"Thỉnh Hiền công công minh xét, thương thế của điện hạ đích xác là do tự ngã! Chúng tôi không biết ——"
"Cánh tay điện hạ, là do túm kéo mà bị thương." Văn Thanh Từ khẽ xoa cổ tay, không chút để ý cắt đứt lời ngụy biện của cấm quân, y hơi gật đầu với Hiền công công nói, "Lần này đón đại hoàng tử về Ung Đô là vì thay bệ hạ thử thuốc.
Nếu thân điện hạ có bệnh ngầm, kết quả thử thuốc nhất định không chính xác, trách nhiệm này ngài và ta đều không gánh nổi."
Lời nói của y chạm tới nội tâm Hiền công công: "...Văn tiên sinh nói rất đúng."
"Cũng không có gì ngoài ý muốn, trước tiên ta phải xác nhận thân thể điện hạ ra sao đã."
"Chuyện cấm quân ta nhất định sẽ xử lý công bằng." Hiền công công mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua những người đó, quay đầu cười với Văn Thanh Từ, "Về phần đại điện hạ, xin Văn tiên sinh phí tâm nhiều hơn.
”
"Nên vậy." Văn Thanh Từ cười nói.
Là thủ phạm kêu gọi Tạ Bất Phùng hồi kinh, hắn chịu rất nhiều uất ức ở Ung Đô, tất cả thương tổn tất cả bệnh tật, chín bỏ làm mười đều có thể ghi trên đầu mình.
Nói về việc để ý đến sức khỏe của hắn, Văn Thanh Từ tin trên đời này không ai có thể sánh bằng y.
Tay Tạ Bất Phùng từ từ rời khỏi bả vai.
Hắn chưa bao giờ tin vào lòng tốt hay sự thương cảm, càng không cảm thấy Văn Thanh Từ sẽ như thế.
......!Hắn chỉ muốn biết, thái y trước mắt kéo mình về vũng bùn Ung Đô, trong hồ lô đến tột cùng bán thuốc gì?
『 Hứ, không quyền không thế, không được bệ hạ yêu thích, mẫu phi còn bị đánh vào lãnh cung, xem ngươi có thể sống trong cung bao lâu 』
『 Tại sao ta lại được phái tới hầu hạ yêu vật này...!Chẳng lẽ ta đắc tội Hiền công công lúc nào rồi sao?』
Thật ồn ào.
Ánh mắt Tạ Bất Phùng sắc bén như chim ưng, chậm rãi quét qua chung quanh, trong phút chốc làm cho mọi người sinh ra một loại ảo giác tâm sự trong lòng bị nhìn thấu.
Bên tai yên tĩnh trở lại.
Thế nhân chỉ biết Tạ Bất Phùng sinh ra không có cảm giác đau đớn, lại không biết...!Từ nhỏ, hắn đã có thể nghe thấy những ác niệm trong lòng mọi người.
Tạ Bất Phùng lớn lên trong sự ghê tởm, sợ hãi và thậm chí là nguyền rủa.
Những ý nghĩ trong lòng mấy người này, mười mấy năm qua hắn đã sớm nghe chán rồi.
Ngoại trừ ồn ào ra, Tạ Bất Phùng không có bất kỳ cảm giác dư thừa nào.
『......!Văn Thanh Từ nhanh chóng đầu độc hắn đi, đầu độc hắn ta có thể đổi chủ tử hầu hạ.』 Yên tĩnh một lúc lâu, một câu nguyền rủa đột ngột, quấy nhiễu tâm thần Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên nín thở, ôm chặt con cừu non nho nhỏ trong lòng.
Hắn nhanh chóng nhớ lại tất cả những gì hắn nghe được sau khi đến Thái Y Thự: có cấm quân trong lòng chửi rủa, có Hiền công công khinh thường, còn có thái giám cung nữ ác ý phỏng đoán...!Duy chỉ thiếu đi âm thanh của Văn Thanh Từ.
Điều đó không thể nào.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhíu mày, nhìn Văn Từ thật sâu.
Y đang dùng khăn lụa lau vết máu trên cổ tay, cuối cùng lại đeo một chuỗi ngọc thuốc, vừa có thể che khuất vết thương, mà còn thúc đẩy lưu thông máu, loại bỏ máu ứ.
Y xoay người thoáng nhìn thấy màu đỏ tươi trên tay trái của Tạ Bất Phùng không ai để ý tới, Văn Thanh Từ thích sạch sẽ theo bản năng bổ sung một câu: "Lấy một cái khăn lụa sạch sẽ đến đây."
"Vâng, Văn tiên sinh."
Vừa nói ra miệng lại chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ lập tức hối hận ——
A a a, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tại sao ta lại lắm mồm như vậy chứ?
Sự tình đã đến nước này, không có chỗ cho y hèn nhát.
Không phải chỉ là lau tay thôi sao?
Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, cầm khăn lụa đi về phía Tạ Bất Phùng.
"Máu dính ở chỗ này, lúc chạm vào mạch tượng sẽ không rõ ràng, chẩn đoán không chính xác được."
Vừa dứt lời, y còn chưa chạm đến làn da Tạ Bất Phùng, thiếu niên đột nhiên giơ tay lên ngăn cản động tác của Văn Thanh Từ
Tạ Bất Phùng lần này nhanh mà tàn nhẫn, giống như một tia chớp màu đen, đánh về phía Văn Thanh Từ.
Không kịp phản ứng, chuỗi ngọc treo trên cổ tay Văn Thanh Từ, theo động tác của thiếu niên nặng nề đập xuống đất, phát ra một tiếng “choang” giòn vang.
Bên tai Tạ Bất Phùng lập tức nổ tung, ngay cả cừu non trong ngực cũng bị dọa đến co rúm lại.
Hắn đang cố ý k1ch thích Văn Thanh Từ, để xác nhận đến tột cùng là mình không cẩn thận xem nhẹ âm thanh của đối phương, hay là thật…sự không nghe thấy gì.
Vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Văn Thanh Từ khựng lại, khom lưng khép tay áo nhặt xâu ngọc lên.
"Cũng may không có vỡ vụn."
Giọng của y rất thoải mái, chỉ cười trừ.
Văn Thanh Từ chẳng những không phải lấy lòng hắn, thậm chí còn nắm giữ chuyện sinh tử của hắn.
Nhưng y chỉ quấn chỗi ngọc vào cổ tay lần nữa, không hề tỏ ra một chút khó chịu nào.
Điều quan trọng là bên tai hắn vẫn luôn yên tĩnh…
Văn Thanh Từ cầm khăn lụa đi tới.
Lần này Tạ Bất Phùng không ngăn cản nữa, tùy ý để y nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cánh tay.
......
Tạm biệt Hiền công công, đoàn người Văn Thanh Từ xuyên qua tiền viện, đi về phía Linh Không Đường dùng để khám và điều trị.
Còn đi được hai bước, một bóng trắng bỗng nhiên lao vút tới, ngơ ngác đụng vào trong đám người.
"Thứ gì ——"
"Thỏ thỏ! Có gì mà ngạc nhiên? ”
"Cẩn thận chút đi, của Văn tiên sinh nuôi đấy!"
Đám thái giám luống cuống tay chân muốn đi bắt, cục diện theo đó trở nên lộn tùng phèo.
Văn Thanh Từ đột nhiên dừng lại, khom lưng nhặt con thỏ ở dưới đất lên, ôm vào trong lòng.
Xoa xoa đầu nó rồi cười nói: "Sao ngươi lại chạy tới đây? ”
Sau khi y xuyên tới mới biết, nguyên chủ có thói quen nuôi thỏ thí nghiệm.
Ở thời kỳ hiện tại, đây là một hành vi cực kỳ lệch lạc phản đạo, đồng dạng cũng trở thành một chứng cứ lớn nguyên chủ là " Mặt tiên lòng la sát".
Mặc dù tạm thời không có ý tưởng làm thí nghiệm trên động vật, nhưng Ung Đô cũng không phải là một nơi để phóng sinh tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Thanh Từ đành phải nuôi nó ở chỗ này.
Con thỏ kinh hồn chưa tỉnh dùng sức bám vào vai Văn Thanh Từ, móng tay rất dài trực tiếp đâm vào da thịt bên cổ y.
Mặc dù không có chảy máu, nhưng nhất định sẽ rách da.
"Văn tiên sinh, vai ngài bị thương ——"
"Không có gì đáng ngại.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Văn Thanh Từ chẳng những không thèm để ý chút nào, thậm chí còn ôm chặt thỏ, vừa khẽ vuốt v e lưng nó, vừa nhỏ giọng an ủi nó đang sợ hãi: "Đừng sợ đừng sợ.”
Một tiểu thái giám lảo đảo chạy tới, thấy Văn Thanh Từ liền quỳ rạp xuống đất.
"Văn tiên sinh thứ tội, vừa rồi chúng tôi đang dọn dẹp chuồng trại, không ngờ nó, nó lại lẻn ra ngoài." Tiểu thái giám lại dập đầu mấy cái, vô cùng sợ hãi nói, " Bây giờ ta sẽ ôm nó về ổ, đóng chặt cửa cam đoan nó không chạy loạn nữa! ”
"Không cần, chỉ có vài bước, ta mang nó trở về đi." Văn Thanh Từ không kìm được nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai nó, xoay người ôm nó đi về phía lồng trúc ở góc viện.
Các thái giám lập tức đi theo.
Chỉ có Tạ Bất Phùng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Văn Thanh Từ từ xa.
Một thái y, tại sao lại nuôi thỏ trong cung?
Văn Thanh Từ ôm thỏ, khom lưng sờ sờ cỏ đệm trong ổ, quay đầu nói với tiểu thái giám vừa rồi: "Cỏ vẫn còn hơi ẩm ướt, lần sau nhất định phải phơi khô, nhớ thường xuyên thông gió, đừng để ổ quá ẩm ướt.” Cuối cùng, lại kiên nhẫn dặn dò: "Đúng rồi, nhớ tìm một cây gỗ dương khác, để cho nó mài răng."
"Vâng vâng " Thái giám vội vàng gật đầu, cẩn thận ghi lại lời của y, "Nhất định làm theo lời ngài! ”
Sau khi xác định thảm cỏ trải xong, Văn Thanh Từ lại thêm một ít cỏ dại vào lồng, lúc này mới cẩn thận buông thỏ xuống, đưa về ổ của nó, cũng tiện tay gãi cằm thỏ.
“Cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung nữa.” Vừa nói, y vừa vô thức dùng ngón tay cái xoa xoa gò má đầy thịt của thỏ.
Trong lời nói của Văn Thanh Từ tràn đầy sủng nịch.
Trời đầu xuân còn hơi lạnh, thỏ trắng lưu luyến nhiệt độ cơ thể Văn Thanh Từ không kìm được nhảy về phía trước, đuổi theo nhiệt độ trong lòng bàn tay y.
Thấy thế, Văn Thanh Từ nở nụ cười, y tạm thời dừng tay, tùy ý con thỏ kia cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay mình.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu nghiêng từ chân trời, lọc bỏ khí chất hơi lạnh lùng ban đầu của Văn Thanh Từ, chỉ còn lại sự dịu dàng.
"Được rồi, nhóc con này, sau này có thời gian rảnh sẽ đến chơi với ngươi."
Nhớ tới còn có chính sự chưa làm, Văn Thanh Từ rốt cục miễn cưỡng đứng dậy, quay trở lại chỗ Tạ Bất Phùng.
Sắc mặt y như thường, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Nhưng biểu tình trên mặt những người phía sau Văn Thanh Từ lại rất khó coi.
Các thái giám nháy mắt với nhau, hoạt động tâm lý đặc sắc vô cùng.
Tạ Bất Phùng tập trung chú ý, cuối cùng đã trích xuất một số thông tin hữu ích từ tiếng nói ồn ào.
Thỏ của Thái Y Thự, đích xác là của Văn Thanh Từ nuôi, cỏ linh lăng, rau quả khô và ngô bên cạnh lồng trúc đều là do y tự chuẩn bị.
Thậm chí, Văn Thanh Từ không chỉ nuôi một con thỏ.
Mình hôm nay chỉ nhìn thấy con thỏ này, là bởi vì những con thỏ còn lại đã bị y tự tay gi3t chết, dùng để đánh giá dược tính.
......!Hoặc là bị y mổ rách bụng hóa thành một đống thịt thối rữa.
Rõ ràng một giây trước còn đang khẽ vuốt v e thân thể nó, nhưng một giây sau Văn Thanh Từ đã có thể rút xương lột da nó.
Lại dùng một lưỡi dao bằng bạc tách nội tạng thỏ, thần kinh ra từng cái một.
Thủ đoạn máu tanh, tàn nhẫn mà đám thái giám kia chưa từng thấy qua.
Ngày hôm đó, họ mới biết...!Thì ra khi thỏ cực kỳ đau đớn cũng sẽ phát ra tiếng thét chói tai như thế.
Tạ Bất Phùng không khỏi nghiêng người, nhìn qua Văn Thanh Từ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát một người.
Dưới ngọc quan và tóc đen, là một chút son đỏ giữa vầng trán trắng nõn và đôi lông mày mỏng.
Lông mi thật dài như cánh bướm rung động, chặn đi con ngươi lưu ly, cùng với tất cả cảm xúc ẩn giấu trong đó…
Thật khó nắm bắt.
Trong Linh Không Đường, Văn Thanh Từ từ từ đặt ngón tay lên mạch Tạ Bất Phùng.
Y tập trung, nhớ lại những gì đã học được ở lớp trong khi kiên nhẫn phân biệt các mạch của Tạ Bất Phùng.
Hết sức chăm chú nên Văn Thanh Từ không hề để ý ngón trỏ của thiếu niên đang khẽ run lên.
Tầm mắt Tạ Bất Phùng trong lúc lơ đãng rơi xuống vai Văn Thanh Từ, chỗ con thỏ vừa mới cào có một vết đỏ rõ ràng.
Tầm mắt lại đi xuống, đó là vết bầm tím trên cổ tay do bị hắn nắm chặt mà ra.
Mùi hương đắng nhàn nhạt trên người Văn Thanh Từ, theo gió tản đến chóp mũi Tạ Bất Phùng.
Trái tim hắn chìm xuống.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhận ra—— mình không nghe được tiếng lòng của Văn Thanh Từ, cũng không phải là chuyện ngoài dự liệu mà là điều đương nhiên.
Văn Thanh Từ say mê y học, ở trong mắt y, mình không khác gì con thỏ được y chăm sóc tỉ mỉ, đợi một ngày nào đó sẽ tự tay gi3t chết!
Văn Thanh Từ sẽ không sinh ra ác ý gì với một con thỏ, càng không so đo vết thương mà con thỏ kia làm ra.
Y đối với mình hẳn cũng giống như vậy..