Sau một đêm mưa lớn, Ung Đô như trở lại mùa đông.
Hơi lạnh và khí lạnh thẩm thấu qua da vào xương cốt nội tạng, Văn Thanh Từ không khỏi ho khan một tiếng tê tâm liệt phế.
Toàn bộ người ở cung Thái Thù đều biết bệnh của Văn Thanh Từ còn chưa khỏi hẳn, nghe thấy tiếng ho khan tiểu thái giám sóng vai cùng y không tự chủ được xoay người lại, nom Văn Thanh Từ.
"Văn thái y ngài..."
"Đừng căng thẳng, " Văn Thanh Từ khẽ cười, bỏ khăn lụa vừa mới áp lên môi xuống, “ Chúng ta đi thôi.”Y nhàn nhạt nói.
"Ồ, ồ! Được rồi! "Tiểu thái giám cuống quít xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đồng thời trong lòng không khỏi căng thẳng.
Mới vừa rồi hình như hắn nhìn thấy Văn Thanh Từ đặt khăn lụa màu trắng bên môi...!Có vẻ như dính một ít máu?
Tiểu thái giám dừng bước, vội vàng áp chế sợ hãi trong lòng, đồng thời thầm cầu nguyện.
Ông trời phù hộ Văn Thanh Từ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện...!Y chính là cây rơm cứu mạng duy nhất hiện nay.
Nước đọng trên đường đá làm ướt góc áo Văn Thanh Từ, nhưng y như là không hay biết gì.
Văn Thanh Từ vừa bước nhanh về phía cung Huệ Tâm, vừa vội vàng mượn thời gian này hỏi thái giám bên cạnh: " Tình huống cụ thể của Lan phi nương nương như thế nào?"
"Cái này, cái này...!Nương nương hình như sắp sinh, dưới thân chảy rất nhiều máu, bụng đau không chịu nổi, hoàn toàn không dùng được sức.

Còn lại cụ thể hơn, nô tài cũng không biết.


Nghe vậy, Văn Thanh Từ khẽ gật đầu.

Hẳn là khi Lan phi vừa xảy ra chuyện tiểu thái giám này đã chạy đến thái y thự cầu cứu, không biết chi tiết cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bằng hai ba câu nói này của hắn, trong lòng Văn Thanh Từ cũng mơ hồ có đáp án.
—— Lan phi sinh non.
Tình trạng bong nhau thai do chấn thương khiến bụng nàng lúc này đau dữ dội, không dùng sức được nữa.
Thai nhi đi vào đường sinh, nhưng một nửa không thể thoát ra.
Mình phải làm gì đây?
Chính xác thì mình nên làm gì?
Ung Đô lại có mưa nhỏ, những hạt mưa như sương rơi xuống người Văn Thanh Từ làm ướt mái tóc đen của y.
Nhưng Văn Thanh Từ đang rơi vào suy nghĩ, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.
Văn Thanh Từ là một người rất có cảm giác nguy hiểm, mỗi ngày sau khi xuyên sách, y chưa bao giờ bỏ qua việc học tập và tinh tiến y thuật.
Hơn nữa thân là người hiện đại, bẩm sinh y đã nắm giữ kiến thức và lý luận y học toàn diện hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trước khi xuyên sách Văn Thanh Từ chỉ là một sinh viên y khoa mà thôi, y hầu như không có kinh nghiệm lâm sàng.
Văn Thanh Từ chưa bao giờ tự tin rằng mình có thể dễ dàng giải quyết cuộc khủng hoảng này.
Y vừa đi về phía trước vừa từ từ nắm chặt lòng bàn tay.

Những chiếc móng tay được cắt tỉa gọn gàng đâm vào thịt lòng bàn tay, để lại những vết hằn sâu.
Văn Thanh Từ lại ho nhẹ một tiếng.
Đầu óc y nhanh chóng chạy đua.
Kế hoạch đưa ra đầu tiên cũng là kế hoạch bị Văn Thanh Từ bỏ chính là mổ lấy thai.
Điều kiện vệ sinh của thời đại này căn bản không đáp ứng được yêu cầu phẫu thuật, chứ đừng nói đến bản thân hoàn toàn không có kinh nghiệm lâm sàng trong lĩnh vực này.
......!Cho dù có, dựa theo phong tục của thời đại này thì thái y cũng không thể hỗ trợ sinh con.
Nhiều lắm chỉ có thể cách một cái rèm, bắt mạch kê đơn thuốc, lại châm vài châm.
Cho nên ý định ban đầu của Văn Thanh Từ chính là kiểm soát kích thước của đứa bé, thời thời khắc chú ý đến vị trí thai nhi, dùng ngoại lực chuyển thai trước khi sinh.
Trong lúc Văn Thanh Từ suy nghĩ thì đã đi vào tới cung Huệ Tâm.

Rõ ràng cửa cung cách hậu điện Lan phi ở còn một khoảng xa, nhưng vừa mới vào cửa Văn Thanh Từ đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
"Văn thái y, đi bên này!" Không biết là ai chạy tới, dẫn Văn Thanh Từ về phía hậu điện.
"Được."
Trời còn tối mà cung Huệ Tâm đã trở nên ầm ĩ, nhưng ầm ĩ tới vậy cũng không khiến suy nghĩ của Văn Thanh Từ rối loạn, ngược lại khiến y tỉnh táo lại ngay lập tức.

Truyện Trọng Sinh
Lan phi không có lựa chọn, nhất định phải thuận sinh.
Tình huống lần này, có lẽ còn nguy hiểm so với nguyên tác gốc.
......! Vấn đề lớn nhất trước mặt nàng là cơn đau dữ dội, bị bao trùm bởi nỗi đau quá lớn, nàng căn bản không có cách nào dùng sức sinh ra đứa nhỏ này ra.
Thời đại này không có loại thuốc tê như hiện đại, thuốc hoa bìm bìm trị đau đầu thì được, dùng để làm phẫu thuật quả thực chính là chuyện viển vông.
Văn Thanh Từ hiếm khi thu lại ý cười, có vẻ có vài phần nghiêm túc.
Nhìn thấy biểu cảm của y, người chung quanh càng câm lặng như hến.
Thậm chí có tiểu cung nữ ở bên cạnh còn len lén lau nước mắt.
......!Cửa ải hôm nay của Lan phi, sợ là khó có thể vượt qua.
"Đừng khóc" Không ngờ vào lúc này Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng bước, cười nhìn cung nữ kia, "Lan phi nương nương sẽ không sao đâu.”
Ngay trong nháy mắt khi những lời này nói ra, trong lòng Văn Thanh Từ đã có đáp án.
Nguyên chủ sở dĩ "tai tiếng ở bên ngoài", trong đó một nguyên nhân lớn chính là y dùng cùng lúc thuốc và độc.
Nếu như phương pháp tầm thường không được, vậy thì không bằng...!Đi theo con đường giống như nguyên chủ?
"Dẫn ta đến chỗ Lan phi nương nương, gọi cả bà đỡ tới." Văn Thanh Từ vừa nói vừa mở hòm thuốc ra, lấy ra một viên đan hoàn màu xanh nhạt ở tầng cuối cùng.
Đây là thứ nguyên chủ lưu lại, Văn Thanh Từ chưa từng dùng độc dược.
Dựa theo y thư của Thần Y Cốc nói, viên thuốc này sẽ làm tê liệt thần kinh của người sử dụng, cũng dần dần gây tổn thương vĩnh viễn cho hệ thống này.
Trong thời đại này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng đồng thời nó cũng có khả năng làm cho người ta mất đi cảm thấy đau đớn nóng lạnh.
Nguyên chủ từng đánh dấu trên trang y thư này, ghi lại ý tưởng mình muốn sử dụng nó như thuốc tê.
Thậm chí trước đó y đã thực hiện vài thí nghiệm trên động vật, kết quả của thí nghiệm được ghi lại chi tiết trong các ghi chú, tốc độ hiệu quả.
Từ quan điểm này thì nó dường như là thuốc tê duy nhất có thể tìm thấy.
......!Lúc này chỉ có thể đánh cược một phen.
Văn Thanh Từ chậm rãi đặt tay lên cổ tay mình, viên đan hoàn màu xanh nhạt này có giải dược, nếu như có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, huyết dịch của mình cũng có thể phát huy tác dụng nhất định…
Tình huống khẩn cấp, Văn Thanh Từ không có thời gian rối rắm, y đưa ra quyết định gần như ngay lập tức.
Mấy bà đỡ được thái giám dẫn đi tới bên cạnh Văn Thanh Từ, còn có thái y trẻ tuổi được đưa tới cung Huệ Tâm trước đó.
Văn Thanh Từ một thân xanh nhạt từ từ đưa đan hoàn màu xanh trong tay ra ngoài.
"Cho Lan phi nương nương ăn cái này." Tầm mắt Văn Thanh Từ chậm rãi đảo qua các nàng, tỉ mỉ dặn dò, “Đợi khoảng một chén trà thuốc sẽ có tác dụng, đến lúc đó Lan phi nương nương tạm thời sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa, các ngươi nhân cơ hội này lập tức giúp nàng sinh con."
......!Ý của Văn Thanh Từ là thứ y cho mình là thuốc tê?
Mấy bà đỡ kia không suy nghĩ nhiều, vội vàng nhận lấy đồ.
Nhưng thái y trẻ tuổi đứng đối diện Văn Thanh Từ, sắc mặt không biết trở nên trắng bệch như giấy từ lúc nào.
"Chờ một chút!" Hắn đột nhiên lên tiếng, giang tay ngăn ở trước mặt mấy bà đỡ kia.
Thái y trẻ tuổi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Văn Thanh Từ, cơ hồ là cắn răng hỏi: "Không biết thứ Văn thái y cho rốt cuộc là cái gì? ”
"Phàm là đan dược dùng cho quý nhân trong cung đều đã được đăng ký vào danh sách thái y thự.

Nhưng nếu như ta nhớ không lầm, trước đó trên danh sách chưa từng xuất hiện bất kỳ đan dược màu xanh nhạt nào."
Trong lúc nói chuyện, thái y trẻ tuổi giang tay ngăn trở trước mắt Văn Thanh Từ, không khống chế được mà run rẩy.
Hắn cũng không phải cố ý muốn gây phiền cho Văn Thanh Từ.
Một khi Lan phi xảy ra chuyện không hay, hắn là thái y đương nhiệm sẽ là người đầu tiên sẽ bị xử lý!

Hắn không đánh cược nổi.
Văn Thanh Từ lại liếc mắt nhìn viên thuốc kia một cái, tiếp theo thản nhiên trả lời: "Là một loại độc.

"Dứt lời, y còn cười khẽ, tựa như không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Văn Thanh Từ trả lời vô cùng thản nhiên.

Nhưng mà bà đỡ cầm đan hoàn kia nghe được lời của y thì kinh hãi kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa ném đồ trong tay xuống.
Hoá ra là độc dược!
Mới vừa rồi lúc Văn Thanh Từ đi tới cuốn theo khí chất cao quý, trong lúc hoảng hốt lại làm cho các nàng quên mất đủ loại truyền thuyết khủng bố liên quan đến người này, cùng với danh hào "Mặt tiên lòng La Sát".
Bà đỡ không khỏi toát mồ hôi lạnh...
Quả nhiên Văn Thanh Từ giống như truyền thuyết, tiện tay là dùng độc.
Đan dược cứu mạng vừa rồi trong nháy mắt liền trở thành khoai lang nóng bỏng tay.
Giờ phút này trong góc này ngoại trừ bà đỡ và thái y ra thì không có người bên ngoài.
Không có thời gian rối rắm, vị thái y trẻ tuổi đang trực đêm nay cắn răng, hắn đi về phía trước một bước, hạ thấp giọng nói với Văn Thanh Từ: "...! Hiện giờ đánh cuộc một phen, hoàn toàn dựa theo quy trình bình thường mà làm, cho dù Lan phi nương nương xảy ra chuyện cũng là do ý trời, có lẽ lúc bị xử lý cũng giành được chút khoan hồng."
Lời này của hắn nói cũng có hơi rối rắm và do dự, không có chút tự tin nào.
Dù sao trong thế giới của quyển tiểu thuyết cung đấu "Phù Minh Đường" này thật sự tồn tại chuyện " không trị được cho nàng thì các ngươi cũng phải chôn cùng."
Nói xong thái y trẻ tuổi kia ngẩng đầu nhìn Văn Thanh Từ, hắn không hiểu tại sao Văn Thanh Từ lại chọn cách bí quá hoá liều.
Không giống như thái y đương nhiệm như mình, Văn Thanh Từ vốn không phải là người phụ trách quan trọng nhất trong chuyện này.
Càng đừng nói tới chuyện hiện tại y chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, cho dù Lan phi xảy ra chuyện thì có lẽ cũng sẽ không bị làm sao.
Điểm này chính Văn Thanh Từ cũng biết.
Thái y kia dừng một hai giây vẫn quyết định tiếp tục nói: "Nhưng nếu nương nương thật sự uống thuốc ngươi cho, vạn nhất xảy ra chuyện không hay...!Hạ độc quý nhân chính là chuyện rơi đầu..."
Hành động này của Văn Thanh Từ quả thực là điên cuồng đến cực điểm!
Nhưng mà nghe vị thái y trẻ tuổi này nói xong Văn Thanh Từ chỉ nhàn nhạt cười với hắn, không nói lời nào.
Văn Thanh Từ vòng qua vị thái y trẻ tuổi kia, trực tiếp nói với mấy bà đỡ: "Nơi này chỉ có chúng ta, các ngươi coi như chưa bao giờ nghe nói qua đan dược này là cái gì, yên tâm dùng nó là được."
Mấy bà đỡ liếc nhau.
Tuy rằng Văn Thanh Từ không nói rõ, nhưng các nàng đã lăn lộn nhiều năm trong cung, tất cả đều hiểu được ý của vị thái y này.
Văn Thanh Từ tính toán để các nàng làm bộ như không biết, còn bản thân thì gánh vác trách nhiệm chuyện này.
Phần lớn thời gian mấy bà đỡ này đều sống ở ngoài cung, bởi vậy nghe không ít tin đồn loạn thất bát tao liên quan tới Văn Thanh Từ.
Trong lúc e ngại y lại mơ hồ coi Văn Thanh Từ là " thần y ", không khỏi thêm vài phần tín nhiệm với y.
Do dự một lát, người lớn tuổi nhất tiến lên hỏi: "...!Không biết Văn thái y, ngài nắm chắc chuyện này bao nhiêu?"
Văn Thanh Từ cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, mà chậm rãi quay đi nhìn về phía hậu điện: "Thời gian không đợi người." Y mỉm cười khẽ nói.
Dáng vẻ vân đạm phong khinh này của Văn Thanh Từ không hợp với bầu không khí căng thẳng của cả cung Huệ Tâm.
Nhưng mà biểu hiện này của y lại khiến mấy bà đỡ kia hạ quyết tâm.
Bà đỡ vừa rồi hỏi Văn Thanh Từ nắm chặt viên thuốc trong tay.
"Đi..." Dứt lời liền dẫn những người khác về phía hậu điện.
Không bằng đánh cược một phen này!
Đảo mắt hành lang gấp khúc đã trống không, chỉ còn lại Văn Thanh Từ và thái y trẻ tuổi vừa rồi.
Trên đầu đối phương không biết toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu nành từ lúc nào, dáng vẻ kinh hồn bạt vía.
Lúc này hắn đang thở hổn hển vừa nhìn Văn Thanh Từ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa là đối với cái chết, vừa là đối với Văn Thanh Từ.
"Đi thôi, " Văn Thanh Từ gật đầu, nhẹ giọng nói với hắn, "Đi ngoài điện chờ.

"Dứt lời thì chậm rãi đi về phía trước.

Thái y kia vốn định đuổi theo, nhưng cất bước mới phát hiện, chân mình đã sớm bị đông cứng ở chỗ này, cứng ngắc không thể động đậy.
- -----------------------------
Bên ngoài hậu điện cung Huệ Tâm đứng đầy người.

Tô phu nhân và Tô Vũ Tranh đứng ở phía trước, hai người nắm chặt khăn lụa trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm cửa điện.
Dưới tình huống lúc này, Tô Vũ Tranh chỉ liếc Văn Thanh Từ một cái rồi nhanh chóng quay đi.
Sau khi đi tới đây Văn Thanh Từ mới xác định, mùi máu tươi nồng nặc mình ngửi vừa rồi không phải ảo giác.
Cơ hồ toàn bộ cung nữ ở cung Huệ Tâm đều cầm chậu đồng chứa đầy máu ra vào.
Trong điện thỉnh thoảng truyền ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
Bầu không khí ở đây căng thẳng đến nghẹt thở.
Mắt thấy sắc trời đang sáng dần, Thái y viện lệnh Vũ Quan Lâm cũng vội vàng chạy từ ngoài vào cung Huệ Tâm.
Lão thái y đứng ở bãi đất trống trước điện đang thở hổn hển, còn chưa kịp chào hỏi Văn Thanh Từ xem chuyện gì đã chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vừa rồi bỗng nhiên giống như ấn nút tạm dừng không thấy đâu.
"Chuyện...!Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vũ Quan Lâm bị sự yên tĩnh bên trong làm cho hoảng sợ, lão bất giác đặt tay lên ngực.
Trong quá trình sinh sản, tiếng la hét đột nhiên dừng lại không phải là một dấu hiệu tốt.
Đang lúc lão muốn thông báo cho cung nữ treo rèm lên đi vào thì Văn Thanh Từ đột nhiên đi tới nói với Vũ Quan Lâm: "Vũ đại nhân, không cần kinh hoảng."
"Không cần kinh hoảng?" Vũ Quan Lâm theo bản năng lặp lại lời nói của Văn Thanh Từ.
Lão rốt cục cũng chú ý tới biểu cảm của Văn Thanh Từ bình tĩnh đến đáng sợ.
Văn Thanh Từ nhìn thoáng về phía trước, tiếp theo xoay người nói với Vũ Quan Lâm: "Lan phi nương nương uống đan dược ta cho, tạm thời sẽ mất đi cảm giác đau."
"Ngươi cho nàng ăn đan dược gì?" Vũ Quan Lâm bất giác hỏi.
" Thể Thược." Văn Thanh từ nhàn nhạt đáp.
"Ngươi điên rồi sao?!" Vũ Quan Lâm lập tức mở to hai mắt, không giống với tiểu thái y vừa rồi chẳng hiểu gì, lão vừa nghe Văn Thanh Từ nói tên thuốc thì không khỏi thốt lên: "Đó chính là kịch độc!"
Nói xong Vũ Quan Lâm mới nhận ra có chút không ổn, lão cuống quít ngậm miệng lại, nhìn bốn phía xung quanh quan sát.
Nhưng Văn Thanh Từ không ngại, y gật đầu rồi nói, "Yên tâm, ta có thuốc giải độc."
"—— Ngươi đó!" Nhìn ra y định đánh cuộc một phen Vũ Quan Lâm nghiến răng kèn kẹt.
Nói xong liền bước nhanh về phía trước, hỏi thăm tình huống của Lan phi từ những cung nữ đi ra.
......!Không biết tại sao Văn Thanh Từ lại nghe ra vài phần ý tứ hận sắt không thành thép từ lời nói của lão.
Sau khi Vũ Quan Lâm rời đi, bên cạnh Văn Thanh Từ trống không.
Thấy viên đan hoàn màu xanh nhạt kia có hiệu quả, Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi y thoáng yên lòng, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng y.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Đồng tử màu hổ phách lạnh lùng nhìn y.
Lúc Văn Thanh Từ vừa mới rời khỏi thái y thự đã cố ý không làm kinh động Tạ Bất Phùng.
Nhưng không biết thiếu niên vẫn tới đây từ lúc nào.
Văn Thanh Từ hiểu rõ, Tạ Bất Phùng hỏi cũng không phải hỏi vì sao mình lại muốn cho Lan phi uống loại thuốc này, mà là tự hỏi vì sao mình phải xen vào chuyện này.
Y lại nhìn hậu điện thật sâu, tiếp theo xoay người đi đến bên cạnh Tạ Bất Phùng.
"Điện hạ, thuốc và độc nếu không dùng thì sẽ không có bất kỳ khác biệt nào.

Chỉ có cho người ta dùng mới giao phó giá trị của nó, hôm nay ta đến đây là để cho nó giá trị."
Ánh mắt Tạ Bất Phùng mù mờ.
Giọng Văn Thanh Từ không lớn, nhưng sau khi nói xong thì tất cả mọi người trong bãi đất trống đều đồng loạt nhìn qua y.
An tĩnh vài giây, bên ngoài bãi đất trống của cung Huệ Tâm bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân cùng với ý cười mơ hồ.
"Ái Khanh nói phải." Sau khi nghe nói chuyện của cung Huệ Tâm, sáng sớm hoàng đế đã tới đây, lúc này lão đang nhìn Văn Thanh Từ từ xa.
Người đàn ông mặc trường bào màu vàng tươi hạ thấp giọng, cười lẩm bẩm nói: " Thuốc vốn vô nghĩa, tất cả đều dựa vào người dùng nó quyết định."
Vẻ mặt hoàng đế vô cùng thoải mái, nói xong câu đó thì lại nở nụ cười.
Vừa rồi lúc đến cung Huệ Tâm lão đã nghe thái giám nói Văn Thanh Từ cho Lan phi uống gì đó.
Nhưng mà hoàng đế lại chẳng hề tức giận, rõ ràng Lan phi cùng tiểu công chúa trong bụng nàng ở bên trong đang nguy cấp, nhưng Hoàng đế ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Lão chỉ tự cười nói: "Quả nhiên là dùng thuốc nhập thần."
Trong lời nói của hoàng đế tràn đầy máu lạnh.

Mắt thấy thuốc của Văn Thanh Từ có hiệu quả, người trong điện thật sự không thấy đau nữa, mấy bà đỡ kia lại càng không dám trì hoãn.

Có sự trợ giúp của cốt truyện nguyên tác, Văn Thanh Từ biết thai của Lan phi là thai ngôi mông, bởi vậy mà đã sớm giúp nàng kiểm soát kích thước thai nhi.
Trong bối cảnh này, các bà đỡ cũng đang dùng hết những gì họ đã học được, giúp Lan phi sinh ra đứa con này.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Mặt trời mọc từ lúc nào không hay, ánh nắng vàng ấm áp tràn ngập cả khoảng sân nhỏ.
Hơi lạnh tích tụ sau cơn mưa đêm hôm qua cũng đã loãng đi rất nhiều.
Nhưng cho đến lúc này, Văn Thanh Từ vẫn lạnh lùng.
Khoảng 6:30.
Dựa theo ghi chép của nguyên chủ viết thì qua nửa giờ nữa mình phải đi giải độc, bằng không chờ độc tố triệt để phá hư hệ thần kinh sẽ gây thành đại họa.
Văn Thanh Từ nín thở, trong lòng yên lặng đếm ngược thời gian.
Y chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế này, Văn Thanh Từ nhìn chằm chằm hậu điện nên y không nhìn thấy, tầm mắt Tạ Bất Phùng vẫn luôn nhìn mình.
Thiếu niên đang quan sát y, hàng mi thật dài và đôi mắt đen nhánh cất giấu hết cảm xúc của Văn Thanh Từ, nhưng thắt lưng y thì vẫn thẳng tắp, và ánh mắt chưa từng quay đi dù là nửa khắc đã nói rõ cho Tạ Bất Phùng —— Văn Thanh Từ vô cùng quan tâm đến hiện trạng của Lan phi.
......!Lúc này thuốc đã có hiệu quả như y nói, mục đích của Văn Thanh Từ hẳn là đạt được mới đúng.
Phải chăng sự quan tâm của y lúc này chứng tỏ ngoài “y dược”, Văn Thanh Từ còn quan tâm đến từng “số mệnh” đang nắm trong tay mình?
15 phút…
10 phút…
Thời gian trôi qua từng chút một.
Hoàng đế chờ ở ngoài cung Huệ Tâm cũng đến thời điểm nên lên triều.

Lão đang chuẩn bị phân phó Hiền công công bên cạnh rời khỏi đây, sau một khắc, bên tai mọi người bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc trong trẻo nỉ non.
"Sinh rồi——" Giọng nói phấn khích của bà đỡ truyền ra từ bên trong điện.
Sau một khắc đã có tiểu cung nữ lảo đảo chạy ra, bình bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, dập đầu ba cái với hoàng đế, tiếp theo lớn tiếng nói: "Bẩm bệ hạ, Lan phi nương nương sinh ra công chúa! Lan phi nương nương sinh con thuận lợi, mẹ con đều an toàn! ”
Mẹ con đều an toàn…
Mình thành công rồi!
Văn Thanh Từ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, một cái gai đâm vào trong lòng cũng rơi xuống.
Người y không khỏi lảo đảo, chớp mắt trán đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn dày đặc.
Lấy lại tinh thần, Văn Thanh Từ không khống chế được ho khan.
"Văn thái y ngài không sao chứ?" Nghe thấy mẹ con Lan phi đều an toàn, Tô Vũ Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng không biết chạy đến bên cạnh Văn Thanh Từ từ lúc nào, vẻ mặt sốt ruột thúc giục, "Ngài mau đi nghỉ ngơi đi! ”
"Không sao cả," Văn Thanh Từ chậm rãi lắc đầu, gian nan đi về phía trước, "Ta đi xem Lan phi nương nương trước."
Y nhất định phải giải độc cbo Lan phi trước tiên.
Lúc này ngoài hậu điện đã vây kín người, hoàng đế vừa nãy còn muốn đi ở lại, khẳng khái tuyên bố ban thưởng cho y.
Trong cung Huệ Tâm cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng loại náo nhiệt này lại chẳng hề liên quan tới Tạ Bất Phùng.
Hắn bị cả thế giới này vứt bỏ bên ngoài, không ai để ý tới hắn...!Không ai nhớ hôm nay cũng là sinh nhật của hắn.
Loại cô đơn tịch mịch này Tạ Bất Phùng đã quen từ lâu.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy...!Hình bóng màu xanh nhạt biến mất trong đám người kia vô cùng chói mắt.
Ngay cả Văn Thanh Từ cũng quên mình.
Đứng ở đây không biết bao lâu, thiếu niên rốt cục cúi đầu, tự giễu nở nụ cười.
......!Sao mình lại có loại chờ mong nhàm chán khó hiểu này chứ?
Hôm nay Văn Thanh Từ thành công cứu Lan phi một mạng, đương nhiên là sẽ bị mọi người giữ lại náo nháo một phen.
Về phần tiểu công chúa trong cung Huệ Tâm...!Xui xẻo sinh cùng ngày với mình, nên cảm thấy xúi quẩy mới đúng.
Thiếu niên từ từ xoay người, từng bước đi ra ngoài cung Huệ Tâm.
Ung Đô lại nổi lên cơn mưa, thậm chí còn nặng hạt hơn lúc sáng.
Tích-tích-tích-tích-tích.
Chỉ trong vài giây đã làm ướt vai tóc thiếu niên.
Tạ Bất Phùng một mình xuyên qua cung Huệ Tâm, chậm rãi đi về phía đường cung nhìn không thấy điểm cuối.
Những giọt mưa rơi xuống, như kim như nước mắt.
Trên đường cung nổi lên sương mù, che khuất tầm nhìn phía trước.
Ngay khi Tạ Bất Phùng sắp bị mưa to làm ướt sũng, phía sau hắn đột nhiên có tiếng bước chân.
Tạ Bất Phùng chưa kịp phản ứng, một chiếc ô giấy nhẹ nhàng dựng bên cạnh hắn.
Cùng với đó còn có một mùi hương đắng nhàn nhạt.
Trái tim thiếu niên bỗng nhiên nhảy mạnh lên, hắn nín thở nhưng không dám quay đầu sang nhìn xem đến tột cùng người bên cạnh là ai..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện