Sau ngày hôm ấy, chẳng những tâm trạng của cô không tốt lên mà ngày càng tụt dốc không phanh. Mạc Tử Hàn vô cùng lo lắng cho tình trạng của cô, nên anh thường xuyên ở nhà hơn, tâm sự kể chuyện vui cho cô nghe. Qua một thời gian, cuối cùng anh nhận ra được, tâm trạng của cô thật sự có vấn đề nhưng lý do tại sao vẫn là bí ẩn.

- Thanh Lan, em nghĩ gì thế ? Có thể nói cho anh nghe được không ? Anh cúi đầu, nhìn cô gái đang nằm tựa vào lòng ngực mình ngẫm nghĩ điều gì đó. Quý Thanh Lan ngẩn đầu lên nhìn anh hơi bất ngờ :” Hả? Không có chuyện gì hết”

- Dạo này em sao vậy? Tâm trạng của em không tốt lắm, có phải anh làm chỗ nào không vừa ý em không?

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm hỏi anh :” Có phải em mang thai rồi rất xấu xí không? Có phải em… em như vậy sẽ làm mất mặt anh không?”

Cô cúi đầu không dám đối diện với anh mắt của anh, cô không muốn giống như người vợ kia, cô không muốn bị chồng chê trách, không muốn không hề muốn chút nào

- Không phải, đối với anh, em lúc nào cũng rất đẹp

Trái lại hoàn toàn với suy nghĩ của cô, anh không giống như người đàn ông kia, anh không chê cô

- Nhưng nếu em trở nên xấu xí, có phải anh muốn bỏ em không ?

Cô ngẩn đầu, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Nhìn thôi cũng đủ để người ta đau lòng, huống hồ anh yêu cô như vậy

- Sao có thể chứ, anh yêu em, dù em có thế nào anh cũng yêu em, sẽ không có chuyện anh bỏ em

Mạc Tử Hàn ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán của cô. Không hiểu sao nước mắt của cô lại bắt đầu trào ra, cô vòng tay ôm anh

- Mấy ngày hôm nay em nghĩ về chuyện này à ?

Quý Thanh Lan nghe anh hỏi vậy, biết mình suy nghĩ lung tung nên xấu hổ úp mặt vào lòng anh không trả lời. Nhìn cô đáng yêu như vậy, anh khẽ cười xoa đầu cô :” Ngốc thật, toàn suy nghĩ lung tung”

- Anh nói ai ngốc hả ?



Cô trừng mắt nhìn anh. Anh không nói gì chỉ xoa lưng cô, ôn nhu nói :” Em không ngốc, là anh không tốt để em hiểu lầm rồi”

Sau đó, cô được anh dỗ dành rồi chìm vào giấc ngủ. Bên phía khác, Chu Trinh lén lút bước đến một nhà trọ trong con hẻm nhỏ.

“ Cốc cốc cốc “

- Vào đi

Tiếng người đàn ông trầm giọng phát ra từ phía bên trong phòng. Cô nhanh chóng đẩy cửa đi vào, khác với ngày thường cô ăn mặc bình thường, kính đáo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng

- Tôi đến rồi, chuyện này tiếp theo tính thế nào

Người đàn ông vắt chéo chân ngồi trên ghế, tay nâng ly rượu vang đỏ rồi uống một ngụm, anh chậm rãi mở đôi mắt lạnh lùng ra nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hơi bất ngờ rồi chuyển sang giận dữ

Anh ném ly rượu về phía tường “ choảng” “ a aa “

- Anh làm gì vậy ?

Chu Trinh nhíu mày nhìn người đang giận dữ kia, người đàn ông lạnh lùng nghiến răng phát ra từng chữ :” Cô ăn mặc như này có ý gì? Đừng để tôi thấy lần sau, nếu không đừng trách tại sao tôi ác với cô”

- Anh như vậy là có ý gì hả ? Cô ăn mặc…… A A A a A a a a…..Đau… đau….

Anh nhanh chóng đi đến nắm chặt cổ tay của cô, sức quá lớn như muốn bẻ gãy cổ tay của cô.

- Nhớ kĩ lời tôi nói, nếu không thì đừng trách tôi. Tôi không nể tình bất cứ người nào đâu

Anh nhanh chóng thả tay ra, nhìn Chu Trinh đau đến mức ngồi bẹp xuống đất rồi lạnh lùng lên tiếng :” Cứ như kế hoạch mà làm, nếu có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện