Bất kể là đàn ông hay trẻ con, phương pháp giáo dục con cái thật sự rất đặc biệt.
Sau khi Tiểu Kiệt được Dư Vi Lan nhận nuôi hợp pháp, cũng đổi tên thành Tô Quân Kiệt. Mọi người vẫn gọi cậu bé là Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt, ngoại trừ Tô Niệm Khâm. Anh luôn gọi cả họ tên "Tô Quân Kiệt". Về mặt pháp lý, anh là anh cả của Tiểu Kiệt.
Từ năm hai tuổi, sau ba năm điều trị, Tiểu Kiệt gần như không khác gì một đứa trẻ bình thường. Nhưng vẫn thích vận động, tính cách hướng nội và khả năng giữ thăng bằng khi đi bộ không tốt.
Tiểu Kiệt đặc biệt bám lấy Tang Vô Yên, theo lời của Dư Tiểu Lộ: "Hai anh em nhà họ Tô của chúng tôi đều bị Tang Vô Yên chiếm hữu."
Hầu như tất cả trẻ em đều có một tật xấu, chúng không thích ăn rau. Vì vậy, Tang Vô Yên và dì Trương cắt rau cho vào thịt để làm viên, sau đó cho Tiểu Kiệt với cơm.
Lúc Tiểu Kiệt ăn cơm, tayluôn cầm đũa với lực không đều, không cẩn thận làm đổ bát. Cô rảnh rỗi lại đút cho cậu từng miếng một, nói: "Tiểu Kiệt, há miệng ra. Aiz, ngoan quá."
Tô Niệm Khâm hoàn toàn trái ngược với đứa trẻ, anh không thích thịt, đặc biệt là các loại cá có xương. Thích ăn rau, thích ăn nhất là những thứ hơi đắng. Đối với các món ăn đắng ở thành phố A, mùa xuân có măng đắng, vào mùa hè mướp đắng.
Sau đó, vì anh, Tang Vô Yên đã đặc biệt học món mướp đắng với dầu trắng từ dì Trương, món mà anh đặc biệt yêu thích. Mà Tang Vô Yên đối với loại chuyện này tuyệt đối không có hứng thú, nhưng Tô Niệm Khâm là lớn nhất trong nhà, cái gì đều chiều theo anh.
Nhưng mà, khi Tiểu Kiệt đến thì khác, cả gia đình chỉ có thể chiều cậu bé, khiến khẩu vị của Tô Niệm Khâm bị gạt sang một bên.
Đến bữa tối, anh ăn hai miếng liền cau mày muốn bỏ đũa.
Tang Vô Yên nói: "Anh là người lớn rồi, cố chịu đi." Sau đó, phớt lờ anh tiếp tục đút cho Tiểu Kiệt ăn.
"Tiểu Kiệt, mở miệng.”
"A —— Ngoan quá. "
"Ăn miếng nữa nào. "
Cô dỗ Tiểu Kiệt ăn hết nửa bát cơm, khi cô quay đầu gắp đồ ăn thì thấy Tô Niệm Khâm ngồi đó, không động đũa chút nào.
"Anh không ăn à?" Tang Vô Yên hỏi
Anh kéo ghế đứng lên: "Ăn không nổi."
Tang Vô Yên buồn bực, thức ăn này gần như đều là dì Trương nấu trước khi về, cũng không phải là cô nấu, tại sao đột nhiên không ăn nổi?"
"Em còn muốn thịt viên." Tiểu Kiệt kéo kéo tay áo Tang Vô Yên.
CÒn lại nữa bữa ăn, Tô Niệm Khâm quả nhiên sẽ không ăn, một mình ngồi đó mở TV, không ngừng dùng điều khiển từ xa chuyển kênh. TV mở rất to, gần như át đi giọng nói của Tang Vô Yên đang dỗ dành Tiểu Kiệt.
“Anh thật sự không ăn sao?”
“Tức no rồi.”
“Anh cũng đã ba mươi rồi, làm sao còn cùng trẻ con so đo.” Tang Vô Yên cúi đầu, từ sau ghế sô pha ôm lấy đầu anh.
Tô Niệm Khâm nâng mặt cô lên, muốn hôn cô.
Tang Vô Yên đứng dậy và tránh: "Trẻ con vẫn đang nhìn."
Anh đột nhiên khó chịu: "Bảo Dư Vi Lan đón con trai cô ấy về, tự mình không nuôi, ngày ngày đưa đến nơi này của anh."
Tang Vô Yên cười khanh khách: "Anh là anh trai."
Vào buổi tối, sau khi Tiểu Kiệt tắm đi ngủ, Tang Vô Yên mới rảnh rỗi hỏi anh: "Anh đói không? Em nấu mì cho anh."
"Không ăn mì."
"Vậy anh muốn ăn cái gì?"
"Thịt viên."
"Thịt viên?" Tang Vô Yên nghi hoặc, anh không phải không ăn cái này sao? "Thịt viên trộn cùng cơm, sau đó em nói "Niệm Khâm, há miệng"." Anh mặt không đỏ tim không đập đáp.
Tang Vô Yên sửng sốt một lúc, sau đó đỏ mặt và mỉm cười. Người đàn ông này làm càn cũng có thể kì cục như vậy.
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên và Dư Tiểu Lộ đến siêu thị để mua sắm, để Tô Niệm Khâm một mình trông trẻ.
Tô Niệm Khâm vẫn ngồi trên ghế sô pha nghe tin tức, không quản cậu bé.
Tiểu Kiệt di chuyển rất nhiều, đương nhiên không thể ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế đối diện, liền chuyển lên băng ghế nhỏ, bắt đầu leo
cầu thang lên lầu hai. Leo được hai bậc thang thì trượt chân ngã xuống đất.
Tô Niệm Khâm nghe thấy âm thanh cũng đi tới, nghiêng đầu: "Tô Quân Kiệt?"
Đứa trẻ rêи ɾỉ hai lần, chứng tỏ nó sắp khóc, căn bệnh khiến cậu bé trời sinh không thích khóc, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng miễn là nó khóc, có thể Tang Vô Yên và những người lớn khác chú ý hơn, vì vậy cũng bắt đầu sử dụng chiêu này.
“Chảy máu?” Tô Niệm Khâm trịch thượng hỏi.
“Không có.” Cậu bé nói với một tiếng nức nở.
“Gãy xương không?” Tô Niệm Khâm có chút lãnh đạm hỏi, một chút cũng không cảm thấy mình là người lớn còn Tiểu Kiệt là một đứa trẻ năm tuổi.
Tiểu Kiệt không biết từ "gãy xương" Tô Niệm Khâm có nghĩa là gì.
“Có thể cử động tay chân?” Tô Niệm Khâm không có tính nhẫn nại giải thích.
“Ừm.” Cậu bé ủy khuất nước mắt chảy ròng ròng.
“Vậy thì tốt, đừng khóc.” Tô Niệm Khâm lại không có cúi xuống ôm cậu bé, chỉ là xoay người trở về vị trí ban đầu, ra lệnh: “Tự mình đứng dậy, tốt nhất đừng khóc.”
“Tại sao không thể khóc?" Tiểu Kiệt mím chặt miệng cố gắng kìm nước mắt. Cậu bé biết rằng những gì Tô Niệm Khâm nói đều không thể không vâng lời.
"Em là đàn ông, đàn ông bảo vệ kẻ yếu, làm sao có thể muốn khóc lúc nào thì khóc được."
"Nhưng em là trẻ con."
“Trẻ con? Có thể đi lại có thể nói chuyện không thể coi là trẻ con nữa.” Tô Niệm Khâm bày tỏ ý kiến
của mình, "Tô Quân Kiệt, hãy nhớ rằng em là đàn ông, trách nhiệm của một người đàn ông Tô gia là bảo vệ tất cả những người yếu đuối trong gia đình."
"Vậy thì em mới có thể bảo vệ chị Vô Yên?"
"Cô ấy thì không được. Cô ấy thuộc phạm vi quản lí của anh, em phải ra ngoài tìm người khác. "Tô Niệm Khâm nhướng mày và tuyên bố.
"A—" Tiểu Kiệt nói, cau mày với vẻ nửa hiểu nửa ngờ.
Sau đó, Tang Vô Yên phát hiện ra rằng mỗi khi Tô Niệm Khâm và Tiểu Kiệt ở một mình với nhau, Tiểu Kiệt sẽ thay đổi một chút. Một lần, cô ấy và Tiểu Lộ đang trò chuyện rất hào hứng vì chương trình giảm giá của cửa hàng bách hóa. Tiểu Kiệt ngồi đó một mình đọc truyện tranh của cậu bé hồi lâu ngẩng đầu lên, nhìn hai người họ sau đó rất cảm khải nói. “Aiz, Phụ nữ—"
Một lần khác, Tang Vô Yên nhất thời muốn tắm cho Tiểu Kiệt, nhưng không ngờ cậu bé lại từ chối Tang Vô Yên vào phòng tắm, trốn sau cánh cửa liều mạng cự tuyệt: "Chị là phụ nữ, em là đàn ông, chị làm sao có thể nhìn em tắm?"
Xa xa, Tô Niệm Khâm rất hài lòng gật đầu một cái.
Sau khi Tiểu Kiệt được Dư Vi Lan nhận nuôi hợp pháp, cũng đổi tên thành Tô Quân Kiệt. Mọi người vẫn gọi cậu bé là Tiểu Kiệt Tiểu Kiệt, ngoại trừ Tô Niệm Khâm. Anh luôn gọi cả họ tên "Tô Quân Kiệt". Về mặt pháp lý, anh là anh cả của Tiểu Kiệt.
Từ năm hai tuổi, sau ba năm điều trị, Tiểu Kiệt gần như không khác gì một đứa trẻ bình thường. Nhưng vẫn thích vận động, tính cách hướng nội và khả năng giữ thăng bằng khi đi bộ không tốt.
Tiểu Kiệt đặc biệt bám lấy Tang Vô Yên, theo lời của Dư Tiểu Lộ: "Hai anh em nhà họ Tô của chúng tôi đều bị Tang Vô Yên chiếm hữu."
Hầu như tất cả trẻ em đều có một tật xấu, chúng không thích ăn rau. Vì vậy, Tang Vô Yên và dì Trương cắt rau cho vào thịt để làm viên, sau đó cho Tiểu Kiệt với cơm.
Lúc Tiểu Kiệt ăn cơm, tayluôn cầm đũa với lực không đều, không cẩn thận làm đổ bát. Cô rảnh rỗi lại đút cho cậu từng miếng một, nói: "Tiểu Kiệt, há miệng ra. Aiz, ngoan quá."
Tô Niệm Khâm hoàn toàn trái ngược với đứa trẻ, anh không thích thịt, đặc biệt là các loại cá có xương. Thích ăn rau, thích ăn nhất là những thứ hơi đắng. Đối với các món ăn đắng ở thành phố A, mùa xuân có măng đắng, vào mùa hè mướp đắng.
Sau đó, vì anh, Tang Vô Yên đã đặc biệt học món mướp đắng với dầu trắng từ dì Trương, món mà anh đặc biệt yêu thích. Mà Tang Vô Yên đối với loại chuyện này tuyệt đối không có hứng thú, nhưng Tô Niệm Khâm là lớn nhất trong nhà, cái gì đều chiều theo anh.
Nhưng mà, khi Tiểu Kiệt đến thì khác, cả gia đình chỉ có thể chiều cậu bé, khiến khẩu vị của Tô Niệm Khâm bị gạt sang một bên.
Đến bữa tối, anh ăn hai miếng liền cau mày muốn bỏ đũa.
Tang Vô Yên nói: "Anh là người lớn rồi, cố chịu đi." Sau đó, phớt lờ anh tiếp tục đút cho Tiểu Kiệt ăn.
"Tiểu Kiệt, mở miệng.”
"A —— Ngoan quá. "
"Ăn miếng nữa nào. "
Cô dỗ Tiểu Kiệt ăn hết nửa bát cơm, khi cô quay đầu gắp đồ ăn thì thấy Tô Niệm Khâm ngồi đó, không động đũa chút nào.
"Anh không ăn à?" Tang Vô Yên hỏi
Anh kéo ghế đứng lên: "Ăn không nổi."
Tang Vô Yên buồn bực, thức ăn này gần như đều là dì Trương nấu trước khi về, cũng không phải là cô nấu, tại sao đột nhiên không ăn nổi?"
"Em còn muốn thịt viên." Tiểu Kiệt kéo kéo tay áo Tang Vô Yên.
CÒn lại nữa bữa ăn, Tô Niệm Khâm quả nhiên sẽ không ăn, một mình ngồi đó mở TV, không ngừng dùng điều khiển từ xa chuyển kênh. TV mở rất to, gần như át đi giọng nói của Tang Vô Yên đang dỗ dành Tiểu Kiệt.
“Anh thật sự không ăn sao?”
“Tức no rồi.”
“Anh cũng đã ba mươi rồi, làm sao còn cùng trẻ con so đo.” Tang Vô Yên cúi đầu, từ sau ghế sô pha ôm lấy đầu anh.
Tô Niệm Khâm nâng mặt cô lên, muốn hôn cô.
Tang Vô Yên đứng dậy và tránh: "Trẻ con vẫn đang nhìn."
Anh đột nhiên khó chịu: "Bảo Dư Vi Lan đón con trai cô ấy về, tự mình không nuôi, ngày ngày đưa đến nơi này của anh."
Tang Vô Yên cười khanh khách: "Anh là anh trai."
Vào buổi tối, sau khi Tiểu Kiệt tắm đi ngủ, Tang Vô Yên mới rảnh rỗi hỏi anh: "Anh đói không? Em nấu mì cho anh."
"Không ăn mì."
"Vậy anh muốn ăn cái gì?"
"Thịt viên."
"Thịt viên?" Tang Vô Yên nghi hoặc, anh không phải không ăn cái này sao? "Thịt viên trộn cùng cơm, sau đó em nói "Niệm Khâm, há miệng"." Anh mặt không đỏ tim không đập đáp.
Tang Vô Yên sửng sốt một lúc, sau đó đỏ mặt và mỉm cười. Người đàn ông này làm càn cũng có thể kì cục như vậy.
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên và Dư Tiểu Lộ đến siêu thị để mua sắm, để Tô Niệm Khâm một mình trông trẻ.
Tô Niệm Khâm vẫn ngồi trên ghế sô pha nghe tin tức, không quản cậu bé.
Tiểu Kiệt di chuyển rất nhiều, đương nhiên không thể ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế đối diện, liền chuyển lên băng ghế nhỏ, bắt đầu leo
cầu thang lên lầu hai. Leo được hai bậc thang thì trượt chân ngã xuống đất.
Tô Niệm Khâm nghe thấy âm thanh cũng đi tới, nghiêng đầu: "Tô Quân Kiệt?"
Đứa trẻ rêи ɾỉ hai lần, chứng tỏ nó sắp khóc, căn bệnh khiến cậu bé trời sinh không thích khóc, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng miễn là nó khóc, có thể Tang Vô Yên và những người lớn khác chú ý hơn, vì vậy cũng bắt đầu sử dụng chiêu này.
“Chảy máu?” Tô Niệm Khâm trịch thượng hỏi.
“Không có.” Cậu bé nói với một tiếng nức nở.
“Gãy xương không?” Tô Niệm Khâm có chút lãnh đạm hỏi, một chút cũng không cảm thấy mình là người lớn còn Tiểu Kiệt là một đứa trẻ năm tuổi.
Tiểu Kiệt không biết từ "gãy xương" Tô Niệm Khâm có nghĩa là gì.
“Có thể cử động tay chân?” Tô Niệm Khâm không có tính nhẫn nại giải thích.
“Ừm.” Cậu bé ủy khuất nước mắt chảy ròng ròng.
“Vậy thì tốt, đừng khóc.” Tô Niệm Khâm lại không có cúi xuống ôm cậu bé, chỉ là xoay người trở về vị trí ban đầu, ra lệnh: “Tự mình đứng dậy, tốt nhất đừng khóc.”
“Tại sao không thể khóc?" Tiểu Kiệt mím chặt miệng cố gắng kìm nước mắt. Cậu bé biết rằng những gì Tô Niệm Khâm nói đều không thể không vâng lời.
"Em là đàn ông, đàn ông bảo vệ kẻ yếu, làm sao có thể muốn khóc lúc nào thì khóc được."
"Nhưng em là trẻ con."
“Trẻ con? Có thể đi lại có thể nói chuyện không thể coi là trẻ con nữa.” Tô Niệm Khâm bày tỏ ý kiến
của mình, "Tô Quân Kiệt, hãy nhớ rằng em là đàn ông, trách nhiệm của một người đàn ông Tô gia là bảo vệ tất cả những người yếu đuối trong gia đình."
"Vậy thì em mới có thể bảo vệ chị Vô Yên?"
"Cô ấy thì không được. Cô ấy thuộc phạm vi quản lí của anh, em phải ra ngoài tìm người khác. "Tô Niệm Khâm nhướng mày và tuyên bố.
"A—" Tiểu Kiệt nói, cau mày với vẻ nửa hiểu nửa ngờ.
Sau đó, Tang Vô Yên phát hiện ra rằng mỗi khi Tô Niệm Khâm và Tiểu Kiệt ở một mình với nhau, Tiểu Kiệt sẽ thay đổi một chút. Một lần, cô ấy và Tiểu Lộ đang trò chuyện rất hào hứng vì chương trình giảm giá của cửa hàng bách hóa. Tiểu Kiệt ngồi đó một mình đọc truyện tranh của cậu bé hồi lâu ngẩng đầu lên, nhìn hai người họ sau đó rất cảm khải nói. “Aiz, Phụ nữ—"
Một lần khác, Tang Vô Yên nhất thời muốn tắm cho Tiểu Kiệt, nhưng không ngờ cậu bé lại từ chối Tang Vô Yên vào phòng tắm, trốn sau cánh cửa liều mạng cự tuyệt: "Chị là phụ nữ, em là đàn ông, chị làm sao có thể nhìn em tắm?"
Xa xa, Tô Niệm Khâm rất hài lòng gật đầu một cái.
Danh sách chương