Hoắc Sơ ngước mắt nhìn người bên ngoài thang máy, nhíu mày nghiêng cười che Mẫn Đăng.
“Có thể đứng vững không?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi người trong ngực.
Mẫn Đăng thở hổn hển, nói không nên lời, tay níu ngực Hoắc Sơ dùng sức đến độ trắng bệch.
Hoắc Sơ nhìn thoáng qua người vây quanh bên ngoài thang máy, khom lưng ôm lấy người đang khuỵu xuống, thấp giọng kề sát bên tai cậu an ủi, “Đừng sợ.”
Đầu óc Mẫn Đăng đã hỗn loạn, chỉ vô thức dính sát vào Hoắc Sơ. Nhắm mắt lại, không dám nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Sơ ôm người trực tiếp đi xuyên qua cả đám người, đi xa.
Sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng xanh đen đứng tại chỗ, những người đứng đợi phía sau không dám thở mạnh.
“Người phụ trách thang máy khỏi cần làm nữa.” Hoắc Mãn Hoằng lặng lẽ ngăn lại bàn tay đang run, hít sâu một hơi.
Đi theo hướng của Hoắc Sơ.
Cửa phòng làm việc của ông ta đang mở, Hoắc Mãn Hoằng thở dài một hơi, duỗi tay đẩy cửa.
Một nam sinh ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc, Hoắc Sơ ngồi xổm trước mặt nam sinh kia nắm bóp chân cậu.
Hoắc Mãn Hoằng không nhìn nổi, nắm tay che miệng, nặng nề ho một tiếng.
Hoắc Sơ dường như không nghe thấy.
Đổi lại là Mẫn Đăng quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức kịp phản ứng, người này hẳn là ngọn nguồn làm công ty Hoắc Sơ phá sản.
Cậu bày thế trận chờ quân địch, cố gắng làm ra biểu cảm không sợ ông. Nháy mắt quay đầu lại nhìn Hoắc Sơ với vẻ mặt lo lắng, thấy Hoắc Sơ không căng thẳng lắm mới yên lòng.
Hoắc Sơ thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa tay cậu, “Không sao, một ông già thì sợ cái rắm.”
“Không tưởng nổi.” Hoắc Mãn Hoằng hừ lạnh một tiếng, nện bước ông lớn ngồi sau bàn làm việc của mình, “Đến công ty mà mặc bộ quần áo này? Sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của mày đâu?”
“Còn run nữa không?” Hoắc Sơ nhìn chân cậu, nghĩ ngợi nhỏ giọng hỏi, “Lần này sau khi về có thể nói chuyện với tôi không?”
“Hoắc Sơ!” Hoắc Mãn Hoằng bị coi nhẹ, mạnh mẽ xuất hiện.
Hoắc Sơ nhíu mày đứng dậy, nhìn về phía Hoắc Mãn Hoằng.
“Bây giờ mày thật sự là càng ngày càng không hề có phép tắc.” Hoắc Mãn Hoằng nhìn anh chằm chằm nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam sinh ngồi trên ghế, “Đứa trẻ này là ai?”
“Chủ thuê nhà của tôi.” Hoắc Sơ nói.
Hoắc Mãn Hoằng: “…”
“Mày lại đây với tao!” Hoắc Mãn Hoằng không ưa ổi dáng vẻ cà lơ cà phất này của anh, phát cáu, không muốn làm xấu mặt anh trước mặt người ngoài, quay lưng lại bước vào gian phòng trong phòng làm việc.
“Đợi tôi một lát.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.
Mẫn Đăng gật đầu, nhìn Hoắc Sơ vào cửa, lại nhìn cửa phòng đóng lại.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng nghe tiếng động trong gian phòng kia.
Hoắc Sơ đã đi vào một lúc, cậu không nghe được bất kỳ tiếng động gì. Không khỏi có phần lo lắng.
Đứng lên vừa xê dịch đến đó, chợt có tiếng thủy tinh đập xuống đất, tiếng vang chia năm xẻ bảy.
Đầu tiên Mẫn Đăng nhảy ra sau một bước, mở to hai mắt, hơi thở bắt đầu bất ổn.
Trong cửa láng máng vang lên tiếng hai người thấp giọng gầm lên giận giữ.
Âm thanh nhỏ quá, Mẫn Đăng căn bản không nghe rõ hai người đang nói gì.
Năm phút sau, Mẫn Đăng vừa lấy can đảm, đi tới cửa.
Hoắc Sơ đột nhiên đẩy cửa đi ra, sắc mặt như thường, chỉ là cánh tay giấu sau lưng, có vết máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ dùng một tay khác dắt Mẫn Đăng.
“Đứng lại.” Hoắc Mãn Hoằng, “Bác sĩ lập tức ——”
“Không làm phiền.” Hoắc Sơ từ chối, dắt Mẫn Đăng ra cửa.
Lần này hai người không đi thang máy, đi cầu thang bộ.
Đi được nửa đường, Mẫn Đăng kéo anh, buông lỏng tay anh ra.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ nhìn cậu, “Có phải không đi được nữa? Tôi cõng cậu xuống nhé?”
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, lại cúi đầu nhìn máu vừa nhỏ xuống bậc thang trắng sứ.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu.
Trong nháy mắt, Mẫn Đăng cởi áo bông bên ngoài của mình, ném lên người Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ dùng một tay tiếp được áo bông ngớ người, không đợi anh phản ứng lại đã thấy Mẫn Đăng cởi áo sơ mi bên trong ra.
“Cậu ——” Hoắc Sơ chưa nói xong, cánh tay vẫn luôn giấu sau lưng của anh bị Mẫn Đăng kéo ra.
“Nè.” Hoắc Sơ nhíu mày muốn rút lại.
“Đừng nhúc nhích.” Mẫn Đăng đá anh một cú.
Hoắc Sơ không nhúc nhích.
Mẫn Đăng cẩn thận mở tay áo anh ra, chậm rãi xắn lên.
Nhìn thấy một đường vết rách bị thủy tinh rạch và vết bầm bị đập ra ở trên cổ tay.
“Sao ông ấy có thể đánh anh.” Trên mặt Mẫn Đăng giống như bình thường, không có biểu cảm gì.
Hoắc Sơ lại lạ lùng cảm thấy cậu tức giận, rất kỳ lạ, Hoắc Sơ hơi buồn cười.
Mẫn Đăng tức giận trông có vẻ như rất đáng yêu.
“Muốn biết không?” Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng từ từ quấn áo sơ mi lên cổ tay anh, “Chúng ta có thể trao đổi một chút, tôi cho cậu biết tại sao ổng có thể đánh tôi, cậu nói cho tôi…”
Hoắc Sơ nói đến đây dừng một lát, cẩn thận nhìn sắc mặt Mẫn Đăng, mới thấp giọng tiếp tục hỏi: “Vì sao trong thang máy cậu lại như vậy.”
Tay Mẫn Đăng đang buộc nút thắt tạm dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cũng nhìn cậu, cười nhẹ: “Có thể nói cho tôi biết không?”
Mẫn Đăng không biết làm sao chỉ gật đầu.
Hoắc Sơ nhéo nhéo tay cậu, im lặng chờ đợi.
“Trước kia… gia đình tôi.” Mẫn Đăng nói đến đây, do dự một lát, tay không tự chủ siết chặt lại.
Sau một lúc lâu, cậu mới nói tiếp: “Có một căn phòng rất nhỏ rất tối, tôi không nghe lời, bọn họ sẽ nhốt tôi ở bên trong, trong căn phòng có chuột, còn có rất nhiều côn trùng.”
“Bây giờ tôi không sợ chuột, cũng không sợ côn trùng, tôi chỉ sợ lại bị nhốt bên trong căn phòng đó, tối lắm, trên người lại đau.”
Hoắc Sơ lắng nghe đáy lòng chợt đau nhói, nắm chặt tay Mẫn Đăng, muốn ôm người vào lòng xoa một phen.
“Còn anh, tại sao ông ta có thể đánh anh.” Mẫn Đăng nhẹ nhàng lau máu còn sót lại trên tay anh.
“… Ổng là bố tôi.” Hoắc Sơ nói xong nhìn Mẫn Đăng, “Tôi rất khó chịu.”
“Đừng khó chịu đừng khó chịu.” Mẫn Đăng vươn tay vỗ vỗ đầu anh.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, Mẫn Đăng căn bản không biết anh đang khó chịu cái gì.
Về đến nhà, máu trên tay Hoắc Sơ đã ngừng chảy, bởi vì Hoắc Sơ cực kỳ kiên quyết tỏ vẻ không cần đến bệnh viện.
Mẫn Đăng không còn cách nào, lại liếc nhìn vết thương trên cổ tay, mơi miễn cưỡng đồng ý.
Vết rách trên cổ tay Hoắc Sơ không lớn, nhưng mảng bầm tím bị đập ra hơi rợn người.
Máu đỏ xanh đen giống như mạng nhện quấn lên hơn phân nửa cổ tay.
Lúc xoa cồn i-ốt khử trùng, tay Mẫn Đăng không tự chủ run lên.
“Cậu lấy cốc nước giúp tôi đi?” Hoắc Sơ nhận lấy chai thuốc cồn i-ốt trên tay cậu.
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
Hoắc Sơ thừa dịp cậu xoay người, nhanh chóng đổ một mảng cồn i-ốt lên vết thương, trong nháy mắt kích thích khiến anh cắn răng. Nhưng bôi thuốc xong rất nhanh, lấy băng gạc quấn lên.
Khi Mẫn Đăng cầm cốc nước đi tới, phát hiện Hoắc Sơ không biết gì đã làm xong rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian không còn sớm, Mẫn Đăng ngồi trên sofa chốc lát, nhìn đồng hồ sắp đến mười giờ, đứng lên chuẩn bị đến nhà hàng làm việc.
“Cậu ở lại với tôi.” Hoắc Sơ ngửa ra dựa vào sofa, kéo tay cậu lại, “Tôi vẫn khó chịu.”
“Đợi tôi về nha.” Mẫn Đăng chần chừ, “Đi làm xin nghỉ phải trừ lương.”
“Tôi là ông chủ.” Hoắc Sơ nhấn mạnh hai chữ ông chủ, “Cho dù tôi nghèo đến đi nhặt ve chai, cũng sẽ trả lương cho cậu.”
Mẫn Đăng nhíu mày nghĩ một lúc, nhìn sắc mặt Hoắc Sơ quả thực không tốt lắm. Thở dài một hơi, lại ngồi xuống, “Anh đói không?”
Hoắc Sơ vội vàng nhìn bản chất qua hiện tượng, “Cậu đói? Để tôi nấu cơm, cậu đợi đó.”
Hai người ăm cơm xong ngồi trên sofa xem phim, phim đang chiếu là một bộ phim kinh dị, Hoắc Sơ chọn.
Chưa đầy năm phút, đầu vai của Hoắc Sơ quả nhiên thu hoạch được một Mẫn Đăng dựa tới.
Hoắc Sơ cười nghiêng đầu duỗi tay khe khẽ chọc chọc gương mặt mềm mại của Mẫn Đăng, chọc ra một lúm đồng tiền nhỏ.
Chọc hai lần, Hoắc Sơ rụt tay lại, lại phát hiện mặt Mẫn Đăng đỏ lên một chấm nhỏ.
Hoắc Sơ kinh ngạc, mình không chọc mạnh mà.
Anh hưởng thụ một lát cảm giác Mẫn Đăng dựa vào anh ngủ, rồi cẩn thận ôm lấy Mẫn Đăng.
Ngủ trên sofa dễ bị sái cổ.
Đi được nửa đường, Mẫn Đăng mở mắt, trông thấy anh lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Nhẹ nhàng đặt Mẫn Đăng lên giường, Mẫn Đăng trở mình không nhúc nhích, Hoắc Sơ thở phào nhẹ nhõm, nằm bên cạnh giường cũng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này hai người ngủ thẳng đến hơn mười giờ đêm, đầu Mẫn Đăng bắt đầu như đổ chì, nặng không nhấc lên nổi.
Hoắc Sơ đưa cho cậu một cốc nước, thấy cậu uống xong thì đi nấu cơm.
Để lại một mình Mẫn Đăng ngẩn người trên sofa.
Ăn xong, Hoắc Sơ ra hành lang hút thuốc, điện thoại trong túi đổ chuông.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua, là Dương Chấn Vũ gọi tới.
“Alo?”
“Ông chủ Hoắc, đang ở đâu.” Dương Chấn Vũ cười, “Hôm nay đến chỗ bố ông không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì.” Sắc mặt Hoắc Sơ trong làn khói nhìn không rõ lắm, “Ổng cũng không thể trói tôi lại.”
“Được rồi, không nói chuyện này, gần đây bên mẹ tôi lúc nào cũng có thời gian, tình hình của Mẫn Đăng thế nào rồi?”
“Cũng tạm.” Hoắc Sơ nghĩ ngợi lại nói, “Tình trạng mấy hôm nay vẫn ổn.”
“Hai ông thế này là mỗi ngày đều dính với nhau à?” Dương Chấn Vũ bật cười.
“Tôi đang ở nhà cậu ấy.” Hoắc Sơ cũng cười.
“Cái gì?” Dương Chấn Vũ nhíu mày, “Ông thật sự không thể rời khỏi cậu ta rồi?”
“Làm sao?” Hoắc Sơ nghe ra bất thường trong giọng nói của hắn.
Dương Chấn Vũ im lặng một lúc hỏi, “Vậy cậu ta có thích ông không?”
Hoắc Sơ trầm tư một lát, chắc chắn nói: “Sẽ.”
“Tôi khuyên ông đừng lạc quan thế, có lẽ bây giờ ông cảm thấy Mẫn Đăng thích ông, hoặc là nói, ông cảm thấy một vài hành động hiện tại của cậu ta có lẽ đại biểu cho thích. Nhưng…” Dương Chấn Vũ suy đi nghĩ lại ném một quả bom ra ngoài, “Ông có biết hiệu ứng vứt bỏ mèo không?”
“Có ý gì?” Hoắc Sơ thắc mắc.
“Con mèo đã từng bị vứt bỏ, lại được người ta nhặt về, sẽ ngoan vô cùng, bởi vì nó sợ bị vứt bỏ lần nữa.”
“Hoặc nói nó sợ mãi mãi không tìm được nhà nữa.”
“Không phải Mẫn Đăng thích ông, cậu ta chỉ là không thể rời khỏi ông.” Dương Chấn Vũ nói, “Ông hiểu ý tôi không?”
Hoắc Sơ nghe thấy mặt càng sầm sì.
“Con mèo được nhặt về này sẽ ỷ lại ông quá mức, nghe lời ông quá mức, mỗi giờ mỗi phút đều nhìn ông chằm chằm, nhưng… loại tình cảm này sẽ không phải là thích.” Dương Chấn Vũ thở dài một hơi, “Tôi không nói nhiều, tự ông đánh giá đi.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Sơ xấu xí, cau mày. Vết thương ở cổ tay lại bắt đầu đau âm ỉ.
Thời gian đã đến mười hai giờ rồi.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần vào phòng, phát hiện Mẫn Đăng vẫn ngồi trên sofa xem tivi.
Trên tivi đang chiếu hai con ấu trùng béo, cũng không biết tại sao xem say sưa ngon lành như thế.
“Nên ngủ rồi.” Hoắc Sơ cười chọc trán cậu một cái.
“Anh ngủ đi.” Mẫn Đăng nghiêng đầu né tránh.
Hoắc Sơ nhớ tới lời Dương Chấn Vũ nói lúc nãy.
“Con mèo được nhặt về này sẽ ỷ lại ông quá mức, nghe lời ông quá mức…”
Thế là anh gần như tự ngược chắn trước tivi, “Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, nếu không sẽ không cao được.”
Mẫn Đăng nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh, đưa tay ra về phía anh.
Hoắc Sơ cười cũng đưa tay mình ra.
“Chắn tôi xem tivi.” Mẫn Đăng duỗi tay đẩy anh ra.
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ tức thời kéo lên một chút địa vị của mình, vì vậy anh hỏi, “Tôi đẹp hay tivi đẹp.”
Mẫn Đăng nhíu mày, trên mặt do dự, xoắc xuýt nói khẽ: “Lăn.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ cực kỳ nghe theo lăn đi đồng thời kéo Dương Chấn Vũ vào danh sách đen.
Dịu dàng ngoan ngoãn cái rắm, mèo rừng nhỏ cay đến nỗi anh quỳ xuống.
“Có thể đứng vững không?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi người trong ngực.
Mẫn Đăng thở hổn hển, nói không nên lời, tay níu ngực Hoắc Sơ dùng sức đến độ trắng bệch.
Hoắc Sơ nhìn thoáng qua người vây quanh bên ngoài thang máy, khom lưng ôm lấy người đang khuỵu xuống, thấp giọng kề sát bên tai cậu an ủi, “Đừng sợ.”
Đầu óc Mẫn Đăng đã hỗn loạn, chỉ vô thức dính sát vào Hoắc Sơ. Nhắm mắt lại, không dám nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Sơ ôm người trực tiếp đi xuyên qua cả đám người, đi xa.
Sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng xanh đen đứng tại chỗ, những người đứng đợi phía sau không dám thở mạnh.
“Người phụ trách thang máy khỏi cần làm nữa.” Hoắc Mãn Hoằng lặng lẽ ngăn lại bàn tay đang run, hít sâu một hơi.
Đi theo hướng của Hoắc Sơ.
Cửa phòng làm việc của ông ta đang mở, Hoắc Mãn Hoằng thở dài một hơi, duỗi tay đẩy cửa.
Một nam sinh ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc, Hoắc Sơ ngồi xổm trước mặt nam sinh kia nắm bóp chân cậu.
Hoắc Mãn Hoằng không nhìn nổi, nắm tay che miệng, nặng nề ho một tiếng.
Hoắc Sơ dường như không nghe thấy.
Đổi lại là Mẫn Đăng quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức kịp phản ứng, người này hẳn là ngọn nguồn làm công ty Hoắc Sơ phá sản.
Cậu bày thế trận chờ quân địch, cố gắng làm ra biểu cảm không sợ ông. Nháy mắt quay đầu lại nhìn Hoắc Sơ với vẻ mặt lo lắng, thấy Hoắc Sơ không căng thẳng lắm mới yên lòng.
Hoắc Sơ thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa tay cậu, “Không sao, một ông già thì sợ cái rắm.”
“Không tưởng nổi.” Hoắc Mãn Hoằng hừ lạnh một tiếng, nện bước ông lớn ngồi sau bàn làm việc của mình, “Đến công ty mà mặc bộ quần áo này? Sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của mày đâu?”
“Còn run nữa không?” Hoắc Sơ nhìn chân cậu, nghĩ ngợi nhỏ giọng hỏi, “Lần này sau khi về có thể nói chuyện với tôi không?”
“Hoắc Sơ!” Hoắc Mãn Hoằng bị coi nhẹ, mạnh mẽ xuất hiện.
Hoắc Sơ nhíu mày đứng dậy, nhìn về phía Hoắc Mãn Hoằng.
“Bây giờ mày thật sự là càng ngày càng không hề có phép tắc.” Hoắc Mãn Hoằng nhìn anh chằm chằm nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam sinh ngồi trên ghế, “Đứa trẻ này là ai?”
“Chủ thuê nhà của tôi.” Hoắc Sơ nói.
Hoắc Mãn Hoằng: “…”
“Mày lại đây với tao!” Hoắc Mãn Hoằng không ưa ổi dáng vẻ cà lơ cà phất này của anh, phát cáu, không muốn làm xấu mặt anh trước mặt người ngoài, quay lưng lại bước vào gian phòng trong phòng làm việc.
“Đợi tôi một lát.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.
Mẫn Đăng gật đầu, nhìn Hoắc Sơ vào cửa, lại nhìn cửa phòng đóng lại.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng nghe tiếng động trong gian phòng kia.
Hoắc Sơ đã đi vào một lúc, cậu không nghe được bất kỳ tiếng động gì. Không khỏi có phần lo lắng.
Đứng lên vừa xê dịch đến đó, chợt có tiếng thủy tinh đập xuống đất, tiếng vang chia năm xẻ bảy.
Đầu tiên Mẫn Đăng nhảy ra sau một bước, mở to hai mắt, hơi thở bắt đầu bất ổn.
Trong cửa láng máng vang lên tiếng hai người thấp giọng gầm lên giận giữ.
Âm thanh nhỏ quá, Mẫn Đăng căn bản không nghe rõ hai người đang nói gì.
Năm phút sau, Mẫn Đăng vừa lấy can đảm, đi tới cửa.
Hoắc Sơ đột nhiên đẩy cửa đi ra, sắc mặt như thường, chỉ là cánh tay giấu sau lưng, có vết máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ dùng một tay khác dắt Mẫn Đăng.
“Đứng lại.” Hoắc Mãn Hoằng, “Bác sĩ lập tức ——”
“Không làm phiền.” Hoắc Sơ từ chối, dắt Mẫn Đăng ra cửa.
Lần này hai người không đi thang máy, đi cầu thang bộ.
Đi được nửa đường, Mẫn Đăng kéo anh, buông lỏng tay anh ra.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ nhìn cậu, “Có phải không đi được nữa? Tôi cõng cậu xuống nhé?”
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, lại cúi đầu nhìn máu vừa nhỏ xuống bậc thang trắng sứ.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu.
Trong nháy mắt, Mẫn Đăng cởi áo bông bên ngoài của mình, ném lên người Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ dùng một tay tiếp được áo bông ngớ người, không đợi anh phản ứng lại đã thấy Mẫn Đăng cởi áo sơ mi bên trong ra.
“Cậu ——” Hoắc Sơ chưa nói xong, cánh tay vẫn luôn giấu sau lưng của anh bị Mẫn Đăng kéo ra.
“Nè.” Hoắc Sơ nhíu mày muốn rút lại.
“Đừng nhúc nhích.” Mẫn Đăng đá anh một cú.
Hoắc Sơ không nhúc nhích.
Mẫn Đăng cẩn thận mở tay áo anh ra, chậm rãi xắn lên.
Nhìn thấy một đường vết rách bị thủy tinh rạch và vết bầm bị đập ra ở trên cổ tay.
“Sao ông ấy có thể đánh anh.” Trên mặt Mẫn Đăng giống như bình thường, không có biểu cảm gì.
Hoắc Sơ lại lạ lùng cảm thấy cậu tức giận, rất kỳ lạ, Hoắc Sơ hơi buồn cười.
Mẫn Đăng tức giận trông có vẻ như rất đáng yêu.
“Muốn biết không?” Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng từ từ quấn áo sơ mi lên cổ tay anh, “Chúng ta có thể trao đổi một chút, tôi cho cậu biết tại sao ổng có thể đánh tôi, cậu nói cho tôi…”
Hoắc Sơ nói đến đây dừng một lát, cẩn thận nhìn sắc mặt Mẫn Đăng, mới thấp giọng tiếp tục hỏi: “Vì sao trong thang máy cậu lại như vậy.”
Tay Mẫn Đăng đang buộc nút thắt tạm dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ cũng nhìn cậu, cười nhẹ: “Có thể nói cho tôi biết không?”
Mẫn Đăng không biết làm sao chỉ gật đầu.
Hoắc Sơ nhéo nhéo tay cậu, im lặng chờ đợi.
“Trước kia… gia đình tôi.” Mẫn Đăng nói đến đây, do dự một lát, tay không tự chủ siết chặt lại.
Sau một lúc lâu, cậu mới nói tiếp: “Có một căn phòng rất nhỏ rất tối, tôi không nghe lời, bọn họ sẽ nhốt tôi ở bên trong, trong căn phòng có chuột, còn có rất nhiều côn trùng.”
“Bây giờ tôi không sợ chuột, cũng không sợ côn trùng, tôi chỉ sợ lại bị nhốt bên trong căn phòng đó, tối lắm, trên người lại đau.”
Hoắc Sơ lắng nghe đáy lòng chợt đau nhói, nắm chặt tay Mẫn Đăng, muốn ôm người vào lòng xoa một phen.
“Còn anh, tại sao ông ta có thể đánh anh.” Mẫn Đăng nhẹ nhàng lau máu còn sót lại trên tay anh.
“… Ổng là bố tôi.” Hoắc Sơ nói xong nhìn Mẫn Đăng, “Tôi rất khó chịu.”
“Đừng khó chịu đừng khó chịu.” Mẫn Đăng vươn tay vỗ vỗ đầu anh.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, Mẫn Đăng căn bản không biết anh đang khó chịu cái gì.
Về đến nhà, máu trên tay Hoắc Sơ đã ngừng chảy, bởi vì Hoắc Sơ cực kỳ kiên quyết tỏ vẻ không cần đến bệnh viện.
Mẫn Đăng không còn cách nào, lại liếc nhìn vết thương trên cổ tay, mơi miễn cưỡng đồng ý.
Vết rách trên cổ tay Hoắc Sơ không lớn, nhưng mảng bầm tím bị đập ra hơi rợn người.
Máu đỏ xanh đen giống như mạng nhện quấn lên hơn phân nửa cổ tay.
Lúc xoa cồn i-ốt khử trùng, tay Mẫn Đăng không tự chủ run lên.
“Cậu lấy cốc nước giúp tôi đi?” Hoắc Sơ nhận lấy chai thuốc cồn i-ốt trên tay cậu.
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
Hoắc Sơ thừa dịp cậu xoay người, nhanh chóng đổ một mảng cồn i-ốt lên vết thương, trong nháy mắt kích thích khiến anh cắn răng. Nhưng bôi thuốc xong rất nhanh, lấy băng gạc quấn lên.
Khi Mẫn Đăng cầm cốc nước đi tới, phát hiện Hoắc Sơ không biết gì đã làm xong rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian không còn sớm, Mẫn Đăng ngồi trên sofa chốc lát, nhìn đồng hồ sắp đến mười giờ, đứng lên chuẩn bị đến nhà hàng làm việc.
“Cậu ở lại với tôi.” Hoắc Sơ ngửa ra dựa vào sofa, kéo tay cậu lại, “Tôi vẫn khó chịu.”
“Đợi tôi về nha.” Mẫn Đăng chần chừ, “Đi làm xin nghỉ phải trừ lương.”
“Tôi là ông chủ.” Hoắc Sơ nhấn mạnh hai chữ ông chủ, “Cho dù tôi nghèo đến đi nhặt ve chai, cũng sẽ trả lương cho cậu.”
Mẫn Đăng nhíu mày nghĩ một lúc, nhìn sắc mặt Hoắc Sơ quả thực không tốt lắm. Thở dài một hơi, lại ngồi xuống, “Anh đói không?”
Hoắc Sơ vội vàng nhìn bản chất qua hiện tượng, “Cậu đói? Để tôi nấu cơm, cậu đợi đó.”
Hai người ăm cơm xong ngồi trên sofa xem phim, phim đang chiếu là một bộ phim kinh dị, Hoắc Sơ chọn.
Chưa đầy năm phút, đầu vai của Hoắc Sơ quả nhiên thu hoạch được một Mẫn Đăng dựa tới.
Hoắc Sơ cười nghiêng đầu duỗi tay khe khẽ chọc chọc gương mặt mềm mại của Mẫn Đăng, chọc ra một lúm đồng tiền nhỏ.
Chọc hai lần, Hoắc Sơ rụt tay lại, lại phát hiện mặt Mẫn Đăng đỏ lên một chấm nhỏ.
Hoắc Sơ kinh ngạc, mình không chọc mạnh mà.
Anh hưởng thụ một lát cảm giác Mẫn Đăng dựa vào anh ngủ, rồi cẩn thận ôm lấy Mẫn Đăng.
Ngủ trên sofa dễ bị sái cổ.
Đi được nửa đường, Mẫn Đăng mở mắt, trông thấy anh lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Nhẹ nhàng đặt Mẫn Đăng lên giường, Mẫn Đăng trở mình không nhúc nhích, Hoắc Sơ thở phào nhẹ nhõm, nằm bên cạnh giường cũng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này hai người ngủ thẳng đến hơn mười giờ đêm, đầu Mẫn Đăng bắt đầu như đổ chì, nặng không nhấc lên nổi.
Hoắc Sơ đưa cho cậu một cốc nước, thấy cậu uống xong thì đi nấu cơm.
Để lại một mình Mẫn Đăng ngẩn người trên sofa.
Ăn xong, Hoắc Sơ ra hành lang hút thuốc, điện thoại trong túi đổ chuông.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua, là Dương Chấn Vũ gọi tới.
“Alo?”
“Ông chủ Hoắc, đang ở đâu.” Dương Chấn Vũ cười, “Hôm nay đến chỗ bố ông không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì.” Sắc mặt Hoắc Sơ trong làn khói nhìn không rõ lắm, “Ổng cũng không thể trói tôi lại.”
“Được rồi, không nói chuyện này, gần đây bên mẹ tôi lúc nào cũng có thời gian, tình hình của Mẫn Đăng thế nào rồi?”
“Cũng tạm.” Hoắc Sơ nghĩ ngợi lại nói, “Tình trạng mấy hôm nay vẫn ổn.”
“Hai ông thế này là mỗi ngày đều dính với nhau à?” Dương Chấn Vũ bật cười.
“Tôi đang ở nhà cậu ấy.” Hoắc Sơ cũng cười.
“Cái gì?” Dương Chấn Vũ nhíu mày, “Ông thật sự không thể rời khỏi cậu ta rồi?”
“Làm sao?” Hoắc Sơ nghe ra bất thường trong giọng nói của hắn.
Dương Chấn Vũ im lặng một lúc hỏi, “Vậy cậu ta có thích ông không?”
Hoắc Sơ trầm tư một lát, chắc chắn nói: “Sẽ.”
“Tôi khuyên ông đừng lạc quan thế, có lẽ bây giờ ông cảm thấy Mẫn Đăng thích ông, hoặc là nói, ông cảm thấy một vài hành động hiện tại của cậu ta có lẽ đại biểu cho thích. Nhưng…” Dương Chấn Vũ suy đi nghĩ lại ném một quả bom ra ngoài, “Ông có biết hiệu ứng vứt bỏ mèo không?”
“Có ý gì?” Hoắc Sơ thắc mắc.
“Con mèo đã từng bị vứt bỏ, lại được người ta nhặt về, sẽ ngoan vô cùng, bởi vì nó sợ bị vứt bỏ lần nữa.”
“Hoặc nói nó sợ mãi mãi không tìm được nhà nữa.”
“Không phải Mẫn Đăng thích ông, cậu ta chỉ là không thể rời khỏi ông.” Dương Chấn Vũ nói, “Ông hiểu ý tôi không?”
Hoắc Sơ nghe thấy mặt càng sầm sì.
“Con mèo được nhặt về này sẽ ỷ lại ông quá mức, nghe lời ông quá mức, mỗi giờ mỗi phút đều nhìn ông chằm chằm, nhưng… loại tình cảm này sẽ không phải là thích.” Dương Chấn Vũ thở dài một hơi, “Tôi không nói nhiều, tự ông đánh giá đi.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Sơ xấu xí, cau mày. Vết thương ở cổ tay lại bắt đầu đau âm ỉ.
Thời gian đã đến mười hai giờ rồi.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần vào phòng, phát hiện Mẫn Đăng vẫn ngồi trên sofa xem tivi.
Trên tivi đang chiếu hai con ấu trùng béo, cũng không biết tại sao xem say sưa ngon lành như thế.
“Nên ngủ rồi.” Hoắc Sơ cười chọc trán cậu một cái.
“Anh ngủ đi.” Mẫn Đăng nghiêng đầu né tránh.
Hoắc Sơ nhớ tới lời Dương Chấn Vũ nói lúc nãy.
“Con mèo được nhặt về này sẽ ỷ lại ông quá mức, nghe lời ông quá mức…”
Thế là anh gần như tự ngược chắn trước tivi, “Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ, nếu không sẽ không cao được.”
Mẫn Đăng nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh, đưa tay ra về phía anh.
Hoắc Sơ cười cũng đưa tay mình ra.
“Chắn tôi xem tivi.” Mẫn Đăng duỗi tay đẩy anh ra.
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ tức thời kéo lên một chút địa vị của mình, vì vậy anh hỏi, “Tôi đẹp hay tivi đẹp.”
Mẫn Đăng nhíu mày, trên mặt do dự, xoắc xuýt nói khẽ: “Lăn.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ cực kỳ nghe theo lăn đi đồng thời kéo Dương Chấn Vũ vào danh sách đen.
Dịu dàng ngoan ngoãn cái rắm, mèo rừng nhỏ cay đến nỗi anh quỳ xuống.
Danh sách chương