Khu thành cũ của thành phố Tùng Tu cũng không lớn, sau khi hai người trả lại xe đạp liền đi theo hướng dẫn, trở về nhà.

Văn Thanh Từ vừa mới đem chìa khóa cắm vào mắt khóa, sau lưng cửa nhà hàng xóm, liền "Két" một tiếng mở ra.

Bà nội hàng xóm sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Tạ Bất Phùng lại nhìn Văn Thanh Từ: " Bà đã nói vừa rồi gõ cửa sao không ai trả lời, thì ra hôm nay Tiểu Văn đi chơi với bạn à?"

“...... Vâng, "Văn Thanh Từ hơi mất tự nhiên gật đầu hỏi," Sao vậy bà Phương?”

“Đứa nhỏ này, chuyện lần trước bà nói với con đều quên rồi sao?”

Không đợi Văn Thanh Từ nhớ ra, đối phương vô cùng thân thiết nhắc nhở: "Đến nhà bà nội ăn cơm nha!”

Sau khi nói xong, bà Phương lại nhìn thiếu niên sau lưng Văn Thanh Từ: "Bạn bè cũng đi theo đi, buổi tối Tiểu Văn nhớ đừng nấu cơm, đúng giờ đến nhà bà nội.’

Nói xong không đợi Văn Thanh Từ từ chối đã nở nụ cười, vào nhà đóng cửa phòng lại.

Con cái bà nội hàng xóm đều không ở bên cạnh, mặc dù Văn Thanh Từ cảm thấy đến nhà bà ăn cơm có hơi quấy rầy người ta, nhưng cũng rõ ràng, người già ở tuổi này cần nhất chính là làm bạn.

Rối rắm một lúc lâu, y vẫn mang theo hoa quả và Tạ Bất Phùng, đúng giờ ăn tối xuất hiện ở nhà hàng xóm.

“Ôi sao Tiểu Văn lại khách sáo với bà nội như vậy. Đến thì đến còn mang hoa quả gì? Con còn là học sinh, làm gì có tiền chứ.”

“Không sao đây bà nội, bình thường con còn có dạy kèm. Bà yên tâm, hoa quả không đắt. "Nghe Văn Thanh Từ nói như vậy, đối phương dưới sự thúc giục của thiếu niên, cuối cùng cũng bỏ hoa quả vào tủ lạnh.

Mặc dù lúc tới Văn Thanh Từ đã dặn đừng nấu quá nhiều, nhưng đối phương vẫn nấu đầy một bàn đồ ăn lớn.

Ăn cơm xong, bà Phương vẫn hỏi Văn Thanh Từ đề tài liên quan đến trường học.

Qua nửa ngày, bà đột nhiên nhớ tới cái gì đó nói: "Đúng rồi, Tiểu Văn ngày hôm trước đi ra ngoài chơi vui không, đây là lần đầu tiên con ở lại nhà bạn đúng không?"

“Hả?” Văn Thanh Từ đang uống đồ uống sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, bà Phương đang nói chuyện y bịa ra để che đậy lời nói dối khi từ bệnh viện về gặp bà.

Văn Thanh Từ không phải là người giỏi nói dối.

Nghĩ đến chuyện này, gương mặt y đỏ bừng vì chột dạ.

Mà nhìn vẻ mặt này của y, bà Phương vốn có chút tò mò lại gần, tựa hồ phát hiện ra bí mật gì đó.

Bà nở nụ cười, trừng mắt nhìn Văn Thanh Từ hỏi: "Sao Tiểu Văn lại đỏ mặt vậy, nào, con lén nói với bà nội,'người bạn'mà con nói có phải là bạn gái không?"

Văn Thanh Từ:!!!

Không thể giải thích rõ ràng.

Ly thủy tinh lành lạnh dán bên môi, một lúc lâu sau, Văn Thanh Từ không uống một ngụm cũng không đặt ly xuống.

Tạ Bất Phùng vẫn luôn im lặng ngồi ở bên cạnh y cũng đưa mắt nom Văn Thanh Từ. Đồng thời hơi dùng sức, nắm chặt ly nước trong tay.

Những viên đá trôi nổi trong đồ uống lan tỏa không khí lạnh lẽo vào thành cốc, chẳng tới mấy chốc mà lòng bàn tay Tạ Bất Phùng đã toàn là hơi lạnh.

Cậu nhìn chăm chú Văn Thanh Từ, như là quan tâm đáp án này còn hơn cả bà Phương. Nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối để hoàn thành.

Văn Thanh Từ bất giác muốn giải thích mình không có cái gọi là "bạn gái", nhưng trước khi mở miệng lại lo lắng bà Phương sẽ truy hỏi, tiếp theo bại lộ sự thật thời gian trước mình không phải đi du lịch mà là nằm viện.

Trong lúc nhất thời y lại có chút tiến thoái lưỡng nan.

“Không có, "Văn Thanh Từ cuối cùng vẫn lắc đầu nói," Bà hiểu lầm rồi, đó chỉ là bạn bè bình thường quen biết sau khi lên đại học mà thôi.”

Thấy sắc mặt cổ quái của Văn Thanh Từ, bà Phương vội vàng xua tay nói: "Ha ha ha được, được, bà nội không hỏi nữa, con ăn cơm ngon đi.”

Thấy thế, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, y nhấp một ngụm đồ uống lạnh như băng, từng chút từng chút tỉnh táo lại.

Y tưởng mình đã qua cửa ải này, nhưng lại quên mất một chuyện -- trong mắt hầu hết mọi người, hai từ “bạn bè bình thường” quá mức sâu xa.

Tạ Bất Phùng ngồi một bên chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm đĩa xương màu trắng hồi lâu không nói một lời.

Mùa hè ở thành phố Tùng Tu rất oi bức. Nhưng hôm nay, gió trên xe đạp dường như vẫn thổi bên tai Tạ Bất Phùng mang đến cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.

Cho đến lúc này, cơn gió cuối cùng cũng ngừng lại. Hơi nóng bao trùm cơ thể Tạ Bất Phùng như một tấm chăn bông khổng lồ, buồn bực tới mức hắn không thể thở.

Đáy lòng thiếu niên cảm thấy chua xót, cảm giác này cực kỳ xa lạ với Tạ Bất Phùng.

Bữa cơm tối hôm nay cả Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng đều không biết nó có mùi vị như thế nào.

Lo lắng lời nói dối của mình bị vạch trần, bữa cơm này Văn Thanh Từ ăn vô cùng lo lắng, thậm chí quên để ý hành vi của thiếu niên bên cạnh đang bất thường.

Cho đến khi kết thúc bữa tối, giúp bà nội hàng xóm rửa bát xong về đến nhà, lúc này Văn Thanh Từ mới phát hiện: Hình như Tạ Bất Phùng im lặng quá mức…

Tuy nói bình thường thiếu niên không nói nhiều, nhưng cũng sẽ không yên tĩnh như bây giờ.

Chẳng lẽ nói Tạ Bất Phùng còn đang suy nghĩ chuyện buổi sáng? Sau khi bật đèn phòng khách lên, Văn Thanh Từ quay đầu hỏi thiếu niên: "Sao vậy?”

Y đang muốn nói chờ ngày mai hai người lại đi đường vòng đi một cửa hàng chuyên dụng khác xem, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tạ Bất Phùng cắt đứt.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Văn Thanh Từ.

...... Lại khiến y chột dan.

Tạ Bất Phùng đi từng bước về phía Văn Thanh Từ, người đối diện bất giác lui về phía sau.

Vài bước qua đi, sau lưng Văn Thanh Từ liền nặng nề đập vào tường phòng ăn.

“Ah...... "Một chút đau đớn đánh thức lý trí của y.

“Có chuyện gì vậy?”

Thiếu niên vẫn luôn nhìn chằm chằm y, qua vài giây sau rốt cục chậm rãi lắc đầu, tiếp theo cụp mắt xuống: "Anh... Không đi cùng bạn gái sao?"

Một giọng nói hơi khàn khàn lọt vào tai Văn Thanh Từ. Giọng của hắn không lớn, nghe không ra cảm xúc đặc biệt gì, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi.

“Thì ra là chuyện này... "Nghe được câu hỏi của Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm.

Thấy thế, thiếu niên lại ngước mắt nhìn đối phương.

Không ở nhà bà Phương, Văn Thanh Từ rõ ràng thoải mái hơn không ít: "Lúc anh xuất viện về nhà, gặp bà ở hành lang, không muốn bà lo lắng, cho nên nói mấy ngày hôm trước là đến nhà bạn ở. Vừa rồi tất cả đều là hiểu lầm của bà.”

Giọng điệu của Văn Thanh Từ vô cùng nhẹ nhàng. Tựa như một cơn gió, từ từ lật tung tấm chăn nặng nề che trên người Tạ Bất Phùng, khiến hắn khó thở.

Thoải mái và sảng khoái khó có thể nói thành lời, khiến khóe miệng hắn cong lên. Thiếu niên gật đầu, không được tự nhiên xoay người: " Em biết rồi.”

Văn Thanh Từ vừa đi đến phòng khách, vừa không kìm được hỏi: "Cho nên vừa rồi làm sao thế? Sao đột nhiên em nghiêm túc như vậy?”

Biểu cảm của mình nghiêm túc sao?

"Không có gì," Tạ Bất Phùng quay đi, dừng lại vài giây sau bỗng nhiên hỏi, "Cho nên anh bị bệnh gì?"

"Không có vấn đề gì lớn," Văn Thanh Từ thành công bị dời đi lực chú ý, "Ôi... Mấy ngày hôm trước có người đuối nước, anh cấp cứu dưới nắng. Có thể là mệt nhọc quá độ, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, được đưa đến bệnh viện." Y chuyện lớn hóa nhỏ, giải thích với thiếu niên.

“Cấp cứu? "Cảm xúc khó tin chợt lóe lên trong mắt Tạ Bất Phùng.

Thiếu niên phát hiện, hình như mình không hiểu Văn Thanh Từ lắm.

Trong quá trình trưởng thành, Tạ Bất Phùng dưỡng thành cá tính lạnh lùng. Cậu không để ý người khác, cũng không có bất kỳ tò mò nào đối với những người "kỳ diệu” kia.

Thế nhưng lúc này đây, cậu lại vô cùng muốn hiểu Văn Thanh Từ.

……

Sân thượng của khu dân cư kiểu cũ có thể đi lên, hộ gia đình ở trên lầu thường thường sẽ phơi quần áo ở chỗ này.

Nhiệt độ ban đêm giảm xuống một ít. Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng mang theo đồ ăn vặt và coca lạnh, cùng nhau leo lên tầng cao nhất.

Căn nhà này cũng không cao lắm, mà tiểu khu nhà Văn Thanh Từ, lại vừa vặn nằm ở chỗ cao của một ngọn đồi nho nhỏ.

Gió đêm từ thành phố bên kia thổi tới, mang đi một ngày nóng nực. Mái tóc xoăn hơi dài của thiếu niên cũng bị gió thổi phất lên mặt.

Bọn họ đứng ở bên sân thượng, híp mắt nhìn về phía xa xa, trò chuyện câu được câu không.

Giọng của Văn Thanh Từ thanh nhuận dịu dàng, tựa như gió đêm nay. Câu chuyện của y cũng không phức tạp, chẳng mấy bao lâu Tạ Bất Phùng đã hiểu được cuộc đời hai mươi năm trước của Văn Thanh Từ nhờ lời y nói.

"Vậy bây giờ anh đang học ở thủ đô."

“Đúng, "Văn Thanh Từ gật đầu nở nụ cười, ngoái đầu nhìn Bất Phùng hỏi," Còn em? Định đi đâu?”

Tạ Bất Phùng đã học ở trường quốc tế từ mấy năm trước. Cho đến cách đây không lâu, hoàn toàn xé toang với ba. Lão có rất nhiều con riêng, hoàn toàn không thèm để ý con trai độc nhất hợp pháp Tạ Bất Phùng có thành tài hay không, trực tiếp chuyển thẳng cậu vào “ trường học quý tộc", coi như "Giáo huấn" con trai.

Trước khi Văn Thanh Từ hỏi ra vấn đề này, Tạ Bất Phùng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua chuyện này.

Gió đêm từ chỗ Văn Thanh Từ thổi qua mang đến một mùi thơm nhàn nhạt. Tạ Bất Phùng không quay đầu lại, nhưng cậu có thể cảm nhận được, người bên cạnh đang nghiêm túc nhìn mình.

Trái tim thiếu niên "thình thịch" nhảy lên. Trầm mặc vài giây, cậu nhẹ giọng nói: "Hẳn... Cũng vào trường đại học ở thủ đô.”

Gần hơn, gần hơn đi.

Giọng nói trong lòng Tạ Bất Phùng thúc giục cậu hết lần này tới lần khác.

“Có thể nha. "Văn Thanh Từ cũng không biết sau những lời này của thiếu niên đại biểu cho cái gì, híp mắt nở nụ cười. Y quay trở về, nhìn về phía xa xa: "Đến lúc đó em có thể tới tìm anh, anh dẫn em làm quen hoàn cảnh xung quanh.”

“Một lời đã định. " Giọng điệu thiếu niên vô cùng nghiêm túc, giống như Văn Thanh Từ vừa mới hứa hẹn gì đó.

Người đứng bên cạnh cậu cũng nghiêm túc gật đầu: "Một lời đã định.’

Hoàn cảnh Tạ gia vô cùng áp lực, ngoại trừ mấy năm ở bên cạnh bà nội, bên cạnh Tạ Bất Phùng cũng chỉ có bảo mẫu làm bạn. Đôi khi, một ngày cũng không nói được một hai câu.

Tính tình của cậu, trong mắt người thường có chút cổ quái. Người Tạ gia còn có cái gọi là "bạn học" trong trường học, cũng bởi vì ba cậu mà lạnh nhạt xa lánh cậu.

Văn Thanh Từ là người khác biệt đầu tiên cậu gặp.

“Chuyện hôm nay, xin lỗi. "Thiếu niên bỗng nhiên mở miệng.

“Xin lỗi? "Văn Thanh Từ sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc hỏi," Tại sao phải nói xin lỗi với anh?”

“Sáng nay là em liên lụy anh.”

"Thì ra là cái này," Văn Thanh Từ uống một ngụm coca, chẳng những không lộ ra vẻ không vui, thậm chí còn xoay người nhìn Tạ Bất Phùng nở nụ cười, "Đừng nói như vậy, chuyện hôm nay rất thú vị."

Nói xong, chuyện xảy ra buổi sáng lại hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ. Y không kìm được nở nụ cười.

Vẻ mặt Tạ Bất Phùng, cũng theo đó trở nên dịu dàng.

Đêm nay, gió Tùng Tu thổi qua thành phố này, cũng thổi qua trái tim Tạ Bất Phùng, để lại những gợn sóng vô tận trong đó.

Ban đêm, ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu từng hồi. Tạ Bất Phùng thay bộ quần áo vừa người Văn Thanh Từ mới mua. Nhưng cũng không có ném quần áo của đối phương sang một bên.

Hai giờ sáng, bóng đêm dày đặc.

Thiếu niên nằm trên giường không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Cậu cầm lấy chiếc áo T - shirt trong tay, nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi, cố gắng tìm kiếm hơi thở thuộc về Văn Thanh Từ.

……

Mùa hè này, Tạ Bất Phùng ở nhà Văn Thanh Từ gần nửa tháng. Cuối cùng là được mẹ phái người đón đi.

Ngày đi, cậu vô cùng trịnh trọng ghi nhớ số điện thoại di động của Văn Thanh Từ.

Vốn thế giới hai người sinh sống chẳng liên quan gì tới nhau.

Lúc thiếu niên rời đi, Văn Thanh Từ còn tưởng rằng, cuộc gặp gỡ kỳ diệu giữa mình và Tạ Bất Phùng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn giống như truyện cổ tích.

Nhưng y không ngờ, ngay buổi chiều hôm đó, tài khoản SNS của mình nhận được lời nhắc kết bạn.

Chẳng những Tạ Bất Phùng kết bạn với Văn Thanh Từ, còn ngày ngày liên lạc với y.

Thậm chí sau khi khai giảng, thiếu niên lại thường xuất hiện ở cửa trường Văn Thanh Từ vào cuối tuần.

Lúc này Văn Thanh Từ mới biết được, thì ra Tạ Bất Phùng đang học ở thủ đô.

Lại một mùa hè nữa, thủ đô.

Văn Thanh Từ vừa cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi giảng đường, liền nghe thấy phía trước cách đó không xa có một tiếng kêu kinh ngạc.

Y theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng đó.

Trên làn xe máy, đậu một chiếc xe máy hạng nặng hoàn toàn màu đen.

“...... Trời ạ, đẹp trai quá.”

"Đó là người ở trường chúng ta sao?"

“...... Hẳn là không phải, lúc trước sao chưa từng nghe nói trường chúng ta có đàn em đẹp trai như vậy.”

“Sao tôi cảm thấy có chút quen mắt...... Hình như mấy ngày hôm trước cũng gặp anh ấy ở cổng trường.”

“Sẽ không phải là bạn trai của ai đó trong trường chúng ta chứ?”

“Có đạo lý.”

Hiện tại vừa hay là tiết tan học buổi chiều, người chung quanh nhìn thấy chiếc xe máy này, hoàn toàn không tự chủ được dừng bước.

Từng đợt tiếng xì xào bàn tán, truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.

Ngay lúc y nhìn về nơi đó, thiếu niên trên xe máy cũng gỡ mũ bảo hiểm xuống. Tóc đen hơi dài, trong phút chốc buông lỏng ra.

Đôi mắt màu hổ phách nhợt nhạt, cùng cánh tay màu mật rõ ràng dưới tay áo ngắn màu đen, mang đến dã tính không thể bỏ qua.

Cậu giống như một con báo đen ngủ đông trong rừng rậm sắt thép của thành phố.

Là Tạ Bất Phùng.

Văn Thanh Từ vô thức đứng tại chỗ. Lúc này bạn cùng phòng của y cũng chú ý tới người tới.

Người bên cạnh nhẹ nhàng dùng cánh tay đụng đụng y, nửa đùa nửa thật nói: "Thanh Từ, người bên kia có phải là em trai cậu không?"

Văn Thanh Từ: "......”

Lúc mới quen biết thiếu niên, Văn Thanh Từ thật không ngờ, Tạ Bất Phùng với vẻ mặt phản nghịch cũng là một học sinh giỏi.

Cậu không chỉ được nhận vào một trường đại học ở thủ đô như lời cậu nói ngày hôm đó, mà còn đỗ vào trường đại học quốc gia hàng đầu bên kia đường.

Giữa hai trường chỉ cách nhau một con đường.

Tạ Bất Phùng chỉ cần không có việc gì, sẽ tới nơi này tìm mình.

Văn Thanh Từ từng nói với bạn cùng phòng, Tạ Bất Phùng là một người em trai hàng xóm có quan hệ rất tốt với mình.

Tháng trước khi tới đây bạn cùng phòng nửa đùa nửa thật hỏi có phải Tạ Bất Phùng theo đuổi Văn Thanh Từ hay không, vậy mà thiếu niên không phủ nhận…

Lúc đó, bạn cùng phòng cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái nên lập tức chuyển đề tài.

Mà Văn Thanh Từ cũng làm bộ như chẳng nghe thấy gì.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

“Hình như là vậy. "Nói xong câu đó, Văn Thanh Từ liền cúi đầu lấy di động ra.

Y luôn luôn khiêm tốn đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tạ Bất Phùng, bảo thiếu niên đi phía trước chờ mình.

Nhưng Văn Thanh Từ mới vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa màn hình, liền nghe thấy tiếng Tạ Bất Phùng vang lên trên đường cái.

“Thanh Từ, ở đây…”

Một giây sau, tầm mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn qua. Biểu tình càng lúc càng kích động, giống như là phát hiện chuyện hay ho gì đó.

Thấy Tạ Bất Phùng đã gọi tên mình ở trước mặt mọi người, Văn Thanh Từ dưới sự theo dõi của vô số người, bước nhanh tới bên người Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng đưa mũ bảo hiểm cho Văn Thanh Từ, "Hôm nay đến nhà em.”

“Hả? "Văn Thanh Từ hơi giật mình," Không phải em và người nhà…’

Trong lúc nói chuyện Tạ Bất Phùng đã đội mũ bảo hiểm lên lần nữa.

Cậu gật đầu, giọng nói hơi trầm thấp từ trong mũ bảo hiểm truyền ra: "Bên kia chỉ có một mình em ở.”

Người xung quanh còn chưa giải tán, Văn Thanh Từ vẫn là trung tâm chú ý của mọi người cắn môi đội mũ bảo hiểm lên.

“Ôm chặt em.”

Một giây sau, Tạ Bất Phùng khởi động xe máy, hướng về con đường bên ngoài trường học.

Văn Thanh Từ dừng một chút, chậm rãi ôm chặt lưng Tạ Bất Phùng. Hoàn toàn khác với lúc mới gặp đạp xe "bỏ trốn".

Giờ phút này rõ ràng không có ai đuổi theo sau lưng, nhưng trái tim Văn Thanh Từ, lại đập mạnh lúc đang ôm lấy Tạ Bất Phùng.

Ghế xe hơi cao, khiến Văn Thanh Từ không thể không dán sát lồng ngực vào lưng Tạ Bất Phùng.

Không biết từ lúc nào, thiếu niên đã cao hơn y nửa cái đầu......

Tuy Văn Thanh Từ đã sớm tiếp nhận thiết lập "gia cảnh Tạ Bất Phùng rất tốt", nhưng sau khi chân chính đến nơi thiếu niên sống một mình, Văn Thanh Từ vẫn không khỏi giật mình.

Tạ Bất Phùng ở một mình trong tòa nhà độc lập ở khu trung tâm thủ đô, phía sau tòa nhà có một bể bơi ngoài trời rộng lớn.

Tạ Bất Phùng vẫn sống một mình, không thích có người ta quấy rầy. Tòa biệt thự này cũng không có giúp việc cố định, mà là cứ cách ba ngày, người tới đúng giờ vệ sinh một lần.

Trước khi hai người về đến nhà, Tạ Bất Phùng đã mời đầu bếp từ khách sạn xung quanh tới, làm xong cơm tối ngoài trời trong vườn hoa phía sau biệt thự.

Sắc trời dần tối đi.

Tạ Bất Phùng lấy ra hai lon bia từ trong tủ lạnh.

Văn Thanh Từ thuận tay nhận lấy một lon, y có chút do dự nhìn về phía thiếu niên đối diện: " Em có thể uống không?"

Trong nháy mắt nói xong, bên tai liền truyền đến một tiếng "bựt" nhẹ vang lên.

Tạ Bất Phùng mở lon bia, uống một ngụm lớn, sau đó đột nhiên xoay người nhìn Văn Thanh Từ.

“Thanh Từ, em đã trưởng thành, không phải em trai hàng xóm.”

Văn Thanh Từ: "......”

“Anh biết. "Văn Thanh Từ không ngờ Tạ Bất Phùng lại biết mình đã giới thiệu y như vậy trước mặt bạn cùng phòng.

Không khí vào giờ khắc này trở nên có chút cổ quái. Văn Thanh Từ theo bản năng muốn rời xa Tạ Bất Phùng, nhưng thiếu niên lại nghiêng người, đặt lòng bàn tay lên má y rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

Trên ngón tay Tạ Bất Phùng, còn mang theo cảm giác mát mẻ của bia.

Xúc cảm trên mặt không lúc nào là không nhắc nhở Văn Thanh Từ: Bầu không khí giờ phút này có hơi mập mờ.

“Em uống đi. "Văn Thanh Từ mất tự nhiên quay đi.

Ngón tay Tạ Bất Phùng vẫn dán trên gương mặt y.

"Em không nói về chuyện uống rượu, anh biết đấy."

Tửu lượng của Văn Thanh Từ bình thường, vừa rồi lúc ăn cơm uống một ít rượu trái cây, lúc này cồn tựa hồ đã sinh ra tác dụng, thúc giục đầu óc y choáng váng.

Rốt cục vào lúc này y hoàn toàn không đề phòng ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng. Bóng dáng thiếu niên rõ ràng phản chiếu trong đôi mắt đen kịt.

Giờ phút này, trong mắt Văn Thanh Từ chỉ có chính mình. Nhận thức này tựa như một que diêm, bị ném vào trên cánh đồng hoang đầy cỏ khô trong lòng Tạ Bất Phùng, trong khoảnh khắc, lửa lớn lan ra đồng cỏ.

Tạ Bất Phùng vốn không dám quấy rầy Văn Thanh Từ, nhưng cặp mắt trong suốt kia, lại khiến cho hắn suy nghĩ vô số lần trong đêm nay, vẫn không dám gây chuyện.

Gió đêm nay thật dịu dàng, giống y như lúc cậu đi xe đạp, xuyên qua Tùng Tu.

Giọng nói trong lòng kia nói cho Tạ Bất Phùng: Nếu như mình không nói ra suy nghĩ trong lòng vào ngày này, như vậy tương lai nhất định sẽ vô cùng hối hận và không cam lòng.

Ngón tay Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng xoa môi Văn Thanh Từ. Xúc cảm ấm áp lại mềm mại, làm rối loạn hô hấp của cậu

Tạ Bất Phùng không nói gì, áp sát vào môi Văn Thanh Từ.

A......

Người ngồi bên cạnh cậu bất giác tránh né.

Dưới sự thúc giục của cồn, cảm giác mê muội đánh úp từng đợt một.

Văn Thanh Từ lúc này mất thăng bằng.

Y bất giác lui về phía sau, không ngờ lại giẫm lên mép bể bơi.

Ngay sau đó, nặng nề ngã xuống phía dưới.

Văn Thanh Từ nhắm chặt hai mắt.

Nhưng y vẫn không nặng nề ngã vào trong nước như trong dự liệu, mà là được người bên cạnh ôm vào trong ngực.

Sau đó cùng nhau rơi xuống làn nước đã hơi ấm sau khi phơi nắng suốt một ngày.

Kỹ năng bơi của Văn Thanh Từ bình thường, y theo bản năng nắm chặt cổ tay người bên cạnh.

Cho dù như thế, loại cảm giác sắp chết này trong nháy mắt đánh thức đại não Văn Thanh Từ bởi vì uống rượu mà trở nên trì độn.

Tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ đều trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Thậm chí còn hơn thế nữa.

Cùng với đó, lượng lớn ký ức vừa lạ vừa quen vào lúc này như lũ lụt tràn vào trong đầu Văn Thanh Từ. Những ký ức này dường như đến từ giấc mơ kỳ lạ mà mình có khi nằm viện.

Nương theo đau đớn trên trán, y nhìn thấy bản thân mặc trường sam màu xanh nhạt ở dưới một gốc cây ngọc lan cao lớn, ôm lấy Tạ Bất Phùng. Còn nhìn thấy tuyết lớn ở Thái Thù cung, kênh đào Đại Vận Hà lấp lánh ánh bạc giống như dải băng bên ngoài Tùng Tu phủ.

Thậm chí trên kênh đào, thuyền rồng khổng lồ điểm xuyết đầy lụa đỏ. Còn có gian phòng nhỏ chỉ có thể chứa được hai người ở Thái y thự.

Câu chuyện xảy ra trong một thế giới xa xôi khác, tất cả đều được đánh thức vào thời khắc này.

Ngón tay Văn Thanh Từ, chậm rãi dùng sức nắm chặt tay Tạ Bất Phùng.

Thiếu niên ôm y bơi lên trên mặt nước, cùng nhau nổi lên.

Không khí trong nháy mắt xông vào phổi.

Nương theo ánh trăng Văn Thanh Từ nhìn thấy: Lúc này Tạ Bất Phùng đang nhìn chăm chú mình.

Ánh mắt thiếu niên phức tạp nhiều hơn trước kia.

Yêu, bi thương, sợ hãi, cùng rất nhiều cảm xúc cậu cũng không phân biệt được. Thậm chí ngay cả hô hấp của Tạ Bất Phùng cũng rối loạn hoàn toàn trong một giây này.

Tạ Bất Phùng cũng nhớ ra - - bản năng của Văn Thanh Từ mách bảo.

Tạ Bất Phùng lại giơ tay, dán lên má Văn Thanh Từ.

Ngón tay thiếu niên đang run rẩy.

“Văn Thanh Từ......”

Ánh trăng chiếu trên mặt hồ, chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của Tạ Bất Phùng.

Văn Thanh Từ nhìn thấy vô cùng rõ ràng: Đáy mắt thiếu niên đang rưng rưng.

Lúc này đây, y cũng không tránh né như vừa rồi. Mà cũng chậm rãi giơ tay, dán lên mu bàn tay Tạ Bất Phùng.

“Ta ở đây, ở đây...... "Văn Thanh Từ lẩm bẩm nói.

Trong giọng nói của y,mang theo giọng mũi nồng đậm.Ký ức đột nhiên xuất hiện có chút lộn xộn.

Nhưng từng đợt rung động trong đáy lòng không thể bỏ qua, lại không lúc nào là không nhắc nhở Văn Thanh Từ, tất cả đều là sự thật.

Một giọt nước mắt, từ khóe mắt Tạ Bất Phùng rơi xuống.

Thiếu niên đột nhiên tới gần, nặng nề hôn lên trán Văn Thanh Từ. Tựa như tìm kiếm chu sa ở nơi quen thuộc kia.

Cùng lúc đó, những ký ức hỗn độn trong lòng Văn Thanh Từ đột nhiên trở nên dịu dàng.

Người trong ký ức là chính mình.

Thái y đến từ Tùng Tu, tên là Văn Thanh Từ chính là mình.

Đúng là bản thân đã trải qua hết thảy những thứ không thể tưởng tượng nổi kia ở một thời không khác.

“...... Rốt cuộc cũng tìm được ngươi. "Tạ Bất Phùng hôn lên gò má Văn Thanh Từ, dán môi vào bên tai y.

“Ta tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. " Hắn thì thầm hết lần này đến lần khác.

“Tất cả mọi người trong Thần Y cốc và ta tìm suốt ba ngày, cũng không tìm được bóng dáng của ngươi.”

Hồi ức cuối cùng của Văn Thanh Từ là khi cùng Tạ Bất Phùng trở về Thần Y cốc.

Cũng vào một đêm nào đó lúc ngâm suối nước nóng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi......

Chẳng lẽ nói từ lúc lúc đó trở đi, Tạ Bất Phùng đã không tìm thấy mình hay sao?

Trong phút chốc, Văn Thanh Từ cũng không dám cẩn thận suy nghĩ ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lại càng không dám tự hỏi Tạ Bất Phùng sau khi phát hiện mình biến mất đến tột cùng là loại tâm tình nào.

“Xin, xin lỗi......”

Đừng nói "xin lỗi". Tạ Bất Phùng cắn mạnh cằm Văn Thanh Từ.

Cảm giác đau đớn đi theo dây thần kinh đến não.

Nhưng lúc này đây, Văn Thanh Từ chẳng những không đẩy hắn ra, thậm chí còn nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc đen hơi xoăn của thiếu niên.

"Ta thề, sẽ không làm mất ngươi nữa, là ta không có làm được..." Ánh mắt Tạ Bất Phùng lập tức trở nên trống rỗng, hắn lẩm bẩm nói, "Ta nên nhốt ngươi trong tầm mắt của ta, nhốt ngươi ở bên cạnh ta. Cho dù trời cao...cũng không thể trộm ngươi đi.”

Giọng điệu Tạ Bất Phùng bình tĩnh lại điên cuồng.

Trong lúc nói chuyện, còn nắm chặt cổ tay cổ tay Văn Thanh Từ như bị ma ám.

Nỗi đau trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc này.

"Được," Văn Thanh Từ tựa như không cảm giác được đau đớn trên cổ tay, y chậm rãi đi về phía trước, dán lên trán Tạ Bất Phùng nhẹ giọng nói, "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, không đi đâu cả, được không?"

Giọng y dịu dàng như tiếng thì thầm trước khi ngủ.

Dịu dàng quen thuộc như vậy, trong nháy mắt trấn an sự nôn nóng lại bất an trong lòng Tạ Bất Phùng.

Hắn chậm rãi buông ngón tay ra, hôn lên trán và mi mắt Văn Thanh Từ.

Giọng thiếu niên hơi khàn khàn, truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.

“Ngươi phải yêu ta, vĩnh viễn yêu ta. "Một giọt lạnh lẽo từ cổ Văn Thanh Từ lướt qua, không biết là nước hồ, hay là nước mắt thiếu niên.

"Dù ngươi ở đâu,ta cũng có thể tìm thấy ngươi."

Chỉ cần ngươi yêu ta, vậy là đủ rồi.

Một trận gió lớn thổi tới, mang đến âm thanh xào xạc.

Nương theo nụ hôn hỗn độn, đại não Văn Thanh Từ bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên có chút mơ hồ.

Mười ngón tay của y và Tạ Bất Phùng đan vào nhau.

Lại một lần nữa chậm rãi ngã vào trong hồ.

Một giây trước khi ý thức bị cắn nuốt điên cuồng, Văn Thanh Từ rõ ràng ý thức được - - vô luận là thời không gì, thân phận gì, mình Tạ Bất Phùng đều sẽ lần lượt gặp nhau, lần lượt yêu nhau.

Tựa như trăng sáng,hoặc thiếu hoặc tròn, luôn treo ở phía chân trời.

- Hoàn thành -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện