, sức khỏe của Tạ Bất Phùng không thể trì hoãn thêm nữa.
Y hít một hơi thật sâu, cố gắng thoát ra lần nữa.

Nhưng mà đúng lúc này, thiếu niên hôn mê nhiều ngày đột nhiên mở mắt ra.
Không khí lúc này như ngưng lại, nương theo một tiếng ong vang nhẹ, trong đầu Văn Thanh Từ chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Đồng tử màu hổ phách nhạt, híp lại nhìn về phía Văn Thanh Từ mang đầy sát khí toả ra trên chiến trường, còn có vài phần mộng mị, yếu ớt và mê mang.
Trái tim Văn Thanh Từ không khống chế được mà nhảy dựng lên điên cuồng.

Y vô thức muốn quay đi, nhưng lúc này, ngay cả ánh mắt của y cũng bị thiếu niên giữ chặt như cổ tay, không thể thoát ra được.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương, không nhúc nhích.
Hơi thở của Văn Thanh Từ vẫn rối loạn, Tạ Bất Phùng...tỉnh rồi ư?
Sau một thời gian ngắn khiếp sợ cùng với bối rối, Văn Thanh Từ phát hiện đồng tử Tạ Bất Phùng vô hồn, thần sắc cũng không khác gì vừa rồi.

Dù là mở mắt nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.
Văn Thanh Từ không thở phào nhẹ nhõm, trong trạng thái sốt cao, thần trí của con người không rõ ràng, thậm chí có thể sinh ra ảo giác.Không khác mấy so với việc say rượu.
Nói chung, thức dậy sẽ quên những gì đã xảy ra, hoặc chỉ nghĩ mình vừa mơ.
......!Tạ Bất Phùng hiện tại hẳn là đang ở trong trạng thái như vậy.
Văn Thanh Từ muốn thử mở miệng, để cho thiếu niên ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh buông tay.

Nhưng y vừa định lên tiếng, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm.
Một giây sau, xúc cảm nóng bỏng, khô ráo lại mềm mại, cứ như vậy đánh tới… Vị trí của hai người trong nháy mắt đảo ngược.
Văn Thanh Từ theo đó mở to hai mắt, chờ đã, bây giờ hắn đang bệnh rồi mà sao sức lại lớn như vậy chứ?
Ngay sau đó, Tạ Bất Phùng chậm rãi nhắm mắt lại.
......!Sao Văn Thanh Từ có thể xuất hiện ở đây.
Ánh sáng xuyên thấu qua lưu ly có màu đỏ sậm, mái tóc dài xõa tung không giống Văn Thanh Từ trước kia…
Tất cả thứ hỗn loạn này khiến thiếu niên nghĩ chuyện xảy ra trước mắt đều là giấc mộng điên cuồng của mình.
Đã là nằm mơ vậy thì có thể tùy ý làm bậy, không giống như một nụ hôn nhẹ cẩn thận như lúc chia tay.

Lúc này Tạ Bất Phùng hung hăng gặm cắn, công thành đoạt đất, cướp đi toàn bộ không khí trong phổi y.
Sau đó, từ từ đi xuống.
......
Hoang đường, thật sự là quá hoang đường.
Văn Thanh Từ không biết chuyện hỗn loạn này kéo dài bao lâu, lo lắng dẫn người bên ngoài tới, Văn Thanh Từ vẫn luôn cắn chặt môi, không hề phát ra âm thanh.
Nước mắt y rơi ra từ khóe mắt vì thiếu oxy.

Nện xuống cánh tay thiếu niên rồi trượt xuống dọc theo đường cơ bắp, hòa vào chiếc vòng tay len trắng nhạt rồi biến mất không dấu vết.
Từ Ung Đô đến Trấn Trường Nguyên cả đường gần như không ngừng bôn ba, vốn đã bức y đến cực hạn, cảm giác mệt mỏi chồng lên nhau.
Y chỉ có thể dựa vào ý chí và cơn đau ở ngực phổi trụ vững không bất tỉnh.
Tạ Bất Phùng vẫn luôn nắm chặt hai tay Văn Thanh Từ, thẳng đến khi sắp làm tới bước cuối cùng, Văn Thanh Từ rốt cục tìm được cơ hội, cầm trâm ngọc vẫn nắm trong tay đâm vào huyệt vị của thiếu niên.

Đây là phương pháp y học được từ sách y thuật của thần y cốc sau khi xuyên sách.

Tạ Bất Phùng rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, yên tĩnh.
Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tay phải run rẩy kéo trường sam màu xanh nhạt lỏng lẻo ra.

Ống tay áo rộng trượt xuống cánh tay, vết bầm tím rơi xuống làn da nhợt nhạt, đặc biệt chói mắt.
Văn Thanh Từ nhìn thoáng qua rồi lập tức quay mặt đi như bị bỏng.
Sắc mặt vốn tái nhợt của y không biết nổi lên màu đỏ nhạt từ lúc nào.
Vừa đứng thẳng người Văn Thanh Từ không khống chế được ho khan.

Không kịp suy nghĩ lung tung, Văn Thanh Từ quay người, có chút khó khăn nhìn vào trong phòng.
—— Trên chiếc bàn cách đó không xa, có một hộp thuốc do quân y để lại.
Bên trong có ngân châm y cần, còn có hồ sơ bệnh án lưu lại trong khoảng thời gian này.
Văn Thanh Từ lập tức lấy hồ sơ bệnh án ra xem xét cẩn thận.
Thời gian có hạn
Giờ Dần, bên ngoài phủ đệ vang lên tiếng kèn quân hiệu, Những người lính đóng quân ở đây bắt đầu huấn luyện, tiếng người cách đó không xa dần trở nên ồn ào.
Vào lúc này, cánh cửa đóng chặt của tiểu viện chính giữa phủ đệ bị người từ bên trong đẩy ra từ từ.

Bóng dáng màu xanh nhạt như một làn sương, không kịp bắt lấy đã biến mất ở nơi này.
Trấn Trường Nguyên lại có tuyết rơi, tuyết rơi dày như chăn che dấu hết thảy mọi dấu vết dưới thân nó.
“......! Văn tiên sinh, sắc mặt ngài thật sự không tốt lắm, mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

” Trong y quán nằm ở ngoại ô thị trấn, vẻ mặt dược phó thần y cốc lo lắng đưa trà gừng ấm lên.

Tiếp theo, ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào người Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ còn chưa tới y quán đã ngất xỉu trong tuyết, may mà dược phó vẫn luôn canh giữ bên ngoài mới mang y về được.
Văn Thanh Từ vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, ngồi dậy, dáng vẻ như tùy thời có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Mặc dù làn da của Văn Thanh Từ vẫn luôn tái nhợt, nhưng rất ít khi giống như bây giờ ngay cả môi cũng mất đi màu máu.
Nhìn lại thì chỉ có nốt ruồi chu sa màu đỏ tươi là có chút màu sắc trên mặt.
"Khụ khụ.

Không sao.

"Văn Thanh Từ giơ tay lên nhận trà.

ngôn tình hay
Trong lời nói của dược phó tràn đầy hối hận: "Sớm biết vậy thì ta nên đi vào với ngài...!Nếu cốc chủ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngài, nhất định sẽ khó chịu.



Dược phó này lớn hơn Văn Thanh Từ mười mấy tuổi, coi như là nhìn y lớn lên ở Thần Y cốc.
......! Biết Văn Thanh Từ có thể chất dược nhân, cũng không cách giúp đối phương bắt mạch kê đơn thuốc, chỉ có thể nấu chén trà gừng đưa lên.
Mấy chữ "Cùng nhau đi vào" khiến Văn Thanh Từ giật mình, y vội vàng cúi đầu uống trà gừng, giấu đi vẻ mặt khác thường.
Biên độ động tác của Văn Thanh Từ hơi lớn, ống tay áo theo động tác của y trượt xuống, vòng tròn màu tím trên cổ tay đâm vào mắt dược phó.
"Cái này..." Đối phương không khỏi sửng sốt.

Dừng lại vài giây, ánh mắt nhìn y đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Ý thức được điều này, Văn Thanh Từ lập tức thu tay trở về, tiếp theo làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhẹ nhàng đặt trà gừng sang một bên.
Y khẽ cười, chậm rãi nói với người đối diện: "Tạ Bất Phùng đã tỉnh rồi, ta thấy thời gian hôm nay cũng không sớm, hẳn là nên chuẩn bị trở về Ung Đô thôi.

” Cho dù gắng hết sức trấn tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra trong lời nói của y có vài phần lo lắng, cả người hoàn toàn là đang cố gắng chống đỡ.
Quả nhiên, sau khi y dứt lời lại không khống chế được ho khan.
Dược phó cuống quít đưa khăn lụa lên, một giây sau mặt trên đã in màu đỏ chói mắt.
......!Văn Thanh Từ ho ra máu?
Trái tim của dược phó thắt lại, Nửa đường tới đây trời mưa, hai người một trước một sau cưỡi ngựa mà đi, thỉnh thoảng hắn vẫn nghe được tiếng Văn Thanh Từ ho khan nhưng không biết đối phương đã nghiêm trọng đến mức ho ra máu.
"Khụ khụ.

Khụ, không quan trọng." Không giống với vẻ mặt căng thẳng của dược phó, Văn Thanh Từ nhìn cũng không thèm nhìn đã ném khăn lụa ném vào trong than lửa.

Một giây sau, ngọn lửa bùng lên từ chậu than, chiếc khăn lụa trắng trong nháy mắt biến mất không dấu vết.

Tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Trên đường đến thị trấn Trường Nguyên, Văn Thanh Từ đã chuẩn bị thuốc và các loại dược liệu trong một y quán liên quan đến Thần Y cốc.
Lo lắng bị Tạ Bất Phùng phát hiện, Văn Thanh Từ không châm cứu, sau khi xem xong hồ sơ bệnh án, bắt mạch xong, Văn Thanh Từ lập tức cho Tạ Bất Phùng loại thuốc phù hợp.
Tạ Bất Phùng sốt còn có mê man bất tỉnh, vừa là bởi vì bị thương, cũng là bởi vì máu của Văn Thanh Từ.
Sốt là một cơ chế bảo vệ cơ thể con người, những chất máu còn sót lại trong cơ thể Tạ Bất Phùng không ngừng cắn nuốt độc tố, đối kháng với nó, biểu hiện bên ngoài chính là sốt.
Theo lý mà nói chờ quá trình này chấm dứt, Tạ Bất Phùng sẽ tỉnh lại từ cơn mê, Văn Thanh Từ cho uống thuốc, chính là bảo vệ cơ thể Tạ Bất Phùng, đồng thời, đẩy nhanh quá trình này, cũng cam đoan thuận lợi chấm dứt.
Một đống dược liệu trân kỳ vào bụng, chậm nhất đêm nay Tạ Bất Phùng có thể khôi phục lại.
Theo lý mà nói, thân là dược phó hắn không nên nhiều lời trước mặt Văn Thanh Từ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của y, dược phó kia vẫn không kìm được nói: "Ta biết ngài sốt ruột muốn trở về, tiêu trừ nghi ngờ của Hoàng đế, nhưng trạng thái cơ thể hiện tại của ngài thật sự không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi rồi tính tiếp.

Nếu ngất xỉu nửa đường thì càng phiền toái hơn.


......!Hắn nói đúng.
Văn Thanh Từ dừng lại một lát, chậm rãi gật đầu: "Đợi đến đêm nay rồi tính tiếp."
Nghe đến đó, dược phó kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bưng cái bát nhỏ đựng canh gừng đi, lúc sắp ra cửa không khỏi quay đầu cười với Văn Thanh Từ nói: "Tính tình của ngài nhiều năm rồi vẫn không thay đổi, giống y như lúc còn nhỏ.


......!Tính cách của mình giống nguyên chủ sao? Nghe đến đó, Văn Thanh Từ không khỏi khựng lại.
Văn Thanh Từ mê man cả một buổi sáng, lúc này ngoài cửa sổ trời sáng rực.


Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, trấn nơi biên giới vẫn vắng vẻ như cũ.
Bên tai Văn Thanh Từ chưa yên tĩnh được bao lâu thì đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng hoan hô, âm thanh kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Y không kìm được quấn áo khoác, đi về phía cổng viện.
......
"Tướng quân oai hùng!"
"Điện hạ thiên tuế!"
"Định Viễn tướng quân! Định Viễn tướng quân!"
Tạ Bất Phùng thoát khỏi trạng thái hôn mê đã lan truyền mấy ngày nay, nhưng lúc trước đừng nói là binh lính, ngay cả dân chúng ở đây cũng không tin.
Cho đến bây giờ, bọn họ rốt cục nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cưỡi chiến mã từ trong phủ đệ kia đi ra.
Tướng quân sẽ rời khỏi đây để trở về quân trướng! Thành trấn vốn vô cùng ảm đạm vì chiến tranh nay sống lại vì Tạ Bất Phùng.
Tất cả những cánh cửa khoá chặt dọc đường phố lúc này đều đã mở ra, vô số người đổ ra đường, chờ mong ngày hôm nay có thể nhìn vị thiếu niên tướng quân này một cái.
Trấn Trường Nguyên không có nhiều người, hơn nữa một nửa đã rời khỏi nơi này sau khi chiến tranh bùng nổ.

Nhưng cho dù như thế, bọn họ vẫn phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tạ Bất Phùng chính là chiến thần trong lòng bọn họ!
Cho dù lương thực dư thừa trong nhà không nhiều lắm, dân chúng Trường Nguyên vẫn canh giữ ở đây đem vật tư chuẩn bị ném về phía Tạ Bất Phùng.
Mọi người điên cuồng hét lên danh hiệu "Định Viễn tướng quân."
Đây là một thị trấn nhỏ, bởi vậy cho dù không ở phố chính, cảnh tượng thiếu niên cưỡi ngựa xuyên qua con đường dài vẫn lọt vào mắt Văn Thanh Từ.
Đôi mắt màu hổ phách nhạt, không giống sự hỗn loạn ban đêm, ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên thản nhiên đảo qua đường dài.
Cơ thể Tạ Bất Phùng còn lâu mới có thể hoàn toàn bình phục, hắn nên tiếp tục nằm trên giường dưỡng thương mới đúng.
Nhưng thiếu niên biết, thân là tướng lĩnh, điều hắn nên làm lúc này là ổn định quân tâm.
Lưng hắn thẳng tắp, thoạt nhìn không thể biết được hắn bị thương nặng đến mức nào.
Nơi đây sẽ không có ai " quá đáng" hay " khinh thường" Tạ Bất Phùng, ngược lại bởi vậy còn hoan hô nhảy nhót.
Tạ Bất Phùng sinh ra đã thuộc về thế giới này.

Đây là tướng quân của bọn họ, là chiến thần bảo vệ cửa ngõ vệ triều!
Đây là lần đầu tiên Văn Thanh Từ nhìn thấy hắn như vậy…
Trong lúc bất tri bất giác, Tạ Bất Phùng đã không còn là thiếu niên ở Thái Thù cung kia.
Tuyết dày vẫn đang rơi, như thể nóng lòng muốn nhuộm trắng thành trấn cũng như sa mạc và đồng cỏ vô tận phía xa.

Chẳng bao lâu đã tích một tầng mỏng trên thiết giáp.
Bên cạnh quân trướng ngoài cửa thành bộc phát ra tiếng hoan hô, bãi đất trống phụ cận dấy lên lửa trại ngút trời, ngọn lửa lướt qua tường thành cao cao, nhuộm đỏ nửa tòa thành, cũng chiếu sáng khuôn mặt kiệt ngạo của thiếu niên.
Trong nháy mắt mực nặng màu đồng thời cũng thắp sáng đôi mắt đen nhánh như mực của Văn Thanh Từ.
Nghe tiếng hoan hô bên tai, khóe môi Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười.

Thiếu niên cưỡi trên chiến mã màu đen, vô tình nhìn về hướng này.
Trong nháy mắt, trái tim Văn Thanh Từ cũng theo đó mà đập mạnh.
—— là bởi vì lo lắng nhớ tới chuyện đêm qua hay là bởi vì một loại cảm xúc không thể nói rõ.

Văn Thanh Từ nhớ tới lời Tạ Bất Phùng nói trên chiếc thuyền của chuyến nam tuần, nhưng trước đó y chưa từng suy nghĩ kỹ.
Là bởi vì Văn Thanh Từ đã quyết định xong chuyện chết rồi chạy trốn, hay là bởi vì y vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là do Tạ Bất Phùng còn trẻ nên sinh ra tình cảm mơ hồ cũng như tính ỷ lại,nhất định sẽ kết thúc trong vô vọng.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt thành thục và đôi mắt lạnh lùng của Tạ Bất Phùng, cũng như chuyện xảy ra sáng nay… ùa lên như nước lũ, không ngừng tác động đến lý trí của y.
Khiến y phải hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó trong đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện