Đồng dạng với sự hâm mộ của Ngô Tiểu Bảo. Phương Tuệ một giây trước còn đanh đá, khắc nghiệt. Nhưng khi tròng mắt phản chiếu gương mặt đẹp như thần của người đàn ông mới tới, bộ dáng ả quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nỉ non lên tiếng:
- Kha ảnh đế. Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ. Nếu biết bọn họ là người quen của anh, nhất định đã không có chuyện hôm nay xảy ra.
- Hử. Nói vậy, nguyên nhân xung đột giữa mọi người là do tôi à? Còn nữa, vị tiểu thư này, tôi và cô, quen biết sao? Sỉ nhục. Sỉ nhục một cách công khai. Đây không phải là lần đầu tiên hắn và Phương Tuệ gặp nhau. Hơn nữa, lần nào con nhà người ta cũng giới thiệu đầy đủ họ tên. Thiếu điều muốn bỏ nhà theo hắn tới nơi. Vậy mà hắn làm như không biết đối phương. Kỹ năng diễn xuất này… khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn. Không bội phục cũng không được.
Phương Tuệ vừa mới hớn hở vui mừng, thoắt cái, cảm giác như bị người đẩy xuống hố phân; chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người đàn ông bạc bẽo, vô tình trước mặt.
Tề Lâm thấy ả mất mặt. Âm thầm vui vẻ một hồi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đưa ra một quyết định khiến người người kinh ngạc.
- Nể mặt người anh em này. Phương Tuệ. Để lại một nửa vật tư. Nếu không, cô cũng không cần đi theo bọn tôi nữa.
- Tề chỉ huy…
Phương Tuệ còn muốn nói gì đó thì Tề Lâm đã hạ lệnh cho mấy huynh đệ bên cạnh rút lui. Ả nghiến răng nghiến lợi, moi một đống lớn mì tôm, bánh kẹo cùng những thứ linh tinh khác từ không gian, quăng ra mặt đất. Sau đó, ả nhanh chóng chạy theo Tề Lâm. Đoàn xe chống đạn rồng rắn kéo nhau, biến mất trong tầm mắt của Kha Hùng và đám người Nguyễn Hạ.
- Đậu xanh rau má. Bọn chúng khinh người quá đáng.
- Con ả khốn nạn đó rõ ràng là bố thí. Chúng ta không phải ăn mày, không cần những thứ vật tư này.
- Phải đó. Đại ca. Chúng ta tập hợp huynh đệ, đuổi theo, đánh một trận.
Hàng loạt thanh âm phẫn nộ vang lên. Kha Hùng nhìn nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lạnh lẽo nói.
- Ngu ngốc. Đây là công sức của mọi người. Không nhận thì quăng cho chó à. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Mau nhặt đồ lên rồi trở lại căn cứ đi!
- Làm theo lời Kha Hùng.
Nguyễn Hạ cũng đanh mặt, quát lớn.
Đám quân nhân vốn đang tức giận đùng đùng, nhìn thấy gương mặt đen kịt của hắn thì không còn gì để nói. Líu ríu nhặt đồ rồi leo lên xe, mang theo cả tiểu binh báo tin lúc trước, chạy về căn cứ tạm thời.
Kha Hùng một tay che mũi, ngăn đám bụi mù do mấy xe tăng tốc tạo ra, tay kia gác cùi chỏ lên vai Nguyễn Hạ, chậc chậc lưỡi, giọng nói mỉa mai, tiếc hận.
- Thuộc hạ của anh quá nóng vội. Đức tính thối nát này của họ. Sớm muộn cũng thành tai họa. Còn phải dạy dỗ dài dài.
Nguyễn Hạ bất đắc dĩ cười trừ, sau đó, lại vuốt vuốt cằm, tò mò hỏi:
- Cậu thật sự không nhận ra đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh? Quỷ mới tin.
- Người không đáng. Ha ha. Đi. Em dẫn anh đi đào báu vật.
Kha Hùng lười giải thích. Hắn lôi kéo Nguyễn Hạ tới chỗ con zoombie cấp ba bị Tề Lâm giết chết. Bàn tay xòe ra. Một thanh đao tương đối bình thường xuất hiện. Nhanh chóng bổ toang đầu của con zoombie biến dị. Một viên đá màu vàng lẫn trong đống não trắng liền xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
- Tinh hạch của tang thi cấp ba. Thứ tốt đó.
- Thứ này có tác dụng thế nào?
Nguyễn Hạ tò mò hỏi làm cho Kha Hùng cảm thấy chột dạ. Đúng là trước mạt thế, hắn từng nói với Nguyễn Hạ về “điềm báo mạt thế”. Nhưng có một số chuyện hắn còn giữ lại. Một trong số đó chính là tác dụng của tinh hạch. Không phải vì không tin tưởng Nguyễn Hạ. Đơn giản là hắn không tin tưởng những người bên cạnh Nguyễn Thiếu tướng lúc đó mà thôi.
Trước ánh mắt tò mò của Nguyễn Hạ. Kha Hùng “hô biến” ra một chai nước suối. Rửa sạch viên tinh hạch rồi đặt vào lòng bàn tay của Nguyễn Hạ, hướng dẫn hắn cách hấp thụ.
Viên tinh hạch nhanh chóng hóa thành một làn khói, thẩm thấu theo lỗ chân lông, rút hết vào lòng bàn tay. Liền lúc đó, Nguyễn Hạ cảm nhận được một hồi dao động của dị năng trong cơ thể.
- Thần kỳ thật.
- Ha ha. Anh đã là dị năng giả cấp hai đỉnh cao. Chỉ cần hấp thụ vài viên như thế này, nhất định sẽ đột phá.
Nghe Kha Hùng nói, trong mắt Nguyễn Hạ sáng lên hai ngọn lửa. Hắn lớn tiếng cười.
- Tự dưng, anh lại muốn cảm ơn tên họ Tề đó một phen.
- Nguyễn đại ca. Không có sự trợ giúp của tinh hạch mà Tề Lâm có thể thăng tới dị năng giả cấp ba. Tên đó chính là quái nhân. Nếu hắn thật sự là kẻ địch của anh. Chuyện này phiền phức a…
- Có một số chuyện dẫu biết phiền phức vẫn không tránh khỏi. Haiz… tóm lại. Đây là chuyện của người lớn. Con nít con nôi như cậu không cần suy nghĩ nhiều.
Nguyễn Hạ vỗ vỗ vai của Kha Hùng, lắc lắc đầu, lên giọng. Trước khi huynh đệ mình “nổi bão”, hắn đã nhanh chóng chộp cổ tay của Kha Hùng, xoành xoạch lôi đi.
- Đi. Chúng ta đi đào bảo vật. Hi vọng số tinh hạch này sẽ giúp cho những dị năng giả trong đám quân lính của anh tăng cường sức mạnh. Không phải phụ thuộc quá nhiều vào súng ống, đạn dược. Hôm nay suýt chết a.
Liền sau đó, là cảnh tượng hai người đàn ông hưng phấn nhảy vào thi thể đám xác sống bị nhóm người Ngô Tiểu Bảo tiêu diệt. Bận rộn hơn ba mươi phút. Cuối cùng, cũng moi móc được hơn trăm viên tinh hạch cấp một và hai mươi mấy viên tinh hạch cấp hai.
Nguyễn Hạ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của siêu cấp mỹ nam nào đó thì không thèm khách sáo, nhét hết “thành quả lao động” vào túi của mình. Miệng cứ ngoác ra cười, không ngậm lại được.
Tiếc là tâm trạng vui vẻ của hắn không kéo dài được bao lâu.
Vừa quay lại biệt thự, đã thấy bóng dáng quen thuộc của mấy chiếc xe chống đạn, đậu cách căn cứ tạm thời của bọn hắn không xa.
- Tề Lâm vậy mà cũng chọn khu vực này làm địa điểm dừng chân. Quả đúng là âm hồn bất tán. Đáng ghét thật!
- Nguyễn đại ca. Bộ dáng đố phụ của anh không muốn người ta hiểu lầm cũng khó. Ha ha…
Nguyễn Hạ mở cửa con Hummer, bước xuống. Trong miệng lầu bầu khiến cho người bên cạnh cũng phụt cười.
Nếu không phải Trần Tiểu An đến kịp thời. Vẻ ai oán của người nào đó sẽ không dễ dàng tan đi như vậy.
Hai người đàn ông nhanh chóng khoác vai nhau. Tiến vào khu vực nhà ăn đã được kiến thiết lại. Mặc dù không có thịt cá, rau xanh, nhưng với đám đàn ông “kém cỏi”, “chất phát” đến từ thành phố C, mấy món được bày ra ở đây cũng đã phong phú phi thường. Hảo cảm đối với Trần Tiểu An và Quách Ngữ cũng theo đó mà tăng lên ngùn ngụt.
Sau bữa ăn. Nguyễn Hạ và các thuộc hạ của hắn tiến hành hội họp. Kha Hùng thì dẫn theo Tiểu An cùng đồng bọn ra ngoài đi dạo. Lúc “diễu hành” ngang qua “căn cứ” của Tề Lâm. Cả đám vô tình nhìn thấy Phương Tuệ đang phồng mang, trợn mắt, mắng chửi mấy quân nhân đi cùng ả.
- Cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa thấy người nào “điên” như vậy.
- Haha. Cái này điển hình cho “ngực to não phẳng”. Loại người như thế tồn tại, là cống hiến vĩ đại nhất cho đám tang thi đói khát bên ngoài.
Hai người Ngô Đông, Từ Lỗi không khách khí nói.
Bởi vì họ cố ý. Cho nên, bao nhiêu con chữ, đều lọt hết vào tai của Phương Tuệ đang vươn nanh múa vuốt hăng say. Ả quay lại, điên tiết gầm lên như gấu mẹ!
- Ngô Đông, Từ Lỗi. Hai người nói gì? Có ngon lặp lại lần nữa cho bổn tiểu thư.
Ngô Đông ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
- Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa?
- Đúng. Hơn nữa. Còn là chó cái.
Bọn họ kẻ tung người hứng. Khiến cho sắc mặt Phương Tuệ càng lúc càng kém đến cực điểm. Ả đang định phản kích, thì trước mắt đã thấy xuất hiện một loạt các thanh kim loại hình tia chớp, vù vù bay đến. Cắm phập vào mặt đất xung quanh thành một vòng tròn, vây ả vào bên trong.
Phương Tuệ giật bắn cả người, run rẩy hướng đám huynh đệ Tề Lâm ngồi một bên hút thuốc, giọng nói vang lên the thé.
- Tề chỉ huy, bọn họ khinh người quá đáng.
Tề Lâm nhìn ả bằng nửa con mắt. Vẻ mặt hắn có chút vân đạm phong khinh, nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn không che giấu sát khí.
- Cô nên cảm ơn hai người đó. Nếu họ ra tay trễ thêm một giây nữa. Đích thân tôi sẽ tiễn cô xuống địa ngục.
- Tề chỉ huy… Anh…
Phương Tuệ trợn to mắt, không thể nào tin được.
Đáng tiếc. Tề Lâm không còn một câu dư thừa nào để nói với ả. Mục tiêu của hắn lúc này là người đàn ông tuấn mỹ đang đứng bên ngoài cổng sắt của tòa nhà này.
Hắn chầm chậm đi đến trước mặt Kha Hùng, chìa tay ra, phong độ lên tiếng.
- Tôi là Tề Lâm – Thiếu Tá quân đội của căn cứ thành phố E.
- Kha Hùng.
Vị ảnh đế nào đó cũng chìa tay ra. Tự giới thiệu bản thân bằng hai từ cực kỳ đơn giản.
- Có hứng thú gia nhập căn cứ của chúng tôi không?
- Cám ơn ý tốt của Tề thiếu tá. Bản thân tôi trước giờ tự do quen rồi. Hơn nữa, gia nhập căn cứ. Người đông, lắm việc, rất khó để tránh khỏi tiểu nhân quấy nhiễu.
Ha ha… Câu này ám chỉ quá rõ ràng. Ngoại trừ Trần Tiểu An lịch sự không tỏ ý kiến. Mấy người khác đều nhếch miệng cười.
………………………………………………………………………….
- Kha ảnh đế. Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ. Nếu biết bọn họ là người quen của anh, nhất định đã không có chuyện hôm nay xảy ra.
- Hử. Nói vậy, nguyên nhân xung đột giữa mọi người là do tôi à? Còn nữa, vị tiểu thư này, tôi và cô, quen biết sao? Sỉ nhục. Sỉ nhục một cách công khai. Đây không phải là lần đầu tiên hắn và Phương Tuệ gặp nhau. Hơn nữa, lần nào con nhà người ta cũng giới thiệu đầy đủ họ tên. Thiếu điều muốn bỏ nhà theo hắn tới nơi. Vậy mà hắn làm như không biết đối phương. Kỹ năng diễn xuất này… khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn. Không bội phục cũng không được.
Phương Tuệ vừa mới hớn hở vui mừng, thoắt cái, cảm giác như bị người đẩy xuống hố phân; chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người đàn ông bạc bẽo, vô tình trước mặt.
Tề Lâm thấy ả mất mặt. Âm thầm vui vẻ một hồi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đưa ra một quyết định khiến người người kinh ngạc.
- Nể mặt người anh em này. Phương Tuệ. Để lại một nửa vật tư. Nếu không, cô cũng không cần đi theo bọn tôi nữa.
- Tề chỉ huy…
Phương Tuệ còn muốn nói gì đó thì Tề Lâm đã hạ lệnh cho mấy huynh đệ bên cạnh rút lui. Ả nghiến răng nghiến lợi, moi một đống lớn mì tôm, bánh kẹo cùng những thứ linh tinh khác từ không gian, quăng ra mặt đất. Sau đó, ả nhanh chóng chạy theo Tề Lâm. Đoàn xe chống đạn rồng rắn kéo nhau, biến mất trong tầm mắt của Kha Hùng và đám người Nguyễn Hạ.
- Đậu xanh rau má. Bọn chúng khinh người quá đáng.
- Con ả khốn nạn đó rõ ràng là bố thí. Chúng ta không phải ăn mày, không cần những thứ vật tư này.
- Phải đó. Đại ca. Chúng ta tập hợp huynh đệ, đuổi theo, đánh một trận.
Hàng loạt thanh âm phẫn nộ vang lên. Kha Hùng nhìn nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lạnh lẽo nói.
- Ngu ngốc. Đây là công sức của mọi người. Không nhận thì quăng cho chó à. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Mau nhặt đồ lên rồi trở lại căn cứ đi!
- Làm theo lời Kha Hùng.
Nguyễn Hạ cũng đanh mặt, quát lớn.
Đám quân nhân vốn đang tức giận đùng đùng, nhìn thấy gương mặt đen kịt của hắn thì không còn gì để nói. Líu ríu nhặt đồ rồi leo lên xe, mang theo cả tiểu binh báo tin lúc trước, chạy về căn cứ tạm thời.
Kha Hùng một tay che mũi, ngăn đám bụi mù do mấy xe tăng tốc tạo ra, tay kia gác cùi chỏ lên vai Nguyễn Hạ, chậc chậc lưỡi, giọng nói mỉa mai, tiếc hận.
- Thuộc hạ của anh quá nóng vội. Đức tính thối nát này của họ. Sớm muộn cũng thành tai họa. Còn phải dạy dỗ dài dài.
Nguyễn Hạ bất đắc dĩ cười trừ, sau đó, lại vuốt vuốt cằm, tò mò hỏi:
- Cậu thật sự không nhận ra đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh? Quỷ mới tin.
- Người không đáng. Ha ha. Đi. Em dẫn anh đi đào báu vật.
Kha Hùng lười giải thích. Hắn lôi kéo Nguyễn Hạ tới chỗ con zoombie cấp ba bị Tề Lâm giết chết. Bàn tay xòe ra. Một thanh đao tương đối bình thường xuất hiện. Nhanh chóng bổ toang đầu của con zoombie biến dị. Một viên đá màu vàng lẫn trong đống não trắng liền xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
- Tinh hạch của tang thi cấp ba. Thứ tốt đó.
- Thứ này có tác dụng thế nào?
Nguyễn Hạ tò mò hỏi làm cho Kha Hùng cảm thấy chột dạ. Đúng là trước mạt thế, hắn từng nói với Nguyễn Hạ về “điềm báo mạt thế”. Nhưng có một số chuyện hắn còn giữ lại. Một trong số đó chính là tác dụng của tinh hạch. Không phải vì không tin tưởng Nguyễn Hạ. Đơn giản là hắn không tin tưởng những người bên cạnh Nguyễn Thiếu tướng lúc đó mà thôi.
Trước ánh mắt tò mò của Nguyễn Hạ. Kha Hùng “hô biến” ra một chai nước suối. Rửa sạch viên tinh hạch rồi đặt vào lòng bàn tay của Nguyễn Hạ, hướng dẫn hắn cách hấp thụ.
Viên tinh hạch nhanh chóng hóa thành một làn khói, thẩm thấu theo lỗ chân lông, rút hết vào lòng bàn tay. Liền lúc đó, Nguyễn Hạ cảm nhận được một hồi dao động của dị năng trong cơ thể.
- Thần kỳ thật.
- Ha ha. Anh đã là dị năng giả cấp hai đỉnh cao. Chỉ cần hấp thụ vài viên như thế này, nhất định sẽ đột phá.
Nghe Kha Hùng nói, trong mắt Nguyễn Hạ sáng lên hai ngọn lửa. Hắn lớn tiếng cười.
- Tự dưng, anh lại muốn cảm ơn tên họ Tề đó một phen.
- Nguyễn đại ca. Không có sự trợ giúp của tinh hạch mà Tề Lâm có thể thăng tới dị năng giả cấp ba. Tên đó chính là quái nhân. Nếu hắn thật sự là kẻ địch của anh. Chuyện này phiền phức a…
- Có một số chuyện dẫu biết phiền phức vẫn không tránh khỏi. Haiz… tóm lại. Đây là chuyện của người lớn. Con nít con nôi như cậu không cần suy nghĩ nhiều.
Nguyễn Hạ vỗ vỗ vai của Kha Hùng, lắc lắc đầu, lên giọng. Trước khi huynh đệ mình “nổi bão”, hắn đã nhanh chóng chộp cổ tay của Kha Hùng, xoành xoạch lôi đi.
- Đi. Chúng ta đi đào bảo vật. Hi vọng số tinh hạch này sẽ giúp cho những dị năng giả trong đám quân lính của anh tăng cường sức mạnh. Không phải phụ thuộc quá nhiều vào súng ống, đạn dược. Hôm nay suýt chết a.
Liền sau đó, là cảnh tượng hai người đàn ông hưng phấn nhảy vào thi thể đám xác sống bị nhóm người Ngô Tiểu Bảo tiêu diệt. Bận rộn hơn ba mươi phút. Cuối cùng, cũng moi móc được hơn trăm viên tinh hạch cấp một và hai mươi mấy viên tinh hạch cấp hai.
Nguyễn Hạ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của siêu cấp mỹ nam nào đó thì không thèm khách sáo, nhét hết “thành quả lao động” vào túi của mình. Miệng cứ ngoác ra cười, không ngậm lại được.
Tiếc là tâm trạng vui vẻ của hắn không kéo dài được bao lâu.
Vừa quay lại biệt thự, đã thấy bóng dáng quen thuộc của mấy chiếc xe chống đạn, đậu cách căn cứ tạm thời của bọn hắn không xa.
- Tề Lâm vậy mà cũng chọn khu vực này làm địa điểm dừng chân. Quả đúng là âm hồn bất tán. Đáng ghét thật!
- Nguyễn đại ca. Bộ dáng đố phụ của anh không muốn người ta hiểu lầm cũng khó. Ha ha…
Nguyễn Hạ mở cửa con Hummer, bước xuống. Trong miệng lầu bầu khiến cho người bên cạnh cũng phụt cười.
Nếu không phải Trần Tiểu An đến kịp thời. Vẻ ai oán của người nào đó sẽ không dễ dàng tan đi như vậy.
Hai người đàn ông nhanh chóng khoác vai nhau. Tiến vào khu vực nhà ăn đã được kiến thiết lại. Mặc dù không có thịt cá, rau xanh, nhưng với đám đàn ông “kém cỏi”, “chất phát” đến từ thành phố C, mấy món được bày ra ở đây cũng đã phong phú phi thường. Hảo cảm đối với Trần Tiểu An và Quách Ngữ cũng theo đó mà tăng lên ngùn ngụt.
Sau bữa ăn. Nguyễn Hạ và các thuộc hạ của hắn tiến hành hội họp. Kha Hùng thì dẫn theo Tiểu An cùng đồng bọn ra ngoài đi dạo. Lúc “diễu hành” ngang qua “căn cứ” của Tề Lâm. Cả đám vô tình nhìn thấy Phương Tuệ đang phồng mang, trợn mắt, mắng chửi mấy quân nhân đi cùng ả.
- Cha sanh mẹ đẻ tới giờ, chưa thấy người nào “điên” như vậy.
- Haha. Cái này điển hình cho “ngực to não phẳng”. Loại người như thế tồn tại, là cống hiến vĩ đại nhất cho đám tang thi đói khát bên ngoài.
Hai người Ngô Đông, Từ Lỗi không khách khí nói.
Bởi vì họ cố ý. Cho nên, bao nhiêu con chữ, đều lọt hết vào tai của Phương Tuệ đang vươn nanh múa vuốt hăng say. Ả quay lại, điên tiết gầm lên như gấu mẹ!
- Ngô Đông, Từ Lỗi. Hai người nói gì? Có ngon lặp lại lần nữa cho bổn tiểu thư.
Ngô Đông ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
- Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa?
- Đúng. Hơn nữa. Còn là chó cái.
Bọn họ kẻ tung người hứng. Khiến cho sắc mặt Phương Tuệ càng lúc càng kém đến cực điểm. Ả đang định phản kích, thì trước mắt đã thấy xuất hiện một loạt các thanh kim loại hình tia chớp, vù vù bay đến. Cắm phập vào mặt đất xung quanh thành một vòng tròn, vây ả vào bên trong.
Phương Tuệ giật bắn cả người, run rẩy hướng đám huynh đệ Tề Lâm ngồi một bên hút thuốc, giọng nói vang lên the thé.
- Tề chỉ huy, bọn họ khinh người quá đáng.
Tề Lâm nhìn ả bằng nửa con mắt. Vẻ mặt hắn có chút vân đạm phong khinh, nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn không che giấu sát khí.
- Cô nên cảm ơn hai người đó. Nếu họ ra tay trễ thêm một giây nữa. Đích thân tôi sẽ tiễn cô xuống địa ngục.
- Tề chỉ huy… Anh…
Phương Tuệ trợn to mắt, không thể nào tin được.
Đáng tiếc. Tề Lâm không còn một câu dư thừa nào để nói với ả. Mục tiêu của hắn lúc này là người đàn ông tuấn mỹ đang đứng bên ngoài cổng sắt của tòa nhà này.
Hắn chầm chậm đi đến trước mặt Kha Hùng, chìa tay ra, phong độ lên tiếng.
- Tôi là Tề Lâm – Thiếu Tá quân đội của căn cứ thành phố E.
- Kha Hùng.
Vị ảnh đế nào đó cũng chìa tay ra. Tự giới thiệu bản thân bằng hai từ cực kỳ đơn giản.
- Có hứng thú gia nhập căn cứ của chúng tôi không?
- Cám ơn ý tốt của Tề thiếu tá. Bản thân tôi trước giờ tự do quen rồi. Hơn nữa, gia nhập căn cứ. Người đông, lắm việc, rất khó để tránh khỏi tiểu nhân quấy nhiễu.
Ha ha… Câu này ám chỉ quá rõ ràng. Ngoại trừ Trần Tiểu An lịch sự không tỏ ý kiến. Mấy người khác đều nhếch miệng cười.
………………………………………………………………………….
Danh sách chương