Động tác Tạ Bất Phùng rất nhẹ, như là muốn hái hoa mai từ cổ Văn Thanh Từ xuống.

Văn Thanh Từ nhíu mày, lập tức đè lại bàn tay làm loạn kia, hạ thấp giọng cảnh cáo: "Nơi này là tiền viện.”

“Trẫm biết.”

Tạ Bất Phùng dùng ánh mắt miêu tả mặt mày người trong gương, đồng thời nắm chặt tay Văn Thanh Từ trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn người trong gương nói: "Ái khanh nói là chỉ tới nửa canh giờ, nhưng hiện tại đã qua gần một canh giờ rồi.”

Tạ Bất Phùng tính toán chi li với Văn Thanh Từ ở đây, đồng thời nở nụ cười, dùng giọng nói hơi khàn khàn nói: " Sao lúc trước trẫm không phát hiện ra mặt gương của thái y thự cũng không tệ lắm nhỉ?”

Giọng Tạ Bất Phùng vẫn bình tĩnh như thường ngày, khó có thể phân biệt cảm xúc như xử lý công vụ trong Cẩm Nghi cung.

Nhưng sau khi nói xong, lại như một con chó khổng lồ nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ đỉnh tóc Văn Thanh Từ.

"Đừng đùa nữa, thưa bệ hạ."

Chiếc áo choàng hai nút được mở ra treo lỏng lẻo trên người y, giọng điệu Văn Thanh Từ rất là nghiêm túc, nhưng là nói của y lại chẳng có tính sát thương chút nào.

Sau khi vào cửa Tạ Bất Phùng không hề khoá lại, hiện tại đang là ban ngày, trong Thái y thự người đến người đi, trắc điện có thể nghênh đón khách đến thăm bất cứ lúc mào.

Thấy người sau lưng vẫn đang dò hoa mai trong tuyết, chẳng hề bị lời nói của mình lay động, Văn Thanh Từ rốt cục không kìm được cắn răng nói: "Buông ta ra, Tạ Bất Phùng!”

Ngón tay Tạ Bất Phùng bỗng nhiên dừng lại. Thời niên thiếu Văn Thanh Từ luôn xưng hô "Điện hạ, Điện hạ", hiện tại lại đổi thành "Bệ hạ".

Lúc này Văn Thanh Từ gọi thẳng đại danh của hắn, chẳng những Tạ Bất Phùng không hề không vui, thậm chí còn muốn y gọi thêm hai câu nữa.

Nhưng còn chưa đợi Tạ Bất Phùng thực hiện được, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện.

Cửa hông đóng chặt, bị người ta dùng sức đẩy mạnh từ bên ngoài ra.

Tống Quân Nhiên mặc quần áo màu xanh lá cây, cầm hộp thuốc xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng đế bệ hạ, sư đệ bị thương trong người, không da dày thịt thô chịu được giày vò như ngài.”

[Cái gì da dày thịt thô? Là không mặt không da mới đúng.]

[Nếu mình không lấy thuốc tới, hắn còn định làm gì ở đây]

[Mặt người dạ thú, đê tiện vô sỉ!]

Lời nói trong lòng Tống Quân Nhiên vang lên như mưa đá mùa hạ, dày đặc ồn ào.

Ngay cả Tạ Bất Phùng sinh ra đã quen với ác ý cũng không khỏi nhíu mày.

Thấy Tạ Bất Phùng phân thần, Văn Thanh Từ lập tức nhân cơ hội mặc lại áo khoác, đẩy tay đối phương ra.

"Vất vả sư huynh rồi, để đệ lấy thuốc trước, sau khi dùng xong sẽ trả lại cho huynh." Y nói xong đi tới bên Tống Quân Nhiên, lấy thuốc trừ sẹo trong hòm ra.

Tống Quân Nhiên vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Bất Phùng, chậm rãi gật đầu: "Được.”

Cuối cùng lại đột nhiên bổ sung: "Thuốc này đệ tự bôi, nếu có chỗ nào không nhìn thấy, vậy tới tìm ta.”

“Được, đệ biết rồi sư huynh.”

Mặc dù là sư huynh nhà mình, nhưng vừa nghĩ tới lời Tống Quân Nhiên vừa nói, Văn Thanh Từ vẫn xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Giọng nói cũng bất giác trở nên nhỏ đi, liếc qua khóe mắt, y nhìn thấy bóng đen đứng cách đó không xa có hơi cau mày rồi đi đến bàn. Tiếp theo rất có hàm ý nói: "Tống công tử nói lúc nào cũng nói nhiều như vậy sao?”

Nói nhiều? Đúng là Tống Quân Nhiên hay nói nhiều, nhưng hôm nay vào hậu viện hắn đâu có nói bao nhiêu.

Văn Thanh Từ dừng một chút đột nhiên nhận ra - - trong lòng sư huynh tám chín phần mười đang mắng chửi Tạ Bất Phùng!

...... Chỉ là sư huynh y đến tột cùng mắng bao nhiêu mà ép được Tạ Bất Phùng nói ra những lời này?

*

Mưa liên tục mấy ngày, hôm nay rốt cục nghênh đón một ngày nắng hiếm hoi.


Trời vừa sáng không bao lâu đã có xe ngựa chạy ra khỏi cung Thái Thù, chậm rãi xuyên qua phố dài, dừng ở phía nam thành Ung Đô, cửa phủ An Bình tướng quân.

Biết Văn Thanh Từ sắp tới, người trong phủ An Bình tướng quân đã chờ ở đây từ lâu.

Xe còn chưa tới cửa phủ, Văn Thanh Từ nhìn xuyên qua màn xe thấy xung quanh phủ An Bình tướng quân đã sớm bị trọng binh canh gác, trên đường phố chẳng có lấy một người.

Các công tử trong phủ đều mặc triều phục, phu nhân tướng quân thậm chí cũng giống như thay Địch y mệnh phụ giống như ông.

Mặc dù đã qua mùa hè, nhưng dư âm nắng gắt của mùa thu vẫn còn đó. Nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa mà Văn Thanh Từ cũng cảm thấy nóng.

“- - Văn đại nhân đến.” Nương theo giọng nói gã sai vặt cố ý đề cao, trở nên đặc biệt khoa trương, Văn Thanh Từ chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống.

Vị thái y tên Hoắc Nhất Khả kia, theo sát y từ trên xe ngựa phía sau nhảy xuống.

Văn Thanh Từ dừng một chút, không đợi người canh giữ bên ngoài phủ An Bình tướng quân kịp phản ứng đã bước nhanh về phía trước cúi đầu chắp tay nói: "Thái y viện Văn Thanh Từ, bái kiến phu nhân tướng quân, Chiêm đại nhân.”

Trước khi tới Văn Thanh Từ đã hỏi thăm qua, con trai lớn của An Bình tướng quân, trước đây vẫn đóng ở bắc địa cùng ông, lúc này đứng ở bên ngoài, hẳn là con thứ Chiêm Minh Giang của An Bình tướng quân nhậm chức ở Binh bộ.

“Không dám nhận, không dám nhận...

Bái kiến Văn đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

Chiêm Minh Giang bị cái thi lễ này cùa Văn Thanh Từ dọa cho cả người run lên. Vội vàng chắp tay khom lưng đáp lễ, hận không thể trực tiếp quỳ xuống mặt đất.

Quan hệ giữa Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng, người khắp thiên hạ đều biết cả, đương nhiên bọn họ không dám đối đãi với Văn thái y như thái y bình thường.

Nhưng...... Cho dù là nam phong thịnh hành từ thời tiền triều thì cũng chưa từng có nam hậu.

Cho nên đến tột cùng mình nên gọi y như thế nào?

Ai ngờ còn chưa nghĩ ra đáp án, Văn Thanh Từ đã khách khí trước một bước. Trên trán Chiêm Minh Giang toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu tương, cơ thể không ngừng run rẩy.

Nhìn ra đối phương đang căng thẳng quẫn bách, Văn Thanh Từ lập tức nói: "Hôm nay ta đã lấy thân phận thái y tới đây, vậy gọi ta là Văn thái y là được rồi.”

“ Đúng. "Hoắc Nhất Khả vội vàng đứng sang bên cạnh nói," Văn đại nhân lúc nào cũng hiền hòa, lúc ở Thái y thự chúng ta đều gọi ngài ấy như vậy.”

Văn Thanh Từ cười gật đầu, dịu dàng hỏi: "Không biết tướng quân đại nhân bây giờ đang ở đâu.”

Chiêm Minh Giang rốt cục tỉnh táo, hắn đứng dậy làm một động tác "mời" với Văn Thanh Từ, bước nhanh dẫn đối phương đi vào trong viện, "Văn thái y, đi bên này, sáng sớm hôm nay gia phụ lại phát bệnh, vốn là ông ấy cũng muốn ra ngoài phủ nghênh đón ngài cùng chúng ta, không ngờ hôm nay lại đau đến mức ngay cả sức đứng dậy cũng không còn... Thật sự là thất lễ."

“Tướng quân đại nhân bệnh còn chưa khỏi, nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng nhất.” Giọng của Văn Thanh Từ nhẹ nhàng mà dịu dàng,không hiểu sao lại khiến người ta an tâm.

Nghe y nói, Chiêm Minh Giang lúc nãy còn căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh không khỏi thả lỏng.

Danh hiệu "mặt tiên lòng la sát" của Văn Thanh Từ quá mức vang dội, toàn bộ người Ung Đô đều nghe nói tới.

Hôm nay thấy Văn Thanh Từ, bọn họ không khỏi sợ hãi......

Sau khi nhìn thấy mới biết, Văn Thanh Từ không khó ở chung như trong tưởng tượng.

Nghĩ vậy, Chiêm Minh Giang bất giác xoay người liếc mắt nhìn phu nhân tướng quân, lúc này hai người thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đã qua hai ngày, nhưng cơ thể Văn Thanh Từ vẫn bủn rủn không có sức, bước chân y không nhanh, động tác cũng rất nhẹ. Sợ không để ý để lộ dấu vết giữa cổ và cánh tay......

Thuốc mỡ của Thần Y Cốc dùng rất tốt, ngay cả vết sẹo rắn cắn cũng có thể loại bỏ. Nhưng làn da Văn Thanh Từ quá tái nhợt, vết đỏ rơi trên đó vô cùng chói mắt. Dấu vết hoa mai tới giờ vẫn chưa tiêu tán.

“Mời Văn thái y, gia phụ đang ở trong phòng này... "Chiêm Minh Giang đẩy cửa ra.

Sau một khắc, sương khói và mùi đắng từ trong phòng vọt ra. Nghe được giọng nói bên ngoài, An Bình tướng quân cố gắng chống đỡ muốn đứng lên hành lễ.

Thấy vậy Văn Thanh Từ vội vàng bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh ông nói, "Tướng quân đại nhân, mau nghỉ ngơi.”

“Ph...... Phiền Văn đại nhân...... "An Bình tướng quân vô cùng gian nan nói.

Văn Thanh Từ vội vàng lắc đầu nhẹ giọng nói: "Đây là bổn phận của tại hạ.”

Thân là một tướng quân, mặc dù ông đã hơn năm mươi tuổi nhưng thể trạng vẫn cường tráng như trước.

Thứ không hợp với cơ bắp trên người ông chính là khuôn mặt vàng như nến, thậm chí đã suy yếu đến mức ngay cả nói chuyện cũng không được rõ ràng.


Rõ ràng là bệnh nguy kịch.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ông, phu nhân tướng quân đứng cách đó không xa không khỏi len lén lấy khăn tay lau khóe mắt.

Không khí phủ tướng quân An Bình vô cùng nghiêm trọng, bệnh của An Bình tướng quân nếu đặt ở thời hiện đại thì không phải là chuyện lớn. Nhưng thời đại này, cơ hồ là đã bước nửa bước vào quỷ môn quan.

Người trong phủ tướng quân vốn đã không ôm hy vọng, không ngờ sau khi dùng phương thuốc Văn Thanh Từ kê ra thì cơn đau thật sự đã thuyên giảm.

Nhưng phương thuốc kia cũng đúng như bản thân y nói, trị phần ngọn không trị được gốc.

Mặc dù uống xong có thể giảm đau, nhưng người thì vẫn suy yếu từng ngày từng ngày có thể quan sát bằng mắt thường.

Hôm nay trời trong xanh, nhiệt độ nhất định sẽ tiếp tục tăng cao. Sau khi Văn Thanh Từ nhắc nhở phu nhân tướng quân và Chiêm Minh Giang thay quần áo thì bắt đầu vọng văn vấn thiết, không dám trì hoãn thời gian.

(Vọng văn vấn thiết: Tứ chẩn là phương pháp khám bệnh cơ bản của y học cổ truyền gồm: vọng, văn, vấn, thiết. Những kỹ thuật khám này phải được phối hợp, liên hệ chặt chẽ với nhau trong suốt quá trình thực hiện. Trong quá trình thăm khám, thầy thuốc dựa vào các học thuyết cơ bản: âm dương, ngũ hành, tạng phủ, kinh lạc, dinh vệ khí huyết …. đưa ra chẩn đoán và phương pháp điều trị phù hợp cho từng bệnh nhân cụ thể.)

Chạm vào cổ tay đối phương, Văn Thanh Từ mới phát hiện, nhiệt độ cơ thể của An Bình tướng quân đã cao vô cùng. Hẳn là vừa rồi ông đang cố gắng giữ vững tinh thần trao đổi với mình.

Nếu như không có Văn Thanh Từ thì tám phần mọi người trong phủ An Bình tướng quân, sẽ chỉ có tuyệt vọng.

Cho nên lúc trước khi nghe được ý nghĩ của Văn Thanh Từ, mặc dù bọn họ kinh ngạc, sợ hãi, nhưng sau đó coi như được ăn cả ngã về không, còn nước còn tát.

Chịu hạn chế của thời đại, Văn Thanh Từ không thể nào tiến hành kiểm tra bằng hình ảnh. Nhưng màu da vàng như sáp còn có nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao và cơn đau bụng vô cùng rõ ràng, đã đạt tới dấu hiệu phẫu thuật.

Xem tình huống của An Bình tướng quân, cũng không nên trì hoãn nữa.

Sau khi kiểm tra xong, Văn Thanh Từ chậm rãi nói với Hoắc Nhất Khả: "Mạch huyền yếu...... Nên mau chóng chuẩn bị.’

Nghe vậy, Hoắc Nhất Khả lập tức phối hợp ghi nhớ tất cả lời Văn Thanh Từ nói. Tiếp theo hỏi: "Nên chuẩn bị như thế nào?’

Có thể vào Thái y viện, ai có thể không có một hai phần chấp niệm đối với "y". Sau khi tiếp nhận lý luận của Văn Thanh Từ, gã cũng nóng lòng muốn thử.

Thấy Hoắc Nhất Khả hưng phấn như vậy, Văn Thanh Từ cười nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp theo xoay người lại tiếp tục hỏi An Bình tướng quân: "Không biết tướng quân đại nhân có từng mắc chứng bệnh khác không? Hoặc là từng đau tim đau phổi.’

Dừng lại vài phút, An Bình tướng quân chậm rãi lắc đầu, có chút khó khăn nói: "Không, không có..."

Nghe vậy, Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ đều có rủi ro. Trước khi làm phẫu thuật, phải xác nhận An Bình tướng quân có bệnh tim hay không.

“Chưa từng có? "Văn Thanh Từ không kìm được xác nhận với ông một lần nữa.

An Bình tướng quân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng trịnh trọng gật đầu: "Đúng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nghĩ đến cũng đúng, An Bình tướng quân là người từng ra chiến trường. Nếu như trái tim có vấn đề thì tám phần ông khó có thể sống đến hôm nay.

“Văn đại nhân định khi nào bắt đầu? "Hoắc Nhất Khả hỏi.

Văn Thanh Từ suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói: "Năm ngày nữa đi, ta cần chuẩn bị sẵn sàng.”

Phẫu thuật cắt bỏ túi mật rất phổ biến, mặc dù đời trước Văn Thanh Từ học Đông y, hơn nữa năm thứ hai đại học đã ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng cha nuôi của y cũng đã làm phẫu thuật này mấy năm trước đây.

Lúc ấy Văn Thanh Từ ở bệnh viện chăm sóc ông, cũng bởi vậy mà hiểu được một ít tri thức.

Ví dụ như phẫu thuật cắt bỏ túi mật mở truyền thống nhất đã bị loại bỏ ở thời hiện đại từ lâu. Hiện tại đa số phẫu thuật hoàn thành bằng kính nội soi, sau phẫu thuật chỉ có ba vết sẹo nhỏ hình chấm.

Phương pháp phẫu thuật truyền thống không chỉ chữa lành vết thương chậm hơn, mà còn cần phải tiến hành phẫu thuật toàn thân. Gây mê có lẽ chính là vấn đề lớn nhất cần phải đối mặt khi làm phẫu thuật trong thời đại này.

Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi mím chặt môi, biểu cảm cũng trở nên có chút nghiêm túc - -

Văn Thanh Từ lại dặn dò An Bình tướng quân còn có người nhà của ông vài câu, sau đó đi ra ngoài với Hoắc Nhất Khả.

Hôm nay ngàn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu lên người Văn Thanh Từ, khiến sắc mặt y càng thêm trắng bệch.

Lúc sắp lên xe ngựa, Hoắc Nhất Khả vẫn luôn quan sát Văn Thanh Từ, rốt cục không kìm được gọi người bên cạnh lại, có hơi do dự và không xác định hỏi: "Văn đại nhân, ngài đang suy nghĩ gì đó?”


Nói xong, gã liền ý thức được mình không nên hỏi như vậy. Nếu Văn Thanh Từ thật sự gặp vấn đề, bản thân cũng không có cách nào. Huống chi danh y như y sẽ thừa nhận mình cũng sẽ gặp phải vấn đề khó khăn sao?

Lắm mồm, đúng là lắm mồm mà.

Ngay khi thái y trẻ tuổi đang rối rắm, Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng bước.

Y xoay người đi, chậm rãi gật đầu nói: "Đúng, có một vấn đề nhỏ, nhưng...... Cũng không tính là phiền toái.”

Giọng của Văn Thanh Từ vô cùng chân thành, nghe không khác gì bình thường. Nghe vậy, Hoắc Nhất không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hỏi tiếp: "Đại nhân gặp phải phiền phức gì?"

“Lúc cắt bỏ túi mật, nên gây mê toàn thân, vừa rồi ta đã nghĩ đến chuyện này.”

"Gây mê... Không phải trước đây ngài đã thử qua sao?" Hoắc Nhất Khả nhớ tới, lúc Lan phi sinh tiểu công chúa, dường như Văn Thanh Từ cũng gặp phải vấn đề tương tự.

Văn Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười, đương nhiên y cũng nhớ rõ chuyện kia. Thật ra y đã có nghiên cứu về thuốc tê -- Vài năm trước Văn Thanh Từ đã tìm thấy một vị độc dược có thể làm tê liệt thần kinh, tiến thêm cải tạo sử dụng như thuốc tê.

Các thí nghiệm trên động vật đã được thực hiện nhiều lần. Thẳng đến khi Lan phi gặp phải nguy hiểm, y mới dùng trên người.

Lúc đó mình không có trí nhớ, cũng không xác định có thể khống chế tốt liều lượng, cho nên nghĩ... Nếu thật sự không có cách nào, mình sẽ dùng máu để giải độc cho Lan phi.

Nhưng bây giờ, Văn Thanh Từ sẽ không làm như vậy nữa. Hành vi này rất vô trách nhiệm với bản thân và bệnh nhân.

Huống chi...... Nếu như mình thật sự xảy ra chuyện gì, Tạ Bất Phùng phải làm sao bây giờ?

“Đúng, tuy có một lần thử, nhưng ta còn cần thời gian mấy ngày để xác định liều lượng.”

“Hiểu rồi! "Hoắc Nhất cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng hai người tới phủ An Bình tướng quân tới giữa trưa mới đi ra, mặt trời đỏ treo trên cao, thời tiết trên đường nóng tới bốc hơi.

Sắc mặt Văn Thanh Từ cũng bị chiếu vào càng lúc càng tái nhợt.

Hoắc Nhất Khả bị sắc mặt Văn Thanh Từ dọa nhảy dựng, vội vàng nói: "Được rồi, Văn đại nhân ngài mau lên xe đi! Hôm nay bên ngoài thật sự nắng quá rồi, không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa.”

“Được, chúng ta hồi cung trước đi. "Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu.

Giống như Hoắc Nhất Khả nói vậy, đúng là Văn Thanh Từ bị ánh nắng mặt trời này chiếu đến nên có hơi khó chịu.

Đầu của y có hơi mê man, ngay cả cảnh trí xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Cho đến khi ngồi lên xe ngựa, trở lại chỗ râm mát, cảm giác của Văn Thanh Từ mới tốt hơn một chút.

Theo một tiếng vang nhỏ, xe ngựa rời khỏi phủ tướng quân An Bình, hướng về một con phố phồn hoa khác.

Mặc dù trên chiếc xe ngựa này không có bất kỳ trang trí đặc thù nào, nhưng thấy nó từ nơi này đi ra, những người xung quanh vẫn tò mò nhìn về phía xe ngựa.

Cách vách xe ngựa cũng không dày, Văn Thanh Từ nghe được -- có bách tính ở trên đường thảo luận về bệnh tình của An Bình tướng quân.

“...... Đây là ai? Đến phủ tướng quân thăm bệnh sao?”

“Hẳn là vậy.”

“Nói không chừng là tới gặp tướng quân đại nhân lần cuối cùng!”

"Bệ hạ thật sự là... Mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến thái y này thì choáng váng, sao ngài ấy có thể tùy ý cho người kia lấy sống chết của tướng quân ra đùa giỡn chứ?"

Phủ tướng quân nhiều người nhiều miệng, chuyện giải phẫu đã truyền ra ngoài. Hiện tại, hơn phân nửa dân chúng Ung Đô đều đang quan sát việc này.

Ngoài những người tò mò và mong đợi kết quả phẫu thuật, còn có một số người tỏ thái độ hoài nghi đối với việc này. Họ không tin ca phẫu thuật của Văn Thanh Từ có thể thành công. Còn kết hợp chuyện này cùng với những tin đồn trước kia lại với nhau.

Tiếp theo cho rằng, Tạ Bất Phùng bị sắc đẹp làm cho đầu óc mê muội.

Văn Thanh Từ chậm rãi buông rèm trúc xuống, nắm chặt lòng bàn tay, từ từ nhắm hai mắt lại.

Cuộc phẫu thuật này có ý nghĩa rất lớn đối với bản thân.

Nếu phẫu thuật có thể thành công, như vậy dân chúng Vệ Triều nhất định có thể buông xuống hoài nghi đối với mình, lý luận của mình cũng có thể truyền bá một cách thông thuận. Mà ý nghĩa của phẫu thuật, cũng không chỉ có thế.

An Bình tướng quân nguyện ý tín nhiệm Văn Thanh Từ, không chỉ là bởi vì y thuật của y, mà cũng là bởi vì Tạ Bất Phùng. -- Đương kim Thánh Thượng đang lấy tín nhiệm của một Hoàng đế, thậm chí cả đế quốc, xác nhận giùm cho Văn Thanh Từ.

Văn Thanh Từ bị thế nhân hiểu lầm hơn mười năm, cũng không thèm để ý mình lại tăng thêm một điều "tội trạng".

Nhưng y tuyệt không muốn thẹn với sự tín nhiệm của Tạ Bất Phùng đối với mình. Lại càng không muốn có người bởi vì chuyện này mà cho rằng Tạ Bất Phùng dùng người không khách quan, ngu ngốc vô đạo.

*

Xe ngựa chậm rãi quay về cung Thái Thù. Không biết là bị cảm nắng hay là nguyên nhân gì khác, khi Văn Thanh Từ trở lại Thái y thự, chẳng những sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả bước chân cũng trở nên phù phiếm.

Y như vậy dọa Hoắc Nhất Khả.

Thái y trẻ tuổi vội vàng buông những chuyện khác xuống, đỡ Văn Thanh Từ trở về chỗ ở.

Mới vừa đi ra ngoài viện, cửa đã "Két" một tiếng mở ra.


“Ái khanh - -” Tạ Bất Phùng còn chưa nói xong đã nhìn thấy thái y trẻ tuổi họ Hoắc kia, đang vịn cánh tay Văn Thanh Từ, vẻ mặt thấp thỏm nhìn mình.

Văn Thanh Từ tóc dài xõa tung, môi mỏng mím chặt. Ngay cả lông mi đen như quạ cũng đang vô lực rung động. Cả khuôn mặt, chỉ còn lại nốt ruồi chu sa kia là còn có chút màu sắc.

Đôi mắt màu hổ phách nhạt trong phút chốc trở nên vô cùng lạnh như băng.

Sau lưng Hoắc Nhất Khả lạnh lẽo, vô thức muốn quỳ xuống hành lễ.

Tạ Bất Phùng chậm rãi đỡ Văn Thanh Từ lại, đồng thời lạnh lùng nói: "Không cần, lui ra đi.”

“Vâng, bệ hạ! "Hoắc Nhất Khả thở phào nhẹ nhõm, gã không để ý nhiều như vậy, lập tức xoay người chạy về phía sân trước. Mà chờ gã đi rồi, Văn Thanh Từ suy yếu vô lực rốt cục chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng mặc đồ đen đang cau mày: "Trẫm nói muốn đi cùng, ái khanh nhất định phải đuổi trẫm trở về. Ngươi xem thân thể của ngươi, lỡ xảy ra chuyện ở bên ngoài thì phải làm sao?”

Giọng điệu Tạ Bất Phùng chợt nghe thì lạnh như băng, nhưng chỉ có chính hắn mới rõ ràng, một khắc vừa rồi tâm tình của mình căng thẳng cỡ nào.

“Hôm nay ở trong phòng…” Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên bị Văn Thanh Từ cắt ngang.

Văn Thanh Từ được đỡ đứng cạnh cửa, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn Tạ Bất Phùng: "... Bệ hạ, thần có hơi mệt mỏi, có thể ôm thần trở về không?" Y nhẹ nhàng cười nói.

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua lá cây ngọc lan, hóa thành từng mảnh gương tròn, vỡ trên mặt đất. Đôi đồng tử xinh đẹp hơi nheo lại vì ánh nắng chói chang.

Giọng của Văn Thanh Từ theo thân thể suy yếu mà trở nên rất rất nhẹ. Tạ Bất Phùng thiếu chút nữa tưởng rằng câu nói vừa rồi của y là do mình sinh ra ảo giác.

...... Thanh Từ vừa rồi y nói cái gì?

Đây là lần đầu tiên Văn Thanh Từ chủ động muốn Tạ Bất Phùng ôm mình. Hoàng đế bệ hạ hoàn toàn quên mất lời vừa rồi muốn nói.

Tim hắn lỡ một nhịp.

Trong lúc nhất thời lại quên mất nên ôm như thế nào.

“Khụ khụ khụ...... Bệ hạ?”

Cho đến khi Văn Thanh Từ không kìm được ho nhẹ, Tạ Bất Phùng mới tỉnh táo lại.

Hắn cúi người, cẩn thận ôm Văn Thanh Từ vào lòng. Xoay người ôm đối phương đi vào tiểu viện, ngồi dưới gốc cây ngọc lan kia.

Những cây ngọc lan đầu thu vẫn còn xanh thẫm, cỏ dưới gốc cây cũng không có ố vàng.

Văn Thanh Từ nhìn thấy... Trên bàn nhỏ đặt hai cái chén ngọc nho nhỏ. Mà trong chén thì chứa đầy rượu.

"Bệ hạ, đây là rượu mơ sao?"

Văn Thanh Từ cảm thấy, hình như mình ngửi được một mùi thơm quen thuộc.

“Đúng, "Tạ Bất Phùng vừa sửa sang lại mái tóc trên trán Văn Thanh Từ vừa nói," Sư huynh ngươi nói, ngươi ngâm rượu mơ ở trong cốc, còn chưa kịp uống mấy ngụm.’

Văn Thanh Từ đoán, những lời này nhất định là Tạ Bất Phùng nghe được từ trong tiếng lòng Tống Quân Nhiên.

Nguyên văn tám phần là Tống Quân Nhiên đang phẫn hận, sư đệ mình ngay cả rượu mơ cũng chưa kịp uống mấy ngụm đã bị Tạ Bất Phùng lừa tới nơi này.

Tống Quân Nhiên cũng du lịch giang hồ không ít, hắn cũng đã học được đủ loại tiếng mắng chửi người ở các địa phương khác nhau.

Cũng khó cho Tạ Bất Phùng, tìm được thông tin hữu ích từ những ô ngôn uế ngữ đó…

Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi nở nụ cười.

“Ái khanh cười cái gì?”

“Không có gì, "Văn Thanh Từ hắng giọng, đưa mắt nhìn về phía rượu mơ," Thần muốn nếm thử.”

“Nó vốn là chuẩn bị cho ái khanh, "Tạ Bất Phùng nhíu mày nói," Nhưng phải đợi ái khanh tỉnh lại một chút mới có thể uống.”

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Gió nhẹ thổi qua, thổi một chút mùi rượu tới chóp mũi Văn Thanh Từ.

Trầm mặc một lát, Văn Thanh Từ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng. Y không kìm được hỏi: "Bệ hạ, ngài ủng hộ thần như thế, không nghĩ tới nếu thần thất bại, vậy phải làm sao?" Dứt lời, Văn Thanh Từ không khỏi nín thở.

Tạ Bất Phùng thân là hoàng đế, vả lại có thể nghe được ác niệm trong lòng thế nhân, không thể không biết đây hết thảy những thứ này có ý nghĩa gì.

Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cúi đầu hôn mái tóc dài của Văn Thanh Từ, trầm giọng dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được nói bên tai đối phương, "Nếu thành công, vậy trẫm sẽ có thể lưu danh sử sách với ái khanh."

Nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới, hương đắng như dải lụa quấn lấy hai người.

Tâm tình Văn Thanh Từ bỗng nhiên căng thẳng.

“Nếu thất bại... "Tạ Bất Phùng quấn mái tóc dài của Văn Thanh Từ ở đầu ngón tay, tiếp theo hơi nghiêng người, nhìn cặp mắt đen kịt kia lẩm bẩm," Trẫm sẽ vì ái khanh mà làm một hôn quân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện