Tạm biệt với nữ sĩ Ninh Tuệ, lông mày nhíu chặt của Hoắc Sơ vẫn chưa thả lỏng.

Phim nữ sĩ Ninh Tuệ nói, anh có. Còn rất nhiều.

Một người đàn ông trưởng thành bình thường không tồn tại mà không có thứ này.

Nhưng, bảo anh cho Mẫn Đăng xem phim thì hơi có phần không bình thường.

Cứ cảm thấy không thích hợp.

Rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp chứ? Hoắc Sơ ngẫm nghĩ lại nghĩ, cảm thấy đoán chừng là mặt Mẫn Đăng trông nhỏ.

Trẻ em xem những thứ này quả thật là không thích hợp.

Nhưng nếu trẻ em không xem, vậy trẻ lớn là anh phải ngày ngày làm bạn với ghế sofa.

Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mẫn Đăng đang cầm hộp quà nhỏ đong đưa, bất đắc dĩ giơ tay sờ sờ đầu cậu.

Thở dài một hơi, không phải chỉ là ngủ trên ghế sofa thôi sao, anh ngủ là được.

Hôm nay tinh thần của Mẫn Đăng không tệ, mãi cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Thậm chí có thể nói là tinh thần hơi phấn chấn.

Bởi vì đi được nửa đường, cậu nhìn chằm chằm hộp kẹo một lúc lâu, đột nhiên tự phản ứng lại ý nghĩa của việc Ninh Tuệ kêu cậu gọi thực đơn, lại bảo cậu lấy son môi nằm ở đâu.

Mẫn Đăng lập tức khẩn trương nhớ lại tình huống lúc đó của mình, bỗng nhiên nhận ra biểu hiện của mình… cũng không tệ lắm.

Chắc là cũng không tệ lắm.

Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ra.

“Sao hôm nay vui vẻ thế?” Hoắc Sơ buồn cười nhìn Mẫn Đăng nhảy vào phòng.

Mẫn Đăng vội vàng dừng bước lại không nhúc nhích, ho hai tiếng, không nhảy nữa, tiếp tục đi lên phía trước.

“Khát không?” Hoắc Sơ rót một cốc nước lớn, đưa cho cậu, “Món khoai môn nướng em ăn lúc nãy rất khô.”

“Ăn ngon lắm.” Lúc này Mẫn Đăng vui vẻ, nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt.

Chỉ là tính cách gây ra, Mẫn Đăng không biểu hiện ra ngoài mấy.

Nhưng hơn nửa khuôn mặt vùi vào trong cốc, lặng lẽ cười.

“Thích Ninh Tuệ vậy cơ à?” Hoắc Sơ xoa xoa khóe miệng cậu.

“Thích.” Mẫn Đăng không chậm trễ chút nào gật đầu.

“Vậy anh thì sao.” Hoắc Sơ hỏi.

“Cũng thích.” Mẫn Đăng nói.

“Thế à.” Hoắc Sơ nhướng mày, xoay người sang, cố ý thở dài một hơi, “Anh cảm thấy bạn Mẫn Đăng trong trường tiểu học Hoắc Sơ không lấy được giấy khen bạn nhỏ đáng yêu nhất.”

“…” Mẫn Đăng chớp chớp mắt mỉm cười, “Tại sao?”

“Bởi vì yếu tố quan trọng nhất để tranh cử giải thưởng bạn nhỏ đáng yêu nhất đó là…” Hoắc Sơ đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhấn mạnh, “Đó là chỉ có thể thích Hoắc Sơ.”

“Nhưng mà…” Mẫn Đăng sờ lên mũi, đi tới, chột dạ nói, “Thích nhất không được ư.”

Hoắc Sơ không dao động, nhưng khóe miệng lại cong lên.

“Người em thích nhất thích nhất thích nhất là Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng đọc xong giống như tuyên thệ, mặt đỏ bừng, trên tay cũng nổi da gà.

Xấu hổ cực kỳ, vùi vào trong tấm thảm mềm trên sofa, trong lúc nói chuyện, giọng buồn bực, “Có phải hơi quá buồn nôn không…”

Hoắc Sơ sững sờ, ôm người cười to, cuối cùng còn hôn mấy cái.

Hai người ầm ĩ không bao lâu, Mẫn Đăng đã bắt đầu buồn ngủ.

Cái giá cho tinh thần đột nhiên phấn chấn vừa nãy chính là, Mẫn Đăng ngủ rất nhanh.

“Lên giường ngủ đi.” Hoắc Sơ vỗ vỗ cái người mềm mại trên người mình.

“… Anh ôm em.” Mẫn Đăng vùi đầu trong cổ Hoắc Sơ cọ cọ.

Hiếm khi Mẫn Đăng làm nũng.

Hoắc Sơ ôm cậu, không nhịn được lại hôn mấy cái, cho đến khi Mẫn Đăng phiền vả một phát vào mũi anh mới coi như dừng.

Hoắc Sơ ôm người vào giường, giúp cậu cởi quần áo, Mẫn Đăng đặc biệt phối hợp chổng mông lên.

Hoắc Sơ hít sâu một hơi, không nói gì, mắt cũng không nhìn lệch cởi quần ra.

Nhưng Mẫn Đăng tự cọ về phía trước, nửa bên đồ lót bị cởi ra cái quần kéo xuống theo.

Hoắc Sơ khựng lại ngay lập tức, ánh mắt tối đi.

Ngủ sofa cái rắm, anh căn bản không muốn ngủ sofa.

Lúc Hoắc Sơ cởi da người mình được một nửa.

“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng nhắm mắt khẽ gọi.

“Sao vậy?” Hoắc Sơ lại gần, vỗ vỗ lưng cậu.

“Lạnh…”

Hoắc Sơ lại nhìn chằm chằm cái bánh màn thầu trắng to kia mấy lần, bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo chăn đắp kín cho cậu.

Tiếp đó đi xuống lầu trong tình huống cực kỳ khốn cùng.

Mẫn Đăng ngủ rồi, anh phấn khích rồi.

Hoắc Sơ ngồi trên sofa bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lời nói của Ninh Tuệ.

Chắc chắn phải xem phim, nhưng quan trọng là tiến hành theo chất lượng, quan trọng là trong lúc lơ đãng, quan trọng là ——

Quan trọng là bây giờ anh muốn nổ.

Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua, không thể làm gì, đi đến phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt mấy lần xong, tình hình trên người mới tốt hơn chút.

Lấy máy tính ra, lại đến tủ lạnh lấy lon bia lạnh, Hoắc Sơ bật phim đã rất lâu rồi chưa bật.

Đắm chìm trong bầu không khí học thuật dày đặc, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Nhoáng một cái đã hai giờ trôi qua.

Hoắc Sơ đang sàng lọc phim thích hợp, cửa đột nhiên được gõ vang.

Hoắc Sơ tắt máy tính, ngửa đầu uống hết ngụm bia cuối cùng, đi mở cửa.

Ngoài cửa là Chương Khâu, tay xách cái bình giữ nhiệt rất to.

“Mẫn Đăng đâu?” Chương Khâu không nhìn thấy Mẫn Đăng khi bước vào cửa.

“Em ấy ngủ.” Hoắc Sơ nhận lấy bình giữ nhiệt trên tay y, “Cái gì đây?”

“Tôi hầm canh.” Vẻ mặt Chương Khâu hơi có phần kiêu ngạo, “Canh tổ truyền bổ dưỡng.”

Mẫn Đăng ngủ mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy ngủ không an ổn, lại nghe thấy giọng Chương Khâu, tỉnh lại.

Lúc đi dép lê lắc lư đến đầu cầu thang, quả nhiên thấy được Chương Khâu ngồi trên sofa.

“Lại đây, uống canh.” Chương Khâu cười vẫy vẫy tay về phía cậu.

Lúc này đầu óc Mẫn Đăng vẫn chưa tỉnh táo lại, dụi mắt đi xuống, dán vào Hoắc Sơ vùi trên sofa.

Hoắc Sơ ôm vai cậu, nghiêng đầu hôn một cái lên trán cậu, “Đói không? Húp ít nước đi.”

Mẫn Đăng nửa khép mí mắt, gật nhẹ đầu.

Cậu cũng không biết làm sao, cậu chỉ cần khẽ dựa vào người Hoắc Sơ đã cảm thấy buồn ngủ kinh khủng, rõ ràng vừa nãy ngủ không ngon lắm.

Hoắc Sơ múc một muỗng nhỏ, tự thổi nguội, mới đưa đến miệng Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng nhắm mắt chỉ há miệng ra.

Chương Khâu vốn còn muốn ở lại một lúc, bị dáng vẻ sến sẩm của hai người họ làm cho buồn nôn quá.

Trừng Hoắc Sơ vài lần, giận đùng đùng đi trước.

Chương Khâu vừa đi, Mẫn Đăng lập tức đẩy thìa ra không uống.

Mí mắt cụp thẳng xuống, buồn ngủ díp cả mắt, ôm cánh tay Hoắc Sơ, vùi trong sofa lập tức chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay Hoắc Sơ chưa ăn gì, chỉ có bữa ăn buổi sáng ra ngoài ăn cùng Ninh Tuệ.

Nhưng cũng không ăn bao nhiêu, anh vẫn chú ý đến tình huống của Mẫn Đăng.

Bây giờ uống một lon bia, chỉ cảm thấy đói.

Trong canh bỏ rất nhiều thứ linh tinh, ngửi cũng rất thơm.

Hoắc Sơ đợi Mẫn Đăng ngủ say, mới cẩn thận rút cánh tay mình ra, xách theo bình giữ nhiệt đi tới bàn ăn.

Theo lý, trong canh nấu những gì, bỏ thêm gia vị gì Hoắc Sơ đều có thể ăn biết được thứ đó.

Nhưng hôm nay không được, đầy trong đầu Hoắc Sơ là làm thế nào vô tình phổ cập khoa học phim cho Mẫn Đăng…

Uống mấy ngụm, trong miệng không mùi không vị, vậy mà cũng không thể uống ra trong canh này đến tột cùng bỏ thứ gì.

Nhưng đúng là rất đói, anh uống ngụm này đến ngụm kia.

Không bao lâu một bình canh lớn cũng sắp thấy đáy.

Điện thoại đặt ở sofa rung lên, Mẫn Đăng nhíu mày, tỉnh lại trong giấc ngủ.

Gần đây tuy Mẫn Đăng vẫn dễ buồn ngủ, nhưng không ngủ sâu.

Cậu dụi mắt, trước mắt mơ hồ một mảng, tìm cả buổi mới tìm được điện thoại, nghe máy.

Là Chương Khâu gọi đến.

Mẫn Đăng đặt điện thoại ở bên tai, lại ôm tấm thảm nhắm hai mắt lại, giọng nói lười nhác: “Alo?”

“Ê, anh quên nói với mày, canh đó, không thể uống hết trong một lần, mày lấy cái bát nhỏ, uống một bát sau bữa ăn, đó là lượng hai ngày.” Chương Khâu dặn đi dặn lại, “Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.” Mẫn Đăng gật đầu, vừa định tắt điện thoại, đột nhiên nghe thấy âm thanh có người húp canh, cậu chống hai tay lên vươn người ra nhìn.

Cách đó không xa, Hoắc Sơ đang nghiêm túc ngồi ở bàn ăn húp canh, cọng tóc cũng tỏ vẻ không được quấy rầy.

“… Nếu uống hết thì sao?” Mẫn Đăng nhìn Hoắc Sơ bên kia, đột nhiên nhận ra một nguy hiểm.

Đúng vào lúc này, Hoắc Sơ ở kia đã húp hết canh xách theo cái bình giữ nhiệt to đứng lên, vào phòng bếp.

Bước chân ổn định, vẻ mặt bình tĩnh.

Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy uống hết thật ra cũng không sao.

Chương Khâu bên kia điện thoại đột nhiên bắt đầu cười mỉa: “Uống hết? Không tồn tại đâu.”

“Canh viên siêu cấp đại bổ mười phân vẹn mười của anh phụ nữ uống làm đẹp đàn ông uống tráng dương thì không ai có thể uống hết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện