Mẫn Đăng trở về từ chỗ viện trưởng Chương, lập tức giục Chương Khâu đưa cậu đến nhà Hoắc Sơ.
Cậu luôn cảm thấy tâm thần bất an, mặc dù trong điện thoại nghe Hoắc Sơ rất bình thường, nhưng tâm trạng hai ngày này của Hoắc Sơ quả thực không tốt. Cậu không yên lòng.
“Mẫn Đăng, mày tiêu đời rồi!” Chương Khâu vừa lái xe vừa rống, “Anh nói cho mày biết, mày thật sự tiêu rồi!”
Mẫn Đăng không nói gì, có lẽ cậu tiêu rồi.
Hai người không nói tiếp nữa, một đường hùng hùng hổ hổ chạy tới nhà Hoắc Sơ.
“Mày đó âm thầm cho anh cục nghẹn lớn mà!” Chương Khâu theo sau cậu ra thang máy, “Mày đừng nói với anh mày bị lão cáo già Hoắc Sơ kia mê hoặc!”
“... Em không có.” Mẫn Đăng bất đắc dĩ, “Em chỉ —— ”
“Mày chỉ cái con khỉ!” Chương Khâu tức chết rồi, “Anh nghiêm túc, tự mày suy nghĩ cho rõ ràng, mày với hắn cũng không chỉ là vấn đề xã hội hai người đàn ông ở bên nhau, hai người có thể còn có vẫn đề khác biệt giống loài!”
Mẫn Đăng đẩy cửa ra, căn phòng vắng vẻ, không có nửa người ở đây.
“Nhà này rộng ghê.” Chương Khâu cảm thán.
Mẫn Đăng nhíu mày cúi đầu gọi điện cho Hoắc Sơ, không có người nghe máy, đổ chuông mãi đến khi tự tắt.
“Sao vậy?” Chương Khâu lại gần, “Không nghe điện thoại của mày?”
Mẫn Đăng mơ hồ hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Lần này trực tiếp tắt máy.
Đặt mạnh chén trà xuống, tạo ra một âm thanh.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần nhìn về phía Hoắc Mãn Hoằng ngồi đối diện, bố anh trông già rồi.
Từ một người đàn ông trung niên nham hiểm nóng nảy, biến thanh ông già nham hiểm nóng nảy.
Chẳng qua, bố anh vẫn là bố anh, chỉnh anh không mang theo thương lượng.
“Mày xem, công ty mày bỏ ra ba năm tâm huyết làm, thật ra cũng chỉ đến thế mà thôi.” Hoắc Mãn Hoằng thấy anh lấy lại tinh thần, lại cầm chén trà lên lần nữa, nhấp một ngụm, “Tân quý* trong giới công nghiệp vùng dậy? Mày đoán xem lần này tạp chí kinh doanh đưa tin về mày thế nào đây?”
*tân quý chỉ người gần đây làm quan lớn, quý tộc mới
Mấy ngày nay Hoắc Sơ không ngủ, hôm nay cũng chưa hạ sốt. Sắc mặt nhìn như vừa ra khỏi ICU (phòng điều trị tích cực).
“Nghe nói mày bán hết nhà ở bên Lãnh Ngạn rồi?” Hoắc Mãn Hoằng lại nói, “Cùng đường bí lối à.”
Hoắc Sơ cười hai tiếng hiếm hoi với bố anh.
“Mày tự phụ lại ngu xuẩn.” Hoắc Mãn Hoằng đưa ra kết luận, “Mày xem lăn lộn thành dạng gì rồi? Có còn hình người không?”
“Tôi không có hình người?” Hoắc Sơ đứng dậy, nói, “Tôi là người thừa kế di sản kếch xù.”
“Tôi đang chờ bố chết đây.” Hoắc Sơ thấp giọng nói.
Hoắc Mãn Hoằng mở to hai mắt, tức giận đến nói không nên lời.
Hoắc Sơ cũng giận đến mặt mũi sa sầm, đứng dậy liền đi.
Vừa mở cửa ra, đụng phải Hoắc Úc đang nghe lén bên ngoài.
Hoắc Sơ nhìn không chớp mắt, đi thẳng.
“Anh ơi...” Hoắc Úc đuổi theo, “Bố —— ”
“Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu.” Sắc mặt Hoắc Sơ âm trầm đáng sợ, “Tôi không phải anh trai cậu, mẹ cậu là...”
Hoắc Sơ nói được một nửa thì nhíu mày, mình đã nóng nảy đến nỗi so đo với một đứa trẻ sao.
Hoắc Úc bị nét mặt của anh dọa đến độ một không dám nói nhiều thêm một câu, mắt nhìn người từng bước một đi ra khỏi nhà.
Trong thoáng chốc cậu ta cảm thấy Hoắc Sơ sẽ không bước vào cửa nhà này nữa, dù là nửa bước.
Hôm nay lúc dọn dẹp nhà hàng, động tác của Mẫn Đăng rất nhanh, lại vội.
Thậm chí bắt đầu phàn nàn tại sao hôm nay lại đông khách thế, tại sao bếp sau lộn xộn vậy.
Cuối cùng đóng cửa lại, chạy ra ngoài từ trong con hẻm, nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở lề đường. Cậu đột nhiên mỉm cười, giống như thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Sơ vẫn ở đó, không đi đâu hết.
Mẫn Đăng giấu trái tim đập thình thịch trong ngực, đi tới.
Mở cửa xe.
“Mẫn Đăng tiên sinh.” Tài xế quay đầu, vui vẻ lên tiếng chào cậu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, lại nhìn một lượt toàn bộ không gian trong xe, chỉ có tài xế, không thấy Hoắc Sơ thường ngồi ở ghế sau cười với cậu.
Cậu mờ mịt luống cuống sững sờ ngay tại chỗ.
Một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng mở miệng hỏi “... Hoắc Sơ đâu?”
“Hôm nay Hoắc tiên sinh có việc, giao cho tôi đưa cậu về nhà an toàn.” Tài xế cười mở cửa xe ra.
Hai cánh tay Mẫn Đăng buông thõng bên chân chầm chậm siết thành nắm đấm, cúi đầu đứng tại chỗ.
“Mẫn Đăng tiên sinh?” Tài xế ngờ vực hoặc hỏi.
“... A.” Mẫn Đăng lên tiếng, nhíu mày sắc mặt xấu xí ngồi vào xe.
Mẫn Đăng xuống xe lại gọi điện cho Hoắc Sơ, sau khi đổ chuông mãi đến khi tự tắt máy, cậu không gọi lại nữa.
Tắm rửa xong, quấn chăn, trùm luôn cả đầu. Nắm điện thoại trong tay.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, điện thoại đột nhiên vang lên, Mẫn Đăng ngủ không sâu, bừng tỉnh mở mắt.
Thời gian đã hai giờ, trên điện thoại có tin nhắn Hoắc Sơ gửi đến.
“Tôi không sao, đừng lo lắng, chỉ là trước mắt còn có một số việc chưa xử lý xong.”
Mẫn Đăng nhìn chòng chọc vào tin nhắn ba phút, mới nắm chặt điện thoại ngủ thiếp đi lần nữa.
Sau tin nhắn kia, vài ngày tiếp theo Mẫn Đưng không nhận được bất cứ tin nhắn nào của Hoắc Sơ nữa.
Điện thoại của Hoắc Sơ vẫn luôn tắt máy, trong phòng cũng không có người đến.
“Mệt chết anh.” Chương Khâu giả vờ như vô tình nhìn lướt qua Mẫn Đăng hai ngày này im lặng lạ thường, ngáp một cái nói, “Đi, đi vệ sinh.”
Mẫn Đăng lau sạch sẽ nước trên tay, đứng dậy.
Hai người vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, tiếng nói chuyện bên trong khiến hai người dừng bước chân.
“Nghe nói công ty của ông chủ Hoắc phá sản, nợ ngân hàng rất nhiều tiền.”
“Thì ngày hôm kia trên tạp chí nói buổi sáng được đưa đi cấp cứu, nói là uống rượu uống tới nỗi ngất luôn.”
“Cũng không biết nhà hàng có thể bị thế chấp hay không?”
“Chuyện đó sao có thể chứ, cậu coi thường ông chủ Hoắc à. Anh ấy đã nói, đây không phải nhà hàng, đây là giấc mơ. Ai sẽ lấy giấc mơ của mình đi thế chấp.”
“Vậy khó mà nói, thiếu nhiều tiền như thế, nghe nói nhà cũng bán đi rồi.”
Mẫn Đăng nhíu chặt lông mày, cắn môi dưới đến trắng bệch. Quay người đi.
Chương Khâu cau mày thở dài, chạy tới vỗ lên bả vai cậu, “Không sao, bố ông chủ Hoắc có tiền, nhiều tiền hơn ông chủ Hoắc, đừng lo lắng.”
Mẫn Đăng không nói gì, chỉ càng im lặng hơn.
Chương Khâu trơ mắt nhìn cảm xúc của Mẫn Đăng không ổn mà không có cách nào, lần đầu tiên cầu nguyện dưới đáy lòng Hoắc Sơ mau mau trở về.
Y biết trong lòng Mẫn Đăng sợ nhất cái gì, cho nên mới lo lắng như vậy.
Không phải lo lắng cho Hoắc Sơ, y lo lắng cho Mẫn Đăng.
Tối hôm đó lại là tài xế của Hoắc Sơ tới đón Mẫn Đăng.
Những ngày này đều giống nhau, Hoắc Sơ vẫn không xuất hiện.
“Hoắc Sơ đi đâu?” Cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Tôi cũng là việc theo phân phó, ông chủ không nói, tôi cũng không biết.” Tài xế bất đắc dĩ, “Chẳng qua mấy ngày nay quả thực tôi chưa từng gặp ông chủ.”
Trong lòng Mẫn Đăng giật thót một cái, không nói nữa.
Xuống xe cậu mới phát hiện tuyết lại rơi, vừa lớn vừa dày như lông ngỗng.
Không được như mấy ngày trước cậu và Hoắc Sơ đứng ở đây, bông tuyết nhỏ bé rơi xuống bồng bềnh lưa thưa.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, cúi đầu bước vào hành lang. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình... cậu chỉ muốn gặp Hoắc Sơ. Chỉ muốn gặp một lần.
Ngồi trên ghế sofa, Mẫn Đăng lại gọi điện cho Hoắc Sơ lần nữa. Vẫn tắt máy như cũ.
Cậu ôm lấy tấm chăn to Hoắc Sơ đã từng ngủ, quấn mình trên ghế sofa. Chăn mới rất ấm, còn tựa như ngấm mùi của Hoắc Sơ.
Hai giờ sáng, Mẫn Đăng đột nhiên tỉnh dậy từ trong mơ. Nhìn điện thoại sáng trong tay, lập tức ngồi dậy.
Giống như lòng có cảm giác, Mẫn Đăng lại bấm gọi cho Hoắc Sơ lần nữa.
Điện thoại được kết nối.
Đầu kia nghe máy chậm, vang lên thật lâu, Mẫn Đăng cũng sắp nghĩ rằng sẽ tự động tắt máy.
Đầu kia nhận.
“Mẫn Đăng?” Giọng nói bên kia điện thoại khàn khàn trầm thấp.
Mẫn Đăng há to miệng, không phát ra âm thanh. Vô số nghi vấn và lo lắng những ngày này lại đều bị chặn ở cuống họng.
“Sao nửa đêm gọi điện thoại, vẫn chưa nhủ à?” Tiếng Hoắc Sơ rất nhỏ.
“... Anh đang ở đâu?” Mẫn Đăng chống đầu trên lưng ghế sofa, cuối cùng hỏi ra.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ bên kia ho khan hai tiếng, “Tôi đã nói với cậu tôi không sao mà, nghe được gì rồi nhỉ? Không có chuyện gì, lời đồn thổi là thế đó, không nghiêm trọng vậy đâu.”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện, đáy mắt đỏ lên.
“Đừng lo lắng, sau vài ngày nữa tôi đến tìm cậu, “Hoắc Sơ lại ho hai tiếng, “Tôi còn có việc, cúp trước —— ”
“Bánh ngọt ăn hết rồi, anh không làm nữa ư...” Mẫn Đăng cứng cổ, lau nước mắt một cái.
Cậu luôn cảm thấy tâm thần bất an, mặc dù trong điện thoại nghe Hoắc Sơ rất bình thường, nhưng tâm trạng hai ngày này của Hoắc Sơ quả thực không tốt. Cậu không yên lòng.
“Mẫn Đăng, mày tiêu đời rồi!” Chương Khâu vừa lái xe vừa rống, “Anh nói cho mày biết, mày thật sự tiêu rồi!”
Mẫn Đăng không nói gì, có lẽ cậu tiêu rồi.
Hai người không nói tiếp nữa, một đường hùng hùng hổ hổ chạy tới nhà Hoắc Sơ.
“Mày đó âm thầm cho anh cục nghẹn lớn mà!” Chương Khâu theo sau cậu ra thang máy, “Mày đừng nói với anh mày bị lão cáo già Hoắc Sơ kia mê hoặc!”
“... Em không có.” Mẫn Đăng bất đắc dĩ, “Em chỉ —— ”
“Mày chỉ cái con khỉ!” Chương Khâu tức chết rồi, “Anh nghiêm túc, tự mày suy nghĩ cho rõ ràng, mày với hắn cũng không chỉ là vấn đề xã hội hai người đàn ông ở bên nhau, hai người có thể còn có vẫn đề khác biệt giống loài!”
Mẫn Đăng đẩy cửa ra, căn phòng vắng vẻ, không có nửa người ở đây.
“Nhà này rộng ghê.” Chương Khâu cảm thán.
Mẫn Đăng nhíu mày cúi đầu gọi điện cho Hoắc Sơ, không có người nghe máy, đổ chuông mãi đến khi tự tắt.
“Sao vậy?” Chương Khâu lại gần, “Không nghe điện thoại của mày?”
Mẫn Đăng mơ hồ hơi lo lắng, lại gọi lần nữa.
Lần này trực tiếp tắt máy.
Đặt mạnh chén trà xuống, tạo ra một âm thanh.
Hoắc Sơ lấy lại tinh thần nhìn về phía Hoắc Mãn Hoằng ngồi đối diện, bố anh trông già rồi.
Từ một người đàn ông trung niên nham hiểm nóng nảy, biến thanh ông già nham hiểm nóng nảy.
Chẳng qua, bố anh vẫn là bố anh, chỉnh anh không mang theo thương lượng.
“Mày xem, công ty mày bỏ ra ba năm tâm huyết làm, thật ra cũng chỉ đến thế mà thôi.” Hoắc Mãn Hoằng thấy anh lấy lại tinh thần, lại cầm chén trà lên lần nữa, nhấp một ngụm, “Tân quý* trong giới công nghiệp vùng dậy? Mày đoán xem lần này tạp chí kinh doanh đưa tin về mày thế nào đây?”
*tân quý chỉ người gần đây làm quan lớn, quý tộc mới
Mấy ngày nay Hoắc Sơ không ngủ, hôm nay cũng chưa hạ sốt. Sắc mặt nhìn như vừa ra khỏi ICU (phòng điều trị tích cực).
“Nghe nói mày bán hết nhà ở bên Lãnh Ngạn rồi?” Hoắc Mãn Hoằng lại nói, “Cùng đường bí lối à.”
Hoắc Sơ cười hai tiếng hiếm hoi với bố anh.
“Mày tự phụ lại ngu xuẩn.” Hoắc Mãn Hoằng đưa ra kết luận, “Mày xem lăn lộn thành dạng gì rồi? Có còn hình người không?”
“Tôi không có hình người?” Hoắc Sơ đứng dậy, nói, “Tôi là người thừa kế di sản kếch xù.”
“Tôi đang chờ bố chết đây.” Hoắc Sơ thấp giọng nói.
Hoắc Mãn Hoằng mở to hai mắt, tức giận đến nói không nên lời.
Hoắc Sơ cũng giận đến mặt mũi sa sầm, đứng dậy liền đi.
Vừa mở cửa ra, đụng phải Hoắc Úc đang nghe lén bên ngoài.
Hoắc Sơ nhìn không chớp mắt, đi thẳng.
“Anh ơi...” Hoắc Úc đuổi theo, “Bố —— ”
“Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu.” Sắc mặt Hoắc Sơ âm trầm đáng sợ, “Tôi không phải anh trai cậu, mẹ cậu là...”
Hoắc Sơ nói được một nửa thì nhíu mày, mình đã nóng nảy đến nỗi so đo với một đứa trẻ sao.
Hoắc Úc bị nét mặt của anh dọa đến độ một không dám nói nhiều thêm một câu, mắt nhìn người từng bước một đi ra khỏi nhà.
Trong thoáng chốc cậu ta cảm thấy Hoắc Sơ sẽ không bước vào cửa nhà này nữa, dù là nửa bước.
Hôm nay lúc dọn dẹp nhà hàng, động tác của Mẫn Đăng rất nhanh, lại vội.
Thậm chí bắt đầu phàn nàn tại sao hôm nay lại đông khách thế, tại sao bếp sau lộn xộn vậy.
Cuối cùng đóng cửa lại, chạy ra ngoài từ trong con hẻm, nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở lề đường. Cậu đột nhiên mỉm cười, giống như thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Sơ vẫn ở đó, không đi đâu hết.
Mẫn Đăng giấu trái tim đập thình thịch trong ngực, đi tới.
Mở cửa xe.
“Mẫn Đăng tiên sinh.” Tài xế quay đầu, vui vẻ lên tiếng chào cậu.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, lại nhìn một lượt toàn bộ không gian trong xe, chỉ có tài xế, không thấy Hoắc Sơ thường ngồi ở ghế sau cười với cậu.
Cậu mờ mịt luống cuống sững sờ ngay tại chỗ.
Một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng mở miệng hỏi “... Hoắc Sơ đâu?”
“Hôm nay Hoắc tiên sinh có việc, giao cho tôi đưa cậu về nhà an toàn.” Tài xế cười mở cửa xe ra.
Hai cánh tay Mẫn Đăng buông thõng bên chân chầm chậm siết thành nắm đấm, cúi đầu đứng tại chỗ.
“Mẫn Đăng tiên sinh?” Tài xế ngờ vực hoặc hỏi.
“... A.” Mẫn Đăng lên tiếng, nhíu mày sắc mặt xấu xí ngồi vào xe.
Mẫn Đăng xuống xe lại gọi điện cho Hoắc Sơ, sau khi đổ chuông mãi đến khi tự tắt máy, cậu không gọi lại nữa.
Tắm rửa xong, quấn chăn, trùm luôn cả đầu. Nắm điện thoại trong tay.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, điện thoại đột nhiên vang lên, Mẫn Đăng ngủ không sâu, bừng tỉnh mở mắt.
Thời gian đã hai giờ, trên điện thoại có tin nhắn Hoắc Sơ gửi đến.
“Tôi không sao, đừng lo lắng, chỉ là trước mắt còn có một số việc chưa xử lý xong.”
Mẫn Đăng nhìn chòng chọc vào tin nhắn ba phút, mới nắm chặt điện thoại ngủ thiếp đi lần nữa.
Sau tin nhắn kia, vài ngày tiếp theo Mẫn Đưng không nhận được bất cứ tin nhắn nào của Hoắc Sơ nữa.
Điện thoại của Hoắc Sơ vẫn luôn tắt máy, trong phòng cũng không có người đến.
“Mệt chết anh.” Chương Khâu giả vờ như vô tình nhìn lướt qua Mẫn Đăng hai ngày này im lặng lạ thường, ngáp một cái nói, “Đi, đi vệ sinh.”
Mẫn Đăng lau sạch sẽ nước trên tay, đứng dậy.
Hai người vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, tiếng nói chuyện bên trong khiến hai người dừng bước chân.
“Nghe nói công ty của ông chủ Hoắc phá sản, nợ ngân hàng rất nhiều tiền.”
“Thì ngày hôm kia trên tạp chí nói buổi sáng được đưa đi cấp cứu, nói là uống rượu uống tới nỗi ngất luôn.”
“Cũng không biết nhà hàng có thể bị thế chấp hay không?”
“Chuyện đó sao có thể chứ, cậu coi thường ông chủ Hoắc à. Anh ấy đã nói, đây không phải nhà hàng, đây là giấc mơ. Ai sẽ lấy giấc mơ của mình đi thế chấp.”
“Vậy khó mà nói, thiếu nhiều tiền như thế, nghe nói nhà cũng bán đi rồi.”
Mẫn Đăng nhíu chặt lông mày, cắn môi dưới đến trắng bệch. Quay người đi.
Chương Khâu cau mày thở dài, chạy tới vỗ lên bả vai cậu, “Không sao, bố ông chủ Hoắc có tiền, nhiều tiền hơn ông chủ Hoắc, đừng lo lắng.”
Mẫn Đăng không nói gì, chỉ càng im lặng hơn.
Chương Khâu trơ mắt nhìn cảm xúc của Mẫn Đăng không ổn mà không có cách nào, lần đầu tiên cầu nguyện dưới đáy lòng Hoắc Sơ mau mau trở về.
Y biết trong lòng Mẫn Đăng sợ nhất cái gì, cho nên mới lo lắng như vậy.
Không phải lo lắng cho Hoắc Sơ, y lo lắng cho Mẫn Đăng.
Tối hôm đó lại là tài xế của Hoắc Sơ tới đón Mẫn Đăng.
Những ngày này đều giống nhau, Hoắc Sơ vẫn không xuất hiện.
“Hoắc Sơ đi đâu?” Cậu rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Tôi cũng là việc theo phân phó, ông chủ không nói, tôi cũng không biết.” Tài xế bất đắc dĩ, “Chẳng qua mấy ngày nay quả thực tôi chưa từng gặp ông chủ.”
Trong lòng Mẫn Đăng giật thót một cái, không nói nữa.
Xuống xe cậu mới phát hiện tuyết lại rơi, vừa lớn vừa dày như lông ngỗng.
Không được như mấy ngày trước cậu và Hoắc Sơ đứng ở đây, bông tuyết nhỏ bé rơi xuống bồng bềnh lưa thưa.
Mẫn Đăng hít mũi một cái, cúi đầu bước vào hành lang. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình... cậu chỉ muốn gặp Hoắc Sơ. Chỉ muốn gặp một lần.
Ngồi trên ghế sofa, Mẫn Đăng lại gọi điện cho Hoắc Sơ lần nữa. Vẫn tắt máy như cũ.
Cậu ôm lấy tấm chăn to Hoắc Sơ đã từng ngủ, quấn mình trên ghế sofa. Chăn mới rất ấm, còn tựa như ngấm mùi của Hoắc Sơ.
Hai giờ sáng, Mẫn Đăng đột nhiên tỉnh dậy từ trong mơ. Nhìn điện thoại sáng trong tay, lập tức ngồi dậy.
Giống như lòng có cảm giác, Mẫn Đăng lại bấm gọi cho Hoắc Sơ lần nữa.
Điện thoại được kết nối.
Đầu kia nghe máy chậm, vang lên thật lâu, Mẫn Đăng cũng sắp nghĩ rằng sẽ tự động tắt máy.
Đầu kia nhận.
“Mẫn Đăng?” Giọng nói bên kia điện thoại khàn khàn trầm thấp.
Mẫn Đăng há to miệng, không phát ra âm thanh. Vô số nghi vấn và lo lắng những ngày này lại đều bị chặn ở cuống họng.
“Sao nửa đêm gọi điện thoại, vẫn chưa nhủ à?” Tiếng Hoắc Sơ rất nhỏ.
“... Anh đang ở đâu?” Mẫn Đăng chống đầu trên lưng ghế sofa, cuối cùng hỏi ra.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ bên kia ho khan hai tiếng, “Tôi đã nói với cậu tôi không sao mà, nghe được gì rồi nhỉ? Không có chuyện gì, lời đồn thổi là thế đó, không nghiêm trọng vậy đâu.”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện, đáy mắt đỏ lên.
“Đừng lo lắng, sau vài ngày nữa tôi đến tìm cậu, “Hoắc Sơ lại ho hai tiếng, “Tôi còn có việc, cúp trước —— ”
“Bánh ngọt ăn hết rồi, anh không làm nữa ư...” Mẫn Đăng cứng cổ, lau nước mắt một cái.
Danh sách chương