Điện thoại nhận được một tin nhắn từ người lạ.

Mẫn Đăng nhìn lướt qua nội dung. Ngắn gọn, trực tiếp, thậm chí mang theo một chút mệnh lệnh.

—— Mẫn Đăng tiên sinh, chào anh.

Tôi là trợ lý của Hoắc tiên sinh, tôi họ Đậu.

Hoắc tiên sinh nói nếu như anh cân nhắc xong, đúng một giờ tôi sẽ đến đón anh bên ngoài nhà hàng.

“Phát ngốc gì đấy?” Chương Khâu duỗi tay huơ huơ trước mặt cậu.

“Tìm được một công việc.” Mẫn Đăng nói.

“Mày? Tìm việc làm?” Chương Khâu xem thường, “Ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng không có, mày tìm việc gì?”

Mẫn Đăng dừng lại, không nói tiếp nữa.

“Mày đừng tìm việc lung tung ở bên ngoài.” Chương Khâu cảnh báo cậu, “Thành phố này tiện tay chụp một nắm cũng là bảy tám người lừa đảo, còn ba người là tội phạm giết người. Chuyện tiền nong thì hai chúng ta tích góp hai tháng nữa, gộp chung với nhau.”

Mẫn Đăng cười khẽ, gật đầu.

Một giờ chiều.

Mẫn Đăng gặp được trợ lý Đậu ở ngoài nhà hàng.

Trợ lý Đậu mặc một bộ vest, mặt không biểu tình.

Mẫn Đăng ngồi trên xe của trợ lý Đậu, trên đường đến nhà Hoắc Sơ, nhịp tim đập hơn một trăm.

Sau khi trợ lý Đậu dừng xe, Mẫn Đăng cúi người vịn xe, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

“Theo tôi.” Trợ lý Đậu một bên dẫn đường vào căn hộ, một bên nói cho Mẫn Đăng về định vị ngôi nhà, có thể ngồi chuyến tàu điện ngầm nào đến đây vân vân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Mẫn Đăng vô cùng thích thái độ lạnh lùng cứng rắn lại xa cách của trợ lý Đậu. Tựa như một tuyến an toàn, cậu đi trong vòng tuyến của mình.

Mà trợ lý Đậu là người máy, vòng tuyến giữa hai người lại rõ ràng hơn.

Cậu muốn giao lưu bình thường, nhưng cũng sợ giao lưu.

“Cậu có ba mươi phút để dọn sạch sẽ.” Trợ lý Đậu nhìn cậu, “Ba mươi phút sau, tôi đến nghiệm thu kết quả.”

Mẫn Đăng gật đầu, ngắm nhìn bốn phía.

Nhà Hoắc Sơ rất rộng, đồ vật lại không nhiều, có vẻ trống vắng.

Cho nên rất dễ quét dọn.

Phòng khách rộng như thế chỉ bày một cái sofa ở trung tâm, một tấm thảm nhung màu trắng một nửa nằm trên sofa một nửa phủ lên sàn nhà bằng gỗ.

Mẫn Đăng đi qua xếp tấm thảm lại, xoay người đến phòng đồ lặt vặt trợ lý Đậu đã nói, lấy dụng cụ dọn vệ sinh ra.

Mỗi lần quét dọn một chút, Mẫn Đăng kinh ngạc với trình độ dễ quét dọn của ngôi nhà, cũng kinh ngạc trước sự trống rỗng của toàn bộ ngôi nhà.

“Rất sạch sẽ.” Trợ lý Đậu lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc hai người gặp mặt.

Công việc cứ quyết định như vậy, thời gian quét dọn trong vòng hai tháng, cho đến khi tay Hoắc Sơ khỏi.

Dựa theo thời gian biểu trợ lý Đậu cung cấp, Mẫn Đăng quét dọn vào mười giờ rưỡi mỗi tối, rời đi trước mười hai giờ.

Ban đầu Mẫn Đăng muốn nói có thể điều chỉnh đến buổi sáng không.

“Không được, chỉ có khoảng thời gian này Hoắc tiên sinh không ở trong phòng.” Trợ lý Đậu khôi phục dáng vẻ người máy, “Hơn sáu giờ là thời gian nghỉ ngơi của Hoắc tiên sinh, không thể quấy rầy.”

Mẫn Đăng chỉ có thể coi như thôi, mỗi tối sau khi tam làm, đi tàu điện ngầm đến nhà Hoắc Sơ quét dọn.

Mấy ngày tiếp theo, Mẫn Đăng chưa một lần chạm mặt với Hoắc Sơ. Cậu cũng càng ngày càng yên tâm về công việc đột nhiên xuất hiện này.

Trợ lý Đậu bê một tách cà phê, lại đưa qua một phần tài liệu, “Tối nay phải gặp mặt với Lưu tổng của Tân truyện văn hóa.”

Hoắc Sơ cúi đầu uống một ngụm cà phê, nhíu mày đẩy xa, “Nhiều sữa.”

Trợ lý Đậu là một trong những người biết tính cách thật của anh, đã hình thành thói quen từ lâu, nhắc nhở tiếp, “Lưu tổng yêu quý rượu không một chén uống cạn *, tình cảm cũng không sâu để bàn lời dung tục, nhớ kỹ uống thuốc dạ dày trước.”

* trên bàn rượu có câu “tình cảm sâu, một chén uống cạn” (感情深一口闷), chỉ lời ép rượu khiến người ta không biết làm sao, không uống cạn là tình cảm không tốt.

Bắt đầu đã uống cạn một chén, quên uống thuốc dạ dày.

Mặc dù người trên bàn rượu dám rót cho Hoắc Sơ rất ít, nhưng không ngăn được rượu mời trộn lẫn.

Champagne rượu đỏ rượu đế bùng nổ trong dạ dày.

Đi ra từ cuộc rượu, không khí bên ngoài hanh khô lạnh buốt. Đầu óc bị rót đầy rượu càng choáng váng.

Hoắc Sơ khước từ người chạy qua đỡ, tự mình lần mò lên xe.

Sau khi tài xế lái xe trên đường, Hoắc Sơ nhíu mày hạ cửa sổ xuống. Mượn gió lạnh để duy trì tỉnh táo.

Gần đây Hoắc Sơ nhận ra dạo này trong nhà có một cô ốc biển đến.

Chăn gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ, bàn ghế bát đũa ngăn nắp.

Anh về muộn dậy trễ, cho tới bây giờ cũng chưa gặp được cô ốc biển có thời gian làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp.

Một thói quen không dưỡng sinh, bị cô nàng ốc biển khinh bỉ.

Hoắc Sơ đẩy cửa ra, chỗ trước cửa theo thường lệ được cô ốc biển để lại một ngọn đèn.

Màu vàng ấm.

Mùi rượu nhanh chóng tản ra trong không gian nhỏ hẹp.

Hoắc Sơ kéo cà vạt, cởi áo khoác, gỡ ống tay áo cổ áo.

Để trần thân trên, một tay xách quần áo đi về phòng.

Đi qua phòng bếp, ánh đèn sáng trắng làm chói mắt anh.

Nam sinh ngồi xổm trên đất, bị vây trong lông vũ màu trắng giương mắt nhìn về phía anh.

Cô, cô ốc biển.

Hoắc Sơ đưa tay lên tiếng chào, cười vui vẻ.

Mẫn Đăng bối rối đứng lên, hai tay vẫn nắm bột mì, khắp mặt là vẻ lo lắng.

Hôm nay Hoắc Sơ về trước thời hạn mười phút.

Cậu làm đổ bột mì, tưởng là vẫn kịp thời gian.

Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng, đi thẳng về phía trước.

Dưới chân lại dẫm lên áo khoác mình kéo trên mặt đất, lảo đảo một cái.

Người và mặt đất va chạm phát ra một tiếng vang trầm.

“Ôi!” Mẫn Đăng bị dọa nhảy lùi một bước.

Người ngã sấp trên mặt đất không có động tĩnh.

Cậu đè lại trái tim đang nhảy lên, đứng tại chỗ, suy nghĩ dao động không ngừng.

“Shh…” Hoắc Sơ chống một tay trên mặt đất, trở mình.

Đường cong cơ bắp ở lưng bị kéo ra độ cong sắc tình.

Mẫn Đăng nhéo một cái vào lòng bàn tay mình, sợ người xảy ra chuyện, đi tới.

Vừa vươn tay...

Cơ bụng theo hô hấp phập phồng và hơi thở công kích đầy nam tính của Hoắc Sơ khiến tay cậu cứng lại giữa không trung.

Hoắc Sơ híp mắt lại, nhìn Mẫn Đăng đứng ngược chiều sáng bên cạnh mình, cười khẽ ra tiếng.

Mẫn Đăng có phần không biết làm sao.

Hoắc Sơ đột nhiên nâng người lên, bắt được cổ tay Mẫn Đăng, kéo người vào ngực ôm chặt.

Tấm lưng dán lên mặt đất lạnh lẽo, trong ngực ôm con thỏ mềm mại.

Anh bật cười thở dài một hơn, cảm thấy giấc mơ này thật thú vị.

Mùi rượu nồng nặc, ôm ấp nóng hổi.

Tai Mẫn Đăng đỏ lên, lan tràn ra toàn thân, liên tiếp đến trái tim.

Con thỏ mềm mềm trong ngực càng ngày càng cứng ngắc, Hoắc Sơ thậm chí còn nghe được tiếng hàm răng va vào nhau cầm cập.

Đôi mắt bị rượu che mờ sáng được một chút.

Anh ôm người đứng dậy, dựa vào ánh sáng tỉ mỉ quan sát Mẫn Đăng.

Hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt. Bởi vì sợ mà mắt vẫn trợn tròn.

Hoắc Sơ duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu.

Mang theo nhiệt độ, lộ ra mềm mại.

“Buông… buông tôi ra…” Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm, đầu óc cũng rối loạn.

Giấc mơ tỉnh dậy trong nháy mắt.

Hoắc Sơ ngẩn người chớp mắt một cái, thả người xuống đất, vuốt vuốt ấn đường.

Vừa định giải thích, người đứng trước mặt đột nhiên ngã xuống.

Hoắc Sơ biến sắc, duỗi tay ôm lấy.

“Sao vậy?” Lại ôm chặt người vào lòng.

“… Run chân.” Mẫn Đăng cắn răng, cảm thấy mất mặt.

Bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh lại.

Sau khoảng ba phút, triệu chứng toàn thân như nhũn ra của Mẫn Đăng biến mất.

Vành tai đỏ thấu, hốc mắt cũng đỏ xoay người tiếp tục đi dọn dẹp bột mì trên sàn nhà ở phòng bếp.

Hoắc Sơ nhìn quần áo cà vạt tứ tung trên đất, thở dài một hơi. Khom lưng nhặt lên, ném vào máy giặt.

Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh hình tròn của máy giặt trước mặt, Hoắc Sơ thấy rõ chính mình.

Lưu manh chưa chạy.

Tùy tiện rút một chiếc áo len mỏng mặc vào, anh lại đi rửa mặt.

Lúc này mới mặt dày mày dạn đi tới bên ngoài phòng bếp.

“Lúc nãy xin lỗi.” Hoắc Sơ lại khôi phục về người đàn ông khiêm tốn.

“Không sao…” Mẫn Đăng cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng.

Bột trên mặt đất đã được dọn một nửa, trên chóp mũi của Mẫn Đăng không cẩn thận dính ít bột mì màu trắng.

Trông rất đáng yêu, Hoắc Sơ nghĩ vậy.

Hoắc Sơ tựa vào cạnh cửa, nhìn một lúc. Đột nhiên nhớ ra gì đó, vô thức đi nhìn tay Mẫn Đăng.

Đập vào mắt lại là bộ găng tay cao su màu đen.

Hoắc Sơ: “…”

“Sao còn đeo găng tay?” Hoắc Sơ hỏi.

“… Quy định.” Vành tai Mẫn Đăng đỏ lên khi anh từ từ xích lại gần.

“Ai quy định?” Hoắc Sơ không nhận ra sự khác thường của cậu, đầy đầu toàn là găng tay cao su màu đen.

Mẹ kiếp kẻ nào quy định vớ vẩn, đồ thần kinh.

Mẫn Đăng nhớ lại một lần nguyên văn lời trợ lý Đậu.

—— Hoắc tiên sinh hơi có bệnh sạch sẽ, không thích người khác đụng vào đồ của anh ấy. Tốt nhất cậu nên đeo găng tay mọi lúc.

“Sao thế?” Hoắc Sơ ngồi xổm xuống.

“Anh.” Mẫn Đăng nói, “Anh quy định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện