Edit: Thỏ
Thái phủ bị yêu quái ám, loan cáo khắp thiên hạ tìm cao nhân giúp đỡ. Trải qua đông đảo pháp sư ghé đến, Thái phủ rốt cuộc chờ được hòa thượng pháp lực cao siêu này.
Hòa thượng đem Tiểu Hồng tá túc ở Thái phủ, định bụng buổi tối sẽ động thủ trừ yêu.
Thái phủ có một tiểu thư nhỏ xíu, chừng bốn năm tuổi, đúng một bộ nghé con không sợ cọp già, vừa nhìn thấy cáo đỏ thì hưng phấn kêu lên ‘đại cẩu cẩu, đại cẩu cẩu’ liên lục.
Hòa thượng sợ cáo ta tính ngang ngạnh sẽ làm bị thương cô bé, vì vậy ra lệnh bất luận thế nào cũng phải nhẫn nại, không được nổi điên. Tiểu Hồng đành phải chịu đựng tiểu thư chà đạp mình rất nhiều, chốc thì bị túm đuôi, chốc thì bị kéo mép ra hai bên ‘mỉm cười’.
“Muốn sờ lắm!” Tiểu thư vươn bàn tay mũm mĩm nhỏ bé.
Tiểu Hồng sống không còn gì luyến tiếc mà chìa đệm hoa mai ra, tiểu thư cầm lấy đệm thịt áp lên gò má, dùng sức vuốt ve, ấn mặt mình thành tròn méo các thể loại.
Cáo lông đỏ duy trì biểu cảm ‘_>` từ đầu đến cuối.
Mà yêu quái ở Thái phủ chính là một con muỗi tinh, chờ đêm khuya thanh vắng bèn hóa thành nguyên hình quấy rầy mọi người trong phủ. Mùng giăng và ngải thảo cũng không thể ngăn cản ả ta. Chỉ cần bị ả hút máu thì sáng hôm sau tinh thần uể oải, da dẻ trắng mét, thảm hơn thì trên cơ thể sẽ có nhiều vết đốt rất to, đau khổ khó chịu, thật là muốn chết! Hòa thượng nói: “Thí chủ yên tâm, bần tăng nhất định hàng phục con yêu nghiệt kia, trả lại sự yên lành cho quý phủ.”
Thái phủ lão gia ngàn ân vạn tạ.
Hòa thượng muốn một cái thùng to, bên trong đựng đầy nước đường đặc chế. Hắn để nó ngoài sân hấp dẫn muỗi đến, còn hắn thì ngồi thiền trong phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng chợt nghe ‘bủm’ một tiếng, hòa thượng trợn mắt sau đó bước ra.
Tiếp theo là…
“Cứu tui! Éc éc! Tui sắp chết chìm! Cứu mạng!!!” Chỉ thấy một con cáo đỏ giãy giụa trong thùng, lúc chìm lúc nổi, lại bởi vì nước đường đặc kẹo mà không thoát được thân.
Bộ dạng rất chi là hấp hối.
“Cứu tui! Đại sư mau cứu tui!” Tiểu Hồng nhìn hòa thượng bước ra khỏi phòng, vội vàng cầu cứu hắn thê thảm.
Hòa thượng dòm lom lom cáo, từ đầu chí cuối mặt lạnh như tiền, bước qua vài bước rồi xách đuôi cáo từ trong thùng đem ra.
Cáo đỏ sợ hãi run như cầy sấy bị ném trên đất, cáo lập tức liếm láp bản thân và chỗ lông dính đầy nước đường.
“Vì sao không hóa hình người?” Hòa thượng muốn hỏi rằng vì sao không hóa hình người để bước ra khỏi thùng cho dễ, ai ngờ cáo ta hiểu sai ý, sửng sốt giây lát rồi trả lời ‘a’, sau đó biến thành một mỹ nam áo đỏ ẩm ướt thướt tha.
Tản ra hơi thở ngọt ngào.
Toàn thân dính đầy chất lỏng sền sệt.
Còn có chút điềm đạm, đáng yêu…
Hòa thượng cảm thấy khá là bất ổn.
“Ha ha ha, thằng này phỏng chừng thơm ngon đó, lão nương ưng cái bụng rồi!”
Ngay lúc ấy, từ phía trời xa có một thân ảnh mảnh mai màu đen bay tới kéo theo âm thanh vù vù hỗn loạn lao xuống, xách mỹ nam áo đỏ tẩm đầy nước đường bay lên.
Sau lưng có đôi cánh trong suốt, một cặp răng nanh dài ngoằn chìa ra khỏi miệng, muỗi tinh nhìn xuống hòa thượng từ trên cao, trong mắt đầy sự châm chọc: “Loại hòa thượng giả này lão già mời đến cũng đông, ta khuyên cưng nhanh chóng rời khỏi, bằng không ta hút cạn máu cưng giống như người bạn này vậy! Cưng đừng tưởng rằng ta là muỗi tinh bình thường, ta chính là hoa muỗi tinh, so với muỗi bình thường muốn…”
Bỗng nhiên mỹ nam áo đỏ quát đến chói tai, cả người run run chuyển động sau đó biến thành một con tam vĩ cáo lông đỏ khổng lồ, không nói hai lời đã tung chưởng về phía muỗi tinh: “Tui chưởng chết mụ nè con muỗi thúi quắc, còn muốn hút máu tui hả, nằm mơ đi!”
Ta chết…vì… lời thoại quá nhiều. Hoa muỗi tinh trăn trối.
…
Giải quyết xong muỗi tinh, hòa thượng và Tiểu Hồng quyết định từ biệt Thái phủ. Trước khi rời đi tiểu thư bé không muốn buông tha, nó khóc ầm ĩ một hồi, khóc đến gương mặt bụ bẫm đỏ bừng lên.
Tuy bị nó chà đạp lâu ngày nhưng cáo ta vẫn mềm lòng lắm, cáo lấy từ trong ngực một thứ đưa cho tiểu thư — một con cáo bông làm bằng vải nỉ.
“Cho em nè.” Cáo ta nựng má tiểu thư. “Đừng khóc.”
Tiểu thư mở to đôi mắt ngập nước, ngây thơ gật đầu.
Sau khi đi khỏi phủ đó, hòa thượng bèn hỏi ngay: “Cái con cáo bông kia…”
“Vì thời gian gấp gáp nên tối qua ngồi làm suốt đêm, dùng lông trên bụng tui ớ, mềm mềm, trơn trượt.” Tiểu Hồng xốn mắt trả lời, “Bên trong còn dồn rất nhiều hương liệu trừ muỗi.”
Hòa thượng trầm ngâm một lát: “Hay đấy, làm cho ta mười con đi.”
….. Hờ?!
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
Đêm trú nơi ngoại thành, hòa thượng đã ngủ, còn Tiểu Hồng phải ngồi bên ánh lửa se chỉ luồn kim, thỉnh thoảng khịt khịt mũi cáo. Một luồng ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên người mỹ nam, không gian dần dần rơi vào bóng tối càng tôn lên sự đau khổ của Tiểu Hồng.
Nhạc nền vang lên: Cải thìa a ~ trong đất a ~ hai ba tuổi a ~ mồ côi mẹ a!
Một bên vội vàng may cáo bông, một bên nuốt nước mắt vào bụng.
Hu hu hu, cáo ta mệnh khổ quá! Khổ quá đi!
Cáo dùng tay che miệng lại, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
Thật sự thê thảm, thê thảm lắm mà!
Thái phủ bị yêu quái ám, loan cáo khắp thiên hạ tìm cao nhân giúp đỡ. Trải qua đông đảo pháp sư ghé đến, Thái phủ rốt cuộc chờ được hòa thượng pháp lực cao siêu này.
Hòa thượng đem Tiểu Hồng tá túc ở Thái phủ, định bụng buổi tối sẽ động thủ trừ yêu.
Thái phủ có một tiểu thư nhỏ xíu, chừng bốn năm tuổi, đúng một bộ nghé con không sợ cọp già, vừa nhìn thấy cáo đỏ thì hưng phấn kêu lên ‘đại cẩu cẩu, đại cẩu cẩu’ liên lục.
Hòa thượng sợ cáo ta tính ngang ngạnh sẽ làm bị thương cô bé, vì vậy ra lệnh bất luận thế nào cũng phải nhẫn nại, không được nổi điên. Tiểu Hồng đành phải chịu đựng tiểu thư chà đạp mình rất nhiều, chốc thì bị túm đuôi, chốc thì bị kéo mép ra hai bên ‘mỉm cười’.
“Muốn sờ lắm!” Tiểu thư vươn bàn tay mũm mĩm nhỏ bé.
Tiểu Hồng sống không còn gì luyến tiếc mà chìa đệm hoa mai ra, tiểu thư cầm lấy đệm thịt áp lên gò má, dùng sức vuốt ve, ấn mặt mình thành tròn méo các thể loại.
Cáo lông đỏ duy trì biểu cảm ‘_>` từ đầu đến cuối.
Mà yêu quái ở Thái phủ chính là một con muỗi tinh, chờ đêm khuya thanh vắng bèn hóa thành nguyên hình quấy rầy mọi người trong phủ. Mùng giăng và ngải thảo cũng không thể ngăn cản ả ta. Chỉ cần bị ả hút máu thì sáng hôm sau tinh thần uể oải, da dẻ trắng mét, thảm hơn thì trên cơ thể sẽ có nhiều vết đốt rất to, đau khổ khó chịu, thật là muốn chết! Hòa thượng nói: “Thí chủ yên tâm, bần tăng nhất định hàng phục con yêu nghiệt kia, trả lại sự yên lành cho quý phủ.”
Thái phủ lão gia ngàn ân vạn tạ.
Hòa thượng muốn một cái thùng to, bên trong đựng đầy nước đường đặc chế. Hắn để nó ngoài sân hấp dẫn muỗi đến, còn hắn thì ngồi thiền trong phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng chợt nghe ‘bủm’ một tiếng, hòa thượng trợn mắt sau đó bước ra.
Tiếp theo là…
“Cứu tui! Éc éc! Tui sắp chết chìm! Cứu mạng!!!” Chỉ thấy một con cáo đỏ giãy giụa trong thùng, lúc chìm lúc nổi, lại bởi vì nước đường đặc kẹo mà không thoát được thân.
Bộ dạng rất chi là hấp hối.
“Cứu tui! Đại sư mau cứu tui!” Tiểu Hồng nhìn hòa thượng bước ra khỏi phòng, vội vàng cầu cứu hắn thê thảm.
Hòa thượng dòm lom lom cáo, từ đầu chí cuối mặt lạnh như tiền, bước qua vài bước rồi xách đuôi cáo từ trong thùng đem ra.
Cáo đỏ sợ hãi run như cầy sấy bị ném trên đất, cáo lập tức liếm láp bản thân và chỗ lông dính đầy nước đường.
“Vì sao không hóa hình người?” Hòa thượng muốn hỏi rằng vì sao không hóa hình người để bước ra khỏi thùng cho dễ, ai ngờ cáo ta hiểu sai ý, sửng sốt giây lát rồi trả lời ‘a’, sau đó biến thành một mỹ nam áo đỏ ẩm ướt thướt tha.
Tản ra hơi thở ngọt ngào.
Toàn thân dính đầy chất lỏng sền sệt.
Còn có chút điềm đạm, đáng yêu…
Hòa thượng cảm thấy khá là bất ổn.
“Ha ha ha, thằng này phỏng chừng thơm ngon đó, lão nương ưng cái bụng rồi!”
Ngay lúc ấy, từ phía trời xa có một thân ảnh mảnh mai màu đen bay tới kéo theo âm thanh vù vù hỗn loạn lao xuống, xách mỹ nam áo đỏ tẩm đầy nước đường bay lên.
Sau lưng có đôi cánh trong suốt, một cặp răng nanh dài ngoằn chìa ra khỏi miệng, muỗi tinh nhìn xuống hòa thượng từ trên cao, trong mắt đầy sự châm chọc: “Loại hòa thượng giả này lão già mời đến cũng đông, ta khuyên cưng nhanh chóng rời khỏi, bằng không ta hút cạn máu cưng giống như người bạn này vậy! Cưng đừng tưởng rằng ta là muỗi tinh bình thường, ta chính là hoa muỗi tinh, so với muỗi bình thường muốn…”
Bỗng nhiên mỹ nam áo đỏ quát đến chói tai, cả người run run chuyển động sau đó biến thành một con tam vĩ cáo lông đỏ khổng lồ, không nói hai lời đã tung chưởng về phía muỗi tinh: “Tui chưởng chết mụ nè con muỗi thúi quắc, còn muốn hút máu tui hả, nằm mơ đi!”
Ta chết…vì… lời thoại quá nhiều. Hoa muỗi tinh trăn trối.
…
Giải quyết xong muỗi tinh, hòa thượng và Tiểu Hồng quyết định từ biệt Thái phủ. Trước khi rời đi tiểu thư bé không muốn buông tha, nó khóc ầm ĩ một hồi, khóc đến gương mặt bụ bẫm đỏ bừng lên.
Tuy bị nó chà đạp lâu ngày nhưng cáo ta vẫn mềm lòng lắm, cáo lấy từ trong ngực một thứ đưa cho tiểu thư — một con cáo bông làm bằng vải nỉ.
“Cho em nè.” Cáo ta nựng má tiểu thư. “Đừng khóc.”
Tiểu thư mở to đôi mắt ngập nước, ngây thơ gật đầu.
Sau khi đi khỏi phủ đó, hòa thượng bèn hỏi ngay: “Cái con cáo bông kia…”
“Vì thời gian gấp gáp nên tối qua ngồi làm suốt đêm, dùng lông trên bụng tui ớ, mềm mềm, trơn trượt.” Tiểu Hồng xốn mắt trả lời, “Bên trong còn dồn rất nhiều hương liệu trừ muỗi.”
Hòa thượng trầm ngâm một lát: “Hay đấy, làm cho ta mười con đi.”
….. Hờ?!
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com
Đêm trú nơi ngoại thành, hòa thượng đã ngủ, còn Tiểu Hồng phải ngồi bên ánh lửa se chỉ luồn kim, thỉnh thoảng khịt khịt mũi cáo. Một luồng ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên người mỹ nam, không gian dần dần rơi vào bóng tối càng tôn lên sự đau khổ của Tiểu Hồng.
Nhạc nền vang lên: Cải thìa a ~ trong đất a ~ hai ba tuổi a ~ mồ côi mẹ a!
Một bên vội vàng may cáo bông, một bên nuốt nước mắt vào bụng.
Hu hu hu, cáo ta mệnh khổ quá! Khổ quá đi!
Cáo dùng tay che miệng lại, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
Thật sự thê thảm, thê thảm lắm mà!
Danh sách chương