Hoắc Sơ trợn to mắt, áo khoác âu phục vắt đại trên tay cũng rơi xuống đất.
Anh mở to miệng không nói nên lời.
Hiếm lắm Mẫn Đăng mới trông thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy bất ngờ lại buồn cười.
Lúc này Hoắc Sơ mới phản ứng lại, ngạc nhiên giơ tay lên nắm lấy bả vai Mẫn Đăng, vừa định nói gì đó, lại không nhịn được bật cười trước.
Anh láng máng biết vị giác của Mẫn Đăng không hoàn toàn do hỏa hoạn, anh từng nhắc một câu với Ninh Tuệ, Ninh Tuệ cũng đã nói là chướng ngại tâm lý.
Cho nên anh hoàn toàn biết khôi phục vị giác có ý nghĩa như thế nào với Mẫn Đăng.
Đây sẽ là một khởi đầu.
Một sự khởi đầu thuộc về Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt trên tay Mẫn Đăng, không đợi Mẫn Đăng kịp phản ứng đã hôn lên.
Nụ hôn này yên tĩnh lại nóng bỏng.
Hoắc Sơ buông người sắp không thở nổi ra, không nhịn được lại liếm liếm khóe miệng Mẫn Đăng, giọng rất khẽ: “Đây là vị gì?”
Khóe mắt Mẫn Đăng đỏ lên, thở hổn hển, “Quả táo…”
Hoắc Sơ nghe vậy cười khẽ một tiếng, giơ tay tháo cà vạt của mình.
Vươn tay thong thả lại không cho kháng cự buộc trước mắt Mẫn Đăng, tiếp theo thắt nút sau đầu Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cảm nhận được bóng tối trước mắt, hơi căng thẳng bắt lấy tay Hoắc Sơ, “Anh muốn làm gì?”
“Làm kiểm tra nhỏ.” Hoắc Sơ cúi đầu hôn vành tai cậu một cái, “Đừng sợ.”
Mẫn Đăng chớp chớp mắt với bóng tối, Hoắc Sơ không ngừng vuốt lưng Mẫn Đăng để sống lưng kéo căng của cậu thư giãn ra.
Hoắc Sơ rời khỏi cậu hai phút, sau đó cậu nghe thấy âm thanh anh xé màng bọc thực phẩm.
Tiếp đó Hoắc Sơ dùng một tay ôm ngang hông cậu.
Rất nhanh, đôi môi của Mẫn Đăng được Hoắc Sơ đưa vào một miếng đồ nhỏ.
“… Đây là cái gì?”
Mẫn Đăng nghe thấy tiếng thở dốc của Hoắc Sơ, lập tức hơi hưng phấn.
Bản thân cậu cũng không thể nói tại sao.
“Mau nói.” Hoắc Sơ khẽ cắn trên môi cậu.
“Dâu tây…” Mẫn Đăng bị đau nhíu mày.
“Đây là cái gì?”
“Sữa bò…”
“Đây là cái gì?”
“Bơ lạc.” Mẫn Đăng trả lời cái này nhanh hơn cái kia, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng lớn.
Hai người chơi không biết mệt với trò chơi này, cho đến khi tương sô cô la ngọt ngào bị Hoắc Sơ không cẩn thận làm rơi trên cổ tay, anh giơ tay, Mẫn Đăng lại vươn lưỡi ra liếm sạch sẽ.
Ánh mắt Hoắc Sơ chợt thay đổi.
Mẫn Đăng đột nhiên bị bế lên, không đợi cậu phản ứng lại, cậu đã ngồi trên bàn bếp rộng rãi sạch sẽ.
Sau đó động tác của Hoắc Sơ khiến cậu chỉ có thể kêu rên thành tiếng.
Cho dù khắp nơi trong căn phòng đều được sưởi ấm, nhưng cảm giác trên người để trần không có cảm giác an toàn tí nào, Mẫn Đăng không tự chủ được muốn dán chặt lấy Hoắc Sơ nhất có thể.
Cậu biết trên người mình bị thoa lên những thứ lung tung, nhưng cậu không thể khống chế nổi động tác chui vào lòng Hoắc Sơ.
“Lạnh không.” Hoắc Sơ siết chặt eo cậu, cúi đầu xuống thuận theo đường eo không ngừng thăm dò xuống dưới.
Đáp lại câu hỏi Hoắc Sơ chỉ có tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập của Mẫn Đăng.
—— —— ——
Mấy ngày nay Mẫn Đăng không uống thuốc, tinh thần tốt hơn nhiều.
Vài ngày trước, mặc dù mỗi ngày uống thuốc đều nôn ra, nhưng cậu luôn cảm thấy trên người không còn sức lực, đầu óc từ đầu đến cuối là mê man, không nhớ được thứ gì.
Có một lần cậu nấu canh, nấu xong quên mất rồi đi ngủ.
Cho đến khi Hoắc Sơ về, nhìn thấy canh nấu cạn đáy và lửa từ đầu đến cuối vẫn chưa tắt, sắc mặt sầm sì đáng sợ.
Trực tiếp khóa cửa phòng bếp lại, chỉ có bản thân Hoắc Sơ có thể mở.
Hai ngày nay dừng thuốc, trạng thái này cũng không còn nữa.
Hoắc Sơ yên tâm hơn nhiều, giữa trưa thực sự bận quá cũng sẽ không vội về nấu cơm.
Mẫn Đăng cũng yên tâm nhiều lắm, Hoắc Sơ sẽ không mệt mỏi vì cậu nữa.
Mấy ngày nay Ninh Tuệ cũng không có việc sẽ gọi điện thoại cho cậu, thường xuyên tán gẫu cái này cái nọ.
Mẫn Đăng không giống trước kia không phản ứng mấy, cậu cố gắng tự có thể trả lời hết thảy vấn đề Ninh Tuệ hỏi.
Năm trước Hoắc Sơ càng ngày càng bận rộn, tình cờ gọi điện cho Hoắc Sơ một lần, nghe thấy trợ lý của Hoắc Sơ ở bên cạnh phàn nàn Hoắc Sơ luôn không ăn cơm trưa.
Dù sao cậu cũng không có việc gì, bèn bắt đầu thay đổi chủng loại nấu cơm đưa đến công ty Hoắc Sơ.
Bây giờ cậu có thể nếm được mùi vị suốt ngày đều muốn ở lại trong phòng bếp.
Lúc cậu xách theo hộp giữ nhiệt đẩy cửa đi vào văn phòng Hoắc Sơ, Hoắc Sơ đang gọi điện thoại với ai đó, sắc mặt trông rất kém.
Hoắc Sơ thấy cậu đến đây, chưa nói hai câu đã cúp điện thoại.
Mệt mỏi thở dài, giống như cuối cùng nhận được an ủi bước tới ôm lấy cậu.
Mẫn Đăng đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm anh vỗ vỗ sau lưng.
Hai người ôm nhau một lúc, Hoắc Sơ mới buông người ra.
“Hôm nay ăn gì?” Hoắc Sơ nhận hộp giữ nhiệt hơi nặng trên tay cậu.
“Màn thầu.” Mẫn Đăng nói.
“Nhóc lừa đảo, ngày nào cũng nói cho anh ăn màn thầu.” Hoắc Sơ mở hộp giữ nhiệt ra.
Món ăn trong hộp giữ nhiệt phong phú lại đẹp đẽ, món Hoắc Sơ thích ăn đều có.
Cùng nhau ăn cơm xong, Hoắc Sơ cầm khăn giấy lau miệng cho Mẫn Đăng, lau rồi lau lại gần hôn một cái.
Dương Chấn Vũ vừa đi vào lấy tài liệu, lên án trước khi đi ra ngoài: “Hai người có thôi đi không! Giết chó à!”
Gào xong một câu, trước khi Hoắc Sơ nhìn qua chợt đóng cửa chạy mất.
Hoắc Sơ mỉm cười nhìn vành tai của Mẫn Đăng đã đỏ lên vì bị người khác nhìn thấy, cố ý nói sang chuyện khác: “Hôm nay dẫn em đến một nơi.”
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Em không hỏi đi đâu hử?” Hoắc Sơ nói.
“Anh dẫn em đến đâu em sẽ đến đó.” Trong mắt Mẫn Đăng là tin tưởng hoàn toàn.
“Em thật là…” Hoắc Sơ không có cách nào lại đau lòng thở dài, vươn tay sờ lên đầu cậu, “Cố ý khiến anh đau lòng đúng không.”
“Đi đâu?” Mẫn Đăng cười.
Hoắc Sơ lại không nói chuyện, im lặng thật lâu, ngẩng đầu: “Sinh nhật của bố anh.”
Mẫn Đăng không về nhà, dứt khoát ở trong văn phòng đợi Hoắc Sơ hết giờ làm.
Cậu cũng không hỏi quan hệ giữa Hoắc Sơ và bố anh kém như thế, tại sao vẫn muốn đi.
Cậu chỉ lo lắng bố Hoắc Sơ có thể lại động tay nữa không, cũng chỉ mấy chục phút.
Trong đầu Mẫn Đăng chuyển qua không dưới trăm loại vũ khí, cuối cùng khi cậu lặng lẽ nhét cái nĩa vừa ăn cơm xong vào trong túi, bị Hoắc Sơ đánh mông một cái.
“Làm gì đó? Lấy ra.” Hoắc Sơ buồn cười nhìn cậu, “Còn mang theo ám khí bên người, đưa anh.”
“Không đưa.” Mẫn Đăng bịt chặt túi, vẻ mặt chống cự chết không theo.
“…”
Hoắc Sơ thở dài, không làm gì được cậu, cũng bèn đi theo cậu.
Trên đường lái xe đến nhà bố Hoắc Sơ, Mẫn Đăng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Em nên gọi bố anh là gì?” Mẫn Đăng nhíu mày nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ đang lái xe.
“Tùy em gọi, không gọi cũng được.” Hoắc Sơ nói xong lại cười, “Tuổi này của em, cũng chỉ có thể gọi ông ấy chú.”
Mẫn Đăng không thích bố Hoắc Sơ, cũng không muốn gọi.
Nhưng Mẫn Đăng càng không muốn ném mặt mũi của Hoắc Sơ, Hoắc Sơ đã đến nhà bố anh, vậy Mẫn Đăng không thể không gọi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng một tòa biệt thự, Mẫn Đăng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, cây xanh tươi tốt xung quanh, không khí đặc biệt tốt.
Bên này đều là biệt thự mang tính riêng tư rất mạnh, cách nhau rất xa.
Hoắc Úc mặc một bộ đồng phục đứng ở cửa chính, thấy xe của Hoắc Sơ lập tức nhảy dựng lên, còn rất vui sướng vẫy vẫy tay.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Úc lườm một cái, vỗ một phát lên đầu Hoắc Úc, “Sao mỗi lần con nhìn thấy anh trai con cũng giống như con cún vậy? Anh trai con còn không vui lòng để ý con, con thiếu thông minh thế.”
“Mẹ!” Hoắc Úc gào một tiếng, tiếp đó giận mà không dám nói gì nhỏ giọng thầm thì, “Mẹ đừng đánh đầu con, mẹ không vui lòng nhìn, mẹ đừng đi ra đón…”
“Mẹ cứ đón, con quản mẹ.” Đào Khương lại tét mông cậu ta, “Nhanh, anh con xuống xe rồi, quỳ tiếp giá đi thôi.”
Hoắc Sơ dắt Mẫn Đăng vừa tới cửa, Hoắc Úc nhăn nhăn nhón nhó đi tới, trong mắt lóe sao ngẩng đầu gọi: “Anh.”
Hoắc Sơ nhìn cậu ta một cái, tùy ý ừ một tiếng, trực tiếp lướt qua cậu ta đứng trước mặt Đào Khương.
“Cuối cùng đã đến.” Đào Khương cười, “Bố con vội muốn chết, chỉ sợ con đổi ý, bây giờ đang sốt ruột đến giậm chân ở bên trong đó.”
“Dì Đào.” Hoắc Sơ gọi bà một tiếng, lại kéo Mẫn Đăng đứng bên cạnh mình, “Đây là Mẫn Đăng.”
“Chào con.” Đào Khương mỉm cười gật đầu với Mẫn Đăng, “Trông thằng nhóc đẹp trai thật.”
Nói xong đón người đi vào phòng, nhỏ giọng cảm thán với Hoắc Sơ, “Dì còn tưởng con độc thân cả đời đây.”
Hoắc Sơ không tiếp lời này, mãi cho đến trước khi mẹ anh xảy ra chuyện quan hệ của anh và Đào Khương cũng không tệ.
Nhưng hai năm nay gần như chưa gặp nhau.
Đi vào phòng khách, Hoắc Sơ liếc mắt đã thấy bố anh ngồi thẳng lưng trên sofa trong phòng khách, luôn thò đầu nhìn về phía cửa.
Hoắc Mãn Hoằng cũng nhìn thấy bọn họ, mất tự nhiên ho một tiếng, trầm giọng nói: “Đến rồi.”
“Mù hả?” Đào Khương lườm một cái, “Có đến hay không không nhìn thấy à còn phải hỏi?”
Mẫn Đăng bị dì này dọa, cậu nhìn sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng khó coi thế kia, tưởng là một giây sau Hoắc Mãn Hoằng phải nhảy dựng lên, không ngờ Hoắc Mãn Hoằng chỉ ho hai tiếng, cũng không nói gì.
“Chưa nấu cơm xong, dì đến phòng bếp nhìn xem, mấy người nói chuyện đi.”
Đổi lại là Hoắc Úc ngồi xuống theo họ.
“Con…” Hoắc Mãn Hoằng nhìn Hoắc Sơ, gương mặt lạnh lùng khó chịu nói: “Không phải con nói không đến à?”
“…”
Hoắc Sơ nhíu mày, vừa định mở miệng.
“Anh có biết nói chuyện không?” Đào Khương nhíu mày, một tay bê bánh ngọt hoa quả, một tay mang theo ấm trà đi lên, “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng.”
Mặt Hoắc Mãn Hoằng đỏ lên, nhưng cũng không dám cãi lại, còn đứng dậy nhận lấy ấm trà trong tay Đào Khương.
Đào Khương trừng mắt liếc ông một cái, xoay mặt nở nụ cười điềm đạm với Mẫn Đăng, đưa bánh ngọt nhỏ và bánh quy trong tay về phía cậu: “Bánh quy này là dì tự làm, con nếm thử đi.”
Mặc dù Mẫn Đăng bị cái trở mặt cấp tốc này của bà hù dọa, nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói cảm ơn, cầm bánh ngọt nhỏ.
Hoắc Mãn Hoằng lúng túng phối hợp rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, hắng giọng một cái, nhìn về phía Mẫn Đăng: “Năm nay mấy tuổi rồi?”
“… Mười chín.” Mẫn Đăng cắn bánh ngọt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Sơ đang uống trà.
Hoắc Sơ thấy cậu nhìn sang, tay đặt sau thắt lưng Mẫn Đăng nhẹ nhàng sờ sờ.
“Thích ăn cái này hả?” Hoắc Mãn Hoằng thấy Mẫn Đăng ăn liên tiếp hết hai ba cái bánh ngọt nhỏ, lại giơ tay gọi bà dì bê mấy đĩa bánh ngọt lên.
“Không thể ăn.” Hoắc Sơ ngăn lại bàn tay lấy bánh ngọt của Mẫn Đăng.
“Cũng không phải của con, bánh ngọt của bố, bố bằng lòng cho nó ăn.” Hoắc Mãn Hoằng bất mãn trừng mắt, “Trẻ con ăn mấy cái bánh ngọt thì làm sao?”
Hoắc Sơ không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt ít nhiều có phần thiếu kiên nhẫn.
Đào Khương thấy sắc mặt Hoắc Sơ đã sầm xuống, bà sợ lát nữa hai người lại ầm ĩ lên, vội vàng đứng dậy: “Hoắc Sơ, hai ngày trước dì suy nghĩ làm bánh quy, nhưng hương vị ngán quá, con nhìn giúp dì xem.”
Hoắc Sơ gật đầu, lại nghiêng đầu dặn dò Mẫn Đăng: “Anh ở đằng kia, có việc thì đến thẳng.”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu, thật ra cậu không căng thẳng lắm.
Sau khi Hoắc Sơ rời đi, chỉ còn ba người ngồi trên sofa.
Mẫn Đăng ngồi đối diện Hoắc Mãn Hoằng, Hoắc Úc ngồi bên cạnh.
Trong lúc nhất thời tình cảnh hơi gượng gạo.
Ba người không ai nói chuyện.
Mấy phút sau, Hoắc Mãn Hoằng lại ho khan một tiếng, thu hút tầm mắt của Mẫn Đăng và Hoắc Úc, lúc này mới lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn Hoắc Sơ cũng chưa bao giờ dẫn nam hay nữ về nhà, cậu là lần đầu.”
“À.” Mẫn Đăng lên tiếng, không biết nên nói gì.
“Đúng là cậu hơi nhỏ tuổi một chút.” Hoắc Mãn Hoằng giống như nói cho mình nghe, giọng rất nhỏ, “Nhưng tính cách rất tốt, cũng che chở Hoắc Sơ.”
Mẫn Đăng không nói gì, cậu căn bản không biết nên nói gì.
Cậu chưa bao giờ trải qua việc nói chuyện với người lớn thế này, đương nhiên không có kinh nghiệm.
Chỉ có thể không ngừng uống trà để giảm bớt bầu không khí ngưng tụ này.
Hoắc Mãn Hoằng cũng đang uống trà, nhưng thỉnh thoảng thở dài hai cái, cuối cùng vừa để cái cốc lên mặt bàn, giống như hạ quyết tâm gì đó, ngẩng đầu lên.
Mẫn Đăng căng thẳng nhìn sang, tay đặt trong túi nắm chặt cái nĩa.
“Cũng không biết Hoắc Sơ đã nói với cậu chưa… hai năm nay quan hệ giữa tôi và Hoắc Sơ nát bét vì chuyện của mẹ nó.” Hoắc Mãn Hoằng nói đến đây mắt đỏ lên, không thể làm gì thở dài một hơi, ngẫm nghĩ cứng ngắc bắt đầu giải thích, “Dự án lần trước kia, có người theo dõi nó đấy, tôi không nhận, nó thật sự đã phá bỏ trong tay. Từ nhỏ nó đã có chủ kiến, trông dễ tính hơn tôi, nhưng sẽ không cúi đầu khom lưng, cứng quá dễ gãy mà…”
Mẫn Đăng nghe vậy nhíu mày, nắm chặt chén trà trong tay.
“Tôi nói những điều này với cậu cậu không cần nói với nó, nó không muốn nghe, tôi cũng không muốn cho nó biết. Tôi nói cho cậu chỉ vì muốn nói với cậu, bình thường trông coi Hoắc Sơ nhiều hơn chút, cứ đâm đầu về phía trước, đến cùng không được đâu, cơ thể sẽ không đỡ nổi.” Hoắc Mãn Hoằng vừa nói vừa thở dài, “Cậu có thể ở bên cạnh đồng hành cùng nó rất tốt, tôi nhìn ra được, đối với nó cậu khác biệt.”
Mẫn Đăng nhíu chặt mày, vừa định nói chuyện.
“Hai ngày trước tôi mua được chiếc vòng tay cổ, không giá trị cho lắm.” Hoắc Mãn Hoằng móc ra một cái hộp không biết từ chỗ nào, mặt lạnh lùng, hơi nhăn nhó đưa tới, “Nếu cậu bằng lòng nhận, vậy coi như đã định.”
Mẫn Đăng bối rối, chớp chớp mắt, không biết ông có ý gì, ngần ngại hồi lâu, cũng không quyết định chắc chắn được.
Mắt thấy trên đầu Hoắc Mãn Hoằng bắt đầu toát mồ hôi, cậu mới nhỏ giọng, đặc biệt cẩn thận nhỏ giọng mở miệng hỏi Hoắc Úc ngồi bên cạnh mình: “Ông… ông ấy có ý gì?”
Hoắc Úc nhận lấy đả kích sốc từ nay về sau mình sẽ có thêm một chị dâu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi: “Ý là muốn cậu gọi là bố…”
Anh mở to miệng không nói nên lời.
Hiếm lắm Mẫn Đăng mới trông thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy bất ngờ lại buồn cười.
Lúc này Hoắc Sơ mới phản ứng lại, ngạc nhiên giơ tay lên nắm lấy bả vai Mẫn Đăng, vừa định nói gì đó, lại không nhịn được bật cười trước.
Anh láng máng biết vị giác của Mẫn Đăng không hoàn toàn do hỏa hoạn, anh từng nhắc một câu với Ninh Tuệ, Ninh Tuệ cũng đã nói là chướng ngại tâm lý.
Cho nên anh hoàn toàn biết khôi phục vị giác có ý nghĩa như thế nào với Mẫn Đăng.
Đây sẽ là một khởi đầu.
Một sự khởi đầu thuộc về Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt trên tay Mẫn Đăng, không đợi Mẫn Đăng kịp phản ứng đã hôn lên.
Nụ hôn này yên tĩnh lại nóng bỏng.
Hoắc Sơ buông người sắp không thở nổi ra, không nhịn được lại liếm liếm khóe miệng Mẫn Đăng, giọng rất khẽ: “Đây là vị gì?”
Khóe mắt Mẫn Đăng đỏ lên, thở hổn hển, “Quả táo…”
Hoắc Sơ nghe vậy cười khẽ một tiếng, giơ tay tháo cà vạt của mình.
Vươn tay thong thả lại không cho kháng cự buộc trước mắt Mẫn Đăng, tiếp theo thắt nút sau đầu Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cảm nhận được bóng tối trước mắt, hơi căng thẳng bắt lấy tay Hoắc Sơ, “Anh muốn làm gì?”
“Làm kiểm tra nhỏ.” Hoắc Sơ cúi đầu hôn vành tai cậu một cái, “Đừng sợ.”
Mẫn Đăng chớp chớp mắt với bóng tối, Hoắc Sơ không ngừng vuốt lưng Mẫn Đăng để sống lưng kéo căng của cậu thư giãn ra.
Hoắc Sơ rời khỏi cậu hai phút, sau đó cậu nghe thấy âm thanh anh xé màng bọc thực phẩm.
Tiếp đó Hoắc Sơ dùng một tay ôm ngang hông cậu.
Rất nhanh, đôi môi của Mẫn Đăng được Hoắc Sơ đưa vào một miếng đồ nhỏ.
“… Đây là cái gì?”
Mẫn Đăng nghe thấy tiếng thở dốc của Hoắc Sơ, lập tức hơi hưng phấn.
Bản thân cậu cũng không thể nói tại sao.
“Mau nói.” Hoắc Sơ khẽ cắn trên môi cậu.
“Dâu tây…” Mẫn Đăng bị đau nhíu mày.
“Đây là cái gì?”
“Sữa bò…”
“Đây là cái gì?”
“Bơ lạc.” Mẫn Đăng trả lời cái này nhanh hơn cái kia, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng lớn.
Hai người chơi không biết mệt với trò chơi này, cho đến khi tương sô cô la ngọt ngào bị Hoắc Sơ không cẩn thận làm rơi trên cổ tay, anh giơ tay, Mẫn Đăng lại vươn lưỡi ra liếm sạch sẽ.
Ánh mắt Hoắc Sơ chợt thay đổi.
Mẫn Đăng đột nhiên bị bế lên, không đợi cậu phản ứng lại, cậu đã ngồi trên bàn bếp rộng rãi sạch sẽ.
Sau đó động tác của Hoắc Sơ khiến cậu chỉ có thể kêu rên thành tiếng.
Cho dù khắp nơi trong căn phòng đều được sưởi ấm, nhưng cảm giác trên người để trần không có cảm giác an toàn tí nào, Mẫn Đăng không tự chủ được muốn dán chặt lấy Hoắc Sơ nhất có thể.
Cậu biết trên người mình bị thoa lên những thứ lung tung, nhưng cậu không thể khống chế nổi động tác chui vào lòng Hoắc Sơ.
“Lạnh không.” Hoắc Sơ siết chặt eo cậu, cúi đầu xuống thuận theo đường eo không ngừng thăm dò xuống dưới.
Đáp lại câu hỏi Hoắc Sơ chỉ có tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập của Mẫn Đăng.
—— —— ——
Mấy ngày nay Mẫn Đăng không uống thuốc, tinh thần tốt hơn nhiều.
Vài ngày trước, mặc dù mỗi ngày uống thuốc đều nôn ra, nhưng cậu luôn cảm thấy trên người không còn sức lực, đầu óc từ đầu đến cuối là mê man, không nhớ được thứ gì.
Có một lần cậu nấu canh, nấu xong quên mất rồi đi ngủ.
Cho đến khi Hoắc Sơ về, nhìn thấy canh nấu cạn đáy và lửa từ đầu đến cuối vẫn chưa tắt, sắc mặt sầm sì đáng sợ.
Trực tiếp khóa cửa phòng bếp lại, chỉ có bản thân Hoắc Sơ có thể mở.
Hai ngày nay dừng thuốc, trạng thái này cũng không còn nữa.
Hoắc Sơ yên tâm hơn nhiều, giữa trưa thực sự bận quá cũng sẽ không vội về nấu cơm.
Mẫn Đăng cũng yên tâm nhiều lắm, Hoắc Sơ sẽ không mệt mỏi vì cậu nữa.
Mấy ngày nay Ninh Tuệ cũng không có việc sẽ gọi điện thoại cho cậu, thường xuyên tán gẫu cái này cái nọ.
Mẫn Đăng không giống trước kia không phản ứng mấy, cậu cố gắng tự có thể trả lời hết thảy vấn đề Ninh Tuệ hỏi.
Năm trước Hoắc Sơ càng ngày càng bận rộn, tình cờ gọi điện cho Hoắc Sơ một lần, nghe thấy trợ lý của Hoắc Sơ ở bên cạnh phàn nàn Hoắc Sơ luôn không ăn cơm trưa.
Dù sao cậu cũng không có việc gì, bèn bắt đầu thay đổi chủng loại nấu cơm đưa đến công ty Hoắc Sơ.
Bây giờ cậu có thể nếm được mùi vị suốt ngày đều muốn ở lại trong phòng bếp.
Lúc cậu xách theo hộp giữ nhiệt đẩy cửa đi vào văn phòng Hoắc Sơ, Hoắc Sơ đang gọi điện thoại với ai đó, sắc mặt trông rất kém.
Hoắc Sơ thấy cậu đến đây, chưa nói hai câu đã cúp điện thoại.
Mệt mỏi thở dài, giống như cuối cùng nhận được an ủi bước tới ôm lấy cậu.
Mẫn Đăng đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm anh vỗ vỗ sau lưng.
Hai người ôm nhau một lúc, Hoắc Sơ mới buông người ra.
“Hôm nay ăn gì?” Hoắc Sơ nhận hộp giữ nhiệt hơi nặng trên tay cậu.
“Màn thầu.” Mẫn Đăng nói.
“Nhóc lừa đảo, ngày nào cũng nói cho anh ăn màn thầu.” Hoắc Sơ mở hộp giữ nhiệt ra.
Món ăn trong hộp giữ nhiệt phong phú lại đẹp đẽ, món Hoắc Sơ thích ăn đều có.
Cùng nhau ăn cơm xong, Hoắc Sơ cầm khăn giấy lau miệng cho Mẫn Đăng, lau rồi lau lại gần hôn một cái.
Dương Chấn Vũ vừa đi vào lấy tài liệu, lên án trước khi đi ra ngoài: “Hai người có thôi đi không! Giết chó à!”
Gào xong một câu, trước khi Hoắc Sơ nhìn qua chợt đóng cửa chạy mất.
Hoắc Sơ mỉm cười nhìn vành tai của Mẫn Đăng đã đỏ lên vì bị người khác nhìn thấy, cố ý nói sang chuyện khác: “Hôm nay dẫn em đến một nơi.”
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Em không hỏi đi đâu hử?” Hoắc Sơ nói.
“Anh dẫn em đến đâu em sẽ đến đó.” Trong mắt Mẫn Đăng là tin tưởng hoàn toàn.
“Em thật là…” Hoắc Sơ không có cách nào lại đau lòng thở dài, vươn tay sờ lên đầu cậu, “Cố ý khiến anh đau lòng đúng không.”
“Đi đâu?” Mẫn Đăng cười.
Hoắc Sơ lại không nói chuyện, im lặng thật lâu, ngẩng đầu: “Sinh nhật của bố anh.”
Mẫn Đăng không về nhà, dứt khoát ở trong văn phòng đợi Hoắc Sơ hết giờ làm.
Cậu cũng không hỏi quan hệ giữa Hoắc Sơ và bố anh kém như thế, tại sao vẫn muốn đi.
Cậu chỉ lo lắng bố Hoắc Sơ có thể lại động tay nữa không, cũng chỉ mấy chục phút.
Trong đầu Mẫn Đăng chuyển qua không dưới trăm loại vũ khí, cuối cùng khi cậu lặng lẽ nhét cái nĩa vừa ăn cơm xong vào trong túi, bị Hoắc Sơ đánh mông một cái.
“Làm gì đó? Lấy ra.” Hoắc Sơ buồn cười nhìn cậu, “Còn mang theo ám khí bên người, đưa anh.”
“Không đưa.” Mẫn Đăng bịt chặt túi, vẻ mặt chống cự chết không theo.
“…”
Hoắc Sơ thở dài, không làm gì được cậu, cũng bèn đi theo cậu.
Trên đường lái xe đến nhà bố Hoắc Sơ, Mẫn Đăng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Em nên gọi bố anh là gì?” Mẫn Đăng nhíu mày nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ đang lái xe.
“Tùy em gọi, không gọi cũng được.” Hoắc Sơ nói xong lại cười, “Tuổi này của em, cũng chỉ có thể gọi ông ấy chú.”
Mẫn Đăng không thích bố Hoắc Sơ, cũng không muốn gọi.
Nhưng Mẫn Đăng càng không muốn ném mặt mũi của Hoắc Sơ, Hoắc Sơ đã đến nhà bố anh, vậy Mẫn Đăng không thể không gọi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng một tòa biệt thự, Mẫn Đăng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, cây xanh tươi tốt xung quanh, không khí đặc biệt tốt.
Bên này đều là biệt thự mang tính riêng tư rất mạnh, cách nhau rất xa.
Hoắc Úc mặc một bộ đồng phục đứng ở cửa chính, thấy xe của Hoắc Sơ lập tức nhảy dựng lên, còn rất vui sướng vẫy vẫy tay.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Úc lườm một cái, vỗ một phát lên đầu Hoắc Úc, “Sao mỗi lần con nhìn thấy anh trai con cũng giống như con cún vậy? Anh trai con còn không vui lòng để ý con, con thiếu thông minh thế.”
“Mẹ!” Hoắc Úc gào một tiếng, tiếp đó giận mà không dám nói gì nhỏ giọng thầm thì, “Mẹ đừng đánh đầu con, mẹ không vui lòng nhìn, mẹ đừng đi ra đón…”
“Mẹ cứ đón, con quản mẹ.” Đào Khương lại tét mông cậu ta, “Nhanh, anh con xuống xe rồi, quỳ tiếp giá đi thôi.”
Hoắc Sơ dắt Mẫn Đăng vừa tới cửa, Hoắc Úc nhăn nhăn nhón nhó đi tới, trong mắt lóe sao ngẩng đầu gọi: “Anh.”
Hoắc Sơ nhìn cậu ta một cái, tùy ý ừ một tiếng, trực tiếp lướt qua cậu ta đứng trước mặt Đào Khương.
“Cuối cùng đã đến.” Đào Khương cười, “Bố con vội muốn chết, chỉ sợ con đổi ý, bây giờ đang sốt ruột đến giậm chân ở bên trong đó.”
“Dì Đào.” Hoắc Sơ gọi bà một tiếng, lại kéo Mẫn Đăng đứng bên cạnh mình, “Đây là Mẫn Đăng.”
“Chào con.” Đào Khương mỉm cười gật đầu với Mẫn Đăng, “Trông thằng nhóc đẹp trai thật.”
Nói xong đón người đi vào phòng, nhỏ giọng cảm thán với Hoắc Sơ, “Dì còn tưởng con độc thân cả đời đây.”
Hoắc Sơ không tiếp lời này, mãi cho đến trước khi mẹ anh xảy ra chuyện quan hệ của anh và Đào Khương cũng không tệ.
Nhưng hai năm nay gần như chưa gặp nhau.
Đi vào phòng khách, Hoắc Sơ liếc mắt đã thấy bố anh ngồi thẳng lưng trên sofa trong phòng khách, luôn thò đầu nhìn về phía cửa.
Hoắc Mãn Hoằng cũng nhìn thấy bọn họ, mất tự nhiên ho một tiếng, trầm giọng nói: “Đến rồi.”
“Mù hả?” Đào Khương lườm một cái, “Có đến hay không không nhìn thấy à còn phải hỏi?”
Mẫn Đăng bị dì này dọa, cậu nhìn sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng khó coi thế kia, tưởng là một giây sau Hoắc Mãn Hoằng phải nhảy dựng lên, không ngờ Hoắc Mãn Hoằng chỉ ho hai tiếng, cũng không nói gì.
“Chưa nấu cơm xong, dì đến phòng bếp nhìn xem, mấy người nói chuyện đi.”
Đổi lại là Hoắc Úc ngồi xuống theo họ.
“Con…” Hoắc Mãn Hoằng nhìn Hoắc Sơ, gương mặt lạnh lùng khó chịu nói: “Không phải con nói không đến à?”
“…”
Hoắc Sơ nhíu mày, vừa định mở miệng.
“Anh có biết nói chuyện không?” Đào Khương nhíu mày, một tay bê bánh ngọt hoa quả, một tay mang theo ấm trà đi lên, “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng.”
Mặt Hoắc Mãn Hoằng đỏ lên, nhưng cũng không dám cãi lại, còn đứng dậy nhận lấy ấm trà trong tay Đào Khương.
Đào Khương trừng mắt liếc ông một cái, xoay mặt nở nụ cười điềm đạm với Mẫn Đăng, đưa bánh ngọt nhỏ và bánh quy trong tay về phía cậu: “Bánh quy này là dì tự làm, con nếm thử đi.”
Mặc dù Mẫn Đăng bị cái trở mặt cấp tốc này của bà hù dọa, nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói cảm ơn, cầm bánh ngọt nhỏ.
Hoắc Mãn Hoằng lúng túng phối hợp rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, hắng giọng một cái, nhìn về phía Mẫn Đăng: “Năm nay mấy tuổi rồi?”
“… Mười chín.” Mẫn Đăng cắn bánh ngọt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Sơ đang uống trà.
Hoắc Sơ thấy cậu nhìn sang, tay đặt sau thắt lưng Mẫn Đăng nhẹ nhàng sờ sờ.
“Thích ăn cái này hả?” Hoắc Mãn Hoằng thấy Mẫn Đăng ăn liên tiếp hết hai ba cái bánh ngọt nhỏ, lại giơ tay gọi bà dì bê mấy đĩa bánh ngọt lên.
“Không thể ăn.” Hoắc Sơ ngăn lại bàn tay lấy bánh ngọt của Mẫn Đăng.
“Cũng không phải của con, bánh ngọt của bố, bố bằng lòng cho nó ăn.” Hoắc Mãn Hoằng bất mãn trừng mắt, “Trẻ con ăn mấy cái bánh ngọt thì làm sao?”
Hoắc Sơ không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt ít nhiều có phần thiếu kiên nhẫn.
Đào Khương thấy sắc mặt Hoắc Sơ đã sầm xuống, bà sợ lát nữa hai người lại ầm ĩ lên, vội vàng đứng dậy: “Hoắc Sơ, hai ngày trước dì suy nghĩ làm bánh quy, nhưng hương vị ngán quá, con nhìn giúp dì xem.”
Hoắc Sơ gật đầu, lại nghiêng đầu dặn dò Mẫn Đăng: “Anh ở đằng kia, có việc thì đến thẳng.”
Mẫn Đăng gật nhẹ đầu, thật ra cậu không căng thẳng lắm.
Sau khi Hoắc Sơ rời đi, chỉ còn ba người ngồi trên sofa.
Mẫn Đăng ngồi đối diện Hoắc Mãn Hoằng, Hoắc Úc ngồi bên cạnh.
Trong lúc nhất thời tình cảnh hơi gượng gạo.
Ba người không ai nói chuyện.
Mấy phút sau, Hoắc Mãn Hoằng lại ho khan một tiếng, thu hút tầm mắt của Mẫn Đăng và Hoắc Úc, lúc này mới lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn Hoắc Sơ cũng chưa bao giờ dẫn nam hay nữ về nhà, cậu là lần đầu.”
“À.” Mẫn Đăng lên tiếng, không biết nên nói gì.
“Đúng là cậu hơi nhỏ tuổi một chút.” Hoắc Mãn Hoằng giống như nói cho mình nghe, giọng rất nhỏ, “Nhưng tính cách rất tốt, cũng che chở Hoắc Sơ.”
Mẫn Đăng không nói gì, cậu căn bản không biết nên nói gì.
Cậu chưa bao giờ trải qua việc nói chuyện với người lớn thế này, đương nhiên không có kinh nghiệm.
Chỉ có thể không ngừng uống trà để giảm bớt bầu không khí ngưng tụ này.
Hoắc Mãn Hoằng cũng đang uống trà, nhưng thỉnh thoảng thở dài hai cái, cuối cùng vừa để cái cốc lên mặt bàn, giống như hạ quyết tâm gì đó, ngẩng đầu lên.
Mẫn Đăng căng thẳng nhìn sang, tay đặt trong túi nắm chặt cái nĩa.
“Cũng không biết Hoắc Sơ đã nói với cậu chưa… hai năm nay quan hệ giữa tôi và Hoắc Sơ nát bét vì chuyện của mẹ nó.” Hoắc Mãn Hoằng nói đến đây mắt đỏ lên, không thể làm gì thở dài một hơi, ngẫm nghĩ cứng ngắc bắt đầu giải thích, “Dự án lần trước kia, có người theo dõi nó đấy, tôi không nhận, nó thật sự đã phá bỏ trong tay. Từ nhỏ nó đã có chủ kiến, trông dễ tính hơn tôi, nhưng sẽ không cúi đầu khom lưng, cứng quá dễ gãy mà…”
Mẫn Đăng nghe vậy nhíu mày, nắm chặt chén trà trong tay.
“Tôi nói những điều này với cậu cậu không cần nói với nó, nó không muốn nghe, tôi cũng không muốn cho nó biết. Tôi nói cho cậu chỉ vì muốn nói với cậu, bình thường trông coi Hoắc Sơ nhiều hơn chút, cứ đâm đầu về phía trước, đến cùng không được đâu, cơ thể sẽ không đỡ nổi.” Hoắc Mãn Hoằng vừa nói vừa thở dài, “Cậu có thể ở bên cạnh đồng hành cùng nó rất tốt, tôi nhìn ra được, đối với nó cậu khác biệt.”
Mẫn Đăng nhíu chặt mày, vừa định nói chuyện.
“Hai ngày trước tôi mua được chiếc vòng tay cổ, không giá trị cho lắm.” Hoắc Mãn Hoằng móc ra một cái hộp không biết từ chỗ nào, mặt lạnh lùng, hơi nhăn nhó đưa tới, “Nếu cậu bằng lòng nhận, vậy coi như đã định.”
Mẫn Đăng bối rối, chớp chớp mắt, không biết ông có ý gì, ngần ngại hồi lâu, cũng không quyết định chắc chắn được.
Mắt thấy trên đầu Hoắc Mãn Hoằng bắt đầu toát mồ hôi, cậu mới nhỏ giọng, đặc biệt cẩn thận nhỏ giọng mở miệng hỏi Hoắc Úc ngồi bên cạnh mình: “Ông… ông ấy có ý gì?”
Hoắc Úc nhận lấy đả kích sốc từ nay về sau mình sẽ có thêm một chị dâu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi: “Ý là muốn cậu gọi là bố…”
Danh sách chương