Bác sĩ vừa nói xong, bảo vệ đứng bên cạnh kinh ngạc há to miệng, tự lẩm bẩm cảm thán, “Thế này… ngủ ngon thật…”
Người trong căn phòng đều không nói chuyện, toàn bộ mở to mắt nhìn Mẫn Đăng nằm nghiêng trên sofa, nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng.
Hoắc Sơ liếm liếm đôi môi khô khốc, sống lưng kéo căng giống như một gậy thép sẽ không cong.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm chậm rãi buông lỏng ra, máu thấm ra từ trong băng vải, từng giọt máu, theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống tấm thảm lông dê màu trắng.
“Cậu…” Bác sĩ liếc nhìn tay anh, “Nếu không cậu theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến?”
Hoắc Sơ đột nhiên hít mạnh một hơi lớn, nhíu mày thật chặt, ngay sau đó, hơi thở thô nặng giống như ho ra từ trong phổi.
Anh cúi người xuống, ho đến nỗi không thở được.
Ho mãi ho mãi Hoắc Sơ bật cười, anh nắm lấy tay Mẫn Đăng, vùi mặt vào trong cọ cọ.
Mẫn Đăng nghe thấy được Hoắc Sơ gọi cậu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại, tựa như bị khóa trong một căn phòng đen vuông vức.
Không có cửa, cậu không đi ra được.
Nhưng cậu biết, Hoắc Sơ ở ngay bên ngoài tường.
Trong lòng bàn tay nóng hổi, từng giọt từng giọt, là dung nham.
Mẫn Đăng khó chịu mở mắt ra, nghiêng đầu, cậu nhìn thấy Hoắc Sơ vùi đầu trong lòng bàn tay cậu.
Hoắc Sơ cúi đầu về phía cậu, cứ quỳ như thế.
“... Hoắc... Sơ.” Mẫn Đăng nhỏ giọng mở miệng gọi anh, cựa quậy ngón tay.
Toàn thân Hoắc Sơ cứng đờ, một lúc lâu không nhúc nhích.
Mẫn Đăng sốt ruột, cố gắng nắm lấy đầu ngón tay Hoắc Sơ, lôi kéo.
Lúc này Hoắc Sơ mới ngẩng đầu, cảm xúc trên mặt đã thu lại từ lâu, thậm chí còn cười một tiếng.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, bây giờ mới dám xác nhận Hoắc Sơ thật sự về rồi, gian nan lên tiếng: “Anh về lúc nào.”
“Vừa nãy.” Hoắc Sơ sờ lên trán cậu, “Còn muốn ngủ không?”
“Không muốn.” Mẫn Đăng lắc đầu, kéo chặt tay Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cười nhẹ đáp lại, cũng kéo chặt tay cậu, ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu.
Nhân viên y tế một phòng, mắt to trừng mắt nhỏ, thở mạnh cũng không dám.
Mẫn Đăng tựa vào Hoắc Sơ không lâu, lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ sâu hơn.
Bác sĩ cũng phát hiện bất thường, lại đi tới nhẹ chân nhẹ tay kiểm tra một hồi, đề nghị: “Không phải không có ai có thể ngủ sâu như thế, nhưng sau khi tỉnh lại ngủ sâu nhanh như vậy, tôi đề nghị cậu có lẽ vẫn phải dẫn cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra sâu hơn.”
“Được —— ”
“Khoan đã…. cậu ấy…” Bác sĩ nghĩ ngợi lại hỏi, “Đã từng uống thuốc gì sao? Thuốc trợ ngủ?”
“Thuốc?” Hoắc Sơ ngơ ra.
Một lúc lâu sau cũng không thể phản ứng lại, cho đến khi một phỏng đoán chậm rãi hiện lên trong đầu.
Gương mặt Hoắc Sơ không dễ gì có một chút màu máu, đột nhiên trầm xuống.
Hoắc Sơ cẩn thận kê cái gối mềm bên dưới đầu Mẫn Đăng, nhỏ giọng dặn dò y tá.
Dẫn bác sĩ lên lầu.
Hoắc Sơ đẩy cửa phòng sách, ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ ra.
Lọ thuốc bày ngay ngắn trong ngăn kéo.
Giống như chưa từng bị người đụng vào.
Hoắc Sơ tiện tay cầm lấy một lọ vặn ra.
Thuốc ít đi.
“Những thuốc này…” Bác sĩ kinh ngạc nhìn thoáng qua lọ thuốc, hiểu rõ gật nhẹ đầu, “Không kỳ lạ, vì liên quan đến điều trị, có mấy loại ép buộc giấc ngủ, nhưng… cậu không biết hả?”
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn những loại thuốc này.
Đương nhiên anh biết sự tồn tại của những loại thuốc này, nhưng anh không biết Mẫn Đăng lại bắt đầu uống thuốc.
Trong tình huống đang gạt anh.
“Tình trạng của bệnh nhân, nếu như cậu không hiểu rõ, tốt nhất trưng cầu ý kiến của bác sĩ kê thuốc này.” Bác sĩ thấy Hoắc Sơ im lặng lại nói, “Tay của cậu theo tôi xuống dưới xử lý đi.”
Miệng vết thương trong lòng bàn tay Hoắc Sơ không nghiêm trọng lắm, bác sĩ xử lý đơn giản một chút thì ngừng rớm máu.
Anh từ chối ý nghĩ bảo anh đến bệnh viện của bác sĩ.
Bây giờ ngay cả một mét anh cũng không muốn rời khỏi Mẫn Đăng.
Bác sĩ và y tá được bảo vệ dẫn xuống dưới lần nữa, xe cứu thương cấp tốc đến, kéo bác sĩ và y tá ăn no thức ăn cho chó xong quay trở về.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hoắc Sơ tắt đèn to ở trung tâm phòng khách, chỉ để lại một chiếc đèn sàn màu vàng ấm bên cạnh ghế sofa.
Quầng sáng nhỏ bé được đèn sàn chiếu lên sàn nhà.
Mẫn Đăng như được bao phủ trong một vùng ánh sáng, Hoắc Sơ từ từ nằm sát bên cạnh cậu, ôm người cũng chìm vào giấc ngủ.
Mẫn Đăng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, vừa mở mắt, đã đối mắt với Hoắc Sơ.
Cậu bị giật nảy mình, ngay sau đó kịp phản ứng, mình vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoắc Sơ không phải là mơ.
“Đói không?” Hoắc Sơ cúi đầu cười dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cậu.
Mẫn Đăng nhìn nụ cười quen thuộc trước mắt, mũi cay cay, cậu giơ tay sờ mặt Hoắc Sơ.
Cậu mở miệng lại không nói ra một chữ, trong hàng mi ướt của cậu đã bao hàm vô số ấm ức và lo lắng.
Sao bây giờ anh mới về, rốt cuộc anh đi đâu, em sợ lắm, em đang đợi anh.
Cuối cùng Mẫn Đăng không nói gì, ôm người, vùi trong cổ anh hít mạnh một hơi.
“Anh làm sườn cừu em thích ăn…” Hoắc Sơ vỗ vỗ lưng cậu, “Còn có xúp bí đỏ, rất ngọt.”
Mẫn Đăng đứng dậy, vừa được Hoắc Sơ dắt đi hai bước, thoáng cái lại nhìn thấy tay kia của Hoắc Sơ, lòng bàn tay quấn băng vải thật dày.
“Anh không sao.” Hoắc Sơ chú ý đến tầm mắt của cậu, làm yên lòng nói, “Ăn cơm trước, đợi lát nữa trò chuyện.”
Mẫn Đăng há to miệng, cuối cùng không hỏi nữa.
Nhưng lúc ăn cơm, tầm mắt của Mẫn Đăng vẫn không ngừng rơi trên tay Hoắc Sơ.
Ăn hết một bát cơm, uống hết một bát canh, Hoắc Sơ mới dừng gắp thức ăn cho Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng đã không đợi được nữa, kéo tay Hoắc Sơ, xem đi xem lại, đau lòng vô cùng, “Bị làm sao đây?”
“Trước khi nói chuyện này, anh cũng muốn hỏi em một chuyện.” Hoắc Sơ lên tiếng.
“… Chuyện gì?” Mẫn Đăng sững sờ.
“Em bắt đầu uống thuốc từ lúc nào.” Hoắc Sơ dứt khoát, không cho Mẫn Đăng chút thời gian làm bước đệm.
Mẫn Đăng nhìn anh, bàn tay nắm thành đấm siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt.
Cho đến khi sắc mặt Hoắc Sơ càng ngày càng kém, lúc này Mẫn Đăng mới do dự mở miệng: “… Mấy tuần… mấy tuần trước.”
Hoắc Sơ nhận được đáp án này hoàn toàn nằm trong dự liệu, anh không nói gì, trong mắt nhìn Mẫn Đăng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ.
Mẫn Đăng chột dạ cười nhẹ, nắm chặt tay Hoắc Sơ.
Không phải cậu không muốn để Hoắc Sơ biết, mọi thứ của cậu cậu đều sẵn lòng để Hoắc Sơ tham dự.
Kể cả mạng sống.
Chỉ là Mẫn Đăng biết sự bất lực và tuyệt vọng nhất khi chạy phía sau hi vọng, nhưng mỗi lần chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Cậu biết, cũng hiểu rõ cảm giác này nhất.
Cậu lần lượt thất bại, lần lượt thất vọng.
Cậu biết khó chịu cỡ nào, cho nên cậu không muốn Hoắc Sơ và cậu cùng đi hiểu rõ quá trình gian nan này.
Hoắc Sơ chỉ cần tiếp nhận, cậu mang tới cậu của cuối cùng.
Cậu tốt nhất.
Đây là món quà cậu tặng cho Hoắc Sơ, cậu hi vọng Hoắc Sơ có thể hài lòng một chút.
“… Em muốn biết.” Mẫn Đăng nhéo nhéo lòng bàn tay Hoắc Sơ, “Em muốn biết, anh đã nói, chỉ cần em hỏi, anh sẽ nói cho em.”
“Người phụ nữ em nghe điện thoại lần trước… là mẹ anh.” Đầu ngón tay Hoắc Sơ móc vào lòng bàn tay Mẫn Đăng.
Nhẹ nhàng bâng quơ nói ngắn gọn chuyện một lần.
Mẫn Đăng nghe xong im lặng, cậu không có cha mẹ, gia đình đối với cậu mà nói chỉ là từng cái tồn tại lạ lẫm lại lạnh nhạt.
Nhưng rõ ràng Hoắc Sơ khác biệt, Hoắc Sơ có một gia đình rất tốt.
Chí ít trước khi xảy ra chuyện đó là như vậy.
Cho nên Mẫn Đăng càng buồn với Hoắc Sơ khi đó đối diện với những điều này.
“Bà ấy có thể… có thể khỏe không?” Mẫn Đăng do dự hỏi.
“Không thể.” Hoắc Sơ sờ lên đầu cậu, “Bà ấy không giống em, bà nhu nhược lại nhát gan, bà không dũng cảm như em, bà còn kém em rất xa rất xa.”
Mẫn Đăng ngớ người.
Cậu chưa bao giờ biết từ dũng cảm, có thể thuộc về cậu.
Cậu yếu đuối, nhát gan, là bị giữ lại ngay tại chỗ.
Nhưng hôm nay Hoắc Sơ nói cho cậu biết, cậu dũng cảm.
“Em dũng cảm, không biết sợ, kiên cường, lại mềm mại…” Hoắc Sơ kéo đèn qua chiếu lên mặt cậu, nghiêm túc lại trịnh trọng, “Em xem, em đang phát sáng này, em là thiên sứ hả?”
Mẫn Đăng được khen cười cong mắt, ôm người vùi vào ngực Hoắc Sơ, tiếng cười rầu rĩ.
Ngày hôm sau, Hoắc Sơ trao đổi với Ninh Tuệ hơn một tiếng, lặp đi lặp lại xác nhận những điều cần chú ý.
Lại rút thời gian đến nhà bố anh một chuyến, đơn giản nói chuyện của Mẫn Đăng.
Tiếp đó rót trà cho bố anh, nước trà ấm nóng đi vào dạ dày.
Quan hệ của hai cha con tăng lên từ điểm đóng băng.
Hoắc Sơ không có thời gian đi lo việc ở công ty, tình huống của Mẫn Đăng, anh sẽ không lại rời đi nửa bước.
Nhưng nhân viên trong công ty đều gần như là một tay anh bồi dưỡng nên, anh phải lo nghĩ cho những người này.
Giao cho bố anh là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Hoắc Sơ đi, Hoắc Mãn Hoằng chậc chậc lưỡi, cả buổi mới nhận ra bất thường, “Không đúng…”
“Anh lại suy nghĩ lung tung gì ở đây?” Đào Khương liếc mắt nhìn ông.
“Không phải… không phải đều nói là… là con thừa kế nghiệp cha hả?” Hoắc Mãn Hoằng trợn mắt, “Tại sao đến chỗ anh lại ngược rồi?”
“…”
Thời gian ngủ mỗi ngày của Mẫn Đăng quá dài, còn không dễ đánh thức.
Cảm xúc dễ bất thường, Ninh Tuệ đã nói, cảm xúc dễ bị chấn động.
Nhưng phản ứng này trên người Mẫn Đăng lại là im lặng… im lặng…
Im lặng là Cambridge tối nay…
Im lặng là Hoắc Sơ khổ não.
Hoắc Sơ trao đổi tình trạng này với Ninh Tuệ một chút, kết quả nhận được là, nhóc hư hỏng Mẫn Đăng này đang kiềm chế tâm trạng của mình, trạng thái này không ổn.
Thế là nhiệm vụ mỗi ngày của Hoắc Sơ lại tăng thêm một mục.
Ví dụ như.
Lúc Mẫn Đăng cầm sách vở nửa híp mắt dựa vào ghế sofa, muốn ngủ.
Hoắc Sơ mở khúc DJ vàng sôi động Dương Chấn Vũ lấy ở đâu đó ra.
Mẫn Đăng uể oải cắn bánh bích quy, lúc đang xem hai con sâu trong tivi.
Hoắc Sơ giành bánh bích quy trong tay cậu, cũng chuyển tivi sang kênh tin tức.
Ngay cả khi Mẫn Đăng đi vệ sinh cũng có thể nghe thấy Hoắc Sơ ở ngoài cửa kêu cố lên.
Mẫn Đăng không nhịn nổi nữa, cậu cảm thấy Hoắc Sơ là đồ thần kinh.
Hoắc Sơ mới cần uống thuốc.
Hai người cãi nhau.
Bắt đầu từ Mẫn Đăng đơn phương đánh chửi thêm sỉ nhục, kết thúc từ Hoắc Sơ đơn phương hưởng thụ thêm say mê.
Lúc Mẫn Đăng chửi người càng ngày càng trơn tru, cậu phát hiện Hoắc Sơ có gì đó không đúng.
Nhưng đành chịu vì uống thuốc, đầu óc cậu xoay chuyển chậm, cho nên cũng nhất thời không nghĩ ra không đúng này đến từ đâu.
Quay đầu lao xuống nước ấm, khiến đầu óc Mẫn Đăng mơ hồ hơn.
Toàn thân cậu vốn không có sức lực, nhất là được hơi nóng trong phòng tắm hun, chân mềm đứng cũng không vững.
Nhưng vẫn không quên cẩn thận suy nghĩ bất thường gần đây của Hoắc Sơ.
Ban đêm cậu ngủ rất say, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể tỉnh lại một hai lần.
Chỉ một hai lần này, cậu tỉnh lại chưa từng thấy Hoắc Sơ ngủ bên cạnh cậu.
Rõ ràng mỗi ngày trước khi cậu ngủ, Hoắc Sơ ôm cậu không buông tay…
Mẫn Đăng lau nước trên mặt, híp mắt nghiêng đầu, lại nhìn thấy cái bóng đứng bên ngoài cửa phòng tắm.
Giật mình một cái, đầu óc Mẫn Đăng thoáng cái đã thông.
Hoắc Sơ đứng bên ngoài cửa phòng tắm nghe tiếng động bên trong, anh biết tình trạng thể chất của Mẫn Đăng.
Không phải anh không muốn đi vào cùng, mà là không thể.
Anh đi vào sẽ phải điên, chỉ có thể cung kính chờ đợi ở bên ngoài.
Đầu ngón tay Mẫn Đăng dán chặt vào gạch men sứ lạnh tanh, vành tai từ từ đỏ lên.
Cậu cắn răng, thở một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy?” Tiếng Hoắc Sơ nhanh chóng vang lên.
“Em… em…” Cuối cùng Mẫn Đăng nói không nên lời, nhắm mắt lại, giơ tay đẩy sữa tắm và dầu gội đầu ở bên cạnh xuống.
Sau đó cả khuôn mặt nóng đỏ, xấu hổ ngồi xổm trên mặt đất.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, tưởng rằng cậu bị ngã, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa xông vào.
Nhìn thấy người ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng bế người lên, “Không sao chứ, ngã ở đâu?”
“Em không sao…” Mẫn Đăng nói xong ngượng ngùng nghiêng đầu, “Em cố ý…”
Hoắc Sơ không kịp phản ứng, cho đến khi cơ thể ấm áp dán vào, hơi thở của Mẫn Đăng quấn quanh bên tai anh.
“… Em thế này là muốn chơi chết anh.” Hoắc Sơ phản ứng lại, giọng khàn khàn.
Ôm người, anh kề sát gáy Mẫn Đăng cắn mạnh một cái.
Anh nhìn thấy máu đỏ tươi nổi lên trong mạch máu màu xanh nhạt của Mẫn Đăng.
Cái này khiến Hoắc Sơ đỏ mắt.
Hoắc Sơ trực tiếp ôm người ra khỏi phòng tắm.
Những loại thuốc Mẫn Đăng uống đều là tốt nhất, tác dụng phụ cũng nhỏ nhất.
Nhưng thuốc cũng có một ít ảnh hưởng đến cơ thể, tuy rằng rất nhỏ.
Mỗi ngày tinh thần Mẫn Đăng không tốt, cơ thể cũng không có sức lực.
Hoắc Sơ không dám giày vò gì, mỗi ngày chỉ có thể làm bạn với ghế sofa, tâm sự với ghế sofa.
Nhưng mấy ngày nay dây cung trong não Hoắc Sơ sắp đứt.
Chỉ vừa rồi, bên tai anh được Mẫn Đăng nhẹ nhàng thổi một hơi.
Phựt một tiếng.
Đứt rồi.
Mẫn Đăng cười tránh cắn lên ngực Hoắc Sơ, duỗi tay túm tóc Hoắc Sơ.
Không khí ấm lên, hơi thở triền miên.
Tay Hoắc Sơ không ngừng đi xuống, mò tới chỗ mềm mại kia.
Đúng vào lúc này, tiếng lẩm bẩm rất nhỏ vang lên không đúng lúc.
“…”
Hoắc Sơ dừng động tác, thở dài một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lật người đang đưa lưng về phía anh lên.
Không biết Mẫn Đăng đã ngủ từ lúc nào.
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua bom đã kéo chốt giữa hai chân mình.
Bất lực thở dài, chậm rãi đứng dậy, kéo chăn nhỏ qua nhẹ nhàng khoác lên bụng Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng nghe thấy tiếng động, khó khăn chống mí mắt lên, híp mắt nhìn Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cúi người sờ lên mặt cậu, “Ngủ đi…”
Mẫn Đăng cũng vươn tay sờ sờ cằm anh, đôi mắt ngái ngủ mơ màng, tri kỷ lại tử tế: “Đi lên, tự cử động.”
“…”
Người trong căn phòng đều không nói chuyện, toàn bộ mở to mắt nhìn Mẫn Đăng nằm nghiêng trên sofa, nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng.
Hoắc Sơ liếm liếm đôi môi khô khốc, sống lưng kéo căng giống như một gậy thép sẽ không cong.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm chậm rãi buông lỏng ra, máu thấm ra từ trong băng vải, từng giọt máu, theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống tấm thảm lông dê màu trắng.
“Cậu…” Bác sĩ liếc nhìn tay anh, “Nếu không cậu theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến?”
Hoắc Sơ đột nhiên hít mạnh một hơi lớn, nhíu mày thật chặt, ngay sau đó, hơi thở thô nặng giống như ho ra từ trong phổi.
Anh cúi người xuống, ho đến nỗi không thở được.
Ho mãi ho mãi Hoắc Sơ bật cười, anh nắm lấy tay Mẫn Đăng, vùi mặt vào trong cọ cọ.
Mẫn Đăng nghe thấy được Hoắc Sơ gọi cậu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại, tựa như bị khóa trong một căn phòng đen vuông vức.
Không có cửa, cậu không đi ra được.
Nhưng cậu biết, Hoắc Sơ ở ngay bên ngoài tường.
Trong lòng bàn tay nóng hổi, từng giọt từng giọt, là dung nham.
Mẫn Đăng khó chịu mở mắt ra, nghiêng đầu, cậu nhìn thấy Hoắc Sơ vùi đầu trong lòng bàn tay cậu.
Hoắc Sơ cúi đầu về phía cậu, cứ quỳ như thế.
“... Hoắc... Sơ.” Mẫn Đăng nhỏ giọng mở miệng gọi anh, cựa quậy ngón tay.
Toàn thân Hoắc Sơ cứng đờ, một lúc lâu không nhúc nhích.
Mẫn Đăng sốt ruột, cố gắng nắm lấy đầu ngón tay Hoắc Sơ, lôi kéo.
Lúc này Hoắc Sơ mới ngẩng đầu, cảm xúc trên mặt đã thu lại từ lâu, thậm chí còn cười một tiếng.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, bây giờ mới dám xác nhận Hoắc Sơ thật sự về rồi, gian nan lên tiếng: “Anh về lúc nào.”
“Vừa nãy.” Hoắc Sơ sờ lên trán cậu, “Còn muốn ngủ không?”
“Không muốn.” Mẫn Đăng lắc đầu, kéo chặt tay Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cười nhẹ đáp lại, cũng kéo chặt tay cậu, ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu.
Nhân viên y tế một phòng, mắt to trừng mắt nhỏ, thở mạnh cũng không dám.
Mẫn Đăng tựa vào Hoắc Sơ không lâu, lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ sâu hơn.
Bác sĩ cũng phát hiện bất thường, lại đi tới nhẹ chân nhẹ tay kiểm tra một hồi, đề nghị: “Không phải không có ai có thể ngủ sâu như thế, nhưng sau khi tỉnh lại ngủ sâu nhanh như vậy, tôi đề nghị cậu có lẽ vẫn phải dẫn cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra sâu hơn.”
“Được —— ”
“Khoan đã…. cậu ấy…” Bác sĩ nghĩ ngợi lại hỏi, “Đã từng uống thuốc gì sao? Thuốc trợ ngủ?”
“Thuốc?” Hoắc Sơ ngơ ra.
Một lúc lâu sau cũng không thể phản ứng lại, cho đến khi một phỏng đoán chậm rãi hiện lên trong đầu.
Gương mặt Hoắc Sơ không dễ gì có một chút màu máu, đột nhiên trầm xuống.
Hoắc Sơ cẩn thận kê cái gối mềm bên dưới đầu Mẫn Đăng, nhỏ giọng dặn dò y tá.
Dẫn bác sĩ lên lầu.
Hoắc Sơ đẩy cửa phòng sách, ngồi xổm xuống, kéo ngăn tủ ra.
Lọ thuốc bày ngay ngắn trong ngăn kéo.
Giống như chưa từng bị người đụng vào.
Hoắc Sơ tiện tay cầm lấy một lọ vặn ra.
Thuốc ít đi.
“Những thuốc này…” Bác sĩ kinh ngạc nhìn thoáng qua lọ thuốc, hiểu rõ gật nhẹ đầu, “Không kỳ lạ, vì liên quan đến điều trị, có mấy loại ép buộc giấc ngủ, nhưng… cậu không biết hả?”
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn những loại thuốc này.
Đương nhiên anh biết sự tồn tại của những loại thuốc này, nhưng anh không biết Mẫn Đăng lại bắt đầu uống thuốc.
Trong tình huống đang gạt anh.
“Tình trạng của bệnh nhân, nếu như cậu không hiểu rõ, tốt nhất trưng cầu ý kiến của bác sĩ kê thuốc này.” Bác sĩ thấy Hoắc Sơ im lặng lại nói, “Tay của cậu theo tôi xuống dưới xử lý đi.”
Miệng vết thương trong lòng bàn tay Hoắc Sơ không nghiêm trọng lắm, bác sĩ xử lý đơn giản một chút thì ngừng rớm máu.
Anh từ chối ý nghĩ bảo anh đến bệnh viện của bác sĩ.
Bây giờ ngay cả một mét anh cũng không muốn rời khỏi Mẫn Đăng.
Bác sĩ và y tá được bảo vệ dẫn xuống dưới lần nữa, xe cứu thương cấp tốc đến, kéo bác sĩ và y tá ăn no thức ăn cho chó xong quay trở về.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hoắc Sơ tắt đèn to ở trung tâm phòng khách, chỉ để lại một chiếc đèn sàn màu vàng ấm bên cạnh ghế sofa.
Quầng sáng nhỏ bé được đèn sàn chiếu lên sàn nhà.
Mẫn Đăng như được bao phủ trong một vùng ánh sáng, Hoắc Sơ từ từ nằm sát bên cạnh cậu, ôm người cũng chìm vào giấc ngủ.
Mẫn Đăng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, vừa mở mắt, đã đối mắt với Hoắc Sơ.
Cậu bị giật nảy mình, ngay sau đó kịp phản ứng, mình vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoắc Sơ không phải là mơ.
“Đói không?” Hoắc Sơ cúi đầu cười dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cậu.
Mẫn Đăng nhìn nụ cười quen thuộc trước mắt, mũi cay cay, cậu giơ tay sờ mặt Hoắc Sơ.
Cậu mở miệng lại không nói ra một chữ, trong hàng mi ướt của cậu đã bao hàm vô số ấm ức và lo lắng.
Sao bây giờ anh mới về, rốt cuộc anh đi đâu, em sợ lắm, em đang đợi anh.
Cuối cùng Mẫn Đăng không nói gì, ôm người, vùi trong cổ anh hít mạnh một hơi.
“Anh làm sườn cừu em thích ăn…” Hoắc Sơ vỗ vỗ lưng cậu, “Còn có xúp bí đỏ, rất ngọt.”
Mẫn Đăng đứng dậy, vừa được Hoắc Sơ dắt đi hai bước, thoáng cái lại nhìn thấy tay kia của Hoắc Sơ, lòng bàn tay quấn băng vải thật dày.
“Anh không sao.” Hoắc Sơ chú ý đến tầm mắt của cậu, làm yên lòng nói, “Ăn cơm trước, đợi lát nữa trò chuyện.”
Mẫn Đăng há to miệng, cuối cùng không hỏi nữa.
Nhưng lúc ăn cơm, tầm mắt của Mẫn Đăng vẫn không ngừng rơi trên tay Hoắc Sơ.
Ăn hết một bát cơm, uống hết một bát canh, Hoắc Sơ mới dừng gắp thức ăn cho Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng đã không đợi được nữa, kéo tay Hoắc Sơ, xem đi xem lại, đau lòng vô cùng, “Bị làm sao đây?”
“Trước khi nói chuyện này, anh cũng muốn hỏi em một chuyện.” Hoắc Sơ lên tiếng.
“… Chuyện gì?” Mẫn Đăng sững sờ.
“Em bắt đầu uống thuốc từ lúc nào.” Hoắc Sơ dứt khoát, không cho Mẫn Đăng chút thời gian làm bước đệm.
Mẫn Đăng nhìn anh, bàn tay nắm thành đấm siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt.
Cho đến khi sắc mặt Hoắc Sơ càng ngày càng kém, lúc này Mẫn Đăng mới do dự mở miệng: “… Mấy tuần… mấy tuần trước.”
Hoắc Sơ nhận được đáp án này hoàn toàn nằm trong dự liệu, anh không nói gì, trong mắt nhìn Mẫn Đăng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ.
Mẫn Đăng chột dạ cười nhẹ, nắm chặt tay Hoắc Sơ.
Không phải cậu không muốn để Hoắc Sơ biết, mọi thứ của cậu cậu đều sẵn lòng để Hoắc Sơ tham dự.
Kể cả mạng sống.
Chỉ là Mẫn Đăng biết sự bất lực và tuyệt vọng nhất khi chạy phía sau hi vọng, nhưng mỗi lần chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Cậu biết, cũng hiểu rõ cảm giác này nhất.
Cậu lần lượt thất bại, lần lượt thất vọng.
Cậu biết khó chịu cỡ nào, cho nên cậu không muốn Hoắc Sơ và cậu cùng đi hiểu rõ quá trình gian nan này.
Hoắc Sơ chỉ cần tiếp nhận, cậu mang tới cậu của cuối cùng.
Cậu tốt nhất.
Đây là món quà cậu tặng cho Hoắc Sơ, cậu hi vọng Hoắc Sơ có thể hài lòng một chút.
“… Em muốn biết.” Mẫn Đăng nhéo nhéo lòng bàn tay Hoắc Sơ, “Em muốn biết, anh đã nói, chỉ cần em hỏi, anh sẽ nói cho em.”
“Người phụ nữ em nghe điện thoại lần trước… là mẹ anh.” Đầu ngón tay Hoắc Sơ móc vào lòng bàn tay Mẫn Đăng.
Nhẹ nhàng bâng quơ nói ngắn gọn chuyện một lần.
Mẫn Đăng nghe xong im lặng, cậu không có cha mẹ, gia đình đối với cậu mà nói chỉ là từng cái tồn tại lạ lẫm lại lạnh nhạt.
Nhưng rõ ràng Hoắc Sơ khác biệt, Hoắc Sơ có một gia đình rất tốt.
Chí ít trước khi xảy ra chuyện đó là như vậy.
Cho nên Mẫn Đăng càng buồn với Hoắc Sơ khi đó đối diện với những điều này.
“Bà ấy có thể… có thể khỏe không?” Mẫn Đăng do dự hỏi.
“Không thể.” Hoắc Sơ sờ lên đầu cậu, “Bà ấy không giống em, bà nhu nhược lại nhát gan, bà không dũng cảm như em, bà còn kém em rất xa rất xa.”
Mẫn Đăng ngớ người.
Cậu chưa bao giờ biết từ dũng cảm, có thể thuộc về cậu.
Cậu yếu đuối, nhát gan, là bị giữ lại ngay tại chỗ.
Nhưng hôm nay Hoắc Sơ nói cho cậu biết, cậu dũng cảm.
“Em dũng cảm, không biết sợ, kiên cường, lại mềm mại…” Hoắc Sơ kéo đèn qua chiếu lên mặt cậu, nghiêm túc lại trịnh trọng, “Em xem, em đang phát sáng này, em là thiên sứ hả?”
Mẫn Đăng được khen cười cong mắt, ôm người vùi vào ngực Hoắc Sơ, tiếng cười rầu rĩ.
Ngày hôm sau, Hoắc Sơ trao đổi với Ninh Tuệ hơn một tiếng, lặp đi lặp lại xác nhận những điều cần chú ý.
Lại rút thời gian đến nhà bố anh một chuyến, đơn giản nói chuyện của Mẫn Đăng.
Tiếp đó rót trà cho bố anh, nước trà ấm nóng đi vào dạ dày.
Quan hệ của hai cha con tăng lên từ điểm đóng băng.
Hoắc Sơ không có thời gian đi lo việc ở công ty, tình huống của Mẫn Đăng, anh sẽ không lại rời đi nửa bước.
Nhưng nhân viên trong công ty đều gần như là một tay anh bồi dưỡng nên, anh phải lo nghĩ cho những người này.
Giao cho bố anh là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Hoắc Sơ đi, Hoắc Mãn Hoằng chậc chậc lưỡi, cả buổi mới nhận ra bất thường, “Không đúng…”
“Anh lại suy nghĩ lung tung gì ở đây?” Đào Khương liếc mắt nhìn ông.
“Không phải… không phải đều nói là… là con thừa kế nghiệp cha hả?” Hoắc Mãn Hoằng trợn mắt, “Tại sao đến chỗ anh lại ngược rồi?”
“…”
Thời gian ngủ mỗi ngày của Mẫn Đăng quá dài, còn không dễ đánh thức.
Cảm xúc dễ bất thường, Ninh Tuệ đã nói, cảm xúc dễ bị chấn động.
Nhưng phản ứng này trên người Mẫn Đăng lại là im lặng… im lặng…
Im lặng là Cambridge tối nay…
Im lặng là Hoắc Sơ khổ não.
Hoắc Sơ trao đổi tình trạng này với Ninh Tuệ một chút, kết quả nhận được là, nhóc hư hỏng Mẫn Đăng này đang kiềm chế tâm trạng của mình, trạng thái này không ổn.
Thế là nhiệm vụ mỗi ngày của Hoắc Sơ lại tăng thêm một mục.
Ví dụ như.
Lúc Mẫn Đăng cầm sách vở nửa híp mắt dựa vào ghế sofa, muốn ngủ.
Hoắc Sơ mở khúc DJ vàng sôi động Dương Chấn Vũ lấy ở đâu đó ra.
Mẫn Đăng uể oải cắn bánh bích quy, lúc đang xem hai con sâu trong tivi.
Hoắc Sơ giành bánh bích quy trong tay cậu, cũng chuyển tivi sang kênh tin tức.
Ngay cả khi Mẫn Đăng đi vệ sinh cũng có thể nghe thấy Hoắc Sơ ở ngoài cửa kêu cố lên.
Mẫn Đăng không nhịn nổi nữa, cậu cảm thấy Hoắc Sơ là đồ thần kinh.
Hoắc Sơ mới cần uống thuốc.
Hai người cãi nhau.
Bắt đầu từ Mẫn Đăng đơn phương đánh chửi thêm sỉ nhục, kết thúc từ Hoắc Sơ đơn phương hưởng thụ thêm say mê.
Lúc Mẫn Đăng chửi người càng ngày càng trơn tru, cậu phát hiện Hoắc Sơ có gì đó không đúng.
Nhưng đành chịu vì uống thuốc, đầu óc cậu xoay chuyển chậm, cho nên cũng nhất thời không nghĩ ra không đúng này đến từ đâu.
Quay đầu lao xuống nước ấm, khiến đầu óc Mẫn Đăng mơ hồ hơn.
Toàn thân cậu vốn không có sức lực, nhất là được hơi nóng trong phòng tắm hun, chân mềm đứng cũng không vững.
Nhưng vẫn không quên cẩn thận suy nghĩ bất thường gần đây của Hoắc Sơ.
Ban đêm cậu ngủ rất say, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể tỉnh lại một hai lần.
Chỉ một hai lần này, cậu tỉnh lại chưa từng thấy Hoắc Sơ ngủ bên cạnh cậu.
Rõ ràng mỗi ngày trước khi cậu ngủ, Hoắc Sơ ôm cậu không buông tay…
Mẫn Đăng lau nước trên mặt, híp mắt nghiêng đầu, lại nhìn thấy cái bóng đứng bên ngoài cửa phòng tắm.
Giật mình một cái, đầu óc Mẫn Đăng thoáng cái đã thông.
Hoắc Sơ đứng bên ngoài cửa phòng tắm nghe tiếng động bên trong, anh biết tình trạng thể chất của Mẫn Đăng.
Không phải anh không muốn đi vào cùng, mà là không thể.
Anh đi vào sẽ phải điên, chỉ có thể cung kính chờ đợi ở bên ngoài.
Đầu ngón tay Mẫn Đăng dán chặt vào gạch men sứ lạnh tanh, vành tai từ từ đỏ lên.
Cậu cắn răng, thở một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy?” Tiếng Hoắc Sơ nhanh chóng vang lên.
“Em… em…” Cuối cùng Mẫn Đăng nói không nên lời, nhắm mắt lại, giơ tay đẩy sữa tắm và dầu gội đầu ở bên cạnh xuống.
Sau đó cả khuôn mặt nóng đỏ, xấu hổ ngồi xổm trên mặt đất.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, tưởng rằng cậu bị ngã, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa xông vào.
Nhìn thấy người ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng bế người lên, “Không sao chứ, ngã ở đâu?”
“Em không sao…” Mẫn Đăng nói xong ngượng ngùng nghiêng đầu, “Em cố ý…”
Hoắc Sơ không kịp phản ứng, cho đến khi cơ thể ấm áp dán vào, hơi thở của Mẫn Đăng quấn quanh bên tai anh.
“… Em thế này là muốn chơi chết anh.” Hoắc Sơ phản ứng lại, giọng khàn khàn.
Ôm người, anh kề sát gáy Mẫn Đăng cắn mạnh một cái.
Anh nhìn thấy máu đỏ tươi nổi lên trong mạch máu màu xanh nhạt của Mẫn Đăng.
Cái này khiến Hoắc Sơ đỏ mắt.
Hoắc Sơ trực tiếp ôm người ra khỏi phòng tắm.
Những loại thuốc Mẫn Đăng uống đều là tốt nhất, tác dụng phụ cũng nhỏ nhất.
Nhưng thuốc cũng có một ít ảnh hưởng đến cơ thể, tuy rằng rất nhỏ.
Mỗi ngày tinh thần Mẫn Đăng không tốt, cơ thể cũng không có sức lực.
Hoắc Sơ không dám giày vò gì, mỗi ngày chỉ có thể làm bạn với ghế sofa, tâm sự với ghế sofa.
Nhưng mấy ngày nay dây cung trong não Hoắc Sơ sắp đứt.
Chỉ vừa rồi, bên tai anh được Mẫn Đăng nhẹ nhàng thổi một hơi.
Phựt một tiếng.
Đứt rồi.
Mẫn Đăng cười tránh cắn lên ngực Hoắc Sơ, duỗi tay túm tóc Hoắc Sơ.
Không khí ấm lên, hơi thở triền miên.
Tay Hoắc Sơ không ngừng đi xuống, mò tới chỗ mềm mại kia.
Đúng vào lúc này, tiếng lẩm bẩm rất nhỏ vang lên không đúng lúc.
“…”
Hoắc Sơ dừng động tác, thở dài một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lật người đang đưa lưng về phía anh lên.
Không biết Mẫn Đăng đã ngủ từ lúc nào.
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua bom đã kéo chốt giữa hai chân mình.
Bất lực thở dài, chậm rãi đứng dậy, kéo chăn nhỏ qua nhẹ nhàng khoác lên bụng Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng nghe thấy tiếng động, khó khăn chống mí mắt lên, híp mắt nhìn Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cúi người sờ lên mặt cậu, “Ngủ đi…”
Mẫn Đăng cũng vươn tay sờ sờ cằm anh, đôi mắt ngái ngủ mơ màng, tri kỷ lại tử tế: “Đi lên, tự cử động.”
“…”
Danh sách chương