Đem vệ sĩ đứng gác cũng có thể ngủ, vừa nãy không cẩn thận để cho tên ám sát chuồn mất nhào nát vứt vào trong hố tối địa đạo bỏ hoang, Lý Ứng Nhàn nghĩ đến làm thế nào thu vào tay mục tiêu thứ hai của y.
Cái tên đụng y kia, cái tên giả trang thành bác sĩ ám sát y kia, cái tên ở ngoài phòng bệnh bắn súng từ xa kia, vô luận kẻ nào cũng đều là sát thủ tài năng xuất chúng. Tuy rằng loại cuộc sống mỗi ngày đều ở làn ranh sống chết này rất kích thích, bất quá thật đáng tiếc là, y sẽ không cho Lý Tranh thêm cơ hội đùa bỡn nữa.
Không có cách nào khác, ai bảo y ở trong nước không có thế lực nào để phụ thuộc hay hỗ trợ, y không thể cứ ngồi không chịu đòn, càng không có khả năng đợi lương tâm đối phương cắn rứt, cho nên đợi y có thể giải quyết xong mấy việc phiền toái này, tin rằng Lý Tranh sẽ yên ổn thêm một thời gian ngắn.
Mà Lý Tranh vẫn chưa nắm trong tay toàn bộ quyền hạn đối với cổ phần nhà gã, hiển nhiên không có khả năng có đủ năng lực vì y mà dùng đến sát thủ cao cấp.
Nếu như y lường trước không sai, sát thủ hẳn là chỉ có hai người. Lái xe đụng y, đóng giả bác sĩ hẳn là cùng một người.
Này, các ngươi hiện tại đang núp chỗ nào? Một đêm trăng rằm, thiếu niên mặc áo sơmi trắng quần jean chân trần dựa lưng về phía miệng giếng, ngẩng đầu lên ngắm vầng trăng thanh tú, nét mặt bao phủ một tầng như đang mơ màng, vừa như đang cười nhạo.
Ta nguyên không tin quỷ thần. Lão thiên gia, nói cho ta biết, mục đích ngươi đem ta tới thế giới này rốt cuộc là cái gì?
Chỉ là vì chứng minh cho ta thấy sức mạnh của ngươi sao?
Lầu hai của Tiểu Dương Lâu được xây dựng sau này.
Lý Tranh đứng trong góc tối cửa sổ phòng ngủ, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang quay lưng về phía giếng nước.
Bảy năm trước, gã và mấy người anh em họ cấu kết đẩy ngã thiếu niên xuống miệng giếng cũ kia, không ai cho rằng cậu ta có thể sống sót bò ra khỏi.
Nhưng hôm nay, thiếu niên gã cho rằng chắc chắn phải chết kia đang quay lưng về phía miệng giếng, mang theo nụ cười mông lung, huyễn hoặc tựa như tinh linh dưới trăng, giống một hồn ma bay ra từ cái giếng cũ, ngồi ở đó đợi chờ nguồn máu mới.
Khuôn mặt thiếu niên cũng không đặc biệt xinh đẹp, biểu cảm hé ra càng giống vẻ mặt búp bê thông thường, cậu ta như thế ở dưới ánh trăng thoạt nhìn là hòa nhã hiền lành như thế, đơn thuần và bình thản như thế.
Nếu không để ý vóc dáng khỏe mạnh cao hơn gã nửa cái đầu kia, chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng sẽ không cho rằng cậu ta có chút gì nguy hiểm.
Trong lúc dùng cơm chiều, gã nhận được tin, một vệ sĩ thân tín gã chỉ định theo bên Lý Ngân đã mất tích. Nửa giờ trước còn có người trông thấy hắn, nhưng không lâu sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không hề để lại dấu vết gì.
Vệ sĩ của gã tất cả đều là do cha chọn lựa kỹ lưỡng cho gã, mỗi người đều có thể nói là thanh kinh bách chiến, đều là sĩ quan xuất ngũ quân đội nghiêm ngặt nhất.
Chính là vệ sĩ xuất thân như vậy, ở trong vườn Lý viên gã có rất nhiều tai mắt, không để lại dấu vết gì biến mất.
Lý Hàng, em trai họ thân ái của ta, ngươi có bí mật gì mà ta không biết sao?
Ngươi là như thế nào từ trong miệng giếng cũ sâu hoắc kia, còn sống bò ra?
Ngươi là như thế nào dưới sự liên thủ đối phó của mấy người anh em, còn sống từ đất khách quê người trở về Lý viên, thậm chí còn hoàn thành đề thi? Ngươi là dùng thủ đoạn gì giết vệ sĩ của ta?
Còn nữa, mỗi đêm ngươi đều đi đâu? Vì sao người theo dõi ngươi chưa từng thấy ngươi ra khỏi phòng?
***
Đêm càng khuya.
Lý Ứng Nhàn không biết mình mắc phải bệnh tật gì. Y không thích chống gậy, vậy mà đêm hôm khuya khoắt mười hai giờ lại chạy đến trước quán hoành thánh này để bị phạt đứng?
Ai ngờ được nửa đêm mười hai giờ còn có thể có nhiều người ăn hoành thánh như vậy? Những người này không cần ngủ sao?
Không sao, y đứng chưa tới một phút đồng hồ, chủ quán hoành thánh đã chú ý tới y đứng ở góc tối.
“Sao em đứng đó? Chân em làm sao vậy? Từ Thiên, đỡ hộ tao tiểu quỷ kia lại đây, tiện thể tìm cho nó một cái ghế!”
“A.” Người đàn ông cao gầy nhã nhặn đang ngồi đánh bài tú lơ khơ, đứng lên đi về phía Lý Ứng Nhàn.
Lý Ứng Nhàn dùng gậy ba-toong ngăn cánh tay người nọ duỗi về phía mình. “Cảm ơn. Tôi có thể tự đi được.”
Người đàn ông nhã nhặn nhún nhún vai, quay đầu về phía Cung Trường đang làm hoành thánh hô một câu: “Tiểu quỷ này không cần tao đỡ. Tao mặc kệ nó à!”
“Mặc kệ thế nào được! Tìm cho nó một cái ghế! Nó đứng như vậy mày không thấy mệt nhưng tao thấy mệt!” Cung Trường rống.
Người đàn ông tên Từ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng nói thầm: “Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có Cung Trường mày mới dám lớn tiếng như vậy.”
“Này! Tiểu tử, ngồi ở đây!” Từ Thiên ngoắc tay với Lý Ứng Nhàn ý bảo ngồi bên cạnh anh.
Lý Ứng Nhàn liếc nhìn một cái Cung Trường đang bận túi bụi, lại liếc nhìn người đàn ông tên Từ Thiên kia, theo lời đi qua. Mông mới vừa chạm đến băng ghế, Lý Ứng Nhàn liền nhận được ánh mắt quan sát chăm chú không chút khách khí của những người ngồi cùng bàn.
Cách nhìn kia, là từ trái sang phải, từ trên xuống dưới quét qua một lượt.
“Ây, tiểu quỷ, cậu tên gì?”
“Tiểu quỷ, tại sao cậu quen lão đại Cung?”
“Này, sao tôi chưa từng thấy cậu? Cậu từ đâu đến? Là người ở đây sao?”
“Cậu là học sinh trung học? Trường nào vậy? Ở nơi nào? Lớp mấy rồi?”
“Ba mẹ của cậu làm gì?”
“Các người là người cục điều tra dân số?”
Ha ha! Mấy người Từ Thiên đồng loạt nở nụ cười.
“Không, tò mò thôi. Người Cung Trường quen tụi này đều biết, thấy hắn để tâm cậu như vậy mà mấy người tụi tôi không ai biết cậu hết, có chút tò mò thôi.” Từ Thiên cười mèo nói.
Lý Ứng Nhàn nghe vậy, một tay ôm gậy ba-toong, một tay gãi gãi đầu, hì hì hai tiếng đáp: “Vậy các người cứ tiếp tục tò mò đi.” Quay đầu lại, hướng về phía Cung Trương hô lớn: “Anh A Trường, cho em thêm một bát hoành thánh. Em đói bụng!”
“Đợi một chút, sắp rồi!”
Anh A Trường? Ánh mắt mấy người Từ Thiên nhìn Lý Ứng Nhàn càng thêm vẻ hiếu kỳ.
“Anh bạn nhỏ, thành thật là một đức tính tốt, gian xảo quỷ quyệt là không tốt.”
“Na, phải không? Anh bạn già, im lặng là vàng, hỏi đến việc riêng tư của người khác là không tốt, rất không tốt.”
“Ha ha!” Từ Thiên nâng kính mắt cười hô hố.
“Ha ha!” Ứng Nhàn trưng lên tấm biển cười ngây ngô lừa già dối trẻ của y.
“Từ Thiên, một tiểu quỷ mà cũng trị không xong? Tao thấy mày càng chọc càng thua ngược! Ha ha!” La Dục bên cạnh dán lên trán tờ giấy, cười đến giống như co giật.
“Làm sao vậy? Các người đang nói chuyện mà vui vậy?”
“Không có gì, hỏi thử tên họ anh bạn nhỏ thôi.” Từ Thiên liếc nhìn cái bát Cung Trường bưng trên tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“À, nó tên Lý Hàng, là bạn cũ của tao. Tụi bây đừng bắt nạt nói! Rảnh rỗi thì chăm nom nó một chút.”
Bát Cung Trường bưng trên tay đặt đến trước mặt Lý Ứng Nhàn.
“Hoành thánh hết rồi, ăn trước cái này đi. Không đủ thì đợi anh một chút anh bao cho em.”
“Bún thịt bò? Thơm quá!” Lý Ứng Nhàn vui ra mặt.
“Ăn đi cho nóng.” Cung Trường thuận tay xoa xoa đầu thiếu niên.
Mặt Lý Ứng hàn dường như hơi đỏ, đáng tiếc đèn vàng lại tối không ai nhìn ra được.
Từ Thiên nhìn Lý Ứng Nhàn một chút lại nhìn Cung Trường, còn chưa nghĩ ra được sắp xếp từ thế nào để mở miệng, đã nghe La Dục bên cạnh ồn ào rồi.
“Tao nói này Cung Trường! Mày thật quá bất công! Tao với mày giao tình mười mấy năm, chưa từng thấy mày làm bún thịt bò cho tao ăn! Thằng nhóc này là ai, mày đối tốt với nó như vậy!”
“Em của tao! Đi! La Dục giúp tao rửa bát mấy người kia! Rửa xong, bao thêm một trăm viên hoành thánh, có người muốn mày liền xuống.”
“Hả? Lại là tao? Sao mày không gọi Từ Thiên?” La Dục một mặt nói thầm, người khác đều dùng bát đũa dùng một lần mà mày còn dùng bát sứ đũa sứ, một mặt dậy khỏi chỗ ngồi.
Cung Trường và Từ Thiên đều làm như không nghe thấy.
“Em mày? Tao làm sao không biết mày còn có một người em?” Từ Thiên đợi Cung Trường ngồi xuống xong liền vội hỏi.
“Em gì. Mấy năm trước nó và cha mẹ ra nước ngoài, mấy ngày nay mới trở về. Khi đó nó đều là gần dọn quán mới tới ăn hoành thánh, tụi bây chưa thấy qua cũng bình thường.”
Nghe Cung Trường đáp qua quýt, Từ Thiên cũng không hỏi nhiều thêm nữa, nghĩ thầm đợi khi chỉ có hai người lại lén hỏi rõ là được rồi. Không phải anh hiếu kỳ, sự thật là hiểu biết của anh đối với Cung Trường cho anh biết, Cung Trường không có khả năng đối đãi như vậy với một đứa bé chẳng qua chỉ ăn của cậu mấy bát hoành thánh.
Ở bên ngoài thấy Cung Trường đối xử với ai cũng giống nhau, với ai cũng có thể xưng anh xưng em, nhưng Từ Thiên biết, lãnh đạm mới là thiên tính thật của Cung Trường kia, ngoài người trong nhà, không phải là anh và La Dục từ nhỏ cùng lớn lên và ăn ý cậu ấy, Cung Trường sẽ không gần gũi như vậy.
Cậu ấy và nam sinh trẻ kia nhất định có việc gì đó mà bọn họ không biết! Bằng không Cung Trường tuyệt đối sẽ không đãi nó như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói nó là em trai mình.
Lý Hàng. Tên này Từ Thiên sẽ nhớ kỹ!
“Tiểu Hàng, chân em sao vậy?”
“Xe đụng.”
“Xe đụng? Tên khốn nào làm! Hắn sao rồi? Đưa đến cục cảnh sát rồi?”
“Không. Hắn chạy rồi, không bắt được.”
“Biển số xe cũng không ai thấy rõ à?”
“Không.”
“Em sao lại xui như vậy… Tên khốn thất đức, để ông đây biết được sẽ băm dằm mày ra!”
Cung Trường nghiến răng nghiến lợi. Người nhìn sắc mặt cậu đều biết người ngày không phải nói bạo ── cậu thật sự làm được!
Từ Thiên tâm mắt hơi giật, đoán nhà họ Cung chắc lại xảy ra chuyện phiền toái gì, chìa tay vỗ vỗ lưng Cung Trường xoa dịu cậu.
Cung Trường nghiên đầu về phía Từ Thiên cười gượng một cái. Từ Thiên lại vỗ nhẹ cậu hai cái. Không có lời nào được thốt ra.
Lý Ứng Nhàn thoạt nhìn tựa như đang chuyên tâm ăn bún thịt bò, nhưng nhất cử nhất động của Cung Trường và Từ Thiên, kỳ thực đều rơi vào trong tầm mắt y.
“Ăn phải gân bò à? Dùng sức như vậy!” Cung Trường cười y.
Ứng Nhàn không hé môi, lựa hết những thứ xanh xanh khỏi bát.
Cung Trường nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị chuyện Từ Thiên bên cạnh đưa ra gây chú ý.
Từ lời đối thoại giữa hai người, Ứng Nhàn biết được ông chủ quán hoành thánh này đang tìm cửa hàng mặt tiền, muốn mở rộng việc làm ăn.
Đợi Ứng Nhàn ăn xong bún thịt bò, mấy người Từ Thiên và La Dục đã rời khỏi, khách hàng trên bàn cũng chỉ còn mỗi y.
“Em ăn cái gì cũng chậm vậy à?” Cung Trường vừa dập lửa bếp vừa cười hỏi.
“Cũng không phải. Chỉ khi ăn ngon.” Ứng Nhàn buông bát đũa chăm chú nhìn Cung Trường làm việc.
“Em trước đây không có như vậy.”
“Con người ai cũng thay đổi thôi.”
“Đúng vậy. Em trước đây… từ khi nào bắt đầu không ăn hành nữa rồi!” Xem ra lão đại Cung vẫn chưa quên tội ác vừa nãy của tên nhóc.
Ứng Nhàn nhanh chóng di chuyển ánh mắt. Không có cách khác, dáng vẻ người nọ trừng y khiến trống ngực y hoảng loạn.
“À, đó là có nguyên nhân.”
Nguyên nhân gì? Cung Trường hỏi y bằng ánh mắt. Thì ghét nên không muốn ăn chứ gì, còn có thể có nguyên nhân gì?
“Bởi vì có một lần em đang đậu phụ khô xào hành thì đột nhiên phát bệnh, sau đó không muốn ăn hành và đậu phụ khô nữa. Còn có củ cải, hôm đó còn có canh củ cải nữa.” Nhân cơ hội này, y kiếm cớ liệt kệ ra những món mình không thích.
“Là vậy sao?”
“Là như vậy.” Ứng Nhàn dưới ánh mắt hoài nghi của đối phương, vô cùng quả quyết gật đầu.
“Ừ, được rồi. Về sau sẽ đặc biệt huấn luyện em ăn ba thứ này là được.”
“Anh A Trường!” Tiếng gọi của thiếu niên rất tội nghiệp và đáng thương.
Cung Trường bật cười, thu dọn quầy, cầm bình nước suối ngồi xuống bên cạnh Ứng Nhàn.
“Hết người rồi, bây giờ em nói cho anh biết vì sao chân lại bị thương vậy?”
“Anh mua lúc nào vậy?”
“Vừa nãy trước khi Từ Thiên đi bắt cậu ta mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngày nóng, uống nhiều nước mới tốt.”
“Cảm ơn anh A Trường.” Khuôn mặt Lý Ứng Nhàn hình như lại đỏ.
Hai người đều không lên tiếng nữa, Cung Trường không biết là không chú ý đến thiếu niên cố tình chuyển đề tài hay là có ý muốn sắm vai một người đàn ông trưởng thành, thiếu niên không nói cậu cũng không hỏi tới. Đầu phố Thập Bảo yên tĩnh u tối, chỉ có tiếng uống nước của thiếu niên ngẫu nhiên ừng ực vang lên hai tiếng.
“Em mấy năm nay ở nước ngoài sống tốt chứ?” Cung Trường mở đầu phá vỡ sự im lặng.
“Giống anh, không tốt cũng không tệ.” Ứng Nhàn nghiêng đầu cười. Thấy Cung Trường đang nhìn chằm chằm y lại dời mắt đi chỗ khác.
“Có hay không người ức hiếp em?”
“Có. Nhưng em đều đòi lại rồi.”
“Ha ha, xem ra Tiểu Hàng nhà chúng ta thay đổi rất nhiều rồi đó!” Cung Trường nói xong, tự nhiên duỗi tay ra ôm bên thân thiếu niên, “Chà! Còn luyện tập cho thân thể rất rắn chắc nữa.”
“Anh làm gì vậy!”
“Làm gì là làm gì?” Cung Trường bị gạt ra có chút khó hiểu.
“Không có gì. Việc đó… Tôi có chút không quen.”
“À, ” Cung Trường cũng không để bụng khước từ của thiếu niên, “Em sau này còn đi khỏi không?” Nói xong, tay lại tự nhiên đáp lên vai thiếu niên.
“Đi? Đi đâu?” Ứng Nhàn nhất thời không kịp phản ứng.
“Thì nước ngoài.”
“Tạm thời không có quyết định đó.” Phiền anh có thể bỏ tay khỏi vai tôi không? Mùa hè rất nóng anh biết không!
“Vậy là tốt rồi. Nói thật, anh thật sự có chút luyến tiếc em.”
Câu nói đã khiến Lý Ứng Nhàn trở nên câm nín.
Lý Hàng, ngươi biết không, thế gian này còn có người luyến tiếc việc ngươi rời đi đó.
Ta đây thì sao? Ở thế giới ngàn năm trước kia, có hay không người giống như nam nhân này, từ sâu trong tâm nói với ta hai chữ “luyến tiếc” kia?
Luyến tiếc… Lý Ứng Nhàn chưa từng nghĩ đến hai chữ đơn giản như thế, vậy mà lại làm y vướng mắc như vậy.
Tiếc là, lời này không phải là nói với y. Ôn nhu của nam nhân này cũng không phải đối với y.
Nhưng vì sao nhiệt độ trên vai lại thật như vậy, thật đến nỗi y cảm thấy chính mình mới là người chân chính có được phần tình này?
Nhịn không được quay đầu tỉ mỉ nhìn nam nhân kia. Hình như đây là lần đầu tiên y nhìn một người chăm chú như thế.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân đường nét cứng cỏi nhưng vẫn khó tin tỏa ra tia ấm nhu hòa.
Tóc ngắn gọn gàng, vầng trán đầy thể hiện sự thông tuệ, đôi lông mày rậm, quét đến đuôi mắt thì hơi hướng lên tạo thành đỉnh lông mày, lông dưới đỉnh lông mày nhạt dần. Lông mày bên trái bị ngăn cách ở đỉnh lông mày, chỗ ngăn cách là một đường sẹo không rõ lắm.
Khuôn hốc mắt dưới lông mày hơi sâu, nhìn sơ thật có chút đường nét rõ ràng của người phương Tây. Vì thả lỏng, hai mắt bình thường thoạt nhìn có chút hung dữ lúc này lại lộ ra “nhu tình như nước”. Ứng Nhàn hoài nghi đây rất có thể là do nam nhân vừa mới ngáp một cái.
Mũi nam nhân rất thẳng, nghe nói hình dạng lớn nhỏ của mũi nam nhân có liên quan đến phần dưới, không biết thiệt hay giả. Nếu như chiếu theo ấy suy đoán… Lý Ứng Nhàn vội kéo dòng suy nghĩ chạy lạc hướng của mình về.
Còn miệng nam nhân, làm cho y nghĩ tới câu đàn ông miệng rộng thì sang. Còn nữa, bờ môi hắn tựa như có chút nứt ra rồi…
Đợi Lý Ứng Nhàn ý thức được mình đang làm gì, tay của mình đặt ở chỗ nào thì, mặc y đã trải qua hơn ba chục năm, da mặt dày hơn cả tường thành cũng nhịn không được xấu hổ bật dậy.
“Tôi, tôi chỉ là… Thấy môi anh nứt ra rồi, việc này…”
“Sao? Nứt rồi? Tự anh thật không để ý tới.” Cung Trương đưa tay sờ sờ môi của mình, cười cười.
Nụ cười thản nhiên, khóe mắt lộ vài vết nhăn nhạt, môi vừa mới được liếm ướt, rõ ràng bình thường như vậy, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, ở trong mắt Lý Ứng Nhàn, đúng là thật sự…
Động lòng người. Làm xúc động lòng người.
“Tôi về đây. Tạm biệt!” Đột ngột đứng lên, co giò bỏ chạy.
“Tiểu Hàng?”
“Muộn rồi, mai gặp.”
“Tiểu Hàng!”
“Thật sự là khuya quá rồi, tôi là nói…”
“Gậy của em.”
“A…”
Lý Ứng Nhàn tuyệt đối không thừa nhận, nam nhân hiện tại đứng ở giữa đường, cười đến giống như một tên đầu đất chính là bản thân mình!
Chưa từng có một khắc, Ứng Nhàn hy vọng có thể tìm được biện pháp hoán đổi trở lại với Lý Hàng như thế.
Lý Ứng Nhàn đang bận, Cung Trường cũng đang bận tâm xử lý thế nào vị lão Phật gia đã nói là làm nhà bọn họ kia, và vấn đề của em gái bảo bối của cậu.
Cậu biết em gái Cung Âm ở nhà này không hề vui vẻ, cậu cũng có tâm muốn đưa em gái mình sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng điều kiện phải thỏa mãn là, cậu nhất định phải có nguồn tiền lớn mới được. Đáng buồn là tiền gửi tiết kiệm trong tay cậu tăng chưa lên đến một vạn đồng! Dù sao trả hết tiền cho nhà họ Kỷ cũng là chuyện gần đây.
Cậu chưa bao giờ nói với người khác trọng trách của cậu nặng nề bao nhiêu, nặng đến nỗi có lẽ đổi cho bất cứ người nào cũng đã sớm bỏ trốn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới muốn buông xuôi trọng trách này.
Cậu tự nói với mình, cậu là đàn ông, là con trưởng một gia đình, cậu có nghĩa vụ gánh vác trọng trách này, không thể buông cũng không thể trốn!
Kết quả không thể buông trọng trách này chính là, cậu từ bỏ tất cả ước mơ, bị trói buộc vào quán hoành thánh nho nhỏ này.
Để giữ lại lượng khách, quán hoành thánh nhà họ Cung bảy năm qua không hề tăng giá, nhà khác đã sớm bán một chén hoành thành một đồng rưỡi, hai đồng rồi, nhà họ Cung cậu vẫn như cũ một đồng tiền xu. Từ Thiên sớm đã khuyên cậu tăng giá, nhưng mà cậu có thể tăng sao?
Từ năm ra tù ấy, tình hình trong nhà rối ren đến không thể rối ren hơn. Lương hưu bà nội, nguồn tiền duy nhất có thể trông cậy vào, cũng hầu như toàn bộ tiêu hao vào việc bà nội liên tục nhập viện, xuất viện.
Đối với nhà họ Cung vừa có kẻ lừa đảo vừa có tội phạm, hàng xóm còn mấy người chịu lui tới quán hoành thánh nhà cậu? Ngay cả học sinh trường trung học thứ năm mươi mốt, lượng lớn nhất trong nguồn khách, cũng bởi vì cha mẹ dặn dò, vì sợ học cái xấu hay là sợ hoành thánh nhà họ Cung không sạch sẽ, mà dần không lại gần quán hoành thánh nho nhỏ này nữa.
Nếu không phải mấy đứa Từ Thiên và La Dục tận tâm chăm chút, quán hoành thánh nhà họ Cung e rằng đã sớm không thể tiếp tục nữa. Năm đó nếu không phải Từ Thiên ở thời điểm ngặt nghèo nhất đưa tay ra cứu giúp, ngay cả em gái Cung Âm cũng không thể không bỏ học đi làm.
Sau khi ra tù, cậu hầu như không có cơ hội lao động. Công trường, bến tàu cậu đều từng chạy đến, nhưng không có bằng cấp lại có tiền sử phạm tội, có thể lực cũng không thể tìm được công việc khác.
Muốn kinh doanh khổ là không có chi phí, tiếp tục bài vở lại càng là thứ ao ước khó thành. Quán hoành thánh ── nơi vuông vức nho nhỏ này cuối cùng lại trở thành chỗ đặt chân duy nhất của cậu!
Nực cười là, dù là một quán hoành thánh nho nhỏ, cũng là thành quả cậu nỗ lực không ngừng tranh đấu với quản lí thành phố.
Để cho em trai Cung Võ có thể học kỹ thuật, để cho ông nội sức khỏe yếu có thể sống được, cuối cùng, cậu từ bỏ tất cả việc làm, về lại trước quán hoành thánh.
Một ngày ít thì vừa lại vốn, nhiều thì lời ba mươi, năm mươi đồng, tích góp thu nhập một tháng bất quá cũng được một ngàn đồng. Chính là như vậy, cậu một mặt trả tiền, một mặt cung cấp tiền học cho em trai em gái, còn phụng dưỡng tiền thuốc thang cho ông nội, cuối cùng cũng có thể chèo chống được gia đình.
Bảy cái tết qua đi, nhà họ Cung mặt ngoài thoạt nhìn đã gió êm sóng lặng, nhưng Cung Trường biết rõ dưới mặt ngoài gió êm sóng lặng này, là mầm mống bất ổn từ lâu của nhà họ Cung, nhưng cậu có thể làm gì đây? Ngoại trừ mỗi ngày khẩn cầu cuộc sống tiếp tục trôi qua bình an, cậu không nghĩ ra cách nào khác có thể cải thiện hoàn cảnh gia đình.
Trải qua tra tấn nhiều năm của cuộc sống hiện thực, cậu từ lâu không còn ảo tưởng mình có thể trở thành nhân vật quan trọng, tài năng lưu danh lịch sử Trung Hoa Dân Quốc, lại càng sẽ không phi thực tế mơ giấc mộng phất lên sau một đêm.
Mộng, quả nhiên vẫn là thích hợp cho trẻ con. Người như cậu, chỉ là một người dân nhỏ bé ở một con phố thôi, vì sinh tồn mà làm việc, cũng chỉ có thể vì sinh tồn mà làm việc.
Gia đình như bọn họ ở Trung Hoa Dân Quốc rất nhiều. Ngay cả ở phố Thập Bảo, có mấy nhà thật sự yên ổn? Mỗi nhà lại mỗi cảnh.
Đứa con độc nhất nhà họ Lưu cùng sân kết hôn được năm năm, sinh ra một đứa con trì độn, vứt bỏ đứa trẻ, mặt khác nhận nuôi một cô con gái nhỏ khác, hai vợ chồng cãi nhau không ít lần.
Thầy giáo Trần dạy toán trường trung học thứ năm mươi mốt thì sống ở trên căn gác cũ sau quán, vợ mù bẩm sinh, đứa con sinh ra chưa đến hai tháng thì bị người ta bắt mất, hiện tại chỉ còn lại có hai vợ chồng già nâng đỡ lẫn nhau sống qua ngày.
Còn có ông Vương bán rau, đứa con trai gây rối, làm to bụng nữ sinh trung học bị người nhà người ta đánh đến cửa, bồi thường hơn chục vạn mới cho qua chuyện.
Nhà họ Lý để đảm bảo cuộc sống, con gái hiện tại ở bên ngoài làm tiểu thư ghế đệm, mỗi ngày chịu người ta mắng sau lưng, chứ không muốn cuộc sống trước đây của họ…
Đây là cuộc sống hiện thực.
Nhà họ Cung của cậu không khá giả cũng không bần cùng, no ấm đầy đủ, em gái hiểu chuyện, ông bà nội đều còn, cậu cũng rất khỏe mạnh. Vậy cậu còn oán trời trách người gì nữa?
Nhưng cũng bởi vì chính mình có mộng ước không thể thực hiện, cậu càng thêm quý trọng ước mơ của em trai em gái. Nếu có thể, cậu thật sự hi vọng Cung Võ và Cung Âm có thể sống vô ưu vô lư, muốn cái gì thì làm cái đó.
Cậu có lẽ tạm thời không có năng lực cho em gái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng ít ra cậu có hể ngăn cản việc em gái bị bắt gả cho người không xứng đáng.
“Là nha đầuTiểu Âm kia nói cho anh?” Bà nội Cung ngồi trên giường sắc mặt vô cùng khó coi.
Cung Trường kéo băng ghế bên giường lớn ra ngồi xuống, lắc đầu.
“Nhà đầu kia chạy tới kiện cáo với anh, nói tôi ép hôn?” Bà nội dường như không phát hiện phủ định của Cung Trường.
“Không phải. Là có người khi đang ăn hoành thánh, đề cập với cháu việc bà đang tìm đối tượng cho Cung Âm, cho nên cháu trở về hỏi một chút.” Cung Trường vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
“Hỏi cái gì? Tôi còn có thể hại nàng ta được sao! Tôi làm việc nào không phải vì muốn tốt cho nhà này? Nếu không phải tôi, nhà này sớm muộn cũng sẽ tan rã! Cha anh, mẹ anh đều chả ra làm sao cả!
“Nhất là mẹ anh! Năm đó nếu mụ ta không đẩy ngã tôi thì tôi sao lại trở nên đau ốm toàn thân thế này chứ, cứ cách mấy ngày lại phải chạy đến bệnh viện! Nếu mụ ta không đập bể bình hoa triều Thanh kia, bán nó đi cũng có thể được một vạn đồng!”
“Bà nội…”
“Anh xem xem tôi hiện tại là cái dạng gì, anh nói xem mẹ anh hại tôi thảm bao nhiêu! Nhà này cũng đều cho mụ ta hại chết cả! Thời điểm đó mà mụ ta không nói lời nào chạy mất!”
“Tôi thấy, nha đầu Tiểu Âm kia tính tình giống mẹ anh! Xem xem trước đây nàng ta hại anh, nếu không phải nàng ta giống mẹ anh thích ăn diện, nếu không phải nàng ta buổi tối chạy ra ngoài chơi, Kỷ đầu to sao lại tới tìm nàng ta? Xảy ra chuyện rồi đổ hết cho anh trai gánh! Anh năm đó thi đậu chính là đại học Bắc Kinh đó! Cứ như vậy mà mất!”
“Bà nội!”
“Anh xem nàng ta học cái trường đại học nghệ thuật gì? Tôi thấy nó là trường học ngốn tiền thì có! Vậy mà còn muốn học lên nữa, nàng ta làm như mình là đại tiểu thư con nhà có tiền không bằng! Được, nàng ta muốn học tiếp cũng được, đừng bắt nhà họ Cung cấp tiền! Lương hưu của tôi không phải để hoang phí vào những thứ ấy!
“Cháu lớn, anh cũng không thể theo nàng ta mãi, Tiểu Võ cũng ra ngoài làm việc rồi, còn nàng ta? Tôi tìm một người cho nàng ta một là vì muốn tốt cho nàng, một là vì muốn tốt cho cái nhà này!
“Gia đình người đàn ông kia rất giàu có, anh nên biết, họ chính là nhà bán cá trong chợ thức ăn kia, mấy năm trước chẳng phải hắn nhận thầu cái ngư trường gì sao, bây giờ làm ra rất nhiều tiền! Anh nên biết họ, chính là nhà họ Hồ.
“Nếu nha đầu Tiểu Âm kia có thể gả qua bên đó, tôi thấy quán hoành thánh kia của anh cũng không cần mở nữa, ký hợp đồng với em rể anh là được rồi, anh nói có đúng không?” Tính toán của bà nội rất kỹ càng, nghĩ đến những ngày tốt lành về sau trên mặt hiện lên nụ cười.
Cung Trường nén xuống tức giận và phiền muộn, cố sức bình tĩnh lại nói: “Bà nội, những lời kia đã nhàm tai rồi, bà đừng nhắc lại nữa, hơn nữa cố gắng đừng nói trước mặt Tiểu Âm.
“Cháu đã nói với bà rất nhiều lần, sự kiện kia không thể trách Tiểu Âm, đêm hôm đó em ấy cũng không phải chạy đi chơi, em ấy là tới giúp cháu dọn quán. Chạm mặt Kỷ đầu to tính là em ấy không may, cũng coi như Cung Trường cháu phải chịu kiếp này. Tiểu Âm không có việc gì là tốt rồi, con gái như em ấy xảy ra chuyện gì, mới thật sự gay go!
“Hiện tại trong nhà chúng ta thì Tiểu Âm có tiền đồ nhất, các giáo sư còn muốn bồi dưỡng em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng Tiểu Âm hiểu chuyện, biết ra nước ngoài tốn tiền không nói cho người nhà biết, nếu không phải Tiểu Võ nói cho cháu biết, cháu cũng không biết. Cho nên, bà nội đừng vội tìm đối tượng cho Tiểu Âm, chuyện của em thì để em ấy lo.
“Hơn nữa, cháu cũng đã nghe ngóng và đi xem qua người kia bà tìm cho em rồi, nói bà đừng giận, thật đúng là không xứng với Tiểu Âm chúng ta! Người nọ thấy của cải dồi dào vậy, nhưng bên ngoài đối nhân xử thế hèn mọn, nghe nói tính tình cũng không đủ tốt để có thể thương yêu vợ con, Tiểu Âm thật sự bị gả qua đó sẽ không hạnh phúc. Bà nội, bà hiểu không?”
“Hiểu cái gì? Trong cái nhà này, chuyện vặt ấy tôi cũng không có quyền làm chủ sao?” Sắc mặt bà nội lần nữa trở nên khó coi.
“Bà nội, cháu không phải có ý đó. Cháu muốn nói với bà, việc này cháu đã giáp mặt từ chối rồi, bà đừng liên lạc người ta nữa.”
“Được rồi được rồi. Dù sao tôi làm cái gì cũng không tốt! Một mụ già đáng chết, ai thèm nghe bà ta nói! Dù là vì cái nhà này lo nghĩ, chết đi thì sao, sẽ không phải hảo tâm làm lòng lang dạ thú!
“Cháu lớn, cháu cũng không cần nói nhiều như vậy, nếu muốn ta chết thì cứ nói, ta lấy dây thừng thắt cổ đỡ phải nhọc nhằn! Ta chết rồi, nói không chừng bà mẹ bỏ chạy của cháu vừa nghe ta chết lập tức sẽ trở lại! Ta chết rồi, cháu cũng không cần lo liệu cho ta lễ tang làm gì, cứ đem đi hỏa thiêu cho tiện… Ô ô…”
“Bà Nội!” Cung Trường đứng lên, khép mắt kiềm chế nói: “Xin lỗi, là cháu không tốt. Cháu lấy khăn mặt cho bà.”
Bà nội ngồi trên giường khóc ô ô. Ông nội ngồi ở cửa ra vào trên chiếc ghế trúc, sửa chữa ghế bành bị hỏng, không cất tiếng nào.
Cung Trường đi sang bên cạnh ông nội, chạm vào bả vai ông gầy còm, “Ông nội, ông đừng vội, đợi lát nữa về cháu làm cho.”
Ông nội ngẩng đầu, nhếch miệng cười cười, bĩu môi ý bảo cậu nhanh nhanh đi lấy khăn mặt lão Phật gia đang hò hét bên trong, sau đó tiếp tục chăm chú vào cái búa cây đinh trong tay.
Chuyện Cung Âm đi xem mắt qua đi như vậy. Cung Âm tựa hồ không vui vẻ gì, trái lại trở nên càng thêm trầm lặng.
Cung Trường nhìn thấy khuôn mặt em gái mang đầy tâm sự, muốn hỏi lại không dám. Thử hỏi, cậu nên trả lời em gái như thế nào? Chẳng lẽ muốn bắt cậu tự mình mở miệng hủy đi ước vọng của em gái sao?
Mình sẽ nghĩ ra được cách! Tiểu Âm, cho anh trai thêm một chút thời gian, anh trai nhất định sẽ không khiến em chịu oan ức.
***
Sáng sớm ngày mới hôm nay, tình cảnh cơ hồ giống như bảy ngày trước, ngoại trừ thiếu đi một Lý Ngân.
Lý Điển Thuận nhìn tiểu bối ngồi phía dưới, cẩn thận quan sát, ước chừng nửa giờ trôi qua không nói gì.
Đương chúa Lý gia không nói lời nào, hai kẻ tiểu bối tự nhiên cũng không tiện mở miệng.
Lý Tranh, vẫn như trước ngồi rất nghiêm chỉnh. Đứng thì thẳng như cây tùng cây bách, ngồi thì vững chãi như chuông đồng, luôn luôn là niềm hi vọng của Lý phụ xuất thân quân đội. Lý Tranh tai tinh mắt sắc, tuy chưa hề nhập ngũ nhưng rất nề nếp.
Việc gã tự áp dụng quy chế quân ngũ cho bản thân đã tạo thành một thứ khí thế cường ngạnh hơn người bình thường.
Lại nhìn sang Lý Hàng, tựa hồ cũng không thay đổi điều gì. Mấy ngày hôm trước còn chống gậy, hôm nay đã không thấy nữa, mang trên mặt ý cười nhu hòa, mắt nhìn ngón tay mình, khuỷu tay khoát lên tay vịn ghế bành, đôi chân dài mặc quần jean màu lam duỗi ra, chân trái bắc lên đùi phải, vẻ mặt thoải mái ngồi hết sức tự nhiên.
Lý Điển Thuận thu ánh mắt lại, chú trọng nhìn vào hai mắt Lý Hàng. Hai tuần này tuy ông không ở trong nước, nhưng bất cứ sự tình gì phát sinh ở Lý viên đều không tránh được tai mắt của ông.
Theo như ông biết, bảy ngày vừa qua Lý Tranh hẳn là gây cho đứa nhỏ này không ít phiền toái, nhưng đứa nhỏ này cũng không biết là vận khí tốt hay là mạnh đến nỗi xem thường những việc làm lén lút của Lý Tranh.
Cậu ta chẳng những bình ổn trải qua bảy ngày, hơn nữa lại không lần nào đến tìm Lý Tranh gây phiền, bất kể là minh bạch hay mờ ám. Bất quá thiếu đi một người vệ sĩ, đáng tiếc là không có bằng chứng gì có thể chứng minh ai đã hạ thủ.
Nếu như bảy ngày qua là một lần đọ sức, Lý Tranh hai mươi ba tuổi hiển nhiên yếu hơn Lý Hàng năm nay mới mười bảy một bậc.
Không biết Lý Tranh có hiểu được điểm ấy không? Lý Điển Thuận có chút tò mò trong lòng.
“Khụ, các cháu biết chuyện Thành Nam có một mảnh đất sẽ đấu thầu chứ?”
Lý Điển Thuận thật sự hỏi là “sẽ”, vì tin tức còn chưa được công bố. Một mảnh đất được đấu thầu, chính phủ còn chưa công bố Lý Điển Thuận đã có tin tức trước, loại sự tình này thuờng cũng thể hiện mảnh đất này cho dù sẽ công khai đấu thầu, cuối cùng cũng nhất định thuộc về Lý gia.
Một khi đã như vậy, Lý Điển Thuận đưa ra việc này có ý nghĩa gì? Khảo nghiệm độ nhạy tin tức của bọn họ? Việc này đối với y mới vừa về nước còn chưa có bất cứ mối quan hệ xã hội nào mà nói, không tránh khỏi gây khó dễ. Ứng Nhàn ngẩng đầu, đợi cáo già buông một câu nói.
“Thành Nam, là huyện LH chỉ mới vừa được quy hoạch bên trong nội thành?” Lý Tranh mở lời dò hỏi.
Lý Điển Thuận cười gật đầu.
“Là mảnh đất nào ạ? Mảnh gần suối nước nóng Sơn Triêu Dương kia? Hay là mảnh tuyến đường sắt kéo dài? Hay là khu dân cư mới nối liền Đại Kiều với bên này?”
Lý Tranh hỏi một câu, Lý Ứng Nhàn liền vẽ ra trong đầu bản đồ của huyện này, tìm kiếm mảnh đất ăn khớp.
Có thể tin tức của y không linh thông bằng Lý Tranh, nhưng y biết rõ Lý gia chiếm vị trí gì trong giới nhà đất ở trong nước, sớm đã nhớ rõ như lòng bàn tay bản đồ Trung Hoa Dân Quốc, nhất là thành phố này và vài huyện nhỏ xung quanh, đông tây nam bắc có cái gì, y từ trước lúc trở về đã thông qua bản đồ vệ tinh cẩn thận nắm vững.
“Ha ha, tóm lại có một mảnh đất như vậy, quan trọng hơn, ta rất muốn nó. Có thể đoạt được nó, sau này chúng ta cho dù muốn độc chiến việc mở rộng vùng mới giải phóng của thành phố này cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta bận tay rất nhiều việc, nếu có thế, phiền hai cháu giúp ta đấu thầu mảnh đất này, được không?”
Lý Điển Thuận cười vô cùng hòa ái, tựa như một trưởng bối hiền từ đang nhờ vả những tiểu bối ưa thích giúp ông chút việc nhỏ nhặt.
Lý Tranh có chút hối hận, gã tưởng rằng Lý Điển Thuận chỉ đang khảo sát bọn họ, không ngờ cáo già này trực tiếp ném ra đề kiểm tra. Nếu gã biết đương chúa Lý gia cũng chính là ông nội ruột của gã, gã sẽ không trả lời chính diện câu hỏi của ông, gã cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ ra tin tức gã đoạt được.
Mặc kệ quan hệ xã hội của thằng nhóc Lý Hàng kia như thế nào, hiện tại cậu ta cũng biết Thành Nam có ba mảnh đất như vậy, rất có thể chính là mảnh đất béo bở chính phủ sắp đấu thầu kia. Ngẫm lại thật hối hận đến nghiến răng!
Lý Điển Thuận vỗ vỗ tay vịn ghế đứng dậy, “Vậy việc này nhờ các cháu, ta sẽ đợi kết quả sau khi đấu thầu. À, đúng rồi, ta đã tạm thời đóng băng tài khoản riêng của các cháu rồi, ta nghĩ các cháu ăn ở đều trong nhà, hẳn là không cần tiền tiêu vặt nhiều như vậy, ta cũng đã dặn dò cha mẹ chú bác các cháu, con cái lớn rồi người nhà còn đưa tiền tiêu cũng không có lợi cho sự trưởng thành của các cháu.
“Đương nhiên, nếu các cháu có ai thật sự cần dùng tiền thì nói ta một tiếng, Lý gia dù thế nào cũng không đến mức bỏ đói con cháu.” Nói xong, cười đi vào nội đường, bỏ lại trong đại sảnh hai người đều đang rơi vào dòng suy nghĩ sâu xa.
Lý Ứng Nhàn chẳng còn muốn chửi trong lòng ông già này ác thế nào, không phải là người thế nào, dù sao lúc trước y cũng từng trải qua rồi.
Nhớ năm đó gia chủ trên một thế hệ của y còn tuyệt đường sống hơn cả Lý Điển Thuận, mùa đông lớn, đem mấy người ứng cử kế thừa trần truồng ném tới biên thành đông, nam, tây, bắc xa bổn gia nhất, bắt bọn họ trong thời gian năm năm giấu diếm thân phận gầy dựng từ đáy vực sâu nhất, mãi cho đến ngồi lên vị trí đương chúa Lý gia.
Mà gian nan khốn khổ trong năm năm đó không thể dùng một chữ thảm hại mà nói được, Cho nên người có thể ngồi lên vị trí đương chúa Lý gia tuyệt đối sẽ không tự cao tự đại, lại càng sẽ không tham vọng lớn, lý thuyết suông, bọn họ tuy là sống trong gia đình giàu có nhất, nhưng trải nghiệm của bọn họ, lại thường là những trải nghiệm mà những đứa trẻ trong các gia đình bi thảm nhất cũng chưa từng trải qua.
Nhớ tới chuyện cũ đã nhanh bị xếp vào chỗ sâu nhất trong ký ức này, Ứng Nhàn bên miệng cười lên một lúm đồng tiền nhỏ. Y không biết mình còn có bao lâu thời gian đi thu xếp, ông già ngay cả khi nào đấu thầu bắt đầu cũng không nói.
Mặc kệ còn bao nhiêu thời gian, đầu tiên y cần phải xác định rốt cuộc là mảnh đất nào ở Thành Nam, điều tra ra là người nào chịu trách nhiệm đấu thầu, cũng như có quyền hạn quyết định chủ đấu thầu.
Tiếp theo, y cần một nguồn tiền lớn tạo điều khiện cho y đấu thầu, còn phải dựa dẫm vào những tên quan tham ô ở đó.
Tuy rằng triều đại thay đổi, nhưng bản tính tham lam không đáy của con người vẫn không thay đổi, cho dù trải qua ngàn năm tiến hóa, quan liêu hủ bại vẫn tồn tại, chế độ dù tốt cũng khó có thể diệt sạch thiên tính con người! Huống chi Trung Hoa vốn là một xã hội coi trọng “nhân tình”.
Sau cùng, đó là phải như thế nào nổi trội giữa đám hồ lang thành tinh, thuận lợi đoạt lấy mảnh đất. Không cần phải nói, khi đó địch thủ lớn nhất của y chắc chắn sẽ là Lý Tranh.
Khi y đang suy ngẫm sự tình, Lý Tranh rời đi. Giữa hai người không có lấy một câu đối thoại, cho dù là lời chào hỏi dối trá nhất. Hiện tại, thời gian rảnh rỗi thật sự rất trân quý, cũng không trách được Lý Tranh lại vội vã như vậy.
Lý Ứng Nhàn ngáp một cái đứng lên, đêm qua quần cả đêm không thể ngủ ngon được, y quyết định đi ngủ bổ sung một giấc trước đã.
Về phần vị trí đương chúa Lý gia, y thật sự cũng không đặc biệt thấy hứng thú. Bảy năm trước một là vì mạng sống, hai là để thích ứng với thế giới mới mẻ này, y mới có thể dốc sức như vậy. Y cũng không biết mình có hay không khả năng ở lại trên thế giới này thêm, vậy y hoang phí suy nghĩ để làm gì, vì tiểu quỷ kia kiếm một cái ghế đương chúa Lý gia?
Đối với y, tiểu tử gọi là Lý Hàng kia, thực ra cũng không thích hợp làm một người quyết đoán, lãnh huyết và cơ trí.
Bất quá, y cũng sẽ không khinh địch như vậy để cho Lý Tranh đoạt được vị trí gia chủ, y là một người có thù tất báo, Lý Tranh năm lần bảy lượt mướn người hại y, nếu mà y không làm gì báo thù, vậy y đã không phải là Lý Ứng Nhàn rồi!
Ngô, đợi lát nữa tỉnh ngủ rồi, đi đến quán hoành thành ăn một bát hoành thánh trước đã.
Lý Ứng Nhàn một mặt nhấn mạnh trong lòng, y chỉ là đơn thuần muốn đi ăn một bát hoành thánh, không phải là muốn ngắm đến người chủ quán hoành thánh kia, một mặt đặt bàn tay lên trái tim mình.
Ta nói, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng qua muốn đi ăn một bát hoành thánh thôi, ngươi đập nhanh như vậy làm cái gì? Khó có thể tiểu quỷ kia ngoài chứng bệnh động kinh, tim cũng có vấn đề đó chứ?
Một ngày, hai ngày, y tựa như u mê, tìm đủ loại cớ mỗi đêm lén ra khỏi Lý viên, đến trước quán hoành thánh kia ăn một chén hoành thánh, nhìn một cái chủ quán hoành thánh kia và nói với hắn vài lời vụn vặt.
Loại tâm tình này y không hề muốn nghiền ngẫm nghiên cứu, cũng không biết loại trạng thái này của y phải chăng là bị ảnh hưởng bởi Lý Hàng.
Y nghĩ, y đang chờ đợi loại trạng thái này tự nhiên biến mất.
Hơn nữa y còn nghĩ, sau khi tới thế giới này, y tựa như bắt đầu có chút thả lỏng bản thân. Vậy nên mới không quan tâm không lo lắng hậu quả gì, mỗi đêm đều đến đây, tiếp nhận nam nhân này đối tốt với mình.
Trong trường hợp, để y rửa chén mỗi ngày cũng tính là đối tốt.
Cái tên đụng y kia, cái tên giả trang thành bác sĩ ám sát y kia, cái tên ở ngoài phòng bệnh bắn súng từ xa kia, vô luận kẻ nào cũng đều là sát thủ tài năng xuất chúng. Tuy rằng loại cuộc sống mỗi ngày đều ở làn ranh sống chết này rất kích thích, bất quá thật đáng tiếc là, y sẽ không cho Lý Tranh thêm cơ hội đùa bỡn nữa.
Không có cách nào khác, ai bảo y ở trong nước không có thế lực nào để phụ thuộc hay hỗ trợ, y không thể cứ ngồi không chịu đòn, càng không có khả năng đợi lương tâm đối phương cắn rứt, cho nên đợi y có thể giải quyết xong mấy việc phiền toái này, tin rằng Lý Tranh sẽ yên ổn thêm một thời gian ngắn.
Mà Lý Tranh vẫn chưa nắm trong tay toàn bộ quyền hạn đối với cổ phần nhà gã, hiển nhiên không có khả năng có đủ năng lực vì y mà dùng đến sát thủ cao cấp.
Nếu như y lường trước không sai, sát thủ hẳn là chỉ có hai người. Lái xe đụng y, đóng giả bác sĩ hẳn là cùng một người.
Này, các ngươi hiện tại đang núp chỗ nào? Một đêm trăng rằm, thiếu niên mặc áo sơmi trắng quần jean chân trần dựa lưng về phía miệng giếng, ngẩng đầu lên ngắm vầng trăng thanh tú, nét mặt bao phủ một tầng như đang mơ màng, vừa như đang cười nhạo.
Ta nguyên không tin quỷ thần. Lão thiên gia, nói cho ta biết, mục đích ngươi đem ta tới thế giới này rốt cuộc là cái gì?
Chỉ là vì chứng minh cho ta thấy sức mạnh của ngươi sao?
Lầu hai của Tiểu Dương Lâu được xây dựng sau này.
Lý Tranh đứng trong góc tối cửa sổ phòng ngủ, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang quay lưng về phía giếng nước.
Bảy năm trước, gã và mấy người anh em họ cấu kết đẩy ngã thiếu niên xuống miệng giếng cũ kia, không ai cho rằng cậu ta có thể sống sót bò ra khỏi.
Nhưng hôm nay, thiếu niên gã cho rằng chắc chắn phải chết kia đang quay lưng về phía miệng giếng, mang theo nụ cười mông lung, huyễn hoặc tựa như tinh linh dưới trăng, giống một hồn ma bay ra từ cái giếng cũ, ngồi ở đó đợi chờ nguồn máu mới.
Khuôn mặt thiếu niên cũng không đặc biệt xinh đẹp, biểu cảm hé ra càng giống vẻ mặt búp bê thông thường, cậu ta như thế ở dưới ánh trăng thoạt nhìn là hòa nhã hiền lành như thế, đơn thuần và bình thản như thế.
Nếu không để ý vóc dáng khỏe mạnh cao hơn gã nửa cái đầu kia, chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng sẽ không cho rằng cậu ta có chút gì nguy hiểm.
Trong lúc dùng cơm chiều, gã nhận được tin, một vệ sĩ thân tín gã chỉ định theo bên Lý Ngân đã mất tích. Nửa giờ trước còn có người trông thấy hắn, nhưng không lâu sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không hề để lại dấu vết gì.
Vệ sĩ của gã tất cả đều là do cha chọn lựa kỹ lưỡng cho gã, mỗi người đều có thể nói là thanh kinh bách chiến, đều là sĩ quan xuất ngũ quân đội nghiêm ngặt nhất.
Chính là vệ sĩ xuất thân như vậy, ở trong vườn Lý viên gã có rất nhiều tai mắt, không để lại dấu vết gì biến mất.
Lý Hàng, em trai họ thân ái của ta, ngươi có bí mật gì mà ta không biết sao?
Ngươi là như thế nào từ trong miệng giếng cũ sâu hoắc kia, còn sống bò ra?
Ngươi là như thế nào dưới sự liên thủ đối phó của mấy người anh em, còn sống từ đất khách quê người trở về Lý viên, thậm chí còn hoàn thành đề thi? Ngươi là dùng thủ đoạn gì giết vệ sĩ của ta?
Còn nữa, mỗi đêm ngươi đều đi đâu? Vì sao người theo dõi ngươi chưa từng thấy ngươi ra khỏi phòng?
***
Đêm càng khuya.
Lý Ứng Nhàn không biết mình mắc phải bệnh tật gì. Y không thích chống gậy, vậy mà đêm hôm khuya khoắt mười hai giờ lại chạy đến trước quán hoành thánh này để bị phạt đứng?
Ai ngờ được nửa đêm mười hai giờ còn có thể có nhiều người ăn hoành thánh như vậy? Những người này không cần ngủ sao?
Không sao, y đứng chưa tới một phút đồng hồ, chủ quán hoành thánh đã chú ý tới y đứng ở góc tối.
“Sao em đứng đó? Chân em làm sao vậy? Từ Thiên, đỡ hộ tao tiểu quỷ kia lại đây, tiện thể tìm cho nó một cái ghế!”
“A.” Người đàn ông cao gầy nhã nhặn đang ngồi đánh bài tú lơ khơ, đứng lên đi về phía Lý Ứng Nhàn.
Lý Ứng Nhàn dùng gậy ba-toong ngăn cánh tay người nọ duỗi về phía mình. “Cảm ơn. Tôi có thể tự đi được.”
Người đàn ông nhã nhặn nhún nhún vai, quay đầu về phía Cung Trường đang làm hoành thánh hô một câu: “Tiểu quỷ này không cần tao đỡ. Tao mặc kệ nó à!”
“Mặc kệ thế nào được! Tìm cho nó một cái ghế! Nó đứng như vậy mày không thấy mệt nhưng tao thấy mệt!” Cung Trường rống.
Người đàn ông tên Từ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng nói thầm: “Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có Cung Trường mày mới dám lớn tiếng như vậy.”
“Này! Tiểu tử, ngồi ở đây!” Từ Thiên ngoắc tay với Lý Ứng Nhàn ý bảo ngồi bên cạnh anh.
Lý Ứng Nhàn liếc nhìn một cái Cung Trường đang bận túi bụi, lại liếc nhìn người đàn ông tên Từ Thiên kia, theo lời đi qua. Mông mới vừa chạm đến băng ghế, Lý Ứng Nhàn liền nhận được ánh mắt quan sát chăm chú không chút khách khí của những người ngồi cùng bàn.
Cách nhìn kia, là từ trái sang phải, từ trên xuống dưới quét qua một lượt.
“Ây, tiểu quỷ, cậu tên gì?”
“Tiểu quỷ, tại sao cậu quen lão đại Cung?”
“Này, sao tôi chưa từng thấy cậu? Cậu từ đâu đến? Là người ở đây sao?”
“Cậu là học sinh trung học? Trường nào vậy? Ở nơi nào? Lớp mấy rồi?”
“Ba mẹ của cậu làm gì?”
“Các người là người cục điều tra dân số?”
Ha ha! Mấy người Từ Thiên đồng loạt nở nụ cười.
“Không, tò mò thôi. Người Cung Trường quen tụi này đều biết, thấy hắn để tâm cậu như vậy mà mấy người tụi tôi không ai biết cậu hết, có chút tò mò thôi.” Từ Thiên cười mèo nói.
Lý Ứng Nhàn nghe vậy, một tay ôm gậy ba-toong, một tay gãi gãi đầu, hì hì hai tiếng đáp: “Vậy các người cứ tiếp tục tò mò đi.” Quay đầu lại, hướng về phía Cung Trương hô lớn: “Anh A Trường, cho em thêm một bát hoành thánh. Em đói bụng!”
“Đợi một chút, sắp rồi!”
Anh A Trường? Ánh mắt mấy người Từ Thiên nhìn Lý Ứng Nhàn càng thêm vẻ hiếu kỳ.
“Anh bạn nhỏ, thành thật là một đức tính tốt, gian xảo quỷ quyệt là không tốt.”
“Na, phải không? Anh bạn già, im lặng là vàng, hỏi đến việc riêng tư của người khác là không tốt, rất không tốt.”
“Ha ha!” Từ Thiên nâng kính mắt cười hô hố.
“Ha ha!” Ứng Nhàn trưng lên tấm biển cười ngây ngô lừa già dối trẻ của y.
“Từ Thiên, một tiểu quỷ mà cũng trị không xong? Tao thấy mày càng chọc càng thua ngược! Ha ha!” La Dục bên cạnh dán lên trán tờ giấy, cười đến giống như co giật.
“Làm sao vậy? Các người đang nói chuyện mà vui vậy?”
“Không có gì, hỏi thử tên họ anh bạn nhỏ thôi.” Từ Thiên liếc nhìn cái bát Cung Trường bưng trên tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“À, nó tên Lý Hàng, là bạn cũ của tao. Tụi bây đừng bắt nạt nói! Rảnh rỗi thì chăm nom nó một chút.”
Bát Cung Trường bưng trên tay đặt đến trước mặt Lý Ứng Nhàn.
“Hoành thánh hết rồi, ăn trước cái này đi. Không đủ thì đợi anh một chút anh bao cho em.”
“Bún thịt bò? Thơm quá!” Lý Ứng Nhàn vui ra mặt.
“Ăn đi cho nóng.” Cung Trường thuận tay xoa xoa đầu thiếu niên.
Mặt Lý Ứng hàn dường như hơi đỏ, đáng tiếc đèn vàng lại tối không ai nhìn ra được.
Từ Thiên nhìn Lý Ứng Nhàn một chút lại nhìn Cung Trường, còn chưa nghĩ ra được sắp xếp từ thế nào để mở miệng, đã nghe La Dục bên cạnh ồn ào rồi.
“Tao nói này Cung Trường! Mày thật quá bất công! Tao với mày giao tình mười mấy năm, chưa từng thấy mày làm bún thịt bò cho tao ăn! Thằng nhóc này là ai, mày đối tốt với nó như vậy!”
“Em của tao! Đi! La Dục giúp tao rửa bát mấy người kia! Rửa xong, bao thêm một trăm viên hoành thánh, có người muốn mày liền xuống.”
“Hả? Lại là tao? Sao mày không gọi Từ Thiên?” La Dục một mặt nói thầm, người khác đều dùng bát đũa dùng một lần mà mày còn dùng bát sứ đũa sứ, một mặt dậy khỏi chỗ ngồi.
Cung Trường và Từ Thiên đều làm như không nghe thấy.
“Em mày? Tao làm sao không biết mày còn có một người em?” Từ Thiên đợi Cung Trường ngồi xuống xong liền vội hỏi.
“Em gì. Mấy năm trước nó và cha mẹ ra nước ngoài, mấy ngày nay mới trở về. Khi đó nó đều là gần dọn quán mới tới ăn hoành thánh, tụi bây chưa thấy qua cũng bình thường.”
Nghe Cung Trường đáp qua quýt, Từ Thiên cũng không hỏi nhiều thêm nữa, nghĩ thầm đợi khi chỉ có hai người lại lén hỏi rõ là được rồi. Không phải anh hiếu kỳ, sự thật là hiểu biết của anh đối với Cung Trường cho anh biết, Cung Trường không có khả năng đối đãi như vậy với một đứa bé chẳng qua chỉ ăn của cậu mấy bát hoành thánh.
Ở bên ngoài thấy Cung Trường đối xử với ai cũng giống nhau, với ai cũng có thể xưng anh xưng em, nhưng Từ Thiên biết, lãnh đạm mới là thiên tính thật của Cung Trường kia, ngoài người trong nhà, không phải là anh và La Dục từ nhỏ cùng lớn lên và ăn ý cậu ấy, Cung Trường sẽ không gần gũi như vậy.
Cậu ấy và nam sinh trẻ kia nhất định có việc gì đó mà bọn họ không biết! Bằng không Cung Trường tuyệt đối sẽ không đãi nó như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói nó là em trai mình.
Lý Hàng. Tên này Từ Thiên sẽ nhớ kỹ!
“Tiểu Hàng, chân em sao vậy?”
“Xe đụng.”
“Xe đụng? Tên khốn nào làm! Hắn sao rồi? Đưa đến cục cảnh sát rồi?”
“Không. Hắn chạy rồi, không bắt được.”
“Biển số xe cũng không ai thấy rõ à?”
“Không.”
“Em sao lại xui như vậy… Tên khốn thất đức, để ông đây biết được sẽ băm dằm mày ra!”
Cung Trường nghiến răng nghiến lợi. Người nhìn sắc mặt cậu đều biết người ngày không phải nói bạo ── cậu thật sự làm được!
Từ Thiên tâm mắt hơi giật, đoán nhà họ Cung chắc lại xảy ra chuyện phiền toái gì, chìa tay vỗ vỗ lưng Cung Trường xoa dịu cậu.
Cung Trường nghiên đầu về phía Từ Thiên cười gượng một cái. Từ Thiên lại vỗ nhẹ cậu hai cái. Không có lời nào được thốt ra.
Lý Ứng Nhàn thoạt nhìn tựa như đang chuyên tâm ăn bún thịt bò, nhưng nhất cử nhất động của Cung Trường và Từ Thiên, kỳ thực đều rơi vào trong tầm mắt y.
“Ăn phải gân bò à? Dùng sức như vậy!” Cung Trường cười y.
Ứng Nhàn không hé môi, lựa hết những thứ xanh xanh khỏi bát.
Cung Trường nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó, đã bị chuyện Từ Thiên bên cạnh đưa ra gây chú ý.
Từ lời đối thoại giữa hai người, Ứng Nhàn biết được ông chủ quán hoành thánh này đang tìm cửa hàng mặt tiền, muốn mở rộng việc làm ăn.
Đợi Ứng Nhàn ăn xong bún thịt bò, mấy người Từ Thiên và La Dục đã rời khỏi, khách hàng trên bàn cũng chỉ còn mỗi y.
“Em ăn cái gì cũng chậm vậy à?” Cung Trường vừa dập lửa bếp vừa cười hỏi.
“Cũng không phải. Chỉ khi ăn ngon.” Ứng Nhàn buông bát đũa chăm chú nhìn Cung Trường làm việc.
“Em trước đây không có như vậy.”
“Con người ai cũng thay đổi thôi.”
“Đúng vậy. Em trước đây… từ khi nào bắt đầu không ăn hành nữa rồi!” Xem ra lão đại Cung vẫn chưa quên tội ác vừa nãy của tên nhóc.
Ứng Nhàn nhanh chóng di chuyển ánh mắt. Không có cách khác, dáng vẻ người nọ trừng y khiến trống ngực y hoảng loạn.
“À, đó là có nguyên nhân.”
Nguyên nhân gì? Cung Trường hỏi y bằng ánh mắt. Thì ghét nên không muốn ăn chứ gì, còn có thể có nguyên nhân gì?
“Bởi vì có một lần em đang đậu phụ khô xào hành thì đột nhiên phát bệnh, sau đó không muốn ăn hành và đậu phụ khô nữa. Còn có củ cải, hôm đó còn có canh củ cải nữa.” Nhân cơ hội này, y kiếm cớ liệt kệ ra những món mình không thích.
“Là vậy sao?”
“Là như vậy.” Ứng Nhàn dưới ánh mắt hoài nghi của đối phương, vô cùng quả quyết gật đầu.
“Ừ, được rồi. Về sau sẽ đặc biệt huấn luyện em ăn ba thứ này là được.”
“Anh A Trường!” Tiếng gọi của thiếu niên rất tội nghiệp và đáng thương.
Cung Trường bật cười, thu dọn quầy, cầm bình nước suối ngồi xuống bên cạnh Ứng Nhàn.
“Hết người rồi, bây giờ em nói cho anh biết vì sao chân lại bị thương vậy?”
“Anh mua lúc nào vậy?”
“Vừa nãy trước khi Từ Thiên đi bắt cậu ta mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngày nóng, uống nhiều nước mới tốt.”
“Cảm ơn anh A Trường.” Khuôn mặt Lý Ứng Nhàn hình như lại đỏ.
Hai người đều không lên tiếng nữa, Cung Trường không biết là không chú ý đến thiếu niên cố tình chuyển đề tài hay là có ý muốn sắm vai một người đàn ông trưởng thành, thiếu niên không nói cậu cũng không hỏi tới. Đầu phố Thập Bảo yên tĩnh u tối, chỉ có tiếng uống nước của thiếu niên ngẫu nhiên ừng ực vang lên hai tiếng.
“Em mấy năm nay ở nước ngoài sống tốt chứ?” Cung Trường mở đầu phá vỡ sự im lặng.
“Giống anh, không tốt cũng không tệ.” Ứng Nhàn nghiêng đầu cười. Thấy Cung Trường đang nhìn chằm chằm y lại dời mắt đi chỗ khác.
“Có hay không người ức hiếp em?”
“Có. Nhưng em đều đòi lại rồi.”
“Ha ha, xem ra Tiểu Hàng nhà chúng ta thay đổi rất nhiều rồi đó!” Cung Trường nói xong, tự nhiên duỗi tay ra ôm bên thân thiếu niên, “Chà! Còn luyện tập cho thân thể rất rắn chắc nữa.”
“Anh làm gì vậy!”
“Làm gì là làm gì?” Cung Trường bị gạt ra có chút khó hiểu.
“Không có gì. Việc đó… Tôi có chút không quen.”
“À, ” Cung Trường cũng không để bụng khước từ của thiếu niên, “Em sau này còn đi khỏi không?” Nói xong, tay lại tự nhiên đáp lên vai thiếu niên.
“Đi? Đi đâu?” Ứng Nhàn nhất thời không kịp phản ứng.
“Thì nước ngoài.”
“Tạm thời không có quyết định đó.” Phiền anh có thể bỏ tay khỏi vai tôi không? Mùa hè rất nóng anh biết không!
“Vậy là tốt rồi. Nói thật, anh thật sự có chút luyến tiếc em.”
Câu nói đã khiến Lý Ứng Nhàn trở nên câm nín.
Lý Hàng, ngươi biết không, thế gian này còn có người luyến tiếc việc ngươi rời đi đó.
Ta đây thì sao? Ở thế giới ngàn năm trước kia, có hay không người giống như nam nhân này, từ sâu trong tâm nói với ta hai chữ “luyến tiếc” kia?
Luyến tiếc… Lý Ứng Nhàn chưa từng nghĩ đến hai chữ đơn giản như thế, vậy mà lại làm y vướng mắc như vậy.
Tiếc là, lời này không phải là nói với y. Ôn nhu của nam nhân này cũng không phải đối với y.
Nhưng vì sao nhiệt độ trên vai lại thật như vậy, thật đến nỗi y cảm thấy chính mình mới là người chân chính có được phần tình này?
Nhịn không được quay đầu tỉ mỉ nhìn nam nhân kia. Hình như đây là lần đầu tiên y nhìn một người chăm chú như thế.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nam nhân đường nét cứng cỏi nhưng vẫn khó tin tỏa ra tia ấm nhu hòa.
Tóc ngắn gọn gàng, vầng trán đầy thể hiện sự thông tuệ, đôi lông mày rậm, quét đến đuôi mắt thì hơi hướng lên tạo thành đỉnh lông mày, lông dưới đỉnh lông mày nhạt dần. Lông mày bên trái bị ngăn cách ở đỉnh lông mày, chỗ ngăn cách là một đường sẹo không rõ lắm.
Khuôn hốc mắt dưới lông mày hơi sâu, nhìn sơ thật có chút đường nét rõ ràng của người phương Tây. Vì thả lỏng, hai mắt bình thường thoạt nhìn có chút hung dữ lúc này lại lộ ra “nhu tình như nước”. Ứng Nhàn hoài nghi đây rất có thể là do nam nhân vừa mới ngáp một cái.
Mũi nam nhân rất thẳng, nghe nói hình dạng lớn nhỏ của mũi nam nhân có liên quan đến phần dưới, không biết thiệt hay giả. Nếu như chiếu theo ấy suy đoán… Lý Ứng Nhàn vội kéo dòng suy nghĩ chạy lạc hướng của mình về.
Còn miệng nam nhân, làm cho y nghĩ tới câu đàn ông miệng rộng thì sang. Còn nữa, bờ môi hắn tựa như có chút nứt ra rồi…
Đợi Lý Ứng Nhàn ý thức được mình đang làm gì, tay của mình đặt ở chỗ nào thì, mặc y đã trải qua hơn ba chục năm, da mặt dày hơn cả tường thành cũng nhịn không được xấu hổ bật dậy.
“Tôi, tôi chỉ là… Thấy môi anh nứt ra rồi, việc này…”
“Sao? Nứt rồi? Tự anh thật không để ý tới.” Cung Trương đưa tay sờ sờ môi của mình, cười cười.
Nụ cười thản nhiên, khóe mắt lộ vài vết nhăn nhạt, môi vừa mới được liếm ướt, rõ ràng bình thường như vậy, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, ở trong mắt Lý Ứng Nhàn, đúng là thật sự…
Động lòng người. Làm xúc động lòng người.
“Tôi về đây. Tạm biệt!” Đột ngột đứng lên, co giò bỏ chạy.
“Tiểu Hàng?”
“Muộn rồi, mai gặp.”
“Tiểu Hàng!”
“Thật sự là khuya quá rồi, tôi là nói…”
“Gậy của em.”
“A…”
Lý Ứng Nhàn tuyệt đối không thừa nhận, nam nhân hiện tại đứng ở giữa đường, cười đến giống như một tên đầu đất chính là bản thân mình!
Chưa từng có một khắc, Ứng Nhàn hy vọng có thể tìm được biện pháp hoán đổi trở lại với Lý Hàng như thế.
Lý Ứng Nhàn đang bận, Cung Trường cũng đang bận tâm xử lý thế nào vị lão Phật gia đã nói là làm nhà bọn họ kia, và vấn đề của em gái bảo bối của cậu.
Cậu biết em gái Cung Âm ở nhà này không hề vui vẻ, cậu cũng có tâm muốn đưa em gái mình sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng điều kiện phải thỏa mãn là, cậu nhất định phải có nguồn tiền lớn mới được. Đáng buồn là tiền gửi tiết kiệm trong tay cậu tăng chưa lên đến một vạn đồng! Dù sao trả hết tiền cho nhà họ Kỷ cũng là chuyện gần đây.
Cậu chưa bao giờ nói với người khác trọng trách của cậu nặng nề bao nhiêu, nặng đến nỗi có lẽ đổi cho bất cứ người nào cũng đã sớm bỏ trốn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới muốn buông xuôi trọng trách này.
Cậu tự nói với mình, cậu là đàn ông, là con trưởng một gia đình, cậu có nghĩa vụ gánh vác trọng trách này, không thể buông cũng không thể trốn!
Kết quả không thể buông trọng trách này chính là, cậu từ bỏ tất cả ước mơ, bị trói buộc vào quán hoành thánh nho nhỏ này.
Để giữ lại lượng khách, quán hoành thánh nhà họ Cung bảy năm qua không hề tăng giá, nhà khác đã sớm bán một chén hoành thành một đồng rưỡi, hai đồng rồi, nhà họ Cung cậu vẫn như cũ một đồng tiền xu. Từ Thiên sớm đã khuyên cậu tăng giá, nhưng mà cậu có thể tăng sao?
Từ năm ra tù ấy, tình hình trong nhà rối ren đến không thể rối ren hơn. Lương hưu bà nội, nguồn tiền duy nhất có thể trông cậy vào, cũng hầu như toàn bộ tiêu hao vào việc bà nội liên tục nhập viện, xuất viện.
Đối với nhà họ Cung vừa có kẻ lừa đảo vừa có tội phạm, hàng xóm còn mấy người chịu lui tới quán hoành thánh nhà cậu? Ngay cả học sinh trường trung học thứ năm mươi mốt, lượng lớn nhất trong nguồn khách, cũng bởi vì cha mẹ dặn dò, vì sợ học cái xấu hay là sợ hoành thánh nhà họ Cung không sạch sẽ, mà dần không lại gần quán hoành thánh nho nhỏ này nữa.
Nếu không phải mấy đứa Từ Thiên và La Dục tận tâm chăm chút, quán hoành thánh nhà họ Cung e rằng đã sớm không thể tiếp tục nữa. Năm đó nếu không phải Từ Thiên ở thời điểm ngặt nghèo nhất đưa tay ra cứu giúp, ngay cả em gái Cung Âm cũng không thể không bỏ học đi làm.
Sau khi ra tù, cậu hầu như không có cơ hội lao động. Công trường, bến tàu cậu đều từng chạy đến, nhưng không có bằng cấp lại có tiền sử phạm tội, có thể lực cũng không thể tìm được công việc khác.
Muốn kinh doanh khổ là không có chi phí, tiếp tục bài vở lại càng là thứ ao ước khó thành. Quán hoành thánh ── nơi vuông vức nho nhỏ này cuối cùng lại trở thành chỗ đặt chân duy nhất của cậu!
Nực cười là, dù là một quán hoành thánh nho nhỏ, cũng là thành quả cậu nỗ lực không ngừng tranh đấu với quản lí thành phố.
Để cho em trai Cung Võ có thể học kỹ thuật, để cho ông nội sức khỏe yếu có thể sống được, cuối cùng, cậu từ bỏ tất cả việc làm, về lại trước quán hoành thánh.
Một ngày ít thì vừa lại vốn, nhiều thì lời ba mươi, năm mươi đồng, tích góp thu nhập một tháng bất quá cũng được một ngàn đồng. Chính là như vậy, cậu một mặt trả tiền, một mặt cung cấp tiền học cho em trai em gái, còn phụng dưỡng tiền thuốc thang cho ông nội, cuối cùng cũng có thể chèo chống được gia đình.
Bảy cái tết qua đi, nhà họ Cung mặt ngoài thoạt nhìn đã gió êm sóng lặng, nhưng Cung Trường biết rõ dưới mặt ngoài gió êm sóng lặng này, là mầm mống bất ổn từ lâu của nhà họ Cung, nhưng cậu có thể làm gì đây? Ngoại trừ mỗi ngày khẩn cầu cuộc sống tiếp tục trôi qua bình an, cậu không nghĩ ra cách nào khác có thể cải thiện hoàn cảnh gia đình.
Trải qua tra tấn nhiều năm của cuộc sống hiện thực, cậu từ lâu không còn ảo tưởng mình có thể trở thành nhân vật quan trọng, tài năng lưu danh lịch sử Trung Hoa Dân Quốc, lại càng sẽ không phi thực tế mơ giấc mộng phất lên sau một đêm.
Mộng, quả nhiên vẫn là thích hợp cho trẻ con. Người như cậu, chỉ là một người dân nhỏ bé ở một con phố thôi, vì sinh tồn mà làm việc, cũng chỉ có thể vì sinh tồn mà làm việc.
Gia đình như bọn họ ở Trung Hoa Dân Quốc rất nhiều. Ngay cả ở phố Thập Bảo, có mấy nhà thật sự yên ổn? Mỗi nhà lại mỗi cảnh.
Đứa con độc nhất nhà họ Lưu cùng sân kết hôn được năm năm, sinh ra một đứa con trì độn, vứt bỏ đứa trẻ, mặt khác nhận nuôi một cô con gái nhỏ khác, hai vợ chồng cãi nhau không ít lần.
Thầy giáo Trần dạy toán trường trung học thứ năm mươi mốt thì sống ở trên căn gác cũ sau quán, vợ mù bẩm sinh, đứa con sinh ra chưa đến hai tháng thì bị người ta bắt mất, hiện tại chỉ còn lại có hai vợ chồng già nâng đỡ lẫn nhau sống qua ngày.
Còn có ông Vương bán rau, đứa con trai gây rối, làm to bụng nữ sinh trung học bị người nhà người ta đánh đến cửa, bồi thường hơn chục vạn mới cho qua chuyện.
Nhà họ Lý để đảm bảo cuộc sống, con gái hiện tại ở bên ngoài làm tiểu thư ghế đệm, mỗi ngày chịu người ta mắng sau lưng, chứ không muốn cuộc sống trước đây của họ…
Đây là cuộc sống hiện thực.
Nhà họ Cung của cậu không khá giả cũng không bần cùng, no ấm đầy đủ, em gái hiểu chuyện, ông bà nội đều còn, cậu cũng rất khỏe mạnh. Vậy cậu còn oán trời trách người gì nữa?
Nhưng cũng bởi vì chính mình có mộng ước không thể thực hiện, cậu càng thêm quý trọng ước mơ của em trai em gái. Nếu có thể, cậu thật sự hi vọng Cung Võ và Cung Âm có thể sống vô ưu vô lư, muốn cái gì thì làm cái đó.
Cậu có lẽ tạm thời không có năng lực cho em gái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng ít ra cậu có hể ngăn cản việc em gái bị bắt gả cho người không xứng đáng.
“Là nha đầuTiểu Âm kia nói cho anh?” Bà nội Cung ngồi trên giường sắc mặt vô cùng khó coi.
Cung Trường kéo băng ghế bên giường lớn ra ngồi xuống, lắc đầu.
“Nhà đầu kia chạy tới kiện cáo với anh, nói tôi ép hôn?” Bà nội dường như không phát hiện phủ định của Cung Trường.
“Không phải. Là có người khi đang ăn hoành thánh, đề cập với cháu việc bà đang tìm đối tượng cho Cung Âm, cho nên cháu trở về hỏi một chút.” Cung Trường vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
“Hỏi cái gì? Tôi còn có thể hại nàng ta được sao! Tôi làm việc nào không phải vì muốn tốt cho nhà này? Nếu không phải tôi, nhà này sớm muộn cũng sẽ tan rã! Cha anh, mẹ anh đều chả ra làm sao cả!
“Nhất là mẹ anh! Năm đó nếu mụ ta không đẩy ngã tôi thì tôi sao lại trở nên đau ốm toàn thân thế này chứ, cứ cách mấy ngày lại phải chạy đến bệnh viện! Nếu mụ ta không đập bể bình hoa triều Thanh kia, bán nó đi cũng có thể được một vạn đồng!”
“Bà nội…”
“Anh xem xem tôi hiện tại là cái dạng gì, anh nói xem mẹ anh hại tôi thảm bao nhiêu! Nhà này cũng đều cho mụ ta hại chết cả! Thời điểm đó mà mụ ta không nói lời nào chạy mất!”
“Tôi thấy, nha đầu Tiểu Âm kia tính tình giống mẹ anh! Xem xem trước đây nàng ta hại anh, nếu không phải nàng ta giống mẹ anh thích ăn diện, nếu không phải nàng ta buổi tối chạy ra ngoài chơi, Kỷ đầu to sao lại tới tìm nàng ta? Xảy ra chuyện rồi đổ hết cho anh trai gánh! Anh năm đó thi đậu chính là đại học Bắc Kinh đó! Cứ như vậy mà mất!”
“Bà nội!”
“Anh xem nàng ta học cái trường đại học nghệ thuật gì? Tôi thấy nó là trường học ngốn tiền thì có! Vậy mà còn muốn học lên nữa, nàng ta làm như mình là đại tiểu thư con nhà có tiền không bằng! Được, nàng ta muốn học tiếp cũng được, đừng bắt nhà họ Cung cấp tiền! Lương hưu của tôi không phải để hoang phí vào những thứ ấy!
“Cháu lớn, anh cũng không thể theo nàng ta mãi, Tiểu Võ cũng ra ngoài làm việc rồi, còn nàng ta? Tôi tìm một người cho nàng ta một là vì muốn tốt cho nàng, một là vì muốn tốt cho cái nhà này!
“Gia đình người đàn ông kia rất giàu có, anh nên biết, họ chính là nhà bán cá trong chợ thức ăn kia, mấy năm trước chẳng phải hắn nhận thầu cái ngư trường gì sao, bây giờ làm ra rất nhiều tiền! Anh nên biết họ, chính là nhà họ Hồ.
“Nếu nha đầu Tiểu Âm kia có thể gả qua bên đó, tôi thấy quán hoành thánh kia của anh cũng không cần mở nữa, ký hợp đồng với em rể anh là được rồi, anh nói có đúng không?” Tính toán của bà nội rất kỹ càng, nghĩ đến những ngày tốt lành về sau trên mặt hiện lên nụ cười.
Cung Trường nén xuống tức giận và phiền muộn, cố sức bình tĩnh lại nói: “Bà nội, những lời kia đã nhàm tai rồi, bà đừng nhắc lại nữa, hơn nữa cố gắng đừng nói trước mặt Tiểu Âm.
“Cháu đã nói với bà rất nhiều lần, sự kiện kia không thể trách Tiểu Âm, đêm hôm đó em ấy cũng không phải chạy đi chơi, em ấy là tới giúp cháu dọn quán. Chạm mặt Kỷ đầu to tính là em ấy không may, cũng coi như Cung Trường cháu phải chịu kiếp này. Tiểu Âm không có việc gì là tốt rồi, con gái như em ấy xảy ra chuyện gì, mới thật sự gay go!
“Hiện tại trong nhà chúng ta thì Tiểu Âm có tiền đồ nhất, các giáo sư còn muốn bồi dưỡng em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng Tiểu Âm hiểu chuyện, biết ra nước ngoài tốn tiền không nói cho người nhà biết, nếu không phải Tiểu Võ nói cho cháu biết, cháu cũng không biết. Cho nên, bà nội đừng vội tìm đối tượng cho Tiểu Âm, chuyện của em thì để em ấy lo.
“Hơn nữa, cháu cũng đã nghe ngóng và đi xem qua người kia bà tìm cho em rồi, nói bà đừng giận, thật đúng là không xứng với Tiểu Âm chúng ta! Người nọ thấy của cải dồi dào vậy, nhưng bên ngoài đối nhân xử thế hèn mọn, nghe nói tính tình cũng không đủ tốt để có thể thương yêu vợ con, Tiểu Âm thật sự bị gả qua đó sẽ không hạnh phúc. Bà nội, bà hiểu không?”
“Hiểu cái gì? Trong cái nhà này, chuyện vặt ấy tôi cũng không có quyền làm chủ sao?” Sắc mặt bà nội lần nữa trở nên khó coi.
“Bà nội, cháu không phải có ý đó. Cháu muốn nói với bà, việc này cháu đã giáp mặt từ chối rồi, bà đừng liên lạc người ta nữa.”
“Được rồi được rồi. Dù sao tôi làm cái gì cũng không tốt! Một mụ già đáng chết, ai thèm nghe bà ta nói! Dù là vì cái nhà này lo nghĩ, chết đi thì sao, sẽ không phải hảo tâm làm lòng lang dạ thú!
“Cháu lớn, cháu cũng không cần nói nhiều như vậy, nếu muốn ta chết thì cứ nói, ta lấy dây thừng thắt cổ đỡ phải nhọc nhằn! Ta chết rồi, nói không chừng bà mẹ bỏ chạy của cháu vừa nghe ta chết lập tức sẽ trở lại! Ta chết rồi, cháu cũng không cần lo liệu cho ta lễ tang làm gì, cứ đem đi hỏa thiêu cho tiện… Ô ô…”
“Bà Nội!” Cung Trường đứng lên, khép mắt kiềm chế nói: “Xin lỗi, là cháu không tốt. Cháu lấy khăn mặt cho bà.”
Bà nội ngồi trên giường khóc ô ô. Ông nội ngồi ở cửa ra vào trên chiếc ghế trúc, sửa chữa ghế bành bị hỏng, không cất tiếng nào.
Cung Trường đi sang bên cạnh ông nội, chạm vào bả vai ông gầy còm, “Ông nội, ông đừng vội, đợi lát nữa về cháu làm cho.”
Ông nội ngẩng đầu, nhếch miệng cười cười, bĩu môi ý bảo cậu nhanh nhanh đi lấy khăn mặt lão Phật gia đang hò hét bên trong, sau đó tiếp tục chăm chú vào cái búa cây đinh trong tay.
Chuyện Cung Âm đi xem mắt qua đi như vậy. Cung Âm tựa hồ không vui vẻ gì, trái lại trở nên càng thêm trầm lặng.
Cung Trường nhìn thấy khuôn mặt em gái mang đầy tâm sự, muốn hỏi lại không dám. Thử hỏi, cậu nên trả lời em gái như thế nào? Chẳng lẽ muốn bắt cậu tự mình mở miệng hủy đi ước vọng của em gái sao?
Mình sẽ nghĩ ra được cách! Tiểu Âm, cho anh trai thêm một chút thời gian, anh trai nhất định sẽ không khiến em chịu oan ức.
***
Sáng sớm ngày mới hôm nay, tình cảnh cơ hồ giống như bảy ngày trước, ngoại trừ thiếu đi một Lý Ngân.
Lý Điển Thuận nhìn tiểu bối ngồi phía dưới, cẩn thận quan sát, ước chừng nửa giờ trôi qua không nói gì.
Đương chúa Lý gia không nói lời nào, hai kẻ tiểu bối tự nhiên cũng không tiện mở miệng.
Lý Tranh, vẫn như trước ngồi rất nghiêm chỉnh. Đứng thì thẳng như cây tùng cây bách, ngồi thì vững chãi như chuông đồng, luôn luôn là niềm hi vọng của Lý phụ xuất thân quân đội. Lý Tranh tai tinh mắt sắc, tuy chưa hề nhập ngũ nhưng rất nề nếp.
Việc gã tự áp dụng quy chế quân ngũ cho bản thân đã tạo thành một thứ khí thế cường ngạnh hơn người bình thường.
Lại nhìn sang Lý Hàng, tựa hồ cũng không thay đổi điều gì. Mấy ngày hôm trước còn chống gậy, hôm nay đã không thấy nữa, mang trên mặt ý cười nhu hòa, mắt nhìn ngón tay mình, khuỷu tay khoát lên tay vịn ghế bành, đôi chân dài mặc quần jean màu lam duỗi ra, chân trái bắc lên đùi phải, vẻ mặt thoải mái ngồi hết sức tự nhiên.
Lý Điển Thuận thu ánh mắt lại, chú trọng nhìn vào hai mắt Lý Hàng. Hai tuần này tuy ông không ở trong nước, nhưng bất cứ sự tình gì phát sinh ở Lý viên đều không tránh được tai mắt của ông.
Theo như ông biết, bảy ngày vừa qua Lý Tranh hẳn là gây cho đứa nhỏ này không ít phiền toái, nhưng đứa nhỏ này cũng không biết là vận khí tốt hay là mạnh đến nỗi xem thường những việc làm lén lút của Lý Tranh.
Cậu ta chẳng những bình ổn trải qua bảy ngày, hơn nữa lại không lần nào đến tìm Lý Tranh gây phiền, bất kể là minh bạch hay mờ ám. Bất quá thiếu đi một người vệ sĩ, đáng tiếc là không có bằng chứng gì có thể chứng minh ai đã hạ thủ.
Nếu như bảy ngày qua là một lần đọ sức, Lý Tranh hai mươi ba tuổi hiển nhiên yếu hơn Lý Hàng năm nay mới mười bảy một bậc.
Không biết Lý Tranh có hiểu được điểm ấy không? Lý Điển Thuận có chút tò mò trong lòng.
“Khụ, các cháu biết chuyện Thành Nam có một mảnh đất sẽ đấu thầu chứ?”
Lý Điển Thuận thật sự hỏi là “sẽ”, vì tin tức còn chưa được công bố. Một mảnh đất được đấu thầu, chính phủ còn chưa công bố Lý Điển Thuận đã có tin tức trước, loại sự tình này thuờng cũng thể hiện mảnh đất này cho dù sẽ công khai đấu thầu, cuối cùng cũng nhất định thuộc về Lý gia.
Một khi đã như vậy, Lý Điển Thuận đưa ra việc này có ý nghĩa gì? Khảo nghiệm độ nhạy tin tức của bọn họ? Việc này đối với y mới vừa về nước còn chưa có bất cứ mối quan hệ xã hội nào mà nói, không tránh khỏi gây khó dễ. Ứng Nhàn ngẩng đầu, đợi cáo già buông một câu nói.
“Thành Nam, là huyện LH chỉ mới vừa được quy hoạch bên trong nội thành?” Lý Tranh mở lời dò hỏi.
Lý Điển Thuận cười gật đầu.
“Là mảnh đất nào ạ? Mảnh gần suối nước nóng Sơn Triêu Dương kia? Hay là mảnh tuyến đường sắt kéo dài? Hay là khu dân cư mới nối liền Đại Kiều với bên này?”
Lý Tranh hỏi một câu, Lý Ứng Nhàn liền vẽ ra trong đầu bản đồ của huyện này, tìm kiếm mảnh đất ăn khớp.
Có thể tin tức của y không linh thông bằng Lý Tranh, nhưng y biết rõ Lý gia chiếm vị trí gì trong giới nhà đất ở trong nước, sớm đã nhớ rõ như lòng bàn tay bản đồ Trung Hoa Dân Quốc, nhất là thành phố này và vài huyện nhỏ xung quanh, đông tây nam bắc có cái gì, y từ trước lúc trở về đã thông qua bản đồ vệ tinh cẩn thận nắm vững.
“Ha ha, tóm lại có một mảnh đất như vậy, quan trọng hơn, ta rất muốn nó. Có thể đoạt được nó, sau này chúng ta cho dù muốn độc chiến việc mở rộng vùng mới giải phóng của thành phố này cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta bận tay rất nhiều việc, nếu có thế, phiền hai cháu giúp ta đấu thầu mảnh đất này, được không?”
Lý Điển Thuận cười vô cùng hòa ái, tựa như một trưởng bối hiền từ đang nhờ vả những tiểu bối ưa thích giúp ông chút việc nhỏ nhặt.
Lý Tranh có chút hối hận, gã tưởng rằng Lý Điển Thuận chỉ đang khảo sát bọn họ, không ngờ cáo già này trực tiếp ném ra đề kiểm tra. Nếu gã biết đương chúa Lý gia cũng chính là ông nội ruột của gã, gã sẽ không trả lời chính diện câu hỏi của ông, gã cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ ra tin tức gã đoạt được.
Mặc kệ quan hệ xã hội của thằng nhóc Lý Hàng kia như thế nào, hiện tại cậu ta cũng biết Thành Nam có ba mảnh đất như vậy, rất có thể chính là mảnh đất béo bở chính phủ sắp đấu thầu kia. Ngẫm lại thật hối hận đến nghiến răng!
Lý Điển Thuận vỗ vỗ tay vịn ghế đứng dậy, “Vậy việc này nhờ các cháu, ta sẽ đợi kết quả sau khi đấu thầu. À, đúng rồi, ta đã tạm thời đóng băng tài khoản riêng của các cháu rồi, ta nghĩ các cháu ăn ở đều trong nhà, hẳn là không cần tiền tiêu vặt nhiều như vậy, ta cũng đã dặn dò cha mẹ chú bác các cháu, con cái lớn rồi người nhà còn đưa tiền tiêu cũng không có lợi cho sự trưởng thành của các cháu.
“Đương nhiên, nếu các cháu có ai thật sự cần dùng tiền thì nói ta một tiếng, Lý gia dù thế nào cũng không đến mức bỏ đói con cháu.” Nói xong, cười đi vào nội đường, bỏ lại trong đại sảnh hai người đều đang rơi vào dòng suy nghĩ sâu xa.
Lý Ứng Nhàn chẳng còn muốn chửi trong lòng ông già này ác thế nào, không phải là người thế nào, dù sao lúc trước y cũng từng trải qua rồi.
Nhớ năm đó gia chủ trên một thế hệ của y còn tuyệt đường sống hơn cả Lý Điển Thuận, mùa đông lớn, đem mấy người ứng cử kế thừa trần truồng ném tới biên thành đông, nam, tây, bắc xa bổn gia nhất, bắt bọn họ trong thời gian năm năm giấu diếm thân phận gầy dựng từ đáy vực sâu nhất, mãi cho đến ngồi lên vị trí đương chúa Lý gia.
Mà gian nan khốn khổ trong năm năm đó không thể dùng một chữ thảm hại mà nói được, Cho nên người có thể ngồi lên vị trí đương chúa Lý gia tuyệt đối sẽ không tự cao tự đại, lại càng sẽ không tham vọng lớn, lý thuyết suông, bọn họ tuy là sống trong gia đình giàu có nhất, nhưng trải nghiệm của bọn họ, lại thường là những trải nghiệm mà những đứa trẻ trong các gia đình bi thảm nhất cũng chưa từng trải qua.
Nhớ tới chuyện cũ đã nhanh bị xếp vào chỗ sâu nhất trong ký ức này, Ứng Nhàn bên miệng cười lên một lúm đồng tiền nhỏ. Y không biết mình còn có bao lâu thời gian đi thu xếp, ông già ngay cả khi nào đấu thầu bắt đầu cũng không nói.
Mặc kệ còn bao nhiêu thời gian, đầu tiên y cần phải xác định rốt cuộc là mảnh đất nào ở Thành Nam, điều tra ra là người nào chịu trách nhiệm đấu thầu, cũng như có quyền hạn quyết định chủ đấu thầu.
Tiếp theo, y cần một nguồn tiền lớn tạo điều khiện cho y đấu thầu, còn phải dựa dẫm vào những tên quan tham ô ở đó.
Tuy rằng triều đại thay đổi, nhưng bản tính tham lam không đáy của con người vẫn không thay đổi, cho dù trải qua ngàn năm tiến hóa, quan liêu hủ bại vẫn tồn tại, chế độ dù tốt cũng khó có thể diệt sạch thiên tính con người! Huống chi Trung Hoa vốn là một xã hội coi trọng “nhân tình”.
Sau cùng, đó là phải như thế nào nổi trội giữa đám hồ lang thành tinh, thuận lợi đoạt lấy mảnh đất. Không cần phải nói, khi đó địch thủ lớn nhất của y chắc chắn sẽ là Lý Tranh.
Khi y đang suy ngẫm sự tình, Lý Tranh rời đi. Giữa hai người không có lấy một câu đối thoại, cho dù là lời chào hỏi dối trá nhất. Hiện tại, thời gian rảnh rỗi thật sự rất trân quý, cũng không trách được Lý Tranh lại vội vã như vậy.
Lý Ứng Nhàn ngáp một cái đứng lên, đêm qua quần cả đêm không thể ngủ ngon được, y quyết định đi ngủ bổ sung một giấc trước đã.
Về phần vị trí đương chúa Lý gia, y thật sự cũng không đặc biệt thấy hứng thú. Bảy năm trước một là vì mạng sống, hai là để thích ứng với thế giới mới mẻ này, y mới có thể dốc sức như vậy. Y cũng không biết mình có hay không khả năng ở lại trên thế giới này thêm, vậy y hoang phí suy nghĩ để làm gì, vì tiểu quỷ kia kiếm một cái ghế đương chúa Lý gia?
Đối với y, tiểu tử gọi là Lý Hàng kia, thực ra cũng không thích hợp làm một người quyết đoán, lãnh huyết và cơ trí.
Bất quá, y cũng sẽ không khinh địch như vậy để cho Lý Tranh đoạt được vị trí gia chủ, y là một người có thù tất báo, Lý Tranh năm lần bảy lượt mướn người hại y, nếu mà y không làm gì báo thù, vậy y đã không phải là Lý Ứng Nhàn rồi!
Ngô, đợi lát nữa tỉnh ngủ rồi, đi đến quán hoành thành ăn một bát hoành thánh trước đã.
Lý Ứng Nhàn một mặt nhấn mạnh trong lòng, y chỉ là đơn thuần muốn đi ăn một bát hoành thánh, không phải là muốn ngắm đến người chủ quán hoành thánh kia, một mặt đặt bàn tay lên trái tim mình.
Ta nói, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng qua muốn đi ăn một bát hoành thánh thôi, ngươi đập nhanh như vậy làm cái gì? Khó có thể tiểu quỷ kia ngoài chứng bệnh động kinh, tim cũng có vấn đề đó chứ?
Một ngày, hai ngày, y tựa như u mê, tìm đủ loại cớ mỗi đêm lén ra khỏi Lý viên, đến trước quán hoành thánh kia ăn một chén hoành thánh, nhìn một cái chủ quán hoành thánh kia và nói với hắn vài lời vụn vặt.
Loại tâm tình này y không hề muốn nghiền ngẫm nghiên cứu, cũng không biết loại trạng thái này của y phải chăng là bị ảnh hưởng bởi Lý Hàng.
Y nghĩ, y đang chờ đợi loại trạng thái này tự nhiên biến mất.
Hơn nữa y còn nghĩ, sau khi tới thế giới này, y tựa như bắt đầu có chút thả lỏng bản thân. Vậy nên mới không quan tâm không lo lắng hậu quả gì, mỗi đêm đều đến đây, tiếp nhận nam nhân này đối tốt với mình.
Trong trường hợp, để y rửa chén mỗi ngày cũng tính là đối tốt.
Danh sách chương