Hoắc Sơ lại nhìn thời gian, đã mười giờ tối.

Anh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mẫn Đăng.

Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Mẫn Đăng cúi đầu đi vào, trong tay xách theo túi nhựa, trông cũng khá nặng.

“Đi chơi gì với Chương Khâu vậy, giờ mới về.” Hoắc Sơ đứng lên nhận lấy đồ trong tay cậu.

“Táo của Chương Khâu mua.” Mẫn Đăng ngẩng đầu lên, nắm chặt túi nhựa không chịu buông tay.

Hoắc Sơ nhíu mày nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, “Chương Khâu làm sao?”

Mẫn Đăng dùng nguyên văn lời Chương Khâu, “Chương Khâu đi đánh thiên hạ vì Phương Tưu.”

“…”

Hoắc Sơ nhéo nhéo gáy cậu, “Đừng lo lắng.”

“Em mới không lo lắng.” Vì Mẫn Đăng đã khóc, bây giờ giọng vẫn khàn chưa lấy lại tinh thần, “Năm đó viện trưởng kiểm tra ra bệnh tim, ảnh đi ra ngoài một lần, trong nhà chỉ có em và viện trưởng. Ảnh lừa em ra ngoài làm ăn, sau đó người trở về…”

Mẫn Đăng nói đến đây, vẻ mặt hơi quyết tâm, ném táo vào ngực Hoắc Sơ, “Ảnh làm ăn cái rắm ý, anh ấy là đi liều mạng, nếu em không đi học em sẽ đi theo đi hành chết anh ấy.”

“…” Hoắc Sơ ôm quả táo không dám lên tiếng.

Hiếm khi Mẫn Đăng thật sự phát cáu, khí áp cả người đều không bình thường.

Áp suất thấp này vẫn kéo dài đến ngày Chương Khâu đi.

Mẫn Đăng xin phép nghỉ chạy đến tiễn y, nhưng không nhìn thấy Phương Tưu.

Có vài lần Mẫn Đăng muốn hỏi, Phương Tưu đi đâu, tại sao Phương Tưu không đến.

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không hỏi ra.

Dẫn đến cậu nhìn thấy Chương Khâu là giận, cũng chẳng nói được mấy câu.

Đổi lại là Hoắc Sơ nói không ít chuyện với Chương Khâu, Mẫn Đăng nghe không hiểu lắm, cũng không nghe rõ, cậu không muốn nhìn Chương Khâu lên xe.

Dứt khoát đứng ra xa.

Mỗi một ngày sau khi Chương Khâu đi.

Mỗi ngày Mẫn Đăng gọi một cuộc điện thoại, Chương Khâu cũng không thiếu kiên nhẫn, nhận từng cuộc.

Tính tình tốt không chỉ nhỏ tí tẹo, cơn giận của Mẫn Đăng cũng không lớn đến thế.

Lại bắt đầu lo lắng một mình Chương Khâu ở bên ngoài.

Mỗi ngày tan học đi ra ngoài trong đầu hoảng hốt đến quên mình, lên xe lúc nào cũng không biết.

Hoắc Sơ thì trơ mắt nhìn Mẫn Đăng rõ ràng thất thần đi đến xe mình, lại thất thần mở cửa xe ra, thất thần lên ghế sau.

Hoắc Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cậu, “Sao lại ngồi ghế sau?”

“…”

Mẫn Đăng giật mình hoàn hồn, nhìn anh, lại nhìn chỗ mình ngồi. Ngượng ngùng cười, “Em tưởng tài xế tới đón em, sao hôm nay anh lại tới đây.”

“Đúng lúc.” Hoắc Sơ chỉ chỉ một thùng giấy phía sau, “Chương Khâu gửi về, anh mang thẳng đến cho em.”

Mẫn Đăng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn thùng giấy, cẩn thận ôm lên chân mình. Cúi đầu nhìn một lúc lâu mới bắt đầu bóc ra.

“Cái gì thế?” Hoắc Sơ hỏi.

Mở hộp ra, Mẫn Đăng cũng sắp chôn đầu vào, giọng vang lên trong hộp hơi vọng lại, “Là bánh ngọt.”

“Nhưng vỡ rồi.” Mẫn Đăng ngẩng đầu lại nói.

“Em ăn một miếng xem.” Hoắc Sơ cười.

Mẫn Đăng cẩn thận bưng một cái bánh ngọt trong thùng lớn ra, nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Ăn ngon không?” Hoắc Sơ hỏi.

“Tạm được.” Mẫn Đăng nói xong bưng thùng giấy lên ghế phụ.

Hoắc Sơ lái xe, như thể lơ đãng nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Mẫn Đăng đang mím môi lặng lẽ cười.

Cách trận bóng rổ hơn một tháng, Mẫn Đăng học bóng rổ khá tốt.

Trong mười lần có 0.5 lần có thể dẫn bóng qua Hoắc Sơ, cũng thành công ném vào rổ.

Hoắc Sơ rất nghiêm ngặt, vì bảo vệ thân phận cựu đội trưởng bóng rổ của mình, tỏ ý chỉ thả 0.5 nước.

Huấn luyện xong, Mẫn Đăng theo thường lệ gọi điện cho Chương Khâu trên xe về nhà.

Mấy ngày nay Chương Khâu nghe điện thoại không nhiều, nói là bận, một ngày chỉ có buổi tối mới có thể nhận được.

Có đôi khi buổi tối cũng không nhận.

Điện thoại bên kia vẫn không nhận, mí mắt Mẫn Đăng giật suốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể đợt một lát lại gọi.

Mẫn Đăng về nhà tắm xong, một bên lau tóc, một bên lại gọi điện cho Chương Khâu.

Điện thoại trực tiếp không nằm trong vùng phủ sóng.

Mẫn Đăng cầm điện thoại, ngây người, mí mắt lại giật lên.

Cậu lại gọi lần nữa, vẫn là nằm ngoài vùng phủ sóng.

Mẫn Đăng nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy thật nhanh đến cửa phòng tắm.

Gõ cửa phòng tắm.

“Sao vậy?” Giọng Hoắc Sơ phát ra từ bên trong.

Mẫn Đăng sững sờ, nắm điện thoại ngẫm nghĩ, nói, “Không sao.”

Đợi Hoắc Sơ tắm xong đi ra, Mẫn Đăng đã gọi hơn mười cuộc điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Sơ nhìn vẻ mặt cậu.

“Điện thoại của Chương Khâu không gọi được.” Mẫn Đăng nhíu mày lại gọi một lần.

“Bao lâu rồi?” Hoắc Sơ hỏi.

“Không biết, buổi chiều lúc em gọi thì không nghe, bây giờ là nằm ngoài vùng phủ sóng.” Mẫn Đăng đáp lời.

“Ngày mai anh sẽ nghĩ cách, bây giờ muộn quá.” Hoắc Sơ nghĩ ngợi, “Nếu như ngày mai vẫn không gọi được, anh và em đến đó tìm Chương Khâu, em đừng lo.”

Cả đêm Mẫn Đăng đều không ngủ ngon, cậu cứ cảm thấy bất thường.

Quả nhiên, sáng sớm mơ mơ màng màng sau khi tỉnh dậy, hành động đầu tiên của Mẫn Đăng là cầm điện thoại gọi điện.

Vẫn không gọi được.

Mẫn Đăng có một cảm giác, cho nên vẻn vẹn chỉ có một ngày, cậu cũng cảm thấy… cảm thấy không đúng.

“Em đến trường trước đi, không sau đâu. Anh vừa có tin tức sẽ nói cho em biết.” Hoắc Sơ nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm, “Nhưng em phải hứa với anh, khống chế được cảm xúc, đừng nghĩ lung tung. Có lẽ Chương Khâu chỉ bận quá.”

Mẫn Đăng trắng mặt gật đầu.

Hoắc Sơ đưa Mẫn Đăng đến trường trước, rồi đi tra tin tức của Chương Khâu.

Mẫn Đăng lên lớp rõ ràng thất thần, chỉ cần sau giờ học, cậu sẽ lấy điện thoại ra gọi điện cho Chương Khâu lần này đến lần khác.

Chương Khâu vẫn không nhận, nhưng cũng may điện thoại không tắt máy.

Chuông vào học vang lên, Mẫn Đăng cất di động, xoa đầu một cái.

Lo lắng và bực bội trong lòng như vạc nước chứa đầy, vạc nước đã sắp nứt ra.

Chương Khâu vẫn luôn đứng ở đó, chỉ cần cậu quay đầu lại.

Cho dù Chương Khâu luôn có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, còn thích trừng mắt mắng cậu.

Nhưng Chương Khâu chưa bao giờ rời đi.

Chương Khâu đối với Mẫn Đăng mà nói, không chỉ là một người anh trai, cũng không chỉ là người nhà.

Chương Khâu giống cây cột luôn chống sau lưng cậu hơn, trong vô số lần cậu sắp ngã xuống, cây cột kia đều liều chết giúp cậu đứng lên.

Bản thân vừa đứng vững vàng, cậu nghĩ rằng có phải có thể chống đỡ cây cột hay không.

Cột lại chạy…

Một chút cũng không hiếm lạ cậu.

Mẫn Đăng chụp đầu một cái, bắt đầu chửi rủa Chương Khâu.

Tiếng chuông tan học vừa vang, Mẫn Đăng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy sau giờ học.

Thậm chí cậu chưa từng chạy, cậu đều đợi người đi gần hết, lại chậm rì rì đi đến cổng trường.

Lao xuống cầu thang thật nhanh, chen qua dòng người đông nghịt, chạy qua bảo vệ đi xe điện.

Bảo vệ ngớ ra kêu khẽ một tiếng, khen, khá lắm! Hoắc Sơ đứng bên ngoài cửa xe, vùa cúi đầu đốt một điếu thuốc, phía trước vang lên một loạt tiếng bước chân.

Anh ngẩng đầu nhìn.

Mẫn Đăng đeo balo, chạy phía trước tất cả người lao ra trường học.

Chạy nhanh như bay, chạy sắp đến trước mặt anh, còn không phanh lại được.

Hoắc Sơ vội vàng vươn bàn tay cầm điều thuốc ra, dùng một tay đón cậu.

Mẫn Đăng thở cũng không kịp thở, “Chương Khâu vẫn không nhận điện thoại, em —— ”

“Đừng sốt ruột, thở trước đã.” Hoắc Sơ vỗ sau lưng cậu, “Anh đã bảo người đi điều tra rồi, tạm thời sẽ không có chuyện gì, mới một ngày, đừng lo lắng.”

Mẫn Đăng nghe xong, lúc này mới thở một hơi trước nay chạy lâu như vậy.

Ôm eo Hoắc Sơ, một bên thở, một bên mắng Chương Khâu.

Trước kia Mẫn Đăng phiền muộn, sẽ không nói lời nào.

Bây giờ phiền muộn, không những không nói lời nào, còn ôm bóng rổ không buông tay.

Liều mạng chạy một hồi trên sân bóng rổ, mồ hôi thấm ướt đẫm quần áo.

Hai ngày, vẫn không gọi điện thoại được cho Chương Khâu.

Người của Hoắc Sơ tìm được người bạn của Chương Khâu, người bạn kia nói Chương Khâu đã đi một tuần trước, đi theo một ông chủ.

Tin tức bị đứt ở đây.

Hôm nay huấn luyện xong lần cuối cùng với cả lớp, Mẫn Đăng bảo tài xế lái thẳng đến công ty Hoắc Sơ.

Lúc Mẫn Đăng ôm bóng rổ đi vào văn phòng của Hoắc Sơ, Dương Chấn Vũ đang nói chuyện với anh.

“Ê, sao Mẫn Đăng đột nhiên cao vậy rồi?” Dương Chấn vũ kinh ngạc, “Cao nhanh thế.”

“Gần đây chơi bóng rổ.” Hoắc Sơ nhận lấy bóng rổ trong tay Mẫn Đăng, vỗ vỗ lưng cậu, “Đi vào tắm trước, anh đặt bộ quần áo bên trong.”

Mẫn Đăng gật đầu, ném balo vào góc bàn, đến phòng nghỉ ngơi của Hoắc Sơ.

“Chậc.” Dương Chấn Vũ nhìn bóng lưng cậu, rụt rụt cổ, “Tên lạnh lùng này, còn hung dữ hơn trước kia.”

“Gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt.” Hoắc Sơ cúi người xách balo lên, vỗ vỗ đặt lên bàn làm việc của mình, “Chương Khâu vẫn chưa có tin tức.”

Hoắc Sơ nói đến đây, liếc nhìn căn phòng, thấp giọng, “Một khoản tiêu dùng cuối cùng trong thẻ ngân hàng của Chương Khâu ở thành phố Nhật Khách Tắc.”

Nhật Khách Tắc hay còn gọi là Shigatse là một đô thị cấp huyện và là thành phố lớn thứ hai tại khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

“Chỗ nào?” Dương Chấn Vũ đơ ra.

“Tây Tạng.” Hoắc Sơ nói.

“…”

Dương Chấn Vũ sờ đầu hai cái, thở dài, “Hai ngày trước tôi nghe mẹ tôi nói Mẫn Đăng có thể dừng uống thuốc, tôi thấy tình hình này đoán chừng quá sức.”

“Chưa chắc.” Giọng Hoắc Sơ rất nhỏ, “Ông không hiểu cậu ấy.”

“Cũng đúng.” Dương Chấn Vũ cười một tiếng, “Có rất ít người sống ngay thẳng lại đơn giản như cậu ấy, làm cho người ta ghen ghét biết bao.”

“Đúng rồi, ngày mai Mẫn Đăng thi đấu bóng rổ, đi xem không?” Hoắc Sơ nói.

“Xem chứ.” Dương Chấn Vũ lập tức lên tiếng, “Tôn vẫn nhớ hồi cấp ba ông còn là đội trường bóng rổ, khiến bọn con gái thích cỡ nào, đáng ghét chết tôi rồi.”

Hoắc Sơ thản nhiên cười một tiếng.

“Không biết Mẫn Đăng có ghẹo con gái thích hay không.” Dương Chấn Vũ thì thầm một câu.

“…”

Hoắc Sơ nhìn thoáng qua Dương Chấn Vũ, ẩn chứa diệt khẩu.

Sáng hôm sau, Hoắc Sơ đi theo Mẫn Đăng vào trường, đi cùng còn có Dương Chấn Vũ.

Trên tay Dương Chấn Vũ thậm chí còn cầm cái băng rôn nhỏ, trên đó viết Mẫn Đăng Đăng lạnh lùng ngọt ngào!!

Mẫn Đăng liếc một cái, mặt hơi đỏ lên.

Tám giờ sáng trận bóng rổ mới bắt đầu, bây giờ mới bảy giờ.

“Chơi tốt nhé.” Hoắc Sơ cẩn thận đeo bao cổ tay cho cậu, “Bọn anh đến sân vận động đợi em.”

Mẫn Đăng gật nhẹ đầu.

Trước khi đi Dương Chấn Vũ còn đặc biệt giơ cao băng rôn nhỏ lên vẫy vẫy.

Mẫn Đăng về lớp học trước, những bạn khác trong lớp đã đến sân vận động trước, bạn học tham gia thi đấu bóng rổ còn muốn tổ chức động viên một lần, sau đó mới cùng đến sân vận động.

Vào lớp, Mẫn Đăng lại phát hiện bầu không khí trong lớp có phần không đúng.

Mẫn Đăng ngờ vực nhìn hai lần những người đang tụ lại một chỗ.

Nhóm người từ từ tản ra, lộ ra Lý Phong ngồi giữa ghế, trên đùi bó thạch cao.

“…”

Mẫn Đăng ngơ ra.

“Không sao, không có tôi các cậu cũng chơi tốt.” Vẻ mặt của Lý Phong cũng rất tự trách.

Cũng không phải như vậy, trong lớp họ ngoại trừ Lý Phong và Lư Châu Nguyệt tiến vào với thân phận học sinh thể dục, những người khác đều là phần tử trí thức và cậu – người vừa học chưa đươc một tháng.

Cả lớp cùng đi ra đúng lúc đụng phải lớp bên cạnh cũng vừa định xuống lần, người hai phe ngăn ở đầu bậc thang.

“Nghe nói Lý Phong lớp chúng mày bị gãy chân?” Nam sinh để tóc mái rất dài ở đối diện cười quái gở.

“Trần Bang mày cứ đắc ý đi, lát nữa Lý Phong đánh mày tao cũng không cản đâu.” Lư Châu Nguyệt lườm một cái.

Trần Bang nhìn thấy Lý Phong được hai người khiêng ra cửa phòng học vào lúc này, lại cười mỉa hai tiếng, quay đầu lại nhìn Mẫn Đăng, “Đây là anh họ của Hoắc Úc lớp chúng mày? Đây không phải em họ hả? Lông còn chưa mọc đủ.”

Mẫn Đăng cũng chưa hề kịp phản ứng, liếc mắt đã thấy tóc dài đối diện chậc mấy tiếng.

Tiếp đó tóc dài mang vẻ mặt chán ghét đi tới, sau đó hất đầu một cái, lại hừ lạnh một tiếng, lúc đi xuống còn cố ý đụng vào bả vai Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn bả vai bị đụng vào của mình.

Cảm thấy người này không hiểu nổi.

“Người kia hắn luôn… bất thường với lớp chúng ta.” Lư Châu Nguyệt vỗ vỗ bả vai Mẫn Đăng, “Hắn thấy Lý Phong không ra sân được nên đắc ý đó.”

Lư Châu Nguyệt nghĩ ngợi lại nói, “Lý Phong không ra sân được, không ai cản được hắn, cậu chú ý một chút, cách xa hắn ra.”

“Sao vậy?” Mẫn Đăng nghi hoặc.

“Hắn thù giàu.” Lư Châu Nguyệt xoa xoa da gà nổi trên cánh tay mình, “Đầu óc có vấn đề, trước kia đã đánh một trận với Hoắc Úc, nhưng lại đánh không thắng.”

Mẫn Đăng đi theo đại đội vào sân vận động, liếc mắt đã thấy Hoắc Sơ, mỉm cười giơ tay vẫy vẫy về phía anh.

Hết cách rồi, băng rôn trên tay Dương Chấn Vũ chói mắt quá.

Hoắc Sơ cười cầm điện thoại chụp cho cậu tấm ảnh.

Mẫn Đăng lập tức mất tự nhiên nhảy lên nghiêng đầu.

Trận bóng rổ chia thành thi đấu lớp mười, lớp mười một và lớp mười hai.

Đầu tiên là trận đấu của lớp mười, bên lớp mười nhanh chóng đã có hai đội lên, cũng kết thúc rất nhanh.

Tiếp theo là lớp của Mẫn Đăng và lớp bên cạnh kia.

Trọng tài vào chỗ.

Hai lớp cấp tốc hoàn thành làm nóng người, đứng đối diện nhau.

Mẫn Đăng nhìn thấy tên tóc dài đối diện.

Tóc dài cười một tiếng với cậu, dựng thẳng ngón giữa lên với bên này.

Mẫn Đăng nhíu nhíu mày, không nhìn sang bên kia, nhìn chằm chằm bóng trong tay trọng tài đứng ở vị trí trung tâm.

Trọng tài bên ngoài sân vận động thổi còi lên, bóng được ném lên giữa không trung.

Mẫn Đăng nhìn chằm chằm hướng bóng rơi xuống, Lư Châu Nguyệt lớp họ phụ trách cướp bóng.

Lớp đối diện là một nam sinh cao to, sắp cao hơn Lư Châu Nguyệt một cái đầu.

Nam sinh đối diện nhảy nhanh, Lư Châu Nguyệt thuận lợi cướp được bóng.

Mẫn Đăng siết nắm tay một cái, lại buông ra.

Người trên sân ngay lập tức bắt đầu chạy.

Lư Châu Nguyệt dẫn bóng chạy nhanh như bay, Mẫn Đăng tìm đúng vị trí của mình, nhìn chằm chằm một người chạy theo.

Trình độ bóng rổ của lớp họ bình thường, Mẫn Đăng mới luyện một tháng dưới tay Hoắc Sơ, cũng sắp đuổi kịp đám người này.

Cũng chỉ Lý Phong và Lư Châu Nguyệt có thể gánh team, nhưng Lý Phong gãy chân, toàn bộ nhờ Lư Châu Nguyệt chọi một mình.

Lư Châu Nguyệt nhảy lên úp rổ, Mẫn Đăng cắn răng nhìn, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Đây là quả bóng đầu tiên.

Tựa như động tác chậm.

Bóng bị chặn, là nam sinh cao 1m9 trước mặt.

Mẫn Đăng nghe được tiếng hoan hô nghe được âm thanh hít vào, cậu không kịp nghĩ nhiều, người trên sân nhanh chóng chạy theo bóng về phía một bên khác.

Bóng được truyền đến tay Mẫn Đăng, cậu nhìn cơ hội chuẩn bị chuyền bóng.

Đột nhiên chếch phía sau đụng phải một người, Mẫn Đăng lảo đảo một cái, bóng cũng không rơi.

Mẫn Đăng không quay đầu lại nhìn, tiếp tục kiểm soát bóng chạy về phía trước, chuyền bóng đến tay một nam sinh khác trong lớp cậu.

Lúc này Mẫn Đăng mới quay đầu nhìn lướt qua sau lưng, là cái tên tóc dài kia.

Người trên sân chạy rất nhanh, trong tay Mẫn Đăng vừa lấy được bóng, tóc dài đã chạy tới đụng.

Nhưng cố tình góc độ đụng kỳ lạ lại bình thường, trọng tài không hề kêu lên.

Trên người tóc dài cứng rắn không bình thường, nhiều lần Mẫn Đăng bị đụng vào thịt đau đến run lên.

Chạy hơn nửa hiệp, lớp bọn cậu kém một điểm.

Nghỉ ngơi giữa trận, Mẫn Đăng kéo áo lau mồ hôi trên trán.

Hoắc Sơ chạy xuống từ trên khán đài, nhíu mày kéo người đến bên tường, dùng người mình che chắn, duỗi tay kéo áo Mẫn Đăng ra.

Trên eo và bụng Mẫn Đăng có mấy mảng xanh tím, sắc mặt Hoắc Sơ lập tức đen thui.

“Có chuyện gì với thằng nhóc kia vậy?” Hoắc Sơ nhíu mày đưa nước trên tay cho cậu.

“Em không biết.” Mẫn Đăng ngửa đầu uống một hớp nước.

Hoắc Sơ quay đầu liếc nhìn về phía cách đó không ra, chửi nhỏ một tiếng.

Sau đó khom lưng cúi đầu, cẩn thận xịt bình xịt mượn được lên vết bầm tím của Mẫn Đăng.

“Vẫn muốn chơi hả?” Hoắc Sơ thấp giọng hỏi.

“Chơi.” Mẫn Đăng ném chai nước cho Hoắc Sơ, đập tan cơn giận và bực bội đọng lại mấy ngày nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện